Chương 4: Điều giản dị nhất. . .
Winny
21/08/2019
Chương 4: Điều giản dị nhất...
Ra đồng thì cũng có cái gì đâu mà chơi, tôi vuột miệng nói vậy thôi. May mắn thay, mấy ruộng dưa hấu đang trong mùa thu hoạch. Thầy là con nhà giàu chắc từ đó tới giờ chưa gặp, vẻ mặt thích thú thấy rõ. Tôi chỉ tay:
- Bên đây dưa hấu, kia bắp, kia vạn thọ...
- Tôi đâu có đui!- Thầy gật đầu. Thì có ai nói thầy đui đâu, con nhà giàu có, chắc chẳng biết gì nên người ta mới giới thiệu giúp mà. Cục súc!
Tôi đi xuống ruộng dưa, thích thú sờ vào mấy quả to mọng, chiều nay họ sẽ hái mang ra chợ Tết bán. Đột nhiên, một cô bé từ xa chạy đến hét lên:
- Ê! Buông tay ra!
Tôi liếc nhìn cái dáng người bé con đó mà cảm thán. Cao lắm cũng mới 8 tuổi mà sao hỗn láo thế?
- Chuyện gì hả nhóc con?- Tôi đi đến cạnh nó, nó chỉ đứng ngang ngực tôi thôi, tôi được dịp phô bày vóc dáng cao ráo, chống nạnh lên.
- Ai cho mấy người động vào hả? Định ăn cắp à?- Tuy nhỏ nhắn nhưng nói chuyện cũng láo lếu lắm.
- Làm gì có, con bé kia, ai dạy mi ăn nói với người lớn tuổi như vậy chứ? Có biết chú này bao nhiêu tuổi rồi không?- Tranh thủ lúc cãi cọ với con bé, tôi chọt được hắn ta 1 câu.
- Chú...- Hắn lập lại từ ấy, sắc mặt tối tăm, không biết nói gì hơn. Tôi nở nụ cười khoái chí.
- Tôi không cần biết, mẹ tôi dặn tôi phải canh ruộng dưa này đó!- Nói xong, con bé cầm cây chổi rượt tôi chạy vòng vòng.
- Láo!- Tôi vừa chạy vừa xoay mặt lại mắng nó, ít ra thì nó cũng rất nghe lời mẹ mình nhưng tôi có làm gì đâu chứ. Oan ức quá! Tên giảng viên hách dịch đứng nhếch mép cười, mặc cho tôi chạy có cờ.
Lát sau, thoát khỏi con bé, tôi dắt hắn ra bờ sông ngồi hóng mát. Ở đây bóng cây rợp cả vùng, thích hợp để câu cá và ngủ trưa nhất.
Tôi hít 1 hơi thật sâu tận hưởng bầu không khí trong lành, ở thành phố làm gì có cơ hội này. Hắn ngồi cạnh mé sông nhìn về phía bầu trời xanh, im lặng. Tôi nhặt cục đá ném cái ùm xuống, làm nước văng tung tóe, ướt cả mặt thầy. Hắn đột ngột quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Tôi quăng mấy cục đá còn cầm trong tay cho nước văng vào người hắn, đứng dậy bỏ chạy:
- Thảm họa rồi, núi lỡ rồi!
Thầy liếc tôi:
- Đứng lại đó!- Thầy vùng dậy đuổi theo tôi.
Hết bị con bé rượt đánh, lại bị thầy rượt cho lã mồ hôi. Đến lúc chân mỏi rả rời không chạy được nữa tôi mới đứng lại:
- Em xin tì, lát mình hãy chạy tiếp! Mệt quá rồi!
Thầy cũng tựa người vào thân cây thở hồng hộc. Tôi nhìn thầy cười ha hả, giơ tay gỡ mấy cọng rơm ban nãy chạy vướng trên đầu hắn.
4 mắt giao nhau, nụ cười đang hiện hữu trên môi tôi đột nhiên đông cứng lại. Thầy thực sự đẹp trai quá.
Mắt thon dài, mũi cao, đôi môi không quá mỏng không quá dày. Khuôn mặt này, tôi đã từng gặp ở đâu đó rồi, quen lắm nhưng thật sự không nhớ nổi, mỗi lần muốn nhớ thì đầu tôi cứ nhức lên. Thầy cũng nhìn tôi không chớp mắt, trong đôi mắt nhu tình ấy, tôi thấy hình bóng của mình phản chiếu. Cả 2 đứng nhìn thật lâu, tôi ngại ngùng quay đi, phá tan bầu không khí mờ ám.
Thầy khẽ hắng giọng, vượt lên trước tôi, tôi chạy phía sau cười nói:
- Thầy nói thử xem, em rất đẹp đúng không? Thầy nhìn còn không chớp mắt!- Tôi cố ý chọc ghẹo.
- Ừ, nhìn em cứ như con khỉ cái!- Thầy ho khẽ.
- Cái gì?- Tuột hết cảm xúc, tôi gào lên. Tôi là Thúy Kiều đấy. Thầy dốt văn đến mức so sánh Thúy Kiều là khỉ cái, Từ Hải là khỉ đực, lầu Ngưng Bích là sở thú à?
Thầy chắp tay ngoài sau lưng như ông cụ non, chúng tôi đi song song.
- À, em có tin về kiếp trước không?
Kiếp trước ư...Tôi là ai? Tôi có quen thầy à? Tôi mường tượng suy nghĩ thật lâu... rồi reo lên:
- Mê tín, dị đoan. Em báo công an bắt thầy, thầy dám tuyên truyền văn hóa phẩm ảo diệu!
- Bó tay!- Khuôn mặt trông đợi câu trả lời nghiêm túc từ tôi đột nhiên chảy dài làm tôi hả hê cười lớn, tôi đã phá hỏng mọi thứ, trong đó có mood của thầy.
- Hết hôm nay thầy sẽ về thành phố giải quyết việc của mình.- Thầy nói.
- Đúng rồi đó thầy, thầy vẫn còn phải đến lớp. Nếu nghỉ học hoài sinh viên sẽ chẳng tiếp thu được gì đâu!- Tôi vui mừng nói, thúc đẩy thầy đi nhanh nhanh. Thầy nhìn tôi chép miệng, lắc đầu như hết cách rồi.
Sáng hôm sau định bụng là thức dậy sớm tiễn thầy về nơi an nghỉ ngơi mạnh khoẻ. Nhưng không hiểu sao, tôi đánh một giấc đến tận trưa. Xe khách đã chạy mất dạng từ khi nào. Sau khi thầy đi, tôi mới cảm thấy kì lạ trong người. Cảm giác khó nói lắm, từ trước tới giờ chưa từng có. Có phải muốn thầy ở đây lâu hơn tí không? Không không không...
Tôi kéo tay Gia Bảo ra dặn dò:
- Em nghe chị Hai nói đây, mai mốt nếu có người lạ gõ cửa hay hỏi han gì về chị đều không được trả lời. Lần đó, em dắt sói vào tận giường chị luôn đó!
- Em có dắt sói nào đâu!- Thằng bé ngây ngô nói, tôi vuốt mặt mình, thằng nhóc thật là trong sáng.
- Là tên hôm bữa ở lại nhà mình đó!
- Chị nói sai rồi, mẹ nói anh đẹp trai đó là thầy của chị, phải tiếp đãi đoàng hoàng, còn là người giúp đỡ chị nữa. Chị phủi ơn vậy à?- Học ở đâu ra mấy câu nói già háp này vậy chú em? Phủi ơn cơ đấy!
Mặt tôi ngơ ra, ba vạch đen chảy dài trên trán, lệnh của chị thì tất nhiên không bằng lệnh của mẹ rồi.
- Nhưng tốt nhất không nên đến gần!
- Anh ấy tốt lắm, còn cho em ăn kẹo!
- Em ngốc quá, hắn ta đang muốn dụ dỗ em ăn kẹo cho sún răng, mập lên, thật xấu xí!
- Còn mua quần áo đẹp cho em!
- Bây giờ quần áo Trung Quốc nhiều lắm, người không quen biết thì không nên nhận quà, mặc xong còn bị lột da, ghẻ lở!
- Anh còn nói nếu em có dịp lên thành phố sẽ dẫn em đi chơi!
- Hứa là hứa thôi, em mà lên thành phố thì bị hắn ta bán qua biên giới!
- Huhu, chị Hai xấu tính quá, em không chơi với chị nữa. Em mách mẹ nè!- Sau 1 hồi tranh luận, thằng nhóc hu hu khóc chạy đi. Rốt cuộc hắn đã cho em tôi uống thuốc gì mà tin tưởng sái cổ cò vậy?
Vài hôm sau, ba tôi xuất viện về nhà, đi đứng còn khó khăn nhưng hồi phục rất nhanh. Vậy là may rồi, không phải ăn Tết ở bệnh viện.
Tôi về quê cũng rãnh rỗi, chủ yếu rủ mấy đứa con nít ra chơi lò cò, nhảy dây chứ chưa tính đến việc làm. Hôm nay, tôi có hẳn 1 trò chơi mới mà cũ, trò chơi làm bà tiên. Tôi là đứa lớn nhất nên làm chị cả, mấy đứa nhỏ làm tuỳ tùng, tôi quấn áo khoác, lấy khẩu trang y tế đội lên đầu làm vương miệng, cầm cây chổi lau nhà làm thần trượng, kéo cả đám con nít vào nhà đùa giỡn.
Đang vui vẻ, bỗng nhiên cửa sau mở ra, 4 mắt lại giao nhau, thầy nhìn tôi ngạc nhiên không tin được. Tôi cởi cái khẩu trang đang đeo trên đầu xuống, cầm cây chổi chỉ vào hắn:
- Thuộc hạ đâu, tiêu diệt yêu quái!
- Tuân lệnh!- Bọn con nít reo vang ùa lên cào cấu hắn. Hắn vừa tức cười vừa bị nhột cúi đầu xin tha:
- Xin tha mạng cho tiểu nhân!
- Nói mau, ngươi đến đây làm gì?- Tôi vẫn còn nhây, đóng vai bà tiên xinh đẹp.
- Ăn Tết!
Hả? Tôi trợn tròn mắt lên, quăng cây chổi ra xa. Ăn Tết? Ở đây? Có chuyện này nữa à???
Ra đồng thì cũng có cái gì đâu mà chơi, tôi vuột miệng nói vậy thôi. May mắn thay, mấy ruộng dưa hấu đang trong mùa thu hoạch. Thầy là con nhà giàu chắc từ đó tới giờ chưa gặp, vẻ mặt thích thú thấy rõ. Tôi chỉ tay:
- Bên đây dưa hấu, kia bắp, kia vạn thọ...
- Tôi đâu có đui!- Thầy gật đầu. Thì có ai nói thầy đui đâu, con nhà giàu có, chắc chẳng biết gì nên người ta mới giới thiệu giúp mà. Cục súc!
Tôi đi xuống ruộng dưa, thích thú sờ vào mấy quả to mọng, chiều nay họ sẽ hái mang ra chợ Tết bán. Đột nhiên, một cô bé từ xa chạy đến hét lên:
- Ê! Buông tay ra!
Tôi liếc nhìn cái dáng người bé con đó mà cảm thán. Cao lắm cũng mới 8 tuổi mà sao hỗn láo thế?
- Chuyện gì hả nhóc con?- Tôi đi đến cạnh nó, nó chỉ đứng ngang ngực tôi thôi, tôi được dịp phô bày vóc dáng cao ráo, chống nạnh lên.
- Ai cho mấy người động vào hả? Định ăn cắp à?- Tuy nhỏ nhắn nhưng nói chuyện cũng láo lếu lắm.
- Làm gì có, con bé kia, ai dạy mi ăn nói với người lớn tuổi như vậy chứ? Có biết chú này bao nhiêu tuổi rồi không?- Tranh thủ lúc cãi cọ với con bé, tôi chọt được hắn ta 1 câu.
- Chú...- Hắn lập lại từ ấy, sắc mặt tối tăm, không biết nói gì hơn. Tôi nở nụ cười khoái chí.
- Tôi không cần biết, mẹ tôi dặn tôi phải canh ruộng dưa này đó!- Nói xong, con bé cầm cây chổi rượt tôi chạy vòng vòng.
- Láo!- Tôi vừa chạy vừa xoay mặt lại mắng nó, ít ra thì nó cũng rất nghe lời mẹ mình nhưng tôi có làm gì đâu chứ. Oan ức quá! Tên giảng viên hách dịch đứng nhếch mép cười, mặc cho tôi chạy có cờ.
Lát sau, thoát khỏi con bé, tôi dắt hắn ra bờ sông ngồi hóng mát. Ở đây bóng cây rợp cả vùng, thích hợp để câu cá và ngủ trưa nhất.
Tôi hít 1 hơi thật sâu tận hưởng bầu không khí trong lành, ở thành phố làm gì có cơ hội này. Hắn ngồi cạnh mé sông nhìn về phía bầu trời xanh, im lặng. Tôi nhặt cục đá ném cái ùm xuống, làm nước văng tung tóe, ướt cả mặt thầy. Hắn đột ngột quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Tôi quăng mấy cục đá còn cầm trong tay cho nước văng vào người hắn, đứng dậy bỏ chạy:
- Thảm họa rồi, núi lỡ rồi!
Thầy liếc tôi:
- Đứng lại đó!- Thầy vùng dậy đuổi theo tôi.
Hết bị con bé rượt đánh, lại bị thầy rượt cho lã mồ hôi. Đến lúc chân mỏi rả rời không chạy được nữa tôi mới đứng lại:
- Em xin tì, lát mình hãy chạy tiếp! Mệt quá rồi!
Thầy cũng tựa người vào thân cây thở hồng hộc. Tôi nhìn thầy cười ha hả, giơ tay gỡ mấy cọng rơm ban nãy chạy vướng trên đầu hắn.
4 mắt giao nhau, nụ cười đang hiện hữu trên môi tôi đột nhiên đông cứng lại. Thầy thực sự đẹp trai quá.
Mắt thon dài, mũi cao, đôi môi không quá mỏng không quá dày. Khuôn mặt này, tôi đã từng gặp ở đâu đó rồi, quen lắm nhưng thật sự không nhớ nổi, mỗi lần muốn nhớ thì đầu tôi cứ nhức lên. Thầy cũng nhìn tôi không chớp mắt, trong đôi mắt nhu tình ấy, tôi thấy hình bóng của mình phản chiếu. Cả 2 đứng nhìn thật lâu, tôi ngại ngùng quay đi, phá tan bầu không khí mờ ám.
Thầy khẽ hắng giọng, vượt lên trước tôi, tôi chạy phía sau cười nói:
- Thầy nói thử xem, em rất đẹp đúng không? Thầy nhìn còn không chớp mắt!- Tôi cố ý chọc ghẹo.
- Ừ, nhìn em cứ như con khỉ cái!- Thầy ho khẽ.
- Cái gì?- Tuột hết cảm xúc, tôi gào lên. Tôi là Thúy Kiều đấy. Thầy dốt văn đến mức so sánh Thúy Kiều là khỉ cái, Từ Hải là khỉ đực, lầu Ngưng Bích là sở thú à?
Thầy chắp tay ngoài sau lưng như ông cụ non, chúng tôi đi song song.
- À, em có tin về kiếp trước không?
Kiếp trước ư...Tôi là ai? Tôi có quen thầy à? Tôi mường tượng suy nghĩ thật lâu... rồi reo lên:
- Mê tín, dị đoan. Em báo công an bắt thầy, thầy dám tuyên truyền văn hóa phẩm ảo diệu!
- Bó tay!- Khuôn mặt trông đợi câu trả lời nghiêm túc từ tôi đột nhiên chảy dài làm tôi hả hê cười lớn, tôi đã phá hỏng mọi thứ, trong đó có mood của thầy.
- Hết hôm nay thầy sẽ về thành phố giải quyết việc của mình.- Thầy nói.
- Đúng rồi đó thầy, thầy vẫn còn phải đến lớp. Nếu nghỉ học hoài sinh viên sẽ chẳng tiếp thu được gì đâu!- Tôi vui mừng nói, thúc đẩy thầy đi nhanh nhanh. Thầy nhìn tôi chép miệng, lắc đầu như hết cách rồi.
Sáng hôm sau định bụng là thức dậy sớm tiễn thầy về nơi an nghỉ ngơi mạnh khoẻ. Nhưng không hiểu sao, tôi đánh một giấc đến tận trưa. Xe khách đã chạy mất dạng từ khi nào. Sau khi thầy đi, tôi mới cảm thấy kì lạ trong người. Cảm giác khó nói lắm, từ trước tới giờ chưa từng có. Có phải muốn thầy ở đây lâu hơn tí không? Không không không...
Tôi kéo tay Gia Bảo ra dặn dò:
- Em nghe chị Hai nói đây, mai mốt nếu có người lạ gõ cửa hay hỏi han gì về chị đều không được trả lời. Lần đó, em dắt sói vào tận giường chị luôn đó!
- Em có dắt sói nào đâu!- Thằng bé ngây ngô nói, tôi vuốt mặt mình, thằng nhóc thật là trong sáng.
- Là tên hôm bữa ở lại nhà mình đó!
- Chị nói sai rồi, mẹ nói anh đẹp trai đó là thầy của chị, phải tiếp đãi đoàng hoàng, còn là người giúp đỡ chị nữa. Chị phủi ơn vậy à?- Học ở đâu ra mấy câu nói già háp này vậy chú em? Phủi ơn cơ đấy!
Mặt tôi ngơ ra, ba vạch đen chảy dài trên trán, lệnh của chị thì tất nhiên không bằng lệnh của mẹ rồi.
- Nhưng tốt nhất không nên đến gần!
- Anh ấy tốt lắm, còn cho em ăn kẹo!
- Em ngốc quá, hắn ta đang muốn dụ dỗ em ăn kẹo cho sún răng, mập lên, thật xấu xí!
- Còn mua quần áo đẹp cho em!
- Bây giờ quần áo Trung Quốc nhiều lắm, người không quen biết thì không nên nhận quà, mặc xong còn bị lột da, ghẻ lở!
- Anh còn nói nếu em có dịp lên thành phố sẽ dẫn em đi chơi!
- Hứa là hứa thôi, em mà lên thành phố thì bị hắn ta bán qua biên giới!
- Huhu, chị Hai xấu tính quá, em không chơi với chị nữa. Em mách mẹ nè!- Sau 1 hồi tranh luận, thằng nhóc hu hu khóc chạy đi. Rốt cuộc hắn đã cho em tôi uống thuốc gì mà tin tưởng sái cổ cò vậy?
Vài hôm sau, ba tôi xuất viện về nhà, đi đứng còn khó khăn nhưng hồi phục rất nhanh. Vậy là may rồi, không phải ăn Tết ở bệnh viện.
Tôi về quê cũng rãnh rỗi, chủ yếu rủ mấy đứa con nít ra chơi lò cò, nhảy dây chứ chưa tính đến việc làm. Hôm nay, tôi có hẳn 1 trò chơi mới mà cũ, trò chơi làm bà tiên. Tôi là đứa lớn nhất nên làm chị cả, mấy đứa nhỏ làm tuỳ tùng, tôi quấn áo khoác, lấy khẩu trang y tế đội lên đầu làm vương miệng, cầm cây chổi lau nhà làm thần trượng, kéo cả đám con nít vào nhà đùa giỡn.
Đang vui vẻ, bỗng nhiên cửa sau mở ra, 4 mắt lại giao nhau, thầy nhìn tôi ngạc nhiên không tin được. Tôi cởi cái khẩu trang đang đeo trên đầu xuống, cầm cây chổi chỉ vào hắn:
- Thuộc hạ đâu, tiêu diệt yêu quái!
- Tuân lệnh!- Bọn con nít reo vang ùa lên cào cấu hắn. Hắn vừa tức cười vừa bị nhột cúi đầu xin tha:
- Xin tha mạng cho tiểu nhân!
- Nói mau, ngươi đến đây làm gì?- Tôi vẫn còn nhây, đóng vai bà tiên xinh đẹp.
- Ăn Tết!
Hả? Tôi trợn tròn mắt lên, quăng cây chổi ra xa. Ăn Tết? Ở đây? Có chuyện này nữa à???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.