Thiên Tống

Chương 175: Võ cử kinh biến – Hạ

Tả Hà

01/10/2016

Nhóm đầu tiên bị loại bỏ một trăm ba mươi người. Bên kia sau khi xem qua bìa thi, Âu Dương bảo người mang lại đây. Xem bài của Nhạc Phi cùng Lý Bảo, Lý Bảo không ngoài ý muốn giao giấy trắng, tính cách của con người này không biết là không biết, sẽ không miễn cưỡng lừa gạt mù mờ.

Còn bài thi của Nhạc Phi thì lại chuẩn xác viết lên quan hàm, danh tự của người này. Nhìn ra được Đồng Quán cũng có chút kinh ngạc, bảo Nhạc Phi đi đến trước mặt, lần lượt hỏi tỉ mỉ vài vấn đề, khiến hắn giật mình chính là, không ngờ Nhạc Phi có thể nói ra quan hàm cùng danh tự của hơn phân nửa người bên này.

Dựa theo hiện đại để giải thích, đại não sẽ tự động loại bỏ một vài tin tức nhàm chán bản thân xem là không quan trọng, mà giới thiệu nhân vật nhàm chán như vậy muốn ghi nhớ nhiều như thế, chỉ có một cách, chính mà miễn cưỡng bản thân ghi nhớ.

Chuyện này nhất định phải là người có sức chú ý vô cùng tập trung mới có thể làm được. Rồi sau đó còn phơi năng một giờ, cho dù là miễn cưỡng ghi nhớ, cũng sẽ bởi vì trí nhớ ngắn ngủi mà quên mất. Cái này cần chút chuyên nghiệp, quan sát tỉ mỉ, sau khi gọi tên, có thể quan sát được chỗ khác biệt giữa hắn và người khác.

Đồng Quán trị quân rất nghiêm khắc, nếu không cũng sẽ không khiến Tây Quân trở thành tinh nhuệ. Lập tức cũng không nghỉ ngơi, tiếp tục nói:

" Thủ hạ của ta có ba chính tướng, mười hai phó tướng, bốn mươi hai giáo úy, còn có một vạn hai ngàn quân sĩ. Bây giờ đánh thắng trận rồi, một chính tướng nhổ cờ, một chính tướng bảo đảm lương đạo, một chính tướng bảo vệ chủ tướng. Bây giờ triều đình ban cho ngươi một vạn quan tiền, ngươi phải phân phối tiền này như thế nào. Hơn nữa nói rõ lý do phân phối, bắt đầu."

Âu Dương nói:

" Quyền lợi phân phối đây là học vấn thâm sâu nhất. Rất nhiều trận điển hình khi xưa đã nói rõ, chiến lợi phẩm phân phối hợp lý hay không hợp lý, là tiêu chuẩn của một đội quân có sức chiến đấu hay không. Ngươi nghĩ ngươi giết mười quân địch đạt được một quan, người khác giết ba người cũng đạt được một quan, có người sợ chết núp ở hậu phương, cũng có được một quan, tâm lý mọi người sẽ cân đối sao? Mà triều đình không thể nào chia nhỏ ban thưởng như vậy được, vậy thì phải xem chủ tướng suy nghĩ như thế nào."

Lý Dật Phong gật đầu:

" Đại nhân, thật ra chủ yếu nhất chính là ba chính tướng phân phối như thế nào phải không?"

" Chính tướng phó tướng có chiến công rõ ràng, chỉ riêng không có chiến công rõ ràng chính là những quân sĩ này. Chính tướng cho dù không nhận được tiền, binh bộ cũng sẽ ghi chú. Còn quân sĩ không nhạn được tiền thì thật sự cái gì cũng không có. Những tướng lãnh này đều hiểu rõ, ban thưởng của bên trên tốt nhất đều cho quân sĩ, phân phối chia đều cho chính tướng cho thuộc hạ, hay là dựa theo công lao để xét duyệt, hoặc là nói ba tướng nhận định công lao lớn nhỏ. Quan trọng nhất thật ra là lý do phân phối. Tại sao phải chia đều? Tại sao phải cho tướng nào đó nhiều chút?"

" Nếu đại nhân chia thì sao?"

" Ta sẽ chia đều."

Âu Dương cười ha hả nói:

" Lúc ấy Lưu tướng quân lại rất không hài lòng phương án phân phối của ta. Cuối cùng ta để hắn làm chủ."

" Thu bài."

Lần này Đồng Quán đưa qua ba bài thi, có thể đưa qua, tức là hắn tương đối xem trọng ba bài thi này. Người già thành tinh, để tránh hiềm nghi, bài thi hắn nhìn trúng đều đưa cho Hàn Thế Trung cùng Âu Dương xem. Mà Âu Dương bên này còn có báo Hoàng Gia đưa tin, cần đưa ra bài thi xuất sắc nhất. Dù sao đây là yêu cầu của quần chúng.

Bài thứ nhất là Lý Bảo, hắn chủ trương là tam tướng đều có công lao, thiếu một thì cũng không thể nào có chiến thắng. Ở trong quân đội vốn là các tư có chức trách riêng. Cho nên hắn ý kiến là đem ban thưởng chia đều cho tam tướng, tam tướng sẽ phân chia cho thuộc hạ.

Bài thứ hai là Nhạc Phi, Nhạc Phi cho rằng công thành nhổ trại là lấy máu thịt để đoạt lấy, mức độ nguy hiểm và mức độ quan trọng cao hơn hai cương vị còn lại, mà trong ba chức, cương vị nhổ cờ không có người mong muốn đảm đương nhất.

Cho nên hắn cho rằng, nhổ cờ nên ban thưởng nhiều hơn. Hơn nữa nói rõ, từ xưa quá trình công thành có ngợi khen, chẳng hạn như người đầu tiên tiến vào thành trì, người đầu tiên lên tường thành, liên quan đến sĩ khí toàn quân.

Bài thứ ba là của một ứng cử viên hai mươi tuổi tên Mộc Thạch. Âu Dương vừa xem đã giật mình, Mộc Thạch này không ngờ là cử tử Dương Bình đề cử. Nhưng mà bản thân lại không hề có chút ấn tượng nào.

Có điều cũng khó nói, từ sau khi phân chia công việc, chuyện này đã do Cam Tín làm chủ. Nhạc phụ Cam Tín lại có danh tiếng kia, chưa chắc sẽ vì một hai loại người bình thường mà nói với mình.

Âu Dương nhìn đáp án, trên đó viết, quân Tào ghi công, ban thưởng cần lấy cá nhân làm chủ. Trước tiên chọn một phần ban thưởng cho tướng sĩ anh dũng nhất, sau đó lại lấy tổn thất để đạt công mà luận.

Cho dù nhổ cờ, nhưng phải trả một cái giá thảm trạng thì cũng thưởng ít. Cho dù vận chuyển lương thảo nhưng cẩn trọng, cũng có thể được trọng thưởng. Mộc Thạch còn nói, ở trong quân đội, không có khả năng để thuộc cấp lựa chọn khả năng cương vị, xác nhận chủ tướng phân phối.

Ba người mặc dù ý kiến không thống nhất, nhưng cách nhìn mỗi người đều có lý riêng. Ở trong cấm quân Đại Tống mặc dù có phân biệt, nhưng ban thưởng có lúc phân, có lúc lại không phân. Cũng không có quy định văn bản rõ ràng.

Tại chỗ chấm bài thi tiêu tốn thời gian rất nhiều. Chờ xong ba vòng mặt trời cũng ngã về tây. Nhìn thấy nhóm người này tố chất thân thể không có trở ngại. Từ buổi trưa đến mặt trời lặn, chỉ có mười mấy người ngất xỉu.

Rất nhiều người nói quân Tống huấn luyện nặng hơn quân Mỹ, mặc dù cũng có rất nhiều người cũng không đồng ý, nhưng cũng có thể biết quân Tống rèn luyện vẫn tương đối gian khổ. Đây thật ra là cửa thứ tư, kiểm tra thể chất. Thân là một tướng lĩnh mà muốn nghỉ ngơi trước quân sĩ, đó là điều không thể.

Cao Cầu làm Thái úy, cấm quân Đông Kinh múa may đều là làm dáng, cùng nhau hô khẩu hiệu cùng nhau múa đao vô cùng đẹp mắt. Sau đại hội thể dục thể thao Dương Bình, cấm quân Đông Kinh mới bắt đầu làm chuẩn theo hai lộ quân Đông Tây.

Vấn đề là thể chất binh sĩ là một tiêu chuẩn rất lớn cân nhắc thực lực trong quân Tống. Người Tống thiếu chiến mã, cho nên thể chất bộ binh tỏ ra càng quan trọng hơn.

Vì vậy ngày võ cử đầu tiên cho dù là đã xong, mười chỉ đi ba, điều này làm cho rất nhiều người đều cho rằng nhóm quân nhân này tố chất cũng không tệ. Dựa theo ý của Âu Dương, vì bảo đảm công bình.

Tất cả cử tử toàn bộ một gian mà ngủ, thức ăn cung ứng một ngày ba bữa. Do cấm quân Đông Kinh phụ trách quản lý. Bất luận kẻ nào không được đập cửa quấy rầy người khác nghỉ ngơi.

Cách này của Âu Dương cũng không phải là không băn khoăn, lúc trước văn cử võ cử, trước sau trong khoa cử đều có một chút người khôn vặt thắp đèn cầu kiến, suy tính vì con đường làm quan tương lai có thể kết giao thêm vài tri kỉ.

Thậm chí trước khoa cử xảy ra chuyện say rượu không cách nào tham gia thi cử. Có vài người tất nhiên cũng sẵn lòng thêm vài bằng hữu, nhưng có số người thì lại vấn đề mặt mũi, miễn cưỡng tiếp đãi khách mà thôi.

Bên Đồng phủ này, Đồng Quán, Hàn Thế Trung cùng Âu Dương Chính đang thảo luận, Cửu công công đích thân tới hiện trường. Ngự Sử đài cũng phái người đến giám thị hội nghị lần này.

Hàn Thế Trung nói trước:

" Trong ba người này mạt tướng cảm thấy Mộc Thạch có điểm quái dị. Từ trên lý lịch thấy, người này cũng có kinh nghiệm binh nghiệp, nhưng dưới mặt trời gay gắt lại thẳng như tùng, hiển nhiên là có kinh nghiệm huấn luyện nhiều năm. Hắn trả lời tinh tế, không phải người từng tòng quân thì không thể làm được, người này là người huyện Dương Bình, Âu đại nhân kính xin để tâm."

" Không có vấn đề, hạ quan đã phái người trở về Dương Bình điều tra tổ tông mười tám đời của người này."

Đồng Quán gật đầu nói:

" Còn có Nhạc Phi, hiển nhiên là từng tập võ. Người đề cử giới thiệu nhìn ra, hắn mười hai tuổi, một thương trong tay, vô địch một huyện. Nhân tài bậc này dường như đưa ra biển có chút lãng phí. Nếu quả thật có bản lãnh như thế, nương tựa dưới trướng Hàn tướng quân, đợi một thời gian, tất nhiên là một viên mãnh tướng."

Âu Dương nói:

" Mãnh tướng càng dũng mãnh, nhiều nhất một người đánh mười người. Quận Vương mang binh nhiều năm, cũng là bày mưu nghĩ kế, uy danh truyền xa."

Đồng Quán cười nói:

" Chê cười rồi. Như Âu đại nhân nói, chúng ta chọn soái trước, sau chọn tướng. Nếu như thật sự để một soái xông vào trận địa địch, vậy thì ai sẽ chỉ huy binh mã."

Cửu công công một bên xen vào:

" Lý Bảo thì sao?"

Sử viết, Lý Bảo, sinh mất không rõ, năm 1139 cũng chính là vài chục năm sau tập hợp dân chúng kháng Kim. Có uy vọng này phỏng chừng hẳn là ít nhất là trung niên. Sau khi thất bại nương tựa Nhạc Phi, được bổ nhiệm làm thông lĩnh lộ Hà Bắc.

Nói rõ hắn có tuổi nhất định. Kim đế Hoàn Nhan Lượng chia binh bốn lộ quy mô tấn công Tống, trong đó từ đường biển binh 7 vạn, chiến thuyền hơn 600 chiếc, ý đồ đánh chiếm Lâm An. Lý Bảo được phong làm phó tổng quan Mã Bộ quân lộ Chiết Tây, dẫn thủy quân 3000 người, chiên thuyền 120 chiếc đón đánh soái thuyền quân Kim.

Giao Tây hiện đội tàu quân Kim đang bỏ neo tránh gió, hắn lợi dụng quân Kim không thiện thuỷ chiến, nhược điểm chiến thuyền buồm mỡ dễ đốt, thừa lúc quân Kim không chuẩn bị, mượn nhờ gió nam, dùng các loại binh khí như hỏa tiễn, hỏa pháo sử dụng hỏa công, sau đó dùng đoản binh đánh nhau kịch liệt, nhất cử toàn diệt soái thuyền quân Kim.

Về sau không hỏi chính trị, không người hãm hại, chết già. Có thể nói người này là hải chiến đệ nhất nhân Trung Quốc, thực lực cách xa như thế, hơn nữa còn đạt được chiến tích toàn diệt, cuối cùng gián tiếp bức tử Kim hoàng.



" Theo như hôm nay mà thấy, người này biểu hiện không kém hơn hai người kia."

Ba người sau khi ngẫm lại, Hàn Thế Trung hạ quyết định nói:

"Thấy người đề cử nói, người này rất có khí tiết, lúc tham gia quân ngũ ở tào vận tư, cấp trên ra lệnh cho hắn gác hai ngày, hắn không chỉ có tuân thủ không lười biếng hơn nữa quan trọng nhất là hắn không hỏi vì sao phải gác hai ngày. Tính tình người này mạt tướng rất là thưởng thức."

" Hàn Tướng quân, ngươi muốn vớt lấy người sao?"

Âu Dương cười:

" Hai vị, nếu các ngươi muốn vớt người, các ngươi sẽ vớt người nào?"

Hàn Thế Trung nói:

" Lý Bảo, người này tính tình xứng đáng làm một viên mãnh tướng. Trung với cương vị công tác, để chỗ nào cũng đều yên tâm."

Đồng Quán cười nói:

" Vậy bổn vương chỉ có thể chọn Nhạc Phi. Với võ nghệ như thế, phái đi làm tướng, lúc đánh địch có thể có bất ngờ thần kỳ, vai trò của hắn không thể đo lường được."

Âu Dương nói:

" Vậy Mộc Thạch kia không ai muốn sao?"

Hàn Thế Trung nói:

" Người này vẫn chưa hiểu rõ, nhưng tính cách của hai người Nhạc, Lý thể hiện trên giấy rất sôi nổi. Nếu ta với Quận Vương không nhìn lầm, Mộc Thạch giấu diếm kinh nghiệm binh nghiệp rất có khả nghi."

" Ừ, người đề cử viết chính là huyện nha..."

Âu Dương đứng lên nói:

"Vậy đi, ta sẽ đi hỏi thăm vị Mộc Thạch này."

" Cũng tốt."

Hàn Thế Trung nói:

" Có điều để phòng ngừa vạn nhất, đại nhân vẫn nên mang theo thị vệ."

" Được."

Tuy rằng ba người đều không nói, nhưng đều nghi ngờ người này có thể là mật thám. Sau khi Dương Bình phát triển, người muôn hình muôn vẻ từ các nơi tăng thêm rất nhiều. Không giống những địa phương khác, người nào mới đến mấy bà tám truyền tai nhau rồi ai cũng biết. Dương Bình có nạn dân, người mới đến ngược lại là một chuyện rất bình thường.

Cửu công công nói:

" Chúng ta cùng đi với Âu đại nhân chứ?"

Hắn có mang theo hai gã nội vệ võ công tốt, hơn nữa lại nói hắn xuất cung mục đích chính là Triệu Ngọc muốn hắn hiểu rõ ba người này. Lúc trước bởi vì cấm quân đóng cửa, mình không thể không biết xấu hổ đi quấy rầy. Bây giờ Âu Dương đã đề xuất, hắn đương nhiên sẽ có hứng thú.

...

Chỗ nghỉ ngơi của các võ sĩ chính là mượn sương phòng để đó không dùng ở cung Ðông Đức vùng ngoại ô. Âu Dương cùng với Cửu công công đến, thủ vệ còn không cho tiến vào. Mãi đến khi Âu Dương đưa ra thủ dụ của Triệu Ngọc, lại thêm Chỉ Huy Sứ cấm quân nhận ra đúng là Cửu công công, lúc này mới cho đi vào. Cửu công công cười đắc ý:

" Âu đại nhân, chúng ta đôi khi có thể so với ngươi có mặt mũi hơn."

" Đa tạ Cửu công công."

Nói nhảm, ngươi đi Dương Bình xem thử, ngươi nếu có thể mượn được một đồng tiền coi như ngươi lợi hại.

Hơn mười mấy sương phòng sắp xếp chỉnh tề, trên cửa treo bài tử, ngoài cửa mỗi phòng đều có một cấm quân đang đứng thẳng. Lần này phô trương có thể thấy được triều đình vô cùng xem trọng lần thi võ này. Cấm quân tránh ra, Âu Dương gõ cửa:

" Mở cửa"

"..."

Bên trong không có thanh âm.

Cửu công công hỏi:

" Có thể nào đang ngủ hay không? Nếu không ngày mai rồi lại nói sau?"

" Mở cửa"

Âu Dương tăng thêm âm lượng, các sương phòng xung quanh có không ít người vươn đầu ra xem, nhưng sương phòng đánh số 197 này vẫn không có một điểm động tĩnh nào cả.

Âu Dương hỏi cấm quân:

" Người bên trong đã rời khỏi rồi sao?"

Cấm quân trả lời:

" Hồi bẩm đại nhân, không có. Có điều sau khi dùng xong bữa tối thì vẫn không có ra ngoài."

Có điểm kỳ quặc, Âu Dương phất tay, hai gã nội vệ hiểu rõ, một tên nội vệ tay nắm lấy chuôi đao, một tên khác trực tiếp nhấc chân đá văng cửa ra. Trong sương phòng vô cùng đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, trên bàn có một chút phẩm hóa trang mà người hành tẩu giang hồ thường dùng. Trong sương phòng không khí có chút oi bức, nhưng trên giường lại có một người dùng chăn bông bó chặt thân thể mình, chỉ chừa cái đầu lộ ra ở bên ngoài.

" Có phải là ngã bệnh?"

Âu Dương nhìn Cửu công công, cũng khó nói. Tuy rằng lúc trước ít người chóng mặt, nhưng sau khi trở về không ít người đều có dấu hiệu bị cảm nắng. Nơi này cũng đã an bài thái y.

Cửu công công gật đầu, một tên nội vệ tiến lên, nhẹ nhàng giật cái chăn mấy cái, nhưng bị người nắm lại. Quay đầu lại nhìn Âu Dương một cái, Âu Dương gật đầu, nội vệ dùng lực kéo chăn mền xuống. Nhưng không ngờ, người trong chăn sức lực không nhỏ, nội vệ kéo như vậy không ngờ lại không có suy suyển tí gì.

Bởi vậy ai cũng nhìn ra có điều không đúng, hai gã nội vệ lập tức tuốt đao ra khỏi vỏ. Ngoài cửa cấm quân đã ra cảnh báo, lập tức có cấm quân tuần tra ở bên ngoài đợi lệnh.

Lúc này, người trên giường đột nhiên ngồi dậy, rồi sau đó chăn bị nhấc lên, vẻ mặt lo lắng nhìn Âu Dương.



Âu Dương vừa thấy, suýt nữa hôn mê. Thượng Đế ơi... Đầu năm nay thật là chuyện gì đều có thể xảy ra. Chẳng hạn như mình xuyên qua, chẳng hạn như người này thế nhưng lại là... Lão bà của mình. Họ Lương tên Hồng Ngọc.

Lương Hồng Ngọc sao lại ở nơi này? Đương nhiên là sẽ ở nơi này. Nàng đã sớm biểu đạt lý tưởng của mình với Âu Dương là muốn kiếp sống trên ngựa chiến. Mà còn triều đình lần này tổ chức thi tuyển võ tướng đã sớm khiến lòng nàng ngứa ngáy khó nhịn. Vốn cũng không dám đi, về sau không biết như thế nào nghe xong chuyện xưa về Hoa Mộc Lan càng nghĩ càng có đạo lý. Lại thêm Âu Dương thường xuyên nói người phải có lý tưởng, phải sống có giá trị của mình vân vân, vì vậy liền cắn răng liều mạng làm luôn.

Cửu công công trầm mặt nói:

" Âu đại nhân, ngươi có phải nên cho chúng ta một lời giải thích hay không?"

" Chuyện này... Ha ha, hiểu lầm, đều là hiểu lầm."

Âu Dương mồ hôi đổ như thác nước Lư Sơn, bà cô ơi có gì cứ nói thẳng chứ, chẳng lẽ ngươi liền chắc chắn ta sẽ không đáp ứng sao? Tuy rằng lần này thi võ không có nói rõ con gái không thể tham gia, nhưng lúc này thay đổi dung mạo đi tham gia khoa cử là tội lớn. Cứ hết phiền toái này đến phiền toái khác sao ngài không lo lo lắng lắng một chút chứ?

" Hiểu lầm?"

Cửu công công nói:

" Lời này giữ lại nói với Hoàng thượng đi. Âu đại nhân, Âu phu nhân, mời lên xe ngựa."

...

Lương Hồng Ngọc khiếp đảm nói:

" Quan nhân..."

" Ngươi không suy nghĩ đến hậu quả sao."

Âu Dương thở dài, cũng là một thanh niên không đến hai mươi tuổi, đặt mình trong hoàn cảnh người khác tuổi này bản thân chính mình chắc là không biết nghĩ đến hậu quả là cái gì. Nếu không cũng sẽ không bị người ta lừa gạt đi nằm vùng. Lúc trước trên phim ảnh đã thấy nhiều, thú vị còn rất kích thích. Âu Dương cười khổ:

" Ngươi nói chuyện này truyền đi có phải là giai thoại hay không, hay là trò chê cười?"

Hắn đương nhiên biết rõ Lương Hồng Ngọc là nữ nhân có lý tưởng, ở bên tai mình nói không dưới một nghìn lần rằng việc duy nhất muốn làm là lãnh binh đánh trận. Hắn vẫn luôn không để ở trong lòng, dù sao cũng là nữ nhân phong kiến, hơn nữa lại nói còn đã kết hôn, không có làm cho bụng nàng lớn thật là một chuyện vô cùng sai lầm.

Chuyện này có bao nhiêu phiền toái? Hẳn là vô cùng phiền toái. Mới vừa thoát khỏi ảnh hưởng tiêu cực từ việc mình chưởng binh, lại không ngờ lão bà của mình lại chạy đến hạm đội chủ tướng. Phiền toái nhất là biết giải thích thế nào với Hoàng đế đây? Nói không cẩn thận để lão bà chạy ra ngoài? Đây đối với Âu Dương mà nói tuyệt đối không phải là câu chuyện được mọi người ca tụng gì, mà là trò cười. Đương nhiên, Âu Dương không quan tâm nhưng ngươi không quan tâm không có nghĩa là bọn quan viên không quan tâm. Âu Dương ruồi bọ có nhỏ đi nữa cũng là sĩ tộc, sĩ tộc sẽ không thể nhìn được loại chê cười này.

" Hồng Ngọc không có nghĩ nhiều như vậy. Thực xin lỗi quan nhân."

Lương Hồng Ngọc cũng biết là lần này chơi bị lớn. Có điều lần đó nàng không phải cũng đã chơi lớn hay sao?

...

