Chương 20: Chuyến đi của mùa hè (P3). . .
Winny
21/08/2019
Chương 20: Chuyến đi của mùa hè (P3). . .
Đêm dài như thế, tôi và thầy nằm cạnh nhau, thầy không hề động vào tôi, chỉ gác tay dưới đầu mình nhìn tôi. Tôi nhăn mặt:
- Anh nhìn như thế sao em ngủ được chứ?
- Chẳng hiểu sao cứ muốn nhìn em như vậy.- Thầy mỉm cười. Tôi lắc đầu:
- Không ngủ nữa. Chúng ta nói chuyện đi!
- Chuyện gì?- Thầy nhướn mày hỏi tôi.
- Cuộc sống của anh, trong quá khứ.- Thú thực, tôi cũng không biết rõ người đàn ông của mình... đến từ đâu, xuất thân như thế nào, tôi còn nghĩ thầy là trẻ mồ côi nữa cơ. Thầy hơi trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Lúc trước, gia đình anh rất giàu có, ba mẹ làm bất động sản, quen biết rộng. Đến năm anh 18 tuổi, ba mẹ anh mất do tai nạn giao thông. Những người trong dòng họ đều quay lưng với anh, họ bận xâu xé cái công ty của ba mẹ anh. Thật may mắn, lúc đó ba mẹ có lập tài khoản riêng và di chúc toàn bộ tài sản lại cho anh. Lúc anh suy sụp nhất, anh đã quen biết Quân-anh trai em. Hai người bọn anh quen biết nhau qua một trang web học tập, biết anh em muốn học đại học trên thành phố nên anh cũng tạo điều kiện, từ đó trở nên thân thiết hơn. Khi anh bước vào năm đại học đầu tiên, cũng là lúc anh gặp được em. Sau đó, em nói mình muốn học Bách Khoa nhưng lại không đủ tiền, vì vậy anh quyết định sẽ trích số tiền trong tài khoản mà mình có tạo học bổng đến khi em ra trường. Anh nhận được học bổng du học, anh nửa muốn đi, nửa lại không. Nhưng nếu ở đây tiêu tiền như vậy thì tài khoản của anh sẽ không đủ để làm gì nữa cả, núi vàng ăn hoài cũng lở mà. Anh muốn ra nước ngoài học tập kinh nghiệm rồi mở công ty độc lập, còn vì tương lai của em nữa. Công việc giảng viên cũng nhờ quen biết của ba mẹ từ trước mà được nhận vào thôi chứ không phải là ước mơ hay đam mê của anh, nên em học xong thì anh cũng nghỉ việc được rồi. Làm giảng viên cũng chỉ để được gặp em thôi mà...
Tôi không hề biết thầy làm giảng viên là vì muốn gặp và tiếp cận tôi đó nha. Tôi nhìn thầy, thầy đã rất nghị lực, cam chịu biết chừng nào... chỉ vì mấy câu nói vu vơ của tôi. Kiếp trước là thầy mắc nợ tôi thật ư? Tôi đau lòng nói:
- Chắc anh đã từng cô đơn lắm...
- Ừm... khoảng thời gian nào?- Thầy vuốt tóc tôi.
- Những lúc không có người thân bên cạnh...
- Gia đình, vợ chồng ở kiếp này đều khách qua đường, nếu còn duyên nợ thì hẹn lại kiếp sau tương phùng vậy. Lúc ba mẹ anh mất, quả thực anh rất sốc, mọi thứ đang tốt đẹp bỗng dưng biến mất, chỉ còn lại đau khổ. Đau khổ cũng giúp con người ta kiên cường, mạnh mẽ hơn. Bây giờ thì hết rồi, chẳng phải chúng ta đang rất hạnh phúc sao?- Thầy mỉm cười, choàng tay ôm tôi vào lòng. Tôi vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc kia, thỏ thẻ hỏi:
- Anh từng mơ thấy em ư?
- Ừm... lúc đó anh còn chưa biết em là ai. Anh đã vẽ ra giấy treo khắp phòng, cho đến khi Duy Quân tình cờ gặp được bản vẽ, cậu ấy nói em là em gái cậu ấy. Trái Đất tròn thật, không ngờ người tình trong mộng có thật trên đời...- Thầy đáp.
- Hình như... em cũng đã từng mơ thấy ai đó... rất giống thầy nhưng em không nhớ được. Đó là một cơn ác mộng, chỉ toàn bỉ ngạn, máu, nước mắt, đau đớn. Em không rõ mình đã đi đến đâu...- Tôi cố gắng nhớ lại những gì mà mình đã trải qua trong cơn ác mộng nhưng mọi thứ rất mơ hồ như bị phủ lên một lớp sương mù.
- Chỉ là ác mộng thôi, không có gì đâu!- Thầy trấn an vỗ vỗ lưng tôi.
- Có khi nào là tiền duyên của chúng ta không?- Tôi đọc báo thấy nhiều người có thể biết được kiếp trước của mình. Thầy chun mũi:
- Không phải đâu, là em bị doạ cho hoảng sợ nên tối gặp ác mộng thôi!
- Hy vọng là vậy...- Tôi choàng tay ôm lấy thầy. Tiếng thầy kể chuyện văng vẳng bên tai rồi nhỏ dần, nhỏ dần. Tôi chìm vào giấc ngủ. . .
******
- Tú Anh, anh rất sợ, một ngày em không còn là của anh nữa. Em của kiếp này không phải là khách vãng lai trong cuộc đời anh.
******
Buổi sáng thức dậy, sau khi ăn uống xong xuôi thì cả công ty lên tàu đi qua đảo. Chúng tôi tắm biển, chụp ảnh, câu cá, vui chơi quên cả lối về.
Tôi nhờ chị Thư chụp giúp tôi và thầy một tấm ảnh làm kỉ niệm. Đây sẽ là tấm ảnh thứ hai tôi và thầy chụp chung. Thầy ôm lấy vai tôi kéo vào lòng. Tôi và thầy đều cười rất tươi nhìn vào ống kính. Hình rất đẹp, vừa đi tôi vừa ngắm nghía tấm ảnh trong máy.
- Chúng ta có nên rửa ảnh thật to treo trong nhà không nhỉ? Đẹp đôi như thế mà...- Tôi cười tít mắt. Thầy gật đầu:
- Tuỳ em thôi. Em muốn treo bao nhiêu bức ảnh chả được!
Hoàng hôn dần buông xuống, sau khi ăn uống nghỉ ngơi thì cả đoàn chia nhau ra đi chơi. Tôi và thầy quyết định đi chợ đêm để mua quà về cho Tiểu Như.
Khu chợ bày bán mọi thứ thật đẹp mắt, từ quần áo, thức ăn, ánh đèn. Tôi và thầy nắm tay nhau đi xem mấy món hàng. Tôi dừng chân trước một quầy bán ngọc bội. Bà lão bán ngọc bội nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ, giống như tôi với bà ấy có quen biết từ trước. Tôi lấy làm lạ, nhìn bà một lúc. Bà lão tóc bạc phơ, tuy lưng gù nhưng rất khoẻ mạnh, tôi đoán cũng chừng 80 tuổi. Bà lão đon đả nở nụ cười:
- Các cháu xem hàng đi!
- Sao lại là ngọc bội nhỉ? Giống trong phim cổ trang Trung Quốc quá!- Thầy cầm mấy miếng ngọc bội lên xem. Tôi vẫn nhìn chằm chằm lấy bà ấy, tôi đã gặp bà ta ở đâu rồi ư? Tôi cố nhớ lại nhưng không nhớ ra. Ở đây là vùng đảo xa với nơi tôi ở, sao có thể quen biết được. Xem ra tôi quá đa nghi rồi!
- Ngọc bội thể hiện cho sự đính ước, hẹn thề đó. Bà có miếng ngọc này, tuy rất cũ nhưng nó rất có ý đối với bà.- Bà lấy ra một miếng ngọc bội khắc một kí tự tiếng Hán. Tôi hỏi:
- Chữ đó là gì vậy ạ?
- Phong- là gió!- Bà ấy mỉm cười.
Tôi thấy trong lòng mình bồi hồi, nôn nao khi nhìn thấy miếng ngọc bội ấy. Tôi giơ tay ra cầm lấy miếng ngọc, bần thần một lúc. Thầy hỏi tôi:
- Em thích nó à? Vậy thì chúng ta sẽ mua nó! Bao nhiêu vậy bà?- Thầy hỏi bà lão. Bà nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ngọc này không phải của bà. Bà tặng lại cho hai cháu. Hai cháu là người có duyên với miếng ngọc bội này.
Tôi và thầy nhìn nhau, không bán thật ư? Tôi vội lắc đầu:
- Bà cứ nhận tiền đi ạ!- Tôi lấy vội 3 tờ 500 nghìn trong ví đưa cho bà nhưng bà một mực không nhận:
- Không nhận tiền thật mà. Đời người gặp gỡ được nhau là duyên, đi với nhau đến cuối cuộc đời là nợ. Muốn ở được bên cạnh nhau thì phải vượt qua thử thách, cần nhất là tin tưởng và cảm thông. Nếu gặp chuyện gì bất trắc, hãy dừng lại suy nghĩ thật kĩ rồi hẳn đưa ra quyết định.- Bà mỉm cười. Trông bà thật giống những người xem bói ở quê tôi. Tôi và thầy nhận lấy miếng ngọc, cúi đầu cảm ơn:
- Cảm ơn bà, cháu sẽ giữ miếng ngọc này thật kĩ!
- À, cháu gái, cháu có đang hạnh phúc không?- Bà nhìn vào đôi mắt tôi hỏi. Trong đầu tôi hiện lên hình bóng của ai đó nhưng không nhớ được, tôi nắm chặt miếng ngọc bội trong lòng bàn tay mình, tim đập trật một nhịp. Tôi gật đầu, cười:
- Có, cháu đang rất hạnh phúc!
Tôi siết nhẹ bàn tay đang đan vào tay thầy. Bà lão cười rất tươi:
- Chúc hai cháu một đời một kiếp hạnh phúc...
Tôi và thầy cảm ơn bà rồi đi qua gian hàng khác. Vừa đi, tôi vừa nghĩ mãi đến từng cử chỉ hành động của bà lão, có gì đó thân thuộc khó tả nhưng tôi chắc chắn rằng, đây là lần đầu tiên tôi gặp bà ấy. Đi được một lúc, tôi nói với thầy:
- Chúng ta mua thêm ngọc bội đi. Nhận quà không như vầy không ổn tí nào...
Thầy đồng ý, chúng tôi quay trở lại tìm bà lão nhưng gian hàng đã biến mất hoàn toàn. Tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh, nhanh như thế đã dọn hàng rồi sao? Tôi hỏi cô gái bán quần áo bên cạnh:
- Chị ơi, bà lão bán ngọc bội ở đây đi đâu rồi?
- Bà ấy vừa dọn hàng về thì phải. Đông khách quá tôi không để ý lắm.- Chị ấy đáp.
- À, chị biết bà ấy ở đâu không?- Tôi hỏi tiếp.
- Đây là lần đầu tiên tôi gặp bà ấy bày bán hàng ở đây đó. Đêm ngày mai cô ghé lại xem sao...
Tôi ngước mắt lên nhìn thầy, dường như thầy cũng nhận ra điều kì lạ. Tôi cảm ơn cô gái bán quần áo, tôi lựa vài chiếc váy cho Tiểu Như rồi về khách sạn nghỉ ngơi.
Tối nay ngủ trên đảo, tôi và thầy đã chia nhau ra ở phòng tập thể. Mấy chị kéo tôi lại hỏi chuyện:
- Đêm qua thế nào? Có xảy ra chuyện gì không?
- Thế nào là thế nào? Không có gì xảy ra cả...- Tôi nhăn mặt. Mấy chị tỏ vẻ không hài lòng lắc đầu. Chị Thư vỗ vai tôi:
- Tối qua các anh dẫn sếp đi uống rượu nhưng anh ấy một mực không uống đó. Còn nói là... sợ làm chuyện có lỗi với em.
- Em cho phép anh ấy làm chuyện có lỗi với em anh ấy còn chưa thèm làm...- Tôi chu môi đáp.
- Có phải không vậy? Vậy thì yếu sinh lí rồi còn gì? Em bình thường mặc quần áo đã quyến rũ rồi huống hồ chi còn mặc cái váy ngủ đó!- Chị Linh vỗ đùi cái đét khẳng định. Tôi gãi đầu:
- Thật ra thì sắp... “quấn lấy” nhau đến nơi, em vuột miệng gọi “thầy”. Sau đó anh ấy nói anh ấy không thể làm chuyện cầm thú với sinh viên của anh ấy...
Các chị hết biết nói gì với tôi cứ trố mắt ra nhìn. Cô bạn make up, theo như tôi vừa biết, cô bạn ấy tên Hà, nói ngay:
- Hôm qua đã dặn chị phải gọi anh kia mà...
- Lỡ mồm.- Tôi thở dài. Tuy vậy, tôi lại mỉm cười khoe khoang.- Anh ấy không làm gì em bởi vì muốn giữ gìn cho đêm tân hôn.
- Vậy thì cưới ngay đi. Về đến đất liền thì chọn ngày cưới!- Chị Phương nói. Tôi vội vàng lắc đầu:
- Để em học hết tín chỉ đã, khổ thật, vẫn đang nợ môn!
- Học học học cái gì, 23 tuổi mà vẫn nợ môn, vẫn không được tốt nghiệp. Em nghỉ học thì vẫn có việc cho em làm, người yêu giàu nứt vách như vậy chẳng lẽ không nuôi nổi hai mẹ con em. Em là cô gái tiết kiệm nhất ở phòng tập thể này rồi đó!- Chị Thư rất không hài lòng chê trách. Giồi ôi, làm như học Bách Khoa dễ ra trường lắm vậy. Tôi không nợ môn thầy, tất nhiên, nhưng tôi nợ những môn khác, do dạo này chú tâm làm game nên lơ là chuyện học, thầy cũng bận rộn nên chưa xem kết quả của tôi.
- Chuyện cưới xin thì cũng không vội được đâu ạ. Lỡ em với thầy không có duyên làm vợ chồng thì sao?- Tôi mỉm cười. Chị Linh chồm lên hỏi tôi:
- Hình như cậu chủ công ty game sắp ra mắt cũng rất thích em đúng không?
- Ai vậy chị?- Công ty game sắp ra mắt? Tôi chỉ biết công ty game của thầy thôi, thật sự ngại quá. Chị ấy nói:
- Gamer Lạc Bình Thiên đó! Nghe nói sang nước ngoài xin ba mẹ mở công ty đối đầu với chúng ta, có thể là làm game khác như cái kiểu của Thiên Long Bát Bộ hay Kiếm Thế ấy...
Quốc Minh mở công ty riêng, còn đối đầu với chúng tôi ư? Là tuyên chiến thẳng mặt với thầy rồi còn gì. Hèn chi dạo này không gặp cậu ta, thì ra là sang Mĩ xin ba mẹ lập công ty riêng. Có phải do mặc cảm chuyện tôi gọi cậu ấy là “phá gia chi tử” nên ganh tỵ với công ty của thầy không nhỉ? Tôi xua tay:
- Làm gì mà thích em được chứ. Cậu ấy có một con cọp cái suốt ngày kè kè bên cạnh, không động vào được đâu. Vuốt của con cọp cái ấy rất nhọn đó!
- Gamer Tần Tuyết đúng không?- Chị Phương hỏi. Tôi lập tức gật đầu. Chị kể tiếp.- Hôm bữa chị gửi lời mời kết bạn với Lạc Bình Thiên liền bị inbox dằn mặt của cô ả. Đáng sợ thật!
- Em đã bảo là vuốt của con cọp ấy rất nhọn rồi mà...- Tôi gật đầu phụ hoạ.
- À mà em nghe tin gì chưa Tú Anh? Sếp định mở cuộc thi tuyển chọn gương mặt đại diện cho game đó. Xem ra sếp không thích việc người yêu mình là chủ đề để đem ra bàn tán. Quyết tâm chiếm hữu riêng cao lắm đó!- Chị Thư nói. Đổi đại diện game? Chuyện lớn như vậy sao không cho tôi biết chứ? Tôi nhíu mày:
- Sao thầy không cho em biết nhỉ?
- Lúc em vào trong trang điểm lại, sếp đi ra ngoài chỉ mặt từng người nói lớn:” Mở cuộc thi tuyển chọn gương mặt đại diện khác cho game ngay khi về thành phố!” Do chị lỡ đưa cho em bộ bikini thiếu vải đó! Xin lỗi nhé!- Chị Thư buồn rầu thở dài. Thì ra là vậy... Thôi kệ, tôi cũng nên kiềm chế cái tôi cá nhân lại, không nên chứng tỏ mình xinh đẹp nữa, an phận lui về hậu kì với thầy thôi. Tôi cười:
- Không sao đâu, ý thầy như vậy cũng tốt, em quá tuổi để làm đại diện game rồi...
Tán dốc một hồi, chúng tôi ngủ quên lúc nào chẳng hay. Ở lại trên đảo thêm vài hôm nữa, cả công ty về lại đất liền rồi về thẳng thành phố luôn.
Mấy đêm liền, tôi và thầy đều đến chỗ cũ để tìm bà lão bán ngọc bội nhưng không thấy. Bà ấy chỉ bán đúng một hôm đó thôi, người dân trên đảo không ai biết gì về bà ấy cả. Thật kì lạ!
Đêm dài như thế, tôi và thầy nằm cạnh nhau, thầy không hề động vào tôi, chỉ gác tay dưới đầu mình nhìn tôi. Tôi nhăn mặt:
- Anh nhìn như thế sao em ngủ được chứ?
- Chẳng hiểu sao cứ muốn nhìn em như vậy.- Thầy mỉm cười. Tôi lắc đầu:
- Không ngủ nữa. Chúng ta nói chuyện đi!
- Chuyện gì?- Thầy nhướn mày hỏi tôi.
- Cuộc sống của anh, trong quá khứ.- Thú thực, tôi cũng không biết rõ người đàn ông của mình... đến từ đâu, xuất thân như thế nào, tôi còn nghĩ thầy là trẻ mồ côi nữa cơ. Thầy hơi trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Lúc trước, gia đình anh rất giàu có, ba mẹ làm bất động sản, quen biết rộng. Đến năm anh 18 tuổi, ba mẹ anh mất do tai nạn giao thông. Những người trong dòng họ đều quay lưng với anh, họ bận xâu xé cái công ty của ba mẹ anh. Thật may mắn, lúc đó ba mẹ có lập tài khoản riêng và di chúc toàn bộ tài sản lại cho anh. Lúc anh suy sụp nhất, anh đã quen biết Quân-anh trai em. Hai người bọn anh quen biết nhau qua một trang web học tập, biết anh em muốn học đại học trên thành phố nên anh cũng tạo điều kiện, từ đó trở nên thân thiết hơn. Khi anh bước vào năm đại học đầu tiên, cũng là lúc anh gặp được em. Sau đó, em nói mình muốn học Bách Khoa nhưng lại không đủ tiền, vì vậy anh quyết định sẽ trích số tiền trong tài khoản mà mình có tạo học bổng đến khi em ra trường. Anh nhận được học bổng du học, anh nửa muốn đi, nửa lại không. Nhưng nếu ở đây tiêu tiền như vậy thì tài khoản của anh sẽ không đủ để làm gì nữa cả, núi vàng ăn hoài cũng lở mà. Anh muốn ra nước ngoài học tập kinh nghiệm rồi mở công ty độc lập, còn vì tương lai của em nữa. Công việc giảng viên cũng nhờ quen biết của ba mẹ từ trước mà được nhận vào thôi chứ không phải là ước mơ hay đam mê của anh, nên em học xong thì anh cũng nghỉ việc được rồi. Làm giảng viên cũng chỉ để được gặp em thôi mà...
Tôi không hề biết thầy làm giảng viên là vì muốn gặp và tiếp cận tôi đó nha. Tôi nhìn thầy, thầy đã rất nghị lực, cam chịu biết chừng nào... chỉ vì mấy câu nói vu vơ của tôi. Kiếp trước là thầy mắc nợ tôi thật ư? Tôi đau lòng nói:
- Chắc anh đã từng cô đơn lắm...
- Ừm... khoảng thời gian nào?- Thầy vuốt tóc tôi.
- Những lúc không có người thân bên cạnh...
- Gia đình, vợ chồng ở kiếp này đều khách qua đường, nếu còn duyên nợ thì hẹn lại kiếp sau tương phùng vậy. Lúc ba mẹ anh mất, quả thực anh rất sốc, mọi thứ đang tốt đẹp bỗng dưng biến mất, chỉ còn lại đau khổ. Đau khổ cũng giúp con người ta kiên cường, mạnh mẽ hơn. Bây giờ thì hết rồi, chẳng phải chúng ta đang rất hạnh phúc sao?- Thầy mỉm cười, choàng tay ôm tôi vào lòng. Tôi vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc kia, thỏ thẻ hỏi:
- Anh từng mơ thấy em ư?
- Ừm... lúc đó anh còn chưa biết em là ai. Anh đã vẽ ra giấy treo khắp phòng, cho đến khi Duy Quân tình cờ gặp được bản vẽ, cậu ấy nói em là em gái cậu ấy. Trái Đất tròn thật, không ngờ người tình trong mộng có thật trên đời...- Thầy đáp.
- Hình như... em cũng đã từng mơ thấy ai đó... rất giống thầy nhưng em không nhớ được. Đó là một cơn ác mộng, chỉ toàn bỉ ngạn, máu, nước mắt, đau đớn. Em không rõ mình đã đi đến đâu...- Tôi cố gắng nhớ lại những gì mà mình đã trải qua trong cơn ác mộng nhưng mọi thứ rất mơ hồ như bị phủ lên một lớp sương mù.
- Chỉ là ác mộng thôi, không có gì đâu!- Thầy trấn an vỗ vỗ lưng tôi.
- Có khi nào là tiền duyên của chúng ta không?- Tôi đọc báo thấy nhiều người có thể biết được kiếp trước của mình. Thầy chun mũi:
- Không phải đâu, là em bị doạ cho hoảng sợ nên tối gặp ác mộng thôi!
- Hy vọng là vậy...- Tôi choàng tay ôm lấy thầy. Tiếng thầy kể chuyện văng vẳng bên tai rồi nhỏ dần, nhỏ dần. Tôi chìm vào giấc ngủ. . .
******
- Tú Anh, anh rất sợ, một ngày em không còn là của anh nữa. Em của kiếp này không phải là khách vãng lai trong cuộc đời anh.
******
Buổi sáng thức dậy, sau khi ăn uống xong xuôi thì cả công ty lên tàu đi qua đảo. Chúng tôi tắm biển, chụp ảnh, câu cá, vui chơi quên cả lối về.
Tôi nhờ chị Thư chụp giúp tôi và thầy một tấm ảnh làm kỉ niệm. Đây sẽ là tấm ảnh thứ hai tôi và thầy chụp chung. Thầy ôm lấy vai tôi kéo vào lòng. Tôi và thầy đều cười rất tươi nhìn vào ống kính. Hình rất đẹp, vừa đi tôi vừa ngắm nghía tấm ảnh trong máy.
- Chúng ta có nên rửa ảnh thật to treo trong nhà không nhỉ? Đẹp đôi như thế mà...- Tôi cười tít mắt. Thầy gật đầu:
- Tuỳ em thôi. Em muốn treo bao nhiêu bức ảnh chả được!
Hoàng hôn dần buông xuống, sau khi ăn uống nghỉ ngơi thì cả đoàn chia nhau ra đi chơi. Tôi và thầy quyết định đi chợ đêm để mua quà về cho Tiểu Như.
Khu chợ bày bán mọi thứ thật đẹp mắt, từ quần áo, thức ăn, ánh đèn. Tôi và thầy nắm tay nhau đi xem mấy món hàng. Tôi dừng chân trước một quầy bán ngọc bội. Bà lão bán ngọc bội nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ, giống như tôi với bà ấy có quen biết từ trước. Tôi lấy làm lạ, nhìn bà một lúc. Bà lão tóc bạc phơ, tuy lưng gù nhưng rất khoẻ mạnh, tôi đoán cũng chừng 80 tuổi. Bà lão đon đả nở nụ cười:
- Các cháu xem hàng đi!
- Sao lại là ngọc bội nhỉ? Giống trong phim cổ trang Trung Quốc quá!- Thầy cầm mấy miếng ngọc bội lên xem. Tôi vẫn nhìn chằm chằm lấy bà ấy, tôi đã gặp bà ta ở đâu rồi ư? Tôi cố nhớ lại nhưng không nhớ ra. Ở đây là vùng đảo xa với nơi tôi ở, sao có thể quen biết được. Xem ra tôi quá đa nghi rồi!
- Ngọc bội thể hiện cho sự đính ước, hẹn thề đó. Bà có miếng ngọc này, tuy rất cũ nhưng nó rất có ý đối với bà.- Bà lấy ra một miếng ngọc bội khắc một kí tự tiếng Hán. Tôi hỏi:
- Chữ đó là gì vậy ạ?
- Phong- là gió!- Bà ấy mỉm cười.
Tôi thấy trong lòng mình bồi hồi, nôn nao khi nhìn thấy miếng ngọc bội ấy. Tôi giơ tay ra cầm lấy miếng ngọc, bần thần một lúc. Thầy hỏi tôi:
- Em thích nó à? Vậy thì chúng ta sẽ mua nó! Bao nhiêu vậy bà?- Thầy hỏi bà lão. Bà nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ngọc này không phải của bà. Bà tặng lại cho hai cháu. Hai cháu là người có duyên với miếng ngọc bội này.
Tôi và thầy nhìn nhau, không bán thật ư? Tôi vội lắc đầu:
- Bà cứ nhận tiền đi ạ!- Tôi lấy vội 3 tờ 500 nghìn trong ví đưa cho bà nhưng bà một mực không nhận:
- Không nhận tiền thật mà. Đời người gặp gỡ được nhau là duyên, đi với nhau đến cuối cuộc đời là nợ. Muốn ở được bên cạnh nhau thì phải vượt qua thử thách, cần nhất là tin tưởng và cảm thông. Nếu gặp chuyện gì bất trắc, hãy dừng lại suy nghĩ thật kĩ rồi hẳn đưa ra quyết định.- Bà mỉm cười. Trông bà thật giống những người xem bói ở quê tôi. Tôi và thầy nhận lấy miếng ngọc, cúi đầu cảm ơn:
- Cảm ơn bà, cháu sẽ giữ miếng ngọc này thật kĩ!
- À, cháu gái, cháu có đang hạnh phúc không?- Bà nhìn vào đôi mắt tôi hỏi. Trong đầu tôi hiện lên hình bóng của ai đó nhưng không nhớ được, tôi nắm chặt miếng ngọc bội trong lòng bàn tay mình, tim đập trật một nhịp. Tôi gật đầu, cười:
- Có, cháu đang rất hạnh phúc!
Tôi siết nhẹ bàn tay đang đan vào tay thầy. Bà lão cười rất tươi:
- Chúc hai cháu một đời một kiếp hạnh phúc...
Tôi và thầy cảm ơn bà rồi đi qua gian hàng khác. Vừa đi, tôi vừa nghĩ mãi đến từng cử chỉ hành động của bà lão, có gì đó thân thuộc khó tả nhưng tôi chắc chắn rằng, đây là lần đầu tiên tôi gặp bà ấy. Đi được một lúc, tôi nói với thầy:
- Chúng ta mua thêm ngọc bội đi. Nhận quà không như vầy không ổn tí nào...
Thầy đồng ý, chúng tôi quay trở lại tìm bà lão nhưng gian hàng đã biến mất hoàn toàn. Tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh, nhanh như thế đã dọn hàng rồi sao? Tôi hỏi cô gái bán quần áo bên cạnh:
- Chị ơi, bà lão bán ngọc bội ở đây đi đâu rồi?
- Bà ấy vừa dọn hàng về thì phải. Đông khách quá tôi không để ý lắm.- Chị ấy đáp.
- À, chị biết bà ấy ở đâu không?- Tôi hỏi tiếp.
- Đây là lần đầu tiên tôi gặp bà ấy bày bán hàng ở đây đó. Đêm ngày mai cô ghé lại xem sao...
Tôi ngước mắt lên nhìn thầy, dường như thầy cũng nhận ra điều kì lạ. Tôi cảm ơn cô gái bán quần áo, tôi lựa vài chiếc váy cho Tiểu Như rồi về khách sạn nghỉ ngơi.
Tối nay ngủ trên đảo, tôi và thầy đã chia nhau ra ở phòng tập thể. Mấy chị kéo tôi lại hỏi chuyện:
- Đêm qua thế nào? Có xảy ra chuyện gì không?
- Thế nào là thế nào? Không có gì xảy ra cả...- Tôi nhăn mặt. Mấy chị tỏ vẻ không hài lòng lắc đầu. Chị Thư vỗ vai tôi:
- Tối qua các anh dẫn sếp đi uống rượu nhưng anh ấy một mực không uống đó. Còn nói là... sợ làm chuyện có lỗi với em.
- Em cho phép anh ấy làm chuyện có lỗi với em anh ấy còn chưa thèm làm...- Tôi chu môi đáp.
- Có phải không vậy? Vậy thì yếu sinh lí rồi còn gì? Em bình thường mặc quần áo đã quyến rũ rồi huống hồ chi còn mặc cái váy ngủ đó!- Chị Linh vỗ đùi cái đét khẳng định. Tôi gãi đầu:
- Thật ra thì sắp... “quấn lấy” nhau đến nơi, em vuột miệng gọi “thầy”. Sau đó anh ấy nói anh ấy không thể làm chuyện cầm thú với sinh viên của anh ấy...
Các chị hết biết nói gì với tôi cứ trố mắt ra nhìn. Cô bạn make up, theo như tôi vừa biết, cô bạn ấy tên Hà, nói ngay:
- Hôm qua đã dặn chị phải gọi anh kia mà...
- Lỡ mồm.- Tôi thở dài. Tuy vậy, tôi lại mỉm cười khoe khoang.- Anh ấy không làm gì em bởi vì muốn giữ gìn cho đêm tân hôn.
- Vậy thì cưới ngay đi. Về đến đất liền thì chọn ngày cưới!- Chị Phương nói. Tôi vội vàng lắc đầu:
- Để em học hết tín chỉ đã, khổ thật, vẫn đang nợ môn!
- Học học học cái gì, 23 tuổi mà vẫn nợ môn, vẫn không được tốt nghiệp. Em nghỉ học thì vẫn có việc cho em làm, người yêu giàu nứt vách như vậy chẳng lẽ không nuôi nổi hai mẹ con em. Em là cô gái tiết kiệm nhất ở phòng tập thể này rồi đó!- Chị Thư rất không hài lòng chê trách. Giồi ôi, làm như học Bách Khoa dễ ra trường lắm vậy. Tôi không nợ môn thầy, tất nhiên, nhưng tôi nợ những môn khác, do dạo này chú tâm làm game nên lơ là chuyện học, thầy cũng bận rộn nên chưa xem kết quả của tôi.
- Chuyện cưới xin thì cũng không vội được đâu ạ. Lỡ em với thầy không có duyên làm vợ chồng thì sao?- Tôi mỉm cười. Chị Linh chồm lên hỏi tôi:
- Hình như cậu chủ công ty game sắp ra mắt cũng rất thích em đúng không?
- Ai vậy chị?- Công ty game sắp ra mắt? Tôi chỉ biết công ty game của thầy thôi, thật sự ngại quá. Chị ấy nói:
- Gamer Lạc Bình Thiên đó! Nghe nói sang nước ngoài xin ba mẹ mở công ty đối đầu với chúng ta, có thể là làm game khác như cái kiểu của Thiên Long Bát Bộ hay Kiếm Thế ấy...
Quốc Minh mở công ty riêng, còn đối đầu với chúng tôi ư? Là tuyên chiến thẳng mặt với thầy rồi còn gì. Hèn chi dạo này không gặp cậu ta, thì ra là sang Mĩ xin ba mẹ lập công ty riêng. Có phải do mặc cảm chuyện tôi gọi cậu ấy là “phá gia chi tử” nên ganh tỵ với công ty của thầy không nhỉ? Tôi xua tay:
- Làm gì mà thích em được chứ. Cậu ấy có một con cọp cái suốt ngày kè kè bên cạnh, không động vào được đâu. Vuốt của con cọp cái ấy rất nhọn đó!
- Gamer Tần Tuyết đúng không?- Chị Phương hỏi. Tôi lập tức gật đầu. Chị kể tiếp.- Hôm bữa chị gửi lời mời kết bạn với Lạc Bình Thiên liền bị inbox dằn mặt của cô ả. Đáng sợ thật!
- Em đã bảo là vuốt của con cọp ấy rất nhọn rồi mà...- Tôi gật đầu phụ hoạ.
- À mà em nghe tin gì chưa Tú Anh? Sếp định mở cuộc thi tuyển chọn gương mặt đại diện cho game đó. Xem ra sếp không thích việc người yêu mình là chủ đề để đem ra bàn tán. Quyết tâm chiếm hữu riêng cao lắm đó!- Chị Thư nói. Đổi đại diện game? Chuyện lớn như vậy sao không cho tôi biết chứ? Tôi nhíu mày:
- Sao thầy không cho em biết nhỉ?
- Lúc em vào trong trang điểm lại, sếp đi ra ngoài chỉ mặt từng người nói lớn:” Mở cuộc thi tuyển chọn gương mặt đại diện khác cho game ngay khi về thành phố!” Do chị lỡ đưa cho em bộ bikini thiếu vải đó! Xin lỗi nhé!- Chị Thư buồn rầu thở dài. Thì ra là vậy... Thôi kệ, tôi cũng nên kiềm chế cái tôi cá nhân lại, không nên chứng tỏ mình xinh đẹp nữa, an phận lui về hậu kì với thầy thôi. Tôi cười:
- Không sao đâu, ý thầy như vậy cũng tốt, em quá tuổi để làm đại diện game rồi...
Tán dốc một hồi, chúng tôi ngủ quên lúc nào chẳng hay. Ở lại trên đảo thêm vài hôm nữa, cả công ty về lại đất liền rồi về thẳng thành phố luôn.
Mấy đêm liền, tôi và thầy đều đến chỗ cũ để tìm bà lão bán ngọc bội nhưng không thấy. Bà ấy chỉ bán đúng một hôm đó thôi, người dân trên đảo không ai biết gì về bà ấy cả. Thật kì lạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.