Thiên Xuân Mộng 2

Chương 13: Nhận con nuôi. . .

Winny

21/08/2019

Chương 13: Nhận con nuôi. . .

- Thầy...- Tôi chạy ngay vào văn phòng, cầm tay thầy nũng nịu. Do tính chất chuyện này đặc biệt quan trọng nên tôi đành chịu lỗ một tí. Thầy nhìn tôi, mặt lạnh như tiền:

- Em muốn xin xỏ gì đây? Nói đi!

Tôi nở nụ cười thương mại mà mình vốn có:

- Em muốn nhận nuôi con bé tối qua. Nó bị gửi lại trại mồ côi, sẽ rất tội nghiệp đó. Hơn nữa...

- Đâu phải chuyện của tôi!- Thầy nói tiếp.- Nuôi con không dễ như em nghĩ đâu. Tú Anh, em chơi đùa đủ chưa?

Tôi hụt hẫng thật sự, khó lắm tôi mới suy nghĩ chuyện này một cách nghiêm túc, thấu đáo như vậy. Dù sao thì tiền lương trong tài khoản kia tôi cũng dùng đâu có hết. Tôi xuống nước lần nữa:

- Không, em nói thật. Em sẽ làm người mẹ tốt!- Tôi nắm lấy tay thầy, mắt mở to thật chân thành.

- Thì em tự đi nhận đi!- Thầy phủi tay tôi ra. Tuyệt tình vậy ư?

- Em tự nhận được thì đã nhận rồi, cần ở đây cầu xin thầy ư? Em chưa đủ điều kiện nhận nuôi do còn đi học, chưa có việc làm ổn định. Nhưng thầy thì khác, thầy hoàn toàn có thể. Coi như lần này em hạ mình xin thầy đi...- Tôi chân thành năn nỉ thầy. Thầy chép miệng:

- Em không hạ mình cũng không được!- Thầy gõ gõ vào mũi tôi. Đồ khó ưa, đáng ghét. Tôi phải lật ngược ván cờ này mới được:

- Thầy không muốn làm cha của con em sao? Vậy được thôi, em đi tìm... người khác. Gia đình Quốc Minh giàu có như thế, cậu ta thích em như thế, em nên nhờ vả cậu ta thì hơn. Còn thầy, luôn miệng nói thích em, chỉ có một mình em nhưng việc tốt này lại không dám vì em mà làm. Đủ rồi, em đi đây!- Tôi đứng dậy. Thầy kéo tay tôi lại, thuận thế giật mạnh tay khiến tôi mất thăng bằng ngồi lên đùi thầy. *Thình thịch, thình thịch* chết tiệt, tim tôi lại đập nhanh nữa rồi. Thầy ghé sát tai tôi nói:

- Sợ em quá. Đi làm thủ tục!

Yes, thấy chưa, sao qua được ải mỹ nhân. Tôi đạt được mục đích rồi liền đứng dậy:

- Đi thôi!

Theo như thông tin tôi nắm được, con bé tên Tiểu Như. Tôi cho theo họ thầy nên sẽ là Nguyễn Tiểu Như. Sau 2 ngày chăm sóc, con bé đỡ hơn rất nhiều, không còn co ro rụt rè như lúc trước.

- Tiểu Như, gọi ba đi. Ba...- Tôi chỉ tay vào thầy đang đứng trước mặt nó. Con bé cố gắng há miệng ra nói nhưng không phát ra âm thanh. Nó buồn bã lắc đầu. Không sao, hôm nay không được thì mai được, tôi không từ bỏ đâu.

Tôi dành phần số tiền cát-xê làm đại diện game thầy phát vào đống quần áo của Tiểu Như, tôi biến con bé thành cô công chúa chính hiệu và tôi sẽ là bà mẹ tuyệt vời. Ôi, lâu rồi tôi mới thấy tình yêu thương trong lòng tôi dạt dào như vậy.

Tiểu Như được mặc váy xoè, đeo vương miệng, làm móng tay móng chân xong thì xinh đẹp không kém gì tôi. Con bé có đôi mắt to tròn ươn ướt lệ, cái mũi cao, đôi môi chúm chím và gương mặt nhỏ nhắn.

- Con gái mình xinh xắn không?- Tôi đẩy con bé ra trước mặt thầy. Thầy quỳ xuống, nắm vai con bé, nhìn từ đầu đến chân rồi lại liếc nhìn bộ dạng luộm thuộm khi ở nhà của tôi, tặc lưỡi:

- Đẹp hơn mẹ con rồi!

Tôi bĩu môi, con bé nhoẻn miệng cười. Tôi cũng quỳ xuống ngang tầm, véo má nó:

- Con cười lên xinh hơn, bây giờ có ba mẹ bảo vệ con rồi, không sợ gì nữa hết. Nhé!

Con bé vui vẻ gật đầu. Tôi hôn lên má nó 1 cái rõ kêu. Thầy bế con bé dậy:

- Từ ngày có con về, người đẹp trong nhà thay đổi rồi. Mẹ con trông xấu xí hẳn ra!- Thầy nói vào tai con bé, khá lắm, tôi đâu có điếc. Tôi xấu rồi, thầy không cần theo đuổi tôi nữa đâu.

- 2 cha con các người đó, đứng lại cho tôi!- Tôi rượt 2 người chạy vòng vòng sân vườn. Hạnh phúc đơn giản thế thôi, nhất là khi mọi người đều cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc ư? Đây là cảm giác thuộc về gia đình? Tôi nhìn hai người đùa giỡn trong vườn, khoé môi cũng cong lên...

*****

Chẳng mấy chốc tôi phải đi học lại, thầy phải đi dạy, còn phải tạo event cho Phong Thần. Tôi và cậu bạn kia vừa chụp poster cho Valentine, lần này là concept Ngưu Lang, Chức Nữ, sẽ tổ chức đua tình nhân cho các cặp vợ chồng, các F.A nhanh chân kiếm 1 nửa còn lại, không là bỏ lỡ 1 tá kinh nghiệm hoành tráng để vượt cấp.

Tôi mặc y phục cổ trang, nhìn mình trong gương. Có gì đó khó tả lắm, nó khiến tôi xúc động muốn khóc. Sao tôi lại muốn khóc chứ? Tôi mặc y phục thực sự rất hợp nhãn, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. Thầy đẩy cửa phòng trang điểm vào, ngước mắt nhìn tôi. Thầy như đứng hình, nhìn tôi thật lâu. Nước mắt tôi đã trào đến khoé mắt, nhanh chóng lăn dài trên má. Thật ra, tôi từng có một giấc mơ rất mơ hồ, tôi biết đó rõ ràng là cơn ác mộng, tôi mơ thấy kiếp trước của mình... một cách trần trụi, đau khổ. Thầy tiến đến lau nước mắt cho tôi, hỏi:

- Sao lại khóc?- Câu hỏi dịu dàng đến mức tôi muốn khóc thật to để được dỗ dành nhưng thật là vô lí, tại sao lại khóc? Tại sao khi nhìn hình ảnh mình trong gương lại thấy tủi thân.

- Không biết, tạo hình này rất giống với... ác mộng em từng mơ thấy. Rất đau lòng, rất khổ sở!- Tôi không kiềm được bật khóc.

- Ác mộng ư?- Thầy đưa bàn tay to lớn, lau nước mắt trên mặt tôi, mỉm cười.- Có vẻ hơi vô lí nhưng tôi nghĩ mình nên kể một câu chuyện này cho em nghe. Năm tôi 18 tuổi là lần đầu tiên tôi thấy em... ở trong mơ. Không ngờ người trong mộng lại có thực. Em đã nói là:” Kiếp trước là anh nợ em! Anh phải dùng kiếp này để trả!”

Đúng là có hơi vô lí nhưng tôi cũng chỉ nhớ một tí về cơn ác mộng của mình, là dung mạo này và đau khổ, chỉ vậy thôi. Tôi nhìn thầy:

- Đừng an ủi em như thế!



- Đó là sự thật. Nếu có thời gian tôi sẽ chứng minh. Lau nước mắt nhanh đi còn ra chụp hình.- Thầy buông tay khỏi mặt tôi. Tôi hít một hơi thật sâu đẩy cửa ra ngoài. Tôi đã quen dần với việc chụp poster, quay TVC cho game rồi nên buổi chụp ảnh diễn ra rất suông sẻ, nhanh chóng. Chỉ có điều, tôi nhìn mình mặc bộ y phục cổ trang này lại có chút khó chịu. Poster event rất đẹp, đi ra vào công ty ít nhiều gì cũng gặp nó vài ba lần, những lúc như vậy tôi đều nhìn đi nơi khác. Cô gái mặc y phục cổ trang này chính là người mang tên Hạ Tử Anh ư?

Mấy hôm vào học, vừa học vừa làm khiến tôi bận bù đầu bù cổ. Tôi mang Tiểu Như đến công ty, giao phó cho gia tộc Hạ Tử giữ đỡ, học xong tôi lại chạy đến chăm con.

- Tiểu Như, hôm nay con ăn gì? Để mẹ nấu?

-...- Con bé chỉ tay vào hình con gà trên tấm bảng tôi dán sẵn, thực đơn dành riêng cho con bé.

Hôm nay là chủ nhật, tôi và thầy được nghỉ. Tuy nhiên, 2 giờ chiều nay tổ chức event nên tôi cũng phải tranh thủ, làm chủ trì cơ mà. Tôi dắt Tiểu Như đi siêu thị. Để con bé quanh quẩn ở nhà và công ty hoài như vậy thì không phải là người mẹ tốt.

Tôi mua cho Tiểu Như bộ sách giáo khoa lớp 1, tựu trường năm sau là vào học rồi, tôi không gửi con bé đi mẫu giáo nên tự tay dạy. Tôi cúi người xoa đầu con:

- Tiểu Như này, con phải mau mau nói được, để còn đi học với bạn bè nữa.

Con bé ngoan ngoãn gật đầu, tôi hôn lên trán con bé rồi ghé qua quầy đông lạnh mua gà.

- Gà xối mỡ nha?- Tôi nhướn mày với con bé, nó gật đầu lia lịa, cười tươi khoe hàm răng sún mất 2 cái răng cửa. Cái này là do ăn mía hôm bữa bị gãy. Con đang tuổi thay răng, qua cái tuổi này thì răng sẽ đẹp thôi. Tôi cho hộp đùi gà vào giỏ thì có người đi đến hỏi:

- Con mấy tuổi rồi chị?- 1 bà mẹ trẻ gần bằng tuổi tôi đẩy con qua mặt tôi. Tôi cười:

- 6 tuổi!

- Chị còn trẻ vậy mà có con sớm thế? Em năm nay 22 tuổi, con vừa được 5 tháng.

Cái người này, nhận con nuôi không được sao? Tôi cười trừ, không nên nói Tiểu Như là con nuôi, sẽ làm con bé tủi thân mất. Cô gái ấy nhìn tôi ngưỡng mộ:

- Chị đẹp như vậy, có chồng sớm uổng quá. Em đang hối hận vì đã lấy chồng đây.

- Chị cũng xinh đẹp vậy mà!- Tôi cười giã lã.

- Chị nuôi con khéo quá, xinh xắn quá chừng.- Cô ấy giơ tay ra nựng mặt Tiểu Như. Dù không tự sinh ra nhưng con bé quả thật nhìn giống tôi y đúc, vừa nhìn đã có cảm tình, giống như có duyên nợ vậy. Càng nhìn con bé, tôi càng cảm thấy yêu mến nó lạ lùng.

Tạm biệt người mẹ trẻ, tôi dắt Tiểu Như mua kem rồi về, do siêu thị gần công ty nên tôi tiện đường ghé vào.

- Tiểu Như, tiểu bảo bối!- Anh Kỳ chạy ra ôm lấy con bé, bế bổng làm nó cười khúc khích. Tôi vỗ vai cậu:

- Event ổn định chưa?

- Đăng kí hơi bị nhiều à nha. Chắc chiều nay 2 người phải căn lượng truy cập dữ lắm đó, không thì bị sập!- Chị Thư vịn vai tôi nói.

- Ừm!-Tôi gật đầu, bế lại Tiểu Như, nói.- Em về trước, chiều lại sang. Hôm nay lỡ hứa sẽ nấu ăn cho Tiểu Như rồi.

- Em không nấu cho bọn này sao?- Chị Yến lên tiếng. Tôi cười:

- Chiều em sẽ mang qua mà.

- OK! Thank you người đẹp!- Cả tổ đồng thanh, tôi phì cười. Bọn họ còn dễ gần hơn cả học sinh trong trường Bách Khoa.

******

- Thầy! Giải nhất event được gì vậy?- Tôi chủ trì event này nhưng quả thực không biết rõ phần thưởng là gì mà ai cũng thi nhau đăng kí.

- Tổ chức lại lễ cưới phong cách Trung Hoa, diễu hành thị chúng. Bộ quần áo ngưu lang, chức nữ vĩnh viễn. 1 triệu kinh nghiệm, đủ để boss lên 3 cấp 1 lần!

Nghe có vẻ ngon nghẻ đó, bộ quần áo đó thực sự rất đẹp lại còn vĩnh viễn.

- Chúng ta thi được không?- Tôi thật lòng hỏi thầy. Thầy chép miệng:

- Vậy em tổ chức cuộc thi làm gì nữa?

- Vậy thì em kêu anh Giang cấp cũng được.- Tôi xụ mặt, kéo Tiểu Như ngồi trong lòng, theo dõi số lượng người đăng kí tham gia.

- Tiểu Như, con chơi không? Mẹ tạo nick cho?- Tôi hỏi. Con bé gật đầu vui mừng.

- Em đừng có dạy hư con nít!- Thầy mắng nhẹ.

- Ba nó làm ra game mà, tất nhiên là có thể chơi rồi.- Tôi khịt mũi, hướng dẫn con bé những kĩ thuật cơ bản. Con người tôi đơn giản lắm, thầy yêu cầu thế nào thì cứ làm ngược lại là ổn.



Loa ngân hà: Event Valentine sắp bắt đầu, xin mời tất cả các thí sinh đăng kí tham dự.

Kênh thế giới:

Bà bà cũng chơi đua xe: Bà đăng kí từ tuần trước rồi các cháu ạ! Chỉ còn thiếu ông lão đua cùng, ai đó hãy bắt cặp cùng bà nhanh đi. Huhu *icon khóc*

Lạc Bình Thiên: Hạ Tử Anh, ta tham dự Tần Tuyết trước, hết event ta sẽ mời Hạ Tử Phong thách đấu lần nữa.

Hạ Tử Phong: Cứ tự nhiên!

Hạ Tử Giang: Còn 5 phút nữa nhé các gamer.

Loạn Hồng: Nếu thắng cuộc, chỉ mong có thể gia nhập gia tộc Hạ Tử thôi!

Hạ Tử Long: Đúng rồi đó, dù em đua hơi yếu nhưng sẽ cố!

Bạch Bạch: Cố lên anh yêu ơi!

Hắc Hắc: Trụ top 1 rồi nhé, em khỏi lo!

Trùm Phong Thần: Ê, tui mới là trùm mà!

- Đám người này ồn ào quá, sập game đến nơi, khỏi event gì hết!- Tôi lắc đầu chán nản, nhìn người khác nô nức dự sự kiện, còn mình thì không được, tủi thân thật đấy. Tiểu Như học game nhanh còn hơn học nói, đua 5 6 lần là được ngay tuy kĩ thuật còn hơi lủng củng. -Con gái à, bao giờ con mới nói được đây? Sao học chơi game thì nhanh thế?

Nó ngẩng đầu lên nhìn tôi cười tít mắt, tôi dùng tay xoa xoa hai má nó, vừa xoa vừa xem đấu cho đỡ buồn tay.

Loa ngân hà: Tất cả các gamer vào vị trí thi đấu.

Lạc Bình Thiên sử dụng loa ngân hà: Hạ Tử Anh, em chờ đó!

Cái tên này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

Trận đấu sẽ bắt đầu sau 3,2,1

Bắt đầu.

Trái với ý nghĩ xuất phát thuận lợi vèo vèo của tôi, bọn họ đang chơi xe điện đụng. Do số lượng quá đông đành chịu thôi, họ đụng nhau là chuyện bình thường.

Luật chơi, các cặp đôi phải chạy gần nhau để truyền hoa hồng và ăn chocolate trên đường. Nếu sau hơn 10 giây không truyền đúng được hoa hồng do chạy cách xa nhau hơn 100m thì hoa sẽ nổ, mất 1 điểm. Nếu ai truyền được tất cả hoa hồng và ăn được nhiều chocolate về đến đích trước sẽ thắng.

- Tần Tuyết top mấy vậy nhỉ? Đua cũng khá đó!- Cặp đôi dẫn đầu, truyền hoa khá ổn định là Lạc Bình Thiên và Tần Tuyết.

- Top... 10.- Thầy xem hạng giùm tôi. Sao tên Lạc Bình Thiên chịu đám cưới với top 10 nhỉ? Hắn 1 mực đòi cưới tôi tận top 2 kia mà. Nếu thầy là con gái chắc hắn sẽ cưới quách rồi, cái tên thích trèo cao té đau.

- Tiểu Như, ai thắng?- Tôi hỏi con bé. Nó giơ tay chỉ vào icon của Lạc Bình Thiên, tôi cũng đoán vậy. Tuy còn xếp sau 2 cặp đôi nhưng cặp này chạy đều đều, chưa mất điểm nào vì nếu về đích trước nhưng điểm thấp hơn vẫn phải xếp sau.

Xem được nửa trận, tôi đi lấy sữa cho Tiểu Như, đến khi trở ra, không ngoài dự đoán, Lạc Bình Thiên và Tần Tuyết hạng nhất, được tổ chức lễ cưới diễu hành linh đình.

Hoa trải khắp lối đi, hai người họ được mặc bộ quần áo ngưu lang chức nữ tăng kinh nghiệm, tăng điểm hấp dẫn cao ngất ngưỡng. Tần Tuyết vươn lên top 5, còn tôi tụt hạng còn top 3.

- Thầy! Em bị tuột hạng, Lạc Bình Thiên top 2 rồi đó, không chịu đâu. Đợt sau event em phải tham gia...- Tôi dậm chân không hài lòng, dù sao tôi cũng dưới 1 người trên vạn người kia mà. Tôi với thầy mà tham dự event là thắng chắc. Sao tôi phải tuột hạng trong cay đắng thế này?

Thầy tắt máy tính, nằm dài trên ghế sô pha, gác tay lên trán mệt mỏi. Tôi nhân cơ hội, đi đến matxa đầu cho thầy.

- Thầy...

- Lại chuyện gì nữa đây Tú Anh? Em muốn nhận thêm con nuôi à?- Thầy mở mắt ra nhìn tôi. Tôi vội vàng lắc đầu, nở nụ cười thương mại:

- No, thầy cho em kinh nghiệm miễn phí, cho em trở lại vị trí của mình đi.- Tôi cười, nụ cười thương mại.

- Em tự luyện.- Thầy ngồi dậy, sỉ tay vào trán tôi.

Ừ, được! Tự luyện thì tự luyện. Tôi vò chặt tay thành đấm, đấm lên ghế sô pha một cái thật mạnh rồi bế Tiểu Như đi sang phòng khác của công ty:

- Con gái à, sau này con lớn phải yêu thương mẹ thật nhiều vì mẹ không được ba con yêu thương. Con hãy ghét ba đi. Hắn ta lợi dụng mẹ vì số tiền mà Lạc Bình Thiên nạp vào game ngày một tăng...

- Tú Anh, không được dạy hư trẻ nhỏ!- Thầy nói vọng theo sau lưng tôi. Tai thính đấy, tôi tỉ tê với con gái mà cũng nghe được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Xuân Mộng 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook