Chương 26: Thân thế của Tuyết San. . .
Winny
21/08/2019
Chương 26: Thân thế của Tuyết San. . .
Tôi tỉnh dậy, khẽ cựa người, khó khăn khi xê dịch. Trong một đêm mà cái tên chết tiệt kia đã đánh hẳn ba trận, đúng là chết đói từ kiếp nào ấy!!!
Tôi xoay mặt lại nhìn gương mặt nam tính đang ngủ bên cạnh. Tôi đưa tay vuốt nhẹ đôi mày, cái mũi, đôi môi, xương hàm, đẹp như điêu khắc thật đấy. Tôi khen không phải vì anh là chồng sắp cưới của mình đâu, mà vì gương mặt cực phẩm này. Phong nhíu mày, mở mắt ra nhìn tôi, choàng tay qua eo tôi ôm chặt:
- Thức chi sớm vậy? Hôm nay là chủ nhật kia mà!
- Buông ra, đau quá!- Tôi đau đến ứa nước mắt đánh vào cái tay hư hỏng kia. Anh mở mắt, lo lắng hỏi:
- Đau à?
- Lâu ngày không vận động, “đánh trận” hẳn 3 tiếng thì xương cốt có rã rời không hả?- Tôi bực bội gắt gỏng. Phong bật cười, trêu ghẹo tôi:
- Em bảo nhanh hơn mà, thế em có thích đi “tàu lượn siêu tốc” không, anh dẫn em đi!
- Nói bậy cái gì thế?- Tôi trợn mắt cảnh cáo.
Ở ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tiểu Như gấp gáp hỏi:
- Ba ơi, mẹ đi đâu rồi, mẹ không có trong phòng!
Tôi quên mất, trong nhà còn có trẻ con kia mà, tường lại không có cách âm, đêm qua có mạnh quá khiến làm con bé thức giấc không nhỉ? Tôi và Phong nhìn nhau, anh trả lời:
- Hôm qua mẹ ngủ ở phòng ba, bây giờ đang tắm!
- Con xuống phòng khách đợi ba mẹ ăn sáng nhé!
- Ừ ừ, ba mẹ xuống ngay.- Anh trả lời qua loa rồi chống tay lên đầu, nằm nghiêng một bên nhìn tôi.- Anh đi mua đồ ăn sáng về cho hai mẹ con nhé, tắm rửa rồi thì nghỉ ngơi đi, hôm qua vất vả cho em rồi!
Tôi đỏ mặt nhớ lại buổi tối hôm qua, chỉ là “đánh trận” thôi chứ có phải sanh con đâu mà vất vả cần nghỉ ngơi đến vậy. Tôi gật đầu, cười méo xệch:
- Ừm, Tiểu Như chắc đói rồi đó!
- Tuân lệnh bà xã. Anh sẽ về ngay!- Phong cúi xuống hôn lên trán tôi một cái rồi vơ một bộ quần áo trong tủ đi tắm.
Tôi ôm chăn đi đến tủ của anh, toàn là sơ mi trắng cùng kiểu dáng, có vẻ anh biết cách tôn dáng cũng như lười biếng khi phải lựa chọn quần áo nên cứ áo sơ mi trắng, quần tây đen. Tôi còn tưởng anh chỉ có 1 bộ quần áo thôi chứ! Mấy tháng trước có thấy ăn mặc áo thun nhưng trông cứ không vừa mắt, nên tôi dẹp hết mấy cái áo thun đó rồi, loại quần áo khác thì chỉ có mấy bộ pijama xếp ngay ngắn ở góc tủ để mặc đi ngủ thôi. Tôi khoác chiếc sơ mi trắng của anh vào, nhanh chóng chạy sang phòng mình thay đồ, nhất định không thể con gái yêu thấy bộ dạng này được!
Lúc tôi đi xuống dưới nhà bếp thì đồ ăn đã dọn sẵn lên bàn cả rồi, sao tiến độ làm việc của anh nhanh đến bất ngờ vậy? Tôi đi xuống cầu thang, gọi vọng vào phòng bếp:
- Phong à?
- Anh ấy có việc ra ngoài rồi. Là tớ mang đồ ăn đến cho cậu đấy.- Tuyết San vẫy tay chào tôi. Tiểu Như lò dò đi vào:
- Con vừa ra đóng cổng. Hôm nay mà ba cũng phải đi làm ư?
- Không. Chắc ba ra ngoài có việc gấp thôi!- Tôi ngồi vào bàn ăn.
Tuyết San mờ ám nhìn tôi, nở nụ cười nham hiểm:
- Nói xem, tối qua thế nào?
- Hả?- Tôi tròn mắt hỏi lại. Cô bạn đánh vào vai tôi một cái đau điếng:
- Thì còn sao trăng gì nữa, có vui “sướng” không?- Cô bạn nhấn mạnh chữ sướng khá là lâu.
Tôi nhìn sang Tiểu Như, con bé đang cười rất tươi, đáp thay tôi:
- Tất nhiên là mẹ vui sướng rồi ạ!
Tuyết San nhìn con bé một lúc rồi nói:
- Sau khi ăn sáng xong thì Tiểu Như có thể lên phòng chơi game, dì San và mẹ con cần nói chuyện, con nít không nghe được đâu!
- Dạ.- Con bé gật đầu, khuôn mặt ngây thơ vẫn chưa hiểu mẹ và dì nói chuyện gì mà thần bí như vậy.
Ăn xong, tôi và Tuyết San rửa chén bát, cô bạn tiếp tục hỏi tôi:
- Cảm giác lần đầu trải qua như thế nào?
- Hơi đau một chút nhưng không đáng nói lắm...- Tôi hạ giọng mình xuống.
- Phong thì sao? Anh ấy có cuồng nhiệt không?- Tuyết San mỉm cười gian xảo.
- Hiệp 1, 2 phút!- Tôi thành thật thú tôi. Tuyết San buông chén, miệng không khép lại được:
- Cái gì? 20 phút à?
- 2 phút!- Tôi nhớ lại chuyện tối qua... sau khi khẽ cắn vành tai hắn ta thì hắn ta không còn bám trụ được gì mà tuôn ra hết luôn còn gì!
- Xử nam? Hay yếu sinh lí?- Tuyết San bình tĩnh lại hỏi tôi.
- Hiệp 2, 30 phút! Hiệp 3, lâu lắm... ngủ quên, rồi thức mà vẫn còn...- Tôi lắc đầu thở dài. Tuyết San cười ha hả:
- Tú Anh, cậu là người cướp đi sự trong trắng của anh Phong đó. Nhưng hiệp 2, hiệp 3 lâu như vậy... thuốc tốt nhỉ?
- Thuốc gì?- Tôi há hốc miệng hỏi.
- Đám người trong công ty tiểu nhân bỏ thuốc kích thích vào rượu của ông xã cậu! Hihi...- Cô bạn bình thản nói ra chuyện đó. Thì ra... các người trong công ty đúng là giỏi làm chuyện bao đồng, không thì chúng tôi có thể giữ đêm đầu tiên đến ngày cưới rồi. Tuyết San đột nhiên thở dài.- Tớ còn đang muốn sinh một đứa con cho anh Kỳ để mau mau kết hôn mà không được đây này!
- Mới yêu nhau có 2 tháng mà cưới hỏi gì?- Tôi nhíu mày. Tuyết San nhăn mặt lắc đầu:
- Ai bảo với cậu hai tháng? Tớ đơn phương anh Kỳ hơn một năm nay rồi đấy!
- Hể?- Tôi ngạc nhiên nhìn cô bạn. Tuyết San để chiếc dĩa lên khay, buồn rầu nói:
- Do ba mẹ tớ bắt tớ phải cưới người môn đăng hộ đối...
- Nhà cậu giàu lắm ư?- Tôi mỉa mai. Tuyết San khựng lại một chút, hỏi tôi:
- Tớ chưa kể cậu nghe về gia đình tớ nhỉ?
- Cậu nói gia đình cậu buôn bán nhỏ lẻ, đủ ăn đủ sống!- Tôi đáp. Tuyết San bặm môi nhìn tôi đầy tội lỗi:
- Đúng là gia đình tớ buôn bán...
- Ừm. Vậy gia đình anh Kỳ thì sao?- Tôi cắt ngang câu nói.
- Hôm đó anh ấy dẫn tớ về nhà, nhà không to lắm, ba mẹ anh ấy rất hiền lành, quý mến tớ. Có điều, ba mẹ anh ấy bán quán ăn nhỏ, còn anh ấy thì làm trong công ty của anh Phong, căn bản là không có dư lắm...- Tuyết San bặm môi, chân mày nhíu chặt như muốn dính vào nhau.- Hôm bữa ba tớ gọi tớ về xem mắt, tớ đã không đến. Ổng đã... cắt lương hàng tháng của tớ đấy. Cũng may trong tài khoản còn một ít sống được thêm vài tháng!
- Tớ đang rất tò mò, gia đình cậu buôn bán gì?- Tôi dừng tay lại, nghiêm túc hỏi. Cô bạn cười cười:
- Bán vàng với đá quý!
*Đùng* Có tiếng sét bùng nổ trong đầu tôi. Vâng, cô bạn đã nói với tôi là kinh doanh nhỏ lẻ, đủ ăn đủ sống. Đúng là kinh ngạc lắm!
- Kinh doanh vàng với đá quý là nhỏ lẻ ư?- Cơ mặt tôi cứng đờ không biết nên khóc hay cười.
- Vàng với đá quý chứ có phải con cua, con cá đâu mà to chứ. Nhà tớ toàn bán lẻ thôi, không bỏ sỉ!- Cô bạn hất mặt trả lời. Ồ, thì ra định nghĩa từ “nhỏ lẻ” của bạn tôi là như vậy.
- Bán vàng với đá quý chỉ đủ ăn đủ sống thôi sao?- Tôi liếc. Tuyết San tặc lưỡi:
- Thì tớ có bảo tớ thiếu ăn đâu?
Trung thực nhỉ? Tôi hỏi tiếp:
- Quê cậu ở đâu?
- Ừm quê ngoại ở XX, còn nhà thì ở thành phố này!- Cô bạn thú thật. Thú vị thật đó, bây giờ tôi mới có dịp tìm hiểu cô bạn hơi thân của mình:
- Sao cậu còn ở trọ?
- Nhà trọ đó là của mình cho thuê mà...- Cô bạn bặm môi vô tội.
- Hèn gì cậu dùng tiền của tớ không thương tiếc như vậy! Đúng là không nên dạy nhà giàu cách tiêu tiền mà...- Tôi đau lòng nhớ đến số quần áo mình vừa mua hôm qua. Tuyết San mỉm cười:
- Cậu nghĩ năng lực của tớ đậu nổi Bách Khoa ư? Chơi game Phong Thần đứng top 20 là nhờ kỹ năng à?
Tôi ngu ngơ gật đầu. Cô bạn phủ nhận:
- Vì gia đình tớ quen biết thầy hiệu trưởng nên xin vào học. Còn nữa, game là do tớ nạp tiền mới leo lên top 20!
- Còn việc đơn phương anh Kỳ một năm là sao?- Tôi truy vấn.
- Hôm bữa, tớ đưa Tiểu Như về công ty, tình cờ thấy anh Kỳ đang đua xe. Ôi, người gì đâu mà vừa đẹp trai vừa đua xe giỏi. Thế là tớ ghi nhớ tên id, bắt đầu điều tra. Tớ biết anh ta đang tìm hiểu một cô gái, thế nên tớ giới thiệu Thiên Hạ cho cô ta. Tớ nói với Thiên Hạ rằng tớ gặp Quách Quách ở ngoài rồi, rất xinh xắn. Tớ nói với Quách Quách rằng tớ gặp Hạ Tử Kỳ ở ngoài rồi, vừa béo ú vừa xấu xí. Vừa hay tác hợp được cho hai người bọn họ. Nhưng mà cô gái kia không biết điều, định bắt cá hai tay, ả với Thiên Hạ thông đồng lừa quà tặng từ Hạ Tử Kỳ. Vậy mà anh ta ngu ngơ không biết cái sừng của mình đã dài như thế nào. Tớ đốc thúc Quách Quách thành hôn rồi tự mình thách đấu đánh bại cô ta...
- Khoan đã, không phải vì Thiên Hạ cướp dâu, cậu sợ gia tộc Hạ Tử của tớ mất mặt ư?- Tôi hỏi lại.
- Thiên Hạ làm gì dám thách đấu với Hạ Tử Kỳ chứ! Anh yêu của tớ cũng top 5 mà...- Cô bạn phẩy tay.- Hôm bữa Thiên Hạ và Quách Quách vừa hẹn nhau gặp mặt, xem ra cô ấy không xinh xắn như lời tớ nói, Thiên Hạ đã nhắn tin chửi tớ té tát. Còn Quách Quách, tớ hack nick cô ấy rồi. Hôm bữa cô ấy chửi tớ là con hồ ly tinh, kẻ thứ ba, mưu mô, xảo trá, tớ mách lại với anh Kỳ với vẻ oan ức, mắt rưng rưng. Anh ấy bị đá nên tất nhiên cũng cay lắm, nghe tớ gợi ý hack nick thì làm ngay!
- Tuyết San... cậu có phải là Tuyết San bạn tớ không vậy?- Tôi há hốc miệng. Trông bề ngoài hiền lành như thế, sao lại dùng chiêu thâm độc thế này.
- Ai bảo tớ thích anh ấy. Nhưng hai người họ chưa yêu nhau mà, tớ không phải kẻ thứ ba! Nếu mà hai người họ yêu nhau thật, tớ cũng tìm cách để họ chia tay mà đến với tớ thôi!- Cô bạn cười tít mắt. Tôi chưa hề biết cô bạn mình đáng sợ đến vậy. Đáo để đấy, người thứ ba cũng dám làm cơ đấy! Tôi chớp chớp mắt nhìn gương mặt ngây thơ, trẻ măng như học sinh cấp 3 của cô bạn:
- Tớ đã nghĩ cậu hiền lành dễ bị bắt nạt, cam chịu đấy!
- Cậu đùa tớ à? Từ trước đến giờ chưa ai bắt nạt tớ cả và hầu như là do tớ khơi màu trước thôi, cậu là người đầu tiên tớ kể đầu đuôi ngọn ngành việc tớ đã lén lút làm đó.- Dừng một chút, cậu ấy tiếp tục than vãn.- Tớ phải làm sao để ba mẹ chấp nhận anh Kỳ bây giờ? Tớ một mực muốn lên giường với anh ấy nhưng anh ấy lại bảo là giữ đến đêm tân hôn, anh ấy sẽ đi làm kiếm tiền, đủ tiền thì sẽ cưới tớ. Nhưng nếu không có cái thai thì còn lâu anh ấy cưới được tớ!- Tuyết San thở dài.- Hôm nào công ty lại có tiệc vậy? Cậu gọi cho tớ đưa anh ấy về nhé!
- Đừng nói là... cậu định dùng thuốc nữa nha!- Tôi dè chừng hỏi. Không cần suy nghĩ, cô bạn gật đầu ngay tức khắc.
- Này, nhỡ hai người không cưới được nhau thì cái thai đó phải tính thế nào?- Tôi phản đối chuyện này. Tuyết San lắc đầu, cười:
- Anh Kỳ là người đầu tiên tớ thích đến vậy, tất nhiên là anh ấy cũng phải thích tớ, miệng đã bảo muốn cưới tớ thì không rút lại được. Tớ sẽ không buông anh ấy ra đâu, tớ cũng sẽ tìm cách trói chân anh ấy!
- Lúc mới yêu thì thắm thiết vậy đấy!- Tôi tặc lưỡi, đúng là không biết khuyên bảo cô bạn cứng đầu này ra sao.
- Cậu cũng sắp cưới rồi còn gì! Tớ đã đặt mục tiêu là sẽ cưới sau cậu 1 tháng. Tuyệt!- Tuyết San cười tít mắt. Tôi nhún vai:
- Tuỳ cậu thôi.
.
.
.
- Lấy giấy viết ra mà ghi lại những điều tớ dạy này. Nếu đột nhiên cậu biết tin người yêu hay chồng mình đã có con với người khác, cô ta đến đòi chồng cậu nhận con thì cậu sẽ như thế nào?- Tuyết San kéo tôi ra ghế sô pha tán ngẫu. Tôi khịt mũi:
- Chia tay, không thể tha thứ cho anh ta được!
- Sai bét! Câu nói đầu tiên, chính là:” Đã xét nghiệm ADN chưa?”- Tuyết San vỗ lên trán tôi. Tôi lắc đầu:
- Anh ta đã lừa dối mình lâu như vậy, sao phải tha thứ chứ?
- Không phải tha thứ, mà là xác nhận lại. Cái thai đó có thể do tai nạn, cũng có thể do gài bẫy. Yêu nhau đến mức dốc tâm cầu hôn kì công như vậy thì không lí do gì người đàn ông của cậu đi ăn vụng bên ngoài đâu.- Tuyết San đột nhiên hạ giọng xuống.- Hiệp 1, 2 phút thì chính là xử nam đấy!
Tôi đỏ mặt hơn gấc chín. Sao cứ đem cái 2 phút ra sỉ nhục ông xã tôi thế này! Tôi gãi gãi sau gáy mình, qua loa đáp:
- Thì tớ đâu có lo cái chuyện anh Phong có con ngoài giá thú chứ. Tớ chỉ bực bội nếu anh ấy giấu giếm tớ chuyện gì đó thôi!
- Bực bội thì làm gì?- Cô bạn hỏi tôi tiếp.
- Chuyện này cũng khá lớn, nếu nói rằng không để tâm là dối lòng. Nhưng tớ sẽ không chia tay vì chuyện này đâu! Tuy vậy, cách xử lí thoả đáng thì chưa nghĩ ra. Không chia tay, không chia tay đâu!!- Tôi gật đầu chắc nịch.
- Nói được làm được, không thì sẽ là con chó con!- Tuyết San cười tít mắt. Tôi nhăn nhó:
- Xử nam thì làm sao có con được, cậu nên lo cho anh Kỳ của cậu trước đi. Nói tầm phào, anh Phong nghe được lại hạnh hẹ tớ!
- Anh Kỳ có mười đứa con, hai mươi người vợ thì tớ cũng không buông tay đâu. Người mà làm tớ gãy gánh thì chỉ có thể là mẹ tớ thôi. Tớ đang dùng hết tất cả công lực để đối phó với bà ấy đây. Bà ấy mà biết chuyện thì...rồi mộ chàng đã nằm cạnh mộ nàng đó!- Tuyết San dựa vào vai tôi sầu não. Tôi vỗ vai trấn an:
- Đúng là hổ mẫu sanh hổ tử, người ngoài không đáng sợ bằng người trong nhà!
- Nhưng ít ra bà ấy cũng thương cháu ngoại đấy. Tớ là con một kia mà, tớ cứ ra vẻ thảm não, nằm vật ra đó, mắt ươn ướt, đòi sống đòi chết, báo là mình có thai rồi, không cho tớ cưới thì một xác hai mạng!- Tuyết San giơ tay hạ quyết tâm. Tôi nhìn cô bạn chằm chằm, Tuyết San cá tính, mạnh mẽ hơn tôi nghĩ nhiều. Đến lúc này, tôi mới biết, sự vô tư của Tuyết San cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi. Còn vỏ bọc của tôi chính là sự xa cách, độc lập nhưng thật tâm thì tôi cũng là con gái, cũng yếu đuối và cần được che chở đấy. Hy vọng anh Phong sẽ có thể che chở cho tôi suốt cuộc đời này. . .
Tôi tỉnh dậy, khẽ cựa người, khó khăn khi xê dịch. Trong một đêm mà cái tên chết tiệt kia đã đánh hẳn ba trận, đúng là chết đói từ kiếp nào ấy!!!
Tôi xoay mặt lại nhìn gương mặt nam tính đang ngủ bên cạnh. Tôi đưa tay vuốt nhẹ đôi mày, cái mũi, đôi môi, xương hàm, đẹp như điêu khắc thật đấy. Tôi khen không phải vì anh là chồng sắp cưới của mình đâu, mà vì gương mặt cực phẩm này. Phong nhíu mày, mở mắt ra nhìn tôi, choàng tay qua eo tôi ôm chặt:
- Thức chi sớm vậy? Hôm nay là chủ nhật kia mà!
- Buông ra, đau quá!- Tôi đau đến ứa nước mắt đánh vào cái tay hư hỏng kia. Anh mở mắt, lo lắng hỏi:
- Đau à?
- Lâu ngày không vận động, “đánh trận” hẳn 3 tiếng thì xương cốt có rã rời không hả?- Tôi bực bội gắt gỏng. Phong bật cười, trêu ghẹo tôi:
- Em bảo nhanh hơn mà, thế em có thích đi “tàu lượn siêu tốc” không, anh dẫn em đi!
- Nói bậy cái gì thế?- Tôi trợn mắt cảnh cáo.
Ở ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tiểu Như gấp gáp hỏi:
- Ba ơi, mẹ đi đâu rồi, mẹ không có trong phòng!
Tôi quên mất, trong nhà còn có trẻ con kia mà, tường lại không có cách âm, đêm qua có mạnh quá khiến làm con bé thức giấc không nhỉ? Tôi và Phong nhìn nhau, anh trả lời:
- Hôm qua mẹ ngủ ở phòng ba, bây giờ đang tắm!
- Con xuống phòng khách đợi ba mẹ ăn sáng nhé!
- Ừ ừ, ba mẹ xuống ngay.- Anh trả lời qua loa rồi chống tay lên đầu, nằm nghiêng một bên nhìn tôi.- Anh đi mua đồ ăn sáng về cho hai mẹ con nhé, tắm rửa rồi thì nghỉ ngơi đi, hôm qua vất vả cho em rồi!
Tôi đỏ mặt nhớ lại buổi tối hôm qua, chỉ là “đánh trận” thôi chứ có phải sanh con đâu mà vất vả cần nghỉ ngơi đến vậy. Tôi gật đầu, cười méo xệch:
- Ừm, Tiểu Như chắc đói rồi đó!
- Tuân lệnh bà xã. Anh sẽ về ngay!- Phong cúi xuống hôn lên trán tôi một cái rồi vơ một bộ quần áo trong tủ đi tắm.
Tôi ôm chăn đi đến tủ của anh, toàn là sơ mi trắng cùng kiểu dáng, có vẻ anh biết cách tôn dáng cũng như lười biếng khi phải lựa chọn quần áo nên cứ áo sơ mi trắng, quần tây đen. Tôi còn tưởng anh chỉ có 1 bộ quần áo thôi chứ! Mấy tháng trước có thấy ăn mặc áo thun nhưng trông cứ không vừa mắt, nên tôi dẹp hết mấy cái áo thun đó rồi, loại quần áo khác thì chỉ có mấy bộ pijama xếp ngay ngắn ở góc tủ để mặc đi ngủ thôi. Tôi khoác chiếc sơ mi trắng của anh vào, nhanh chóng chạy sang phòng mình thay đồ, nhất định không thể con gái yêu thấy bộ dạng này được!
Lúc tôi đi xuống dưới nhà bếp thì đồ ăn đã dọn sẵn lên bàn cả rồi, sao tiến độ làm việc của anh nhanh đến bất ngờ vậy? Tôi đi xuống cầu thang, gọi vọng vào phòng bếp:
- Phong à?
- Anh ấy có việc ra ngoài rồi. Là tớ mang đồ ăn đến cho cậu đấy.- Tuyết San vẫy tay chào tôi. Tiểu Như lò dò đi vào:
- Con vừa ra đóng cổng. Hôm nay mà ba cũng phải đi làm ư?
- Không. Chắc ba ra ngoài có việc gấp thôi!- Tôi ngồi vào bàn ăn.
Tuyết San mờ ám nhìn tôi, nở nụ cười nham hiểm:
- Nói xem, tối qua thế nào?
- Hả?- Tôi tròn mắt hỏi lại. Cô bạn đánh vào vai tôi một cái đau điếng:
- Thì còn sao trăng gì nữa, có vui “sướng” không?- Cô bạn nhấn mạnh chữ sướng khá là lâu.
Tôi nhìn sang Tiểu Như, con bé đang cười rất tươi, đáp thay tôi:
- Tất nhiên là mẹ vui sướng rồi ạ!
Tuyết San nhìn con bé một lúc rồi nói:
- Sau khi ăn sáng xong thì Tiểu Như có thể lên phòng chơi game, dì San và mẹ con cần nói chuyện, con nít không nghe được đâu!
- Dạ.- Con bé gật đầu, khuôn mặt ngây thơ vẫn chưa hiểu mẹ và dì nói chuyện gì mà thần bí như vậy.
Ăn xong, tôi và Tuyết San rửa chén bát, cô bạn tiếp tục hỏi tôi:
- Cảm giác lần đầu trải qua như thế nào?
- Hơi đau một chút nhưng không đáng nói lắm...- Tôi hạ giọng mình xuống.
- Phong thì sao? Anh ấy có cuồng nhiệt không?- Tuyết San mỉm cười gian xảo.
- Hiệp 1, 2 phút!- Tôi thành thật thú tôi. Tuyết San buông chén, miệng không khép lại được:
- Cái gì? 20 phút à?
- 2 phút!- Tôi nhớ lại chuyện tối qua... sau khi khẽ cắn vành tai hắn ta thì hắn ta không còn bám trụ được gì mà tuôn ra hết luôn còn gì!
- Xử nam? Hay yếu sinh lí?- Tuyết San bình tĩnh lại hỏi tôi.
- Hiệp 2, 30 phút! Hiệp 3, lâu lắm... ngủ quên, rồi thức mà vẫn còn...- Tôi lắc đầu thở dài. Tuyết San cười ha hả:
- Tú Anh, cậu là người cướp đi sự trong trắng của anh Phong đó. Nhưng hiệp 2, hiệp 3 lâu như vậy... thuốc tốt nhỉ?
- Thuốc gì?- Tôi há hốc miệng hỏi.
- Đám người trong công ty tiểu nhân bỏ thuốc kích thích vào rượu của ông xã cậu! Hihi...- Cô bạn bình thản nói ra chuyện đó. Thì ra... các người trong công ty đúng là giỏi làm chuyện bao đồng, không thì chúng tôi có thể giữ đêm đầu tiên đến ngày cưới rồi. Tuyết San đột nhiên thở dài.- Tớ còn đang muốn sinh một đứa con cho anh Kỳ để mau mau kết hôn mà không được đây này!
- Mới yêu nhau có 2 tháng mà cưới hỏi gì?- Tôi nhíu mày. Tuyết San nhăn mặt lắc đầu:
- Ai bảo với cậu hai tháng? Tớ đơn phương anh Kỳ hơn một năm nay rồi đấy!
- Hể?- Tôi ngạc nhiên nhìn cô bạn. Tuyết San để chiếc dĩa lên khay, buồn rầu nói:
- Do ba mẹ tớ bắt tớ phải cưới người môn đăng hộ đối...
- Nhà cậu giàu lắm ư?- Tôi mỉa mai. Tuyết San khựng lại một chút, hỏi tôi:
- Tớ chưa kể cậu nghe về gia đình tớ nhỉ?
- Cậu nói gia đình cậu buôn bán nhỏ lẻ, đủ ăn đủ sống!- Tôi đáp. Tuyết San bặm môi nhìn tôi đầy tội lỗi:
- Đúng là gia đình tớ buôn bán...
- Ừm. Vậy gia đình anh Kỳ thì sao?- Tôi cắt ngang câu nói.
- Hôm đó anh ấy dẫn tớ về nhà, nhà không to lắm, ba mẹ anh ấy rất hiền lành, quý mến tớ. Có điều, ba mẹ anh ấy bán quán ăn nhỏ, còn anh ấy thì làm trong công ty của anh Phong, căn bản là không có dư lắm...- Tuyết San bặm môi, chân mày nhíu chặt như muốn dính vào nhau.- Hôm bữa ba tớ gọi tớ về xem mắt, tớ đã không đến. Ổng đã... cắt lương hàng tháng của tớ đấy. Cũng may trong tài khoản còn một ít sống được thêm vài tháng!
- Tớ đang rất tò mò, gia đình cậu buôn bán gì?- Tôi dừng tay lại, nghiêm túc hỏi. Cô bạn cười cười:
- Bán vàng với đá quý!
*Đùng* Có tiếng sét bùng nổ trong đầu tôi. Vâng, cô bạn đã nói với tôi là kinh doanh nhỏ lẻ, đủ ăn đủ sống. Đúng là kinh ngạc lắm!
- Kinh doanh vàng với đá quý là nhỏ lẻ ư?- Cơ mặt tôi cứng đờ không biết nên khóc hay cười.
- Vàng với đá quý chứ có phải con cua, con cá đâu mà to chứ. Nhà tớ toàn bán lẻ thôi, không bỏ sỉ!- Cô bạn hất mặt trả lời. Ồ, thì ra định nghĩa từ “nhỏ lẻ” của bạn tôi là như vậy.
- Bán vàng với đá quý chỉ đủ ăn đủ sống thôi sao?- Tôi liếc. Tuyết San tặc lưỡi:
- Thì tớ có bảo tớ thiếu ăn đâu?
Trung thực nhỉ? Tôi hỏi tiếp:
- Quê cậu ở đâu?
- Ừm quê ngoại ở XX, còn nhà thì ở thành phố này!- Cô bạn thú thật. Thú vị thật đó, bây giờ tôi mới có dịp tìm hiểu cô bạn hơi thân của mình:
- Sao cậu còn ở trọ?
- Nhà trọ đó là của mình cho thuê mà...- Cô bạn bặm môi vô tội.
- Hèn gì cậu dùng tiền của tớ không thương tiếc như vậy! Đúng là không nên dạy nhà giàu cách tiêu tiền mà...- Tôi đau lòng nhớ đến số quần áo mình vừa mua hôm qua. Tuyết San mỉm cười:
- Cậu nghĩ năng lực của tớ đậu nổi Bách Khoa ư? Chơi game Phong Thần đứng top 20 là nhờ kỹ năng à?
Tôi ngu ngơ gật đầu. Cô bạn phủ nhận:
- Vì gia đình tớ quen biết thầy hiệu trưởng nên xin vào học. Còn nữa, game là do tớ nạp tiền mới leo lên top 20!
- Còn việc đơn phương anh Kỳ một năm là sao?- Tôi truy vấn.
- Hôm bữa, tớ đưa Tiểu Như về công ty, tình cờ thấy anh Kỳ đang đua xe. Ôi, người gì đâu mà vừa đẹp trai vừa đua xe giỏi. Thế là tớ ghi nhớ tên id, bắt đầu điều tra. Tớ biết anh ta đang tìm hiểu một cô gái, thế nên tớ giới thiệu Thiên Hạ cho cô ta. Tớ nói với Thiên Hạ rằng tớ gặp Quách Quách ở ngoài rồi, rất xinh xắn. Tớ nói với Quách Quách rằng tớ gặp Hạ Tử Kỳ ở ngoài rồi, vừa béo ú vừa xấu xí. Vừa hay tác hợp được cho hai người bọn họ. Nhưng mà cô gái kia không biết điều, định bắt cá hai tay, ả với Thiên Hạ thông đồng lừa quà tặng từ Hạ Tử Kỳ. Vậy mà anh ta ngu ngơ không biết cái sừng của mình đã dài như thế nào. Tớ đốc thúc Quách Quách thành hôn rồi tự mình thách đấu đánh bại cô ta...
- Khoan đã, không phải vì Thiên Hạ cướp dâu, cậu sợ gia tộc Hạ Tử của tớ mất mặt ư?- Tôi hỏi lại.
- Thiên Hạ làm gì dám thách đấu với Hạ Tử Kỳ chứ! Anh yêu của tớ cũng top 5 mà...- Cô bạn phẩy tay.- Hôm bữa Thiên Hạ và Quách Quách vừa hẹn nhau gặp mặt, xem ra cô ấy không xinh xắn như lời tớ nói, Thiên Hạ đã nhắn tin chửi tớ té tát. Còn Quách Quách, tớ hack nick cô ấy rồi. Hôm bữa cô ấy chửi tớ là con hồ ly tinh, kẻ thứ ba, mưu mô, xảo trá, tớ mách lại với anh Kỳ với vẻ oan ức, mắt rưng rưng. Anh ấy bị đá nên tất nhiên cũng cay lắm, nghe tớ gợi ý hack nick thì làm ngay!
- Tuyết San... cậu có phải là Tuyết San bạn tớ không vậy?- Tôi há hốc miệng. Trông bề ngoài hiền lành như thế, sao lại dùng chiêu thâm độc thế này.
- Ai bảo tớ thích anh ấy. Nhưng hai người họ chưa yêu nhau mà, tớ không phải kẻ thứ ba! Nếu mà hai người họ yêu nhau thật, tớ cũng tìm cách để họ chia tay mà đến với tớ thôi!- Cô bạn cười tít mắt. Tôi chưa hề biết cô bạn mình đáng sợ đến vậy. Đáo để đấy, người thứ ba cũng dám làm cơ đấy! Tôi chớp chớp mắt nhìn gương mặt ngây thơ, trẻ măng như học sinh cấp 3 của cô bạn:
- Tớ đã nghĩ cậu hiền lành dễ bị bắt nạt, cam chịu đấy!
- Cậu đùa tớ à? Từ trước đến giờ chưa ai bắt nạt tớ cả và hầu như là do tớ khơi màu trước thôi, cậu là người đầu tiên tớ kể đầu đuôi ngọn ngành việc tớ đã lén lút làm đó.- Dừng một chút, cậu ấy tiếp tục than vãn.- Tớ phải làm sao để ba mẹ chấp nhận anh Kỳ bây giờ? Tớ một mực muốn lên giường với anh ấy nhưng anh ấy lại bảo là giữ đến đêm tân hôn, anh ấy sẽ đi làm kiếm tiền, đủ tiền thì sẽ cưới tớ. Nhưng nếu không có cái thai thì còn lâu anh ấy cưới được tớ!- Tuyết San thở dài.- Hôm nào công ty lại có tiệc vậy? Cậu gọi cho tớ đưa anh ấy về nhé!
- Đừng nói là... cậu định dùng thuốc nữa nha!- Tôi dè chừng hỏi. Không cần suy nghĩ, cô bạn gật đầu ngay tức khắc.
- Này, nhỡ hai người không cưới được nhau thì cái thai đó phải tính thế nào?- Tôi phản đối chuyện này. Tuyết San lắc đầu, cười:
- Anh Kỳ là người đầu tiên tớ thích đến vậy, tất nhiên là anh ấy cũng phải thích tớ, miệng đã bảo muốn cưới tớ thì không rút lại được. Tớ sẽ không buông anh ấy ra đâu, tớ cũng sẽ tìm cách trói chân anh ấy!
- Lúc mới yêu thì thắm thiết vậy đấy!- Tôi tặc lưỡi, đúng là không biết khuyên bảo cô bạn cứng đầu này ra sao.
- Cậu cũng sắp cưới rồi còn gì! Tớ đã đặt mục tiêu là sẽ cưới sau cậu 1 tháng. Tuyệt!- Tuyết San cười tít mắt. Tôi nhún vai:
- Tuỳ cậu thôi.
.
.
.
- Lấy giấy viết ra mà ghi lại những điều tớ dạy này. Nếu đột nhiên cậu biết tin người yêu hay chồng mình đã có con với người khác, cô ta đến đòi chồng cậu nhận con thì cậu sẽ như thế nào?- Tuyết San kéo tôi ra ghế sô pha tán ngẫu. Tôi khịt mũi:
- Chia tay, không thể tha thứ cho anh ta được!
- Sai bét! Câu nói đầu tiên, chính là:” Đã xét nghiệm ADN chưa?”- Tuyết San vỗ lên trán tôi. Tôi lắc đầu:
- Anh ta đã lừa dối mình lâu như vậy, sao phải tha thứ chứ?
- Không phải tha thứ, mà là xác nhận lại. Cái thai đó có thể do tai nạn, cũng có thể do gài bẫy. Yêu nhau đến mức dốc tâm cầu hôn kì công như vậy thì không lí do gì người đàn ông của cậu đi ăn vụng bên ngoài đâu.- Tuyết San đột nhiên hạ giọng xuống.- Hiệp 1, 2 phút thì chính là xử nam đấy!
Tôi đỏ mặt hơn gấc chín. Sao cứ đem cái 2 phút ra sỉ nhục ông xã tôi thế này! Tôi gãi gãi sau gáy mình, qua loa đáp:
- Thì tớ đâu có lo cái chuyện anh Phong có con ngoài giá thú chứ. Tớ chỉ bực bội nếu anh ấy giấu giếm tớ chuyện gì đó thôi!
- Bực bội thì làm gì?- Cô bạn hỏi tôi tiếp.
- Chuyện này cũng khá lớn, nếu nói rằng không để tâm là dối lòng. Nhưng tớ sẽ không chia tay vì chuyện này đâu! Tuy vậy, cách xử lí thoả đáng thì chưa nghĩ ra. Không chia tay, không chia tay đâu!!- Tôi gật đầu chắc nịch.
- Nói được làm được, không thì sẽ là con chó con!- Tuyết San cười tít mắt. Tôi nhăn nhó:
- Xử nam thì làm sao có con được, cậu nên lo cho anh Kỳ của cậu trước đi. Nói tầm phào, anh Phong nghe được lại hạnh hẹ tớ!
- Anh Kỳ có mười đứa con, hai mươi người vợ thì tớ cũng không buông tay đâu. Người mà làm tớ gãy gánh thì chỉ có thể là mẹ tớ thôi. Tớ đang dùng hết tất cả công lực để đối phó với bà ấy đây. Bà ấy mà biết chuyện thì...rồi mộ chàng đã nằm cạnh mộ nàng đó!- Tuyết San dựa vào vai tôi sầu não. Tôi vỗ vai trấn an:
- Đúng là hổ mẫu sanh hổ tử, người ngoài không đáng sợ bằng người trong nhà!
- Nhưng ít ra bà ấy cũng thương cháu ngoại đấy. Tớ là con một kia mà, tớ cứ ra vẻ thảm não, nằm vật ra đó, mắt ươn ướt, đòi sống đòi chết, báo là mình có thai rồi, không cho tớ cưới thì một xác hai mạng!- Tuyết San giơ tay hạ quyết tâm. Tôi nhìn cô bạn chằm chằm, Tuyết San cá tính, mạnh mẽ hơn tôi nghĩ nhiều. Đến lúc này, tôi mới biết, sự vô tư của Tuyết San cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi. Còn vỏ bọc của tôi chính là sự xa cách, độc lập nhưng thật tâm thì tôi cũng là con gái, cũng yếu đuối và cần được che chở đấy. Hy vọng anh Phong sẽ có thể che chở cho tôi suốt cuộc đời này. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.