Thiên Xuân Mộng 2

Chương 21: Bắt nạt. . .

Winny

21/08/2019

Chương 21: Bắt nạt. . .

Sau khi về thành phố, tôi dẫn Tiểu Như về quê chơi, thầy bận tổ chức event nên không thể về cùng được. Ba mẹ tôi cũng rất thương con bé vì con gái tôi vừa ngoan ngoãn lại thông minh, hiểu chuyện kia mà. Mẹ tôi có hỏi thăm thầy, tôi vẫn giấu bà chuyện tôi và thầy yêu nhau, chỉ nói qua loa là thầy vẫn khoẻ. Nghỉ hè xong thì Tiểu Như phải vào học lớp một rồi. Nhanh thật đấy!

Đến ngày tựu trường, tôi và thầy đến đăng kí cho con. Tôi chọn đúng trường danh tiếng nhất của thành phố, gửi bán trú, chiều tan học. Được đi học nên con bé háo hức lắm.

******

- Tiểu Như, đi xuống căn tin mua đồ ăn cho tôi.- 1 con bé có vẻ ngoài xinh xắn, trông khá giàu có nhưng ương ngạnh đi đến, vỗ bàn Tiểu Như 1 cái thật mạnh.

- Tiền?- Tiểu Như e sợ ngẩng mặt lên, xoè tay ra.

- Còn hỏi, chẳng phải mồ côi vơ được ba mẹ giàu có lắm sao?- Con bé kia khinh khỉnh, đám bạn đi cùng phá lên cười lớn, luôn mồm chọc ghẹo. Tiểu Như tức giận, mắt rưng rưng, nắm tay vò thành đấm, đứng dậy:

- Các người có chân có tay thì tự đi mà mua!

- Mày...- Con bé kia vung tay định tát Tiểu Như nhưng bị con bé nắm tay lại. Nó tức tối quát.- Buông ra! Tụi bây còn đứng đó nhìn. Không cho nó một bài học thì nó không sợ mà!

*******

Sau 3 bữa đến trường, dấu tích hành hung in lên người Tiểu Như ngày một rõ ràng. Lần đầu tiên, tôi tha cho đám trẻ đó. Lần 2, lần 3, tôi không nhịn được nữa. Tôi bảo Tiểu Như kể cho tôi nghe chuyện trên lớp. Tiểu Như mím mím môi để không khóc, kể tôi nghe:

- Bạn nói con là trẻ mồ côi, nói con có ba mẹ giàu có, bắt con phải dùng tiền mua thức ăn. Con không chịu thì bị đánh! Con có mách với cô nhưng cô không xử...- Con bé khóc oà lên. Thầy chỉ đứng 1 góc khoanh tay nhìn. Tôi mắng:

- Anh làm ba kiểu gì vậy? Chỉ đứng đó thôi ư?

- Mai chúng ta sẽ đi gặp hiệu trưởng nói tình hình.- Thầy chỉ nói thế cho qua.

- Không được, không gửi bán trú nữa, trưa em sẽ rước con về cho con đi học võ tự vệ. Đứa nào ăn hiếp con thì quất nó trước rồi tính.- Tôi tức giận nghiến răng nghiến lợi. Thầy nhăn nhó:

- Em hai mươi mấy tuổi đầu rồi sao suy nghĩ kì vậy, không được dạy con bạo lực!

- Tự vệ thôi mà, nhưng con đừng đánh gãy tay gãy chân tụi nó được rồi, đánh mạnh quá ba mẹ phải đền tiền thuốc đó.- Tôi ngồi xuống nắm lấy tay con bé, căn bản là không quan tâm đến lời thầy nói. Thầy hết cách đành nói với Tiểu Như:

- Chuyện gì cũng có cách giải quyết, con đừng đánh nhau với bạn, cứ để ba gặp thầy cô nói chuyện đã!

- Không đánh lại để tụi nó đánh trước sao?- Tôi gắt gỏng với thầy. Thầy vẫn tiếp tục thuyết phục con bé:

- Con không được đánh nhau đâu nhé!

- Con cứ đánh lại đi, chuyện còn lại cứ để mẹ lo.- Tôi nói với nó. Thầy liếc tôi:

- Sao em lại dạy con như thế?

- Anh không thấy con mình bị đánh bầm tay bầm chân hết cả à? Bọn nó hùa nhau ăn hiếp con mình như thế anh không thấy đau lòng sao? Anh có phải là ba nó không vậy? Muốn cãi nhau với em hả?- Tôi đứng dậy trợn mắt xoắn tay áo lên. Thầy cũng đứng dậy kênh kiệu với tôi:

- Chúng ta nên dùng lí lẽ để phân giải!

- Anh muốn đánh nhau với em hay sao mà trợn mắt nhìn em?- Tôi hất mặt. Thầy lên giọng:

- Sao lúc nào em cũng dùng nắm đấm giải quyết mọi chuyện hết vậy?

- À, hay là anh muốn ăn dao đúng không?- Tôi trừng mắt đi ngay vào nhà bếp, thầy ôm tôi lại:

- Được rồi, được rồi, anh chịu thua rồi! Mẹ con em làm gì thì làm, nhưng mà Tiểu Như... nhớ lời ba dặn nhé!

- Nhớ nhớ cái gì? Tự vệ trước, phần còn lại mẹ sẽ lo liệu.

*****

- Tiểu Như, đi mua đồ ăn!- Con bé đó lại gõ bàn Tiểu Như như mọi khi, lần này, Tiểu Như khẽ cười:

- Không có tiền, mẹ tôi hôm nay chuẩn bị sẵn thức ăn.

- Vậy thì lấy ra đi!- Con bé kia cùng tụi bạn của nó khoanh tay nhìn Tiểu Như.

- Nè!- Tiểu Như mở hộp cơm, ếch nhái, thằn lằn, chuột đủ loại nhảy ra. Con ếch nhảy đúng vào mặt con bé kia làm nó hoảng sợ la hét. Cả lớp cũng vì bọn động vật kia mà lộn xộn. Tiểu Như khịt mũi, mẹ đúng là tuyệt vời nhất. Còn muốn ăn hiếp người ta nữa không?

Đám con gái kia điệu đà, tất nhiên là rất sợ mấy loài vật này. Tú Anh biết tỏng nên chuẩn bị sẵn, chưa hết đâu, còn nữa...

- Mày gan lắm!- Đợi mấy con vật kia bò đi hết, cả đám mới xúm lại định dạy cho Tiểu Như một trận ra trò. Thì. . .



- Suỵt, nhìn xuống bên dưới!- Tiểu Như nở nụ cười ma mãnh. Con bé kia vừa nhìn xuống chân thì hét toáng lên, là một con rắn. Cả đám đi cùng tản ra không dám lại gần. Con rắn này Tú Anh đã giấu trong hộp bút của Tiểu Như còn căn dặn rất kĩ:” Tụi nó còn định lại đánh con thì cứ thả con này xuống đất!”

- Haha...- Tiểu Như đứng đó ôm bụng cười.

.

.

.

- Cô, là con nhỏ này ăn hiếp con!- Lát sau, con bé kia kéo cô hiệu trưởng vào, Tiểu Như nín thở lo lắng.

********

- Oh sorry, very sorry. I'm late!- Tôi đi vào, gỡ kính mát xuống. Cô hiệu trưởng mời tôi 1 tiếng trước, 2 tiếng sau tôi mới đến đúng vào giờ tan học. Tôi cố tình đó, con tôi bị đánh sao các người không làm việc nhanh chóng như vậy nhỉ? Tôi mỉm cười với cô.- Cô mời tôi đến đây có việc gì?

- Về việc con cô đã mang những động vật nguy hiểm đến lớp, hù doạ những bạn khác.- Cô đi thẳng vào vấn đề. Tiểu Như cùng đám nhãi ranh kia bước ra. Tôi nhìn 1 lượt, ai cũng đáng thương, mắt rưng rưng, riêng Tiểu Như chỉ khoanh tay cúi đầu không khóc.

- Lại đây con gái!- Tôi nở nụ cười vẫy tay với con bé.- Là tôi đã chuẩn bị sẵn cho con tôi mang theo tự vệ. Tôi không thể hiểu nổi, trường học danh tiếng thế này tại sao lại có nạn bạo lực học đường nhỉ?- Tôi kéo tay áo của Tiểu Như lên, chỉ vào mấy vết bầm.- Chưa xong, tôi đã dắt con mình đi khám, xem kết quả đi, là chấn thương tâm lí với cả đau nhức xương.- Tôi quăng bản bệnh án lên bàn.

- Việc này... cô có thể cho báo cho ban giám hiệu xử lí. Cô cho con mang động vật đến lớp là sai!- Bà ấy lúng túng.

- À, nói như vầy có lẽ hơi nặng. Cả đám hùa vào đánh một đứa, có giống đàn chó tranh nhau một cục xương không hả? Nhà trường cấm mang động vật theo thì trước tiên đuổi học hết đám quỉ đó đi! Chẳng phải con tôi đã nói lại với cô giáo nhưng cô không giải quyết còn gì. Chúng nó còn dám nói con tôi là trẻ mồ côi, bảo con tôi dùng tiền mua thức ăn cho bọn chúng, có phải thèm khát quá rồi không?- Tôi chỉ tay vào từng đứa đang đứng khúm núm bên đó. Cô hiệu trưởng nhìn tôi không nói nên lời. Nói về độ hung dữ, chảnh choẹ, tôi nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất đâu.

- Thưa cô, không thể đuổi học đâu ạ!- Cô ấy hoảng sợ nói với tôi.

- Sao lại không thể? Con ông cháu cha à? Mời tôi vào được thì tại sao không thể mời phụ huynh của đám nhóc đó?- Tôi tiếp tục công kích. Cô hiệu trưởng run run đứng dậy, gọi cho phụ huynh đám nhãi ranh kia. Tôi ôm Tiểu Như vào lòng, xem bà ta làm được trò trống gì.

- Khả Uyên, em bị gì hả?- Lát sau, có một người xông cửa chạy vào, không cần nhìn, nghe giọng nói thôi là biết oan gia ngõ hẹp. Hèn gì cô hiệu trưởng không dám làm gì đám hung hăng đó.

- Tú Anh?

Tôi ngước mặt, nở nụ cười với cậu ta- Quốc Minh.

- Ngồi đi, chúng ta cùng nói chuyện xem em cậu đã hành hung con tôi như thế nào!- Tôi rót trà cho cậu ta, bỏ xó bà hiệu trưởng. Cậu ta gật gật đầu, khuôn mặt đờ ra nhìn Tiểu Như:

- Sao? Cậu có con rồi à?

- Không được phép à? Kinh nguyệt, trứng rụng vẫn bình thường mà.- Tôi ung dung trả lời, làm cậu ta đỏ mặt tía tai.

- Là đứa con hoang, trẻ mồ côi!- Em của Quốc Minh nói. Tôi vỗ bàn cái ầm đứng dậy, ngay cả anh mày còn run cầm cập thì dám chắc mày đã té ra quần rồi. Dám đùa giỡn khi tôi đang tức giận à? Tôi yêu trẻ con, nhưng trẻ con phải ngoan ngoãn lễ phép mới được.

- Nhắc lại lần nữa xem tôi có bẻ gãy răng không nhé. Đồ hỗn xược!- Tôi trừng mắt với nó.

Con bé kia hoảng loạn rút người Quốc Minh. Tôi mỉm cười, tiếp tục:

- Gia đình cậu giáo dục con cái không tốt lắm nhỉ? Nhìn xem, em cậu đã hành hung con gái tôi ra nông nổi này. Hôm nay, tôi đã giúp gia đình cậu dạy nó 1 bài học. Có gì không thoả đáng?

Con bé kia, à, Khả Uyên, nó vừa hoảng vừa sợ khóc không thành tiếng, nắm lấy tay Quốc Minh nói:

- Bà ta dám dám bắt ếch nhái, thằn lằn, nhộng, rắn hù dọa em!

Không để cậu kịp nói, tôi tiếp lời:

- À, Quốc Minh nè, em gái cậu chẳng phải sang trọng, giàu có lắm sao? Sao hôm nào cũng vào lớp bảo con tôi mua đồ ăn cúng lên cho nó trước vậy? Tôi thì không giàu bằng cậu, chỉ có ếch nhái, ruồi nhặng làm quà.- Tôi đưa tay gõ gõ vào mặt con bé làm nó rụt về sau, răng cắn vào nhau lập cập. Quốc Minh đau đầu, nhíu chặt mi tâm:

- Khả Uyên, em quá đáng vậy sao? Chuyện này anh không bênh vực em được đâu.

- Kh..ông có. Ai làm chứng chứ?- Con bé đó vẫn còn lớn giọng hất hàm.

- Tớ!- Cả văn phòng xoay đầu lại nhìn thằng nhóc vừa chạy vào, có lẽ là bạn cùng lớp của Tiểu Như.- Hôm nào các cậu cũng bảo Tiểu Như đi mua đồ ăn bằng tiền của cậu ấy, còn đánh cậu ấy giữa lớp nữa.

Tôi mỉm cười nhìn thằng nhóc đang nói, tốt lắm, rất dũng cảm. Tiểu Như ngồi trong lòng tôi he hé mắt nhìn thằng nhóc, nó liền nở nụ cười với con bé làm con nhỏ đỏ mặt rụt cổ lại.

- Còn gì để nói nữa không? Cũng may Tiểu Như chưa dùng đến bình xịt hơi cay tôi chuẩn bị đó, không thì cay mắt lắm đấy, không đứng đây hỗn hào được đâu!- Tôi liếc Quốc Minh cùng cô hiệu trưởng.- Thôi bỏ đi, tôi sẽ đi kiện, trường của các người thật là không đạt chuẩn!

- Thưa cô, chúng ta có gì từ từ nói, tôi sẽ phân xử công bằng!- Bà hiệu trưởng thấy tôi toan đi thì níu lại.

- Lần này là Khả Uyên sai, nếu có lần sau tớ sẽ phạt nó thật nặng!- Quốc Minh rầu rĩ nói. Tôi mỉm cười:

- Tha cho nó lần này, lần sau thì tôi cho Tiểu Như mang dao theo đó!- Tôi trợn mắt xoáy vào con bé hỗn láo kia. Nó sợ hãi bám vào tay Quốc Minh. Dằn mặt bao nhiêu đủ rồi, tôi đứng dậy ra về.



- Về thôi Tiểu Như của mẹ!- Tôi bế con bé lên, nâng niu như hoa quý. Tôi vừa đi đến cửa thì... con cọp cái luôn kè kè theo bên mình Quốc Minh đi vào. Cô ta nhìn tôi rồi nhìn vào phía trong. Con bé Khả Uyên bật khóc nức nở:

- Chị hai ơi, em bị ăn hiếp!

Tôi thả Tiểu Như xuống, vén tóc ra sau tai, thì ra không phải em gái Quốc Minh mà là em gái Lan Vân. Hai chị em nhà này quả thực giống nhau như đúc, cái gì cũng biết chỉ là không biết điều thôi. Nó đánh con tôi thừa sống thiếu chết mà còn tỏ ra bị hại. Lan Vân nghe vậy thì kéo vai tôi lại:

- Này, gặp mặt cô thì tôi biết không có gì tốt lành cả!

- Vậy cô tưởng gặp tôi gặp cô thì vui mừng lắm à?- Tôi liếc, phủi tay cô ấy ra khỏi vai.

- Con nhỏ này là ai? Liên quan gì đến cô mà vào đây ức hiếp em tôi?- Cô ta chỉ ngón tay vào Tiểu Như, tôi nắm ngón tay ấy lại, đẩy vào người cô ta, mỉm cười:

- Đừng chỉ vào mặt con tôi như thế chứ?

- Con? Cái gì vậy? Có thai năm 16 tuổi à?- Lan Vân không tin được, mỉa mai tôi. Tôi chép miệng:

- Tôi có thai lúc nào cũng cần phải báo cho cô biết à? Chúng ta đâu có thân thiết đến mức đó!

- Không vòng vo nữa! Cô đã làm gì em gái tôi?- Cô ta trợn mắt. Tuy tôi hung dữ, ngạo mạn nhưng tôi tuyệt nhiên không phải là người khiên chiến trước nhưng chỉ cần ai đó châm ngòi nổ thì tôi sẽ đối đầu đến cùng đó. Tôi nhìn Khả Uyên, nhếch mép:

- Đã làm gì thế? Con tôi và tôi còn chưa động vào nó cơ đấy!

Quốc Minh lên tiếng:

- Là Khả Uyên sai, cậu đừng bênh vực em ấy nữa!

- Cậu im đi. Rốt cuộc cậu theo phe nào vậy?- Lan Vân xoay đầu lại trợn mắt nhìn Quốc Minh. Tôi chép miệng:

- Chuyện con nít thì không nên làm mất hoà khí giữa người lớn chúng ta. Bây giờ tôi phải về nhà rồi, tạm biệt!- Tôi cười như trêu ngươi Lan Vân rồi nắm tay Tiểu Như bỏ đi. Ừm... sau đó, Lan Vân nắm lấy tóc của tôi giật ngược ra sau, tôi chỉ kịp nghe tiếng Quốc Minh hét lên. 5 giây sau, Lan Vân đã nằm yên vị trên đất sau cú vật của tôi. Tôi học võ để làm gì kia chứ? Tôi đứng thẳng người, phủi tay hai cái rồi nắm tay Tiểu Như đi thẳng, không thèm ngoảnh lại dù chỉ một giây. Tôi đã cảnh báo với cô ta bao nhiêu lần rồi, đừng có dại dột mà động vào tôi. Tôi không thương hoa tiếc ngọc đâu, vì trong mắt tôi, tôi là đoá hoa, viên ngọc đẹp nhất rồi.

- Tiểu Như ơi, còn cặp của bạn.- Thằng nhóc kia đuổi theo mẹ con tôi, đưa chiếc cặp gấu bông cho con bé. Tiểu Như ngại ngùng nhận lấy, gật đầu:

- Cảm ơn cậu!

- Nè, muốn làm con rể của tôi thì mang voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao làm sính lễ nha.- Tôi trêu chọc. Thằng bé ngơ ra trông phát tội. Tôi phì cười.- Con nhớ bảo vệ Tiểu Như giúp cô nhé!

- Tuân lệnh!- Thằng bé giơ tay lên trán như chào cờ. Nó giơ hai ngón tay cái:

- Lúc nãy mẹ ngầu lắm!

Ôi trời, nó gọi tôi là mẹ kìa!

Tiểu Như ôm lấy cổ tôi cười khúc khích, tôi hỏi nhỏ con bé:

- Con thích cậu ta không?

- Trong lớp chỉ có cậu ấy chơi với con thôi.

- Không cần nhiều bạn, chỉ cần 1 người bạn tốt đủ rồi.- Tôi thả Tiểu Như vào xe. Thầy hỏi:

- Sao rồi?

- Sao trăng gì, mãn đời cũng không dám động đến con gái yêu của em.- Tôi nựng mặt con bé.

- Em thì cái gì cũng tài giỏi cả. Giỏi nhất là gây sự.-Thầy chọc ghẹo tôi. Tôi bỉu môi:

- Là do bọn nhãi ranh đó gây sự trước. Lần sau ai ăn hiếp con, con phải về nói với mẹ ngay!

- Dạ.- Con bé nhỏ nhẹ. Tiểu Như ơi, vừa mới đi học đã bị ức hiếp rồi, con phải mạnh mẽ lên. Mẹ sẽ luôn bảo vệ người mẹ yêu thương, sẽ luôn như vậy nên con đừng quá lo lắng nhé. Hạnh phúc không tự tìm đến, gầy dựng thì khó, đã có được rồi thì phải biết giữ, giữ bằng mọi cách...

*****

Tôi và thầy bắt tay vào mùa game, event liên tục, tiền thu về cũng không ít. Tôi cũng chăm chỉ luyện nick nên nhanh chóng lấy lại vị thế top 2 của mình...

Chẳng mấy chốc, mấy kì thi kéo đến bủa vây, tôi tốt nghiệp.

Ngày tôi tốt nghiệp cũng là ngày thầy nghỉ dạy. Ừ, vậy đi cho khoẻ, thầy dạy vì tôi, giờ tôi và thầy ở chung nhà, làm chung công ty, tiền tiêu không hết thì còn lo lắng chuyện gì nữa.

Thầy bế Tiểu Như, tôi mặt đồ trạng nguyên cùng chụp ảnh. Tấm ảnh được rửa ra rất to, treo ở giữa nhà.

Tôi hạnh phúc ngắm nhìn, tôi cũng mong mỏi đến ngày thầy cầu hôn tôi, chúng tôi sẽ là 1 gia đình đúng nghĩa. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Xuân Mộng 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook