Chương 34: Gặp lại . . .
Winny
21/08/2019
Chương 34: Gặp lại. . .
- Hoàng Uyên, cô mãn nguyện rồi chứ?- Tuyết San lãnh đạm ngồi xuống đối diện cô ta. Hoàng Uyên nhếch môi:
- Tất nhiên! Nhưng chuyện này cũng đâu liên quan đến cô?
- Cô ở trong tù thế này xem ra phải chịu khổ rồi. À, còn con trai của cô, do không có người thân nên đã được gửi vào cô nhi viện. Tội nghiệp thằng bé, cho dù cô bị cưỡng bức mới sinh ra nó thì cô vẫn là mẹ của nó, nó thật là đáng thương khi có một người mẹ bị hận thù che mờ mắt. Vốn có thể hạnh phúc nhưng mẹ nó lại chối từ mất rồi.- Tuyết San thở dài, đưa ngón tay di di trên tấm kính.
- Là bọn họ nợ tôi, tôi chỉ đòi lại thôi!- Hoàng Uyên khoanh tay trước ngực, hừ lạnh. Tuyết San nhíu mày, nhổm dậy:
- Là ai nợ cô? Số nợ gia đình cô mắc phải khi phá sản, Lâm Phong đã sớm thanh toán cả rồi, còn tìm mua một căn hộ tốt ở Mĩ cho cô và con trai, chỉ có điều, anh ta không yêu cô, cưỡng cầu vô ích. Là ai nợ cô? Ai cần cô ban ơn? Nợ cũng đã sớm trả dứt cả rồi. Nghe cho kỹ, sau khi mãn hạn tù, không được tìm đến Tú Anh một lần nào nữa, không thì tôi không tha cho con trai cô đâu. Ở trong này tự hỏi lại lương tâm đi!- Cô đứng dậy quay lưng đi, bỏ lại Hoàng Uyên đang thất thần ngồi đó.
“Tú Anh, cậu yên tâm đi, tớ sẽ thay cậu dàn xếp mọi thứ, sau này có thể vui vẻ, vô tư mà sống rồi. . .”
********
5 năm sau. . .
Tôi bước xuống máy bay. Tôi mỉm cười nhìn ra phía bên ngoài, sau một thời gian dài làm việc mệt mỏi thì tôi đã có thể nghỉ ngơi du lịch rồi, đây chính là xứ sở hoa anh đào- Nhật Bản. Tôi sẽ bắt một chiếc taxi đi về khách sạn đã đặt trước và tận hưởng kì nghỉ một mình thật thoải mái. Đúng lúc, một người đàn ông cao lớn tiến đến mở cửa chiếc taxi, do tôi và anh ta cùng vẫy tay bắt taxi nên không rõ chiếc xe này sẽ thuộc về ai. Tôi mỉm cười:
- Good morning! Can i pick...
- Người Việt Nam à?- Anh ấy đeo kính đen nhìn tôi từ phía trên xuống. Tôi gãi đầu nở nụ cười:
- Vâng!
- Đi trước đi. Tôi bắt chiếc taxi khác!- Anh ấy cao lớn, gương mặt lại đeo kính, ngẩng cao đầu, tôi không thấy rõ mặt nhưng dám chắc chắn, người này rất đẹp trai. Tôi cười tươi, cúi đầu cảm ơn.- Cảm ơn anh nhé!
Tôi bước lên xe, đưa địa chỉ cho tài xế. Tôi quay đầu lại nhìn, người đàn ông cao lớn vẫn đứng ở đó, sừng sững như một pho tượng Hy Lạp, lặng lẽ, còn có chút cô độc. Thôi bỏ đi, vẫn là không quan sát người lạ kỹ quá, thật thất lễ.
Tôi vừa mở cửa phòng mình, vừa gọi cho Tuyết San:
- Tuyết San à? Tớ vừa về khách sạn, tớ sẽ mua quà về cho mọi người...
- Đi chơi vui vẻ nhé, tớ vẫn đang chiến tranh với phụ mẫu, đúng là không hề dễ dàng!- Tuyết San chép miệng, tôi cười:
- Sao vậy? Là không cho cưới anh Kỳ ư?
- Ờ... thôi, tớ có việc rồi, tạm biệt!- Cô bạn tắt máy.
Tôi mở cửa phòng, kéo va li đi vào, một bóng người đàn ông cao lớn lại lướt qua, chắc là người khách phòng đối diện nhưng cửa phòng đóng lại rồi, tôi không nhìn rõ lắm.
Tôi nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, tranh thủ nghỉ ngơi, tắm rửa cho thoải mái đã nào. Tôi mở laptop, nằm dài trong phòng vừa nghe nhạc vừa chơi game.
Tôi mở game “Lưu Phong quốc”, là game của Quốc Minh vừa ra mắt được hai năm, đang rất hot. Hiện giờ, tôi đang làm việc cho công ti của cậu ấy, ngẫm lại cũng cảm thấy là lạ, một người không nhớ được chuyện gì như tôi lại được cậu ấy trọng dụng, ưu ái đưa làm thư kí riêng. Kỳ nghỉ này, nếu không phải tôi một mực cự tuyệt cậu ta thì Quốc Minh đã xách đít theo tôi sang tận đây rồi. Quốc Minh tính tình cũng tốt, gia thế khủng, lại còn đẹp trai, cậu ấy bảo đã theo đuổi tôi rất lâu rồi nhưng tôi không tài nào chấp nhận tấm chân tình ấy được, vì sau lưng cậu ấy còn có một con cọp cái sẵn sàng nhe nanh múa vuốt đe doạ tôi. Tôi thở dài rồi cười một tiếng, hàng ngày trêu ghẹo Lan Vân cho cô ta tức điên lên cũng vui vẻ lắm!
Tôi vừa truy cập game, Quốc Minh đã nhắn tin cho tôi tới tấp, tôi lơ đi, chỉnh chế độ offline, đây là kỳ nghỉ hiếm hoi trong năm của tôi, không ai được làm phiền cả!
Chơi game xong, tôi ngủ một giấc đến chiều, tỉnh dậy đã là 4 giờ, quên cả ăn trưa. Tôi chọn một chiếc váy hoa bồng bềnh, chiết eo, cổ tim, phong cách tiểu thư, đội chiếc nón cói xuống đường dạo phố, sẵn tiện tìm một quán ăn Nhật Bản nào đó ghé vào.
Tôi mở cửa phòng, đúng lúc, người thuê phòng đối diện cũng mở cửa. Tim tôi đập trật một nhịp đau điếng, giật cả mình! Tôi nhìn người đàn ông ấy, anh ta trông thấy tôi, ánh mắt chỉ dừng lại chỗ tôi đúng 1 giây rồi dời đi chỗ khác, quay lưng bỏ đi. Từ trước đến giờ, đàn ông cỡ tuổi anh ấy, nhìn thấy tôi thì sẽ đứng hình mà ngắm nhìn lâu một chút, vậy mà anh ta lại lạnh lùng quay đi. Tôi chưa đủ đẹp ư? Tôi rất tự tin với sắc vóc của mình đó chứ! Có điều, vóc dáng cao lớn kia trông có vẻ quen quen. . .
Tôi bước xuống đường, vươn vai hít thở khí trời. Bầu trời kia cao rộng, đẹp đẽ đến thế, sao bây giờ tôi mới có dịp nhận ra chứ!
Tôi ngồi trên ghế đá trong công viên, quan sát mọi người đang gấp gáp di chuyển, nhịp sống ở Nhật Bản thật vội vàng, bận rộn và cũng có phần lặng lẽ. Ngày đầu tiên đến đây, tôi đã thấy nhớ Việt Nam rồi. Ở cùng những người lạ, không ai hiểu tiếng Việt, lại hạn chế nói Tiếng Anh, căn bản là không giao tiếp được nên có phần buồn chán. Tôi đứng dậy đi thẳng vào quán ăn gần đó, gọi một suất sushi. Tôi để túi xách lên bàn, tôi nhíu mày nhìn cái móc, miếng ngọc, miếng ngọc đâu mất rồi? Có phải lúc nãy tôi làm rớt trên đường không? Tôi chạy ra khỏi quán, đi đến băng ghế đá công viên dáo dác tìm kiếm.
Một người đàn ông cúi xuống nhặt miếng ngọc đó lên. Tôi nhìn anh ấy. Một cảm giác quen thuộc khó tả len lỏi vào tim tôi đau nhói. Trời đất như cuồng quay, thời gian như ngưng lại. Anh ta đứng đối diện tôi, nhìn miếng ngọc bội chăm chăm. Người đàn ông ở sân bay cũng chính là người ở khách sạn? Lúc này tôi mới nhìn rõ được gương mặt của anh ấy. Gương mặt nam tính sắc xảo, có chút lạnh lùng bất cần. Đôi mắt điềm tĩnh, êm ả như nước hồ thu. Cái mũi cao, thẳng tắp. Đôi môi không quá dày, cũng không quá mỏng, đỏ hồng. Anh cao hơn tôi một cái đầu, tôi hôm nay đi giày bệt, chiều cao bình thường đã là 1m68, tôi đoán ít nhất cũng 1m85. Đàn ông hoàn hảo như vậy vẫn còn trên đời ư? Anh ấy lúc này nhìn tôi, đôi mày kiếm nhíu chặt lại. Anh ấy tiến đến hai bước, đưa miếng ngọc bội cho tôi:
- Của cô?
- Trái Đất tròn thật đấy, chúng ta đã gặp nhau ở sân bay và còn ở khách sạn nữa, nhớ chứ?- Tôi mỉm cười. Anh ấy gật đầu:
- Chúng ta đã từng gặp nhau trước đó hay chưa?
- Chưa- Tôi nhướn mày. Anh ấy ôn nhu đáp, đôi mắt nhìn tôi thâm tình:
- Tôi có cảm giác, hình như chúng ta đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi. Miếng ngọc này tôi đã thấy ở đâu đó...
Ánh mắt này khiến tôi không thoải mái, trong lòng như có kiến bò, tôi cúi mặt xuống, len lén đưa mắt nhìn đi nơi khác:
- Thật xin lỗi, 5 năm trước, tôi đã hoàn toàn quên sạch mọi thứ, khó khăn lắm mới có thể tiếp tục hòa nhập vào cuộc sống. Có thể chúng ta đã từng gặp nhau trong khoảng thời gian trước đó!
- Vậy ư?- Anh trầm ngâm một lúc.- Tôi vừa tỉnh lại sau ca phẫu thuật khối u cách đây một năm. Tôi cũng chẳng nhớ chuyện gì cả. Hình như, tôi có một công ti game ở Việt Nam, hình như cũng có gia đình ở đó!
- Vợ anh không tìm anh ư?- Đẹp trai như thế, có gia đình rồi thật là đáng tiếc, tôi đoán anh khoảng ba mươi mấy, đúng là nên có gia đình ở tuổi này. Anh ấy lắc đầu:
- Tôi cũng không chắc mình đã có vợ chưa. Tôi chỉ biết được, tôi tên là Lâm Phong, Nguyễn Lâm Phong!
Tôi nhíu chặt mày lại, tim đột nhiên tôi đau quá! Lâm Phong? Cái tên này tôi đã nghe qua ở đâu đó.... Tôi rưng rưng nhìn anh, người đàn ông ấy hỏi lại:
- Cô biết tôi đúng chứ?
- Quả thực... tôi nghĩ mình đã nghe qua cái tên này! Nhưng nhất thời tôi không nhớ ra anh là ai cả! Tôi đã nghe cái tên của anh ở đâu nhỉ?- Tôi mỉm cười nhưng nước mắt đã dâng đầy hốc mắt, cảm giác trái tim tôi đau đớn, âm ĩ một cách kì lạ. Tôi muốn nhớ những chuyện lúc trước nhưng không tài nào nhớ được, rất khó chịu, vô cùng khó chịu. Anh ta tiến đến hỏi tôi:
- Sao lại khóc?
Tôi nhất thời không biết đáp trả như thế nào, vội lau nước mắt quay lưng lại:
- Cảm ơn anh đã nhặt miếng ngọc giúp tôi. Tôi đi trước!
Tôi lại đi vào quán ăn ban nãy, cúi đầu không dám nhìn người đàn ông kia. Tôi ngồi vào chỗ cũ, món sushi đã bày sẵn lên bàn. Người đàn ông tự xưng mình là Lâm Phong ban nãy đi vào quán ngồi đối diện tôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy:
- Có chuyện gì không?
- Không.- Anh ta lắc đầu. Tôi khó hiểu gắp miếng sushi lên ăn. Anh ấy chống cằm nhìn tôi trân trân. Tôi cảm thấy không thoải mái, cúi mặt hỏi:
- Nhìn tôi làm gì?
- Có chút tò mò.- Anh ta thẳng thắn đáp. Tôi nhíu mày:
- Hỏi đi, tôi sẽ trả lời!
- Cô có người yêu chưa?- Anh ta hỏi tôi.
- Chưa.- Tôi lắc đầu.
- Thật tốt!- Anh ta gật đầu, nhướn mày tán thưởng. Ha, con gái gần 30 tuổi không có người yêu thì có cái gì tốt chứ? Tôi nhạc nhiên hỏi lại:
- Hả?
- Không có gì. Ăn đi, tôi sẽ thanh toán bữa ăn này!- Anh ấy mỉm cười. Nụ cười ấy khiến con tim tôi đập loạn xạ, 5 năm qua chưa từng có người đàn ông làm tim tôi loạn nhịp như vậy. Nụ cười của anh cũng giống như ánh mắt trời chói chang nóng bức, tuy vậy, anh ta cũng giống hệt những người đàn ông theo đuổi tôi lúc trước, chỉ có điều, đẹp mã!
Tôi nuốt miếng sushi xuống cổ họng, nhếch môi:
- Nếu muốn theo đuổi tôi, thì anh nên nghĩ lại đi. Đâu phải tự nhiên mà người xinh đẹp như tôi, gần 30 tuổi vẫn chẳng có người yêu chứ? Vì có quá nhiều người theo đuổi, tôi lại không biết nên chọn ai...
- Sao? Theo đuổi?- Anh ta mở to mắt ngạc nhiên. Tôi thu gương mặt đắc ý của mình lại, hơi mất phong độ gật đầu:
- Ờ!
- Xinh đẹp? Cũng đâu có đẹp lắm!- Anh ta nhìn thẳng mặt tôi mà phán. Tôi như hoá đá, há hốc miệng:
- Không đẹp lắm?
- Ừm!- Anh ta thành thật gật gật đầu. Lộng ngônnnn! Tôi nén cơn giận lại vào bụng, đối phó với những tên tra nam này thì cần phải có cái đầu thật là lạnh:
- Vậy anh ngồi ở đây làm gì? Hỏi tôi có người yêu chưa để làm gì?
- À, tôi muốn tìm lại kí ức của mình, tôi nghĩ cô có thể giúp đỡ tôi. Nếu không có người yêu thì tốt rồi, tôi sẽ không bị anh ta ghen! Cô yên tâm, tôi không thích con gái!- Anh ta đáp. Tôi giật giật khoé miệng:
- Không thích con gái? Bê đê à? Anh bê con gái người ta lên giường thì có!
- Sau khi tỉnh lại thì tôi còn không biết giới tính của mình là gì nữa...- Anh ấy thành thật, gương mặt hoàn toàn không có chút nào là nói dối.
- Vợ con anh ở Việt Nam thì phải làm sao?- Tôi liếc nhìn anh ta từ trên xuống dưới, rõ ràng là nam tính ngút ngàn mà, sao lại...
- Nhiều người cưới vợ con cũng chỉ để làm bức bình phong, nếu thuận lợi thì tôi sẽ come out thôi!- Anh ta nhếch môi.
- Ờ, cố lên, tôi ủng hộ anh!- Tôi giơ tay hạ quyết tâm với anh ta nhưng miệng thì như ăn phải giấm chua, cả cơ mặt đều chảy xệ xuống. Vốn tưởng anh ta là nam nhi đại trượng phu, gương mặt, vóc dáng, a~~~, hấp dẫn đến thế kia mà. Anh ấy bật cười:
- Đùa thôi, tôi thích con gái, nhưng không phải loại người vừa gặp đã thích, gặp người nào cũng tán tỉnh. Tuy nhiên, cô cũng không nên hãnh diện vì có nhiều người theo đuổi, một món hàng giảm giá thì tất nhiên sẽ có nhiều muốn mua.
- Sỉ vả đủ chưa?- Lần đầu tiên trong đời, có người đàn ông dám xem thường nhan sắc của tôi cơ đấy, tôi liếc anh ta.- Tôi phải công nhận là anh rất đẹp trai, tuy nhiên, chỉ đẹp trai khi không mở miệng ra thôi!
- Vì cô hiểu lầm là tôi muốn theo đuổi cô nên tôi mới giải thích thôi mà.- Anh ta vẫn tỏ vẻ vô tội, tra nam đáng ghét, vô liêm sỉ này...
Tôi chống tay lên bàn đứng dậy, vẫy tay với phục vụ:
- He will pay for this meal!- Rồi liếc anh ta.- Hạng đàn ông như anh, ba đồng mua được một mớ!
Tôi cầm túi xách ngoe nguẩy bỏ đi. Anh ta nhìn tôi cười cợt, nheo mắt thích thú. Cứ đắc chí đi, vợ anh mà được 1/10 của tôi thì anh cũng nên đi cúng phật rồi, nếu vợ anh là minh tinh thì tôi cũng nhún nhường một chút. Chê bai người khác như vậy sao không xem lại vợ mình có sánh bằng quý cô độc thân xinh đẹp, tài giỏi này hay chưa! À mà cũng đúng, loại đàn ông đáng ghét thế này thì bị vợ bỏ từ lâu rồi, bằng chứng là anh ta bị bệnh mà cô ấy có quan tâm đến đâu. Lang thang khắp nơi, vơ đại một người để đi tìm lại ký ức, nực cười!
- Hoàng Uyên, cô mãn nguyện rồi chứ?- Tuyết San lãnh đạm ngồi xuống đối diện cô ta. Hoàng Uyên nhếch môi:
- Tất nhiên! Nhưng chuyện này cũng đâu liên quan đến cô?
- Cô ở trong tù thế này xem ra phải chịu khổ rồi. À, còn con trai của cô, do không có người thân nên đã được gửi vào cô nhi viện. Tội nghiệp thằng bé, cho dù cô bị cưỡng bức mới sinh ra nó thì cô vẫn là mẹ của nó, nó thật là đáng thương khi có một người mẹ bị hận thù che mờ mắt. Vốn có thể hạnh phúc nhưng mẹ nó lại chối từ mất rồi.- Tuyết San thở dài, đưa ngón tay di di trên tấm kính.
- Là bọn họ nợ tôi, tôi chỉ đòi lại thôi!- Hoàng Uyên khoanh tay trước ngực, hừ lạnh. Tuyết San nhíu mày, nhổm dậy:
- Là ai nợ cô? Số nợ gia đình cô mắc phải khi phá sản, Lâm Phong đã sớm thanh toán cả rồi, còn tìm mua một căn hộ tốt ở Mĩ cho cô và con trai, chỉ có điều, anh ta không yêu cô, cưỡng cầu vô ích. Là ai nợ cô? Ai cần cô ban ơn? Nợ cũng đã sớm trả dứt cả rồi. Nghe cho kỹ, sau khi mãn hạn tù, không được tìm đến Tú Anh một lần nào nữa, không thì tôi không tha cho con trai cô đâu. Ở trong này tự hỏi lại lương tâm đi!- Cô đứng dậy quay lưng đi, bỏ lại Hoàng Uyên đang thất thần ngồi đó.
“Tú Anh, cậu yên tâm đi, tớ sẽ thay cậu dàn xếp mọi thứ, sau này có thể vui vẻ, vô tư mà sống rồi. . .”
********
5 năm sau. . .
Tôi bước xuống máy bay. Tôi mỉm cười nhìn ra phía bên ngoài, sau một thời gian dài làm việc mệt mỏi thì tôi đã có thể nghỉ ngơi du lịch rồi, đây chính là xứ sở hoa anh đào- Nhật Bản. Tôi sẽ bắt một chiếc taxi đi về khách sạn đã đặt trước và tận hưởng kì nghỉ một mình thật thoải mái. Đúng lúc, một người đàn ông cao lớn tiến đến mở cửa chiếc taxi, do tôi và anh ta cùng vẫy tay bắt taxi nên không rõ chiếc xe này sẽ thuộc về ai. Tôi mỉm cười:
- Good morning! Can i pick...
- Người Việt Nam à?- Anh ấy đeo kính đen nhìn tôi từ phía trên xuống. Tôi gãi đầu nở nụ cười:
- Vâng!
- Đi trước đi. Tôi bắt chiếc taxi khác!- Anh ấy cao lớn, gương mặt lại đeo kính, ngẩng cao đầu, tôi không thấy rõ mặt nhưng dám chắc chắn, người này rất đẹp trai. Tôi cười tươi, cúi đầu cảm ơn.- Cảm ơn anh nhé!
Tôi bước lên xe, đưa địa chỉ cho tài xế. Tôi quay đầu lại nhìn, người đàn ông cao lớn vẫn đứng ở đó, sừng sững như một pho tượng Hy Lạp, lặng lẽ, còn có chút cô độc. Thôi bỏ đi, vẫn là không quan sát người lạ kỹ quá, thật thất lễ.
Tôi vừa mở cửa phòng mình, vừa gọi cho Tuyết San:
- Tuyết San à? Tớ vừa về khách sạn, tớ sẽ mua quà về cho mọi người...
- Đi chơi vui vẻ nhé, tớ vẫn đang chiến tranh với phụ mẫu, đúng là không hề dễ dàng!- Tuyết San chép miệng, tôi cười:
- Sao vậy? Là không cho cưới anh Kỳ ư?
- Ờ... thôi, tớ có việc rồi, tạm biệt!- Cô bạn tắt máy.
Tôi mở cửa phòng, kéo va li đi vào, một bóng người đàn ông cao lớn lại lướt qua, chắc là người khách phòng đối diện nhưng cửa phòng đóng lại rồi, tôi không nhìn rõ lắm.
Tôi nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, tranh thủ nghỉ ngơi, tắm rửa cho thoải mái đã nào. Tôi mở laptop, nằm dài trong phòng vừa nghe nhạc vừa chơi game.
Tôi mở game “Lưu Phong quốc”, là game của Quốc Minh vừa ra mắt được hai năm, đang rất hot. Hiện giờ, tôi đang làm việc cho công ti của cậu ấy, ngẫm lại cũng cảm thấy là lạ, một người không nhớ được chuyện gì như tôi lại được cậu ấy trọng dụng, ưu ái đưa làm thư kí riêng. Kỳ nghỉ này, nếu không phải tôi một mực cự tuyệt cậu ta thì Quốc Minh đã xách đít theo tôi sang tận đây rồi. Quốc Minh tính tình cũng tốt, gia thế khủng, lại còn đẹp trai, cậu ấy bảo đã theo đuổi tôi rất lâu rồi nhưng tôi không tài nào chấp nhận tấm chân tình ấy được, vì sau lưng cậu ấy còn có một con cọp cái sẵn sàng nhe nanh múa vuốt đe doạ tôi. Tôi thở dài rồi cười một tiếng, hàng ngày trêu ghẹo Lan Vân cho cô ta tức điên lên cũng vui vẻ lắm!