Triệu Ngọc đêm khuya bị đánh thức, vốn rất không vui. Nhưng nghe nói chuyện này xong, nhìn hai người dưới điện cũng là không biết nên khóc hay cười. Âm thầm bội phục khí phách của Lương Hồng Ngọc, có sự quyết đoán như mình lúc quyết định soán vị năm đó. Khuỷu tay Triệu Ngọc chống long ỷ, tay đỡ đầu:

" Trẫm còn tưởng có phải là có người tạo phản ở Đông Kinh hay sao mà có người to gan quấy rầy trẫm như vậy. Không nghĩ tới là đôi uyên ương nhà các ngươi..."

Cửu công công vội nói:

" Hồi bẩm bệ hạ, chuyện này nếu không giải quyết tốt, kỳ thi võ ngày mai khó có thể tiến hành."

" Không trách ngươi, trong cung cô tịch, có chuyện này giải sầu thật cũng không tệ."

Triệu Ngọc nói:

" Âu Dương, ngươi nói trước đi."

"Người xưa nói, người không phải là thánh hiền, ai có thể không sai lầm. Phu nhân vi thần lại là thành phần khó nuôi nhất trong lời thánh nhân kia..."

" Hừ cái gì tiểu nhân và nữ nhân là hai người khó nuôi nhất. Hỗn trướng!"

Triệu Ngọc nói:

" Lương Hồng Ngọc dám một mình tòng quân nhập ngũ lá gan này trẫm bội phục. Với tiểu nhân có quan hệ gì sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm chính là tiểu nhân sao? Hay là cho rằng cấm quân tướng lĩnh đều là tiểu nhân?"

" Vi thần là tiểu nhân."

Âu Dương đổ mồ hôi, đây là do Khổng Tử nói, ngươi đi tìm người ta mà hỏi đi.

" Không nói với ngươi. Lương Hồng Ngọc, ngươi nói, ngươi vì sao phải một mình tham gia thi võ?"

Lương Hồng Ngọc nói:

" Thiếp thân tổ tiên đều là tướng lĩnh của Đại Tống, tằng tổ phụ, tổ phụ, phụ thân, huynh trưởng nhiều thế hệ đều làm tướng. Bởi vì gia phụ phạm tội, Lương gia chỉ còn lại một mình thiếp thân. Thiếp thân là thân nữ nhi, lại là phụ nhân. Quan nhân đối đãi với thiếp thân rất tốt, vốn không dám vọng tưởng. Chỉ trách thiếp thân nhất thời hồ đồ, lúc này lại tiếp xúc với tuyển võ, thiếp thân trằn trọc nhất thời bị xung động, xin bệ hạ thứ tội."

Âu Dương nói:

" Bệ hạ niệm tình vi phạm lần đầu, không bằng phạt ít tiền."

Vấn đề mà có thể dùng tiễn để giải quyết thì không còn là vấn đề nữa.

Triệu Ngọc không để ý tới, hỏi Cửu công công:

" Lương Hồng Ngọc tham gia thi tuyển biểu hiện như thế nào?"

" Hồi bẩm bệ hạ, chủ phó giám khảo rất khen ngợi."

Cửu công công trả lời.

Triệu Ngọc nói:

" Âu Dương, ngươi thường nói công chính công bằng đối đãi với mọi người. Trẫm bây giờ phân tích với ngươi, Lương Hồng Ngọc có ba chuyện không nên, một là không nên giấu diếm phu quân, hai không nên sửa đổi dung mạo, ba không nên giả tạo công văn. Trẫm nói có lý không?"

"Có lý."

" Hai với ba này đều là chuyện thuộc về luật pháp. Dựa theo pháp luật, Âu Dương ngươi xem tiền tài như cặn bã, trẫm cũng không muốn truy cứu. Nhưng điều thứ nhất thì như thế nào đây? Nhà bất hòa, nước không thịnh vượng, đây là Âu Dương ngươi nói nếu trẫm dung túng thì các nhà khác ở Tống phải làm sao? Làm một người phụ nữ lại không tòng phu tòng tư mà lại tham gia thi võ. Ngươi nói lần này phải xử thế nào?"

Âu Dương chỉ có thể nói:

" Xin bệ hạ chỉ rõ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook