Chương 18: Chuyến đi của mùa hè. . .
Winny
21/08/2019
Chương 18: Chuyến đi của mùa hè. . .
Hôm nay, đến hạn trả tiền nợ ngân hàng mà lúc trước tôi nợ chi phí phẫu thuật cho ba. Thật may mắn, tôi đã gom đủ tiền rồi. Tôi đi vào ngân hàng, nói:
- Tôi đến trả tiền Trần Tú Anh đã nợ.
- Chị chờ một lát để em kiểm tra.- Cô nhân viên ngân hàng xinh đẹp đáp. Sau một hồi kiểm tra, cô ấy lắc đầu.- Khoản vay đã được trả ngay sau Tết rồi ạ.
- Hả? Là ai trả vậy?- Tôi hỏi lại. Cô gái lắc đầu:
- Cái này thì em không kiểm tra được đâu, vì đã dứt nợ rất lâu rồi.
- Thật ngại quá, mỗi tháng là do mẹ tôi đóng tiền lãi, trả hết khi nào tôi cũng không rõ. Cảm ơn!- Tôi đứng dậy ra về.
Là ai đã trả khoản nợ đó nhỉ? Anh Quân? Tôi rút điện thoại ra gọi cho anh ấy:
- A lô, anh à?
- Tú Anh, lâu quá em mới gọi cho anh đấy. Có rãnh không hả? Chúng ta đi uống cà phê được không?
- Chỗ nào?
Tôi bước vào quán, anh Quân đã ngồi sẵn, vẫy tay với tôi. Tôi mỉm cười với anh ấy, đi vào phía anh. Tôi ngồi vào ghế, đặt chiếc túi xách lên bàn.
- Em uống gì?
- Cam ép.- Tôi đáp. Anh gọi phục vụ, rồi chống cằm nhìn tôi:
- A, em gái anh càng ngày càng xinh đẹp ra đó! Vài tháng không gặp, anh nhớ em quá. Chuyện học hành ra sao rồi?
- Em ổn, năm sau ra trường. Làm xong event mùa hè của game thì sẽ về quê thăm ba mẹ, ở chơi vài hôm.- Tôi đáp.
- Có hiếu đấy. Sao tự dưng hôm nay lại gọi cho anh vậy?- Anh hỏi tôi. Suýt thì quên mất, tôi đi vào vấn đề:
- Khoản vay chi trả chi phí phẫu thuật cho ba là do anh trả à?
- Khoản vay? Anh quên mất, anh định về thành phố sẽ gửi trả ngân hàng nhưng lại phải đi công tác, sau đó thì cứ bận rộn mãi.- Anh ấy nhíu mày. Anh không trả, vậy ai trả?
Tôi nhớ lại... thầy đã từng nói hết tiền lì xì cho tôi, thì ra là do trả nợ à? Sao không nói cho tôi biết vậy, làm cái gì cũng giấu sau lưng tôi. Tôi mỉm cười, thầy tốt thật đấy. Anh Quân gọi tôi, khiến tôi giật mình:
- Tú Anh, em đang suy nghĩ gì vậy?
- Không có gì ạ!- Tôi phân bua. Anh hỏi tiếp:
- Em dạo gần đây có gặp Phong không?
Anh vẫn chưa biết tôi đang ở nhà thầy, nếu biết chắc hẳn sẽ phản đối. Tôi nên thú thật một phần, một phần giữ lại làm bí mật. Tôi nói:
- Em và thầy đang tìm hiểu nhau.
Anh ngừng khuấy chiếc muỗng trong ly cà phê, mặt đăm chiêu. Anh Quân nhìn tôi, tay run run:
- Yêu nhau rồi à?
- Vẫn chưa chính thức làm người yêu.- Tôi đáp. Anh thả lỏng hơn, phẩy tay:
- Hai cái người này, sao lại không nói cho anh biết chứ?
- Xin lỗi anh.- Tôi cười, xoay mặt ra ngoài cửa quán. Đúng lúc, tôi bắt gặp thầy đang đi cùng chị Uyên, hai người này hẹn gặp riêng ư? Thấy tôi nhìn về phía cửa chăm chăm, anh Quân cũng nhìn theo. Anh ấy vọt miệng:
- Hoàng Uyên có thai nhỉ?
- Ừm.- Tôi gật đầu. Anh ngạc nhiên hỏi:
- Em biết Uyên à?
- Vâng!
- Uyên chính là bạn cũ của Phong đó, lúc anh lên thành phố ở cùng cậu ấy có gặp Uyên vài lần nhưng sau đó cả hai người đều đi du học.- Anh kể. Tôi không còn tâm trí nghe anh nói, cố dặn lòng phải tin tưởng thầy. Cái thai của chị Uyên hơi nhô lên rồi, hình như sắp đến tháng thứ 5. Tôi đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài.
Thầy gặp tôi, ngạc nhiên hỏi:
- Tú Anh? Em làm gì ở đây?
- Em đi gặp anh Quân. Tình cờ nhỉ? Hai người có hẹn sao?- Tôi nhìn chị Uyên và thầy. Chị Uyên vội vàng thanh minh:
- Phong tình cờ gặp chị trên đường nên giúp chị xách đồ thôi.
Thầy gật đầu. Tôi thở phào nhẹ nhõm, là do tôi đa nghi quá. Anh Quân đi ra, chào:
- Hoàng Uyên, lâu quá không gặp, cả Phong nữa!
- Chào Quân.- Chị Uyên cười tươi đáp lại. Thầy nhướn mày:
- Bây giờ tôi sẽ về công ty, Tú Anh, em có đi cùng không? Khi nào rãnh tớ sẽ mời cậu đi ăn nhé Quân!
- Em cũng định ghé công ty.- Tôi đi qua phía thầy, vẫy tay tạm biệt.- Phiền anh đưa chị Uyên về nhé!
- Ừm...- Anh Quân gật đầu. Chị Uyên cũng tạm biệt tôi. Tôi và thầy đi bộ một quãng thì đến chỗ đỗ xe.
Tôi lên xe với thầy, thầy lái xe, hỏi tôi:
- Em không ghen đấy chứ?
- Không, thầy gặp chị Uyên cũng do tình cờ thôi. À, khoản vay em nợ ngân hàng là thầy trả đúng không?- Tôi nhìn thầy. Thầy nghĩ ngợi một chút rồi đáp:
- Là tiền lì xì Tết của em.
- Nhiều vậy ư?- Tôi ngạc nhiên rồi lắc đầu.- Lát nữa em sẽ chuyển khoản lại cho thầy, em có tiền mà!
- Tiền đó em cứ để dành đi, khi nào... lập gia đình thì dùng đến.- Thầy đáp tỉnh bơ.
Lập gia đình? Ôi trời! Tôi đỏ mặt, ý thầy bảo tôi cưới thầy sao? Thầy xoay đầu nhìn tôi, cười:
- Sao lại đỏ mặt?
- Thầy, cái tên xấu xa!- Tôi nghiến răng.
- Chẳng lẽ em không có ý định lập gia đình sao?
- Từ đây tới đó, em sẽ có thêm tiền, thầy khỏi lo!- Tôi sẽ trả lại số tiền đó cho thầy, chuyện của gia đình tôi, tôi cũng không thích nhờ vả ai, kể cả anh Quân.
- Vậy lập tài khoản cho Tiểu Như đi, sau này con bé đủ 18 sẽ dùng.- Thầy lo xa thật đấy.
- Nó là con chúng ta, thầy cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm chứ? Đến lúc con 18 thì số tiền trong tài khoản đó sẽ rất lớn, em muốn con tự lập, không dựa dẫm vào ba mẹ nữa.- Tôi nói. Thầy cũng có vẻ đồng ý gật đầu. Tôi nắm lấy bàn tay còn lại của thầy, đan bàn tay của tôi vào, nhỏ nhẹ:
- Cảm ơn thầy nhé!
Thầy ngạc nhiên vì hành động này của tôi, rồi mỉm cười:
- Hôm nay là ngày gì vậy chứ?
- Ây, người ta đang thể hiện lòng cảm kích đó.- Tôi nhăn mặt.- Sau này không được giấu em chuyện gì đâu đó, không được tự quyết định một mình, không thì em không tha cho thầy đâu.
Thầy nhìn tôi, im lặng, rồi gật đầu, nâng bàn tay của tôi, đặt lên đó một nụ hôn.
- Tuân lệnh!
Ngoan ngoãn, đáng yêu thật đó! Tôi cười tít mắt.
*****
Event lần này là về mùa hè, chúng tôi sẽ chụp poster và quay TVC ở biển, tiện thể du lịch một chuyến. Tôi gửi Tiểu Như ở với Tuyết San vài hôm, tôi và thầy chuẩn bị hành lí. 1 giờ sáng, chúng tôi lên đường cho chuyến nghỉ dưỡng.
Tôi đánh một giấc cho đến khi tới nơi. Lúc tôi thức dậy trời đã sáng hẳn, thầy ngồi cạnh tôi bấm laptop. Tôi cựa người, hỏi:
- Sắp đến chưa?
- Sắp!- Thầy không nhìn tôi trả lời. Tôi ngồi dậy nhìn xung quanh, mọi người trong công ty đều thức cả rồi, mỗi người một cái laptop làm việc riêng, chỉ có tôi là rãnh rỗi. Tôi hỏi:
- Mọi người đang làm gì vậy?
- Phải chuẩn bị sẵn hết mọi thứ của event, chờ ngày update thôi. Thời gian rãnh còn lại chúng ta tha hồ vui chơi!- Chị Thư đáp. Thì ra là vậy!
- Em có cần làm gì không nhỉ?
- Nghỉ ngơi đi, một lát đến nơi em phải chụp poster và quay TVC trong vòng 4 tiếng thôi đó!- Chị Thư ngồi phía sau giơ tay vỗ vai tôi. 4 tiếng có phải hơi gấp rút không? Tôi gật đầu:
- Hiên Quan có đi không nhỉ?
- Hả?- Cậu bạn ngồi phía dưới lên tiếng. Tôi vô tâm quá, từ lúc lên xe đến giờ thì ngủ say như chết. Tôi xoay người lại, vẫy tay chào cậu ta.
Không khí ở đây lạnh quá nhỉ? Tôi xoa xoa lấy hai bắp tay, ngước mắt lên nhìn mới thấy, không khí lạnh không phải do điều hoà mà là do thầy đang hoá thành tảng băng bên cạnh. Thầy liếc tôi một cái thật sắc, rồi quay lại nhìn cảnh cáo Hiên Quan khiến cậu ấy rụt người lại. Mọi người trong công ty ngẩng đầu lên nhìn thầy rồi đồng loạt thở dài lắc đầu. Tôi ngồi ngay ngắn lại, bấm điện thoại. Tôi facetime cho Tiểu Như, con bé nhanh chóng bắt máy. Nó hỏi tôi:
- Ba mẹ đang ở đâu vậy?
- Ba mẹ sắp đến biển. Lần sau du lịch mẹ sẽ dẫn con theo. Ở nhà nghe lời dì San nha. Mẹ sẽ mua nhiều quà về cho!- Tôi cười. Con bé ngoan ngoãn gật đầu:
- Con biết mà, ba mẹ đi du lịch vui vẻ nhé!
- Thầy, chào con đi.- Tôi đưa điện thoại quay mặt thầy, thầy vẫy tay với Tiểu Như:
- Chào con nhé. Ba sẽ mua nhiều quà cho con!
- Chào ba. Chào mẹ!- Con bé tắt máy.
Mọi người ở ngoài sau ồ lên chọc ghẹo tôi và thầy:
- Gia đình hạnh phúc như vậy, định khi nào gửi thiệp mừng đây?- Anh Kỳ nói.
- Phải, Tiểu Như may mắn lắm mới được làm con của hai người đó. Chi bằng cưới nhau, làm vợ chồng hợp pháp ngay đi.- Chị Châu tiếp lời.
Đám người kia mỗi người một câu, bắt đầu nhao nhao, đại ý là đốc thúc tôi và thầy cưới mau mau. Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
- Còn lâu lắm!
- Khi nào Tú Anh muốn cưới thì cưới thôi.- Thầy lên tiếng. Tôi ngạc nhiên, rồi đỏ mặt, đáng ghét!
Bọn người kia dẹp công việc qua một bên bắt đầu bàn tán. Chị Dung lắc đầu:
- Coi kìa, chiều chuộng như thế, kiếp trước em đã cứu cả thế giới hả Tú Anh?
- Chúng ta nên chuẩn bị bao nhiêu tiền đi đám cưới thì đủ nhỉ?- Anh Giang nhập cuộc.
- Sếp nhiều tiền như vậy, chỉ cần tấm lòng chúng ta đến dự thôi!- Anh Kỳ phất tay. Tiền bạc không đùa được đâu nhé. Tôi bĩu môi:
- Sếp thì sếp nhưng tiền mừng vẫn phải đi!
- Tú Anh à, làm người đừng tham lam quá, em có cả mỏ vàng bên cạnh rồi.- Chị Thư chỉ vào thầy. Thầy tựa lưng vào ghế, nhếch môi:
- Ai đi đám cưới còn được thêm lì xì đấy!
- Sộp đó.- Cả đoàn xe vỗ tay, chỉ có tôi là nóng nảy nhéo vào eo thầy khiến hắn ta vặn vẹo cả người.
Đến nơi, chúng tôi di chuyển qua chỗ thuê phòng, chị Thư ngoắc tay tôi:
- Đi make up nhanh đi Tú Anh, hành lí để giám đốc sắp xếp được rồi!
Thầy gật đầu. Tôi thấy vậy đi theo chị. Do concept là mùa hè nên tôi phải mặc bikini. Đây là lần đầu tôi mặc đồ hở hang như vậy. Tuy hở hang nhưng vớt vác lại, concept vẫn là tươi sáng dễ thương. Tôi được cấp cho bộ bikini liền màu trắng cùng chiếc nón cối rộng vành. Bộ phận make up bắt đầu gắn hoa lên tóc, lên mặt tôi, họ chọn tông cam làm chủ đạo. Tôi không nghĩ đi biển mà mình lại phải make up đậm như vậy, sóng biển mà đập vào mặt chỉ có nước thành yêu quái. Tôi thay đồ, cảm thấy không thoải mái lắm, cứ kéo kéo áo che ngực lại. Cô gái make up hỏi tôi:
- Vòng 1 của chị bao nhiêu vậy?
- À, 88.- Tôi cười.
- Vòng 2, vòng 3, cao bao nhiêu?- Cô ấy tròn mắt hỏi tiếp. Tôi thành thật đáp:
- Vòng 2 60, vòng 3 92. Cao 1m68.
Cô gái ấy vỗ mạnh tay lên bàn trang điểm:
- Sao chị không đi thi hoa hậu vậy chứ? Mặt cũng đẹp, dáng cũng đẹp, da cũng trắng. Thú thật, em còn không chắc là bộ bikini trắng hay da chị trắng.- Cô gái nắm tay tôi, chân thành nhìn vào mắt tôi. Hành động này của cô bạn khiến tôi hơi hoảng sợ, có cần manh động vậy không? Tôi lắc đầu:
- Không hợp với showbiz đâu.
- Nếu em đẹp như chị thì em đã thi hoa hậu từ lâu rồi. Tiếc thật!- Cô bạn chép miệng. Tôi hỏi:
- Trang điểm xong chưa?
- À, xong rồi. Đẹp quá đi mất!- Cô gái ấy cứ xuýt xoa khen ngợi tôi không ngớt. Tôi đứng dậy, khoác chiếc áo khoác voan mỏng vào, đi ra ngoài.
Trên bãi biển, bọn họ đã bày đầy đủ máy ảnh, máy quay, tấm phản quang cả rồi. Thấy tôi bước đến, mọi người dừng tay lại nhìn. Tôi không rõ là có chuyện gì khác biệt, nhưng họ cứ nhìn tôi chầm chầm như vậy khiến tôi khó chịu. Tôi đi đến vỗ vai Hiên Quan, cậu ấy lập tức lùi lại mấy bước. Mũi cậu ấy... mũi... là máu cam à? Tôi lo lắng chỉ vào mặt cậu ta:
- Máu mũi, cậu không khoẻ à?
Hiên Quan vội lấy tay quệt qua quệt lại, lắc đầu như cái máy rồi bỏ chạy. Tôi đáng sợ đến vậy ư? Tôi nhăn nhó hỏi chị Thư:
- Chụp được chưa chị?
- À, chụp... chụp...- Chị ấy lắp bắp, tiến đến cởi áo khoác của tôi ra. Ánh nắng hắt lên da tôi, càng làm cho nó trắng trẻo. Tôi cũng chưa từng biết mình trắng đến vậy.
Tôi bắt đầu nhìn ống kính tạo dáng. Chụp được vài tấm thì thầy đi đến. Thầy đưa mắt nhìn tôi, tôi mỉm cười với thầy.
Đột nhiên, tôi ngửi thấy mùi bão tố kéo đến. Thầy chạy ngay đến chỗ chụp ảnh, quát:
- Ai bảo em mặc như thế này chụp poster?
Tôi ngạc nhiên, mắt tròn mắt dẹt nhìn mọi người xung quanh, ai ai cũng im lặng. Chị Thư hoảng sợ, lắp bắp:
- Chúng ta làm event về mùa hè... nên bikini sẽ rất phù hợp...
- Đi thay đồ ngay!- Thầy giật chiếc áo khoác voan trên tay chị Thư, tiến đến choàng cho tôi. Tôi vẫn chưa hiểu chuyện lắm đã bị hầy lôi đi xềnh xệch vào phòng thay đồ. Tôi hỏi thầy:
- Sao vậy? Có chuyện gì à?
Thầy mở cửa, đẩy tôi vào phòng thay đồ, lục lọi đống quần áo mà mọi người chuẩn bị. Sau đó, thầy lấy ra chiếc váy maxi trắng dài chấm chân đưa cho tôi:
- Mặc đi!
A, thì ra là thầy ghen sao? Tôi nổi hứng trêu chọc thầy, không chịu cầm lấy chiếc váy, đưa tay lên sau gáy, pose một dáng gợi cảm:
- Em thấy mình mặc bikini rất đẹp mà. Đúng không?
Thầy trợn mắt, ho mấy cái. Tôi tiến đến đặt tay lên má thầy, bĩu môi:
- Thầy ghen sao? Ghen à? Em thấy bikini rất hợp với concept mùa hè này mà. Hơn 20 năm em chưa khoe da thịt ra, cũng thấy uổng phí của ba mẹ cho lắm. Nuột nà thế này kia mà...- Tôi vuốt tay mình. Thầy vò tay thành đấm cắn chặt răng lại. Xem ra rất bực bội rồi. Tôi tiếp tục trêu:
- Ra chụp ảnh tiếp thôi!
Tôi toan đi ra thì bị thầy kéo lại, xoay một cái liền áp vào tường. Thầy thô bạo khoá tay tôi đưa lên đỉnh đầu, cúi xuống hôn tôi. Nụ hôn của thầy không hề dịu dàng như hai nụ hôn trước mà cực kỳ mạnh bạo, chỉ hận không thể nuốt môi tôi vào bụng. Thầy cứ day dưa, triền miên như thế khiến tôi hít thở không thông. Tôi nương theo thầy mà thở, căn bản là tôi sắp nghẹt thở chết rồi. Thầy buông tôi ra, tôi thở gấp mấy hơi, ngước mắt lên nhìn thầy. Son môi của tôi bị lem hết rồi, còn vây lên cả môi thầy. Thầy vẫn còn tức giận, tống cho tôi bộ váy:
- Là ghen đó! Cơ thể em chỉ một mình tôi được phép nhìn thấy mà thôi. Còn không mau đi thay váy?
Tôi cố định thần lại, hít một hơi thật sâu:
- Ờm...- Tôi ngoan ngoãn cầm lấy chiếc váy, lò dò đi vào trong thay. Khi thầy ghen cũng rất đáng sợ nha. Thầy ra ngoài gọi con bé make up ban nãy vào để... tô son lại cho tôi. Cô gái nhiều chuyện kia nhìn đôi môi sưng đỏ, lem nhem của tôi, cười tà ác:
- Là hôn đúng không, hôn rất mạnh nữa là...
- Nói gì vậy chứ?- Tôi ngại ngùng nhìn về hướng khác không trả lời. Cô gái ấy vẫn không có ý định buông tha cho tôi:
- Không ngờ giám đốc cũng mãnh liệt như vậy. Hai người đã... ấy ấy chưa hả?
Tôi đỏ mặt hơn gấc, nhăn nhó:
- Làm gì có chuyện đó chứ!
- Lớn cả rồi. Giám đốc còn phong độ, cao to như thế thì nhu cầu sinh lí chắc cao lắm!- Cô ta hí mắt suy nghĩ, liếm môi thèm thuồng. Tôi vội vàng xua tay:
- Ngoài hôn ra thì chưa làm gì cả!
- Hai người đang ở chung nhà sao?- Cô ấy tròn mắt hỏi lại. Tôi gật đầu. Cô ấy thở dài:
- Chẳng lẽ giám đốc bị yếu sinh lí? Đàn ông đến tuổi này mà không giải toả nhu cầu thì rất là lạ. Chị nên chiều chuộng người yêu hơn, chị cũng quá tuổi 18 rồi còn gì, đừng có khư khư giữ mình quá, đàn ông sẽ mau chán lắm đó!
Tôi trợn tròn mắt. Yếu sinh lí? Thầy bị yếu sinh lí? Tôi quay cuồng với mớ hoang mang trong đầu, nhoẻn miệng cười cứng ngắc.
Hôm nay, đến hạn trả tiền nợ ngân hàng mà lúc trước tôi nợ chi phí phẫu thuật cho ba. Thật may mắn, tôi đã gom đủ tiền rồi. Tôi đi vào ngân hàng, nói:
- Tôi đến trả tiền Trần Tú Anh đã nợ.
- Chị chờ một lát để em kiểm tra.- Cô nhân viên ngân hàng xinh đẹp đáp. Sau một hồi kiểm tra, cô ấy lắc đầu.- Khoản vay đã được trả ngay sau Tết rồi ạ.
- Hả? Là ai trả vậy?- Tôi hỏi lại. Cô gái lắc đầu:
- Cái này thì em không kiểm tra được đâu, vì đã dứt nợ rất lâu rồi.
- Thật ngại quá, mỗi tháng là do mẹ tôi đóng tiền lãi, trả hết khi nào tôi cũng không rõ. Cảm ơn!- Tôi đứng dậy ra về.
Là ai đã trả khoản nợ đó nhỉ? Anh Quân? Tôi rút điện thoại ra gọi cho anh ấy:
- A lô, anh à?
- Tú Anh, lâu quá em mới gọi cho anh đấy. Có rãnh không hả? Chúng ta đi uống cà phê được không?
- Chỗ nào?
Tôi bước vào quán, anh Quân đã ngồi sẵn, vẫy tay với tôi. Tôi mỉm cười với anh ấy, đi vào phía anh. Tôi ngồi vào ghế, đặt chiếc túi xách lên bàn.
- Em uống gì?
- Cam ép.- Tôi đáp. Anh gọi phục vụ, rồi chống cằm nhìn tôi:
- A, em gái anh càng ngày càng xinh đẹp ra đó! Vài tháng không gặp, anh nhớ em quá. Chuyện học hành ra sao rồi?
- Em ổn, năm sau ra trường. Làm xong event mùa hè của game thì sẽ về quê thăm ba mẹ, ở chơi vài hôm.- Tôi đáp.
- Có hiếu đấy. Sao tự dưng hôm nay lại gọi cho anh vậy?- Anh hỏi tôi. Suýt thì quên mất, tôi đi vào vấn đề:
- Khoản vay chi trả chi phí phẫu thuật cho ba là do anh trả à?
- Khoản vay? Anh quên mất, anh định về thành phố sẽ gửi trả ngân hàng nhưng lại phải đi công tác, sau đó thì cứ bận rộn mãi.- Anh ấy nhíu mày. Anh không trả, vậy ai trả?
Tôi nhớ lại... thầy đã từng nói hết tiền lì xì cho tôi, thì ra là do trả nợ à? Sao không nói cho tôi biết vậy, làm cái gì cũng giấu sau lưng tôi. Tôi mỉm cười, thầy tốt thật đấy. Anh Quân gọi tôi, khiến tôi giật mình:
- Tú Anh, em đang suy nghĩ gì vậy?
- Không có gì ạ!- Tôi phân bua. Anh hỏi tiếp:
- Em dạo gần đây có gặp Phong không?
Anh vẫn chưa biết tôi đang ở nhà thầy, nếu biết chắc hẳn sẽ phản đối. Tôi nên thú thật một phần, một phần giữ lại làm bí mật. Tôi nói:
- Em và thầy đang tìm hiểu nhau.
Anh ngừng khuấy chiếc muỗng trong ly cà phê, mặt đăm chiêu. Anh Quân nhìn tôi, tay run run:
- Yêu nhau rồi à?
- Vẫn chưa chính thức làm người yêu.- Tôi đáp. Anh thả lỏng hơn, phẩy tay:
- Hai cái người này, sao lại không nói cho anh biết chứ?
- Xin lỗi anh.- Tôi cười, xoay mặt ra ngoài cửa quán. Đúng lúc, tôi bắt gặp thầy đang đi cùng chị Uyên, hai người này hẹn gặp riêng ư? Thấy tôi nhìn về phía cửa chăm chăm, anh Quân cũng nhìn theo. Anh ấy vọt miệng:
- Hoàng Uyên có thai nhỉ?
- Ừm.- Tôi gật đầu. Anh ngạc nhiên hỏi:
- Em biết Uyên à?
- Vâng!
- Uyên chính là bạn cũ của Phong đó, lúc anh lên thành phố ở cùng cậu ấy có gặp Uyên vài lần nhưng sau đó cả hai người đều đi du học.- Anh kể. Tôi không còn tâm trí nghe anh nói, cố dặn lòng phải tin tưởng thầy. Cái thai của chị Uyên hơi nhô lên rồi, hình như sắp đến tháng thứ 5. Tôi đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài.
Thầy gặp tôi, ngạc nhiên hỏi:
- Tú Anh? Em làm gì ở đây?
- Em đi gặp anh Quân. Tình cờ nhỉ? Hai người có hẹn sao?- Tôi nhìn chị Uyên và thầy. Chị Uyên vội vàng thanh minh:
- Phong tình cờ gặp chị trên đường nên giúp chị xách đồ thôi.
Thầy gật đầu. Tôi thở phào nhẹ nhõm, là do tôi đa nghi quá. Anh Quân đi ra, chào:
- Hoàng Uyên, lâu quá không gặp, cả Phong nữa!
- Chào Quân.- Chị Uyên cười tươi đáp lại. Thầy nhướn mày:
- Bây giờ tôi sẽ về công ty, Tú Anh, em có đi cùng không? Khi nào rãnh tớ sẽ mời cậu đi ăn nhé Quân!
- Em cũng định ghé công ty.- Tôi đi qua phía thầy, vẫy tay tạm biệt.- Phiền anh đưa chị Uyên về nhé!
- Ừm...- Anh Quân gật đầu. Chị Uyên cũng tạm biệt tôi. Tôi và thầy đi bộ một quãng thì đến chỗ đỗ xe.
Tôi lên xe với thầy, thầy lái xe, hỏi tôi:
- Em không ghen đấy chứ?
- Không, thầy gặp chị Uyên cũng do tình cờ thôi. À, khoản vay em nợ ngân hàng là thầy trả đúng không?- Tôi nhìn thầy. Thầy nghĩ ngợi một chút rồi đáp:
- Là tiền lì xì Tết của em.
- Nhiều vậy ư?- Tôi ngạc nhiên rồi lắc đầu.- Lát nữa em sẽ chuyển khoản lại cho thầy, em có tiền mà!
- Tiền đó em cứ để dành đi, khi nào... lập gia đình thì dùng đến.- Thầy đáp tỉnh bơ.
Lập gia đình? Ôi trời! Tôi đỏ mặt, ý thầy bảo tôi cưới thầy sao? Thầy xoay đầu nhìn tôi, cười:
- Sao lại đỏ mặt?
- Thầy, cái tên xấu xa!- Tôi nghiến răng.
- Chẳng lẽ em không có ý định lập gia đình sao?
- Từ đây tới đó, em sẽ có thêm tiền, thầy khỏi lo!- Tôi sẽ trả lại số tiền đó cho thầy, chuyện của gia đình tôi, tôi cũng không thích nhờ vả ai, kể cả anh Quân.
- Vậy lập tài khoản cho Tiểu Như đi, sau này con bé đủ 18 sẽ dùng.- Thầy lo xa thật đấy.
- Nó là con chúng ta, thầy cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm chứ? Đến lúc con 18 thì số tiền trong tài khoản đó sẽ rất lớn, em muốn con tự lập, không dựa dẫm vào ba mẹ nữa.- Tôi nói. Thầy cũng có vẻ đồng ý gật đầu. Tôi nắm lấy bàn tay còn lại của thầy, đan bàn tay của tôi vào, nhỏ nhẹ:
- Cảm ơn thầy nhé!
Thầy ngạc nhiên vì hành động này của tôi, rồi mỉm cười:
- Hôm nay là ngày gì vậy chứ?
- Ây, người ta đang thể hiện lòng cảm kích đó.- Tôi nhăn mặt.- Sau này không được giấu em chuyện gì đâu đó, không được tự quyết định một mình, không thì em không tha cho thầy đâu.
Thầy nhìn tôi, im lặng, rồi gật đầu, nâng bàn tay của tôi, đặt lên đó một nụ hôn.
- Tuân lệnh!
Ngoan ngoãn, đáng yêu thật đó! Tôi cười tít mắt.
*****
Event lần này là về mùa hè, chúng tôi sẽ chụp poster và quay TVC ở biển, tiện thể du lịch một chuyến. Tôi gửi Tiểu Như ở với Tuyết San vài hôm, tôi và thầy chuẩn bị hành lí. 1 giờ sáng, chúng tôi lên đường cho chuyến nghỉ dưỡng.
Tôi đánh một giấc cho đến khi tới nơi. Lúc tôi thức dậy trời đã sáng hẳn, thầy ngồi cạnh tôi bấm laptop. Tôi cựa người, hỏi:
- Sắp đến chưa?
- Sắp!- Thầy không nhìn tôi trả lời. Tôi ngồi dậy nhìn xung quanh, mọi người trong công ty đều thức cả rồi, mỗi người một cái laptop làm việc riêng, chỉ có tôi là rãnh rỗi. Tôi hỏi:
- Mọi người đang làm gì vậy?
- Phải chuẩn bị sẵn hết mọi thứ của event, chờ ngày update thôi. Thời gian rãnh còn lại chúng ta tha hồ vui chơi!- Chị Thư đáp. Thì ra là vậy!
- Em có cần làm gì không nhỉ?
- Nghỉ ngơi đi, một lát đến nơi em phải chụp poster và quay TVC trong vòng 4 tiếng thôi đó!- Chị Thư ngồi phía sau giơ tay vỗ vai tôi. 4 tiếng có phải hơi gấp rút không? Tôi gật đầu:
- Hiên Quan có đi không nhỉ?
- Hả?- Cậu bạn ngồi phía dưới lên tiếng. Tôi vô tâm quá, từ lúc lên xe đến giờ thì ngủ say như chết. Tôi xoay người lại, vẫy tay chào cậu ta.
Không khí ở đây lạnh quá nhỉ? Tôi xoa xoa lấy hai bắp tay, ngước mắt lên nhìn mới thấy, không khí lạnh không phải do điều hoà mà là do thầy đang hoá thành tảng băng bên cạnh. Thầy liếc tôi một cái thật sắc, rồi quay lại nhìn cảnh cáo Hiên Quan khiến cậu ấy rụt người lại. Mọi người trong công ty ngẩng đầu lên nhìn thầy rồi đồng loạt thở dài lắc đầu. Tôi ngồi ngay ngắn lại, bấm điện thoại. Tôi facetime cho Tiểu Như, con bé nhanh chóng bắt máy. Nó hỏi tôi:
- Ba mẹ đang ở đâu vậy?
- Ba mẹ sắp đến biển. Lần sau du lịch mẹ sẽ dẫn con theo. Ở nhà nghe lời dì San nha. Mẹ sẽ mua nhiều quà về cho!- Tôi cười. Con bé ngoan ngoãn gật đầu:
- Con biết mà, ba mẹ đi du lịch vui vẻ nhé!
- Thầy, chào con đi.- Tôi đưa điện thoại quay mặt thầy, thầy vẫy tay với Tiểu Như:
- Chào con nhé. Ba sẽ mua nhiều quà cho con!
- Chào ba. Chào mẹ!- Con bé tắt máy.
Mọi người ở ngoài sau ồ lên chọc ghẹo tôi và thầy:
- Gia đình hạnh phúc như vậy, định khi nào gửi thiệp mừng đây?- Anh Kỳ nói.
- Phải, Tiểu Như may mắn lắm mới được làm con của hai người đó. Chi bằng cưới nhau, làm vợ chồng hợp pháp ngay đi.- Chị Châu tiếp lời.
Đám người kia mỗi người một câu, bắt đầu nhao nhao, đại ý là đốc thúc tôi và thầy cưới mau mau. Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
- Còn lâu lắm!
- Khi nào Tú Anh muốn cưới thì cưới thôi.- Thầy lên tiếng. Tôi ngạc nhiên, rồi đỏ mặt, đáng ghét!
Bọn người kia dẹp công việc qua một bên bắt đầu bàn tán. Chị Dung lắc đầu:
- Coi kìa, chiều chuộng như thế, kiếp trước em đã cứu cả thế giới hả Tú Anh?
- Chúng ta nên chuẩn bị bao nhiêu tiền đi đám cưới thì đủ nhỉ?- Anh Giang nhập cuộc.
- Sếp nhiều tiền như vậy, chỉ cần tấm lòng chúng ta đến dự thôi!- Anh Kỳ phất tay. Tiền bạc không đùa được đâu nhé. Tôi bĩu môi:
- Sếp thì sếp nhưng tiền mừng vẫn phải đi!
- Tú Anh à, làm người đừng tham lam quá, em có cả mỏ vàng bên cạnh rồi.- Chị Thư chỉ vào thầy. Thầy tựa lưng vào ghế, nhếch môi:
- Ai đi đám cưới còn được thêm lì xì đấy!
- Sộp đó.- Cả đoàn xe vỗ tay, chỉ có tôi là nóng nảy nhéo vào eo thầy khiến hắn ta vặn vẹo cả người.
Đến nơi, chúng tôi di chuyển qua chỗ thuê phòng, chị Thư ngoắc tay tôi:
- Đi make up nhanh đi Tú Anh, hành lí để giám đốc sắp xếp được rồi!
Thầy gật đầu. Tôi thấy vậy đi theo chị. Do concept là mùa hè nên tôi phải mặc bikini. Đây là lần đầu tôi mặc đồ hở hang như vậy. Tuy hở hang nhưng vớt vác lại, concept vẫn là tươi sáng dễ thương. Tôi được cấp cho bộ bikini liền màu trắng cùng chiếc nón cối rộng vành. Bộ phận make up bắt đầu gắn hoa lên tóc, lên mặt tôi, họ chọn tông cam làm chủ đạo. Tôi không nghĩ đi biển mà mình lại phải make up đậm như vậy, sóng biển mà đập vào mặt chỉ có nước thành yêu quái. Tôi thay đồ, cảm thấy không thoải mái lắm, cứ kéo kéo áo che ngực lại. Cô gái make up hỏi tôi:
- Vòng 1 của chị bao nhiêu vậy?
- À, 88.- Tôi cười.
- Vòng 2, vòng 3, cao bao nhiêu?- Cô ấy tròn mắt hỏi tiếp. Tôi thành thật đáp:
- Vòng 2 60, vòng 3 92. Cao 1m68.
Cô gái ấy vỗ mạnh tay lên bàn trang điểm:
- Sao chị không đi thi hoa hậu vậy chứ? Mặt cũng đẹp, dáng cũng đẹp, da cũng trắng. Thú thật, em còn không chắc là bộ bikini trắng hay da chị trắng.- Cô gái nắm tay tôi, chân thành nhìn vào mắt tôi. Hành động này của cô bạn khiến tôi hơi hoảng sợ, có cần manh động vậy không? Tôi lắc đầu:
- Không hợp với showbiz đâu.
- Nếu em đẹp như chị thì em đã thi hoa hậu từ lâu rồi. Tiếc thật!- Cô bạn chép miệng. Tôi hỏi:
- Trang điểm xong chưa?
- À, xong rồi. Đẹp quá đi mất!- Cô gái ấy cứ xuýt xoa khen ngợi tôi không ngớt. Tôi đứng dậy, khoác chiếc áo khoác voan mỏng vào, đi ra ngoài.
Trên bãi biển, bọn họ đã bày đầy đủ máy ảnh, máy quay, tấm phản quang cả rồi. Thấy tôi bước đến, mọi người dừng tay lại nhìn. Tôi không rõ là có chuyện gì khác biệt, nhưng họ cứ nhìn tôi chầm chầm như vậy khiến tôi khó chịu. Tôi đi đến vỗ vai Hiên Quan, cậu ấy lập tức lùi lại mấy bước. Mũi cậu ấy... mũi... là máu cam à? Tôi lo lắng chỉ vào mặt cậu ta:
- Máu mũi, cậu không khoẻ à?
Hiên Quan vội lấy tay quệt qua quệt lại, lắc đầu như cái máy rồi bỏ chạy. Tôi đáng sợ đến vậy ư? Tôi nhăn nhó hỏi chị Thư:
- Chụp được chưa chị?
- À, chụp... chụp...- Chị ấy lắp bắp, tiến đến cởi áo khoác của tôi ra. Ánh nắng hắt lên da tôi, càng làm cho nó trắng trẻo. Tôi cũng chưa từng biết mình trắng đến vậy.
Tôi bắt đầu nhìn ống kính tạo dáng. Chụp được vài tấm thì thầy đi đến. Thầy đưa mắt nhìn tôi, tôi mỉm cười với thầy.
Đột nhiên, tôi ngửi thấy mùi bão tố kéo đến. Thầy chạy ngay đến chỗ chụp ảnh, quát:
- Ai bảo em mặc như thế này chụp poster?
Tôi ngạc nhiên, mắt tròn mắt dẹt nhìn mọi người xung quanh, ai ai cũng im lặng. Chị Thư hoảng sợ, lắp bắp:
- Chúng ta làm event về mùa hè... nên bikini sẽ rất phù hợp...
- Đi thay đồ ngay!- Thầy giật chiếc áo khoác voan trên tay chị Thư, tiến đến choàng cho tôi. Tôi vẫn chưa hiểu chuyện lắm đã bị hầy lôi đi xềnh xệch vào phòng thay đồ. Tôi hỏi thầy:
- Sao vậy? Có chuyện gì à?
Thầy mở cửa, đẩy tôi vào phòng thay đồ, lục lọi đống quần áo mà mọi người chuẩn bị. Sau đó, thầy lấy ra chiếc váy maxi trắng dài chấm chân đưa cho tôi:
- Mặc đi!
A, thì ra là thầy ghen sao? Tôi nổi hứng trêu chọc thầy, không chịu cầm lấy chiếc váy, đưa tay lên sau gáy, pose một dáng gợi cảm:
- Em thấy mình mặc bikini rất đẹp mà. Đúng không?
Thầy trợn mắt, ho mấy cái. Tôi tiến đến đặt tay lên má thầy, bĩu môi:
- Thầy ghen sao? Ghen à? Em thấy bikini rất hợp với concept mùa hè này mà. Hơn 20 năm em chưa khoe da thịt ra, cũng thấy uổng phí của ba mẹ cho lắm. Nuột nà thế này kia mà...- Tôi vuốt tay mình. Thầy vò tay thành đấm cắn chặt răng lại. Xem ra rất bực bội rồi. Tôi tiếp tục trêu:
- Ra chụp ảnh tiếp thôi!
Tôi toan đi ra thì bị thầy kéo lại, xoay một cái liền áp vào tường. Thầy thô bạo khoá tay tôi đưa lên đỉnh đầu, cúi xuống hôn tôi. Nụ hôn của thầy không hề dịu dàng như hai nụ hôn trước mà cực kỳ mạnh bạo, chỉ hận không thể nuốt môi tôi vào bụng. Thầy cứ day dưa, triền miên như thế khiến tôi hít thở không thông. Tôi nương theo thầy mà thở, căn bản là tôi sắp nghẹt thở chết rồi. Thầy buông tôi ra, tôi thở gấp mấy hơi, ngước mắt lên nhìn thầy. Son môi của tôi bị lem hết rồi, còn vây lên cả môi thầy. Thầy vẫn còn tức giận, tống cho tôi bộ váy:
- Là ghen đó! Cơ thể em chỉ một mình tôi được phép nhìn thấy mà thôi. Còn không mau đi thay váy?
Tôi cố định thần lại, hít một hơi thật sâu:
- Ờm...- Tôi ngoan ngoãn cầm lấy chiếc váy, lò dò đi vào trong thay. Khi thầy ghen cũng rất đáng sợ nha. Thầy ra ngoài gọi con bé make up ban nãy vào để... tô son lại cho tôi. Cô gái nhiều chuyện kia nhìn đôi môi sưng đỏ, lem nhem của tôi, cười tà ác:
- Là hôn đúng không, hôn rất mạnh nữa là...
- Nói gì vậy chứ?- Tôi ngại ngùng nhìn về hướng khác không trả lời. Cô gái ấy vẫn không có ý định buông tha cho tôi:
- Không ngờ giám đốc cũng mãnh liệt như vậy. Hai người đã... ấy ấy chưa hả?
Tôi đỏ mặt hơn gấc, nhăn nhó:
- Làm gì có chuyện đó chứ!
- Lớn cả rồi. Giám đốc còn phong độ, cao to như thế thì nhu cầu sinh lí chắc cao lắm!- Cô ta hí mắt suy nghĩ, liếm môi thèm thuồng. Tôi vội vàng xua tay:
- Ngoài hôn ra thì chưa làm gì cả!
- Hai người đang ở chung nhà sao?- Cô ấy tròn mắt hỏi lại. Tôi gật đầu. Cô ấy thở dài:
- Chẳng lẽ giám đốc bị yếu sinh lí? Đàn ông đến tuổi này mà không giải toả nhu cầu thì rất là lạ. Chị nên chiều chuộng người yêu hơn, chị cũng quá tuổi 18 rồi còn gì, đừng có khư khư giữ mình quá, đàn ông sẽ mau chán lắm đó!
Tôi trợn tròn mắt. Yếu sinh lí? Thầy bị yếu sinh lí? Tôi quay cuồng với mớ hoang mang trong đầu, nhoẻn miệng cười cứng ngắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.