Thiên Xuân Mộng 2

Chương 3: Về quê. . .

Winny

21/08/2019

Chương 3: Về quê. . .

Tôi vạch ra thời khoá biểu, chữ chi chít, thời gian san sát nhau làm tôi đau đầu. Nếu đi học đều đặn, tôi phải bỏ mất... 1-2-...-4 triệu mỗi tháng. Hả?! Không được, nhất định không được.

Nếu hắn không phải là người cung cấp học bổng thì người cung cấp thật sự cũng vì tôi mà tức chết. Mang danh đi học mà cứ như lên thành phố lập nghiệp!

Tôi gục đầu trên bàn nước, chán chường.

- A, lại trùng hợp rồi!

Cái giọng điệu này quen lắm, của phá gia chi tử đây mà. Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta một cái, thở dài đi vào trong, nhanh chóng mang ra 1 ly cafe. Ngồi đối diện cậu, tôi chăm chăm suy nghĩ về thời khoá biểu mỗi ngày.

- Giấy gì vậy?- Không cần hỏi mượn, Quốc Minh đưa tay cầm lấy luôn. Vừa nhìn thời gian biểu của tôi, cậu ta trưng ra bộ mặt không thể tin được.

- Tú Anh, làm việc nhiều quá mau chết sớm lắm đó!

- Nói chuyện duyên ghê nhở!- Tôi giật lại tờ giấy. Cậu ta cười hề hề.

- Cuộc sống hàng ngày của tớ khá đơn giản, học, ăn, chơi, bar...

- Phá gia chi tử!- Tôi bĩu môi, đứng dậy.

- Nè, cậu đi vào trong bỏ tớ 1 mình vậy ư?- Cậu ta phụng phịu, trưng bộ mặt mèo con. Xin lỗi, Tú Anh ta cực kỳ ghét mèo.

- Tớ gọi Lan Vân đến ngồi cùng cậu!- Tôi cho tay vào túi, lấy chiếc điện thoại ra lắc lắc.

- À thôi khỏi, tớ ngồi 1 mình ok rồi. Vừa mới trốn khỏi đấy!- Cậu ta xụ mặt, tay khoáy khoáy ly cafe. Tôi liếc cậu rồi vào trong quầy làm bài tập.

Buổi chiều, tôi lại làm việc ở ngoại ô như mọi khi. Hôm nay, thầy đến còn sớm hơn tôi. Vừa dứt khỏi cái đuôi Quốc Minh, giờ lại dính tới cái đuôi... không biết tên, tôi cũng chẳng buồn hỏi, hay hắn ta giới thiệu tên rồi mà tôi quên nhỉ? Nếu nhớ được tên hắn, tôi sẽ viết tên cùng bát tự ra giấy, tìm con búp bê vải nào đó mà đâm đinh hắn cho tới chết.

Thầy vẫn đọc cuốn sách dày cộm kia, vẫn 1 ly cafe mà ...trầm tới tối. Buôn bán mà gặp những người như thế này thì dẹp tiệm sớm. 1 ly cafe 12 nghìn, tiền nước đá châm thêm 2 nghìn, tiền trà châm thêm 2 nghìn, tiền hủ đường để sẵn trên bàn 5 nghìn, thôi rồi, không ổn.

Tôi nhận được cuộc điện thoại từ mẹ, đi vội ra phía sau quầy nghe.

- Con nghe đây ạ!

- Tú Anh, bệnh của ba con đột nhiên tái phát, đang... đang cấp cứu trong bệnh viện!- Giọng mẹ tôi vừa run run vừa gấp gáp.

Bộp chiếc điện thoại trên tay tôi rơi xuống, chân như mềm nhũn ra. Thầy nhìn tôi từ phía xa, tôi cúi xuống nhặt điện thoại lên, gắn pin lại, gọi cho mẹ.

- Ba sao rồi mẹ?

- Mẹ cũng chưa biết, nhưng nghe nói phải thay tim ngay lập tức!- Mẹ tôi gấp gáp nói.

- Được, mẹ bảo họ cứ thay tim cho ba đi, con sẽ bắt xe về quê ngay!- Tôi bình tĩnh làm hết ca, trong lòng như lửa đốt. Phân nửa chi phí phẫu thuật còn lại tìm đâu ra đây?

Thầy cũng đi về cùng tôi. Trên đường đi, tôi suy nghĩ đến rất nhiều chuyện. Nếu không mang tiền về, ba tôi sẽ nguy mất. Nhưng nếu trở về lần này, học bổng cũng vì thế mà bay đi.

Tôi cúi đầu, nói với thầy:

- Giảng viên, gia đình em có chuyện nên có thể em sẽ không học nữa!

- Hả?- Thầy dừng chân, xoay ngang nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi đi tiếp, bước trước thầy. Thầy vượt lên, hỏi.- Là chuyện gì?

- Chuyện gia đình!

- Tú Anh, em còn muốn làm thêm mà bỏ học nữa hay sao?- Thầy hỏi. Tôi buồn rầu không đáp, giờ thì không làm thêm, không đi học, không lên thành phố nữa, về quê “chống lầy”.- Năm nay là năm cuối rồi, em không cố gắng thì coi như mọi công sức đổ sông đổ biển!

- Em đâu có điên mà nghỉ giữa chừng, chỉ là...- Tôi thở dài.

- Là sao?



- Mặc kệ em!- Tôi chạy thẳng một mạch về nhà, bỏ lại thầy phía sau.

Tôi định về quê mở một cửa hàng gì đó nho nhỏ để làm chủ, tiện thể ở đây luôn, như vậy, tôi vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể chăm sóc ba mẹ.

Tôi thu dọn đồ đạc, hẹn Tuyết San ra bến xe. Tôi chỉ kịp đưa cho cậu ấy mảnh giấy cùng 3 tháng lương tôi đã ứng, mong cậu ấy sẽ giúp mình trả lại. Tôi cứ thế không từ mà biệt.

Sau 8 tiếng, rốt cuộc tôi cũng về đến quê hương. Vừa bỏ đồ đạc vào nhà, tôi đã vơ hết số tiền mình có được đem lên bệnh viện, mong ba có thể thay tim. Tôi ở bệnh viện suốt 1 tuần, ăn ngủ không yên, sụt cân rõ thấy, chẳng còn là hoa khôi xinh đẹp nữa rồi.

Tôi vay ngân hàng số tiền còn thiếu, trả đủ viện phí xong mới yên tâm phần nào.

Sau khi ba qua cơn nguy kịch, tôi mới thở phào trở về nhà. Tôi tắm rửa sạch sẽ, nấu nồi cháo trắng định tiếp tục lên bệnh viện. Ở lại cả tuần, nên cũng mến mùi lắm rồi, về nhà một chút lại muốn nhập viện ngay.

- Chị Hai, chị Hai ơi, có ai tìm chị kìa!- Em trai tôi chạy vào gọi.

- Ai vậy Bảo?- Tôi ló đầu ra xem.

Không thể tin được, thật không thể tin được!!! Là soái ca sơ mi trắng. Tôi trợn mắt, chạy vào nhà đóng cửa lại, bỏ mặc bé Bảo bên ngoài. Thầy vỗ cửa ầm ầm:

- Tú Anh, mở cửa ra!

- Thầy có tâm quá đi mất, học sinh nghỉ học còn đến tận nhà vận động!- Tôi núp sau cánh cửa nói vọng ra.

- Sao em lại bỏ về đây hả?

- Đó là chuyện của em. Học bổng thầy muốn bỏ thì cứ bỏ đi, em giờ không cần nữa.- Tôi nhẹ nhàng trốn ra cửa sau lên bệnh viện, bỏ mặc thầy đứng ở cửa trước kêu la. . .

.

.

.

- Anh ơi, chị em chạy ra khỏi cửa sau rồi!- Gia Bảo dắt Lâm Phong ra cửa sau, chỉ vào cái cửa rỗng không. Thật là quá đáng, đầu óc Tú Anh được làm từ gì vậy? Anh cũng muốn thử biết.

- Em có biết chị mình đi đâu không?

- Dạ biết, chị em đi bệnh viện ạ!- Thằng nhóc gật đầu, lễ phép nói. Anh nhíu mày, sao lại đến bệnh viện? Nói rồi, anh đột nhiên nhớ đến vẻ mặt vô hồn của cô lúc nghe điện thoại trong quán, anh hỏi:

- Là người nhà có chuyện sao?

- Ba em vừa thay tim! Giờ thì an toàn rồi!- Thằng nhóc nở nụ cười.

Thì ra là vậy, Tú Anh ơi là Tú Anh...

- Dắt anh vào nhà đợi chị em đi!

****

Tôi về nhà, mẹ sẽ thay tôi chăm sóc ba. Khỏi phải nói, tôi mệt mỏi đến chừng nào. Chân tay như không còn là của mình nữa. Lắm lúc mỏi lưng, tôi nhìn sang giường bên cạnh, thấy không có ai thì nằm đánh một giấc an lành cho đến khi có người đuổi đi.

Về đến nhà, tôi phóng ngay lên giường mình, ngủ luôn, không cần biết trời trăng mây nước gì nữa...

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ làm choá mắt, tiếng chim hót lảnh lót phía xa xa như tiếng đồng hồ báo thức. Tôi ngồi dậy vươn vai, ngáp 1 hơi thật dài rồi đứng dậy. Hình như có cái gì đó không đúng, không đúng, không đúng lắm...

- Á Á Á Á Á Á! Gia Bảo, em dám cho người lạ vào nhà ư? Còn leo lên cả giường của chị nữa!- Tôi hét lên trong cơn điên loạn.

Tên giảng viên kia ngồi dậy, vẻ mặt cũng ngơ ngác không hiểu gì, đầu tóc rối như ổ quạ nhìn tôi.

- Có chuyện gì vậy chị?- Bé Bảo chạy lên hỏi tôi, tôi hít 1 hơi thật sâu hỏi nó:



- Sao hắn ta lại ở đây?

- Tối hôm qua em đã sắp xếp cho anh này ở phòng ba mẹ nhưng không biết sao anh ấy lại lên phòng chị!- Thằng bé thành thật nói. Vừa nghe xong, tôi bay đến cầm gối đánh tới tấp vào mặt hắn ta:

- Đồ sắc lang! Tôi giết anh!

- Nè nè, có chuyện gì đang xảy ra vậy?- Hắn ta vẫn chưa hết bàng hoàng.

- Anh dám leo lên giường của tôi vào ban đêm à? Anh đã làm gì tôi hả?- Tôi vẫn tiếp tục đánh, hắn đưa 2 tay ôm đầu.

- Tôi ngủ trước em mà, lúc em chưa về tôi đã ngủ rồi!

- Đúng đó chị, anh ấy ngủ lúc 1 giờ nhưng tận 3 giờ sáng chị mới về!- Em tôi gật đầu phụ hoạ, kéo tay tôi lại.

Tôi ngưng tay, nói vậy có nghĩa là hắn vào nhầm phòng tôi, ngủ trước. Còn tôi thì về trễ, buồn ngủ quá, không kiểm tra giường chiếu mà ngủ luôn. Vậy là cả 2 chưa xảy ra chuyện gì. Tôi mãn nguyện cười 1 cái.

- Nè, em đang nghĩ đến chuyện đen tối à?- Thầy vò đầu mình, cười một cái.

- Thầy chết đi!- Tôi out cú cuối cùng làm hắn nằm dài lại ra giường.

*****

- Thầy đến đây tìm em làm gì? Em đã nói rồi, em sẽ nghỉ học!- Tôi ngồi đối diện thầy trên chiếc chõng tre đã cũ, tưởng chừng gió lay cũng sập. Soái ca sơ mi trắng ngồi lên thì không đúng điệu lắm, y chang những người nghệ sĩ đến giúp dân nghèo qua mấy cái chương trình Chắp cánh ước mơ, Nhịp cầu nhân ái,...

- Vậy còn tiền viện phí, em lấy đâu ra mà đóng hả?- Thầy hỏi tôi.

- Thầy ơi, thầy đi dạy chứ đâu phải đi làm từ thiện mà điều tra gia phả, kệ em đi!- Tôi thẳng thừng từ chối, còn nói mấy lời cay nghiệt, tôi không muốn nhận sự thương hại từ bất cứ ai.

- Em vào học lại đi, tôi vẫn sẽ chu cấp học bổng cho em!- Thầy nói chắc nịch, ánh mắt nhìn tôi sắc lẹm.

- Nếu vào học lại em cũng vắng nữa à!- Tôi bĩu môi.- Sao tự dưng thầy lại cho em học bổng?

- Trước lúc tôi du học, tôi muốn giúp đỡ ai đó!- Câu trả lời không có lí cho lắm.

- Vậy thì thầy hoàn thành tâm nguyện rồi, em đã được giúp đỡ, giờ em không lên thành phố nữa đâu!- Tôi cong môi cười.

- Tú Anh, con mới nói cái gì?- Mẹ tôi chẳng biết từ đâu đi vào, làm tôi giật cả mình. Mẹ luôn mong tôi có thể ăn học thành tài, nếu tôi nói sẽ nghỉ học chắc bà buồn lắm.- Có học bổng hay không gì con cũng phải học!- Mẹ tôi tức giận quát lên.

- Dạ, mẹ nghỉ ngơi đi ha, chuyện này để con lo!- Tôi đi đến vuốt vuốt lưng bà, định bụng làm ngọt rồi tính chuyện sau, bà phất tay:

- Không được, để mẹ nói chuyện với thầy con!

Mẹ tôi ngồi xuống cạnh hắn ta. Tôi đứng dậy cúi mặt như nô tì hầu hạ hoàng thái hậu. Người mẹ thân yêu của tôi liền đổi giọng hiền lành, ngọt ngào:

- Thầy ơi, cháu nó suy nghĩ nông cạn, mong thầy thương tình bỏ qua, nó sẽ đi học lại đàng hoàng. Tại ông nhà tôi vừa phẫu thuật nên con nhỏ rối lắm. Mai tôi sẽ kêu nó lên học lại ngay!

- Thưa bác, không cần gấp lắm, gần nghỉ Tết nên Tú Anh có thể ở lại đây, qua Tết hẳn lên cũng được!- Thầy nở nụ cười, tôi thì nhăn nhó không thôi. Tên kia tiện thể quăng cho tôi cái nhìn đắc thắng, khinh miệt.

- Dạ tôi cảm ơn thầy!- Mẹ tôi nắm lấy tay hắn thân tình. Tôi kéo bà ra ngoài, cười giã lã:

- Mẹ đi nghỉ đi nha!

Tôi dắt bà về phòng, đảo ra nhìn thầy. Thầy nhìn tôi bằng ánh mắt chiến thắng:

- Em còn cần học bổng chứ?

- A, tất nhiên là cần rồi!- Tôi nở nụ cười tươi rói, okay, tôi đã là người dưới mái hiên, tôi sợ thầy rồi.

- Ban nãy...- Vẻ mặt hắn ranh mãnh, tôi liền chặn họng lại.

- Ban nãy là lúc nào nhỉ? Thầy à, em dẫn thầy đi chơi nha, hay là ra ruộng chơi!- Tôi lảng sang chuyện khác nhanh chóng. Hắn nhìn tôi cười khinh khỉnh rồi cũng gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Xuân Mộng 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook