Chương 14: Cuộc họp lớp. . .
Winny
21/08/2019
Chương 14: Cuộc họp lớp. . .
Thứ hai đầu tuần, tôi giao Tiểu Như cho công ty giữ. Thầy đưa tôi đến trường. Tôi cũng không định đi cùng thầy đâu, nhưng để tiết kiệm chi phí đi lại thì... ké xe cũng ổn mà.
Hôm nay bọn sinh viên lạ lắm, cứ nhìn tôi và thầy chỉ trỏ suốt. Thầy trò đi chung, kì quái lắm sao? Đâu còn giống với thời Cô Long, Dương Quá. Dù tôi và thầy có yêu nhau thì cũng không có gì bất nghĩa, quá đáng. Ôi, tôi đang nghĩ cái gì vậy hả? Tôi lấm lét liếc thầy, thầy nhanh chân đi trước, tôi thong thả tản bộ đi sau.
Tuyết San từ đâu đi đến kéo tay tôi:
- Tú Anh chuyện cậu và thầy ở sống thử ai cũng biết cả rồi, họ còn bảo cậu là con... hồ ly tinh, dụ dỗ thầy... lên giường, cho làm đại diện game Phong Thần.
- Sống thử?- Trời, tôi và thầy còn chưa ngủ chung giường nữa đâu ra sống thử? Chuyện còn lại là do thầy câu dẫn, tôi không có dẫn dụ thầy. Người gợi ý ở chung nhà là thầy kia mà. Tôi hất mặt.- Bọn họ muốn nói gì thì nói, không cần quan tâm!
- Tú Anh!- Tôi không quay đầu lại cũng biết là Quốc Minh nên kéo tay Tuyết San đi thẳng.
- Nè nè, cậu là Hạ Tử Anh trên game Phong Thần đúng không? Tớ biết mà, tớ là Lạc Bình Thiên!- Quốc Minh chạy nhanh hơn vỗ vào vai tôi.
Tôi đơ ra, đứng như chôn chân. Hơi bất ngờ nha... nhưng cũng không bất ngờ lắm. Nhỉ? Người mặt dày theo đuổi tôi ở ngoài đời lẫn trong game thì chỉ có cậu ấy thôi.
- Cậu quên khoa mình là kĩ thuật máy tính à? Bọn họ ai cũng chơi game Phong Thần hết.- Tuyết San ghé tai tôi nói.
Tôi liếc cậu ta:
- Tần Tuyết là Lan Vân đúng không?
- Đúng đúng!- Cậu ta gật đầu lia lịa nở nụ cười. Tôi bỉu môi, kéo Tuyết San đi thẳng không thèm quay đầu lại. Quốc Minh chạy theo tôi:
- Tú Anh, chờ tớ với. Tuy bọn họ có đồn đại chuyện tình cảm của cậu và giảng viên nhưng tớ không tin đâu. Hôm đó cậu thẳng tay tát thầy ấy mà...
Tôi dừng chân, hít một hơi thật sâu, kiềm nén cơn tức giận. Tôi xoay đầu lại:
- Cậu, bớt lải nhải đi!- Tôi chỉ tay vào ngực cậu ta.
Tôi vào lớp, thầy đã ngồi sẵn trên ghế, chăm chú quan sát tôi và Quốc Minh đang đứng ở cửa lớp. Do khác lớp nên cậu ta đành bùi ngùi rẽ sang lớp bên cạnh. Bọn con trai thấy tôi liền vây kín:
- Tú Anh, cậu làm đại diện game Phong Thần nhìn tuyệt lắm!
- Hạ Tử Anh- tên game hay lắm nha, còn đua hay nữa.
- Cậu cho tớ vào gia tộc Hạ Tử với.
Tôi nở nụ cười thân thiện, bọn đó lập tức lé mắt. Tôi nói:
- Tớ không có quyền quyết định. Các cậu cứ luyện đi, nếu đủ pro thì sẽ được vào thôi.- Gia tộc Hạ Tử toàn là những người có công đóng góp sản xuất ra game thôi, các người phải chờ lâu thật lâu rồi. Pro thôi là chưa đủ, tôi chỉ nói xả giao vậy thôi à.
- Điểm danh.- Thầy nhẹ nhàng nói.- Trần Tú Anh!
- Có.- Tôi vui vẻ giơ tay, cảm giác đi học đúng giờ, không phải tranh thủ đi kiếm tiền thật là tuyệt vời mà. Thầy đưa tay che miệng hắng giọng rồi gọi tên tiếp theo. Lần đầu tiên tôi thấy... thầy lúc giảng bài rất cuốn hút. Tôi vô thức bị cuốn vào vẻ đẹp trai, sáng láng ấy. Tôi cứ nhìn thầy không rời mắt, còn có chút mê muội. Thầy ngừng giảng đưa mắt nhìn tôi. Tôi bối rối thụt đầu xuống sau cuốn sách. Hình như thầy khẽ nhếch mép, rồi tiếp tục giảng bài. Tôi cắn cắn môi mình, trong lòng cũng vui vui kì lạ.
Lúc ra về, thầy lái xe, hỏi:
- Lạc Bình Thiên là Quốc Minh?
- Đúng vậy!- Tôi gật đầu.
- Sao em không nói em là người ở chung nhà với tôi? Cho cậu ta khỏi đeo bám nữa!- Thầy hỏi như trách móc. Liên quan? Nói chuyện gì mà logic đến buồn cười.
- Thầy à, thiên hạ đồn đại như thế nào cũng được, sao thầy lại tự tung tin đồn thế này? Ở chung nhà chứ không phải ngủ chung giường, cũng không phải người yêu, em chính là đang cho cậu ấy cơ hội theo đuổi.- Tôi nhếch mép, thầy đánh giá vị trí của thầy trong lòng tôi hơi cao quá rồi đó.
Thầy bực dọc nhấn ga. Tôi chỉ tuỳ tiện nói như vậy thôi mà, có cần tức giận dữ vậy không? Tôi và thầy ghé sang công ty đón con gái, đi học một buổi thôi mà tôi đã nhớ con bé nôn nao rồi. Tôi đi vào, vẫy tay chào mọi người. Bé Như chạy đến ôm chầm lấy thân tôi.
- Chiều nay bọn anh đi họp lớp thời cấp 3, em đi cùng không?- Anh Giang hỏi tôi. Tôi ngạc nhiên lắc đầu:
- Em đi làm gì, chiều nay em dẫn Tiểu Như đi khám.- Tôi bế Tiểu Như lên, hôn con bé 1 cái.
- Chỉ sợ em ghen thôi, khỏi nói, năm đó, giám đốc được bao nhiêu cô theo đuổi.- Anh Kỳ chạy ra cười ha hả. Thầy chép miệng không trả lời. Ghen gì chứ? Nói vậy, là có cô Uyên, Uyên gì đó đến chỗ hẹn nữa ư? Trong lòng tôi cũng cảm thấy khó chịu lắm. Tôi liếc mắt nhìn thầy:
- Ừm, những buổi gặp mặt như thế này thích hợp để tìm hiểu những cô gái năm xưa mà các anh bỏ lỡ mà. Chúc vui vẻ nhé!
Tôi bế Tiểu Như lướt qua thầy, thầy vẫn còn giận chuyện ban nãy nên chẳng thèm nhìn tôi mà xoay mặt đi hướng khác. Tốt lắm! Tôi ra khỏi công ty, bực bội hỏi con gái:
- Bọn họ đều không bằng mẹ, đúng không Tiểu Như?- Con bé liền gật đầu lia lịa tán thành. Đúng là con gái ngoan của mẹ, thương con.
*****
- Tình trạng của con đã đỡ hơn rất nhiều, con nên tập nói từ từ đi.- Người bác sĩ vuốt tóc Tiểu Như, con lễ phép khoanh tay cúi đầu chào rồi cả hai mẹ con cùng ra về. Trên đường đi, tôi bảo con bé:
- Tiểu Như, gọi mẹ đi!- Tôi nóng lòng mong đợi, con bé khó khăn mở miệng:
- M...mẹ!- Con bé nói xong thì cười híp mắt.
Tôi mừng đến phát khóc, nhấc bổng con bé lên hôn 1 cái rõ kêu lên má. Rốt cuộc thì con cũng nói được rồi, cũng kịp vào lớp 1 với bạn bè đồng trang lứa.
Tôi mua kem cho con, trên đường về cứ bắt nó tập nói suốt.
- Gọi ba đi!
- Ba...
- Từ từ con sẽ nói được bình thường thôi!- Tôi xoa đầu nó, con bé gật đầu nở nụ cười như nắng mai. Tôi cũng cười, trong lòng vui sướng lạ thường, là hạnh phúc đấy nhỉ?
*****
- Tiểu Như, vào ngủ đi con!- Tôi ngoắc con bé vào phòng, đắp chăn cẩn thận, hôn lên trán nó.- Con ngủ ngon.
- Mẹ... ngủ...ngủ.... ngon!- Nó bập bẹ nói như đứa con nít, tôi phì cười, vuốt tóc nó, đến khi nó ngủ thiếp đi mới rón rén ra khỏi phòng.
Chẳng biết họp lớp có vui không mà đến giờ thầy chưa về. Tôi nằm trên ghế sô pha, xem mấy chương trình tạp kĩ trên ti vi, chờ đợi. Trong lòng tôi nao nao bức bối, có phải hôm nay thầy sẽ qua đêm bên ngoài không? Đối với một người đàn ông độc thân, sáng giá như thầy thì có vẻ cũng bình thường. Nhưng nhà thầy đang có người ngoài là tôi và một đứa con thì thầy cũng phải suy nghĩ cho người ngoài đang dõi mắt chờ đợi thầy về để được ngủ chứ. Đầu óc tôi cứ quay cuồng trong mớ suy tư hỗn độn. Từng giờ trôi qua chán ngắt. 1 giờ sáng, thầy chưa về. Tôi tắt ti vi, ra ngoài khóa cổng định đi ngủ thì xe thầy về đến cửa. Tôi đứng khoanh tay, dựa người trước cổng, lên giọng:
- Thầy về rồi sao?
- A!- Tiếng phụ nữ. Là ai thế? Tôi ngạc nhiên nhìn cửa xe mở ra, một người phụ nữ kè thầy ra khỏi ghế. Cô Uyên... Uyên gì đó? Ơ hay, thời tiết hôm nay sao nóng quá vậy nhỉ? Tôi nhoẻn miệng cười cứng ngắc:
- Anh ấy say ư?
- Ừm. Phong bị bạn bè chuốt rượu, cậu ấy lại không biết uống.- Cô ấy cười hiền lành. Trông có vẻ... tình cũ không rủ cũng tới thật rồi. Tuy thầy luôn miệng nói hai người là bạn thân nhưng tôi lại nghĩ, giữa con trai và con gái thì làm đ*o gì có cái gọi là tình bạn? Tôi hít một hơi thật sâu:
- À... cảm ơn chị đã đưa anh ấy về nhé!
- Em là bạn gái Phong ư?- Chị ấy e dè hỏi tôi. Tôi vội vàng lắc đầu xua tay:
- Không phải, em chỉ ở nhờ nhà thầy vài hôm thôi.- Hình như là hơn một tháng rồi và tôi cũng chưa hỏi thăm xem anh Quân đã về nước chưa.
- Em đỡ anh ấy tiếp chị đi!- Chị ấy nhăn nhó. Vóc dáng chị Uyên thì thấp bé nhẹ cân, còn thầy thì như con trâu nước chết sình.
Tôi thở hắt ra, kè con sâu rượu vào:
- Chị đỗ xe vào sân giúp em đi, cảm ơn!
- Ừm, chị về luôn nhé!- Chị chạy xe vào sân rồi đi khỏi nhà. Đường thì vắng, đêm thì khuya, tôi nói:
- Chị về một mình có ổn không vậy?
- Chị gọi taxi rồi, không sao đâu. Em chăm sóc cho Phong nhé!- Chị ấy cười tươi.
“Em chăm sóc cho Phong nhé!” Dẹp đi, tôi nê thầy lên giường đã là làm phước rồi đấy.
Mùi nước hoa của phụ nữ? Sao lại uống nhiều vậy? Đi bia ôm à? Hàng nghìn câu hỏi lóe lên trong đầu nhưng tôi lại cố nuốt trôi xuống, nó không phải là chuyện tôi nên quan tâm nhỉ? Hơn nữa, tôi cũng không có quyền quan tâm.
Tôi pha ly nước chanh cho thầy uống giải rượu. Tôi thay áo cho thầy, bên cổ... có vết bầm, là vết hôn mà, chị Uyên là chủ nhân vết hôn đó ư? Tôi bực bội, lau khăn mạnh tay hơn, tôi lau cho tróc da thầy mới vừa lòng hả dạ. Trăng hoa gái gú phũ phê thì về đây bắt tôi hầu hạ à? Thầy choàng tay qua ôm tôi:
- Tú Anh!
Thầy được lắm, sau khi đi bia ôm thì lại về đây gọi tên tôi, chứng minh tình yêu son sắc thủy chung à? Tôi muốn biết, thầy yêu tôi được bao nhiêu? Thầy là tên lừa gạt, thầy chỉ có mình tôi sao? Nực cười! Tôi vùng ra, đứng dậy định rời khỏi phòng thì khựng lại... cái gì đây? Bao cao su? Mang cái này ra ngoài thì đi chơi gái rồi. Tôi không chấp nhận người yêu của mình “ăn bánh trả tiền” vậy đâu, theo đuổi cái con khỉ!
Sáng ra, tôi ngồi nấu ăn cho Tiểu Như, ăn xong thì đưa con sang công ty gửi, tôi còn phải đi học, thầy thì phải đi dạy. Thầy đã hoàn toàn tỉnh rượu, đi xuống lầu. Tôi nói với Tiểu Như:
- Tiểu Như à, sau này con lớn lên, đừng vội tin lời của đàn ông nhé. Con thật may mắn khi có người mẹ tỉnh táo và không tin vào lời của đàn ông như mẹ.
Thầy rót nước uống, liếc liếc nhìn tôi. Tôi nói tiếp:
- Con cũng nên chọn người đàn ông không nhậu nhẹt say xỉn về nhà trễ.
- Xin lỗi, hôm qua tôi về trễ!- Thầy cúi đầu nói. Ừm, chỉ về trễ thôi ư?
- Còn nữa, con không nên chọn người đàn ông trăng hoa trên người có mùi nước hoa của con gái.- Tôi nói với Tiểu Như không thèm nhìn thầy. Thầy hơi ngạc nhiên hỏi lại:
- Mùi nước hoa ư? Tối qua tôi đi họp lớp mà, làm gì có mùi nước hoa phụ nữ chứ.
- Họp lớp?- Tôi bức xúc đập bàn.- Thầy đi họp lớp mà có dấu hôn trên cổ ư? Thầy đi họp lớp thì mang theo bao cao su làm gì?- Tôi đi cầm miếng bao cao su tối qua mình lấy được, tức giận ném vào người thầy.
- Làm gì có những cái đó chứ, em hiểu lầm rồi!- Thầy hoảng hốt xua tay. A, hôm qua tôi mới là người say nên nhìn nhầm à? Cái này là kẹo cao su nhỉ? Tôi chống nạnh:
- Thầy xem cổ của thầy đi thì biết.
Thầy tức tốc chạy đến trước cái gương, ngạc nhiên rồi lo lắng phân bua:
- Tôi không hề biết đến dấu tích này! Tú Anh, nghe tôi giải thích đã, tôi không hề làm chuyện gì có lỗi với em cả...
- Có lỗi gì chứ, dù gì thì chúng ta cũng đâu phải người yêu. Thầy theo đuổi người khác đi. Nhé! Em không thể ở chung với người có giờ giấc sinh hoạt trễ nải vậy đâu...- Tôi bức xúc nói.
- Em định dọn đi ư? Đi đâu? Đến chỗ của Duy Quân?- Thầy liền đổi giọng khi nghe tôi có ý định sẽ dọn đi. Tôi lập tức gật đầu:
- Đúng!
Thầy không chần chừ mà móc điện thoại ra gọi cho anh tôi, thầy bật loa, giơ điện thoại ra cho tôi xem. Giọng anh Quân hơi ngái ngủ:
- Ừm, có chuyện gì hả Phong?
- Cậu đang ở đâu?
- California.
- Bao giờ về Việt Nam?
- Cũng chưa biết nữa, có thể tháng sau.
Thầy tắt máy, nở nụ cười:
- Giờ thì em có thể ở chung với người có giờ giấc sinh hoạt trễ nải vậy rồi.
- Dẹp đi! Thầy nghĩ em không có chỗ khác để đi sao?- Tôi tức giận vơ lấy chiếc túi xách đặt trên bàn. Tôi nhìn con gái, nó đang nhìn tôi và thầy hoảng sợ. Tôi bậy quá, sao tôi có thể cãi nhau với thầy trước mặt con bé như vậy chứ. Tôi đổi giọng hiền lành.- Con ăn sáng xong rồi thì nhờ ba đưa đến công ty nhé. Mẹ phải tìm chỗ ở khác cho hai mẹ con mình!
- Em!- Thầy trừng mắt với tôi. Tôi nhìn thầy rồi cầm túi xách bỏ đi.
******
Sau khi Tú Anh quay gót ra đi, Lâm Phong khốn khổ vò đầu:
- Ba đã làm gì sai hả Tiểu Như?
******
- Có lẽ cậu hiểu nhầm rồi, thầy đâu phải hạng người đó!- Tuyết San nhăn mặt, rõ ràng không tin lời tôi kể.
- Đi họp lớp mang theo bao cao su để làm gì?- Tôi mệt mỏi nói. Cả đêm qua, tôi không thể nào chợp mắt. Tuyết San cũng im lặng. Tôi đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
- Cậu tức giận như thế là vì ghen ư?- Cô bạn bẽn lẽn hỏi tôi. Tôi ngớ người ra, phẩy tay:
- Sao có thể chứ?
- Người ta chỉ đang theo đuổi cậu thôi, người ta cũng có quyền tìm hiểu cô gái khác nữa đấy!- Tuyết San lớn tiếng giáo huấn tôi. Tôi tích cực gật đầu:
- Thích người khác thì cứ thích đi!
- Vậy sao cậu lại bỏ đi?- Cô bạn hỏi lại làm tôi không biết trả lời như thế nào. Là vì tôi cãi nhau với thầy, tôi thua nên tức giận bỏ đi ư?- Xem ra, cậu thích thầy thật rồi. Thích đến độ ghen tuông mù mắt!
Thích thầy? Tôi đơ người ra, sóng lưng cứng đờ. Tuyết San có điện thoại, lấm lét nhìn sang tôi:
- Alo? À, Tú Anh đang ở chỗ em.- Tôi liếc Tuyết San, cô bạn khổ sở nhăn mặt, đứng dậy đi ra chỗ khác nói chuyện.- Thầy đến đi.
- Tuyết San.- Tôi gằng giọng. Tuyết San đi đến vỗ đầu tôi:
- Sao cậu không cho thầy cơ hội giải thích chứ? Nếu thầy theo đuổi người khác thì cậu có tiếc nuối không hả con ngốc này! Nếu cậu bỏ đi thì ai chăm sóc Tiểu Như? Một mình thầy thôi ư? Ghen tuông cũng là một hình thức phạm sai lầm đấy!
Tôi bị cô giáo Tuyết San giáo huấn thì đành im lặng suy xét lại bản thân.
Lát sau, thầy dắt Tiểu Như đến. Con bé chạy lại ôm chầm lấy tôi, tôi không thèm nhìn mặt thầy, vuốt tóc con bé. Thầy nói:
- Em hiểu lầm rồi. Hôm qua tôi đi họp lớp, quả thật có gặp bạn cũ nhưng không hề phát sinh quan hệ như em nghĩ!
Phát sinh quan hệ? Vừa nghe 4 chữ này tôi đã tức điên lên.
- Nếu không tin em có thể hỏi Vĩnh Kỳ đi.
- Thầy giải thích sao về vết bầm trên cổ? Mùi nước hoa?- Tôi bất cần hỏi lại, nhưng hình như câu hỏi này mang tính chất ghen tuông thì phải. Ha! Tuyết San che miệng xoay chỗ khác cười tôi. Tôi bối rối nhìn sang nơi khác.
- Tôi không hề biết, có thể vô tình đụng trúng người con gái nào đó, vết bầm cũng có thể do va đập, dùng tay nhéo kia mà.- Thầy gãi đầu giải thích.
- Thầy nói cứ như phim.- Tôi đứng dậy toan đi, thầy níu tay tôi lại. Tôi một lần nữa giằng ra. Tiểu Như mắt ươn ướt:
- Ba mẹ đừng cãi nhau nữa mà. Mẹ về nhà đi!
Tôi ngạc nhiên nhìn con bé, nó nói được rồi ư? Tôi không nên cãi nhau trước mặt con bé nên miễn cưỡng gật đầu.
Thứ hai đầu tuần, tôi giao Tiểu Như cho công ty giữ. Thầy đưa tôi đến trường. Tôi cũng không định đi cùng thầy đâu, nhưng để tiết kiệm chi phí đi lại thì... ké xe cũng ổn mà.
Hôm nay bọn sinh viên lạ lắm, cứ nhìn tôi và thầy chỉ trỏ suốt. Thầy trò đi chung, kì quái lắm sao? Đâu còn giống với thời Cô Long, Dương Quá. Dù tôi và thầy có yêu nhau thì cũng không có gì bất nghĩa, quá đáng. Ôi, tôi đang nghĩ cái gì vậy hả? Tôi lấm lét liếc thầy, thầy nhanh chân đi trước, tôi thong thả tản bộ đi sau.
Tuyết San từ đâu đi đến kéo tay tôi:
- Tú Anh chuyện cậu và thầy ở sống thử ai cũng biết cả rồi, họ còn bảo cậu là con... hồ ly tinh, dụ dỗ thầy... lên giường, cho làm đại diện game Phong Thần.
- Sống thử?- Trời, tôi và thầy còn chưa ngủ chung giường nữa đâu ra sống thử? Chuyện còn lại là do thầy câu dẫn, tôi không có dẫn dụ thầy. Người gợi ý ở chung nhà là thầy kia mà. Tôi hất mặt.- Bọn họ muốn nói gì thì nói, không cần quan tâm!
- Tú Anh!- Tôi không quay đầu lại cũng biết là Quốc Minh nên kéo tay Tuyết San đi thẳng.
- Nè nè, cậu là Hạ Tử Anh trên game Phong Thần đúng không? Tớ biết mà, tớ là Lạc Bình Thiên!- Quốc Minh chạy nhanh hơn vỗ vào vai tôi.
Tôi đơ ra, đứng như chôn chân. Hơi bất ngờ nha... nhưng cũng không bất ngờ lắm. Nhỉ? Người mặt dày theo đuổi tôi ở ngoài đời lẫn trong game thì chỉ có cậu ấy thôi.
- Cậu quên khoa mình là kĩ thuật máy tính à? Bọn họ ai cũng chơi game Phong Thần hết.- Tuyết San ghé tai tôi nói.
Tôi liếc cậu ta:
- Tần Tuyết là Lan Vân đúng không?
- Đúng đúng!- Cậu ta gật đầu lia lịa nở nụ cười. Tôi bỉu môi, kéo Tuyết San đi thẳng không thèm quay đầu lại. Quốc Minh chạy theo tôi:
- Tú Anh, chờ tớ với. Tuy bọn họ có đồn đại chuyện tình cảm của cậu và giảng viên nhưng tớ không tin đâu. Hôm đó cậu thẳng tay tát thầy ấy mà...
Tôi dừng chân, hít một hơi thật sâu, kiềm nén cơn tức giận. Tôi xoay đầu lại:
- Cậu, bớt lải nhải đi!- Tôi chỉ tay vào ngực cậu ta.
Tôi vào lớp, thầy đã ngồi sẵn trên ghế, chăm chú quan sát tôi và Quốc Minh đang đứng ở cửa lớp. Do khác lớp nên cậu ta đành bùi ngùi rẽ sang lớp bên cạnh. Bọn con trai thấy tôi liền vây kín:
- Tú Anh, cậu làm đại diện game Phong Thần nhìn tuyệt lắm!
- Hạ Tử Anh- tên game hay lắm nha, còn đua hay nữa.
- Cậu cho tớ vào gia tộc Hạ Tử với.
Tôi nở nụ cười thân thiện, bọn đó lập tức lé mắt. Tôi nói:
- Tớ không có quyền quyết định. Các cậu cứ luyện đi, nếu đủ pro thì sẽ được vào thôi.- Gia tộc Hạ Tử toàn là những người có công đóng góp sản xuất ra game thôi, các người phải chờ lâu thật lâu rồi. Pro thôi là chưa đủ, tôi chỉ nói xả giao vậy thôi à.
- Điểm danh.- Thầy nhẹ nhàng nói.- Trần Tú Anh!
- Có.- Tôi vui vẻ giơ tay, cảm giác đi học đúng giờ, không phải tranh thủ đi kiếm tiền thật là tuyệt vời mà. Thầy đưa tay che miệng hắng giọng rồi gọi tên tiếp theo. Lần đầu tiên tôi thấy... thầy lúc giảng bài rất cuốn hút. Tôi vô thức bị cuốn vào vẻ đẹp trai, sáng láng ấy. Tôi cứ nhìn thầy không rời mắt, còn có chút mê muội. Thầy ngừng giảng đưa mắt nhìn tôi. Tôi bối rối thụt đầu xuống sau cuốn sách. Hình như thầy khẽ nhếch mép, rồi tiếp tục giảng bài. Tôi cắn cắn môi mình, trong lòng cũng vui vui kì lạ.
Lúc ra về, thầy lái xe, hỏi:
- Lạc Bình Thiên là Quốc Minh?
- Đúng vậy!- Tôi gật đầu.
- Sao em không nói em là người ở chung nhà với tôi? Cho cậu ta khỏi đeo bám nữa!- Thầy hỏi như trách móc. Liên quan? Nói chuyện gì mà logic đến buồn cười.
- Thầy à, thiên hạ đồn đại như thế nào cũng được, sao thầy lại tự tung tin đồn thế này? Ở chung nhà chứ không phải ngủ chung giường, cũng không phải người yêu, em chính là đang cho cậu ấy cơ hội theo đuổi.- Tôi nhếch mép, thầy đánh giá vị trí của thầy trong lòng tôi hơi cao quá rồi đó.
Thầy bực dọc nhấn ga. Tôi chỉ tuỳ tiện nói như vậy thôi mà, có cần tức giận dữ vậy không? Tôi và thầy ghé sang công ty đón con gái, đi học một buổi thôi mà tôi đã nhớ con bé nôn nao rồi. Tôi đi vào, vẫy tay chào mọi người. Bé Như chạy đến ôm chầm lấy thân tôi.
- Chiều nay bọn anh đi họp lớp thời cấp 3, em đi cùng không?- Anh Giang hỏi tôi. Tôi ngạc nhiên lắc đầu:
- Em đi làm gì, chiều nay em dẫn Tiểu Như đi khám.- Tôi bế Tiểu Như lên, hôn con bé 1 cái.
- Chỉ sợ em ghen thôi, khỏi nói, năm đó, giám đốc được bao nhiêu cô theo đuổi.- Anh Kỳ chạy ra cười ha hả. Thầy chép miệng không trả lời. Ghen gì chứ? Nói vậy, là có cô Uyên, Uyên gì đó đến chỗ hẹn nữa ư? Trong lòng tôi cũng cảm thấy khó chịu lắm. Tôi liếc mắt nhìn thầy:
- Ừm, những buổi gặp mặt như thế này thích hợp để tìm hiểu những cô gái năm xưa mà các anh bỏ lỡ mà. Chúc vui vẻ nhé!
Tôi bế Tiểu Như lướt qua thầy, thầy vẫn còn giận chuyện ban nãy nên chẳng thèm nhìn tôi mà xoay mặt đi hướng khác. Tốt lắm! Tôi ra khỏi công ty, bực bội hỏi con gái:
- Bọn họ đều không bằng mẹ, đúng không Tiểu Như?- Con bé liền gật đầu lia lịa tán thành. Đúng là con gái ngoan của mẹ, thương con.
*****
- Tình trạng của con đã đỡ hơn rất nhiều, con nên tập nói từ từ đi.- Người bác sĩ vuốt tóc Tiểu Như, con lễ phép khoanh tay cúi đầu chào rồi cả hai mẹ con cùng ra về. Trên đường đi, tôi bảo con bé:
- Tiểu Như, gọi mẹ đi!- Tôi nóng lòng mong đợi, con bé khó khăn mở miệng:
- M...mẹ!- Con bé nói xong thì cười híp mắt.
Tôi mừng đến phát khóc, nhấc bổng con bé lên hôn 1 cái rõ kêu lên má. Rốt cuộc thì con cũng nói được rồi, cũng kịp vào lớp 1 với bạn bè đồng trang lứa.
Tôi mua kem cho con, trên đường về cứ bắt nó tập nói suốt.
- Gọi ba đi!
- Ba...
- Từ từ con sẽ nói được bình thường thôi!- Tôi xoa đầu nó, con bé gật đầu nở nụ cười như nắng mai. Tôi cũng cười, trong lòng vui sướng lạ thường, là hạnh phúc đấy nhỉ?
*****
- Tiểu Như, vào ngủ đi con!- Tôi ngoắc con bé vào phòng, đắp chăn cẩn thận, hôn lên trán nó.- Con ngủ ngon.
- Mẹ... ngủ...ngủ.... ngon!- Nó bập bẹ nói như đứa con nít, tôi phì cười, vuốt tóc nó, đến khi nó ngủ thiếp đi mới rón rén ra khỏi phòng.
Chẳng biết họp lớp có vui không mà đến giờ thầy chưa về. Tôi nằm trên ghế sô pha, xem mấy chương trình tạp kĩ trên ti vi, chờ đợi. Trong lòng tôi nao nao bức bối, có phải hôm nay thầy sẽ qua đêm bên ngoài không? Đối với một người đàn ông độc thân, sáng giá như thầy thì có vẻ cũng bình thường. Nhưng nhà thầy đang có người ngoài là tôi và một đứa con thì thầy cũng phải suy nghĩ cho người ngoài đang dõi mắt chờ đợi thầy về để được ngủ chứ. Đầu óc tôi cứ quay cuồng trong mớ suy tư hỗn độn. Từng giờ trôi qua chán ngắt. 1 giờ sáng, thầy chưa về. Tôi tắt ti vi, ra ngoài khóa cổng định đi ngủ thì xe thầy về đến cửa. Tôi đứng khoanh tay, dựa người trước cổng, lên giọng:
- Thầy về rồi sao?
- A!- Tiếng phụ nữ. Là ai thế? Tôi ngạc nhiên nhìn cửa xe mở ra, một người phụ nữ kè thầy ra khỏi ghế. Cô Uyên... Uyên gì đó? Ơ hay, thời tiết hôm nay sao nóng quá vậy nhỉ? Tôi nhoẻn miệng cười cứng ngắc:
- Anh ấy say ư?
- Ừm. Phong bị bạn bè chuốt rượu, cậu ấy lại không biết uống.- Cô ấy cười hiền lành. Trông có vẻ... tình cũ không rủ cũng tới thật rồi. Tuy thầy luôn miệng nói hai người là bạn thân nhưng tôi lại nghĩ, giữa con trai và con gái thì làm đ*o gì có cái gọi là tình bạn? Tôi hít một hơi thật sâu:
- À... cảm ơn chị đã đưa anh ấy về nhé!
- Em là bạn gái Phong ư?- Chị ấy e dè hỏi tôi. Tôi vội vàng lắc đầu xua tay:
- Không phải, em chỉ ở nhờ nhà thầy vài hôm thôi.- Hình như là hơn một tháng rồi và tôi cũng chưa hỏi thăm xem anh Quân đã về nước chưa.
- Em đỡ anh ấy tiếp chị đi!- Chị ấy nhăn nhó. Vóc dáng chị Uyên thì thấp bé nhẹ cân, còn thầy thì như con trâu nước chết sình.
Tôi thở hắt ra, kè con sâu rượu vào:
- Chị đỗ xe vào sân giúp em đi, cảm ơn!
- Ừm, chị về luôn nhé!- Chị chạy xe vào sân rồi đi khỏi nhà. Đường thì vắng, đêm thì khuya, tôi nói:
- Chị về một mình có ổn không vậy?
- Chị gọi taxi rồi, không sao đâu. Em chăm sóc cho Phong nhé!- Chị ấy cười tươi.
“Em chăm sóc cho Phong nhé!” Dẹp đi, tôi nê thầy lên giường đã là làm phước rồi đấy.
Mùi nước hoa của phụ nữ? Sao lại uống nhiều vậy? Đi bia ôm à? Hàng nghìn câu hỏi lóe lên trong đầu nhưng tôi lại cố nuốt trôi xuống, nó không phải là chuyện tôi nên quan tâm nhỉ? Hơn nữa, tôi cũng không có quyền quan tâm.
Tôi pha ly nước chanh cho thầy uống giải rượu. Tôi thay áo cho thầy, bên cổ... có vết bầm, là vết hôn mà, chị Uyên là chủ nhân vết hôn đó ư? Tôi bực bội, lau khăn mạnh tay hơn, tôi lau cho tróc da thầy mới vừa lòng hả dạ. Trăng hoa gái gú phũ phê thì về đây bắt tôi hầu hạ à? Thầy choàng tay qua ôm tôi:
- Tú Anh!
Thầy được lắm, sau khi đi bia ôm thì lại về đây gọi tên tôi, chứng minh tình yêu son sắc thủy chung à? Tôi muốn biết, thầy yêu tôi được bao nhiêu? Thầy là tên lừa gạt, thầy chỉ có mình tôi sao? Nực cười! Tôi vùng ra, đứng dậy định rời khỏi phòng thì khựng lại... cái gì đây? Bao cao su? Mang cái này ra ngoài thì đi chơi gái rồi. Tôi không chấp nhận người yêu của mình “ăn bánh trả tiền” vậy đâu, theo đuổi cái con khỉ!
Sáng ra, tôi ngồi nấu ăn cho Tiểu Như, ăn xong thì đưa con sang công ty gửi, tôi còn phải đi học, thầy thì phải đi dạy. Thầy đã hoàn toàn tỉnh rượu, đi xuống lầu. Tôi nói với Tiểu Như:
- Tiểu Như à, sau này con lớn lên, đừng vội tin lời của đàn ông nhé. Con thật may mắn khi có người mẹ tỉnh táo và không tin vào lời của đàn ông như mẹ.
Thầy rót nước uống, liếc liếc nhìn tôi. Tôi nói tiếp:
- Con cũng nên chọn người đàn ông không nhậu nhẹt say xỉn về nhà trễ.
- Xin lỗi, hôm qua tôi về trễ!- Thầy cúi đầu nói. Ừm, chỉ về trễ thôi ư?
- Còn nữa, con không nên chọn người đàn ông trăng hoa trên người có mùi nước hoa của con gái.- Tôi nói với Tiểu Như không thèm nhìn thầy. Thầy hơi ngạc nhiên hỏi lại:
- Mùi nước hoa ư? Tối qua tôi đi họp lớp mà, làm gì có mùi nước hoa phụ nữ chứ.
- Họp lớp?- Tôi bức xúc đập bàn.- Thầy đi họp lớp mà có dấu hôn trên cổ ư? Thầy đi họp lớp thì mang theo bao cao su làm gì?- Tôi đi cầm miếng bao cao su tối qua mình lấy được, tức giận ném vào người thầy.
- Làm gì có những cái đó chứ, em hiểu lầm rồi!- Thầy hoảng hốt xua tay. A, hôm qua tôi mới là người say nên nhìn nhầm à? Cái này là kẹo cao su nhỉ? Tôi chống nạnh:
- Thầy xem cổ của thầy đi thì biết.
Thầy tức tốc chạy đến trước cái gương, ngạc nhiên rồi lo lắng phân bua:
- Tôi không hề biết đến dấu tích này! Tú Anh, nghe tôi giải thích đã, tôi không hề làm chuyện gì có lỗi với em cả...
- Có lỗi gì chứ, dù gì thì chúng ta cũng đâu phải người yêu. Thầy theo đuổi người khác đi. Nhé! Em không thể ở chung với người có giờ giấc sinh hoạt trễ nải vậy đâu...- Tôi bức xúc nói.
- Em định dọn đi ư? Đi đâu? Đến chỗ của Duy Quân?- Thầy liền đổi giọng khi nghe tôi có ý định sẽ dọn đi. Tôi lập tức gật đầu:
- Đúng!
Thầy không chần chừ mà móc điện thoại ra gọi cho anh tôi, thầy bật loa, giơ điện thoại ra cho tôi xem. Giọng anh Quân hơi ngái ngủ:
- Ừm, có chuyện gì hả Phong?
- Cậu đang ở đâu?
- California.
- Bao giờ về Việt Nam?
- Cũng chưa biết nữa, có thể tháng sau.
Thầy tắt máy, nở nụ cười:
- Giờ thì em có thể ở chung với người có giờ giấc sinh hoạt trễ nải vậy rồi.
- Dẹp đi! Thầy nghĩ em không có chỗ khác để đi sao?- Tôi tức giận vơ lấy chiếc túi xách đặt trên bàn. Tôi nhìn con gái, nó đang nhìn tôi và thầy hoảng sợ. Tôi bậy quá, sao tôi có thể cãi nhau với thầy trước mặt con bé như vậy chứ. Tôi đổi giọng hiền lành.- Con ăn sáng xong rồi thì nhờ ba đưa đến công ty nhé. Mẹ phải tìm chỗ ở khác cho hai mẹ con mình!
- Em!- Thầy trừng mắt với tôi. Tôi nhìn thầy rồi cầm túi xách bỏ đi.
******
Sau khi Tú Anh quay gót ra đi, Lâm Phong khốn khổ vò đầu:
- Ba đã làm gì sai hả Tiểu Như?
******
- Có lẽ cậu hiểu nhầm rồi, thầy đâu phải hạng người đó!- Tuyết San nhăn mặt, rõ ràng không tin lời tôi kể.
- Đi họp lớp mang theo bao cao su để làm gì?- Tôi mệt mỏi nói. Cả đêm qua, tôi không thể nào chợp mắt. Tuyết San cũng im lặng. Tôi đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
- Cậu tức giận như thế là vì ghen ư?- Cô bạn bẽn lẽn hỏi tôi. Tôi ngớ người ra, phẩy tay:
- Sao có thể chứ?
- Người ta chỉ đang theo đuổi cậu thôi, người ta cũng có quyền tìm hiểu cô gái khác nữa đấy!- Tuyết San lớn tiếng giáo huấn tôi. Tôi tích cực gật đầu:
- Thích người khác thì cứ thích đi!
- Vậy sao cậu lại bỏ đi?- Cô bạn hỏi lại làm tôi không biết trả lời như thế nào. Là vì tôi cãi nhau với thầy, tôi thua nên tức giận bỏ đi ư?- Xem ra, cậu thích thầy thật rồi. Thích đến độ ghen tuông mù mắt!
Thích thầy? Tôi đơ người ra, sóng lưng cứng đờ. Tuyết San có điện thoại, lấm lét nhìn sang tôi:
- Alo? À, Tú Anh đang ở chỗ em.- Tôi liếc Tuyết San, cô bạn khổ sở nhăn mặt, đứng dậy đi ra chỗ khác nói chuyện.- Thầy đến đi.
- Tuyết San.- Tôi gằng giọng. Tuyết San đi đến vỗ đầu tôi:
- Sao cậu không cho thầy cơ hội giải thích chứ? Nếu thầy theo đuổi người khác thì cậu có tiếc nuối không hả con ngốc này! Nếu cậu bỏ đi thì ai chăm sóc Tiểu Như? Một mình thầy thôi ư? Ghen tuông cũng là một hình thức phạm sai lầm đấy!
Tôi bị cô giáo Tuyết San giáo huấn thì đành im lặng suy xét lại bản thân.
Lát sau, thầy dắt Tiểu Như đến. Con bé chạy lại ôm chầm lấy tôi, tôi không thèm nhìn mặt thầy, vuốt tóc con bé. Thầy nói:
- Em hiểu lầm rồi. Hôm qua tôi đi họp lớp, quả thật có gặp bạn cũ nhưng không hề phát sinh quan hệ như em nghĩ!
Phát sinh quan hệ? Vừa nghe 4 chữ này tôi đã tức điên lên.
- Nếu không tin em có thể hỏi Vĩnh Kỳ đi.
- Thầy giải thích sao về vết bầm trên cổ? Mùi nước hoa?- Tôi bất cần hỏi lại, nhưng hình như câu hỏi này mang tính chất ghen tuông thì phải. Ha! Tuyết San che miệng xoay chỗ khác cười tôi. Tôi bối rối nhìn sang nơi khác.
- Tôi không hề biết, có thể vô tình đụng trúng người con gái nào đó, vết bầm cũng có thể do va đập, dùng tay nhéo kia mà.- Thầy gãi đầu giải thích.
- Thầy nói cứ như phim.- Tôi đứng dậy toan đi, thầy níu tay tôi lại. Tôi một lần nữa giằng ra. Tiểu Như mắt ươn ướt:
- Ba mẹ đừng cãi nhau nữa mà. Mẹ về nhà đi!
Tôi ngạc nhiên nhìn con bé, nó nói được rồi ư? Tôi không nên cãi nhau trước mặt con bé nên miễn cưỡng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.