Chương 490: Đấu trận.
Cửu Hanh
31/12/2015
- Tiêu công tử đúng là lần đầu tiên tới Thiên Khải tháp, nhưng hắn không xem như bằng hữu của ta mà là khách quý của sư phụ, tìm hắn không qua thích hợp.
Mã Liên Hoa chắc chắn Trần Lạc lần đầu tiên tới Thiên Khải tháp, nhưng hắn là khách quý của sư phụ Lão Đà Tử. Lúc sư phụ dặn dò Mã Liên Hoa không giống như khách quý bình thường, nếu lỡ như chọc vào rắc rối gì thì gã biết ăn nói sao với Lão Đà Tử?
- Có gì mà không thích hợp?
Bây giờ Long Tiểu Tiểu chỉ muốn dìm uy phong của trận sư chính tông, bất chấp tất cả. Long Tiểu Tiểu chào Vân tỷ rồi kéo Mã Liên Hoa đi. Trên đường Mã Liên Hoa cứ hỏi Long Tiểu Tiểu đã hứa gì với Vân tỷ, nhưng nàng không nói mà thúc giục gã tìm Tiêu công tử.
- Tiểu Tiểu, ta nói với nàng rồi, Tiêu công tử không phải bằng hữu của ta mà là khách quý của sư phụ, lỡ như chọc vào rắc rối thì làm sao? Sư phụ sẽ giết ta!
- Này, ta nói này Mã đầu trọc, sao ngươi cứ như vậy? Ngươi cũng biết tình huống bây giờ, nếu tiếp tục bị trận sư chính tông ăn hiếp thì nhiều trận sư lang thang sẽ nản lòng, nên chúng ta phải thắng một trận, dìm nhuệ khí của phái hệ chính tông xuống, cũng cho phái hệ lang thang chút lòng tin.
Long Tiểu Tiểu tức giận Mã Liên Hoa không biết vùng lên:
- Huống chi trêu vào rắc rối gì? Dù sao không ai quen hắn.
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết, ta đi nói với bằng hữu của ngươi, nếu hắn không đồng ý ta sẽ không miễn cưỡng, vậy được chưa?
- Được... Được rồi.
* * *
Dãy Thiên Khải tháp đông nghẹt người, vì đại tái đấu trận phe trận sư lang thang, trận sư chính tông sắp cử hành, cộng với trận sư chính tông từ khắp thế giới tụ tập lại, chỗ này mỗi ngày có chục, mấy chục trận tranh đấu. Hôm nay cũng không ngoại lệ, từ sáng sớm đã có bảy, tám trận sư chính tông giơ cờ launạ bàn công nghiên khiêu chiến với các trận sư lang thang. Vốn trận sư lang thang đã thói quen chuyện này, nhưng có một trận sư chính tông tên Đổng Ngọc Đạt có thái độ hết sức kiêu ngạo, ngôn ngữ trào phúng trận sư lang thang. Hôm nay càng dữ hơn, Đổng Ngọc Đạt nhục nhã trận sư lang thang ra mặt.
Nói đến thì Đổng Ngọc Đạt xem như trận sư cao cấp có chút danh tiếng trong giới trận pháp, khá đắt giá. Cá nhân Đổng Ngọc Đạt không sáng tạo ra thành tự gì trong lĩnh vực trận pháp nhưng gã rất giỏi chiến lược trận pháp. Đổng Ngọc Đạt từng bày trận cho ba trận sư trung cấp đánh bại hai vu sư cao cấp đủ nói lên chiến lược trận pháp của gã cao minh hơn người khác nhiều.
Giờ phút này, Đổng Ngọc Đạt đứng trong đám người, biểu tình kiêu ngạo, ánh mắt khinh thường nhìn người xung quanh.
Đổng Ngọc Đạt cười nhạo:
- Ngày thứ ba, ha ha ha ha ha ha! Đã là ngày thứ ba, Thiên Khải tháp to lớn không có một vị trận sư lang thang dám đứng ra đối địch với ta, khiến ta hết sức thất vọng. Những con chó mèo các ngươi mơ đấu trận với trận sư chính tông chúng ta? Ta nên nói các ngươi vô tri hay dốt nát đây?
- Đổng Ngọc Đạt này quá kiêu ngạo, rất đáng ghét. Ta thấy là hắn muốn nổi danh đến mức điên rồi.
- Chắc chắn là thế. Theo ta được biết thì Đổng Ngọc Đạt xem như thiếu niên thành danh. Năm xưa Đổng Ngọc Đạt ngang ngửa với đám Phương Thiếu Khanh, Chu Hạo Phi, được tiếng là thiếu niên thiên tài. Nhưng sau này nhóm Phương Thiếu Khanh, Chu Hạo Phi minh tưởng ra ý niệm tiểu tinh thần, uy danh lớn hơn. Có mỗi Đổng Ngọc Đạt là đến bây giờ vẫn không thể minh tưởng ý niệm tiểu tinh thần, nên danh tiếng kém hơn đám Phương Thiếu Khanh, Chu Hạo Phi một khúc. Chắc trong lòng Đổng Ngọc Đạt luôn bất mãn, lần này mặt dày mày dạn khiêu chiến ở chỗ chúng ta chẳng qua là muốn nương cơ hội nổi tiếng.
Trong sân, Đổng Ngọc Đạt ăn nói ngày càng càn rỡ, không kiêng nể gì cười nhạo trận sư lang thang.
- Ta nghe nói chỗ này có mấy vị trận sư lang thang rất nổi tiếng, tên là gì... Một người tên Trịnh Thiên Kỳ, một người tên Mộ Ngân. Bọn họ đâu? Có phải là cố ý trốn đi không dám ứng chiến, hả? Ha ha ha ha ha ha!
Từ khi Thiên Khải tháp sáng tạo đến này có khá nhiều trận sư lang thang nổi tiếng, Trịnh Thiên Kỳ, Mộ Ngân là một trong số đó. Không hiểu sao mấy ngày nay không thấy Trịnh Thiên Kỳ, 88 xuất hiện.
Có người không nhịn được quát to:
- Đổng Ngọc Đạt, ngươi đừng cuồng vọng, ta nói cho ngươi biết, đám Trịnh đại ca, Mộ Ngân đã bế quan chuẩn bị trước đại tái đấu trận. Nếu không thì sáo cho phép ngươi huênh hoang tại đây?
- Ha ha ha ha ha ha! Chuẩn bị trước đại tái đấu trận? Cười chết người, nếu có bản lĩnh thật sự thì không cần chuẩn bị gì hết. Theo ta thấy chắc là sợ.
- Hừ! Đổng Ngọc Đạt, ngươi thật sự cho rằng phái hệ lang thang chúng ta không có ai sao? Nói cho ngươi biết, phái hệ lang thang chunga ta cao thủ như mây, chẳng qua không muốn so đo với ngươi.
Đổng Ngọc Đạt ngửa đầu cười càn rỡ:
- Ha ha ha ha ha ha!
Đổng Ngọc Đạt khinh thường nói:
- Không so đo với ta? Ha ha ha ha ha ha! Các ngươi có biết hành động này là gì không? Là điển hình lừa mình dối người!
Ai đều thấy Đổng Ngọc Đạt kiêu căng, huênh hoang, nghe ra được gã cười nhạo trận sư lang thang. Các trận sư lang thang có mặt hạn ngứa răng, xoa tay nhưng phải nhịn. Dù sao Đổng Ngọc Đạt là trận sư cao cấp khá nổi tiếng, đấu với gã hy vọng thắng rất mong manh.
Một số người có thể nhịn nhưng vài người khác thì không.
Trong khi Đổng Ngọc Đạt cười nhạo thì một trận sư lang thang đứng ra.
trận sư lang thang đó quát to:
- Đổng Ngọc Đạt, xin hãy rút lại lời ngươi nói. Hoàng Trạch ta đây dù về tinh thần lực hay tạo nghệ trận pháp không là cao thủ, ta chỉ là một trận sư lang thang nho nhỏ ở trong Thiên Khải tháp nhưng hôm nay đánh bạo xin ngươi thỉnh giáo một hai!
Hoàng Trạch đột nhiên đứng ra làm mọi người bất ngờ. Người quen Hoàng Trạch đều biết tuy danh tiếng của gã không bằng đám người Trịnh Thiên Kỳ, Mộ Ngân nhưng cũng là trận sư lang thang nổi bật trong Thiên Khải tháp, có chiến tích từng đánh bại trận sư cao cấp. Mấu chốt là Đổng Ngọc Đạt không phải trận sư cao cấp bình thường, lĩnh vực, tạo nghệ trận pháp của gã cực kỳ cường đại. Không biết Hoàng Trạch dấu với Đổng Ngọc Đạt có bao nhiêu cơ hội thắng.
Đổng Ngọc Đạt cười khinh thường nói:
- Hoàng Trạch? Ta chưa từng nghe nói qua tên này, ngại quá, ta chưa từng đấu với người vô danh.
Đổng Ngọc Đạt cười nhạo từ chối.
Hoàng Trạch cố nén lửa giận, lạnh lùng cười:
- Không dám đấu với người vô danh như ta thì có tư cách gì khiêu chiến với Trịnh Thiên Kỳ?
- Ha ha ha ha ha ha! Cho ngươi mặt nhưng ngươi không cần, nếu ngươi cứ muốn tìm cái chết thì hôm nay ta chơi với ngươi.
Thấy Hoàng Trạch muốn quyết đấu với Đổng Ngọc Đạt, nhiều trận sư lang thang thầm lo âu. Hoàng Trạch thắng được là tốt, nếu gã thua không chỉ mất mặt một mình mà thua cả vinh dự phái hệ lang thang. Dù sao tình huống bây giờ đặc biệt, đại tái đấu trận trận sư lang thang, trận sư chính tông sắp đến, cuộc so tài nhìn như bình thường nhưng thắng thua sẽ ảnh hưởng sĩ khí trận sư.
Mã Liên Hoa chắc chắn Trần Lạc lần đầu tiên tới Thiên Khải tháp, nhưng hắn là khách quý của sư phụ Lão Đà Tử. Lúc sư phụ dặn dò Mã Liên Hoa không giống như khách quý bình thường, nếu lỡ như chọc vào rắc rối gì thì gã biết ăn nói sao với Lão Đà Tử?
- Có gì mà không thích hợp?
Bây giờ Long Tiểu Tiểu chỉ muốn dìm uy phong của trận sư chính tông, bất chấp tất cả. Long Tiểu Tiểu chào Vân tỷ rồi kéo Mã Liên Hoa đi. Trên đường Mã Liên Hoa cứ hỏi Long Tiểu Tiểu đã hứa gì với Vân tỷ, nhưng nàng không nói mà thúc giục gã tìm Tiêu công tử.
- Tiểu Tiểu, ta nói với nàng rồi, Tiêu công tử không phải bằng hữu của ta mà là khách quý của sư phụ, lỡ như chọc vào rắc rối thì làm sao? Sư phụ sẽ giết ta!
- Này, ta nói này Mã đầu trọc, sao ngươi cứ như vậy? Ngươi cũng biết tình huống bây giờ, nếu tiếp tục bị trận sư chính tông ăn hiếp thì nhiều trận sư lang thang sẽ nản lòng, nên chúng ta phải thắng một trận, dìm nhuệ khí của phái hệ chính tông xuống, cũng cho phái hệ lang thang chút lòng tin.
Long Tiểu Tiểu tức giận Mã Liên Hoa không biết vùng lên:
- Huống chi trêu vào rắc rối gì? Dù sao không ai quen hắn.
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết, ta đi nói với bằng hữu của ngươi, nếu hắn không đồng ý ta sẽ không miễn cưỡng, vậy được chưa?
- Được... Được rồi.
* * *
Dãy Thiên Khải tháp đông nghẹt người, vì đại tái đấu trận phe trận sư lang thang, trận sư chính tông sắp cử hành, cộng với trận sư chính tông từ khắp thế giới tụ tập lại, chỗ này mỗi ngày có chục, mấy chục trận tranh đấu. Hôm nay cũng không ngoại lệ, từ sáng sớm đã có bảy, tám trận sư chính tông giơ cờ launạ bàn công nghiên khiêu chiến với các trận sư lang thang. Vốn trận sư lang thang đã thói quen chuyện này, nhưng có một trận sư chính tông tên Đổng Ngọc Đạt có thái độ hết sức kiêu ngạo, ngôn ngữ trào phúng trận sư lang thang. Hôm nay càng dữ hơn, Đổng Ngọc Đạt nhục nhã trận sư lang thang ra mặt.
Nói đến thì Đổng Ngọc Đạt xem như trận sư cao cấp có chút danh tiếng trong giới trận pháp, khá đắt giá. Cá nhân Đổng Ngọc Đạt không sáng tạo ra thành tự gì trong lĩnh vực trận pháp nhưng gã rất giỏi chiến lược trận pháp. Đổng Ngọc Đạt từng bày trận cho ba trận sư trung cấp đánh bại hai vu sư cao cấp đủ nói lên chiến lược trận pháp của gã cao minh hơn người khác nhiều.
Giờ phút này, Đổng Ngọc Đạt đứng trong đám người, biểu tình kiêu ngạo, ánh mắt khinh thường nhìn người xung quanh.
Đổng Ngọc Đạt cười nhạo:
- Ngày thứ ba, ha ha ha ha ha ha! Đã là ngày thứ ba, Thiên Khải tháp to lớn không có một vị trận sư lang thang dám đứng ra đối địch với ta, khiến ta hết sức thất vọng. Những con chó mèo các ngươi mơ đấu trận với trận sư chính tông chúng ta? Ta nên nói các ngươi vô tri hay dốt nát đây?
- Đổng Ngọc Đạt này quá kiêu ngạo, rất đáng ghét. Ta thấy là hắn muốn nổi danh đến mức điên rồi.
- Chắc chắn là thế. Theo ta được biết thì Đổng Ngọc Đạt xem như thiếu niên thành danh. Năm xưa Đổng Ngọc Đạt ngang ngửa với đám Phương Thiếu Khanh, Chu Hạo Phi, được tiếng là thiếu niên thiên tài. Nhưng sau này nhóm Phương Thiếu Khanh, Chu Hạo Phi minh tưởng ra ý niệm tiểu tinh thần, uy danh lớn hơn. Có mỗi Đổng Ngọc Đạt là đến bây giờ vẫn không thể minh tưởng ý niệm tiểu tinh thần, nên danh tiếng kém hơn đám Phương Thiếu Khanh, Chu Hạo Phi một khúc. Chắc trong lòng Đổng Ngọc Đạt luôn bất mãn, lần này mặt dày mày dạn khiêu chiến ở chỗ chúng ta chẳng qua là muốn nương cơ hội nổi tiếng.
Trong sân, Đổng Ngọc Đạt ăn nói ngày càng càn rỡ, không kiêng nể gì cười nhạo trận sư lang thang.
- Ta nghe nói chỗ này có mấy vị trận sư lang thang rất nổi tiếng, tên là gì... Một người tên Trịnh Thiên Kỳ, một người tên Mộ Ngân. Bọn họ đâu? Có phải là cố ý trốn đi không dám ứng chiến, hả? Ha ha ha ha ha ha!
Từ khi Thiên Khải tháp sáng tạo đến này có khá nhiều trận sư lang thang nổi tiếng, Trịnh Thiên Kỳ, Mộ Ngân là một trong số đó. Không hiểu sao mấy ngày nay không thấy Trịnh Thiên Kỳ, 88 xuất hiện.
Có người không nhịn được quát to:
- Đổng Ngọc Đạt, ngươi đừng cuồng vọng, ta nói cho ngươi biết, đám Trịnh đại ca, Mộ Ngân đã bế quan chuẩn bị trước đại tái đấu trận. Nếu không thì sáo cho phép ngươi huênh hoang tại đây?
- Ha ha ha ha ha ha! Chuẩn bị trước đại tái đấu trận? Cười chết người, nếu có bản lĩnh thật sự thì không cần chuẩn bị gì hết. Theo ta thấy chắc là sợ.
- Hừ! Đổng Ngọc Đạt, ngươi thật sự cho rằng phái hệ lang thang chúng ta không có ai sao? Nói cho ngươi biết, phái hệ lang thang chunga ta cao thủ như mây, chẳng qua không muốn so đo với ngươi.
Đổng Ngọc Đạt ngửa đầu cười càn rỡ:
- Ha ha ha ha ha ha!
Đổng Ngọc Đạt khinh thường nói:
- Không so đo với ta? Ha ha ha ha ha ha! Các ngươi có biết hành động này là gì không? Là điển hình lừa mình dối người!
Ai đều thấy Đổng Ngọc Đạt kiêu căng, huênh hoang, nghe ra được gã cười nhạo trận sư lang thang. Các trận sư lang thang có mặt hạn ngứa răng, xoa tay nhưng phải nhịn. Dù sao Đổng Ngọc Đạt là trận sư cao cấp khá nổi tiếng, đấu với gã hy vọng thắng rất mong manh.
Một số người có thể nhịn nhưng vài người khác thì không.
Trong khi Đổng Ngọc Đạt cười nhạo thì một trận sư lang thang đứng ra.
trận sư lang thang đó quát to:
- Đổng Ngọc Đạt, xin hãy rút lại lời ngươi nói. Hoàng Trạch ta đây dù về tinh thần lực hay tạo nghệ trận pháp không là cao thủ, ta chỉ là một trận sư lang thang nho nhỏ ở trong Thiên Khải tháp nhưng hôm nay đánh bạo xin ngươi thỉnh giáo một hai!
Hoàng Trạch đột nhiên đứng ra làm mọi người bất ngờ. Người quen Hoàng Trạch đều biết tuy danh tiếng của gã không bằng đám người Trịnh Thiên Kỳ, Mộ Ngân nhưng cũng là trận sư lang thang nổi bật trong Thiên Khải tháp, có chiến tích từng đánh bại trận sư cao cấp. Mấu chốt là Đổng Ngọc Đạt không phải trận sư cao cấp bình thường, lĩnh vực, tạo nghệ trận pháp của gã cực kỳ cường đại. Không biết Hoàng Trạch dấu với Đổng Ngọc Đạt có bao nhiêu cơ hội thắng.
Đổng Ngọc Đạt cười khinh thường nói:
- Hoàng Trạch? Ta chưa từng nghe nói qua tên này, ngại quá, ta chưa từng đấu với người vô danh.
Đổng Ngọc Đạt cười nhạo từ chối.
Hoàng Trạch cố nén lửa giận, lạnh lùng cười:
- Không dám đấu với người vô danh như ta thì có tư cách gì khiêu chiến với Trịnh Thiên Kỳ?
- Ha ha ha ha ha ha! Cho ngươi mặt nhưng ngươi không cần, nếu ngươi cứ muốn tìm cái chết thì hôm nay ta chơi với ngươi.
Thấy Hoàng Trạch muốn quyết đấu với Đổng Ngọc Đạt, nhiều trận sư lang thang thầm lo âu. Hoàng Trạch thắng được là tốt, nếu gã thua không chỉ mất mặt một mình mà thua cả vinh dự phái hệ lang thang. Dù sao tình huống bây giờ đặc biệt, đại tái đấu trận trận sư lang thang, trận sư chính tông sắp đến, cuộc so tài nhìn như bình thường nhưng thắng thua sẽ ảnh hưởng sĩ khí trận sư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.