Chương 25: Đêm triền miên. . .
Winny
21/08/2019
Chương 25: Đêm triền miên. . .
- Vậy ra cậu dẫn tớ đi khắp nơi tiêu tiền là vì việc này à?- Tôi hỏi Tuyết San. Cô bạn cười tươi:
- Ngày trọng đại thì nên xinh đẹp hơn thường ngày đúng không?
- Sếp không được quên ơn bọn này đâu!- Anh Kỳ kéo vai Tuyết San vào lòng mình rồi nói với Phong. Lâm Phong ngồi cạnh tôi, đáp:
- Sẽ có hoa hồng mà! Yên tâm!
- Mau mau chọn ngày về ra mắt ba mẹ Tú Anh rồi còn cho bọn này ăn cưới nữa...- Anh Giang nói. Tôi nhìn mọi người cảm kích:
- Cảm ơn mọi người vì mọi thứ, em sẽ không quên được ngày hôm nay đâu! Nhưng có điều, em không muốn báo chí đăng tải việc cầu hôn này đâu... dù chúng ta không phải người nổi tiếng.
- Đừng lo! Bên chị đã bưng bít cả rồi!- Chị Phương mỉm cười.
- Nào! Nâng ly vì hạnh phúc của đôi trẻ đi!- Chị Thư đứng dậy vỗ tay hai cái. Nhà ăn của công ty bỗng trở nên rộn ràng hơn hẳn. . .
********
- Tiểu Như, chúc con ngủ ngon!- Tôi cúi xuống hôn trên trán con bé. Tiểu Như cười khúc khích:
- Con rất vui khi ba mẹ kết hôn!
- Ngủ đi, khuya rồi mà!- Tôi vuốt tóc con bé mỉm cười. Tiểu Như gật đầu ngoan ngoãn:
- Mẹ ngủ ngon...
- Ừm...- Tôi đắp chăn lên cho con bé, chỉnh điều hoà lên 26 độ rồi đóng cửa phòng lại.
Tôi vừa ra khỏi cửa phòng con bé, đi được vài bước thì bị Lâm Phong ôm chầm từ phía sau, vùi mặt vào tóc tôi. Cũng may là mới gội xong, không thì anh ngộ độc mà chết rồi! Tôi nói nhỏ:
- Con mới ngủ thôi đó! Đừng làm ồn!
- Tú Anh... hôm nay, ngủ ở phòng anh đi!- Tôi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng đâu đây. Tôi khịt mũi:
- Anh say rồi sao?
- Không, vẫn rất tỉnh mà... chỉ có điều, anh không giữ lời hứa được không? Không đợi đến đêm tân hôn được không?- Giọng Lâm Phong hơi mè nheo.
Câu hỏi của anh làm tôi hơi hoang mang. Bây giờ thì cũng được gọi là sắp cưới, ngủ cùng nhau cũng không sao nhỉ? Tôi và anh đều vượt quá tuổi 18 lâu rồi nhưng mà... Tôi bấm bụng, thỏ thẻ:
- Bây giờ em cũng không còn là sinh viên của anh...- Tôi bỏ lấp lửng câu nói, nói thẳng ra là đồng ý ngủ cùng thì hơi mất giá...
- Vậy thì...- Lâm Phong cúi người bế tôi dậy, nở nụ cười gian ác.- Đêm nay không được tự ý bỏ về phòng mình!
-!!!
Tôi vào phòng tắm mở nước. Tôi nằm trong bồn tắm nghĩ ngợi lung tung. Đêm nay thực sự sẽ gạo nấu thành cơm ư? Mấy lần trước đến đoạn cởi áo sơ mi thì dừng lại, cởi sơ mi chỉ do... nóng thôi. Hôm nay anh ta ý tứ rõ ràng vậy rồi, cởi áo rồi chắc chắn không buông tha nữa đâu. Tôi cứ nằm dài trong bồn tắm như vậy hơn 20 phút, có nên đi ra không? Nửa muốn lại nửa không. Ây da, còn 3 tháng nữa đám cưới thì sợ gì chứ! Nhưng mà đêm tân hôn là đêm đầu tiên thì sẽ có ý nghĩa nhất chứ hả? Hay là tôi ra ngoài đó, nói với anh ấy chờ thêm 3 tháng nữa?
Thấy tôi ở trong này lâu quá, anh hỏi vọng vào:
- Tú Anh, sao lâu vậy?
- A... chờ em một chút!- Tôi hoảng loạn đáp. Sao bây giờ? Tôi đứng dậy vơ lấy chiếc khăn, quần áo? Thôi chết rồi, quần áo tôi để bên phòng mình rồi còn đâu. Quấn khăn đi ra ngoài thì con sói đang đói ngoài kia sẽ vồ tôi chết mất. Tôi gọi:
- Anh ơi, qua phòng em lấy giúp em bộ đồ ngủ đi!
- Không cần đâu, ra đi. Anh còn đi tắm!- Anh nói.
Tôi nín thở đứng như chôn chân ngay cửa. Trong thời gian anh ta tắm thì tôi có thể về phòng lấy quần áo được rồi. Tôi quấn khăn tắm, bước ra, nước trên tóc vẫn chảy xuống vai từng giọt.
Lâm Phong nhìn tôi chằm chằm. Tôi cảm thấy như có hàng nghìn con kiến bò trên da, đưa tay nắm chắc chốt của chiếc khăn trên ngực mình, nói:
- Anh đi tắm đi!
- Khăn? Phòng anh chỉ có hai chiếc khăn, một chiếc em quấn trên đầu, một cái em đang choàng đó!- Anh ta tiến lại gần tôi. Tôi ngước mắt nhìn, không khí ám muội như này thật không thoải mái. Lâm Phong đưa tay lấy chiếc khăn trên đầu lau tóc cho tôi, cười.- Em đang căng thẳng ư? Thả lỏng đi!
- Em tự lau được rồi, anh đi tắm đi ha.- Tôi cười méo xệch. Lâm Phong lại gian tà nói nhỏ vào tai tôi:
- Tú Anh, tắm cho anh!
-!!!
Tôi có nghe lầm không vậy? Tắm cho anh? Tôi đưa mắt chớp chớp:
- Em qua phòng mình lấy thêm khăn cho anh nhé!- Tôi rón rén đi về phía cửa.
- Em đang định bỏ chạy sao? Anh khoá chốt cửa rồi!- Lâm Phong nắm chiếc khăn trên lưng tôi lại. Thoắt cái đã kéo tôi vào chỗ cũ, lôi xềnh xệch vào nhà tắm:
- Đi, tắm cho anh!
- Buông em ra, anh có tay có chân thì tự tắm đi!- Tôi hoảng sợ giật lùi lại, tôi không nghĩ khi mình đối mặt với đêm đầu tiên lại hoang mang đến vậy. Lâm Phong căn bản không nghe lời tôi nói, kéo tôi vào nhà tắm, xả vòi sen. Nước chảy xuống làm ướt cả người anh và tôi. Ướt át quá! Hơ. . .
Lâm Phong cởi áo sơ mi của mình ra một cách nhanh chóng, quăng qua một góc. Tôi vẫn nắm chắc chốt khăn ngay ngực mình, hơi thở phập phồng lo sợ. Tôi nên làm gì đó thì hơn, tôi lấy chai dầu gội đầu đưa cho anh. Phong không thèm nhìn đến nó, chỉ chăm chăm nhìn vào khuôn mặt tôi, tuỳ tiện cho xà bông ra tay rồi gội lên đầu. Tôi quay mặt đi nơi khác, nói:
- Sao lại bắt em vào đây chứ?
- Sao anh lại phải tự gội đầu?- Anh ấy hỏi lại. Tôi nhăn mặt:
- Từ xưa đến giờ anh vẫn tự gội được kia mà...
- Đó là vì không có em ở ngay phòng tắm thôi!- Tên này mặt dày thật đó, bộ tôi rãnh hơi cứ ở đây hoài ư? Tôi len lén di chuyển đi chỗ khác liền bị Lâm Phong dùng hai tay chống lên tường kẹp tôi ở giữa.
Tôi mở to mắt nhìn gương mặt anh tuấn ngay trên đỉnh đầu mình, nuốt nước bọt một cái rồi lại liếm môi, cắn nhẹ môi dưới. Lâm Phong đưa mắt mình di chuyển từ mắt, đến mũi, đến môi tôi, hơi thả anh phả ra mang theo một luồng gió nóng bức. Chiếc khăn tắm quấn trên tóc tôi bung ra, tôi giơ tay lên giữ lại thì bị anh giằng ấy quăng đến chỗ chiếc áo sơ mi. Tôi mím môi:
- Phong. . .- Tôi không biết tiếng nói vờ như vô tình của mình lại giống tiếng rên rỉ đến vậy, Lâm Phong khẽ chớp mắt, đưa gương mặt mình đến gần với gương mặt tôi.
Anh chiếm lấy môi tôi một cách cuồng nhiệt hơn bao giờ hết, bá đạo dày vò cánh môi mềm, chắc đã sưng tấy lên rồi còn đâu. Cảm giác vừa đau, lại vừa sung sướng kích thích con người ta lạ lùng. Tôi cũng cuồng nhiệt đáp trả.
Mùi dầu gội nam tính thoang thoảng bên mũi, nước vẫn cứ chảy như thế nhưng không khí trong phòng tắm cứ nóng dần lên. Tôi đưa tay ôm lấy cổ anh, day dưa không dứt. Giống như không còn gông kiềm, Lâm Phong mãnh liệt chiếm lấy hết mật ngọt nơi tôi. Bàn tay anh nóng như lửa đốt di chuyển xuống eo tôi xoa nhẹ. Tôi giật nảy người nín thở nhìn anh, đôi mắt ôn nhu thường ngày đang mờ đục đi. Tôi giơ tay phủi những bọt nước trên tóc ấy. Lâm Phong mỉm cười:
- Thà em một mực cự tuyệt thì anh còn có thể kiềm chế được, em cứ phối hợp thế này...
- Dừng lại ư?- Đột nhiên dừng lại lúc này khiến tôi không thoải mái, ngược lại còn thấy bức bối khó chịu, tôi hỏi anh như trách móc. Lâm Phong nhếch mép:
- Không mong muốn sao?
Nếu tôi nói tôi muốn dừng lại thì đúng là dối lòng rồi. Tôi e thẹn lắc đầu. Anh đưa tay lên giật lấy chiếc khăn tắm tôi đang choàng. Hai chiếc khăn đã rơi xuống sàn ướt sủng. Tôi ngại ngùng nhìn đi nơi khác, trên người nhanh chóng đã không còn gì che đậy. Phong nắm lấy tay tôi di chuyển đến thắt lưng của anh, điều gì đến cũng thực sự đến rồi. . .
Phòng tắm mở cửa, Lâm Phong ôm tôi đặt lên giường. Anh vuốt mấy sợi tóc ướt đẫm trên gương mặt tôi, nhìn tôi say đắm. Tôi đưa mắt nhìn vào gương mặt kia, bàn tay trái áp lên má tình tứ. Tôi hỏi:
- Chúng ta sẽ cùng nhau đi hết quãng đường còn lại chứ?
- Tất nhiên rồi!- Lâm Phong nhướn mày. Tôi theo thói quen đưa lưỡi liếm môi rồi cắn môi dưới của mình. Anh đưa tay kéo môi tôi ra.- Làm gì vậy chứ? Sao làm gì trông cũng hấp dẫn đến vậy hả? Anh chưa từng biết em xinh đẹp đến nhường này, càng nhìn càng thu hút đó...
- Đâu phải tự dưng em được phong danh hiệu hoa khôi!- Tôi nhăn mặt. Anh bật cười:
- Anh không ngờ khả năng tự kiềm chế của mình cũng tốt quá, nhịn nhục tận 2 năm!
Khả năng tự kiềm chế hay anh yếu sinh lí hả? Mùa hè năm ngoái là ai đã vẽ đường cho hươu chạy mà anh lại từ chối chứ! Tôi choàng tay lên cổ anh, lắc đầu:
- Là do anh yếu sinh lí!
Lâm Phong nhíu chặt mi tâm lại, nhìn tôi nghiêm trọng:
- Thử xem! Anh sẽ phục vụ em hết sức có thể nhé!
- !!!
Lâm Phong cúi xuống hôn lên mắt tôi, lên mũi, lên cằm rồi lại phủ lên môi tôi một nụ hôn thật sâu. Bàn tay của anh không an phận di chuyển xuống dưới, mỗi lúc một mơn trớn. Do đây là lần đầu, tôi cũng chưa có kinh nghiệm nên cứ nằm yên như thế mà tiếp nhận. Lâm Phong giơ tay tắt đèn ngủ, mọi thứ trở nên mờ ảo khiến giác quan của con người nhạy cảm và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Từng thớ thịt của hai bên gắn kết, cọ xát với nhau, nhịp thở trở nên gấp gáp. Tay anh đan vào tay tôi siết chặt. Thân thể của anh, mùi hương của anh, giọng nói của anh, đều rất gợi cảm, thật may mắn, tất cả của anh đều thuộc về tôi. Trong đêm tối, mọi ngóc ngách của con người đều được khám phá. Từng giọt mồ hôi rơi trên trán, trên cổ anh trở nên lấp lánh hơn trong mắt tôi. Phong cúi xuống hôn lên giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má người đang nằm bên dưới bị anh dày vò, giọng nói vẫn rất xúc động:
- Đau ư?
- Có một chút!- Tôi cố kiềm chế những tiếng nấc trong cổ họng mình. Anh vuốt tóc tôi:
- Anh xin lỗi!
Ngốc thật, đến nước này còn xin lỗi cái gì? Tôi khóc không phải vì đau đâu, nhưng tôi cũng không rõ lí do vì sao mình lại khóc. Có lẽ là vì hạnh phúc chăng?
- Hay là dừng lại?- Anh dừng một chút hỏi tôi. Anh bị điên à? Cái gì cần làm anh đã làm hết rồi, còn một chút nữa thôi là xong việc mà còn muốn dừng lại? Tôi hít thở không thông, đáp:
- Em không sao mà!
- Anh không muốn làm em đau!- Giọng nói của anh như chiều chuộng, như đau lòng, thương tiếc thân thể của tôi. Tôi cắn nhẹ lên vành tai anh, thỏ thẻ:
- Phong, nhanh hơn một chút đi!
Nghe xong câu nói này của tôi, Lâm Phong kích động mạnh ôm chặt lấy tôi mà di chuyển. Đêm vẫn còn rất dài, từng đợt, từng đợt sóng cứ cuộn trào liên tiếp không dứt. . .
- Vậy ra cậu dẫn tớ đi khắp nơi tiêu tiền là vì việc này à?- Tôi hỏi Tuyết San. Cô bạn cười tươi:
- Ngày trọng đại thì nên xinh đẹp hơn thường ngày đúng không?
- Sếp không được quên ơn bọn này đâu!- Anh Kỳ kéo vai Tuyết San vào lòng mình rồi nói với Phong. Lâm Phong ngồi cạnh tôi, đáp:
- Sẽ có hoa hồng mà! Yên tâm!
- Mau mau chọn ngày về ra mắt ba mẹ Tú Anh rồi còn cho bọn này ăn cưới nữa...- Anh Giang nói. Tôi nhìn mọi người cảm kích:
- Cảm ơn mọi người vì mọi thứ, em sẽ không quên được ngày hôm nay đâu! Nhưng có điều, em không muốn báo chí đăng tải việc cầu hôn này đâu... dù chúng ta không phải người nổi tiếng.
- Đừng lo! Bên chị đã bưng bít cả rồi!- Chị Phương mỉm cười.
- Nào! Nâng ly vì hạnh phúc của đôi trẻ đi!- Chị Thư đứng dậy vỗ tay hai cái. Nhà ăn của công ty bỗng trở nên rộn ràng hơn hẳn. . .
********
- Tiểu Như, chúc con ngủ ngon!- Tôi cúi xuống hôn trên trán con bé. Tiểu Như cười khúc khích:
- Con rất vui khi ba mẹ kết hôn!
- Ngủ đi, khuya rồi mà!- Tôi vuốt tóc con bé mỉm cười. Tiểu Như gật đầu ngoan ngoãn:
- Mẹ ngủ ngon...
- Ừm...- Tôi đắp chăn lên cho con bé, chỉnh điều hoà lên 26 độ rồi đóng cửa phòng lại.
Tôi vừa ra khỏi cửa phòng con bé, đi được vài bước thì bị Lâm Phong ôm chầm từ phía sau, vùi mặt vào tóc tôi. Cũng may là mới gội xong, không thì anh ngộ độc mà chết rồi! Tôi nói nhỏ:
- Con mới ngủ thôi đó! Đừng làm ồn!
- Tú Anh... hôm nay, ngủ ở phòng anh đi!- Tôi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng đâu đây. Tôi khịt mũi:
- Anh say rồi sao?
- Không, vẫn rất tỉnh mà... chỉ có điều, anh không giữ lời hứa được không? Không đợi đến đêm tân hôn được không?- Giọng Lâm Phong hơi mè nheo.
Câu hỏi của anh làm tôi hơi hoang mang. Bây giờ thì cũng được gọi là sắp cưới, ngủ cùng nhau cũng không sao nhỉ? Tôi và anh đều vượt quá tuổi 18 lâu rồi nhưng mà... Tôi bấm bụng, thỏ thẻ:
- Bây giờ em cũng không còn là sinh viên của anh...- Tôi bỏ lấp lửng câu nói, nói thẳng ra là đồng ý ngủ cùng thì hơi mất giá...
- Vậy thì...- Lâm Phong cúi người bế tôi dậy, nở nụ cười gian ác.- Đêm nay không được tự ý bỏ về phòng mình!
-!!!
Tôi vào phòng tắm mở nước. Tôi nằm trong bồn tắm nghĩ ngợi lung tung. Đêm nay thực sự sẽ gạo nấu thành cơm ư? Mấy lần trước đến đoạn cởi áo sơ mi thì dừng lại, cởi sơ mi chỉ do... nóng thôi. Hôm nay anh ta ý tứ rõ ràng vậy rồi, cởi áo rồi chắc chắn không buông tha nữa đâu. Tôi cứ nằm dài trong bồn tắm như vậy hơn 20 phút, có nên đi ra không? Nửa muốn lại nửa không. Ây da, còn 3 tháng nữa đám cưới thì sợ gì chứ! Nhưng mà đêm tân hôn là đêm đầu tiên thì sẽ có ý nghĩa nhất chứ hả? Hay là tôi ra ngoài đó, nói với anh ấy chờ thêm 3 tháng nữa?
Thấy tôi ở trong này lâu quá, anh hỏi vọng vào:
- Tú Anh, sao lâu vậy?
- A... chờ em một chút!- Tôi hoảng loạn đáp. Sao bây giờ? Tôi đứng dậy vơ lấy chiếc khăn, quần áo? Thôi chết rồi, quần áo tôi để bên phòng mình rồi còn đâu. Quấn khăn đi ra ngoài thì con sói đang đói ngoài kia sẽ vồ tôi chết mất. Tôi gọi:
- Anh ơi, qua phòng em lấy giúp em bộ đồ ngủ đi!
- Không cần đâu, ra đi. Anh còn đi tắm!- Anh nói.
Tôi nín thở đứng như chôn chân ngay cửa. Trong thời gian anh ta tắm thì tôi có thể về phòng lấy quần áo được rồi. Tôi quấn khăn tắm, bước ra, nước trên tóc vẫn chảy xuống vai từng giọt.
Lâm Phong nhìn tôi chằm chằm. Tôi cảm thấy như có hàng nghìn con kiến bò trên da, đưa tay nắm chắc chốt của chiếc khăn trên ngực mình, nói:
- Anh đi tắm đi!
- Khăn? Phòng anh chỉ có hai chiếc khăn, một chiếc em quấn trên đầu, một cái em đang choàng đó!- Anh ta tiến lại gần tôi. Tôi ngước mắt nhìn, không khí ám muội như này thật không thoải mái. Lâm Phong đưa tay lấy chiếc khăn trên đầu lau tóc cho tôi, cười.- Em đang căng thẳng ư? Thả lỏng đi!
- Em tự lau được rồi, anh đi tắm đi ha.- Tôi cười méo xệch. Lâm Phong lại gian tà nói nhỏ vào tai tôi:
- Tú Anh, tắm cho anh!
-!!!
Tôi có nghe lầm không vậy? Tắm cho anh? Tôi đưa mắt chớp chớp:
- Em qua phòng mình lấy thêm khăn cho anh nhé!- Tôi rón rén đi về phía cửa.
- Em đang định bỏ chạy sao? Anh khoá chốt cửa rồi!- Lâm Phong nắm chiếc khăn trên lưng tôi lại. Thoắt cái đã kéo tôi vào chỗ cũ, lôi xềnh xệch vào nhà tắm:
- Đi, tắm cho anh!
- Buông em ra, anh có tay có chân thì tự tắm đi!- Tôi hoảng sợ giật lùi lại, tôi không nghĩ khi mình đối mặt với đêm đầu tiên lại hoang mang đến vậy. Lâm Phong căn bản không nghe lời tôi nói, kéo tôi vào nhà tắm, xả vòi sen. Nước chảy xuống làm ướt cả người anh và tôi. Ướt át quá! Hơ. . .
Lâm Phong cởi áo sơ mi của mình ra một cách nhanh chóng, quăng qua một góc. Tôi vẫn nắm chắc chốt khăn ngay ngực mình, hơi thở phập phồng lo sợ. Tôi nên làm gì đó thì hơn, tôi lấy chai dầu gội đầu đưa cho anh. Phong không thèm nhìn đến nó, chỉ chăm chăm nhìn vào khuôn mặt tôi, tuỳ tiện cho xà bông ra tay rồi gội lên đầu. Tôi quay mặt đi nơi khác, nói:
- Sao lại bắt em vào đây chứ?
- Sao anh lại phải tự gội đầu?- Anh ấy hỏi lại. Tôi nhăn mặt:
- Từ xưa đến giờ anh vẫn tự gội được kia mà...
- Đó là vì không có em ở ngay phòng tắm thôi!- Tên này mặt dày thật đó, bộ tôi rãnh hơi cứ ở đây hoài ư? Tôi len lén di chuyển đi chỗ khác liền bị Lâm Phong dùng hai tay chống lên tường kẹp tôi ở giữa.
Tôi mở to mắt nhìn gương mặt anh tuấn ngay trên đỉnh đầu mình, nuốt nước bọt một cái rồi lại liếm môi, cắn nhẹ môi dưới. Lâm Phong đưa mắt mình di chuyển từ mắt, đến mũi, đến môi tôi, hơi thả anh phả ra mang theo một luồng gió nóng bức. Chiếc khăn tắm quấn trên tóc tôi bung ra, tôi giơ tay lên giữ lại thì bị anh giằng ấy quăng đến chỗ chiếc áo sơ mi. Tôi mím môi:
- Phong. . .- Tôi không biết tiếng nói vờ như vô tình của mình lại giống tiếng rên rỉ đến vậy, Lâm Phong khẽ chớp mắt, đưa gương mặt mình đến gần với gương mặt tôi.
Anh chiếm lấy môi tôi một cách cuồng nhiệt hơn bao giờ hết, bá đạo dày vò cánh môi mềm, chắc đã sưng tấy lên rồi còn đâu. Cảm giác vừa đau, lại vừa sung sướng kích thích con người ta lạ lùng. Tôi cũng cuồng nhiệt đáp trả.
Mùi dầu gội nam tính thoang thoảng bên mũi, nước vẫn cứ chảy như thế nhưng không khí trong phòng tắm cứ nóng dần lên. Tôi đưa tay ôm lấy cổ anh, day dưa không dứt. Giống như không còn gông kiềm, Lâm Phong mãnh liệt chiếm lấy hết mật ngọt nơi tôi. Bàn tay anh nóng như lửa đốt di chuyển xuống eo tôi xoa nhẹ. Tôi giật nảy người nín thở nhìn anh, đôi mắt ôn nhu thường ngày đang mờ đục đi. Tôi giơ tay phủi những bọt nước trên tóc ấy. Lâm Phong mỉm cười:
- Thà em một mực cự tuyệt thì anh còn có thể kiềm chế được, em cứ phối hợp thế này...
- Dừng lại ư?- Đột nhiên dừng lại lúc này khiến tôi không thoải mái, ngược lại còn thấy bức bối khó chịu, tôi hỏi anh như trách móc. Lâm Phong nhếch mép:
- Không mong muốn sao?
Nếu tôi nói tôi muốn dừng lại thì đúng là dối lòng rồi. Tôi e thẹn lắc đầu. Anh đưa tay lên giật lấy chiếc khăn tắm tôi đang choàng. Hai chiếc khăn đã rơi xuống sàn ướt sủng. Tôi ngại ngùng nhìn đi nơi khác, trên người nhanh chóng đã không còn gì che đậy. Phong nắm lấy tay tôi di chuyển đến thắt lưng của anh, điều gì đến cũng thực sự đến rồi. . .
Phòng tắm mở cửa, Lâm Phong ôm tôi đặt lên giường. Anh vuốt mấy sợi tóc ướt đẫm trên gương mặt tôi, nhìn tôi say đắm. Tôi đưa mắt nhìn vào gương mặt kia, bàn tay trái áp lên má tình tứ. Tôi hỏi:
- Chúng ta sẽ cùng nhau đi hết quãng đường còn lại chứ?
- Tất nhiên rồi!- Lâm Phong nhướn mày. Tôi theo thói quen đưa lưỡi liếm môi rồi cắn môi dưới của mình. Anh đưa tay kéo môi tôi ra.- Làm gì vậy chứ? Sao làm gì trông cũng hấp dẫn đến vậy hả? Anh chưa từng biết em xinh đẹp đến nhường này, càng nhìn càng thu hút đó...
- Đâu phải tự dưng em được phong danh hiệu hoa khôi!- Tôi nhăn mặt. Anh bật cười:
- Anh không ngờ khả năng tự kiềm chế của mình cũng tốt quá, nhịn nhục tận 2 năm!
Khả năng tự kiềm chế hay anh yếu sinh lí hả? Mùa hè năm ngoái là ai đã vẽ đường cho hươu chạy mà anh lại từ chối chứ! Tôi choàng tay lên cổ anh, lắc đầu:
- Là do anh yếu sinh lí!
Lâm Phong nhíu chặt mi tâm lại, nhìn tôi nghiêm trọng:
- Thử xem! Anh sẽ phục vụ em hết sức có thể nhé!
- !!!
Lâm Phong cúi xuống hôn lên mắt tôi, lên mũi, lên cằm rồi lại phủ lên môi tôi một nụ hôn thật sâu. Bàn tay của anh không an phận di chuyển xuống dưới, mỗi lúc một mơn trớn. Do đây là lần đầu, tôi cũng chưa có kinh nghiệm nên cứ nằm yên như thế mà tiếp nhận. Lâm Phong giơ tay tắt đèn ngủ, mọi thứ trở nên mờ ảo khiến giác quan của con người nhạy cảm và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Từng thớ thịt của hai bên gắn kết, cọ xát với nhau, nhịp thở trở nên gấp gáp. Tay anh đan vào tay tôi siết chặt. Thân thể của anh, mùi hương của anh, giọng nói của anh, đều rất gợi cảm, thật may mắn, tất cả của anh đều thuộc về tôi. Trong đêm tối, mọi ngóc ngách của con người đều được khám phá. Từng giọt mồ hôi rơi trên trán, trên cổ anh trở nên lấp lánh hơn trong mắt tôi. Phong cúi xuống hôn lên giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má người đang nằm bên dưới bị anh dày vò, giọng nói vẫn rất xúc động:
- Đau ư?
- Có một chút!- Tôi cố kiềm chế những tiếng nấc trong cổ họng mình. Anh vuốt tóc tôi:
- Anh xin lỗi!
Ngốc thật, đến nước này còn xin lỗi cái gì? Tôi khóc không phải vì đau đâu, nhưng tôi cũng không rõ lí do vì sao mình lại khóc. Có lẽ là vì hạnh phúc chăng?
- Hay là dừng lại?- Anh dừng một chút hỏi tôi. Anh bị điên à? Cái gì cần làm anh đã làm hết rồi, còn một chút nữa thôi là xong việc mà còn muốn dừng lại? Tôi hít thở không thông, đáp:
- Em không sao mà!
- Anh không muốn làm em đau!- Giọng nói của anh như chiều chuộng, như đau lòng, thương tiếc thân thể của tôi. Tôi cắn nhẹ lên vành tai anh, thỏ thẻ:
- Phong, nhanh hơn một chút đi!
Nghe xong câu nói này của tôi, Lâm Phong kích động mạnh ôm chặt lấy tôi mà di chuyển. Đêm vẫn còn rất dài, từng đợt, từng đợt sóng cứ cuộn trào liên tiếp không dứt. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.