Chương 270: Bốn chiến thư, ước chiến trước cửa Long Xà viện.
Cửu Hanh
05/10/2015
- Kim huynh nói đùa.
Vũ Hóa Phi khiêm tốn:
- Chút tu vi của ta thật sự không là gì.
- Ài, Hóa Phi lão đệ, ta không nói đùa. Với tu vi của ngươi chỉ cần không gặp lực lượng huyết mạch, vận mệnh bàn thạch thì không lo gì nữa.
Kim Tinh Vũ không nói dối, có lẽ người ta không biết thực lực thật sự của Vũ Hóa Phi nhưng gã hiểu quá rõ.
Kim Tinh Vũ hỏi:
- Theo ta được biết lúc Trần Lạc thi thí luyện chỉ có linh lực thập chuyển, xác suất thập chuyển ngưng tụ linh nguyên rất thấp, Trần Lạc đó lại mở tử hải. Với boa nhiêu là điều kiện này nếu Trần Lạc có thể ngưng tụ ra linh nguyên thi đúng là mặt trời mọc lên từ phía tây.
Vũ Hóa Phi cười dùng giọng trêu đùa nói:
- Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ như Trần Lạc thật sự ngưng tụ ra linh nguyên có thuộc tính số một số hai thì sao?
Kim Tinh Vũ rất có kiên nhẫn khuyên Vũ Hóa Phi:
- Ha ha ha ha ha ha! Dù như vậy thì sao? Hắn không phải đệ tử thân truyền của học phủ, nếu không có lão sư lên kế hoạch đường tu hành, chỉ dựa vào chính hắn trong vòng nửa năm có thể tiến bộ được bao nhiêu?
Kim Tinh Vũ thật sự không hiểu tại sao Vũ Hóa Phi cứ lấy cớ này cớ kia từ chối chiến đấu vốn có thể thắng nhiều vinh diệu?
Lòng Kim Tinh Vũ máy động, thầm nghĩ:
- Không lẽ Hóa Phi nhìn thấu mục đích ta đến đây?
Nghĩ vậy Kim Tinh Vũ quyết định nói thật:
- Hóa Phi, vốn ta định xong chuyện mới nói việc này với ngươi, nhưng nếu đã bị ngươi nhìn ra thì ta nói thẳng ngay bây giờ.
A?
Vũ Hóa Phi thầm nghi ngờ, không biết Kim Tinh Vũ có ý gì, mặt vẫn treo nụ cười.
- Ngươi biết Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong đều vào Vinh Diệu đoàn đúng không?
Vũ Hóa Phi không hiểu ý của Kim Tinh Vũ nhưng vẫn gật đầu, nói:
- Hạ Hầu Kích tham gia Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Đỗ Phong vào Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Vân Cảnh Thiên vào Thiên Cương Vinh Diệu đoàn.
- Ngươi cũng biết ba người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong phát chiến thư với Trần Lạc?
Vũ Hóa Phi gật đầu.
- Bây giờ Trần Lạc không ứng chiến, ngươi biết bọn họ chuẩn bị làm gì không?
- Làm gì?
- Ha ha ha ha ha ha!
Kim Tinh Vũ cười bí hiểm nói:
- Bọn họ chuẩn bị bày lôi đài trước cửa Long Xà viện.
- Cái gì?
Vũ Hóa Phi giật mình kêu lên:
- Nếu đặt lôi đài trước cửa Long Xà viện thì đó không chỉ là vấn đề Trần Lạc ước chiến mà là khiêu khích, còn khiêu khích Long Xà viện.
- Đúng vậy! Bọn họ muốn khiêu khích Long Xà viện. Nếu ta không đoán sai, khi ba người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong đặt lôi đài trước cửa Long Xà viện thì các thành viên Vinh Diệu đoàn của bọn họ sẽ đi cổ vũ.
- Tại sao?
- Thứ nhất là tạo thế cho ba người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong, thứ hai là tạo uy danh cho Vinh Diệu đoàn.
- Nghe nói Long Xà viện rất khủng bố, bọn họ làm như vậy không sợ . . .
- Long Xà viện đúng là đáng sợ, nhưng thật sự khủng bố chỉ có mấy kẻ điên không tỉnh táo. Mỗi năm vào lúc này đám điên Long Xà viện sẽ đi mật tháp nhận trị liệu, năm nay cũng vậy.
Kim Tinh Vũ đổi tư thế, phẩy quạt nói:
- Ta nói thật cho ngươi biết, Trần Lạc đúng là không ở trong Long Xà viện.
Nghe nói Trần Lạc không ở trong Long Xà viện thì Vũ Hóa Phi phấn chấn tinh thần, suy nghĩ rõ ràng hơn.
Vũ Hóa Phi nói:
- Nếu biết rõ Trần Lạc không ở trong Long Xà viện mà bọn họ còn đặt lôi đài trước cửa Long Xà viện, động can qua lớn như vậy chắc không chỉ đơn giản là tạo thế?
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi rất thông minh. Còn nhớ lời ta vừa nói không? Trần Lạc có mặt hay không chẳng quan trọng, có mặt hắn thì càng tốt. Đánh bại Trần Lạc có thể tăng uy danh cho các ngươi, hắn không ở cũng chẳng sao, Thiên Cương, Bắc Đẩu, Thiên Không Vinh Diệu đoàn chỉ muốn nhờ vào cơ hội này, lấy cớ khiêu khích mấy con cọp không răng của Long Xà viện.
- Cọp không răng?
Vũ Hóa Phi khó hiểu hỏi:
- Nếu mấy người điên trong Long Xà viện không ở thì chỉ còn lại già yếu tàn tật. Bọn họ đa phần vì tu luyện hoặc bị thương nên tu hành thiếu sót, khiêu khích bọn họ làm cái gì?
- Lý do rất đơn giản, bây giờ Long Xà viện có hai người nổi tiếng, một là Y Thiên Túng, hai là Khang Địch Cần. Hai người này trước kia là đệ tử cũ của Đông viện, rất nổi tiếng. Nhưng trong một lần rèn luyện Y Thiên Túng, Khang Địch Cần bị thương khiến linh hải tán loạn, bị ném vào Long Xà viện.
Kim Tinh Vũ chưa nói hết câu nhưng Vũ Hóa Phi đã hiểu, gã gật gù.
Vũ Hóa Phi nói:
- Ta hiểu rồi, lý do bọn họ làm như vậy nói dễ nghe là đạp đầu người ta leo lên, nói khó nghe là đạp người nổi danh để mình nổi tiếng.
Rất nhanh, Vũ Hóa Phi hiểu vì sao Kim Tinh Vũ hết sức khuyên nhủ gã đứng ra. Bây giờ Vũ Hóa Phi ngẫm lại, Vinh Diệu đoàn của gã cũng muốn làm như Thiên Cương, Bắc Đẩu, Thiên Không Vinh Diệu đoàn.
- Ha ha ha ha ha ha! Hóa Phi, cuối cùng ngươi cũng nghĩ thông.
Kim Tinh Vũ đứng dậy vỗ vai Vũ Hóa Phi, tiếp tục bảo:
- Kỳ ngộ khó cầu, một kỳ ngộ vừa hợp tình hợp lý lại thích hợp mình càng là cầu còn không được. Thiên Quân Vinh Diệu đoàn chúng ta vừa thành lập không lâu, rất cần tăng danh tiếng. Không chỉ Thiên Quân Vinh Diệu đoàn chúng ta, Hóa Phi cũng vậy. Lần này là cơ hội tuyệt vời cho ngươi, cho cả Thiên Quân Vinh Diệu đoàn.
- Khi lôi đài đặt trước cửa Long Xà viện thì mấy con cọp không răng Y Thiên Túng, Khang Địch Cần sẽ đứng ra. Khi đó Thiên Quân Vinh Diệu đoàn chắc chắn dốc hết sức giành một người, để hắn đấu với ngươi. Nếu ngươi thắng thì từ nay danh tiếng nổi như cồn, Thiên Quân Vinh Diệu đoàn chúng ta cũng thơm lây. Người không cần lo thực lực mấy con cọp không răng đó, bọn họ đã mất linh hải, chỉ là phế vật. Lùi một vạn bước coi như ngươi đấu không lại thì chúng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi thua.
Vũ Hóa Phi hít sâu bình tĩnh nỗi lòng dâng trào, kích động.
Vũ Hóa Phi là một người thông minh, nghe Kim Tinh Vũ thuyết phục xong gã hiểu là nếu cuộc chiến này thuận lợi thì danh tiếng của gã sẽ tăng cao gấp mấy lần. Đạp lên người nổi tiếng là đường tắt mau nổi nhất. Nói thật là Vũ Hóa Phi không để mắt đến mấy con cọp không răng kia, dù gã chưa từng gặp bọn họ nhưng gã tràn đầy tự tin. Vũ Hóa Phi thậm chí dám đấu với Kim Tinh Vũ có hơn năm mươi vạn quân, người duy nhất khiến gã thấy sợ chỉ có ẩn số Trần Lạc.
Bây giờ Kim Tinh Vũ nói Trần Lạc không ở trong Long Xà viện thì Vũ Hóa Phi không còn đắn đo gì nữa. Dù Trần Lạc quay về, vẫn còn Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong đứng đằng trước chắn. Nếu thực lực của Trần Lạc quá đáng sợ, đánh bại ba người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong thì Vinh Diệu đoàn của bọn họ sẽ không dễ bỏ qua. Dù Trần Lạc có ba đầu sáu tay thì chắp cánh khó bay. Nghĩ đến đây cuối cùng Vũ Hóa Phi cũng nở nụ cười, vẻ mặt âm trầm biến mất hết.
Vũ Hóa Phi khiêm tốn:
- Chút tu vi của ta thật sự không là gì.
- Ài, Hóa Phi lão đệ, ta không nói đùa. Với tu vi của ngươi chỉ cần không gặp lực lượng huyết mạch, vận mệnh bàn thạch thì không lo gì nữa.
Kim Tinh Vũ không nói dối, có lẽ người ta không biết thực lực thật sự của Vũ Hóa Phi nhưng gã hiểu quá rõ.
Kim Tinh Vũ hỏi:
- Theo ta được biết lúc Trần Lạc thi thí luyện chỉ có linh lực thập chuyển, xác suất thập chuyển ngưng tụ linh nguyên rất thấp, Trần Lạc đó lại mở tử hải. Với boa nhiêu là điều kiện này nếu Trần Lạc có thể ngưng tụ ra linh nguyên thi đúng là mặt trời mọc lên từ phía tây.
Vũ Hóa Phi cười dùng giọng trêu đùa nói:
- Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ như Trần Lạc thật sự ngưng tụ ra linh nguyên có thuộc tính số một số hai thì sao?
Kim Tinh Vũ rất có kiên nhẫn khuyên Vũ Hóa Phi:
- Ha ha ha ha ha ha! Dù như vậy thì sao? Hắn không phải đệ tử thân truyền của học phủ, nếu không có lão sư lên kế hoạch đường tu hành, chỉ dựa vào chính hắn trong vòng nửa năm có thể tiến bộ được bao nhiêu?
Kim Tinh Vũ thật sự không hiểu tại sao Vũ Hóa Phi cứ lấy cớ này cớ kia từ chối chiến đấu vốn có thể thắng nhiều vinh diệu?
Lòng Kim Tinh Vũ máy động, thầm nghĩ:
- Không lẽ Hóa Phi nhìn thấu mục đích ta đến đây?
Nghĩ vậy Kim Tinh Vũ quyết định nói thật:
- Hóa Phi, vốn ta định xong chuyện mới nói việc này với ngươi, nhưng nếu đã bị ngươi nhìn ra thì ta nói thẳng ngay bây giờ.
A?
Vũ Hóa Phi thầm nghi ngờ, không biết Kim Tinh Vũ có ý gì, mặt vẫn treo nụ cười.
- Ngươi biết Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong đều vào Vinh Diệu đoàn đúng không?
Vũ Hóa Phi không hiểu ý của Kim Tinh Vũ nhưng vẫn gật đầu, nói:
- Hạ Hầu Kích tham gia Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Đỗ Phong vào Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Vân Cảnh Thiên vào Thiên Cương Vinh Diệu đoàn.
- Ngươi cũng biết ba người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong phát chiến thư với Trần Lạc?
Vũ Hóa Phi gật đầu.
- Bây giờ Trần Lạc không ứng chiến, ngươi biết bọn họ chuẩn bị làm gì không?
- Làm gì?
- Ha ha ha ha ha ha!
Kim Tinh Vũ cười bí hiểm nói:
- Bọn họ chuẩn bị bày lôi đài trước cửa Long Xà viện.
- Cái gì?
Vũ Hóa Phi giật mình kêu lên:
- Nếu đặt lôi đài trước cửa Long Xà viện thì đó không chỉ là vấn đề Trần Lạc ước chiến mà là khiêu khích, còn khiêu khích Long Xà viện.
- Đúng vậy! Bọn họ muốn khiêu khích Long Xà viện. Nếu ta không đoán sai, khi ba người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong đặt lôi đài trước cửa Long Xà viện thì các thành viên Vinh Diệu đoàn của bọn họ sẽ đi cổ vũ.
- Tại sao?
- Thứ nhất là tạo thế cho ba người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong, thứ hai là tạo uy danh cho Vinh Diệu đoàn.
- Nghe nói Long Xà viện rất khủng bố, bọn họ làm như vậy không sợ . . .
- Long Xà viện đúng là đáng sợ, nhưng thật sự khủng bố chỉ có mấy kẻ điên không tỉnh táo. Mỗi năm vào lúc này đám điên Long Xà viện sẽ đi mật tháp nhận trị liệu, năm nay cũng vậy.
Kim Tinh Vũ đổi tư thế, phẩy quạt nói:
- Ta nói thật cho ngươi biết, Trần Lạc đúng là không ở trong Long Xà viện.
Nghe nói Trần Lạc không ở trong Long Xà viện thì Vũ Hóa Phi phấn chấn tinh thần, suy nghĩ rõ ràng hơn.
Vũ Hóa Phi nói:
- Nếu biết rõ Trần Lạc không ở trong Long Xà viện mà bọn họ còn đặt lôi đài trước cửa Long Xà viện, động can qua lớn như vậy chắc không chỉ đơn giản là tạo thế?
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi rất thông minh. Còn nhớ lời ta vừa nói không? Trần Lạc có mặt hay không chẳng quan trọng, có mặt hắn thì càng tốt. Đánh bại Trần Lạc có thể tăng uy danh cho các ngươi, hắn không ở cũng chẳng sao, Thiên Cương, Bắc Đẩu, Thiên Không Vinh Diệu đoàn chỉ muốn nhờ vào cơ hội này, lấy cớ khiêu khích mấy con cọp không răng của Long Xà viện.
- Cọp không răng?
Vũ Hóa Phi khó hiểu hỏi:
- Nếu mấy người điên trong Long Xà viện không ở thì chỉ còn lại già yếu tàn tật. Bọn họ đa phần vì tu luyện hoặc bị thương nên tu hành thiếu sót, khiêu khích bọn họ làm cái gì?
- Lý do rất đơn giản, bây giờ Long Xà viện có hai người nổi tiếng, một là Y Thiên Túng, hai là Khang Địch Cần. Hai người này trước kia là đệ tử cũ của Đông viện, rất nổi tiếng. Nhưng trong một lần rèn luyện Y Thiên Túng, Khang Địch Cần bị thương khiến linh hải tán loạn, bị ném vào Long Xà viện.
Kim Tinh Vũ chưa nói hết câu nhưng Vũ Hóa Phi đã hiểu, gã gật gù.
Vũ Hóa Phi nói:
- Ta hiểu rồi, lý do bọn họ làm như vậy nói dễ nghe là đạp đầu người ta leo lên, nói khó nghe là đạp người nổi danh để mình nổi tiếng.
Rất nhanh, Vũ Hóa Phi hiểu vì sao Kim Tinh Vũ hết sức khuyên nhủ gã đứng ra. Bây giờ Vũ Hóa Phi ngẫm lại, Vinh Diệu đoàn của gã cũng muốn làm như Thiên Cương, Bắc Đẩu, Thiên Không Vinh Diệu đoàn.
- Ha ha ha ha ha ha! Hóa Phi, cuối cùng ngươi cũng nghĩ thông.
Kim Tinh Vũ đứng dậy vỗ vai Vũ Hóa Phi, tiếp tục bảo:
- Kỳ ngộ khó cầu, một kỳ ngộ vừa hợp tình hợp lý lại thích hợp mình càng là cầu còn không được. Thiên Quân Vinh Diệu đoàn chúng ta vừa thành lập không lâu, rất cần tăng danh tiếng. Không chỉ Thiên Quân Vinh Diệu đoàn chúng ta, Hóa Phi cũng vậy. Lần này là cơ hội tuyệt vời cho ngươi, cho cả Thiên Quân Vinh Diệu đoàn.
- Khi lôi đài đặt trước cửa Long Xà viện thì mấy con cọp không răng Y Thiên Túng, Khang Địch Cần sẽ đứng ra. Khi đó Thiên Quân Vinh Diệu đoàn chắc chắn dốc hết sức giành một người, để hắn đấu với ngươi. Nếu ngươi thắng thì từ nay danh tiếng nổi như cồn, Thiên Quân Vinh Diệu đoàn chúng ta cũng thơm lây. Người không cần lo thực lực mấy con cọp không răng đó, bọn họ đã mất linh hải, chỉ là phế vật. Lùi một vạn bước coi như ngươi đấu không lại thì chúng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi thua.
Vũ Hóa Phi hít sâu bình tĩnh nỗi lòng dâng trào, kích động.
Vũ Hóa Phi là một người thông minh, nghe Kim Tinh Vũ thuyết phục xong gã hiểu là nếu cuộc chiến này thuận lợi thì danh tiếng của gã sẽ tăng cao gấp mấy lần. Đạp lên người nổi tiếng là đường tắt mau nổi nhất. Nói thật là Vũ Hóa Phi không để mắt đến mấy con cọp không răng kia, dù gã chưa từng gặp bọn họ nhưng gã tràn đầy tự tin. Vũ Hóa Phi thậm chí dám đấu với Kim Tinh Vũ có hơn năm mươi vạn quân, người duy nhất khiến gã thấy sợ chỉ có ẩn số Trần Lạc.
Bây giờ Kim Tinh Vũ nói Trần Lạc không ở trong Long Xà viện thì Vũ Hóa Phi không còn đắn đo gì nữa. Dù Trần Lạc quay về, vẫn còn Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong đứng đằng trước chắn. Nếu thực lực của Trần Lạc quá đáng sợ, đánh bại ba người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong thì Vinh Diệu đoàn của bọn họ sẽ không dễ bỏ qua. Dù Trần Lạc có ba đầu sáu tay thì chắp cánh khó bay. Nghĩ đến đây cuối cùng Vũ Hóa Phi cũng nở nụ cười, vẻ mặt âm trầm biến mất hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.