Thiên Xuân Mộng 2

Chương 35: Giúp đỡ. . .

Winny

21/08/2019

Chương 35: Giúp đỡ. . .

“ Tú Anh! Cậu tỉnh lại rồi! Lâm Phong chưa chết, là anh Kỳ nói bậy, sao cậu lại dại dột quá vậy hả? Suýt chút nữa thì...”

Tôi rửa mặt, nhìn vào gương nhớ lại. Cái tên này... Tuyết San có nhắc đến khi tôi vừa tỉnh lại trong bệnh viện 5 năm trước thì phải, nhưng từ đó về sau, không ai nhắc đến nữa. Tôi có quen biết người đàn ông kia ư? Tôi đắp mặt nạ, vơ lấy điện thoại gọi cho Tuyết San. Cậu ta bắt máy:

- Giờ này có phải cậu nên ngủ rồi không?

- Tuyết San, tớ có chuyện muốn hỏi.- Tôi đáp.

- Chuyện gì? Không để sáng mai được sao?- Cô bạn ngái ngủ, giọng nhừa nhựa.

- Xuỳ, lúc trước, cậu có nhắc đến cái tên Lâm Phong, anh ta là ai vậy? Có quen biết tớ không?- Tôi tò mò muốn biết về cái người ấy lắm.

Đầu dây bên kia im ắng một lúc lâu. Tôi nhíu mày:

- Ngủ rồi ư?

- Không. Cậu nhớ nhầm rồi, lúc trước tớ nhắc đến Thanh Phong cơ mà. Sao cậu lại hỏi như vậy? Là ai đã hỏi cậu chuyện này ư?- Cô bạn đột nhiên nói gấp, nói dồn dập khiến tôi ngộp thở. Tôi chép miệng bực bội:

- Thanh Phong thì liên quan gì đến tớ?

- Cậu ta đáng ghét như vậy, luôn nói xấu sau lưng tớ nên tớ đã nhắc đến với cậu, định cho cậu ta một bài học. Không có Lâm Phong nào ở đây cả!

- Vậy là tớ nhớ nhầm ư?- Tôi nhăn mặt, tôi nhớ rất rõ, Tuyết San đã nhắc đến Lâm Phong kia mà. Cô bạn thở dài:

- Chưa già mà đã lẩm cẩm, không phải tớ không nhắc nhở, ngủ sớm đi, suy nghĩ càng nhiều thì tóc càng mau bạc!

- Ờ, Tuyết San ngủ ngon nhé! Bảo Tiểu Như tắt máy tính đi ngủ, cậu hay dung túng con bé lắm đấy!

- Ngủ ngon!- Tuyết San tắt máy.

Tôi nằm dài lên giường, nhìn lên trần nhà, rõ ràng là lúc gặp Lâm Phong, tôi liền có cảm giác rất thân thuộc. Hay do anh ta đẹp trai quá mức khiến tôi ngộ nhận? Làm gì có chuyện trùng hợp đến mức hai người cũng mất trí nhớ, đã từng quen biết nhau lúc trước, cùng gặp nhau ở một đất nước xa lạ? Tôi nhíu mày... hay anh ta là kẻ buôn người? Tiếp cận tôi để bán tôi cho các nhà sản xuất JAV? Tôi mở to mắt, sống lưng lạnh cứng. Đúng rồi, đẹp trai như anh ta thì tốt nhất cần phải đề phòng... hôm nay chưa ra tay được thì chắc chắn ngày mai sẽ ra tay! Tôi ngồi dậy lột miếng mặt nạ trên mặt ra, vỗ vỗ vào má mình, tôi có nên tìm khách sạn khác để ở không?

Sáng hôm sau, tôi ngồi tàu điện để đi tắm suối nước nóng. Đến Nhật Bản mà không thử nét văn hoá này đúng là có lỗi với bản thân. Tôi ngồi trên tàu điện bấm điện thoại tham khảo mấy địa điểm tắm suối, rốt cuộc cũng chọn được địa điểm osen gần nhất trong Tokyo.

Đến nơi, tôi bước xuống vươn vai hít thở một cái. Tôi muốn trải nghiệm suối nước nóng lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa có dịp, giờ thì toại nguyện rồi. Tôi mặc bộ yukata vào, quấn khăn trên đầu bước vào khu làm sạch cơ thể, thoải mái ngâm chân rồi đầm mình trong nước nóng.

Tôi nhìn cảnh vật xung quanh, khẽ nở nụ cười, cảnh đẹp, hương cũng thơm, cả người đều được thư giãn. Tôi khép hờ mắt, cơn buồn ngủ cứ thế ập đến.

“- Tú Anh! Sau này, đừng bướng bỉnh như thế nữa...

- Là ai?- Tôi đứng trên chiếc cầu gỗ nhìn dáo dác nhưng không thấy ai cả. Tôi hoang mang chạy về phía trước, chạy được một lúc trước mặt lại là con sông, xung quanh là cánh rừng xanh um tùm. Bên kia bờ sông còn có một người đàn ông, vóc dáng cao lớn quay lưng về phía tôi. Tôi gấp gáp hỏi to:

- Anh là ai?

Anh ấy đứng im một lúc rồi đáp:

- Kiếp này là anh nợ em!

Anh ta từ từ xoay mặt lại, tôi nhíu mày nhìn...”



Tôi tỉnh giấc, rốt cuộc là ai? Giấc mộng này luôn đeo bám tôi suốt 5 năm qua, nhưng tôi vẫn không biết anh ta là ai. Người tôi đã từng yêu ư? Tôi thở dài, đưa tay lấy khăn quấn lên người đi về. Mất hứng!

Tôi bước ra cổng, đi được mấy bước thì... lại gặp cái tên Lâm Phong đó. Hắn ta vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen như hôm qua. Bộ quần áo này rất hợp với hắn, khiến hắn có sức hút lạ thường. Hắn ta nhìn tôi, tỉnh bơ:

- Trùng hợp nhỉ?

Trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy? Tôi nhếch môi:

- Có tin là tôi báo cảnh sát bắt anh không?

Anh ta ngạc nhiên mở to mắt, nhướn mày:

- Lí do?

- Anh là tên bắt cóc buôn bán phụ nữ đúng không? Hắn ta nhíu đôi mày rậm lại thật chặt lắc đầu:

- Không đúng!

- Vậy anh đi theo tôi làm gì? Tôi đâu quen biết gì anh chứ! Khách sạn cũng thuê phòng đối diện, ra công viên cũng gặp, thậm chí đi xa vậy rồi cũng gặp. Anh là biến thái à?- Tôi trừng mắt, hung hăng mắng. Anh ta lại lắc đầu không nói, quay lưng bỏ đi. Sao lại bỏ đi chứ? Ít ra cũng phải giải thích xem thế nào! Tôi đi đến nắm lấy bắp tay anh ta. Một dòng điện xoẹt qua não, tim tôi lại đau. Trong tâm trí tôi mơ hồ hiện lên một quãng sân rộng, là trường đại học. Tôi nheo mắt, dòng kí ức đó liền biến mất. Anh ta nhìn bàn tay tôi đang nắm lấy cánh tay anh ấy, giọng điệu châm biếm:

- Ai mới là biến thái?

Tôi lập tức buông tay ra, quê độ cắn môi. Chết tiệt! Cứ nói mình không phải biến thái được rồi, đâu cần vả vào mặt tôi một cái như vậy chứ! Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, vênh mặt:

- Làm gì có chuyện trùng hợp hết lần này đến lần khác!

- Ừm. Chuyện gì cũng có lí do của nó...-Anh ta gật đầu rồi tiếp tục quay đầu đi. Tôi bực mình hét lên:

- Này!

- Hả?- Anh ta dừng bước, không thèm xoay người lại nhìn tôi hỏi. Tôi chạy lên, đứng trước mặt anh ta:

- Nói đi, rốt cuộc là anh có ý đồ gì vậy?

- Rốt cuộc ai mới là người có ý đồ vậy?- Anh ta hỏi lại. Tôi giương mắt lên nhìn, anh ấy cười cợt.- Nếu cô không thích gặp mặt tôi, tôi lại là người có tự ái, thì từ nay về sau sẽ không gặp nữa! Chúng ta cũng không quen biết gì với nhau, mọi thứ chỉ bắt đầu bởi hai chữ “trùng hợp”...

- Không!- Tôi hét lên rồi ngay lập tức lấy tay che miệng mình lại, nói hớ rồi!

Anh ấy cúi đầu xuống gần sát mặt tôi:

- Vậy thì cô tôi tìm lại ký ức đi!

- Tôi cũng bị mất trí nhớ thì giúp anh bằng cách nào?- Tôi thở dài. Anh ấy trầm giọng đáp:

- Chúng ta cùng tìm lại ký ức, có được không?- Tôi nhíu mày lại, Lâm Phong hỏi tiếp.- Cô tên là Tú Anh, đúng chứ?

- Sao anh biết tên tôi?- Tôi ngạc nhiên. Anh ta mỉm cười:

- Góc trái miếng ngọc bội có viết!



- À...- Hôm bữa, vì tôi sợ làm mất nên đã tự khắc tên mình lên đó.- Chúng ta tìm quán nước nào đó nói chuyện đi!- Tôi đề nghị. Anh ta gật đầu.

Tôi khuấy li cam vắt trên bàn. Anh ấy chống cằm nhìn tôi chăm chú, chủ động nói:

- Tôi không nhớ gì cả. Ngoài hộ chiếu, giấy chứng minh, tài khoản ngân hàng của mình ra thì tôi hoàn toàn không có bất kỳ thông tin nào về mình!

- Tôi thì may mắn hơn anh, tôi còn có rất nhiều người ở bên cạnh...- Tôi đáp. Anh ta đưa đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn vào mắt tôi. Tôi mím chặt môi, tôi như đang bị chết chìm trong ánh mắt đó vậy, nhìn lâu như vậy khiến tôi không thoải mái tí nào. Giọng anh ta trầm ấm bên tai:

- Tôi chỉ cần tìm lại một người, hình như tôi tìm được rồi. Chỉ là, tôi không nhớ gì cả!

- Ai?- Tôi tròn mắt hỏi.

- Tú Anh!- Anh ta đáp.

Tôi im lặng. Một khoảng lặng yên như tờ giữa hai người. Anh ta tìm tôi? Tôi khẽ chớp đôi mắt. Anh ta nhìn tôi như thể cả hai đã quen biết từ rất lâu rồi nhưng chúng tôi có một khoảng cách mơ mơ hồ hồ, tôi không dám bước lên một bước để chạm vào người đàn ông lãnh đạm ấy.

Tôi nhíu mày:

- Sao lại là tôi?

- Ừm... trong ví của tôi, có ảnh của cô!- Anh ta đặt tấm ảnh đã cũ lên bàn, tấm ảnh này ít nhất cũng đã là 10 năm trước, tôi mặc áo dài trắng, cười rất tươi. Tôi cầm tấm ảnh nhòe cũ ấy lên ngắm nhìn một lúc rồi nói:

- Có thể là người giống người...

- “Em cười đẹp lắm!” “Nhớ em, Tú Anh của anh!”- Anh ta lật tấm hình lại phía sau cho tôi xem. Tôi ngạc nhiên một lúc lâu, tấm hình này quả thực là tôi, cái tên Tú Anh kia cũng là của tôi.

Đầu tôi đột nhiên đau nhức, tôi đưa tay ôm đầu mình, tấm ảnh rơi xuống đất. Đầu tôi đau quá! Một con sông, một bờ đê, tôi ngồi cạnh bờ sông, trên tay cầm một chiếc bao lì xì đỏ, bên trong còn có nhiều bức ảnh khác nữa, còn có một người khác ngồi cạnh...

- Cô có sao không?- Lâm Phong tiến đến vỗ vai tôi.

Tôi ngẩng mặt lên, đôi mắt căng ra, đỏ hoe. Tóc tôi bị tôi vò rối đến thảm hại. Tôi cứ há hốc miệng ra không biết trả lời thế nào. Anh ta lo lắng:

- Có phải nhớ được chuyện gì không?

Tôi nắm lấy cánh tay anh ta, nhìn vào đôi mắt sâu rộng kia mà cầu cứu, đầu tôi đang đau lắm:

- Đầu tôi... muốn nổ tung rồi!

- Bỏ đi, đừng cố gắng nhớ lại nữa.- Anh ta nắm lấy tay tôi. Khoảnh khắc ấy...

- Tim tôi cũng đau...- Tôi thủ thỉ nói thêm, khi anh ta chạm vào tôi, tim tôi lại đau. Lâm Phong nhìn tôi thật lâu, khẽ hỏi:

- Vì tôi sao?

- Đúng vậy!- Nước mắt tôi lại vô thức rơi, vì sao vậy? Tôi không tài nào điều khiển cảm xúc của bản thân! Vô lí thật đấy!- Anh giúp tôi, thoát khỏi sự tuyệt vọng này có được không? Làm ơn...

Tôi khẩn thiết nhìn anh, một giọt nước mắt rơi nhanh xuống má. 5 năm qua, dù không nhớ được gì cả nhưng trong thâm tâm tôi luôn hiện hữu một nỗi tuyệt vọng mơ hồ, tôi sắp chết chìm trong mớ hỗn độn đó nhưng những người bên cạnh, chẳng ai có thể chìa cánh tay ra để kéo tôi dậy. Tôi đưa tay vò tóc mình trong hoang mang, nó giống như một thói quen trấn áp tinh thần mỗi khi tôi giật mình giữa đêm với những cơn ác mộng bủa vây. Lâm Phong tiến đến, gỡ hai tay của tôi ra, bàn tay anh ấm áp nắm lấy đôi bàn tay đang lạnh cóng của tôi.

- Đi thôi, Tú Anh! Đến lúc rồi, tôi sẽ đưa cô rời khỏi cái bóng đen của sự tuyệt vọng ấy!

Anh nhìn tôi chân thành. Trời bên ngoài đổ mưa thật to, tôi nghe ù ù bên tai. Tôi ngước mắt nhìn anh, thời gian ngưng đọng thật lâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Xuân Mộng 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook