Chương 17: Cái thai. . .
Winny
21/08/2019
Chương 17: Cái thai. . .
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ làm tôi tỉnh giấc. Đầu tôi đau như búa bổ. Tôi lấy tay vịn trán mình ngồi dậy. Tôi đang ở phòng mình ư? Tôi mở to mắt, giở chăn lên nhìn, tôi hoang mang tột độ, là quần áo của tôi. Thầy thay cho tôi? Tôi nhớ lại, tối qua. . .
“ Tôi lấy hai tay áp má thầy, không cho nhúc nhích. Thầy nhìn tôi. Tôi nhìn thầy. Tôi tức giận đưa tay vỗ bôm bốp vào miệng thầy:
- Đừng có cười nữa! Đừng có cười nữa! Đáng ghét!
Thầy nhăn nhó đau đớn cố kéo gương mặt mình ra nhưng không được. Tôi vẫn tiếp tục vỗ vào mặt thầy, tôi muốn... dẹp quách cái nụ cười trên gương mặt điển trai này đi. Rất khó khăn, thầy mới giật gương mặt ra được, khổ sở:
- Em say rồi!
- Em còn có thể uống hết máu trong người thầy nữa cơ. Nhà bếp ở đâu nhỉ? Cây dao... cây dao đâu ta?- Tôi đứng dậy đi tìm dao, định sẽ uống máu thầy. Thầy hoảng hốt chạy ra khỏi phòng, khoá cửa nhà ăn lại. Tôi đi đến cửa nhà ăn, mở không được, chỉ tay vào mặt thầy:
- Thầy may mắn đấy nhé!
Sao tôi có thể làm ra mấy chuyện này trong lúc say xỉn được? Thầy không bị thương đấy chứ? Tôi tắm rửa, thay quần áo thật nhanh rồi gõ cửa phòng thầy, thầy không có ở trong phòng. Tôi chạy sang phòng Tiểu Như, con bé cũng không có ở trong phòng. Tôi chạy xuống phòng khách. . .
Cái gì vậy trời???
Thầy và Tiểu Như đang ôm nhau ngủ trên ghế sô pha. Còn xung quanh là bãi chiến trường. Tôi cũng đoán được phần nào, đây là chuyện tốt của tôi tối qua. Tôi rón rén bước xuống. Tiểu Như ngồi dậy, thấy tôi liền lay vai thầy:
- Ba ơi, ba!
Thầy cũng bật dậy, nhìn thấy tôi thì hoảng sợ ôm lấy Tiểu Như. Tôi đã làm gì với hai người họ thế này? Tôi mỉm cười vẫy tay:
- Chào buổi sáng...
- Chúng ta có cần phải đi Trung Quốc nữa không mẹ?- Tiểu Như mở to mắt hỏi tôi. Đi Trung Quốc? Đi làm gì nhỉ?
- Em có định... uống máu tôi nữa không vậy?- Thầy bẽn lẽn hỏi tôi. Haha... Tôi gãi đầu, cười:
- Tối qua có chuyện gì vậy nhỉ? Em... Không nhớ gì cả...
- Tốt, thật may vì hôm nay đã dời lịch học. Dọn dẹp nhà cửa thôi.- Thầy buông Tiểu Như ra, đứng dậy. Con bé chạy lên phòng, vừa chạy vừa nói:
- Con ngủ tiếp nhé. Con vẫn còn mệt lắm!
- Ừm, con gái ngủ ngon!- Thầy đứng dậy thu dọn. Căn bản là hai người đó đã lơ đẹp tôi. Được thôi, muốn sao thì tuỳ. Tôi cầm chổi lên, lò dò đi đến trước mặt thầy. Thầy liếc tôi:
- Từ nay về sau, một giọt rượu em cũng không được đụng đến!
Vậy thì còn gì là thú vui trên đời nữa? Ah~! Tôi nhăn nhó hỏi:
- Rốt cuộc là em đã làm gì sai chứ? Sao lại cấm uống rượu?
- Làm gì sai à?- Thầy hí mắt nhớ lại...
“ - Không có dao, thì có hột quẹt chứ? Em phải đốt cái công ty này, chúng ta sẽ có một công ty rực sáng!- Tôi trở lại phòng giám đốc, lục hộc bàn. Thầy chạy đến ôm tôi lại thì bị tôi nắm tay vật một cái nằm liệt trên sàn. Tôi từ phía trên nhìn xuống:
- Thầy ngủ à? Đúng rồi, phải ngủ thôi!
Tôi nói rồi liền nằm co ro trên sàn ngủ. Thầy khó khăn lắm mới lôi tôi lên xe chở về nhà. Tuyết San đúng lúc đưa Tiểu Như về, thầy đã nhờ cậu ấy thay quần áo cho tôi, còn Tiểu Như thì vào phòng ngủ. Tưởng tôi ngủ rồi là yên chuyện, nhưng không, tôi đã tỉnh dậy, gõ cửa phòng thầy với ánh mắt đầy căm hận:
- Hạ Tử Phong, ta phải báo thù. Ngươi dám đối xử tệ bạc với ta ư?
Thầy trợn tròng mắt khó hiểu:
- Đối xử tệ bạc?
- Ngươi dám đem ta gả cho Lạc Bình Thiên à? Ta phải giết ngươi...- Vừa nói, tôi vừa nghiến răng nghiến lợi đi xuống nhà bếp. Thầy vội vã ôm tôi lại nhưng bị tôi giằng ra:
- Muộn rồi!
- Ta xin nàng đó, đi ngủ đi mà...- Thầy khóc không thành tiếng, ôm chân tôi cầu xin.
- Ngủ? Ta có thể ngủ ngon sao? Chẳng phải ngươi muốn gả ta sang Lưu Phong à? Ta sẽ đi, ngươi rồi sẽ hối hận thôi...- Tôi ngồi xuống gỡ từng ngón tay thầy đang bấu víu vào chân mình ra.- Ta phải mang theo Tiểu Như đi nữa!
- Đừng, đừng mà...- Thầy lắc đầu nguầy nguậy. Tôi sắt đá nở nụ cười:
- Ta sẽ khiến chàng hối hận!
Tôi nhanh chóng tiến vào phòng Tiểu Như, lay con bé dậy:
- Tiểu Như, chúng ta đi thôi!
Con bé đang ngủ thì dụi mắt, lim dim nhìn tôi:
- Đi đâu vậy mẹ?
- Đến Lưu Phong!- Tôi thu gom đồ đạc của con bé cho vào va li. Thầy chạy vào kéo Tiểu Như đứng ở cửa phòng. Con bé hoảng hốt, hỏi:
- Ba ơi, Lưu Phong là ở đâu vậy ạ?
- Hình như là ở Trung Quốc!- Thầy gãi đầu. Tôi thu dọn xong quần áo thì đứng dậy, đi đến nắm tay Tiểu Như:
- Đi thôi!
- Con không đi Trung Quốc đâu.- Con bé lắc đầu, rụt tay lại.
- Con không đi thì hắn ta cũng sẽ ép chúng ta đi.- Tôi bình thản nói. Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.- Ta sẽ trả thù chàng!
- Ba ơi, con sợ ma quá!- Tiểu Như nhìn dáng vẻ của tôi mà khóc ré lên. Thầy ôm con bé dỗ dành. Con bé tiếp tục nói.- Con sợ mẹ... bị ma nhập!
- Không... không sao. Mẹ con chỉ đang say thôi.- Tuy miệng nói tôi đang say nhưng hành động đòi uống máu thầy của tôi khiến thầy nghĩ tôi bị ma nhập thật, răng cắn vào nhau lập cập. Tôi phất tay:
- Được thôi, ta sẽ đi một mình! Trước khi đi ta muốn nấu cho hai người một bữa cơm. Ngồi vào bàn ăn đi...
Cả hai ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn trước mặt tôi. Tôi bày thức ăn lên bàn, trong tủ lạnh còn những gì đều bị tôi làm sạch. Thầy hỏi tôi:
- Hơn 2 giờ sáng rồi, em chưa buồn ngủ sao?
- Hận thù khiến ta tỉnh táo!- Tôi dằn đôi đũa lên bàn, gằng giọng.- Ăn đi!
Cả hai cắm đầu ăn, Tiểu Như vừa ăn vừa khóc trông đến tội nghiệp. Tôi lại dở chứng:
- Dừng lại, không muốn ăn thì đừng có cố. Nhìn dáng vẻ giả vờ của hai người mà ta muốn phá huỷ nơi này!
Nói xong, tôi vơ chén đũa, tô dĩa trên bàn xuống đất làm chúng nó vỡ tan tành. Đập nhà bếp chán chê, tôi đập sang phòng khách. Đập chán, tôi phủi tay:
- Đêm nay ta sẽ tá túc tại đây, ngày mai sẽ lên đường sang Lưu Phong.
Tôi trở về phòng ngủ. Thầy và Tiểu Như sợ tôi lại đến gõ cửa phòng nên đành ngủ dưới sô pha.”
Tôi thẫn thờ ngồi bó gối, tôi đã làm mấy chuyện điên rồ gì vậy? Tôi nhìn thầy, hối lỗi:
- Em sẽ bỏ rượu từ đây.
- Được vậy thì tốt, dọn dẹp đi!- Thầy nói sốc tôi. Tôi đành ngoan ngoãn xử lí đống hỗn độn do mình gây ra. Đúng là đêm qua tôi bị ma nhập mất rồi, là ma men. Tôi nghĩ hôm qua sẽ là đêm hẹn hò lãng mạn chứ, ai ngờ... Thôi, từ đây về sau tôi chừa rượu rồi, không dám uống nữa đâu.
*******
Tôi và thầy đi mua chén dĩa bù lại những cái đã bị tôi làm vỡ tối qua. Thầy vẫn còn giận tôi lắm, tôi biết mà, ai rơi vào tình trạng của thầy cũng sẽ nổi giận thôi. Tôi biết lỗi rồi mà, sao lại giận dai đến vậy. Rượu làm chứ có phải tôi làm đâu mà ra nỗi này.
- Bộ này đang giảm giá, còn tặng kèm cả ly, ổn!- Tôi cho vào giỏ hàng. Thầy nói:
- Sẽ trừ tiền vào thẻ của em!
- Vậy thì càng phải tiết kiệm hơn, ha...- Tôi bỏ bộ chén bát đó lại, lấy ngay bộ rẻ tiền nhất. Thầy liếc tôi:
- Keo kiệt!- Rồi lại đặt bộ rẻ tiền nhất lên kệ, lấy bộ đắt tiền nhất cho vào giỏ. Tôi lắc đầu, để bộ đắt tiền nhất lên kệ, lấy bộ rẻ tiền nhất cho vào giỏ. Thầy lắc đầu, để bộ rẻ tiền nhất lên kệ, lấy bộ đắt tiền nhất cho vào giỏ. Tôi lắc đầu, thầy liền đẩy xe đi qua quầy khác. Bộ chén bát đó ngót nghét 1 triệu đó, sao lại phung phí như vậy? Tiền ơi... Tôi đau khổ ôm tim, nó đang khóc đây này.
Tôi chọn xong bộ chén bát, nói đúng hơn là thầy chọn xong thì tôi chẳng còn tha thiết gì lựa thêm hàng nhưng thầy cứ cho thêm vào, cho thêm vào. Tôi nhìn vào khoảng không, những tờ đô ra đang mọc cánh bay đi, tôi giơ tay ra níu lấy nhưng lại hụt.
Đúng lúc, chúng tôi gặp chị Uyên, chị ấy mặc váy cho bà bầu dù bụng không hề to. Nhanh như thế đã lập gia đình rồi sao? Lần cuối tôi gặp chị ấy là cái đêm thầy say xỉn, cũng chỉ mới 3 tháng thôi mà. Chị ấy trông thấy tôi và thầy thì mỉm cười, nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo. Thầy ngạc nhiên nhìn vào bụng của chị rồi giơ tay chào:
- Uyên...
- Hai người đang đi mua sắm sao?- Chị ấy hỏi. Tôi đau khổ gật đầu:
- Em lỡ tay làm vỡ hết bát ở nhà anh ấy nên phải đền lại!
- Là lỡ tay sao? Còn lỡ tay?- Thầy gõ ngón trỏ lên mũi tôi. Tôi chun mũi:
- Thầy giàu như thế còn bắt đền em làm gì?
- Cho em nhớ, liên quan đến tiền bạc thì em nhớ rất lâu.- Thầy đáp trả. Chị Uyên lên tiếng cắt ngang, vẻ mặt gượng gạo:
- Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước nhé!
- Chị Uyên, chị có thai ư?- Tôi không nén được sự tò mò.
Chị ấy do dự một lúc rồi mới gật đầu, đôi mắt cứ nhìn về phía thầy. Là tiếc nuối?
- Được 3 tháng.- Chị ấy nói rồi tạm biệt chúng tôi.
- Chị nhớ giữ gìn sức khoẻ nha.- Tôi mỉm cười nhìn theo bóng chị. Thầy trầm ngâm hẳn ra, khuôn mặt cũng nhăn nhó kì lạ. Thầy nói:
- Uyên vẫn chưa đám cưới!
- Vậy là có thai với người yêu nhỉ?- Tôi tròn mắt hỏi. Thầy im lặng không trả lời. Chắc thầy cũng không biết câu trả lời đâu. Tôi kéo tay thầy:
- Về thôi, Tiểu Như đang ở công ty đợi chúng ta đó!
Thầy mỉm cười gật đầu.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ làm tôi tỉnh giấc. Đầu tôi đau như búa bổ. Tôi lấy tay vịn trán mình ngồi dậy. Tôi đang ở phòng mình ư? Tôi mở to mắt, giở chăn lên nhìn, tôi hoang mang tột độ, là quần áo của tôi. Thầy thay cho tôi? Tôi nhớ lại, tối qua. . .
“ Tôi lấy hai tay áp má thầy, không cho nhúc nhích. Thầy nhìn tôi. Tôi nhìn thầy. Tôi tức giận đưa tay vỗ bôm bốp vào miệng thầy:
- Đừng có cười nữa! Đừng có cười nữa! Đáng ghét!
Thầy nhăn nhó đau đớn cố kéo gương mặt mình ra nhưng không được. Tôi vẫn tiếp tục vỗ vào mặt thầy, tôi muốn... dẹp quách cái nụ cười trên gương mặt điển trai này đi. Rất khó khăn, thầy mới giật gương mặt ra được, khổ sở:
- Em say rồi!
- Em còn có thể uống hết máu trong người thầy nữa cơ. Nhà bếp ở đâu nhỉ? Cây dao... cây dao đâu ta?- Tôi đứng dậy đi tìm dao, định sẽ uống máu thầy. Thầy hoảng hốt chạy ra khỏi phòng, khoá cửa nhà ăn lại. Tôi đi đến cửa nhà ăn, mở không được, chỉ tay vào mặt thầy:
- Thầy may mắn đấy nhé!
Sao tôi có thể làm ra mấy chuyện này trong lúc say xỉn được? Thầy không bị thương đấy chứ? Tôi tắm rửa, thay quần áo thật nhanh rồi gõ cửa phòng thầy, thầy không có ở trong phòng. Tôi chạy sang phòng Tiểu Như, con bé cũng không có ở trong phòng. Tôi chạy xuống phòng khách. . .
Cái gì vậy trời???
Thầy và Tiểu Như đang ôm nhau ngủ trên ghế sô pha. Còn xung quanh là bãi chiến trường. Tôi cũng đoán được phần nào, đây là chuyện tốt của tôi tối qua. Tôi rón rén bước xuống. Tiểu Như ngồi dậy, thấy tôi liền lay vai thầy:
- Ba ơi, ba!
Thầy cũng bật dậy, nhìn thấy tôi thì hoảng sợ ôm lấy Tiểu Như. Tôi đã làm gì với hai người họ thế này? Tôi mỉm cười vẫy tay:
- Chào buổi sáng...
- Chúng ta có cần phải đi Trung Quốc nữa không mẹ?- Tiểu Như mở to mắt hỏi tôi. Đi Trung Quốc? Đi làm gì nhỉ?
- Em có định... uống máu tôi nữa không vậy?- Thầy bẽn lẽn hỏi tôi. Haha... Tôi gãi đầu, cười:
- Tối qua có chuyện gì vậy nhỉ? Em... Không nhớ gì cả...
- Tốt, thật may vì hôm nay đã dời lịch học. Dọn dẹp nhà cửa thôi.- Thầy buông Tiểu Như ra, đứng dậy. Con bé chạy lên phòng, vừa chạy vừa nói:
- Con ngủ tiếp nhé. Con vẫn còn mệt lắm!
- Ừm, con gái ngủ ngon!- Thầy đứng dậy thu dọn. Căn bản là hai người đó đã lơ đẹp tôi. Được thôi, muốn sao thì tuỳ. Tôi cầm chổi lên, lò dò đi đến trước mặt thầy. Thầy liếc tôi:
- Từ nay về sau, một giọt rượu em cũng không được đụng đến!
Vậy thì còn gì là thú vui trên đời nữa? Ah~! Tôi nhăn nhó hỏi:
- Rốt cuộc là em đã làm gì sai chứ? Sao lại cấm uống rượu?
- Làm gì sai à?- Thầy hí mắt nhớ lại...
“ - Không có dao, thì có hột quẹt chứ? Em phải đốt cái công ty này, chúng ta sẽ có một công ty rực sáng!- Tôi trở lại phòng giám đốc, lục hộc bàn. Thầy chạy đến ôm tôi lại thì bị tôi nắm tay vật một cái nằm liệt trên sàn. Tôi từ phía trên nhìn xuống:
- Thầy ngủ à? Đúng rồi, phải ngủ thôi!
Tôi nói rồi liền nằm co ro trên sàn ngủ. Thầy khó khăn lắm mới lôi tôi lên xe chở về nhà. Tuyết San đúng lúc đưa Tiểu Như về, thầy đã nhờ cậu ấy thay quần áo cho tôi, còn Tiểu Như thì vào phòng ngủ. Tưởng tôi ngủ rồi là yên chuyện, nhưng không, tôi đã tỉnh dậy, gõ cửa phòng thầy với ánh mắt đầy căm hận:
- Hạ Tử Phong, ta phải báo thù. Ngươi dám đối xử tệ bạc với ta ư?
Thầy trợn tròng mắt khó hiểu:
- Đối xử tệ bạc?
- Ngươi dám đem ta gả cho Lạc Bình Thiên à? Ta phải giết ngươi...- Vừa nói, tôi vừa nghiến răng nghiến lợi đi xuống nhà bếp. Thầy vội vã ôm tôi lại nhưng bị tôi giằng ra:
- Muộn rồi!
- Ta xin nàng đó, đi ngủ đi mà...- Thầy khóc không thành tiếng, ôm chân tôi cầu xin.
- Ngủ? Ta có thể ngủ ngon sao? Chẳng phải ngươi muốn gả ta sang Lưu Phong à? Ta sẽ đi, ngươi rồi sẽ hối hận thôi...- Tôi ngồi xuống gỡ từng ngón tay thầy đang bấu víu vào chân mình ra.- Ta phải mang theo Tiểu Như đi nữa!
- Đừng, đừng mà...- Thầy lắc đầu nguầy nguậy. Tôi sắt đá nở nụ cười:
- Ta sẽ khiến chàng hối hận!
Tôi nhanh chóng tiến vào phòng Tiểu Như, lay con bé dậy:
- Tiểu Như, chúng ta đi thôi!
Con bé đang ngủ thì dụi mắt, lim dim nhìn tôi:
- Đi đâu vậy mẹ?
- Đến Lưu Phong!- Tôi thu gom đồ đạc của con bé cho vào va li. Thầy chạy vào kéo Tiểu Như đứng ở cửa phòng. Con bé hoảng hốt, hỏi:
- Ba ơi, Lưu Phong là ở đâu vậy ạ?
- Hình như là ở Trung Quốc!- Thầy gãi đầu. Tôi thu dọn xong quần áo thì đứng dậy, đi đến nắm tay Tiểu Như:
- Đi thôi!
- Con không đi Trung Quốc đâu.- Con bé lắc đầu, rụt tay lại.
- Con không đi thì hắn ta cũng sẽ ép chúng ta đi.- Tôi bình thản nói. Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.- Ta sẽ trả thù chàng!
- Ba ơi, con sợ ma quá!- Tiểu Như nhìn dáng vẻ của tôi mà khóc ré lên. Thầy ôm con bé dỗ dành. Con bé tiếp tục nói.- Con sợ mẹ... bị ma nhập!
- Không... không sao. Mẹ con chỉ đang say thôi.- Tuy miệng nói tôi đang say nhưng hành động đòi uống máu thầy của tôi khiến thầy nghĩ tôi bị ma nhập thật, răng cắn vào nhau lập cập. Tôi phất tay:
- Được thôi, ta sẽ đi một mình! Trước khi đi ta muốn nấu cho hai người một bữa cơm. Ngồi vào bàn ăn đi...
Cả hai ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn trước mặt tôi. Tôi bày thức ăn lên bàn, trong tủ lạnh còn những gì đều bị tôi làm sạch. Thầy hỏi tôi:
- Hơn 2 giờ sáng rồi, em chưa buồn ngủ sao?
- Hận thù khiến ta tỉnh táo!- Tôi dằn đôi đũa lên bàn, gằng giọng.- Ăn đi!
Cả hai cắm đầu ăn, Tiểu Như vừa ăn vừa khóc trông đến tội nghiệp. Tôi lại dở chứng:
- Dừng lại, không muốn ăn thì đừng có cố. Nhìn dáng vẻ giả vờ của hai người mà ta muốn phá huỷ nơi này!
Nói xong, tôi vơ chén đũa, tô dĩa trên bàn xuống đất làm chúng nó vỡ tan tành. Đập nhà bếp chán chê, tôi đập sang phòng khách. Đập chán, tôi phủi tay:
- Đêm nay ta sẽ tá túc tại đây, ngày mai sẽ lên đường sang Lưu Phong.
Tôi trở về phòng ngủ. Thầy và Tiểu Như sợ tôi lại đến gõ cửa phòng nên đành ngủ dưới sô pha.”
Tôi thẫn thờ ngồi bó gối, tôi đã làm mấy chuyện điên rồ gì vậy? Tôi nhìn thầy, hối lỗi:
- Em sẽ bỏ rượu từ đây.
- Được vậy thì tốt, dọn dẹp đi!- Thầy nói sốc tôi. Tôi đành ngoan ngoãn xử lí đống hỗn độn do mình gây ra. Đúng là đêm qua tôi bị ma nhập mất rồi, là ma men. Tôi nghĩ hôm qua sẽ là đêm hẹn hò lãng mạn chứ, ai ngờ... Thôi, từ đây về sau tôi chừa rượu rồi, không dám uống nữa đâu.
*******
Tôi và thầy đi mua chén dĩa bù lại những cái đã bị tôi làm vỡ tối qua. Thầy vẫn còn giận tôi lắm, tôi biết mà, ai rơi vào tình trạng của thầy cũng sẽ nổi giận thôi. Tôi biết lỗi rồi mà, sao lại giận dai đến vậy. Rượu làm chứ có phải tôi làm đâu mà ra nỗi này.
- Bộ này đang giảm giá, còn tặng kèm cả ly, ổn!- Tôi cho vào giỏ hàng. Thầy nói:
- Sẽ trừ tiền vào thẻ của em!
- Vậy thì càng phải tiết kiệm hơn, ha...- Tôi bỏ bộ chén bát đó lại, lấy ngay bộ rẻ tiền nhất. Thầy liếc tôi:
- Keo kiệt!- Rồi lại đặt bộ rẻ tiền nhất lên kệ, lấy bộ đắt tiền nhất cho vào giỏ. Tôi lắc đầu, để bộ đắt tiền nhất lên kệ, lấy bộ rẻ tiền nhất cho vào giỏ. Thầy lắc đầu, để bộ rẻ tiền nhất lên kệ, lấy bộ đắt tiền nhất cho vào giỏ. Tôi lắc đầu, thầy liền đẩy xe đi qua quầy khác. Bộ chén bát đó ngót nghét 1 triệu đó, sao lại phung phí như vậy? Tiền ơi... Tôi đau khổ ôm tim, nó đang khóc đây này.
Tôi chọn xong bộ chén bát, nói đúng hơn là thầy chọn xong thì tôi chẳng còn tha thiết gì lựa thêm hàng nhưng thầy cứ cho thêm vào, cho thêm vào. Tôi nhìn vào khoảng không, những tờ đô ra đang mọc cánh bay đi, tôi giơ tay ra níu lấy nhưng lại hụt.
Đúng lúc, chúng tôi gặp chị Uyên, chị ấy mặc váy cho bà bầu dù bụng không hề to. Nhanh như thế đã lập gia đình rồi sao? Lần cuối tôi gặp chị ấy là cái đêm thầy say xỉn, cũng chỉ mới 3 tháng thôi mà. Chị ấy trông thấy tôi và thầy thì mỉm cười, nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo. Thầy ngạc nhiên nhìn vào bụng của chị rồi giơ tay chào:
- Uyên...
- Hai người đang đi mua sắm sao?- Chị ấy hỏi. Tôi đau khổ gật đầu:
- Em lỡ tay làm vỡ hết bát ở nhà anh ấy nên phải đền lại!
- Là lỡ tay sao? Còn lỡ tay?- Thầy gõ ngón trỏ lên mũi tôi. Tôi chun mũi:
- Thầy giàu như thế còn bắt đền em làm gì?
- Cho em nhớ, liên quan đến tiền bạc thì em nhớ rất lâu.- Thầy đáp trả. Chị Uyên lên tiếng cắt ngang, vẻ mặt gượng gạo:
- Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước nhé!
- Chị Uyên, chị có thai ư?- Tôi không nén được sự tò mò.
Chị ấy do dự một lúc rồi mới gật đầu, đôi mắt cứ nhìn về phía thầy. Là tiếc nuối?
- Được 3 tháng.- Chị ấy nói rồi tạm biệt chúng tôi.
- Chị nhớ giữ gìn sức khoẻ nha.- Tôi mỉm cười nhìn theo bóng chị. Thầy trầm ngâm hẳn ra, khuôn mặt cũng nhăn nhó kì lạ. Thầy nói:
- Uyên vẫn chưa đám cưới!
- Vậy là có thai với người yêu nhỉ?- Tôi tròn mắt hỏi. Thầy im lặng không trả lời. Chắc thầy cũng không biết câu trả lời đâu. Tôi kéo tay thầy:
- Về thôi, Tiểu Như đang ở công ty đợi chúng ta đó!
Thầy mỉm cười gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.