Chương 448: Thiệp mời từ Tiểu La Thiên (2).
Cửu Hanh
09/12/2015
Có một số là ảnh hưởng tốt như Tiểu Kim Câu học viện chúng ta, có ảnh hưởng xấu như Tiểu La Thiên học viện, đám tiểu tử Lý gia, Đinh gia, Vũ gia, Diệp gia. Lần này ngươi trở về đã mất hết tu vi, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này. Cho nên gia gia khuyên ngươi nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đừng đi dự tiệc, mắt không thấy tâm không phiền.
Thấy Trần Lạc nhắm mắt suy tư, Đồ lão đầu nhi tiếp tục bảo:
- Gia gia khuyên ngươi đừng đi không phải cho rằng ngươi sợ bọn họ, người khác chỉ biết ngươi không có tu vi nhưng gia gia biết tiểu tử ngươi với tạo nghệ lĩnh vực trận pháp dư sức đối phó bọn họ. Tuy nhiên gia gia suy nghĩ thấy tiểu tử ngươi vừa mới, bớt gây chuyện là hơn.
- Ta nói này Đồ lão đầu nhi, sao lão cho rằng ta đi Tiểu La Thiên học viện chắc chắn gây sự?
- Nhảm nhí, tính tình của tiểu tử ngươi nóng nảy, đến lúc đó bọn họ lấy chuyện ngươi không biết lượng sức tính toán nghịch thiên, dẫn đến tu vi bị phế để nhục nhã ngươi thì ngươi có nhịn được không?
- Có gì không thể nhịn?
Trần Lạc nhún vai nói:
- Huống chi họ nói không sai, khi đó ta thật sự hơi không biế lượng sức.
Đồ Khai Nguyên định nói gì nhưng bị Trần Lạc ngắt ngang.
- Được rồi Đồ lão đầu nhi, lão biết là ta nhất định sẽ đi, dù không có yến hội rác rưởi này ta vẫn sẽ đi Tiểu La Thiên học viện một chuyến.
Đồ Khai Nguyên nghe vậy im lặng, biểu tình trầm trọng hiếm có.
Giây lát sau Đồ lão đầu nhi nói:
- Ngươi đã gặp lão Vương?
- Hôm trước khi Vương Khắc lão sư về ta đã gặp.
Trần Lạc từ ban đầu trêu chọc biến nghiêm túc nói:
- Nhưng không ngờ đôi chân của Vương Khắc lão sư bị người phế.
Hôm trước Tiểu Tùng Lâm linh giới biến dị, Vương Khắc lão sư mang đệ tử quay về. Khi Trần Lạc thấy lão sư mà hắn tôn kính thì ngây người, hắn không thể ngờ Vương Khắc lão sư ngồi trên xe lăn, đôi chân mất cảm giác. Trần Lạc ép hỏi, Vương Khắc lão sư chỉ nói bất cẩn rơi vào trận pháp làm bị thương hai chân. Trần Lạc dò xét kỹ càng, đôi chân của Vương Khắc lão sư đúng là bị trận pháp làm bị thương. Nhưng hắn tin tưởng với cá tính cẩn thận, tỉ mỉ của Vương Khắc lão sư tuyệt đối sẽ không rơi vào trận pháp.
Cho nên Trần Lạc nhanh chóng tìm Vương Uy hỏi chuyện. Vương Uy không biết rõ về việc này, gã nói khi đó chuyện rất ồn ào, Tiểu La Thiên học viện tuyên bố là Lâm lão tự tiện xông vào cấm địa của học viện, rơi vào trận pháp khiến đôi chân bị phế, trục xuất gã đi. Đây chỉ là tin vỉa hè, lúc đó Vương Khắc lão sư từ chức bị viện trưởng mới của Tiểu La Thiên học viện ghi hận, dụ vào cấm địa, sử dụng cạm bẫy trận pháp hại Vương Khắc lão sư què chân. Đương nhiên đây vẫn chỉ là tin đồn, không ai biết sự thật thế nào.
- Chuyện về lão Vương nói thật là gia gia rất tự trách. Khi đó gia gia dẫn người đi Tiểu La Thiên học viện muốn tìm lẽ phải lại cho lão Vương, nhưng Tiểu La Thiên học viện cắn chết không công nhận. Khiến gia gia thấy bực là lão Vương chắc chắn mình tự tiện xông vào cấm địa, tự rơi vào trận pháp. Gia gia hết sức bất đắc dĩ.
- Ta hiểu rõ con người của Vương Khắc lão sư nhất, lão sư là người chịu khổ không nói ra, càng không cầu ai, sẽ không vì chuyện của mình làm phiền bất cứ ai.
