Chương 766: Thiên thu bất hủ nghiệp, đều ở trong giết người.
Cửu Hanh
24/07/2016
- Hắn đang làm cái gì thế? Tại sao hắn phải làm như vậy? Hắn muốn là địch với cả thiên hạ sao?
Hiên Viên Đồng kinh hãi nỉ non, vấn đều này không ai có thể trả lời nàng, Táng Hoa không được, Tiết Thường Uyển không được, Lạc Anh cũng không được.
Lúc này, Cổ Du Nhiên cũng ngơ ngác nhìn, thần tình có chút hoảng hốt, tựa như đang nằm mộng, rù rì nói:
- Hắn đang muốn truyền đạt với mọi người một điều, rồng có nghịch lân, chạm vào hắn là phải chết, ban đầu hắn không có giết hết những người này không phải vì hắn mềm lòng, càng không phải vì hắn sợ sệt, hắn đang đợi, hắn đợi những đại lão bá chủ này đến, sau đó xóa bỏ từng người từng người dám chạm đến nghịch lân của hắn ngay trước mặt bọn họ, hắn muốn nói cho những đại lão bá chủ kia biết, các ngươi không quản giáo được, vậy hắn sẽ đi quản giáo, đồng thời cũng nói cho những người muốn chạm đến nghịch lân của hắn, khi Trần Lạc hắn muốn giết người, ai cũng không cứu nổi, càng là nói cho người trong khắp thiên hạ rằng, hắn là người, là Phật cũng là Ma, chứa được hắn thì hắn là Phật, còn không chứa được hắn vậy hắn sẽ là Ma…
- Chúng sinh thì thế nào, là địch cả thiên hạ đã làm sao, hắn không để ý, không quan tâm một chút nào…
- Có một vài kẻ không thể trêu chọc được, đặc biệt là loại người có tính cách nghịch thiên như hắn, loại người này có lúc sẽ không cần đến lý trí, bởi vì bon hắn hoàn toàn không cần, hành sự toàn theo yêu thích cá nhân…
- Khi hắn nổi giận quả thực giống như đúc với người kia, là hắn… Nhất định là hắn…
Cổ Du Nhiên phảng phất như ý thức được cái gì, cũng đã xác định được điều gì, chỉ là nàng căn bản không thể chịu đựng được một sự thật như thế.
Người có tên, cây có bóng. Trần Lạc là ai, thiên hạ ngày nay sớm có định luận. Lạc gia vui, thiên hạ mừng, một niệm như Phật, trong lúc nói cười hào hiệp tùy ý. Lạc gia giận, thiên hạ khóc, một niệm như Ma, bá đạo tùy tiện, tức giận ngợp trời.
Câu nói này đã có người nói ra tại lần đầu tiên Trần Lạc nghịch thiên, lúc truyền lưu ra tuy có người không tin tưởng, nhưng đợi tới khi bọn họ tin tưởng thì đã muộn rồi, chính như Cổ Du Nhiên nói, có một loại người không thể chọc vào, một khi hắn nổi giận, tuyệt đối sẽ không nói chuyện lý trí, bởi từ khi hắn bắt đầu tức giận thì tự hắn đã bất chấp ý chí.
Giết giết giết! Hắn giết tới thiên hôn ám địa, hắn giết cho máu chảy thành sông.
Đầy đủ hơn bốn trăm vị trưởng lão và đoàn trưởng của mấy chục đoàn vinh quang đều bị Trần Lạc giết chết, lấy Thương Vô Tà cầm đầu hai mươi, ba mươi vị thiên kiêu của Lang gia cảnh địa đều chết đến mức không còn lại hài cốt, lấy Mộ Vân Không dẫn đầu một đám thiên kiêu nội viện Trung Ương cũng không may mắn thoát khỏi, thế nhưng giết chóc vẫn chưa ngừng hẳn, Trần Lạc kia vẫn như trước lấy tay làm búa, lấy chưởng làm đao, giơ tay chém xuống, mạng người không còn.
Một bước hơi động, một động một tĩnh, một tĩnh một mạng.
Hư không cuồn cuộn lôi vân, núi lửa rít gào mặt đất.
Trần Lạc động, bá thế tĩnh, sương máu bao phủ hai cực tĩnh động, một đôi tròng mắt hung tàn bạo liệt như biển máu ngợp trời, ấn đường giữa đôi lông mày hiện lên đều toát lên vẻ bá đạo và tùy tiện, trong thần sắc cao ngạo và lãnh khốc đều là cơn giận ngợp trời, cuồng phong gào thét, tóc dài tung bay, máu tanh tràn ngập, đằng đằng sát khí, tâm chưa ngừng, tay chưa nghỉ, đồ đao vung lên không có đoạn cuối.
Giơ tay chém xuống, mạng người biến mất, dù cho sương máu lưu lại cũng bị Trần Lạc gào thét một bước chấn động làm cho tán loạn biến mất.
Giết giết giết!
Đồ đao lan tràn, kéo dài đến mấy chục thiên kiêu của học phủ Trung Ương, vẫn không dừng lại, phịch một tiếng, Lệ Vô Danh nổ chết tại chỗ, đám thiên kiêu đầu sỏ sợ hãi đến bại liệt, không cách nào hô hấp, sợ đến cả người co giật, sợ đến tinh thần tan vỡ, sợ đến không thể khống chế đại tiểu tiện, sợ hãi đến kêu trời trách đất, hết thảy thiên kiêu đều như vậy, Nghịch Lang Gia cậy tài khinh người là thế, Tịch Nhược Trần ưu nhã thong dong là thế, Gia Cát Thiên Biên rồng trong loài người cũng như vậy.
Không có ai không sợ chết, ai cũng không ngoại lệ.
- Không! Đừng, đừng giết ta! Ta sai rồi! Ta không dám!
Nghịch Lang Gia gục trên mặt đất, điên cuồng dập đầu, Trần Lạc đi tới, quát lên một tiếng chói tai :
- Nam nhân khi giết người, giết người không lưu tình.
Phịch một tiếng, Nghịch Lang Gia nổ chết.
- Thiên thu bất hủ nghiệp, đều ở trong giết người!
Ầm, Thương Đông Lai nổ chết!
- Nam nhi hào tình, trọng nghĩa khí.
Ầm, Đỗ Phong nổ chết.
- Coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Ầm, Vân Phi Dương nổ chết.
- Có hùng cùng bá, giết người loạn như ma.
Ầm, Đường Tuấn nổ chết.
- Là địch với trời xanh thì đã sao, kết thù với đại địa thì đã sao, hôm nay ta muốn giết hết bốn phương, diệt tận bầu trời.
Giết giết giết! Giết vô tận, chiến không cảnh.
Thoáng chốc, một bóng người đột nhiên xuất hiện, tựa như là một thiếu nữ, thiếu nữ có một mái tóc dài màu xanh lam, nàng cúi đầu, ôm một quyển thủy tinh thư màu đen, khi nói chuyện thanh âm run rẩy, đứt quãng :
- Trần… Trần Lạc học trưởng, van cầu ngươi… Đừng có… Đừng có giết người… Đừng… Van cầu ngươi, được không?
Hơn trăm vạn vinh quang giả trong sân đều không biết thiếu nữ tóc xanh lam đột nhiên xuất hiện này là ai, bọn họ không biết, cũng không có nghĩa là mấy dị đại lão học phủ Trung Ương không biết, khi thiếu nữ tóc xanh lam này xuất hiện, bọn họ liếc mắt liền nhận ra nàng là Mỹ U U nhập học cùng Trần Lạc, hơn nữa còn cùng tiến vào viện Long Xà, bọn họ biết Mỹ U U, cũng biết thiếu nữ này vô cùng thần bí và quỷ dị, nhưng dù là thế cũng không thể nghĩ ra vì sao nàng lại có thể như không xông vào trong kết giới đại tự nhiên, hoặc có thể nói đó không phải là xông vào, giống như nàng đột nhiên xuất hiện ở đó vậy.
- Trần… Trần Lạc học trưởng, đây không phải là… Ngươi chân chính… Ngươi đừng để nó ảnh hưởng, đừng như thế được không? Van cầu ngươi.
Thanh âm Mỹ U U rất run rẩy, tựa như mới vừa học được cách phát âm, thậm chí đọc từng chữ còn có chút không rõ.
- Cú! Không lăn ngay, cả ngươi cũng giết tuốt!
Trần Lạc gầm lên giận dữ.
Mỹ U U ngẩng đầu, đó là một dung nhan đáng yêu điềm đạm, càng khiến người ta thương tiếc. Nàng khẽ cắn môi, tựa như rất thống khổ, nhìn Trần Lạc, khẽ lắc đầu :
- Xin lỗi… Xin lỗi…
Nói xong, Mỹ U U nhào vào trong lòng Trần Lạc, sương máu lượn lờ quanh thân Trần Lạc nhất thời bị một vệt ánh sáng màu xanh lam bao phủ lại, vang lên một trận bùm bùm giòn giã, Trần Lạc chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
- Mỹ U U, ngươi… Ngươi làm gì Trần Lạc thế?
Đồ lão tà kinh nghi không rõ, lấy bản lãnh của lão hoàn toàn nhìn không thấy thứ ánh sáng màu xanh lam bao phủ quanh thân Trần Lạc là thứ đồ chơi gì.
- Đồ trưởng lão, ta… Ta… Ta chỉ có thể tạm thời nhốt Trần Lạc lại, Trần Lạc học trưởng không còn chống đỡ được bao lâu nữa… Các ngươi đi trước đi, van cầu các ngươi! Van cầu các ngươi đều đi nhanh đi thôi.
