Chương 32: Ân oán. . .
Winny
21/08/2019
Chương 32: Ân oán. . .
Thanh Quang lẻn vào trong căn nhà hoang, lay vai Tiểu Như:
- Tiểu Như, Tiểu Như...
Tiểu Như tỉnh dậy, ngạc nhiên nhìn thằng bé. Thanh Quang đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng. Tiểu Như gật đầu. Thằng nhóc cởi trói cho Tiểu Như. Con bé hỏi nhỏ:
- Sao cậu đến được đây?
- Rời khỏi đây trước đã!- Thanh Quang kéo tay Tiểu Như, chỉ tay vào cái cửa sổ bên cạnh.- Để tớ trèo qua trước rồi đỡ cậu.
Thằng nhóc nhanh chóng trèo ra ngoài, khom người cho Tiểu Như đạp lên. Đúng lúc, một tên canh gác ngoài cửa đi vào, không thấy Tiểu Như liền tri hô:
- Con bé đó bỏ trốn rồi!
Thanh Quang kéo tay Tiểu Như chạy như bay về phía xe mô tô đậu bên đường.
- Bám chắc nha!- Thằng nhóc đội nón bảo hiểm, vặn hết tay ga. Tuy là mô tô thiết kế riêng nhưng là mô tô dành cho trẻ em, căn bản là tốc độ không nhanh bao nhiêu, nếu cứ chạy thẳng như thế này, chẳng mấy chốc sẽ bị bắt lại chi bằng tìm một nơi an toàn ẩn nấp trước.
Một đoàn mô tô ở phía sau đồng loạt đuổi theo, đến ngã ba, thằng nhóc rẽ trái, chạy vào một đoạn đường đất. Chiếc xe lại đột ngột giật giật, chắc là sắp hết xăng, sơ ý quá! Thanh Quang đành chọn một chỗ vắng vẻ nhất rẽ vào, giấu chiếc xe đi. Hai đứa trẻ nấp sau bụi cây, chờ bọn người kia qua hết mới thở phào một cái. Tiểu Như bật khóc:
- Tớ sợ quá!
- Có tớ ở đây rồi, đừng sợ...- Thằng nhóc vỗ vai con bé. Tiểu Như gật gật đầu:
- Mau, mau gọi cho ba mẹ tớ đi!
- À!- Thằng nhóc lấy điện thoại ra gọi cho Tú Anh, khổ nỗi tụi nhỏ lại đang ở ngoài vùng phủ sóng. Thanh Quang lắc đầu nhìn Tiểu Như, con bé buồn bã chép miệng:
- Cậu nhớ đường về nhà không?
- Nhớ!- Thằng nhóc gật đầu chắc nịch.
- Vậy chúng ta đi về thôi. Ba mẹ tớ chắc lo lắng cho tớ lắm!
Thanh Quang dẫn Tiểu Như đi, đi được một lúc, con bé thở dài:
- Tớ đói! Tối hôm qua đến giờ họ còn chẳng cho tớ hạt cơm nào...- Tiểu Như dựa đầu vào vai Thanh Quang, thằng nhóc dẫn bộ chiếc xe hết xăng.
- Nhưng ở đây chưa ra khỏi ngoại ô nữa. Không có gì để ăn đâu!
Hai đứa trẻ tắp vào gốc cây ngồi nghỉ chân. Thanh Quang mở ba lô ra, cầm chiếc điện thoại giơ qua giơ lại:
- Ở đây cũng không có sóng.
- Điện thoại của tớ bị bọn họ lấy mất rồi.- Tiểu Như xoa xoa chiếc bụng đói meo của mình.
- Êy, trong ba lô tớ có cây cream-o này!- Thằng nhóc lục lục chiếc ba lô, reo lên mừng rỡ.- Cái này tớ lấy của Hồng Nhung đó. May thật, ăn đi!
Hai đứa chia nhau ăn, tuy đói bụng, nhưng vẫn rất từ tốn nhường nhịn. (Thanh mai trúc mã đây ư?)
- Tiểu Như...- Tiểu Như rùng mình, xoay đầu lại nhìn. Duy Quân đang nở nụ cười vui vẻ thường thấy nhìn nó.- Sao con lại ở đây?
- Cậu... cậu...- Đột nhiên có bé thấy hoảng sợ, sắc mặt của cậu Quân hôm nay khác lắm. Hôm đó... con bé đang ở trong nhà của Duy Quân thì có một đám người xông vào nhà, chụp thuốc mê dẫn đi. Cậu Quân sao đột nhiên lại ở đây? Gặp con bé sao lại nở nụ cười vui vẻ đến vậy?
- Có cần cậu đưa con về không?- Hắn ngồi xuống trước mặt con bé. Thanh Quang chắn tay lại:
- Ông muốn làm gì hả?
- Chỉ là đưa hai con về nhà thôi!- Hắn vuốt tóc mình, thờ ơ nói.
- Vậy... con theo cậu về.- Tiểu Như gật đầu. Duy Quân mỉm cười nắm lấy tay con bé nhưng Thanh Quang gạt ra:
- Nhìn ông ta đâu phải là người tốt!
- Cậu cho con nói chuyện với mẹ trước đi.- Tiểu Như đưa ra lời đề nghị. Duy Quân gật đầu, đưa điện thoại cho con bé...
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng. . .”
Tiểu Như từ từ để điện thoại xuống đất. Con bé đứng dậy lùi về sau hai bước, Thanh Quang cũng nhận ra điều đó, nắm lấy tay Tiểu Như.
- Nếu như cậu là cậu Duy Quân của con sẽ không bảo đám người kia đến bắt con. Con không tin cậu được...- Tiểu Như hoảng sợ nói.
Con bé nắm tay Thanh Quang bỏ chạy. Một đám người ở phía sau lùm cây chạy ra đuổi theo hai đứa trẻ. Lúc nãy, khi giở điện thoại ra, màn hình đen đã dạ lại bóng những người ở phía sau nên Tiểu Như đã nhìn thấy, nhanh chân kéo Thanh Quang chạy đi.
May mắn, gần đó có một ngôi nhà gỗ đơn sơ. Hai đứa liều mạng chạy đến gõ cửa. Cô gái bên trong hỏi vọng ra:
- Ai vậy?
- Cứu với!- Tiểu Như đập cửa ầm ầm. Tú Thanh mở cửa, ngạc nhiên nhìn hai đứa trẻ người ngợm kì khôi này. Cô kéo Tiểu Như và Thanh Quang vào nhà, khoá trái cửa trong. Nếu cô đoán không lầm, đây là đứa trẻ mà Duy Quân đang tìm...
- Hai đứa trốn ở đây đi!- Cô mở một chiếc rương lớn, bảo hai đứa trẻ trèo vào rồi khoá gương lại. Trên gương có một lỗ hỏng bé tí có thể nhìn ra ngoài ở chốt tra chìa khoá.
Chỉ vài phút sau, có tiếng đập cửa thật mạnh:
- Tú Thanh, mở cửa!
Tiểu Như nghe ra giọng của Duy Quân, người run lẩy bẩy. Thanh Quang đưa tay mình bịt chặt miệng của Tiểu Như lại.
Tú Thanh chạy đến mở cửa. Hắn hung hăng đi vào, xô cô va mạnh vào cửa.
- Em giấu hai đứa nhỏ ở đâu?
- Hai đứa trẻ nào?- Cô giả vờ hỏi.
Duy Quân đưa tay bóp lấy cổ cô, nhấc lên:
- Em còn nói dối!
- Khô...ng, không có!- Tú Thanh dùng chút sức lực của mình trả lời, cố gỡ tay của hắn ra. Duy Quân không thương tiếc, quăng cô lên ghế sô pha:
- Tôi đã thấy bọn nó chạy đến đây!
- Lúc nãy, có hai đứa nhỏ chạy ra sau vườn, vòng ra bờ sông rồi.- Cô xoa xoa chiếc cổ hằn năm ngón tay đỏ chót.
Duy Quân không tin liền lục lọi khắp nhà. Tú Thanh chạy theo sau. Hắn bới tung phòng ốc bàn ghế lên. Tú Thanh ngăn lại:
- Không có ai thật mà!
- Không có ai tại sao em lại cuống lên vậy hả?- Duy Quân hét lên, mắt hằn lên mấy vệt máu đỏ rồi hắn ta đột nhiên dịu giọng lại.- Em yêu anh, em sẽ không lừa anh đâu. Nói đi, 2 đứa trẻ đó đang ở đây đúng không?
- Không có!- Tú Thanh lắc đầu, nước mắt ứa ra.
*Bốp* Một cái tát trời giáng rơi vào má cô. Tú Thanh đưa tay ôm mặt, hoảng sợ nhìn anh. Trong đôi mắt thơ ngây hồn nhiên ngày nào, bây giờ chỉ toàn là sự kinh sợ, ghê tởm. Cô đưa đôi mắt căm phẫn nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi xuống. Duy Quân đưa tay lau vết máu ở khoé môi cô:
- Tú Thanh, anh...
Tú Thanh khóc, ngồi thụp xuống nền đất. Duy Quân quỳ xuống, đưa tay lau nước mắt cho cô.
- Anh xin lỗi!- Hắn đưa tay sờ má trái đang sưng lên, khoé môi rỉ máu của cô.
- Anh đi đi. Đi!- Cô hét lên trong đau đớn, tuyệt vọng. Duy Quân lắc đầu:
- Tú Thanh, em đuổi anh đi sao?- Duy Quân nhếch mép cười khinh khỉnh, cúi đầu hôn lên môi cô rồi liếm môi mình:
- Anh mà đi rồi thì không quay lại đâu, không hối hận sao?
- Anh không phải Duy Quân mà em quen biết!- Tú Thanh khóc lớn hơn.
- Tú Thanh, em nên nhớ, người em yêu là tôi. Cái tát ban nãy bù lại bằng nụ hôn rồi còn gì? Sẽ không đau đâu, đúng không? Hay em muốn thêm ư? Chỉ cần em ngoan ngoãn leo lên giường thì chúng ta...- Hắn gian tà nói. Tú Thanh tức giận quệt nước mắt đứng dậy:
- Là do tôi ngu ngốc, bây giờ thì không còn nữa. Tôi hận anh đến tận xương tủy!
- Hận ư?- Anh cười khinh khỉnh, ghìm chặt tay cô.
Tú Thanh dùng hết sức vùng ra. Cả hai giằng co qua lại, cho đến khi Duy Quân hất mạnh cô xuống đất. Đầu Tú Thanh va phải cạnh bàn, chảy máu, hắn ta cũng không quan tâm quay lưng bỏ đi.
Đi đến chiếc rương, hắn dừng bước. Tiểu Như nín thở, nắm chặt lấy người Thanh Quang. Thằng bé cũng sợ hãi không kém. Hai đứa trẻ hồi hộp nhìn ra bên ngoài. Hắn cúi xuống nhặt chiếc bông tai bị rơi, im lặng nhìn nó.
Tú Thanh chạy đến giật lại, đeo vào tai mình. Hắn cười:
- Vậy mà nói hết yêu anh ư?
Cô cắn chặt môi đến bật máu, đôi bông tai này là anh tặng cô lúc cô vừa trị khỏi bệnh. Tuy giá trị không lớn nhưng cô luôn nâng niu trân trọng như của báu. Đó là Duy Quân của lúc trước, chứ không mù quáng như bây giờ. . .
Hắn cứ thế bỏ đi. Tú Thanh hoảng sợ ngồi phịch xuống sàn nhà, đưa tay vuốt ngực...
******
- Ai vậy?- Lâm Phong ngồi trong ô tô bên ngoài, cách căn nhà hoang không xa nghe điện thoại. Trên người Tú Anh có một con chip, chỉ cần cô gặp nguy hiểm ấn vào thì bên ngoài sẽ nghe được.
- Ba, là con!- Tiểu Như gọi lấy điện thoại Thanh Quang gọi cho anh. Lâm Phong ngạc nhiên hỏi gấp:
- Con đang ở đâu vậy?
- Con đang ở cùng cô Tú Thanh, cả ngày nay mất sóng, giờ mới gọi được. Ba mẹ đừng lo cho con, con đã an toàn rồi. Nhưng mà... cậu Duy Quân cũng nằm trong bọn bắt cóc. Ba mẹ phải cẩn thận. Khó khăn lắm con mới trốn thoát được!- Con bé nói gấp gáp.
Lâm Phong lập tức tắt máy, lái xe hết tốc lực chạy vào căn nhà. Đèn pha ô tô sáng rực cả vùng trời tối om.
*******
Tôi không bước đi nữa, đứng tần ngần ra đó. Có tiếng giày cao gót gõ lộp cộp từ phía sau lưng. Tôi xoay đầu nhìn liền bị hai người đàn ông cao lớn khoá tay lại. Hoàng Uyên thong thả bước đến, cô ta dùng tay bóp mặt tôi, nâng lên:
- Không ngờ cô cũng có ngày rơi vào tay tôi!
- Bỉ ổi!- Tôi phỉ nhổ vào cô ta. Hoàng Uyên vung tay tát vào tôi. Má phải truyền đến một cỗ đau rát, tôi vẫn nhìn cô ta trân trân. Hoàng Uyên nhếch môi:
- Đến giờ phút vẫn còn mạnh miệng như thế!
- Tôi và Lâm Phong vẫn đang rất hạnh phúc, chắc cô cảm thấy bức bối lắm!- Tôi nhếch mép cười trêu ngươi. Hoàng Uyên ung dung đi qua đi lại mấy bước trước mặt tôi:
- Tú Anh ơi là Tú Anh, sau hôm nay thì mọi người, ai cũng đều thống khổ cả. Tôi không phải là kẻ duy nhất chịu đựng sự đau khổ này...
- Đau khổ? Là do cô tự chuốc lấy!- Tôi hừ lạnh. Hoàng Uyên vuốt tóc tôi, thủ thỉ:
- Lúc trước, tôi tưởng mình có tất cả. Gia thế, Lâm Phong, nhan sắc, trí tuệ... nhưng đùng một cái mọi thứ biến mất, là do sự xuất hiện của cô. Lâm Phong vui vẻ báo tin cho tôi, cậu ấy tìm được người trong mộng, người mà cậu ấy sẽ che chở cả đời. Vậy còn tôi thì sao? Tôi đã dành tất cả thời gian của mình, cả tuổi xuân của mình để ở cạnh một người không yêu tôi. Gia đình tôi phá sản, ba mẹ tự tử, lúc tôi cần cậu ấy nhất, cậu ấy không ở bên cạnh tôi. Lúc cậu ấy rơi vào hoàn cảnh khó khăn, bế tắc nhất, rõ ràng, người bên cạnh cậu ấy là tôi, là gia đình tôi là giúp đỡ cậu ấy. Lâm Phong đi du học, chỉ vì muốn tìm cách giúp cô được học trường đại học mà cô muốn. Tôi không hiểu, mọi sự cố gắng của bản thân, mọi sự hy sinh của bản thân, tại sao nó lại trở thành bàn đạp để cô hạnh phúc chứ? Ngày ba mẹ tôi mất, cậu ấy thậm chí còn chẳng đến thắp một nén nhan, khi ba mẹ cậu ấy mất, tôi là người đã lo hậu sự trong ngoài cho cậu ấy. Là cậu ta nhẫn tâm với tôi trước, các người không có quyền gì trách cứ tôi cả!- Hoàng Uyên càng nói càng thống khổ tuyệt vọng mà gào khóc. Tôi không ngờ, cô ấy đã chịu đựng những chuyện đau lòng đến vậy. Tôi lắc đầu:
- Hoàng Uyên, Lâm Phong đã cố gắng bù đắp cho cô, anh ta đã chịu đựng những yêu sách của cô suốt hai năm qua!
- Bù đắp? Tôi chỉ yêu cầu cậu ta toàn tâm toàn ý chăm sóc mẹ con tôi, bọn tôi sẽ giống như lúc trước, vui vẻ hạnh phúc biết bao. Nhưng Lâm Phong một mực khẳng định chỉ yêu mình cô, căn bản không bỏ tôi vào mắt. Ngay cả đứa trẻ, cậu ta cũng muốn làm hại chỉ vì cậu ta sợ cô sẽ biết chuyện này. Ai mới là người vô lương tâm?- Hoàng Uyên gào lên, nước mắt đầm đìa. Tôi cũng không thoải mái hơn cô ta chút nào, cúi đầu:
- Hoàng Uyên, tôi xin lỗi. Tôi sai rồi! Tôi không nên tranh giành Lâm Phong với cô, ngay từ lúc gặp cô lần đầu, tôi nên biết chuyện cô yêu Phong nhiều đến vậy... Nhưng Tiểu Như vô tội, cô hãy thả con bé ra đi!
- Xin lỗi?- Cô ta vung tay tát vào mặt tôi làm khoé môi tôi chảy máu.- Gương mặt này... chẳng phải cô rất tự hào sao? Tôi sẽ khiến cô không còn mặt mũi nào gặp mọi người nữa.- Hoàng Uyên rút trong túi ra một con dao thật sắc, tôi có thể thấy ánh sáng loé lên từ lưỡi dao. Tôi lắc đầu:
- Không, không được... cô làm như vậy, Lâm Phong sẽ hận cô đến chết, anh ấy sẽ không yêu cô đâu...
- Sao tôi có thể làm cậu ấy yêu mình được nữa chứ? Chỉ có một cách, đầu tiên, tôi sẽ biến cô thành một con quỷ xấu xí, muốn sống không được, chết cũng không xong. Sau đó, tôi sẽ cùng chết với Lâm Phong, chỉ có như vậy, cậu ấy mới mãi mãi ở bên cạnh tôi được...- Hoàng Uyên ngửa cổ lên trời cười lớn, nước mắt vẫn rơi. Cô ta kê dao vào mặt tôi rạch một đường dài, tôi đau đớn nhìn dòng máu trên con dao rơi xuống nền đất...
*Rầm*
Lâm Phong đạp cửa nhà kho, xiêu vẹo tiến vào, người anh toàn là máu. Hoàng Uyên quay đầu lại nhìn anh, thở dài:
- Cậu xem, cậu vì cô ta mà bán mạng với đám người canh gác bên ngoài có đáng không?
- Hoàng Uyên, cô điên rồi!- Lâm Phong lau máu trên má mình. Tôi nhìn anh, lòng đau như cắt, bật khóc:
- Lâm Phong, anh đi đi. Em không sao cả! Cô ta điên rồi... Cô ta muốn giết anh...
- Hoàng Uyên, thả Tú Anh ra. Đây là chuyện của hai người chúng ta. Tú Anh không liên quan. Tôi mới là người cô muốn trả thù!- Anh nhìn tôi rồi nhìn sang Hoàng Uyên, nhíu chặt mày. Cô ta nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói trầm bổng:
- Bây giờ là lúc nào rồi mà cậu còn lo lắng cho cô ta, cái mạng của mình, e rằng cũng không giữ được. Tôi chính là muốn cô ta sống không bằng chết, hai người âm dương chia cắt nhưng mà nghĩ lại... chúng ta từng thân thiết như vậy, hay là để cô ta chết thay cậu?
- Người cô muốn lấy mạng là tôi. Thả Tú Anh ra đi, những gì tôi nợ cô, hôm nay sẽ trả hết một thể!- Lâm Phong chầm chậm tiến đến. Hoàng Uyên phất tay, hai tên kia buông tay tôi ra. Tôi chạy đến đỡ lấy Lâm Phong, tôi cảm nhận được những vết thương trên người anh cũng chính là những vết thương trên người mình, đau đớn không tả.
- Tôi đứng ở đây không phải để xem hai người diễn trò. Yêu nhau như vậy, tôi sẽ tác hợp cho hai người!- Hoàng Uyên mỉm cười, lui về phía sau, phất tay.
Bọn người kia tay cầm dao lăm lăm đi đến. Lâm Phong đẩy tôi về phía cửa:
- Chạy đi!
- Không, em không thể bỏ lại anh ở đây được. Có chết thì cùng chết!- Tôi lắc đầu, nếu tôi bỏ đi, với thương thế này, e là anh sẽ bị bọn người đó đánh chết. Lâm Phong đẩy tôi đi, gấp gáp nói:
- Anh cầu xin em lần cuối có được không? Đi đi!
Tôi không chịu, cứ nắm lấy tay anh. Một tên tiến đến liền bị tôi đạp vào bụng lùi ra sau. Lâm Phong kéo tôi ra sau lưng mình rồi xông lên đánh nhau. Tôi vơ lấy một cây sắt gần đó đánh vào đầu tên gần mình khiến hắn ngất xỉu, sống hay chết cũng không rõ. Tôi cũng xông vào đánh tiếp anh. Lâm Phong bị bọn người đó đánh vào đầu, lưng, chân, từng gậy sắt đánh xuống vô tình khiến anh ngã quỵ. Tôi cắn răng đánh trả bọn chúng, đỡ anh đứng dậy.
- Tú Anh, cẩn thận!- Lâm Phong hét lên, xoay người ôm tôi vào lòng. Cơ thể anh giật bắn lên, tôi chớp mắt, thời gian như ngừng lại. Cơ thể Lâm Phong nặng trĩu trên vai tôi, từ từ trượt xuống. Tôi bàng hoàng quay người lại, một con dao cắm vào lưng anh khiến máu chảy ướt cả chiếc áo sơ mi trắng. Tên đó vừa đâm anh xong, hoảng loạn lùi về sau mấy bước rồi bỏ chạy. Hoàng Uyên phất tay:
- Cảnh sát đến, rút!
Tôi ngồi phịch xuống đất ôm lấy thân thể toàn là máu Lâm Phong, sợ hãi nắm lấy bàn tay lạnh cóng của anh:
- Phong, không sao đâu, em đưa anh đến bệnh viện, cố một chút nữa thôi!
- Tú Anh... sau này không được bướng bỉnh như thế nữa. Có biết không?- Anh mỉm cười, đưa tay gạt nước mắt trên má tôi. Tôi gật đầu:
- Lâm Phong, cố lên, em đưa anh đến bệnh viện ngay bây giờ...- Tôi đỡ anh dậy, khó nhọc lê bước.
- Tiểu Như không sao, con bé ở gần đây thôi... Tú Anh, đáng tiếc, anh không thể cùng em đi tiếp đoạn đường sau này rồi. Suýt chút nữa thì em đã gả cho anh!- Lâm Phong thều thào. Anh đưa mắt nhìn tôi, an yên như ăn chỉ đang nghỉ ngơi ở nhà.- Cho anh ngắm nhìn hình ảnh của em thêm chút nữa, đến kiếp sau cũng không quên được...
- Không, ba tháng nữa chúng ta sẽ cưới, em không cho anh nói bậy. Ai nói muốn chăm sóc em cả đời hả? Em không cần kiếp sau gì cả!- Tôi cố gắng bước đi về phía cửa. Anh lắc đầu, ngã người vào tôi khiến tôi ngã xuống đất. Anh đưa tay chạm má tôi:
- Anh xin lỗi... kiếp này anh lại nợ em rồi.- Lâm Phong nở nụ cười, vẫn là nụ cười ôn nhu điềm đạm hằng ngày tôi thường thấy nhưng lúc này tôi lại thấy đau đớn khốn cùng. Tôi gào khóc:
- Có ai không? Cứu với!
- Nếu có kiếp sau... em nhất định phải gả cho anh!- Lâm Phong nắm lấy tay tôi, sức lực cứ yếu dần rồi buông thỏng. Tôi ra sức lay anh dậy:
- Không, Lâm Phong, anh tỉnh dậy đi. Có ai không? Cứu với!
Tuyết San và anh Kỳ chạy vào. Anh Kỳ cúi người đỡ anh dậy, nhanh chóng rời khỏi đó. Tôi vội chạy theo. Tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi cứ xa dần xa dần. Tôi kiệt sức dựa người vào ghế, tay vẫn đan chặt lấy bàn tay anh. Tuyết San trấn an tôi:
- Sẽ rất nhanh đến bệnh viện, Tú Anh, đừng lo lắng quá!
Tôi cứ xoa xoa bàn tay lạnh cóng của anh như người mất hồn, tôi chưa từng nghĩ đến viễn cảnh, đoạn đường sau này sẽ không có anh, sau này sẽ không cùng anh già đi nên bất ngờ không chấp nhận được. Nếu Lâm Phong của tôi không tỉnh lại nữa, tôi sẽ đi cùng anh. Đoạn đường sau này sẽ không phải lo nghĩ nữa rồi. . .
Thanh Quang lẻn vào trong căn nhà hoang, lay vai Tiểu Như:
- Tiểu Như, Tiểu Như...
Tiểu Như tỉnh dậy, ngạc nhiên nhìn thằng bé. Thanh Quang đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng. Tiểu Như gật đầu. Thằng nhóc cởi trói cho Tiểu Như. Con bé hỏi nhỏ:
- Sao cậu đến được đây?
- Rời khỏi đây trước đã!- Thanh Quang kéo tay Tiểu Như, chỉ tay vào cái cửa sổ bên cạnh.- Để tớ trèo qua trước rồi đỡ cậu.
Thằng nhóc nhanh chóng trèo ra ngoài, khom người cho Tiểu Như đạp lên. Đúng lúc, một tên canh gác ngoài cửa đi vào, không thấy Tiểu Như liền tri hô:
- Con bé đó bỏ trốn rồi!
Thanh Quang kéo tay Tiểu Như chạy như bay về phía xe mô tô đậu bên đường.
- Bám chắc nha!- Thằng nhóc đội nón bảo hiểm, vặn hết tay ga. Tuy là mô tô thiết kế riêng nhưng là mô tô dành cho trẻ em, căn bản là tốc độ không nhanh bao nhiêu, nếu cứ chạy thẳng như thế này, chẳng mấy chốc sẽ bị bắt lại chi bằng tìm một nơi an toàn ẩn nấp trước.
Một đoàn mô tô ở phía sau đồng loạt đuổi theo, đến ngã ba, thằng nhóc rẽ trái, chạy vào một đoạn đường đất. Chiếc xe lại đột ngột giật giật, chắc là sắp hết xăng, sơ ý quá! Thanh Quang đành chọn một chỗ vắng vẻ nhất rẽ vào, giấu chiếc xe đi. Hai đứa trẻ nấp sau bụi cây, chờ bọn người kia qua hết mới thở phào một cái. Tiểu Như bật khóc:
- Tớ sợ quá!
- Có tớ ở đây rồi, đừng sợ...- Thằng nhóc vỗ vai con bé. Tiểu Như gật gật đầu:
- Mau, mau gọi cho ba mẹ tớ đi!
- À!- Thằng nhóc lấy điện thoại ra gọi cho Tú Anh, khổ nỗi tụi nhỏ lại đang ở ngoài vùng phủ sóng. Thanh Quang lắc đầu nhìn Tiểu Như, con bé buồn bã chép miệng:
- Cậu nhớ đường về nhà không?
- Nhớ!- Thằng nhóc gật đầu chắc nịch.
- Vậy chúng ta đi về thôi. Ba mẹ tớ chắc lo lắng cho tớ lắm!
Thanh Quang dẫn Tiểu Như đi, đi được một lúc, con bé thở dài:
- Tớ đói! Tối hôm qua đến giờ họ còn chẳng cho tớ hạt cơm nào...- Tiểu Như dựa đầu vào vai Thanh Quang, thằng nhóc dẫn bộ chiếc xe hết xăng.
- Nhưng ở đây chưa ra khỏi ngoại ô nữa. Không có gì để ăn đâu!
Hai đứa trẻ tắp vào gốc cây ngồi nghỉ chân. Thanh Quang mở ba lô ra, cầm chiếc điện thoại giơ qua giơ lại:
- Ở đây cũng không có sóng.
- Điện thoại của tớ bị bọn họ lấy mất rồi.- Tiểu Như xoa xoa chiếc bụng đói meo của mình.
- Êy, trong ba lô tớ có cây cream-o này!- Thằng nhóc lục lục chiếc ba lô, reo lên mừng rỡ.- Cái này tớ lấy của Hồng Nhung đó. May thật, ăn đi!
Hai đứa chia nhau ăn, tuy đói bụng, nhưng vẫn rất từ tốn nhường nhịn. (Thanh mai trúc mã đây ư?)
- Tiểu Như...- Tiểu Như rùng mình, xoay đầu lại nhìn. Duy Quân đang nở nụ cười vui vẻ thường thấy nhìn nó.- Sao con lại ở đây?
- Cậu... cậu...- Đột nhiên có bé thấy hoảng sợ, sắc mặt của cậu Quân hôm nay khác lắm. Hôm đó... con bé đang ở trong nhà của Duy Quân thì có một đám người xông vào nhà, chụp thuốc mê dẫn đi. Cậu Quân sao đột nhiên lại ở đây? Gặp con bé sao lại nở nụ cười vui vẻ đến vậy?
- Có cần cậu đưa con về không?- Hắn ngồi xuống trước mặt con bé. Thanh Quang chắn tay lại:
- Ông muốn làm gì hả?
- Chỉ là đưa hai con về nhà thôi!- Hắn vuốt tóc mình, thờ ơ nói.
- Vậy... con theo cậu về.- Tiểu Như gật đầu. Duy Quân mỉm cười nắm lấy tay con bé nhưng Thanh Quang gạt ra:
- Nhìn ông ta đâu phải là người tốt!
- Cậu cho con nói chuyện với mẹ trước đi.- Tiểu Như đưa ra lời đề nghị. Duy Quân gật đầu, đưa điện thoại cho con bé...
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng. . .”
Tiểu Như từ từ để điện thoại xuống đất. Con bé đứng dậy lùi về sau hai bước, Thanh Quang cũng nhận ra điều đó, nắm lấy tay Tiểu Như.
- Nếu như cậu là cậu Duy Quân của con sẽ không bảo đám người kia đến bắt con. Con không tin cậu được...- Tiểu Như hoảng sợ nói.
Con bé nắm tay Thanh Quang bỏ chạy. Một đám người ở phía sau lùm cây chạy ra đuổi theo hai đứa trẻ. Lúc nãy, khi giở điện thoại ra, màn hình đen đã dạ lại bóng những người ở phía sau nên Tiểu Như đã nhìn thấy, nhanh chân kéo Thanh Quang chạy đi.
May mắn, gần đó có một ngôi nhà gỗ đơn sơ. Hai đứa liều mạng chạy đến gõ cửa. Cô gái bên trong hỏi vọng ra:
- Ai vậy?
- Cứu với!- Tiểu Như đập cửa ầm ầm. Tú Thanh mở cửa, ngạc nhiên nhìn hai đứa trẻ người ngợm kì khôi này. Cô kéo Tiểu Như và Thanh Quang vào nhà, khoá trái cửa trong. Nếu cô đoán không lầm, đây là đứa trẻ mà Duy Quân đang tìm...
- Hai đứa trốn ở đây đi!- Cô mở một chiếc rương lớn, bảo hai đứa trẻ trèo vào rồi khoá gương lại. Trên gương có một lỗ hỏng bé tí có thể nhìn ra ngoài ở chốt tra chìa khoá.
Chỉ vài phút sau, có tiếng đập cửa thật mạnh:
- Tú Thanh, mở cửa!
Tiểu Như nghe ra giọng của Duy Quân, người run lẩy bẩy. Thanh Quang đưa tay mình bịt chặt miệng của Tiểu Như lại.
Tú Thanh chạy đến mở cửa. Hắn hung hăng đi vào, xô cô va mạnh vào cửa.
- Em giấu hai đứa nhỏ ở đâu?
- Hai đứa trẻ nào?- Cô giả vờ hỏi.
Duy Quân đưa tay bóp lấy cổ cô, nhấc lên:
- Em còn nói dối!
- Khô...ng, không có!- Tú Thanh dùng chút sức lực của mình trả lời, cố gỡ tay của hắn ra. Duy Quân không thương tiếc, quăng cô lên ghế sô pha:
- Tôi đã thấy bọn nó chạy đến đây!
- Lúc nãy, có hai đứa nhỏ chạy ra sau vườn, vòng ra bờ sông rồi.- Cô xoa xoa chiếc cổ hằn năm ngón tay đỏ chót.
Duy Quân không tin liền lục lọi khắp nhà. Tú Thanh chạy theo sau. Hắn bới tung phòng ốc bàn ghế lên. Tú Thanh ngăn lại:
- Không có ai thật mà!
- Không có ai tại sao em lại cuống lên vậy hả?- Duy Quân hét lên, mắt hằn lên mấy vệt máu đỏ rồi hắn ta đột nhiên dịu giọng lại.- Em yêu anh, em sẽ không lừa anh đâu. Nói đi, 2 đứa trẻ đó đang ở đây đúng không?
- Không có!- Tú Thanh lắc đầu, nước mắt ứa ra.
*Bốp* Một cái tát trời giáng rơi vào má cô. Tú Thanh đưa tay ôm mặt, hoảng sợ nhìn anh. Trong đôi mắt thơ ngây hồn nhiên ngày nào, bây giờ chỉ toàn là sự kinh sợ, ghê tởm. Cô đưa đôi mắt căm phẫn nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi xuống. Duy Quân đưa tay lau vết máu ở khoé môi cô:
- Tú Thanh, anh...
Tú Thanh khóc, ngồi thụp xuống nền đất. Duy Quân quỳ xuống, đưa tay lau nước mắt cho cô.
- Anh xin lỗi!- Hắn đưa tay sờ má trái đang sưng lên, khoé môi rỉ máu của cô.
- Anh đi đi. Đi!- Cô hét lên trong đau đớn, tuyệt vọng. Duy Quân lắc đầu:
- Tú Thanh, em đuổi anh đi sao?- Duy Quân nhếch mép cười khinh khỉnh, cúi đầu hôn lên môi cô rồi liếm môi mình:
- Anh mà đi rồi thì không quay lại đâu, không hối hận sao?
- Anh không phải Duy Quân mà em quen biết!- Tú Thanh khóc lớn hơn.
- Tú Thanh, em nên nhớ, người em yêu là tôi. Cái tát ban nãy bù lại bằng nụ hôn rồi còn gì? Sẽ không đau đâu, đúng không? Hay em muốn thêm ư? Chỉ cần em ngoan ngoãn leo lên giường thì chúng ta...- Hắn gian tà nói. Tú Thanh tức giận quệt nước mắt đứng dậy:
- Là do tôi ngu ngốc, bây giờ thì không còn nữa. Tôi hận anh đến tận xương tủy!
- Hận ư?- Anh cười khinh khỉnh, ghìm chặt tay cô.
Tú Thanh dùng hết sức vùng ra. Cả hai giằng co qua lại, cho đến khi Duy Quân hất mạnh cô xuống đất. Đầu Tú Thanh va phải cạnh bàn, chảy máu, hắn ta cũng không quan tâm quay lưng bỏ đi.
Đi đến chiếc rương, hắn dừng bước. Tiểu Như nín thở, nắm chặt lấy người Thanh Quang. Thằng bé cũng sợ hãi không kém. Hai đứa trẻ hồi hộp nhìn ra bên ngoài. Hắn cúi xuống nhặt chiếc bông tai bị rơi, im lặng nhìn nó.
Tú Thanh chạy đến giật lại, đeo vào tai mình. Hắn cười:
- Vậy mà nói hết yêu anh ư?
Cô cắn chặt môi đến bật máu, đôi bông tai này là anh tặng cô lúc cô vừa trị khỏi bệnh. Tuy giá trị không lớn nhưng cô luôn nâng niu trân trọng như của báu. Đó là Duy Quân của lúc trước, chứ không mù quáng như bây giờ. . .
Hắn cứ thế bỏ đi. Tú Thanh hoảng sợ ngồi phịch xuống sàn nhà, đưa tay vuốt ngực...
******
- Ai vậy?- Lâm Phong ngồi trong ô tô bên ngoài, cách căn nhà hoang không xa nghe điện thoại. Trên người Tú Anh có một con chip, chỉ cần cô gặp nguy hiểm ấn vào thì bên ngoài sẽ nghe được.
- Ba, là con!- Tiểu Như gọi lấy điện thoại Thanh Quang gọi cho anh. Lâm Phong ngạc nhiên hỏi gấp:
- Con đang ở đâu vậy?
- Con đang ở cùng cô Tú Thanh, cả ngày nay mất sóng, giờ mới gọi được. Ba mẹ đừng lo cho con, con đã an toàn rồi. Nhưng mà... cậu Duy Quân cũng nằm trong bọn bắt cóc. Ba mẹ phải cẩn thận. Khó khăn lắm con mới trốn thoát được!- Con bé nói gấp gáp.
Lâm Phong lập tức tắt máy, lái xe hết tốc lực chạy vào căn nhà. Đèn pha ô tô sáng rực cả vùng trời tối om.
*******
Tôi không bước đi nữa, đứng tần ngần ra đó. Có tiếng giày cao gót gõ lộp cộp từ phía sau lưng. Tôi xoay đầu nhìn liền bị hai người đàn ông cao lớn khoá tay lại. Hoàng Uyên thong thả bước đến, cô ta dùng tay bóp mặt tôi, nâng lên:
- Không ngờ cô cũng có ngày rơi vào tay tôi!
- Bỉ ổi!- Tôi phỉ nhổ vào cô ta. Hoàng Uyên vung tay tát vào tôi. Má phải truyền đến một cỗ đau rát, tôi vẫn nhìn cô ta trân trân. Hoàng Uyên nhếch môi:
- Đến giờ phút vẫn còn mạnh miệng như thế!
- Tôi và Lâm Phong vẫn đang rất hạnh phúc, chắc cô cảm thấy bức bối lắm!- Tôi nhếch mép cười trêu ngươi. Hoàng Uyên ung dung đi qua đi lại mấy bước trước mặt tôi:
- Tú Anh ơi là Tú Anh, sau hôm nay thì mọi người, ai cũng đều thống khổ cả. Tôi không phải là kẻ duy nhất chịu đựng sự đau khổ này...
- Đau khổ? Là do cô tự chuốc lấy!- Tôi hừ lạnh. Hoàng Uyên vuốt tóc tôi, thủ thỉ:
- Lúc trước, tôi tưởng mình có tất cả. Gia thế, Lâm Phong, nhan sắc, trí tuệ... nhưng đùng một cái mọi thứ biến mất, là do sự xuất hiện của cô. Lâm Phong vui vẻ báo tin cho tôi, cậu ấy tìm được người trong mộng, người mà cậu ấy sẽ che chở cả đời. Vậy còn tôi thì sao? Tôi đã dành tất cả thời gian của mình, cả tuổi xuân của mình để ở cạnh một người không yêu tôi. Gia đình tôi phá sản, ba mẹ tự tử, lúc tôi cần cậu ấy nhất, cậu ấy không ở bên cạnh tôi. Lúc cậu ấy rơi vào hoàn cảnh khó khăn, bế tắc nhất, rõ ràng, người bên cạnh cậu ấy là tôi, là gia đình tôi là giúp đỡ cậu ấy. Lâm Phong đi du học, chỉ vì muốn tìm cách giúp cô được học trường đại học mà cô muốn. Tôi không hiểu, mọi sự cố gắng của bản thân, mọi sự hy sinh của bản thân, tại sao nó lại trở thành bàn đạp để cô hạnh phúc chứ? Ngày ba mẹ tôi mất, cậu ấy thậm chí còn chẳng đến thắp một nén nhan, khi ba mẹ cậu ấy mất, tôi là người đã lo hậu sự trong ngoài cho cậu ấy. Là cậu ta nhẫn tâm với tôi trước, các người không có quyền gì trách cứ tôi cả!- Hoàng Uyên càng nói càng thống khổ tuyệt vọng mà gào khóc. Tôi không ngờ, cô ấy đã chịu đựng những chuyện đau lòng đến vậy. Tôi lắc đầu:
- Hoàng Uyên, Lâm Phong đã cố gắng bù đắp cho cô, anh ta đã chịu đựng những yêu sách của cô suốt hai năm qua!
- Bù đắp? Tôi chỉ yêu cầu cậu ta toàn tâm toàn ý chăm sóc mẹ con tôi, bọn tôi sẽ giống như lúc trước, vui vẻ hạnh phúc biết bao. Nhưng Lâm Phong một mực khẳng định chỉ yêu mình cô, căn bản không bỏ tôi vào mắt. Ngay cả đứa trẻ, cậu ta cũng muốn làm hại chỉ vì cậu ta sợ cô sẽ biết chuyện này. Ai mới là người vô lương tâm?- Hoàng Uyên gào lên, nước mắt đầm đìa. Tôi cũng không thoải mái hơn cô ta chút nào, cúi đầu:
- Hoàng Uyên, tôi xin lỗi. Tôi sai rồi! Tôi không nên tranh giành Lâm Phong với cô, ngay từ lúc gặp cô lần đầu, tôi nên biết chuyện cô yêu Phong nhiều đến vậy... Nhưng Tiểu Như vô tội, cô hãy thả con bé ra đi!
- Xin lỗi?- Cô ta vung tay tát vào mặt tôi làm khoé môi tôi chảy máu.- Gương mặt này... chẳng phải cô rất tự hào sao? Tôi sẽ khiến cô không còn mặt mũi nào gặp mọi người nữa.- Hoàng Uyên rút trong túi ra một con dao thật sắc, tôi có thể thấy ánh sáng loé lên từ lưỡi dao. Tôi lắc đầu:
- Không, không được... cô làm như vậy, Lâm Phong sẽ hận cô đến chết, anh ấy sẽ không yêu cô đâu...
- Sao tôi có thể làm cậu ấy yêu mình được nữa chứ? Chỉ có một cách, đầu tiên, tôi sẽ biến cô thành một con quỷ xấu xí, muốn sống không được, chết cũng không xong. Sau đó, tôi sẽ cùng chết với Lâm Phong, chỉ có như vậy, cậu ấy mới mãi mãi ở bên cạnh tôi được...- Hoàng Uyên ngửa cổ lên trời cười lớn, nước mắt vẫn rơi. Cô ta kê dao vào mặt tôi rạch một đường dài, tôi đau đớn nhìn dòng máu trên con dao rơi xuống nền đất...
*Rầm*
Lâm Phong đạp cửa nhà kho, xiêu vẹo tiến vào, người anh toàn là máu. Hoàng Uyên quay đầu lại nhìn anh, thở dài:
- Cậu xem, cậu vì cô ta mà bán mạng với đám người canh gác bên ngoài có đáng không?
- Hoàng Uyên, cô điên rồi!- Lâm Phong lau máu trên má mình. Tôi nhìn anh, lòng đau như cắt, bật khóc:
- Lâm Phong, anh đi đi. Em không sao cả! Cô ta điên rồi... Cô ta muốn giết anh...
- Hoàng Uyên, thả Tú Anh ra. Đây là chuyện của hai người chúng ta. Tú Anh không liên quan. Tôi mới là người cô muốn trả thù!- Anh nhìn tôi rồi nhìn sang Hoàng Uyên, nhíu chặt mày. Cô ta nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói trầm bổng:
- Bây giờ là lúc nào rồi mà cậu còn lo lắng cho cô ta, cái mạng của mình, e rằng cũng không giữ được. Tôi chính là muốn cô ta sống không bằng chết, hai người âm dương chia cắt nhưng mà nghĩ lại... chúng ta từng thân thiết như vậy, hay là để cô ta chết thay cậu?
- Người cô muốn lấy mạng là tôi. Thả Tú Anh ra đi, những gì tôi nợ cô, hôm nay sẽ trả hết một thể!- Lâm Phong chầm chậm tiến đến. Hoàng Uyên phất tay, hai tên kia buông tay tôi ra. Tôi chạy đến đỡ lấy Lâm Phong, tôi cảm nhận được những vết thương trên người anh cũng chính là những vết thương trên người mình, đau đớn không tả.
- Tôi đứng ở đây không phải để xem hai người diễn trò. Yêu nhau như vậy, tôi sẽ tác hợp cho hai người!- Hoàng Uyên mỉm cười, lui về phía sau, phất tay.
Bọn người kia tay cầm dao lăm lăm đi đến. Lâm Phong đẩy tôi về phía cửa:
- Chạy đi!
- Không, em không thể bỏ lại anh ở đây được. Có chết thì cùng chết!- Tôi lắc đầu, nếu tôi bỏ đi, với thương thế này, e là anh sẽ bị bọn người đó đánh chết. Lâm Phong đẩy tôi đi, gấp gáp nói:
- Anh cầu xin em lần cuối có được không? Đi đi!
Tôi không chịu, cứ nắm lấy tay anh. Một tên tiến đến liền bị tôi đạp vào bụng lùi ra sau. Lâm Phong kéo tôi ra sau lưng mình rồi xông lên đánh nhau. Tôi vơ lấy một cây sắt gần đó đánh vào đầu tên gần mình khiến hắn ngất xỉu, sống hay chết cũng không rõ. Tôi cũng xông vào đánh tiếp anh. Lâm Phong bị bọn người đó đánh vào đầu, lưng, chân, từng gậy sắt đánh xuống vô tình khiến anh ngã quỵ. Tôi cắn răng đánh trả bọn chúng, đỡ anh đứng dậy.
- Tú Anh, cẩn thận!- Lâm Phong hét lên, xoay người ôm tôi vào lòng. Cơ thể anh giật bắn lên, tôi chớp mắt, thời gian như ngừng lại. Cơ thể Lâm Phong nặng trĩu trên vai tôi, từ từ trượt xuống. Tôi bàng hoàng quay người lại, một con dao cắm vào lưng anh khiến máu chảy ướt cả chiếc áo sơ mi trắng. Tên đó vừa đâm anh xong, hoảng loạn lùi về sau mấy bước rồi bỏ chạy. Hoàng Uyên phất tay:
- Cảnh sát đến, rút!
Tôi ngồi phịch xuống đất ôm lấy thân thể toàn là máu Lâm Phong, sợ hãi nắm lấy bàn tay lạnh cóng của anh:
- Phong, không sao đâu, em đưa anh đến bệnh viện, cố một chút nữa thôi!
- Tú Anh... sau này không được bướng bỉnh như thế nữa. Có biết không?- Anh mỉm cười, đưa tay gạt nước mắt trên má tôi. Tôi gật đầu:
- Lâm Phong, cố lên, em đưa anh đến bệnh viện ngay bây giờ...- Tôi đỡ anh dậy, khó nhọc lê bước.
- Tiểu Như không sao, con bé ở gần đây thôi... Tú Anh, đáng tiếc, anh không thể cùng em đi tiếp đoạn đường sau này rồi. Suýt chút nữa thì em đã gả cho anh!- Lâm Phong thều thào. Anh đưa mắt nhìn tôi, an yên như ăn chỉ đang nghỉ ngơi ở nhà.- Cho anh ngắm nhìn hình ảnh của em thêm chút nữa, đến kiếp sau cũng không quên được...
- Không, ba tháng nữa chúng ta sẽ cưới, em không cho anh nói bậy. Ai nói muốn chăm sóc em cả đời hả? Em không cần kiếp sau gì cả!- Tôi cố gắng bước đi về phía cửa. Anh lắc đầu, ngã người vào tôi khiến tôi ngã xuống đất. Anh đưa tay chạm má tôi:
- Anh xin lỗi... kiếp này anh lại nợ em rồi.- Lâm Phong nở nụ cười, vẫn là nụ cười ôn nhu điềm đạm hằng ngày tôi thường thấy nhưng lúc này tôi lại thấy đau đớn khốn cùng. Tôi gào khóc:
- Có ai không? Cứu với!
- Nếu có kiếp sau... em nhất định phải gả cho anh!- Lâm Phong nắm lấy tay tôi, sức lực cứ yếu dần rồi buông thỏng. Tôi ra sức lay anh dậy:
- Không, Lâm Phong, anh tỉnh dậy đi. Có ai không? Cứu với!
Tuyết San và anh Kỳ chạy vào. Anh Kỳ cúi người đỡ anh dậy, nhanh chóng rời khỏi đó. Tôi vội chạy theo. Tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi cứ xa dần xa dần. Tôi kiệt sức dựa người vào ghế, tay vẫn đan chặt lấy bàn tay anh. Tuyết San trấn an tôi:
- Sẽ rất nhanh đến bệnh viện, Tú Anh, đừng lo lắng quá!
Tôi cứ xoa xoa bàn tay lạnh cóng của anh như người mất hồn, tôi chưa từng nghĩ đến viễn cảnh, đoạn đường sau này sẽ không có anh, sau này sẽ không cùng anh già đi nên bất ngờ không chấp nhận được. Nếu Lâm Phong của tôi không tỉnh lại nữa, tôi sẽ đi cùng anh. Đoạn đường sau này sẽ không phải lo nghĩ nữa rồi. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.