Chương 304: Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu (2).
Cửu Hanh
08/10/2015
Tuy cảnh đẹp nhưng chỉ có thể nhìn từ xa, không ai dám đến gần. Vì chủ nhân sơn mạch này không tầm thường, đó là Tuyết Thiên Tầm. Cái tên Tuyết Thiên Tầm đại biểu ý nghĩa kinh khủng, thực lực của nàng cao sâu, thân phận mạnh mẽ, bối cảnh vô cùng bí ẩn. Tuyết Thiên Tầm là người quyền quý trong Trung Ương học phủ, là một trong những bá chủ của học phủ. Chỉ tính thân phận đường chủ Chấp Pháp Đường của Tuyết Thiên Tầm đủ làm người kính sợ, còn có nội các nghị viên, vô song học sĩ, các loại thân phận đều siêu cường đại.
Trời đất một màu tuyết, bích ngọc hàn tì, sương mù dâng lên.
Tuyết Thiên Tầm lõa thân ngâm trong hàn băng trì xanh biếc, hai tay gác bên ao. Tuyết Thiên Tầm hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại, khuôn mặt đẹp tuyệt trần làm người nín thở.
Chợt có tiếng bước chân khẽ khàng vang lên.
Tuyết Thiên Tầm nhướng mày liễu, khóe môi cong lên quyến rũ. Tuyết Thiên Tầm mở mắt ra liếc nhìn. Một nữ nhân mặc vải mỏng đến gần, thân hình yêu kiều ẩn hiện. Khuôn mặt nữ nhân lãnh diễm khiếp người, đặc biệt ba ngàn sợi tóc dài màu bạc rất bắt mắt, đó là Mạc Khinh Sầu.
- Khinh Sầu, nửa năm không gặp làm bản cung rất nhớ ngươi.
Tuyết Thiên Tầm đứng dậy, thân hình ma quỷ lõa lồ, giọt nước lăn trên da thịt mềm mại. Tuyết Thiên Tầm vươn tay ôm Mạc Khinh Sầu vào lòng. Mạc Khinh Sầu dịu ngoan tự vào ngực Tuyết Thiên Tầm, hai tay ôm cổ nàng, khuôn mặt lãnh diễm, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng Tuyết Thiên Tầm.
Mạc Khinh Sầu khẽ nói:
- Điện hạ thật sự nhớ ta sao?
- Ha ha ha ha ha ha! Nàng nói đi . . .
Tuyết Thiên Tầm cúi mặt xuống, Mạc Khinh Sầu ngước lên, hai người hôn nhau nồng nhiệt. Tiếng rên rỉ nhũn xương, rất là kích thích, kiều diễm làm người say. Không biết qua bao lâu, Tuyết Thiên Tầm, Mạc Khinh Sầu ngừng lại. Tuyết Thiên Tầm ngồi bên hàn trì, Mạc Khinh Sầu dựa vào ngực nàng, gối đầu lên vai nàng.
Mắt Mạc Khinh Sầu nhìn nước hồ trong veo, buồn bã hỏi:
- Thân thể của điện hạ đã khỏe?
Tuyết Thiên Tầm ngây người, qua một lúc sau gật đầu.
Mạc Khinh Sầu khẽ nói:
- Vậy là điện hạ và 2 thối kia đã hợp hoan sao?
Giọng điệu của Mạc Khinh Sầu lạnh như khuôn mặt nàng.
Tuyết Thiên Tầm chỉ im lặng gật đầu.
- Nam nhân thối kia đã chết?
- Không.
- Tại sao không giết hắn, chẳng lẽ điện hạ nhìn trúng nam nhân thối kia?
- Bản cung thậm chí không biết hắn là ai thì làm sao thích?
Tuyết Thiên Tầm lạnh nhạt nói:
- Bản cung không giết nam nhân thối đó là vì Thiên tiên sinh đã dặn từ trước, nếu không vì thế . . . Ngươi nghĩ bản cung sẽ để hắn sống sao?
- Vậy nam nhân thối đó là ai? Ở đâu?
- Bản cung hoàn toàn không biết về nam nhân thối đó. Hắn tên gì, họ gì, mặt mũi ra sao ta đều không biết, làm sao ta biết hắn ở đâu?
Tuyết Thiên Tầm cười hỏi:
- Như thế nào? Khinh Sầu ghen sao?
- Nam nhân thối đó cướp đi thân thể băng thanh ngọc khiết của điện hạ chẳng lẽ ta không nên ghen sao? Ta nói rồi, ta sẽ không cùng ai chia sẻ điện hạ.
Mạc Khinh Sầu nhìn Tuyết Thiên Tầm chằm chằm, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Nếu điển hạ không ra tay được thì để ta làm.
- Ha ha ha ha ha ha! Được, nếu có ngày gặp lại nam nhân thối đó bản cung sẽ giao hắn cho ngươi, đã vừa lòng chưa?
- Nếu điện hạ có gặp lại nam nhân thối đó sợ là sẽ không nhận ra được.
- Có lẽ được. Tuy bản cung không biết mặt hắn nhưng giao hoan trong âm dương hợp hoan trận, cơ thể bản cung còn sót lại dương tức của hắn, nếu gặp mặt dựa vào dương tức có thể nhận ra ngay.
- Trong cơ thể của điện hạ có . . .
Mạc Khinh Sầu định nói gì nhưng bị Tuyết Thiên Tầm cắt ngang, nàng không muốn nhắc nhiều đến chuyện này.
Tuyết Thiên Tầm hỏi:
- Khinh Sầu, tại sao cứ mãi không chịu nói cho bản cung biết là ai đánh ngươi xuống lúc thí luyện nhập học?
- Điện hạ, ta hy vọng chuyện này do tự ta giải quyết.
Mạc Khinh Sầu từ từ nhắm mắt lại, nhớ mọi chuyện lúc cuộc thi đấu nhập học. Nửa năm qua đi, Mạc Khinh Sầu vĩnh viễn không quên thanh niên áo lam đó. Thanh niên áo lam đột nhiên xâm nhập bí cảnh của sư phụ, không chỉ nhìn lén cơ thể của Mạc Khinh Sầu, ở ải thứ mười ba đánh nàng rớt xuống. Mạc Khinh Sầu khổ tu trong Thần Cơ tháp nửa năm, lần này nàng nhất định sẽ khiến thanh niên áo lam phải trả giá đắt, không chỉ vì tẩy rửa sỉ nhục còn vì lời thề hàn chi u sương chi ai oán.
Tuyết Thiên Tầm mỉm cười hỏi:
- Ngươi có chắc là không cần bản cung hỗ trợ?
- Như thế nào? Điện hạ cho rằng Mạc Khinh Sầu ta không có năng lực tự mình giải quyết sao?
- Ha ha ha ha ha ha!
Tuyết Thiên Tầm ôm Mạc Khinh Sầu, cười bá đạo:
- Nữ nhân của bản cung tự nhiên là độc nhất vô nhị, thiên địa duy nhất. Chuyện này liên quan đến vinh dự của ngươi, tự mình xử lý là tuyệt hơn cả. Trong học viên mới lần này trừ vương đệ của ta ra những người khác căn bản không phải là đối thủ của ngươi. Còn Tịch Nhược Trần . . . Ha ha muốn đối phó hắn không khó.
Tuyết Thiên Tầm nói rồi lật tay ngọc, một thanh kiếm thủy tinh trong suốt hiện ra trong lòng bàn tay.
Tuyết Thiên Tầm nói:
- Thanh kiếm này tên là Hàn Khấp, thanh bội kiếm trước kia của bản cung. Rút kiếm ra băng phong ngàn dặm, hàn sương khóc, dùng để đối phó chân thân huyết tộc của Tịch Nhược Trần là thích hợp nhất.
Mạc Khinh Sầu lắc đầu từ chối:
- Có lẽ Tịch Nhược Trần rất mạnh nhưng ta đã tìm ra cách đối phó hắn.
- A!
Tuyết Thiên Tầm nhướng mày liễu, biểu tình nghiêm túc nói:
- Khinh Sầu, ta tặng bội kiếm cho ngươi không chỉ dùng để đối phó Tịch Nhược Trần mà còn giúp ngươi giành quán quân trong cuộc thi đấu lần này. Tuy thực lực bây giờ của ngươi rất mạnh, xếp mười hàng đầu trong tất cả đệ tử Tần Phấn Trung Ương học phủ. Nhưng đừng quên đối thủ của ngươi không chỉ là Tịch Nhược Trần, còn có Gia Cát Thiên Biên, Lạc Anh, Nghịch Lang Gia, Thương Đông Lai. Thiên phú, tư chất của bọn họ không kém gì ngươi và Tịch Nhược Trần.
Tuy Mạc Khinh Sầu kiêu ngạo nhưng không tự phụ đến mức coi trời bằng vung, nói:
- Ta không hứng thú cuộc thi đấu học phủ.
Tuyết Thiên Tầm bật cười:
- Ha ha ha ha ha ha!
Trong ao nước Tuyết Thiên Tầm ôm eo Mạc Khinh Sầu, dịu dàng nói:
- Tin tưởng ta, chắc chắn ngươi sẽ có hứng thú với cuộc thi đấu lần này.
- Tại sao?
- Bởi vì phần thưởng cuộc thi đấu quá hấp dẫn.
- Điện hạ, ta nói rồi, ta không có hứng thú với những thứ đó. Điện hạ nên biết mục đích ta vào Trung Ương học phủ không phải vì hai chữ danh lợi.
- A!
Tuyết Thiên Tầm cười khẽ, nâng cằm Mạc Khinh Sầu lên, nhìn chăm chú vào mắt nàng, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi.
Tuyết Thiên Tầm nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Khinh Sầu, nếu nàng không nhắc thì bản cung cũng quên. Nàng vào học phủ là muốn tìm cái gì?
Mạc Khinh Sầu lắc đầu, nói:
- Không biết.
- Không nói với bản cung được sao?
- Ta nói rồi, ta không biết mình phải tìm cái gì.
- Thật không?
Tuyết Thiên Tầm hôn khắp người Mạc Khinh Sầu, thanh âm quyến rũ tận xương:
- Vậy ngươi càng nên chú trọng cuộc thi đấu lần này, vì phần thưởng sẽ giúp ngươi tìm thứ mình muốn.
Trời đất một màu tuyết, bích ngọc hàn tì, sương mù dâng lên.
Tuyết Thiên Tầm lõa thân ngâm trong hàn băng trì xanh biếc, hai tay gác bên ao. Tuyết Thiên Tầm hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại, khuôn mặt đẹp tuyệt trần làm người nín thở.
Chợt có tiếng bước chân khẽ khàng vang lên.
Tuyết Thiên Tầm nhướng mày liễu, khóe môi cong lên quyến rũ. Tuyết Thiên Tầm mở mắt ra liếc nhìn. Một nữ nhân mặc vải mỏng đến gần, thân hình yêu kiều ẩn hiện. Khuôn mặt nữ nhân lãnh diễm khiếp người, đặc biệt ba ngàn sợi tóc dài màu bạc rất bắt mắt, đó là Mạc Khinh Sầu.
- Khinh Sầu, nửa năm không gặp làm bản cung rất nhớ ngươi.
Tuyết Thiên Tầm đứng dậy, thân hình ma quỷ lõa lồ, giọt nước lăn trên da thịt mềm mại. Tuyết Thiên Tầm vươn tay ôm Mạc Khinh Sầu vào lòng. Mạc Khinh Sầu dịu ngoan tự vào ngực Tuyết Thiên Tầm, hai tay ôm cổ nàng, khuôn mặt lãnh diễm, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng Tuyết Thiên Tầm.
Mạc Khinh Sầu khẽ nói:
- Điện hạ thật sự nhớ ta sao?
- Ha ha ha ha ha ha! Nàng nói đi . . .
Tuyết Thiên Tầm cúi mặt xuống, Mạc Khinh Sầu ngước lên, hai người hôn nhau nồng nhiệt. Tiếng rên rỉ nhũn xương, rất là kích thích, kiều diễm làm người say. Không biết qua bao lâu, Tuyết Thiên Tầm, Mạc Khinh Sầu ngừng lại. Tuyết Thiên Tầm ngồi bên hàn trì, Mạc Khinh Sầu dựa vào ngực nàng, gối đầu lên vai nàng.
Mắt Mạc Khinh Sầu nhìn nước hồ trong veo, buồn bã hỏi:
- Thân thể của điện hạ đã khỏe?
Tuyết Thiên Tầm ngây người, qua một lúc sau gật đầu.
Mạc Khinh Sầu khẽ nói:
- Vậy là điện hạ và 2 thối kia đã hợp hoan sao?
Giọng điệu của Mạc Khinh Sầu lạnh như khuôn mặt nàng.
Tuyết Thiên Tầm chỉ im lặng gật đầu.
- Nam nhân thối kia đã chết?
- Không.
- Tại sao không giết hắn, chẳng lẽ điện hạ nhìn trúng nam nhân thối kia?
- Bản cung thậm chí không biết hắn là ai thì làm sao thích?
Tuyết Thiên Tầm lạnh nhạt nói:
- Bản cung không giết nam nhân thối đó là vì Thiên tiên sinh đã dặn từ trước, nếu không vì thế . . . Ngươi nghĩ bản cung sẽ để hắn sống sao?
- Vậy nam nhân thối đó là ai? Ở đâu?
- Bản cung hoàn toàn không biết về nam nhân thối đó. Hắn tên gì, họ gì, mặt mũi ra sao ta đều không biết, làm sao ta biết hắn ở đâu?
Tuyết Thiên Tầm cười hỏi:
- Như thế nào? Khinh Sầu ghen sao?
- Nam nhân thối đó cướp đi thân thể băng thanh ngọc khiết của điện hạ chẳng lẽ ta không nên ghen sao? Ta nói rồi, ta sẽ không cùng ai chia sẻ điện hạ.
Mạc Khinh Sầu nhìn Tuyết Thiên Tầm chằm chằm, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Nếu điển hạ không ra tay được thì để ta làm.
- Ha ha ha ha ha ha! Được, nếu có ngày gặp lại nam nhân thối đó bản cung sẽ giao hắn cho ngươi, đã vừa lòng chưa?
- Nếu điện hạ có gặp lại nam nhân thối đó sợ là sẽ không nhận ra được.
- Có lẽ được. Tuy bản cung không biết mặt hắn nhưng giao hoan trong âm dương hợp hoan trận, cơ thể bản cung còn sót lại dương tức của hắn, nếu gặp mặt dựa vào dương tức có thể nhận ra ngay.
- Trong cơ thể của điện hạ có . . .
Mạc Khinh Sầu định nói gì nhưng bị Tuyết Thiên Tầm cắt ngang, nàng không muốn nhắc nhiều đến chuyện này.
Tuyết Thiên Tầm hỏi:
- Khinh Sầu, tại sao cứ mãi không chịu nói cho bản cung biết là ai đánh ngươi xuống lúc thí luyện nhập học?
- Điện hạ, ta hy vọng chuyện này do tự ta giải quyết.
Mạc Khinh Sầu từ từ nhắm mắt lại, nhớ mọi chuyện lúc cuộc thi đấu nhập học. Nửa năm qua đi, Mạc Khinh Sầu vĩnh viễn không quên thanh niên áo lam đó. Thanh niên áo lam đột nhiên xâm nhập bí cảnh của sư phụ, không chỉ nhìn lén cơ thể của Mạc Khinh Sầu, ở ải thứ mười ba đánh nàng rớt xuống. Mạc Khinh Sầu khổ tu trong Thần Cơ tháp nửa năm, lần này nàng nhất định sẽ khiến thanh niên áo lam phải trả giá đắt, không chỉ vì tẩy rửa sỉ nhục còn vì lời thề hàn chi u sương chi ai oán.
Tuyết Thiên Tầm mỉm cười hỏi:
- Ngươi có chắc là không cần bản cung hỗ trợ?
- Như thế nào? Điện hạ cho rằng Mạc Khinh Sầu ta không có năng lực tự mình giải quyết sao?
- Ha ha ha ha ha ha!
Tuyết Thiên Tầm ôm Mạc Khinh Sầu, cười bá đạo:
- Nữ nhân của bản cung tự nhiên là độc nhất vô nhị, thiên địa duy nhất. Chuyện này liên quan đến vinh dự của ngươi, tự mình xử lý là tuyệt hơn cả. Trong học viên mới lần này trừ vương đệ của ta ra những người khác căn bản không phải là đối thủ của ngươi. Còn Tịch Nhược Trần . . . Ha ha muốn đối phó hắn không khó.
Tuyết Thiên Tầm nói rồi lật tay ngọc, một thanh kiếm thủy tinh trong suốt hiện ra trong lòng bàn tay.
Tuyết Thiên Tầm nói:
- Thanh kiếm này tên là Hàn Khấp, thanh bội kiếm trước kia của bản cung. Rút kiếm ra băng phong ngàn dặm, hàn sương khóc, dùng để đối phó chân thân huyết tộc của Tịch Nhược Trần là thích hợp nhất.
Mạc Khinh Sầu lắc đầu từ chối:
- Có lẽ Tịch Nhược Trần rất mạnh nhưng ta đã tìm ra cách đối phó hắn.
- A!
Tuyết Thiên Tầm nhướng mày liễu, biểu tình nghiêm túc nói:
- Khinh Sầu, ta tặng bội kiếm cho ngươi không chỉ dùng để đối phó Tịch Nhược Trần mà còn giúp ngươi giành quán quân trong cuộc thi đấu lần này. Tuy thực lực bây giờ của ngươi rất mạnh, xếp mười hàng đầu trong tất cả đệ tử Tần Phấn Trung Ương học phủ. Nhưng đừng quên đối thủ của ngươi không chỉ là Tịch Nhược Trần, còn có Gia Cát Thiên Biên, Lạc Anh, Nghịch Lang Gia, Thương Đông Lai. Thiên phú, tư chất của bọn họ không kém gì ngươi và Tịch Nhược Trần.
Tuy Mạc Khinh Sầu kiêu ngạo nhưng không tự phụ đến mức coi trời bằng vung, nói:
- Ta không hứng thú cuộc thi đấu học phủ.
Tuyết Thiên Tầm bật cười:
- Ha ha ha ha ha ha!
Trong ao nước Tuyết Thiên Tầm ôm eo Mạc Khinh Sầu, dịu dàng nói:
- Tin tưởng ta, chắc chắn ngươi sẽ có hứng thú với cuộc thi đấu lần này.
- Tại sao?
- Bởi vì phần thưởng cuộc thi đấu quá hấp dẫn.
- Điện hạ, ta nói rồi, ta không có hứng thú với những thứ đó. Điện hạ nên biết mục đích ta vào Trung Ương học phủ không phải vì hai chữ danh lợi.
- A!
Tuyết Thiên Tầm cười khẽ, nâng cằm Mạc Khinh Sầu lên, nhìn chăm chú vào mắt nàng, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi.
Tuyết Thiên Tầm nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Khinh Sầu, nếu nàng không nhắc thì bản cung cũng quên. Nàng vào học phủ là muốn tìm cái gì?
Mạc Khinh Sầu lắc đầu, nói:
- Không biết.
- Không nói với bản cung được sao?
- Ta nói rồi, ta không biết mình phải tìm cái gì.
- Thật không?
Tuyết Thiên Tầm hôn khắp người Mạc Khinh Sầu, thanh âm quyến rũ tận xương:
- Vậy ngươi càng nên chú trọng cuộc thi đấu lần này, vì phần thưởng sẽ giúp ngươi tìm thứ mình muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.