Hiên Viên Đồng kinh hãi nỉ non, vấn đều này không ai có thể trả lời nàng, Táng Hoa không được, Tiết Thường Uyển không được, Lạc Anh cũng không được.
Lúc này, Cổ Du Nhiên cũng ngơ ngác nhìn, thần tình có chút hoảng hốt, tựa như đang nằm mộng, rù rì nói:
- Hắn đang muốn truyền đạt với mọi người một điều, rồng có nghịch lân, chạm vào hắn là phải chết, ban đầu hắn không có giết hết những người này không phải vì hắn mềm lòng, càng không phải vì hắn sợ sệt, hắn đang đợi, hắn đợi những đại lão bá chủ này đến, sau đó xóa bỏ từng người từng người dám chạm đến nghịch lân của hắn ngay trước mặt bọn họ, hắn muốn nói cho những đại lão bá chủ kia biết, các ngươi không quản giáo được, vậy hắn sẽ đi quản giáo, đồng thời cũng nói cho những người muốn chạm đến nghịch lân của hắn, khi Trần Lạc hắn muốn giết người, ai cũng không cứu nổi, càng là nói cho người trong khắp thiên hạ rằng, hắn là người, là Phật cũng là Ma, chứa được hắn thì hắn là Phật, còn không chứa được hắn vậy hắn sẽ là Ma…
- Chúng sinh thì thế nào, là địch cả thiên hạ đã làm sao, hắn không để ý, không quan tâm một chút nào…
- Có một vài kẻ không thể trêu chọc được, đặc biệt là loại người có tính cách nghịch thiên như hắn, loại người này có lúc sẽ không cần đến lý trí, bởi vì bon hắn hoàn toàn không cần, hành sự toàn theo yêu thích cá nhân…
- Khi hắn nổi giận quả thực giống như đúc với người kia, là hắn… Nhất định là hắn…
Cổ Du Nhiên phảng phất như ý thức được cái gì, cũng đã xác định được điều gì, chỉ là nàng căn bản không thể chịu đựng được một sự thật như thế.
Người có tên, cây có bóng. Trần Lạc là ai, thiên hạ ngày nay sớm có định luận. Lạc gia vui, thiên hạ mừng, một niệm như Phật, trong lúc nói cười hào hiệp tùy ý. Lạc gia giận, thiên hạ khóc, một niệm như Ma, bá đạo tùy tiện, tức giận ngợp trời.
Câu nói này đã có người nói ra tại lần đầu tiên Trần Lạc nghịch thiên, lúc truyền lưu ra tuy có người không tin tưởng, nhưng đợi tới khi bọn họ tin tưởng thì đã muộn rồi, chính như Cổ Du Nhiên nói, có một loại người không thể chọc vào, một khi hắn nổi giận, tuyệt đối sẽ không nói chuyện lý trí, bởi từ khi hắn bắt đầu tức giận thì tự hắn đã bất chấp ý chí.
Giết giết giết! Hắn giết tới thiên hôn ám địa, hắn giết cho máu chảy thành sông.
Đầy đủ hơn bốn trăm vị trưởng lão và đoàn trưởng của mấy chục đoàn vinh quang đều bị Trần Lạc giết chết, lấy Thương Vô Tà cầm đầu hai mươi, ba mươi vị thiên kiêu của Lang gia cảnh địa đều chết đến mức không còn lại hài cốt, lấy Mộ Vân Không dẫn đầu một đám thiên kiêu nội viện Trung Ương cũng không may mắn thoát khỏi, thế nhưng giết chóc vẫn chưa ngừng hẳn, Trần Lạc kia vẫn như trước lấy tay làm búa, lấy chưởng làm đao, giơ tay chém xuống, mạng người không còn.
Một bước hơi động, một động một tĩnh, một tĩnh một mạng.
Hư không cuồn cuộn lôi vân, núi lửa rít gào mặt đất.
Trần Lạc động, bá thế tĩnh, sương máu bao phủ hai cực tĩnh động, một đôi tròng mắt hung tàn bạo liệt như biển máu ngợp trời, ấn đường giữa đôi lông mày hiện lên đều toát lên vẻ bá đạo và tùy tiện, trong thần sắc cao ngạo và lãnh khốc đều là cơn giận ngợp trời, cuồng phong gào thét, tóc dài tung bay, máu tanh tràn ngập, đằng đằng sát khí, tâm chưa ngừng, tay chưa nghỉ, đồ đao vung lên không có đoạn cuối.
Giơ tay chém xuống, mạng người biến mất, dù cho sương máu lưu lại cũng bị Trần Lạc gào thét một bước chấn động làm cho tán loạn biến mất.
Giết giết giết!
Đồ đao lan tràn, kéo dài đến mấy chục thiên kiêu của học phủ Trung Ương, vẫn không dừng lại, phịch một tiếng, Lệ Vô Danh nổ chết tại chỗ, đám thiên kiêu đầu sỏ sợ hãi đến bại liệt, không cách nào hô hấp, sợ đến cả người co giật, sợ đến tinh thần tan vỡ, sợ đến không thể khống chế đại tiểu tiện, sợ hãi đến kêu trời trách đất, hết thảy thiên kiêu đều như vậy, Nghịch Lang Gia cậy tài khinh người là thế, Tịch Nhược Trần ưu nhã thong dong là thế, Gia Cát Thiên Biên rồng trong loài người cũng như vậy.
Không có ai không sợ chết, ai cũng không ngoại lệ.
- Không! Đừng, đừng giết ta! Ta sai rồi! Ta không dám!
Nghịch Lang Gia gục trên mặt đất, điên cuồng dập đầu, Trần Lạc đi tới, quát lên một tiếng chói tai :
- Nam nhân khi giết người, giết người không lưu tình.
Phịch một tiếng, Nghịch Lang Gia nổ chết.
- Thiên thu bất hủ nghiệp, đều ở trong giết người!
Ầm, Thương Đông Lai nổ chết!
- Nam nhi hào tình, trọng nghĩa khí.
Ầm, Đỗ Phong nổ chết.
- Coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Ầm, Vân Phi Dương nổ chết.
- Có hùng cùng bá, giết người loạn như ma.
Ầm, Đường Tuấn nổ chết.
- Là địch với trời xanh thì đã sao, kết thù với đại địa thì đã sao, hôm nay ta muốn giết hết bốn phương, diệt tận bầu trời.
Giết giết giết! Giết vô tận, chiến không cảnh.
Thoáng chốc, một bóng người đột nhiên xuất hiện, tựa như là một thiếu nữ, thiếu nữ có một mái tóc dài màu xanh lam, nàng cúi đầu, ôm một quyển thủy tinh thư màu đen, khi nói chuyện thanh âm run rẩy, đứt quãng :
- Trần… Trần Lạc học trưởng, van cầu ngươi… Đừng có… Đừng có giết người… Đừng… Van cầu ngươi, được không?
Hơn trăm vạn vinh quang giả trong sân đều không biết thiếu nữ tóc xanh lam đột nhiên xuất hiện này là ai, bọn họ không biết, cũng không có nghĩa là mấy dị đại lão học phủ Trung Ương không biết, khi thiếu nữ tóc xanh lam này xuất hiện, bọn họ liếc mắt liền nhận ra nàng là Mỹ U U nhập học cùng Trần Lạc, hơn nữa còn cùng tiến vào viện Long Xà, bọn họ biết Mỹ U U, cũng biết thiếu nữ này vô cùng thần bí và quỷ dị, nhưng dù là thế cũng không thể nghĩ ra vì sao nàng lại có thể như không xông vào trong kết giới đại tự nhiên, hoặc có thể nói đó không phải là xông vào, giống như nàng đột nhiên xuất hiện ở đó vậy.
- Trần… Trần Lạc học trưởng, đây không phải là… Ngươi chân chính… Ngươi đừng để nó ảnh hưởng, đừng như thế được không? Van cầu ngươi.
Thanh âm Mỹ U U rất run rẩy, tựa như mới vừa học được cách phát âm, thậm chí đọc từng chữ còn có chút không rõ.
- Cú! Không lăn ngay, cả ngươi cũng giết tuốt!
Trần Lạc gầm lên giận dữ.
Mỹ U U ngẩng đầu, đó là một dung nhan đáng yêu điềm đạm, càng khiến người ta thương tiếc. Nàng khẽ cắn môi, tựa như rất thống khổ, nhìn Trần Lạc, khẽ lắc đầu :
- Xin lỗi… Xin lỗi…
Nói xong, Mỹ U U nhào vào trong lòng Trần Lạc, sương máu lượn lờ quanh thân Trần Lạc nhất thời bị một vệt ánh sáng màu xanh lam bao phủ lại, vang lên một trận bùm bùm giòn giã, Trần Lạc chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
- Mỹ U U, ngươi… Ngươi làm gì Trần Lạc thế?
Đồ lão tà kinh nghi không rõ, lấy bản lãnh của lão hoàn toàn nhìn không thấy thứ ánh sáng màu xanh lam bao phủ quanh thân Trần Lạc là thứ đồ chơi gì.
- Đồ trưởng lão, ta… Ta… Ta chỉ có thể tạm thời nhốt Trần Lạc lại, Trần Lạc học trưởng không còn chống đỡ được bao lâu nữa… Các ngươi đi trước đi, van cầu các ngươi! Van cầu các ngươi đều đi nhanh đi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.