Chương 33: Đặt dấu chấm cho tất cả. . .
Winny
21/08/2019
Chương 33: Đặt dấu chấm cho tất cả. . .
- Tú Anh...- Tuyết San kéo tay tôi, tôi ngồi im lặng trước cửa phòng cấp cứu, không đáp.- Cậu về nghỉ ngơi, thay quần áo trước đi...
- Không, tớ phải chờ Lâm Phong tỉnh dậy mới yên tâm...
- Cậu ngồi ở đây suốt đêm rồi, trên người đều là vết thương, cậu cứ như người mất hồn như vậy không ổn đâu! Nghe lời tớ, về nhà thay quần áo rồi lại đến!- Tuyết San ngồi xuống cạnh tôi nói. Tôi lắc đầu:
- Tớ không đi đâu cả... Lâm Phong bây giờ sống chết chưa biết, tớ không thể bỏ đi.
- Tớ dắt cậu đi coi vết thương, cứng đầu mấy cũng phải đi...- Tuyết San kéo tay tôi đứng dậy, tôi bị đau, nhăn nhó giật tay ra nhưng bây giờ sức lực sót lại còn chẳng đủ để chống cự một cô gái trói gà không chặt kia. Cô bạn cằn nhằn.- Kiếp trước tớ làm nô tì cho cậu hay sao mà kiếp này phải phục dịch như thế này chứ!
Tôi khó khăn nhếch nhẹ khoé miệng, Tuyết San không hài lòng đưa tay kéo má tôi:
- Lần đầu tiên trong đời, tớ thấy hoa khôi bị tát đến mặt sưng như cái đầu heo, trên má còn bị dao rạch mà không màng đến nhan sắc của mình đó!
Tôi cúi đầu không đáp. Một nữ bác sĩ sơ cứu cho tôi, Tuyết San sốt ruột hỏi:
- Có để lại sẹo không?
- Không đâu, chỉ cần bôi thuốc một thời gian sẽ khỏi!- Nữ bác sĩ ấy mỉm cười đi ra ngoài. Tuyết San thở phào:
- May thật, gương mặt xinh đẹp của cậu không sao cả...
Đến lúc này vẫn còn gọi là may mắn ư? Tuyết San lấy khăn ấm lau người, tự tay thay quần áo bệnh nhân cho tôi. Tôi nắm tay Tuyết San, rơi nước mắt:
- Tuyết San, Lâm Phong chảy rất nhiều máu, dao đâm cũng rất sâu, anh ấy có thể qua cơn nguy kịch không?
- Lại nữa rồi, bác sĩ chỉ vừa bôi thuốc lên mặt cậu thôi, đừng khóc. Lâm Phong sẽ không sao đâu!- Tuyết San đưa tay lau nước mắt cho tôi.
- Tú Anh...
Nghe tiếng gọi, tôi ngẩng đầu lên nhìn. Tôi hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh. Tuyết San đứng phắt dậy, đi đến đẩy anh Quân:
- Đến đây làm gì? Cút đi!
- Anh xin lỗi!- Duy Quân quỳ xuống trước mặt tôi. Tôi đưa tay nắm lấy tay Tuyết San run rẩy, nhìn thấy anh, tôi lại nhớ đến những việc anh đã làm, Lâm Phong hiện giờ phải nằm trong phòng cấp cứu cũng một phần là do lỗi của anh. Đầu óc tôi hiện lên hình ảnh hôm đó, Duy Quân đã ép tôi lên giường với anh ta, với người mà tôi xem là anh trai. Tôi đưa tay ôm lấy đầu mình, ngồi bó gối trên giường, nói năng không rõ ràng:
- Bảo anh ấy đi đi!
- Tú Anh, hãy tha lỗi cho anh, anh...- Duy Quân tiến đến gần tôi, tôi hoảng sợ hét lên. Tuyết San kéo anh ra, tiện thể giáng cho anh một cái tát:
- Còn không mau cút đi. Tôi không ngờ anh chính là hạng mặt người dạ thú, đến em gái cũng dám cưỡng bức, giờ còn mặt dày đến đây? Cút!
Duy Quân đặt tay lên má mình, lủi thủi quay người bước đi. Tôi gào lên trong tuyệt vọng:
- Cả đời này em cũng không thể tha thứ cho anh!
Tuyết San ôm lấy tôi, nhỏ nhẹ khuyên bảo:
- Đủ rồi, cậu nghỉ ngơi đi... tớ sẽ mang hắn ta đi ngay lập tức!
Tuyết San đi nhanh đến phía Duy Quân, đẩy anh ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại. Cô bạn nhìn tôi, đau lòng nói:
- Tú Anh, nhìn cậu đau khổ thế này tớ không quen. Sao cậu lại phải chịu đựng những chuyện hoang đường này chứ? Chỉ cần cậu gật đầu, tớ sẽ dọn sạch đám người cặn bã kia, không để ai động đến cậu nữa...
- Tuyết San, tại sao cậu phải hao tâm tổn sức vì tớ đến vậy?- Tôi rưng rưng nhìn cô bạn. Tuyết San chầm chậm tiến đến, mỉm cười, khoé mắt hoen đỏ:
- Từ nhỏ đến lớn tớ không có bạn, cậu chính là người bạn duy nhất của tớ. Cậu là người duy nhất đối đãi với tớ thật lòng, ba mẹ tớ, cũng chỉ xem tớ là con cờ, hạnh phúc của tớ, họ căn bản chẳng màng đến, chỉ cần có lợi cho họ, họ nhất định sẽ bất chấp. Ngày đầu tiên, cậu chân ướt chân ráo lên thành phố, tớ và cậu chỉ mới gặp nhau, tớ vì gương mặt xinh đẹp của cậu có chút tò mò. Tớ đã giả vờ mất hết tiền bạc, chẳng hiểu sao, Tú Anh đa nghi như vậy lại bị tớ lừa, còn cho tớ ở trọ nhờ. Tóm lại, Tuyết San là người có nghĩa khí khó tìm ở trên đời, xem như cậu may mắn đi!
- Nhưng cậu cũng biết, tớ luôn giữ khoảng cách nhất định với cậu mà...- Tôi nói. Tuyết San gõ lên đầu tôi một cái:
- Tớ xem cậu là bạn được rồi, sau này cậu cũng phải như thế!
- Tuyết San...- Tôi bặm môi, lại khóc nữa rồi. Tôi không ngờ Tuyết San luôn đối xử tốt với tôi, nâng đỡ tôi lúc tôi cần. Tuyết San ôm lấy tôi, vỗ vỗ lưng:
- Sao dạo này cậu ngốc quá vậy? Động chuyện là khóc, cô gái chảnh chọe nhất thành phố biến đâu mất rồi?
- Đừng ghẹo tớ nữa!- Tôi lau nước mắt, mỉm cười. Tuyết San dặn dò tôi:
- Hứa với tớ, sau này, hãy sống vui vẻ như lúc trước, thích gì làm nấy, không được khóc nữa, không được yếu đuối nữa, cậu cứ yếu đuối như thế, tớ không tài nào kết giao được đâu!
Tôi gật đầu. Tuyết San nở nụ cười:
- Tớ đưa cậu về thay quần áo, mặc quần áo bệnh nhân trông kỳ cục quá, vả lại tớ và cậu đã một đêm không ngủ rồi, tớ cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Anh Kỳ sẽ ở lại bệnh viện thay chúng ta, có chuyện gì thì anh ấy sẽ gọi điện.
***********
Tôi về nhà tắm rửa, thay quần áo. Tôi mặc chiếc áo thun trắng ngắn tay, để lộ ra chi chít vết bầm, ở tay, ở cổ, thậm chí là trên mặt đều có vết tích, nhiều đến nỗi tôi không tài nào đếm xuể. Tuyết San tranh thủ chợp mắt, tội nghiệp cô bạn của tôi. Tôi vuốt mấy sợi tóc trước trán Tuyết San, lúc ngủ trông cũng đáng yêu lắm, bề ngoài nhỏ nhắn, hiền thục nhưng bên trong lại là một con cáo già, chuyện gì cũng tính toán kỹ càng. Thật đáo để!
Tôi mang thêm mấy vật dụng cần thiết, phòng khi Lâm Phong tỉnh lại còn phải theo dõi tình hình ở bệnh viện. Tôi lấy quần áo, trong tủ rơi ra miếng ngọc năm trước tôi và anh du lịch được một bà lão tặng cho. Tôi cầm miếng ngọc trong tay, rồi cho vào túi quần, tuy chẳng có gì quý báu nhưng đây là vật tôi thích nhất từ trước đến giờ, còn đưa cho anh giữ, Lâm Phong lại vô tâm cho vào tủ quần áo, đáng ghét!
Tiếng chuông điện thoại reo lên. Điện thoại Tuyết San để trên bàn, cô ấy lại vừa mới chợp mắt, tôi không muốn làm phiền, đi đến nghe máy. Chưa kịp để tôi nói gì, người trong điện thoại đã gấp gáp nói một tràng:
- Tuyết San, không ổn rồi. Tình hình Lâm Phong chuyển biến nguy kịch do mất máu quá nhiều, trong não còn có khối u, cơ hội tỉnh lại không cao, bác sĩ ở đây đã buông xuôi hết rồi. Anh theo ý em chuyển viện sang Mĩ, nhưng bọn họ nói, trên đường đi, anh ấy không vượt qua được. Hiện giờ đang chuyển xác về, em lựa lời nói với Tú Anh, cô ấy e là không chịu nổi đả kích đó đâu...
Tôi tắt máy, ngã quỵ lên sàn. Không phải, mọi người chỉ đang lừa gạt tôi thôi, Lâm Phong không sao cả, chúng tôi sắp kết hôn rồi, anh ấy còn nói sẽ che chở cho tôi cả đời kia mà. Không đúng đâu, Lâm Phong sáng hôm qua còn rất khoẻ mạnh, sao lại có khối u trong não? Tôi bần thần đặt tay lên tim mình, trống rỗng hoàn toàn rồi. Đúng như lời Hoàng Uyên nói, sau hôm nay ai cũng phải chịu sự thống khổ. Tôi phải đi tìm bình yên ở đâu? Ai đó, làm ơn kéo tôi ra khỏi bờ vực của sự tuyệt vọng này đi. Ai đó, làm ơn... giúp tôi có được không?
Tôi lấy tay che miệng mình mà khóc, tránh làm Tuyết San tỉnh giấc. Tim tôi đau lắm, thân thể cũng đau, tâm can cũng đau, căn bản là không tài nào chữa lành được. Lâm Phong vì đỡ cho tôi nhát dao ấy mà chết, anh ấy nghĩ tôi sẽ sống yên ổn hay sao? Sao có thể khiến tôi chịu dằn vặt hết quãng đời còn lại. Đồ xấu xa! Người nằm trong nhà xác, đáng lẽ ra phải là tôi, như vậy còn dễ chịu hơn lúc này. Tôi không oán trách ai cả, tôi chỉ mong anh có thể bình an vô sự, tôi không muốn truy lùng đến tận cùng gốc rễ, tôi sẽ bỏ qua tất cả để làm lại từ đầu. Nhưng ông trời đúng là khéo trêu đùa, ông để cho Hoàng Uyên toại nguyện chỉ vì những tổn thương mà Lâm Phong vô tình gây ra thôi ư? Nếu ông đã ép tôi như vậy, tôi cũng không muốn giương mắt nhìn trời nữa...
Ngoài trời lộng gió, nước mắt của tôi cũng đã được hong khô. Tôi ngồi trên thành cầu của cây cầu gỗ đã cũ, bây giờ đã là chiều tối, ở đây không có người qua lại, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng nhè nhẹ dưới chân. Tôi buộc miếng ngọc bội vào cổ tay, ngẩng đầu lên nhìn trời, cười một tiếng thê lương:
- Trời lúc nào cũng rộng như thế, thế gian này có biết bao nhiêu con người, chết đi một vài người thì thời gian vẫn trôi, cuộc sống rồi sẽ êm đềm lại thôi...
Tôi nhắm mắt, từng kỉ niệm lần đầu tiên tôi gặp Lâm Phong, anh ấy trở thành giảng viên của tôi, rồi lại trở thành người yêu, chồng sắp cưới của tôi, chúng tôi đã từng hạnh phúc đến nhường nào, cuộc sống viên mãn đến nhường nào. Kí ức quả là thuốc độc, sao con người có thể nhìn về tương lai mà sống khi kí ức cứ mãi đeo bám như vậy. Tôi lẩm bẩm:
- Tiểu Như, là mẹ không tốt, mẹ không thể chăm sóc con, nhìn con trưởng thành, nay mẹ đành gửi con cho dì Tuyết San, dì ấy sẽ thay mẹ bảo vệ che chở cho đứa con gái bé nhỏ của mẹ. Ba mẹ, con gái bất hiếu, không thể ở cạnh phụng dưỡng ba mẹ. Tuyết San, xin lỗi, sau này, tớ không tài nào sống vui vẻ, hạnh phúc như lời tớ đã hứa với cậu. Người bạn duy nhất của tớ, vĩnh viễn hạnh phúc. Lâm Phong, hãy để em tiễn anh...
Tôi cầm con dao trong tay, tự đâm mình một nhát rồi gieo mình xuống dòng nước. Không hờn không oán, không còn kí ức cũng không còn tương lai, con người sẽ thanh thản, nhẹ nhàng hơn rất nhiều. . .
*********
- Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy, cô nói xem, sao cô phải yêu hắn ta cuồng si như thế?
- Thạch Đào, chết thì cũng đã chết rồi, ngươi lèm bèm mãi thật mệt mỏi.- Tú Anh tựa người vào gốc cây thở dài chép miệng.
- Rốt cuộc cũng nhớ ra ta rồi sao? Ta cũng muốn luân hồi chuyển kiếp như các người, nhưng vì ta đã giết quá nhiều người ở tiền kiếp nên bây giờ đang phải trả nợ bọn cho họ đây.- Thạch Đào hiện thân là một thanh niên trẻ tuổi, gương mặt đẹp đẽ. Tú Anh lắc đầu:
- Ta chết rồi nên ta mới nhớ ra ngươi đấy chứ! Lần trước gặp nhau trên đảo, tặng lại miếng ngọc bội do ta làm rồi biến mất, rãnh rỗi nhỉ?
- Ai bảo ngươi chết? Dương thọ của Hạ Tử Phong kiếp trước và viên ngọc của ta đã đổi cho cô 60 năm tuổi thọ ở kiếp này, còn hơn 50 năm nữa cô mới chết được, đồ ngốc, tự tử vô ích!- Thạch Đào gõ vào trán cô. Tú Anh kích động đứng dậy:
- Còn Lâm Phong thì sao? Anh ấy chết rồi, ta cũng không muốn sống!
- Tiểu San đúng là kiếp trước mắc nợ cô nên kiếp này hết lần này đến lần khác phải trả, cô ta vừa cứu cô rồi, tỉnh lại thì tiếp tục sống an yên đi.- Thạch Đào thoắt cái đã trèo lên cành cây ngồi. Tú Anh lắc đầu:
- Không, ta không tỉnh lại đâu. Vĩnh viễn không tỉnh lại!
- Hạ Tử Anh và Trần Tú Anh đúng là một người, lúc nào cũng tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng thật ra lại yếu đuối, luỵ tình. Giấc mộng lần này, khi tỉnh lại cô sẽ quên sạch ngay thôi, chỉ có điều, kí ức kiếp này của cô thì cô vẫn phải nhớ. Dương thọ chưa tận thì chưa chết được!
- Ai cần các người cho ta tuổi thọ chứ! Bây giờ muốn chết cũng không được, bức người quá đáng!- Tú Anh hậm hực dậm chân. Thạch Đào bật cười:
- Bây giờ thì từ chối mạng sống cũng không xong, hay ta giúp cô lần nữa nhé?
- Giúp thế nào?- Tú Anh ngẩng đầu lên hỏi.
- Trong vườn nhà của tên kia, có một chậu bỉ ngạn đang cất giấu kí ức của cô về tiền kiếp, ta sẽ tiếp tục gửi toàn bộ kí ức kiếp này của cô vào cây bỉ ngạn đó. Kí ức trong đầu cô sẽ toàn bộ biến mất, cô sẽ không nhớ hắn ta là ai, như vậy cô có thể tiếp tục sống thật vui vẻ rồi!- Thạch Đào nhảy xuống đất, vỗ vai cô. Tú Anh đăm chiêu suy nghĩ:
- Vẫn là không được chết!
- Đúng vậy, tự tử trăm lần trong năm vẫn không chết, còn không thì cô cứ tiếp tục sống trong đau khổ, 50 năm sau chết rồi thì mọi thứ chấm dứt. Suy nghĩ cho kĩ đi!
- Sẽ không nhớ gì cả? Không nhớ, không yêu, không lưu luyến nữa ư?- Tú Anh hỏi lại, Thạch Đào khẽ gật đầu:
- Hắn ta tất nhiên sẽ mong cô sống thật tốt nên mới hy sinh đỡ cho cô nhát dao này. Cô không nên phụ lòng của hắn ta chứ!
- Không, ta muốn giữ hình ảnh của anh ấy, chỉ có điều, ta sẽ không sống nổi nữa!
- Được thôi, ta cho phép cô lưu giữ hình ảnh của hắn ta trong tim, còn ký ức sẽ là một khoảng trống. Ta sẽ quyết định thay cô! Theo ta thấy, cô mới chính là người yêu hắn ta nhiều hơn...- Thạch Đào mỉm cười.
“Lâm Phong, xin lỗi vì em không thể nhớ được hình ảnh của anh, những việc anh làm vì em, những kỉ niệm hạnh phúc của hai chúng ta. Nhưng tâm hồn em, kiếp này bán cho anh. Không phải anh thì không gả, không phải anh thì không yêu, không phải anh thì không động lòng. Em sẽ đợi đến ngày chúng ta gặp lại nhau. Em phải sống những ngày tháng tạm bợ, vô nghĩa này đến bao giờ anh nhỉ? Bao giờ thì em sẽ được ôm anh lần nữa? Chưa bao giờ em hối tiếc đến vậy, phải chi, em đã ôm anh thật lâu, thật chặt lần cuối cùng. Lâm Phong, em yêu anh...”
**********
- Tú Anh! Cậu tỉnh lại rồi! Lâm Phong chưa chết, là anh Kỳ nói bậy, sao cậu lại dại dột quá vậy hả? Suýt chút nữa thì...- Tuyết San ôm chầm lấy Tú Anh khóc nức nở. Tú Anh nghiêng đầu, chớp mắt:
- Lâm Phong là ai? Các người là ai?
- Tú Anh...- Tuyết San ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người trong phòng bệnh nhìn Tú Anh, gương mặt cô ngây ngô, nhìn dáo dác, không biết đến ai, kể cả ba mẹ mình.
- Mọi người đều tự có cách vượt qua cú sốc tinh thần, lúc rơi xuống nước, đầu của bệnh nhân có va đập, ảnh hưởng đến trí nhớ. Cô ấy lại chọn cách ực chế thần kinh, quên đi hết những nỗi đau kia, giấu đi kí ức của mình. Kí ức có thể tìm lại, nhưng mà... bệnh nhân đã chọn cách không nhớ gì hết thì tốt nhất người nhà đừng khơi gợi, vì quá đau khổ mới chọn cách quên đi. Hãy để bệnh nhân làm lại cuộc đời từ lúc này!
Mẹ Tú Anh rưng rưng nhìn bác sĩ, bà đứng không vững tựa người vào tường. Tuyết San đỡ lấy bà. Bà rơi nước mắt:
- Tú Anh đã rất tuyệt vọng mới chọn cách tự tử đúng không?
- Quá nhiều chuyện ập đến cùng một lúc, cậu ấy nhất thời không chịu đựng được. Nhưng Lâm Phong đã có cơ hội tỉnh lại, hai người bọn họ có thể làm lại từ đầu...- Tuyết San đáp vội. Bà lắc đầu:
- Nếu Tú Anh đã chọn quên đi hết mọi chuyện, bác cầu xin mọi người, hãy để nó quên hẳn người đàn ông kia đi, đừng để nó nhớ lại, bằng không, nếu người đó sau này không tỉnh lại nữa, nó sẽ không sống nổi đâu!
Tuyết San gạt nước mắt trên má, thở dài:
- Chỉ là...
- Hữu duyên sẽ tương phùng. Còn bây giờ, bác cầu xin các cháu hãy giúp người mẹ vô dụng này đi!- Bà đấm vào lồng ngực mình, Tuyết San nắm tay bà lại:
- Bác yên tâm, Tú Anh sẽ vui vẻ tiếp tục sống, con hứa với bác, Tú Anh rồi sẽ hạnh phúc thôi...
- Tú Anh...- Tuyết San kéo tay tôi, tôi ngồi im lặng trước cửa phòng cấp cứu, không đáp.- Cậu về nghỉ ngơi, thay quần áo trước đi...
- Không, tớ phải chờ Lâm Phong tỉnh dậy mới yên tâm...
- Cậu ngồi ở đây suốt đêm rồi, trên người đều là vết thương, cậu cứ như người mất hồn như vậy không ổn đâu! Nghe lời tớ, về nhà thay quần áo rồi lại đến!- Tuyết San ngồi xuống cạnh tôi nói. Tôi lắc đầu:
- Tớ không đi đâu cả... Lâm Phong bây giờ sống chết chưa biết, tớ không thể bỏ đi.
- Tớ dắt cậu đi coi vết thương, cứng đầu mấy cũng phải đi...- Tuyết San kéo tay tôi đứng dậy, tôi bị đau, nhăn nhó giật tay ra nhưng bây giờ sức lực sót lại còn chẳng đủ để chống cự một cô gái trói gà không chặt kia. Cô bạn cằn nhằn.- Kiếp trước tớ làm nô tì cho cậu hay sao mà kiếp này phải phục dịch như thế này chứ!
Tôi khó khăn nhếch nhẹ khoé miệng, Tuyết San không hài lòng đưa tay kéo má tôi:
- Lần đầu tiên trong đời, tớ thấy hoa khôi bị tát đến mặt sưng như cái đầu heo, trên má còn bị dao rạch mà không màng đến nhan sắc của mình đó!
Tôi cúi đầu không đáp. Một nữ bác sĩ sơ cứu cho tôi, Tuyết San sốt ruột hỏi:
- Có để lại sẹo không?
- Không đâu, chỉ cần bôi thuốc một thời gian sẽ khỏi!- Nữ bác sĩ ấy mỉm cười đi ra ngoài. Tuyết San thở phào:
- May thật, gương mặt xinh đẹp của cậu không sao cả...
Đến lúc này vẫn còn gọi là may mắn ư? Tuyết San lấy khăn ấm lau người, tự tay thay quần áo bệnh nhân cho tôi. Tôi nắm tay Tuyết San, rơi nước mắt:
- Tuyết San, Lâm Phong chảy rất nhiều máu, dao đâm cũng rất sâu, anh ấy có thể qua cơn nguy kịch không?
- Lại nữa rồi, bác sĩ chỉ vừa bôi thuốc lên mặt cậu thôi, đừng khóc. Lâm Phong sẽ không sao đâu!- Tuyết San đưa tay lau nước mắt cho tôi.
- Tú Anh...
Nghe tiếng gọi, tôi ngẩng đầu lên nhìn. Tôi hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh. Tuyết San đứng phắt dậy, đi đến đẩy anh Quân:
- Đến đây làm gì? Cút đi!
- Anh xin lỗi!- Duy Quân quỳ xuống trước mặt tôi. Tôi đưa tay nắm lấy tay Tuyết San run rẩy, nhìn thấy anh, tôi lại nhớ đến những việc anh đã làm, Lâm Phong hiện giờ phải nằm trong phòng cấp cứu cũng một phần là do lỗi của anh. Đầu óc tôi hiện lên hình ảnh hôm đó, Duy Quân đã ép tôi lên giường với anh ta, với người mà tôi xem là anh trai. Tôi đưa tay ôm lấy đầu mình, ngồi bó gối trên giường, nói năng không rõ ràng:
- Bảo anh ấy đi đi!
- Tú Anh, hãy tha lỗi cho anh, anh...- Duy Quân tiến đến gần tôi, tôi hoảng sợ hét lên. Tuyết San kéo anh ra, tiện thể giáng cho anh một cái tát:
- Còn không mau cút đi. Tôi không ngờ anh chính là hạng mặt người dạ thú, đến em gái cũng dám cưỡng bức, giờ còn mặt dày đến đây? Cút!
Duy Quân đặt tay lên má mình, lủi thủi quay người bước đi. Tôi gào lên trong tuyệt vọng:
- Cả đời này em cũng không thể tha thứ cho anh!
Tuyết San ôm lấy tôi, nhỏ nhẹ khuyên bảo:
- Đủ rồi, cậu nghỉ ngơi đi... tớ sẽ mang hắn ta đi ngay lập tức!
Tuyết San đi nhanh đến phía Duy Quân, đẩy anh ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại. Cô bạn nhìn tôi, đau lòng nói:
- Tú Anh, nhìn cậu đau khổ thế này tớ không quen. Sao cậu lại phải chịu đựng những chuyện hoang đường này chứ? Chỉ cần cậu gật đầu, tớ sẽ dọn sạch đám người cặn bã kia, không để ai động đến cậu nữa...
- Tuyết San, tại sao cậu phải hao tâm tổn sức vì tớ đến vậy?- Tôi rưng rưng nhìn cô bạn. Tuyết San chầm chậm tiến đến, mỉm cười, khoé mắt hoen đỏ:
- Từ nhỏ đến lớn tớ không có bạn, cậu chính là người bạn duy nhất của tớ. Cậu là người duy nhất đối đãi với tớ thật lòng, ba mẹ tớ, cũng chỉ xem tớ là con cờ, hạnh phúc của tớ, họ căn bản chẳng màng đến, chỉ cần có lợi cho họ, họ nhất định sẽ bất chấp. Ngày đầu tiên, cậu chân ướt chân ráo lên thành phố, tớ và cậu chỉ mới gặp nhau, tớ vì gương mặt xinh đẹp của cậu có chút tò mò. Tớ đã giả vờ mất hết tiền bạc, chẳng hiểu sao, Tú Anh đa nghi như vậy lại bị tớ lừa, còn cho tớ ở trọ nhờ. Tóm lại, Tuyết San là người có nghĩa khí khó tìm ở trên đời, xem như cậu may mắn đi!
- Nhưng cậu cũng biết, tớ luôn giữ khoảng cách nhất định với cậu mà...- Tôi nói. Tuyết San gõ lên đầu tôi một cái:
- Tớ xem cậu là bạn được rồi, sau này cậu cũng phải như thế!
- Tuyết San...- Tôi bặm môi, lại khóc nữa rồi. Tôi không ngờ Tuyết San luôn đối xử tốt với tôi, nâng đỡ tôi lúc tôi cần. Tuyết San ôm lấy tôi, vỗ vỗ lưng:
- Sao dạo này cậu ngốc quá vậy? Động chuyện là khóc, cô gái chảnh chọe nhất thành phố biến đâu mất rồi?
- Đừng ghẹo tớ nữa!- Tôi lau nước mắt, mỉm cười. Tuyết San dặn dò tôi:
- Hứa với tớ, sau này, hãy sống vui vẻ như lúc trước, thích gì làm nấy, không được khóc nữa, không được yếu đuối nữa, cậu cứ yếu đuối như thế, tớ không tài nào kết giao được đâu!
Tôi gật đầu. Tuyết San nở nụ cười:
- Tớ đưa cậu về thay quần áo, mặc quần áo bệnh nhân trông kỳ cục quá, vả lại tớ và cậu đã một đêm không ngủ rồi, tớ cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Anh Kỳ sẽ ở lại bệnh viện thay chúng ta, có chuyện gì thì anh ấy sẽ gọi điện.
***********
Tôi về nhà tắm rửa, thay quần áo. Tôi mặc chiếc áo thun trắng ngắn tay, để lộ ra chi chít vết bầm, ở tay, ở cổ, thậm chí là trên mặt đều có vết tích, nhiều đến nỗi tôi không tài nào đếm xuể. Tuyết San tranh thủ chợp mắt, tội nghiệp cô bạn của tôi. Tôi vuốt mấy sợi tóc trước trán Tuyết San, lúc ngủ trông cũng đáng yêu lắm, bề ngoài nhỏ nhắn, hiền thục nhưng bên trong lại là một con cáo già, chuyện gì cũng tính toán kỹ càng. Thật đáo để!
Tôi mang thêm mấy vật dụng cần thiết, phòng khi Lâm Phong tỉnh lại còn phải theo dõi tình hình ở bệnh viện. Tôi lấy quần áo, trong tủ rơi ra miếng ngọc năm trước tôi và anh du lịch được một bà lão tặng cho. Tôi cầm miếng ngọc trong tay, rồi cho vào túi quần, tuy chẳng có gì quý báu nhưng đây là vật tôi thích nhất từ trước đến giờ, còn đưa cho anh giữ, Lâm Phong lại vô tâm cho vào tủ quần áo, đáng ghét!
Tiếng chuông điện thoại reo lên. Điện thoại Tuyết San để trên bàn, cô ấy lại vừa mới chợp mắt, tôi không muốn làm phiền, đi đến nghe máy. Chưa kịp để tôi nói gì, người trong điện thoại đã gấp gáp nói một tràng:
- Tuyết San, không ổn rồi. Tình hình Lâm Phong chuyển biến nguy kịch do mất máu quá nhiều, trong não còn có khối u, cơ hội tỉnh lại không cao, bác sĩ ở đây đã buông xuôi hết rồi. Anh theo ý em chuyển viện sang Mĩ, nhưng bọn họ nói, trên đường đi, anh ấy không vượt qua được. Hiện giờ đang chuyển xác về, em lựa lời nói với Tú Anh, cô ấy e là không chịu nổi đả kích đó đâu...
Tôi tắt máy, ngã quỵ lên sàn. Không phải, mọi người chỉ đang lừa gạt tôi thôi, Lâm Phong không sao cả, chúng tôi sắp kết hôn rồi, anh ấy còn nói sẽ che chở cho tôi cả đời kia mà. Không đúng đâu, Lâm Phong sáng hôm qua còn rất khoẻ mạnh, sao lại có khối u trong não? Tôi bần thần đặt tay lên tim mình, trống rỗng hoàn toàn rồi. Đúng như lời Hoàng Uyên nói, sau hôm nay ai cũng phải chịu sự thống khổ. Tôi phải đi tìm bình yên ở đâu? Ai đó, làm ơn kéo tôi ra khỏi bờ vực của sự tuyệt vọng này đi. Ai đó, làm ơn... giúp tôi có được không?
Tôi lấy tay che miệng mình mà khóc, tránh làm Tuyết San tỉnh giấc. Tim tôi đau lắm, thân thể cũng đau, tâm can cũng đau, căn bản là không tài nào chữa lành được. Lâm Phong vì đỡ cho tôi nhát dao ấy mà chết, anh ấy nghĩ tôi sẽ sống yên ổn hay sao? Sao có thể khiến tôi chịu dằn vặt hết quãng đời còn lại. Đồ xấu xa! Người nằm trong nhà xác, đáng lẽ ra phải là tôi, như vậy còn dễ chịu hơn lúc này. Tôi không oán trách ai cả, tôi chỉ mong anh có thể bình an vô sự, tôi không muốn truy lùng đến tận cùng gốc rễ, tôi sẽ bỏ qua tất cả để làm lại từ đầu. Nhưng ông trời đúng là khéo trêu đùa, ông để cho Hoàng Uyên toại nguyện chỉ vì những tổn thương mà Lâm Phong vô tình gây ra thôi ư? Nếu ông đã ép tôi như vậy, tôi cũng không muốn giương mắt nhìn trời nữa...
Ngoài trời lộng gió, nước mắt của tôi cũng đã được hong khô. Tôi ngồi trên thành cầu của cây cầu gỗ đã cũ, bây giờ đã là chiều tối, ở đây không có người qua lại, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng nhè nhẹ dưới chân. Tôi buộc miếng ngọc bội vào cổ tay, ngẩng đầu lên nhìn trời, cười một tiếng thê lương:
- Trời lúc nào cũng rộng như thế, thế gian này có biết bao nhiêu con người, chết đi một vài người thì thời gian vẫn trôi, cuộc sống rồi sẽ êm đềm lại thôi...
Tôi nhắm mắt, từng kỉ niệm lần đầu tiên tôi gặp Lâm Phong, anh ấy trở thành giảng viên của tôi, rồi lại trở thành người yêu, chồng sắp cưới của tôi, chúng tôi đã từng hạnh phúc đến nhường nào, cuộc sống viên mãn đến nhường nào. Kí ức quả là thuốc độc, sao con người có thể nhìn về tương lai mà sống khi kí ức cứ mãi đeo bám như vậy. Tôi lẩm bẩm:
- Tiểu Như, là mẹ không tốt, mẹ không thể chăm sóc con, nhìn con trưởng thành, nay mẹ đành gửi con cho dì Tuyết San, dì ấy sẽ thay mẹ bảo vệ che chở cho đứa con gái bé nhỏ của mẹ. Ba mẹ, con gái bất hiếu, không thể ở cạnh phụng dưỡng ba mẹ. Tuyết San, xin lỗi, sau này, tớ không tài nào sống vui vẻ, hạnh phúc như lời tớ đã hứa với cậu. Người bạn duy nhất của tớ, vĩnh viễn hạnh phúc. Lâm Phong, hãy để em tiễn anh...
Tôi cầm con dao trong tay, tự đâm mình một nhát rồi gieo mình xuống dòng nước. Không hờn không oán, không còn kí ức cũng không còn tương lai, con người sẽ thanh thản, nhẹ nhàng hơn rất nhiều. . .
*********
- Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy, cô nói xem, sao cô phải yêu hắn ta cuồng si như thế?
- Thạch Đào, chết thì cũng đã chết rồi, ngươi lèm bèm mãi thật mệt mỏi.- Tú Anh tựa người vào gốc cây thở dài chép miệng.
- Rốt cuộc cũng nhớ ra ta rồi sao? Ta cũng muốn luân hồi chuyển kiếp như các người, nhưng vì ta đã giết quá nhiều người ở tiền kiếp nên bây giờ đang phải trả nợ bọn cho họ đây.- Thạch Đào hiện thân là một thanh niên trẻ tuổi, gương mặt đẹp đẽ. Tú Anh lắc đầu:
- Ta chết rồi nên ta mới nhớ ra ngươi đấy chứ! Lần trước gặp nhau trên đảo, tặng lại miếng ngọc bội do ta làm rồi biến mất, rãnh rỗi nhỉ?
- Ai bảo ngươi chết? Dương thọ của Hạ Tử Phong kiếp trước và viên ngọc của ta đã đổi cho cô 60 năm tuổi thọ ở kiếp này, còn hơn 50 năm nữa cô mới chết được, đồ ngốc, tự tử vô ích!- Thạch Đào gõ vào trán cô. Tú Anh kích động đứng dậy:
- Còn Lâm Phong thì sao? Anh ấy chết rồi, ta cũng không muốn sống!
- Tiểu San đúng là kiếp trước mắc nợ cô nên kiếp này hết lần này đến lần khác phải trả, cô ta vừa cứu cô rồi, tỉnh lại thì tiếp tục sống an yên đi.- Thạch Đào thoắt cái đã trèo lên cành cây ngồi. Tú Anh lắc đầu:
- Không, ta không tỉnh lại đâu. Vĩnh viễn không tỉnh lại!
- Hạ Tử Anh và Trần Tú Anh đúng là một người, lúc nào cũng tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng thật ra lại yếu đuối, luỵ tình. Giấc mộng lần này, khi tỉnh lại cô sẽ quên sạch ngay thôi, chỉ có điều, kí ức kiếp này của cô thì cô vẫn phải nhớ. Dương thọ chưa tận thì chưa chết được!
- Ai cần các người cho ta tuổi thọ chứ! Bây giờ muốn chết cũng không được, bức người quá đáng!- Tú Anh hậm hực dậm chân. Thạch Đào bật cười:
- Bây giờ thì từ chối mạng sống cũng không xong, hay ta giúp cô lần nữa nhé?
- Giúp thế nào?- Tú Anh ngẩng đầu lên hỏi.
- Trong vườn nhà của tên kia, có một chậu bỉ ngạn đang cất giấu kí ức của cô về tiền kiếp, ta sẽ tiếp tục gửi toàn bộ kí ức kiếp này của cô vào cây bỉ ngạn đó. Kí ức trong đầu cô sẽ toàn bộ biến mất, cô sẽ không nhớ hắn ta là ai, như vậy cô có thể tiếp tục sống thật vui vẻ rồi!- Thạch Đào nhảy xuống đất, vỗ vai cô. Tú Anh đăm chiêu suy nghĩ:
- Vẫn là không được chết!
- Đúng vậy, tự tử trăm lần trong năm vẫn không chết, còn không thì cô cứ tiếp tục sống trong đau khổ, 50 năm sau chết rồi thì mọi thứ chấm dứt. Suy nghĩ cho kĩ đi!
- Sẽ không nhớ gì cả? Không nhớ, không yêu, không lưu luyến nữa ư?- Tú Anh hỏi lại, Thạch Đào khẽ gật đầu:
- Hắn ta tất nhiên sẽ mong cô sống thật tốt nên mới hy sinh đỡ cho cô nhát dao này. Cô không nên phụ lòng của hắn ta chứ!
- Không, ta muốn giữ hình ảnh của anh ấy, chỉ có điều, ta sẽ không sống nổi nữa!
- Được thôi, ta cho phép cô lưu giữ hình ảnh của hắn ta trong tim, còn ký ức sẽ là một khoảng trống. Ta sẽ quyết định thay cô! Theo ta thấy, cô mới chính là người yêu hắn ta nhiều hơn...- Thạch Đào mỉm cười.
“Lâm Phong, xin lỗi vì em không thể nhớ được hình ảnh của anh, những việc anh làm vì em, những kỉ niệm hạnh phúc của hai chúng ta. Nhưng tâm hồn em, kiếp này bán cho anh. Không phải anh thì không gả, không phải anh thì không yêu, không phải anh thì không động lòng. Em sẽ đợi đến ngày chúng ta gặp lại nhau. Em phải sống những ngày tháng tạm bợ, vô nghĩa này đến bao giờ anh nhỉ? Bao giờ thì em sẽ được ôm anh lần nữa? Chưa bao giờ em hối tiếc đến vậy, phải chi, em đã ôm anh thật lâu, thật chặt lần cuối cùng. Lâm Phong, em yêu anh...”
**********
- Tú Anh! Cậu tỉnh lại rồi! Lâm Phong chưa chết, là anh Kỳ nói bậy, sao cậu lại dại dột quá vậy hả? Suýt chút nữa thì...- Tuyết San ôm chầm lấy Tú Anh khóc nức nở. Tú Anh nghiêng đầu, chớp mắt:
- Lâm Phong là ai? Các người là ai?
- Tú Anh...- Tuyết San ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người trong phòng bệnh nhìn Tú Anh, gương mặt cô ngây ngô, nhìn dáo dác, không biết đến ai, kể cả ba mẹ mình.
- Mọi người đều tự có cách vượt qua cú sốc tinh thần, lúc rơi xuống nước, đầu của bệnh nhân có va đập, ảnh hưởng đến trí nhớ. Cô ấy lại chọn cách ực chế thần kinh, quên đi hết những nỗi đau kia, giấu đi kí ức của mình. Kí ức có thể tìm lại, nhưng mà... bệnh nhân đã chọn cách không nhớ gì hết thì tốt nhất người nhà đừng khơi gợi, vì quá đau khổ mới chọn cách quên đi. Hãy để bệnh nhân làm lại cuộc đời từ lúc này!
Mẹ Tú Anh rưng rưng nhìn bác sĩ, bà đứng không vững tựa người vào tường. Tuyết San đỡ lấy bà. Bà rơi nước mắt:
- Tú Anh đã rất tuyệt vọng mới chọn cách tự tử đúng không?
- Quá nhiều chuyện ập đến cùng một lúc, cậu ấy nhất thời không chịu đựng được. Nhưng Lâm Phong đã có cơ hội tỉnh lại, hai người bọn họ có thể làm lại từ đầu...- Tuyết San đáp vội. Bà lắc đầu:
- Nếu Tú Anh đã chọn quên đi hết mọi chuyện, bác cầu xin mọi người, hãy để nó quên hẳn người đàn ông kia đi, đừng để nó nhớ lại, bằng không, nếu người đó sau này không tỉnh lại nữa, nó sẽ không sống nổi đâu!
Tuyết San gạt nước mắt trên má, thở dài:
- Chỉ là...
- Hữu duyên sẽ tương phùng. Còn bây giờ, bác cầu xin các cháu hãy giúp người mẹ vô dụng này đi!- Bà đấm vào lồng ngực mình, Tuyết San nắm tay bà lại:
- Bác yên tâm, Tú Anh sẽ vui vẻ tiếp tục sống, con hứa với bác, Tú Anh rồi sẽ hạnh phúc thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.