- Lạc tiểu tử, nếu ngươi biết nỗi khổ của lão Vương thì sao còn khăng kahưng muốn tìm Tiểu La Thiên học viện gây chuyện?
- Vớ vẩn!
Trần Lạc đứng bật dậy, mặt mày tức giận trừng Đồ lão đầu nhi.
Trần Lạc hét lên:
- Lão sư của ta bị tạp chủng kia phế hai chân, nếu lão tử không dám nói một tiếng thì lão tử tu hành có ý nghĩa gì? Lão tử tu hành là để đánh nhau, không phải tu cho ai xem!
Cảm giác Trần Lạc tức giận, tim Đồ lão đầu nhi rớt cái bịch, cảm giác áp lực vô hình ập vào mặt đè ép toàn thân khó chịu.
Đồ Khai Nguyên thầm nghĩ:
- Lạc tiểu tử nghịch thiên một lần tuy thất bại nhưng sinh ra uy nhiếp khủng khiếp.
Đồ lão đầu nhi bĩu môi trách:
- Gia gia không cho ngươi đi là vì lo với tính tình thế này, tiểu tử ngươi không thể bình tĩnh một chút?
- Ta đã rất bình tĩnh, nếu không bình tĩnh thì ta sớm xông vào Tiểu La Thiên học viện làm thịt tên khốn kia!
- Lạc tiểu tử, gia gia hiểu tâm tình của ngươi, nhưng ngươi không thể rối lên như vậy. Chuyện kia chưa điều tra rõ ràng, ngươi có biết là ai xuống tay với lão Vương không? Lỡ không phải viện trưởng mới thì sao?
- Đến lúc đó ta sẽ có cách điều tra.
- Ngươi tra như thế nào?
Trần Lạc lại ngồi xuống ghế gỗ, nhắm mắt lại:
- Ngộ tính của lão thấp, có nói cũng không biết. Trời sắp tắt nắng, đi đi, đừng làm phiền ta phơi nắng.
- Bà nội nó, Lạc tiểu tử, ngươi mọc lông mọc cánh rồi phải không? Dám xem thường gia gia? Cho ngươi biết, lúc gia gia chơi trận pháp thì tiểu tử ngươi còn chơi bùn! Ngươi . . .
Trần Lạc giơ tay lên, ánh sáng lấp lóe trên đầu ngón tay, một phù văn bí ẩn ngưng diễn ra.
Trần Lạc hỏi:
- Đây là phù văn gì?
- Cái này . . .
Mặt Đồ Khai Nguyên đỏ rực, lúng túng. Đồ lão đầu nhi không biết đây là phù văn gì, khi cảm ứng lão thấy quáng mắt, rất là buồn bực làm sao Trần Lạc ngưng diễn ra phù văn này.
- Đồ lão đầu nhi, lão không nhận ra được một phù văn kêu ta làm sao giải thích với lão? Với trí tuệ, ngộ tính của lão nghe hiểu ta giải thích sao? Tạo nghệ như lão còn không biết ngượng vỗ ngực xưng là tiền bối trước mặt ta? Uổng cho lão là tháp chủ trận tháp, lão không ngại mất mặt nhưng ta xấu hổ giùm.
- Trần... Trần Lạc... Thằng nhãi khốn kiếp này! Hôm nay gia gia liều mạng với ngươi!
...
Tiểu Kim Câu học viện.
Vương Khắc lão sư ngồi trên xe lăn bằng gỗ. Trần Lạc ngồi chồm hổm, hết sức tập trung thi triển trận pháp chữa trị châm cứu để trị liệu hai chân Vương Khắc lão sư. Ánh sáng nhạt lấp lóe trên đầu ngón tay Trần Lạc, ngón tay ngưng diễn, tinh thần lực biến thành từng cây kim dài cẩn thận đâm vào hai chân Vương Khắc lão sư.
Trận pháp được gọi là tồn tại thần kỳ nhất thiên địa là không gì không làm được, có thể biến mục nát thành thần kỳ.
Trong đạo trận pháp có lĩnh vực trì dũ trận.
Trước kia tuy Trần Lạc giỏi các loại trận pháp nhưng ít khi chạm vào lĩnh vực trận y. Bây giờ thì khác, sau khi thành tựu thân thiên nhiên tử nguyên hắn mở rộng tầm mắt, nghịch thiên giúp hắn nhìn ngó chút áo nghĩa pháp tắc, cộng với minh tưởng cầu chân thiên trợ giúp. Hiện giờ tạo nghệ lĩnh vực trận pháp của Trần Lạc hầu như không người sánh kịp.
Trần Lạc sử dụng tinh thần lực lôi kéo thiên nhiên chữa trị cho Vương Khắc lão sư, thủ đoạn thần kỳ làm gã kinh thán. Mặc dù quá trình chữa trị cực kỳ đau đớn nhưng Vương Khắc lão sư không cảm giác chút nào, ánh mắt gã nhìn Trần Lạc có áy náy, kiêu ngạo, bứt rứt.
Thấy Trần Lạc nhắm mắt suy tư, Đồ lão đầu nhi tiếp tục bảo:
- Gia gia khuyên ngươi đừng đi không phải cho rằng ngươi sợ bọn họ, người khác chỉ biết ngươi không có tu vi nhưng gia gia biết tiểu tử ngươi với tạo nghệ lĩnh vực trận pháp dư sức đối phó bọn họ. Tuy nhiên gia gia suy nghĩ thấy tiểu tử ngươi vừa mới, bớt gây chuyện là hơn.
- Ta nói này Đồ lão đầu nhi, sao lão cho rằng ta đi Tiểu La Thiên học viện chắc chắn gây sự?
- Nhảm nhí, tính tình của tiểu tử ngươi nóng nảy, đến lúc đó bọn họ lấy chuyện ngươi không biết lượng sức tính toán nghịch thiên, dẫn đến tu vi bị phế để nhục nhã ngươi thì ngươi có nhịn được không?
- Có gì không thể nhịn?
Trần Lạc nhún vai nói:
- Huống chi họ nói không sai, khi đó ta thật sự hơi không biế lượng sức.
Đồ Khai Nguyên định nói gì nhưng bị Trần Lạc ngắt ngang.
- Được rồi Đồ lão đầu nhi, lão biết là ta nhất định sẽ đi, dù không có yến hội rác rưởi này ta vẫn sẽ đi Tiểu La Thiên học viện một chuyến.
Đồ Khai Nguyên nghe vậy im lặng, biểu tình trầm trọng hiếm có.
Giây lát sau Đồ lão đầu nhi nói:
- Ngươi đã gặp lão Vương?
- Hôm trước khi Vương Khắc lão sư về ta đã gặp.
Trần Lạc từ ban đầu trêu chọc biến nghiêm túc nói:
- Nhưng không ngờ đôi chân của Vương Khắc lão sư bị người phế.
Hôm trước Tiểu Tùng Lâm linh giới biến dị, Vương Khắc lão sư mang đệ tử quay về. Khi Trần Lạc thấy lão sư mà hắn tôn kính thì ngây người, hắn không thể ngờ Vương Khắc lão sư ngồi trên xe lăn, đôi chân mất cảm giác. Trần Lạc ép hỏi, Vương Khắc lão sư chỉ nói bất cẩn rơi vào trận pháp làm bị thương hai chân. Trần Lạc dò xét kỹ càng, đôi chân của Vương Khắc lão sư đúng là bị trận pháp làm bị thương. Nhưng hắn tin tưởng với cá tính cẩn thận, tỉ mỉ của Vương Khắc lão sư tuyệt đối sẽ không rơi vào trận pháp.
Cho nên Trần Lạc nhanh chóng tìm Vương Uy hỏi chuyện. Vương Uy không biết rõ về việc này, gã nói khi đó chuyện rất ồn ào, Tiểu La Thiên học viện tuyên bố là Lâm lão tự tiện xông vào cấm địa của học viện, rơi vào trận pháp khiến đôi chân bị phế, trục xuất gã đi. Đây chỉ là tin vỉa hè, lúc đó Vương Khắc lão sư từ chức bị viện trưởng mới của Tiểu La Thiên học viện ghi hận, dụ vào cấm địa, sử dụng cạm bẫy trận pháp hại Vương Khắc lão sư què chân. Đương nhiên đây vẫn chỉ là tin đồn, không ai biết sự thật thế nào.
- Chuyện về lão Vương nói thật là gia gia rất tự trách. Khi đó gia gia dẫn người đi Tiểu La Thiên học viện muốn tìm lẽ phải lại cho lão Vương, nhưng Tiểu La Thiên học viện cắn chết không công nhận. Khiến gia gia thấy bực là lão Vương chắc chắn mình tự tiện xông vào cấm địa, tự rơi vào trận pháp. Gia gia hết sức bất đắc dĩ.
- Ta hiểu rõ con người của Vương Khắc lão sư nhất, lão sư là người chịu khổ không nói ra, càng không cầu ai, sẽ không vì chuyện của mình làm phiền bất cứ ai.
- Lạc tiểu tử, nếu ngươi biết nỗi khổ của lão Vương thì sao còn khăng kahưng muốn tìm Tiểu La Thiên học viện gây chuyện?
- Vớ vẩn!
Trần Lạc đứng bật dậy, mặt mày tức giận trừng Đồ lão đầu nhi.
Trần Lạc hét lên:
- Lão sư của ta bị tạp chủng kia phế hai chân, nếu lão tử không dám nói một tiếng thì lão tử tu hành có ý nghĩa gì? Lão tử tu hành là để đánh nhau, không phải tu cho ai xem!
Cảm giác Trần Lạc tức giận, tim Đồ lão đầu nhi rớt cái bịch, cảm giác áp lực vô hình ập vào mặt đè ép toàn thân khó chịu.
Đồ Khai Nguyên thầm nghĩ:
- Lạc tiểu tử nghịch thiên một lần tuy thất bại nhưng sinh ra uy nhiếp khủng khiếp.
Đồ lão đầu nhi bĩu môi trách:
- Gia gia không cho ngươi đi là vì lo với tính tình thế này, tiểu tử ngươi không thể bình tĩnh một chút?
- Ta đã rất bình tĩnh, nếu không bình tĩnh thì ta sớm xông vào Tiểu La Thiên học viện làm thịt tên khốn kia!
- Lạc tiểu tử, gia gia hiểu tâm tình của ngươi, nhưng ngươi không thể rối lên như vậy. Chuyện kia chưa điều tra rõ ràng, ngươi có biết là ai xuống tay với lão Vương không? Lỡ không phải viện trưởng mới thì sao?
- Đến lúc đó ta sẽ có cách điều tra.
- Ngươi tra như thế nào?
Trần Lạc lại ngồi xuống ghế gỗ, nhắm mắt lại:
- Ngộ tính của lão thấp, có nói cũng không biết. Trời sắp tắt nắng, đi đi, đừng làm phiền ta phơi nắng.
- Bà nội nó, Lạc tiểu tử, ngươi mọc lông mọc cánh rồi phải không? Dám xem thường gia gia? Cho ngươi biết, lúc gia gia chơi trận pháp thì tiểu tử ngươi còn chơi bùn! Ngươi . . .
Trần Lạc giơ tay lên, ánh sáng lấp lóe trên đầu ngón tay, một phù văn bí ẩn ngưng diễn ra.
Trần Lạc hỏi:
- Đây là phù văn gì?
- Cái này . . .
Mặt Đồ Khai Nguyên đỏ rực, lúng túng. Đồ lão đầu nhi không biết đây là phù văn gì, khi cảm ứng lão thấy quáng mắt, rất là buồn bực làm sao Trần Lạc ngưng diễn ra phù văn này.
- Đồ lão đầu nhi, lão không nhận ra được một phù văn kêu ta làm sao giải thích với lão? Với trí tuệ, ngộ tính của lão nghe hiểu ta giải thích sao? Tạo nghệ như lão còn không biết ngượng vỗ ngực xưng là tiền bối trước mặt ta? Uổng cho lão là tháp chủ trận tháp, lão không ngại mất mặt nhưng ta xấu hổ giùm.
- Trần... Trần Lạc... Thằng nhãi khốn kiếp này! Hôm nay gia gia liều mạng với ngươi!
...
Tiểu Kim Câu học viện.
Vương Khắc lão sư ngồi trên xe lăn bằng gỗ. Trần Lạc ngồi chồm hổm, hết sức tập trung thi triển trận pháp chữa trị châm cứu để trị liệu hai chân Vương Khắc lão sư. Ánh sáng nhạt lấp lóe trên đầu ngón tay Trần Lạc, ngón tay ngưng diễn, tinh thần lực biến thành từng cây kim dài cẩn thận đâm vào hai chân Vương Khắc lão sư.
Trận pháp được gọi là tồn tại thần kỳ nhất thiên địa là không gì không làm được, có thể biến mục nát thành thần kỳ.
Trong đạo trận pháp có lĩnh vực trì dũ trận.
Trước kia tuy Trần Lạc giỏi các loại trận pháp nhưng ít khi chạm vào lĩnh vực trận y. Bây giờ thì khác, sau khi thành tựu thân thiên nhiên tử nguyên hắn mở rộng tầm mắt, nghịch thiên giúp hắn nhìn ngó chút áo nghĩa pháp tắc, cộng với minh tưởng cầu chân thiên trợ giúp. Hiện giờ tạo nghệ lĩnh vực trận pháp của Trần Lạc hầu như không người sánh kịp.
Trần Lạc sử dụng tinh thần lực lôi kéo thiên nhiên chữa trị cho Vương Khắc lão sư, thủ đoạn thần kỳ làm gã kinh thán. Mặc dù quá trình chữa trị cực kỳ đau đớn nhưng Vương Khắc lão sư không cảm giác chút nào, ánh mắt gã nhìn Trần Lạc có áy náy, kiêu ngạo, bứt rứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.