Chương 491: Đấu trận (2).
Cửu Hanh
01/01/2016
Đây là tại sao Đổng Ngọc Đạt khiêu khích ba ngày nhưng không ai dám ứng chiến, trong lòng bọn họ biết rõ trận sư lang thang không thua được.
Có người khuyên nhủ nhưng Hoàng Trạch quyết tâm đấu với Đổng Ngọc Đạt, dù chết cũng quyết giành một hơi cho phái hệ lang thang. Thấy không khuyên nhủ Hoàng Trạch được thi nhiều trận sư lang thang không khuyên nữa, bọn họ tránh sang một bên chừa chỗ trống, gào thét cổ vũ.
Biểu tình Đổng Ngọc Đạt kiêu ngạo không để Hoàng Trạch vào mắt, cười khẩy nói:
- Hôm nay tâm tình của ta không tệ, nghĩ tình ngươi dám ứng chiến, ta nhường ngươi một chiêu vậy.
- Khinh người quá đáng! Hoàng Trạch ta không cần ngươi nhường!
Hoàng Trạch tức giận vận chuyển tinh thần lực, hai tay vung, mười ngón ngưng diễn phù văn, trong khoảnh khắc gia cố tật phong trận cho mình. Hoàng Trạch nhấc chân, thân hình mơ hồ như gió rít, tiếp tục bấm ngón tay ngưng diễn phù văn. Hoàng Trạch bày ra một trận pháp công kích sấm sét bao phủ Đổng Ngọc Đạt.
- Ha ha ha ha ha ha! Tài mọn.
Đổng Ngọc Đạt giơ tay bấm đốt, ngưng diễn phù ấn, phù ấn bay r, một trận tượng hình thành dưới chân gã. Trận tượng nhấp nháy, một đóa hoa trắng ngưng tụ bao kín Đổng Ngọc Đạt. Khi trận pháp công kích sấm sét của Hoàng Trạch ập đến, đóa hoa trắng nhẹ run, sau đó sấm sét biến mất hết.
Đám người xung quanh rất ngạc nhiên. Bọn họ nhìn ra Đổng Ngọc Đạt thi tỉnể trận pháp là trận pháp phòng ngự cap cấp, liên hoa thuẫn. Không ai ngờ trong thời gian ngắn Đổng Ngọc Đạt có thể bày ra một liên hoa thuẫn, cái này cần tinh thần lực khổng lồ duy trì, tạo nghệ trận pháp sâu đậm. Hiển nhiên thực lực thật sự của Đổng Ngọc Đạt mạnh hơn tin đồn.
Trận sư quyết đấu khác với vu sư. Vu sư quyết đấu 47 nói là từng đấm đụng thịt, liều tu vi, linh quyết, thủ đoạn, khá bạo lực, kích động. Trận sư quyết đấu nhìn như không kịch liệt nhưng cảnh tượng rất hoa lệ, vì bọn họ thi triển đối kháng trận pháp, chú trọng chiến lược.
Thi triển trận pháp nhanh hoặc chậm sẽ ảnh hưởng thắng thua, khi nào thi triển trận pháp gì là mấu chốt thắng thua. Vu sư công kích quyết đấu thắng thua, trận sư thì khác, công kích càng mạnh mẽ chưa chắc sẽ thắng. Có nhiều lúc dựa vào chiến lược, bày cạm bẫy trận pháp, lùi một bướctiến ba bước ngăn lại đối thủ. Trận sư có kinh nghiệm phong phú không bao giờ chủ động công kích mà phòng ngự, bày trận pháp cạm bẫy. Khi rơi vào bẫy rồi chờ ngươi vùng vẫy bọn họ sẽ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chặn ngươi lại, khiến ngươi mất sức chiến đấu.
Từ trận pháp Đổng Ngọc Đạt thi tỉnể có thể thấy gã có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú. Đổng Ngọc Đạt chặn trận pháp sấm sét của Hoàng Trạch xong lập tức thi triển ba trận pháp công kích. Khi Hoàng Trạch ngăn chặn thì Đổng Ngọc Đạt nhanh chóng bày một cạm bẫy trận pháp quanh gã. Không có gì bất ngờ, khi Hoàng Trạch chặn lại ba trận pháp công kích của Đổng Ngọc Đạt xong rơi vào cạm bẫy trận pháp, như rơi xuống nước lũ lênh đênh. Hoàng Trạch không đứng vững được thì làm sao thi triển trận pháp? Đổng Ngọc Đạt thừa dịp này hai tay vung, mấy giây ngắn ngủi trên không trung ngưng tụ ra một trận tượng. Trận tượng nhấp nháy bao phủ Hoàng Trạch.
Trận pháp trung cấp, đại nhạc áp đỉnh trận.
Trận tượng lấp lóe tựa như một ngọn núi to lớn đè Hoàng Trạch chết dí dưới đất, gã vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng vừa nhúc nhích thì người run rẩy, bị đè mặt trắng bệch. Hoàng Trạch khẽ rên, nằm mềm nhũn dưới đất thở hổn hển.
Hoàng Trạch thua, thua hoàn toàn. Hoàng Trạch không phải đối thủ của Đổng Ngọc Đạt. Tinh thần lực không sánh được, tạo nghệ không sánh được, chiến lược cũng không bằng người ta.
- Ha ha ha ha ha ha! Chút bản lĩnh như ngươi mà muốn đấu với ta? Thật là không biết trời cao đất rộng.
Từ đầu đến cuối trên mặt Đổng Ngọc Đạt treo nụ cười thoải mái, tùy tay rút trận pháp về. Hoàng Trạch vẫn mềm nhũn nằm tại chỗ, không đứng dậy được. Trận sư lang thang khác chạy tới nâng Hoàng Trạch xuống.
- Đây là bản lĩnh của trận sư lang thang các ngươi sao? Muốn tinh thần lực không có tinh thần lực, muốn tạo nghệ không có tạo nghệ, cái gì cũng không có. Thật không biết trận sư lang thang các ngươi kiên trì làm gì, cần thiét không? Chỉ như vậy còn muốn 61 với phái hệ chính tông chúng ta? Các ngươi lấy cái gì để đấu? Thất vọng, quá thất vọng, báo hại ta uổng công chạy xa như vậy...
Hoàng Trạch thua khiến Đổng Ngọc Đạt càng thêm càn rỡ, kiêu căng, vênh váo, đắc ý hơn. Đám trận sư lang thang ủ rũ, buồn rầu, gịn mà không dám nói gì. Không có thực lực có nói nhiều cũng vô dụng. Bây giờ mọi người chỉ hy vọng có một vị trận sư lang thang đứng ra dạy Đổng Ngọc Đạt bài học nhớ đời, trút giận cho mọi người.
Nhưng ai dám? Ai có bản lĩnh này?
Các trận sư lang thang nhìn nhau, thở dài thườn thượt. Bọn họ than thở chính mình tài nghệ không bằng người, cũng thở dài trận sư lang thang không có cao thủ. Bọn họ bắt đầu nghi ngờ con đường mình đi, chẳng lẽ lang than không bằng chính tông?
Trong đám người có một trận sư lang thang yên lặng nhìn sự việc xảy ra từ đầu đến cuối, chính là Trần Lạc.
Trần Lạc không phải người thích góp vui, càng không thích đứng ra lộ mũi nhọn. Nhưng nhìn trận sư chính tông nhục nhã trận sư lang thang làm Trần Lạc rất khó chịu. Trần Lạc biết trận sư lang thang có cao thủ, không nói gì khác, ít nhất có ba vị trận sư lang thang dư sức xử lý Đổng Ngọc Đạt nhưng ba người không có vẻ gì là muốn ra tay.
Trần Lạc nhìn ra không phải ba trận sư lang thang không có cảm giác vinh dự, không phải không muốn ra tay mà là không tiện. Bởi vì trong đám người có rất nhiều người nhìn chằm chằm, chờ bọn họ ra tay. Những người này chính là nhóm Quang Minh điện, nếu Trần Lạc đoán đúng thì bọn họ cắm điểm tại đây chờ trận sư lang thang nào hành động, có điểm gì đáng ngờ là bắt đi ngay.
Cha nó, chẳng lẽ mấy người đó đều không tiện hết? Đều là tội phạm Quang Minh điện truy nã?
Nói đến thì bản thân Trần Lạc cũng không tiện ra tay, vì khi bị người Quang Minh điện theo dõi sẽ rất rắc rối. Nhưng Trần Lạc không thể trơ mắt nhìn trận sư chính tông ăn hiếp, nhục nhã trận sư lang thang. Trần Lạc đang do dự có nên đứng ra dạy Đổng Ngọc Đạt một bài học không thì cảm giác có người vỗ vai mình, hắn xoay người lại nhìn. Chính là Mã Liên Hoa.
- Cái kia... Tiêu công tử có thể giúp đỡ được không?
- Có chuyện gì?
- Là vầy...
Long Tiểu Tiểu đứng bên cạnh thấy Mã Liên Hoa ấp úng thì giành nói trước:
- Tiêu công tử đúng không? Chắc Tiêu công tử cũng thấy trận sư chính tông vênh váo, đáng ghét cỡ nào, đã leo lên đầu trận sư lang thang chúng ta. Nếu cứ tiếp tục như vậy mọi người không còn đấu chí, khi đó làm sao đấu tranh với phái hệ chính tông?
Trần Lạc gật đầu, rất đồng ý với Long Tiểu Tiểu.
- Cao thủ trận sư lang thang chúng ta giờ đa số đang bế quan, nên hy vọng Tiêu công tử hỗ trợ đi lên đấu với Đổng Ngọc Đạt.
Có người khuyên nhủ nhưng Hoàng Trạch quyết tâm đấu với Đổng Ngọc Đạt, dù chết cũng quyết giành một hơi cho phái hệ lang thang. Thấy không khuyên nhủ Hoàng Trạch được thi nhiều trận sư lang thang không khuyên nữa, bọn họ tránh sang một bên chừa chỗ trống, gào thét cổ vũ.
Biểu tình Đổng Ngọc Đạt kiêu ngạo không để Hoàng Trạch vào mắt, cười khẩy nói:
- Hôm nay tâm tình của ta không tệ, nghĩ tình ngươi dám ứng chiến, ta nhường ngươi một chiêu vậy.
- Khinh người quá đáng! Hoàng Trạch ta không cần ngươi nhường!
Hoàng Trạch tức giận vận chuyển tinh thần lực, hai tay vung, mười ngón ngưng diễn phù văn, trong khoảnh khắc gia cố tật phong trận cho mình. Hoàng Trạch nhấc chân, thân hình mơ hồ như gió rít, tiếp tục bấm ngón tay ngưng diễn phù văn. Hoàng Trạch bày ra một trận pháp công kích sấm sét bao phủ Đổng Ngọc Đạt.
- Ha ha ha ha ha ha! Tài mọn.
Đổng Ngọc Đạt giơ tay bấm đốt, ngưng diễn phù ấn, phù ấn bay r, một trận tượng hình thành dưới chân gã. Trận tượng nhấp nháy, một đóa hoa trắng ngưng tụ bao kín Đổng Ngọc Đạt. Khi trận pháp công kích sấm sét của Hoàng Trạch ập đến, đóa hoa trắng nhẹ run, sau đó sấm sét biến mất hết.
Đám người xung quanh rất ngạc nhiên. Bọn họ nhìn ra Đổng Ngọc Đạt thi tỉnể trận pháp là trận pháp phòng ngự cap cấp, liên hoa thuẫn. Không ai ngờ trong thời gian ngắn Đổng Ngọc Đạt có thể bày ra một liên hoa thuẫn, cái này cần tinh thần lực khổng lồ duy trì, tạo nghệ trận pháp sâu đậm. Hiển nhiên thực lực thật sự của Đổng Ngọc Đạt mạnh hơn tin đồn.
Trận sư quyết đấu khác với vu sư. Vu sư quyết đấu 47 nói là từng đấm đụng thịt, liều tu vi, linh quyết, thủ đoạn, khá bạo lực, kích động. Trận sư quyết đấu nhìn như không kịch liệt nhưng cảnh tượng rất hoa lệ, vì bọn họ thi triển đối kháng trận pháp, chú trọng chiến lược.
Thi triển trận pháp nhanh hoặc chậm sẽ ảnh hưởng thắng thua, khi nào thi triển trận pháp gì là mấu chốt thắng thua. Vu sư công kích quyết đấu thắng thua, trận sư thì khác, công kích càng mạnh mẽ chưa chắc sẽ thắng. Có nhiều lúc dựa vào chiến lược, bày cạm bẫy trận pháp, lùi một bướctiến ba bước ngăn lại đối thủ. Trận sư có kinh nghiệm phong phú không bao giờ chủ động công kích mà phòng ngự, bày trận pháp cạm bẫy. Khi rơi vào bẫy rồi chờ ngươi vùng vẫy bọn họ sẽ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chặn ngươi lại, khiến ngươi mất sức chiến đấu.
Từ trận pháp Đổng Ngọc Đạt thi tỉnể có thể thấy gã có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú. Đổng Ngọc Đạt chặn trận pháp sấm sét của Hoàng Trạch xong lập tức thi triển ba trận pháp công kích. Khi Hoàng Trạch ngăn chặn thì Đổng Ngọc Đạt nhanh chóng bày một cạm bẫy trận pháp quanh gã. Không có gì bất ngờ, khi Hoàng Trạch chặn lại ba trận pháp công kích của Đổng Ngọc Đạt xong rơi vào cạm bẫy trận pháp, như rơi xuống nước lũ lênh đênh. Hoàng Trạch không đứng vững được thì làm sao thi triển trận pháp? Đổng Ngọc Đạt thừa dịp này hai tay vung, mấy giây ngắn ngủi trên không trung ngưng tụ ra một trận tượng. Trận tượng nhấp nháy bao phủ Hoàng Trạch.
Trận pháp trung cấp, đại nhạc áp đỉnh trận.
Trận tượng lấp lóe tựa như một ngọn núi to lớn đè Hoàng Trạch chết dí dưới đất, gã vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng vừa nhúc nhích thì người run rẩy, bị đè mặt trắng bệch. Hoàng Trạch khẽ rên, nằm mềm nhũn dưới đất thở hổn hển.
Hoàng Trạch thua, thua hoàn toàn. Hoàng Trạch không phải đối thủ của Đổng Ngọc Đạt. Tinh thần lực không sánh được, tạo nghệ không sánh được, chiến lược cũng không bằng người ta.
- Ha ha ha ha ha ha! Chút bản lĩnh như ngươi mà muốn đấu với ta? Thật là không biết trời cao đất rộng.
Từ đầu đến cuối trên mặt Đổng Ngọc Đạt treo nụ cười thoải mái, tùy tay rút trận pháp về. Hoàng Trạch vẫn mềm nhũn nằm tại chỗ, không đứng dậy được. Trận sư lang thang khác chạy tới nâng Hoàng Trạch xuống.
- Đây là bản lĩnh của trận sư lang thang các ngươi sao? Muốn tinh thần lực không có tinh thần lực, muốn tạo nghệ không có tạo nghệ, cái gì cũng không có. Thật không biết trận sư lang thang các ngươi kiên trì làm gì, cần thiét không? Chỉ như vậy còn muốn 61 với phái hệ chính tông chúng ta? Các ngươi lấy cái gì để đấu? Thất vọng, quá thất vọng, báo hại ta uổng công chạy xa như vậy...
Hoàng Trạch thua khiến Đổng Ngọc Đạt càng thêm càn rỡ, kiêu căng, vênh váo, đắc ý hơn. Đám trận sư lang thang ủ rũ, buồn rầu, gịn mà không dám nói gì. Không có thực lực có nói nhiều cũng vô dụng. Bây giờ mọi người chỉ hy vọng có một vị trận sư lang thang đứng ra dạy Đổng Ngọc Đạt bài học nhớ đời, trút giận cho mọi người.
Nhưng ai dám? Ai có bản lĩnh này?
Các trận sư lang thang nhìn nhau, thở dài thườn thượt. Bọn họ than thở chính mình tài nghệ không bằng người, cũng thở dài trận sư lang thang không có cao thủ. Bọn họ bắt đầu nghi ngờ con đường mình đi, chẳng lẽ lang than không bằng chính tông?
Trong đám người có một trận sư lang thang yên lặng nhìn sự việc xảy ra từ đầu đến cuối, chính là Trần Lạc.
Trần Lạc không phải người thích góp vui, càng không thích đứng ra lộ mũi nhọn. Nhưng nhìn trận sư chính tông nhục nhã trận sư lang thang làm Trần Lạc rất khó chịu. Trần Lạc biết trận sư lang thang có cao thủ, không nói gì khác, ít nhất có ba vị trận sư lang thang dư sức xử lý Đổng Ngọc Đạt nhưng ba người không có vẻ gì là muốn ra tay.
Trần Lạc nhìn ra không phải ba trận sư lang thang không có cảm giác vinh dự, không phải không muốn ra tay mà là không tiện. Bởi vì trong đám người có rất nhiều người nhìn chằm chằm, chờ bọn họ ra tay. Những người này chính là nhóm Quang Minh điện, nếu Trần Lạc đoán đúng thì bọn họ cắm điểm tại đây chờ trận sư lang thang nào hành động, có điểm gì đáng ngờ là bắt đi ngay.
Cha nó, chẳng lẽ mấy người đó đều không tiện hết? Đều là tội phạm Quang Minh điện truy nã?
Nói đến thì bản thân Trần Lạc cũng không tiện ra tay, vì khi bị người Quang Minh điện theo dõi sẽ rất rắc rối. Nhưng Trần Lạc không thể trơ mắt nhìn trận sư chính tông ăn hiếp, nhục nhã trận sư lang thang. Trần Lạc đang do dự có nên đứng ra dạy Đổng Ngọc Đạt một bài học không thì cảm giác có người vỗ vai mình, hắn xoay người lại nhìn. Chính là Mã Liên Hoa.
- Cái kia... Tiêu công tử có thể giúp đỡ được không?
- Có chuyện gì?
- Là vầy...
Long Tiểu Tiểu đứng bên cạnh thấy Mã Liên Hoa ấp úng thì giành nói trước:
- Tiêu công tử đúng không? Chắc Tiêu công tử cũng thấy trận sư chính tông vênh váo, đáng ghét cỡ nào, đã leo lên đầu trận sư lang thang chúng ta. Nếu cứ tiếp tục như vậy mọi người không còn đấu chí, khi đó làm sao đấu tranh với phái hệ chính tông?
Trần Lạc gật đầu, rất đồng ý với Long Tiểu Tiểu.
- Cao thủ trận sư lang thang chúng ta giờ đa số đang bế quan, nên hy vọng Tiêu công tử hỗ trợ đi lên đấu với Đổng Ngọc Đạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.