Tôi vừa truy cập game, Quốc Minh đã nhắn tin cho tôi tới tấp, tôi lơ đi, chỉnh chế độ offline, đây là kỳ nghỉ hiếm hoi trong năm của tôi, không ai được làm phiền cả!
Chơi game xong, tôi ngủ một giấc đến chiều, tỉnh dậy đã là 4 giờ, quên cả ăn trưa. Tôi chọn một chiếc váy hoa bồng bềnh, chiết eo, cổ tim, phong cách tiểu thư, đội chiếc nón cói xuống đường dạo phố, sẵn tiện tìm một quán ăn Nhật Bản nào đó ghé vào.
Tôi mở cửa phòng, đúng lúc, người thuê phòng đối diện cũng mở cửa. Tim tôi đập trật một nhịp đau điếng, giật cả mình! Tôi nhìn người đàn ông ấy, anh ta trông thấy tôi, ánh mắt chỉ dừng lại chỗ tôi đúng 1 giây rồi dời đi chỗ khác, quay lưng bỏ đi. Từ trước đến giờ, đàn ông cỡ tuổi anh ấy, nhìn thấy tôi thì sẽ đứng hình mà ngắm nhìn lâu một chút, vậy mà anh ta lại lạnh lùng quay đi. Tôi chưa đủ đẹp ư? Tôi rất tự tin với sắc vóc của mình đó chứ! Có điều, vóc dáng cao lớn kia trông có vẻ quen quen. . .
Tôi bước xuống đường, vươn vai hít thở khí trời. Bầu trời kia cao rộng, đẹp đẽ đến thế, sao bây giờ tôi mới có dịp nhận ra chứ!
Tôi ngồi trên ghế đá trong công viên, quan sát mọi người đang gấp gáp di chuyển, nhịp sống ở Nhật Bản thật vội vàng, bận rộn và cũng có phần lặng lẽ. Ngày đầu tiên đến đây, tôi đã thấy nhớ Việt Nam rồi. Ở cùng những người lạ, không ai hiểu tiếng Việt, lại hạn chế nói Tiếng Anh, căn bản là không giao tiếp được nên có phần buồn chán. Tôi đứng dậy đi thẳng vào quán ăn gần đó, gọi một suất sushi. Tôi để túi xách lên bàn, tôi nhíu mày nhìn cái móc, miếng ngọc, miếng ngọc đâu mất rồi? Có phải lúc nãy tôi làm rớt trên đường không? Tôi chạy ra khỏi quán, đi đến băng ghế đá công viên dáo dác tìm kiếm.
Một người đàn ông cúi xuống nhặt miếng ngọc đó lên. Tôi nhìn anh ấy. Một cảm giác quen thuộc khó tả len lỏi vào tim tôi đau nhói. Trời đất như cuồng quay, thời gian như ngưng lại. Anh ta đứng đối diện tôi, nhìn miếng ngọc bội chăm chăm. Người đàn ông ở sân bay cũng chính là người ở khách sạn? Lúc này tôi mới nhìn rõ được gương mặt của anh ấy. Gương mặt nam tính sắc xảo, có chút lạnh lùng bất cần. Đôi mắt điềm tĩnh, êm ả như nước hồ thu. Cái mũi cao, thẳng tắp. Đôi môi không quá dày, cũng không quá mỏng, đỏ hồng. Anh cao hơn tôi một cái đầu, tôi hôm nay đi giày bệt, chiều cao bình thường đã là 1m68, tôi đoán ít nhất cũng 1m85. Đàn ông hoàn hảo như vậy vẫn còn trên đời ư? Anh ấy lúc này nhìn tôi, đôi mày kiếm nhíu chặt lại. Anh ấy tiến đến hai bước, đưa miếng ngọc bội cho tôi:
- Của cô?
- Trái Đất tròn thật đấy, chúng ta đã gặp nhau ở sân bay và còn ở khách sạn nữa, nhớ chứ?- Tôi mỉm cười. Anh ấy gật đầu:
- Chúng ta đã từng gặp nhau trước đó hay chưa?
- Chưa- Tôi nhướn mày. Anh ấy ôn nhu đáp, đôi mắt nhìn tôi thâm tình:
- Tôi có cảm giác, hình như chúng ta đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi. Miếng ngọc này tôi đã thấy ở đâu đó...
Ánh mắt này khiến tôi không thoải mái, trong lòng như có kiến bò, tôi cúi mặt xuống, len lén đưa mắt nhìn đi nơi khác:
- Thật xin lỗi, 5 năm trước, tôi đã hoàn toàn quên sạch mọi thứ, khó khăn lắm mới có thể tiếp tục hòa nhập vào cuộc sống. Có thể chúng ta đã từng gặp nhau trong khoảng thời gian trước đó!
- Vậy ư?- Anh trầm ngâm một lúc.- Tôi vừa tỉnh lại sau ca phẫu thuật khối u cách đây một năm. Tôi cũng chẳng nhớ chuyện gì cả. Hình như, tôi có một công ti game ở Việt Nam, hình như cũng có gia đình ở đó!
- Vợ anh không tìm anh ư?- Đẹp trai như thế, có gia đình rồi thật là đáng tiếc, tôi đoán anh khoảng ba mươi mấy, đúng là nên có gia đình ở tuổi này. Anh ấy lắc đầu:
- Tôi cũng không chắc mình đã có vợ chưa. Tôi chỉ biết được, tôi tên là Lâm Phong, Nguyễn Lâm Phong!
Tôi nhíu chặt mày lại, tim đột nhiên tôi đau quá! Lâm Phong? Cái tên này tôi đã nghe qua ở đâu đó.... Tôi rưng rưng nhìn anh, người đàn ông ấy hỏi lại:
- Cô biết tôi đúng chứ?
- Quả thực... tôi nghĩ mình đã nghe qua cái tên này! Nhưng nhất thời tôi không nhớ ra anh là ai cả! Tôi đã nghe cái tên của anh ở đâu nhỉ?- Tôi mỉm cười nhưng nước mắt đã dâng đầy hốc mắt, cảm giác trái tim tôi đau đớn, âm ĩ một cách kì lạ. Tôi muốn nhớ những chuyện lúc trước nhưng không tài nào nhớ được, rất khó chịu, vô cùng khó chịu. Anh ta tiến đến hỏi tôi:
- Sao lại khóc?
Tôi nhất thời không biết đáp trả như thế nào, vội lau nước mắt quay lưng lại:
- Cảm ơn anh đã nhặt miếng ngọc giúp tôi. Tôi đi trước!
Tôi lại đi vào quán ăn ban nãy, cúi đầu không dám nhìn người đàn ông kia. Tôi ngồi vào chỗ cũ, món sushi đã bày sẵn lên bàn. Người đàn ông tự xưng mình là Lâm Phong ban nãy đi vào quán ngồi đối diện tôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy:
- Có chuyện gì không?
- Không.- Anh ta lắc đầu. Tôi khó hiểu gắp miếng sushi lên ăn. Anh ấy chống cằm nhìn tôi trân trân. Tôi cảm thấy không thoải mái, cúi mặt hỏi:
- Nhìn tôi làm gì?
- Có chút tò mò.- Anh ta thẳng thắn đáp. Tôi nhíu mày:
- Hỏi đi, tôi sẽ trả lời!
- Cô có người yêu chưa?- Anh ta hỏi tôi.
- Chưa.- Tôi lắc đầu.
- Thật tốt!- Anh ta gật đầu, nhướn mày tán thưởng. Ha, con gái gần 30 tuổi không có người yêu thì có cái gì tốt chứ? Tôi nhạc nhiên hỏi lại:
- Hả?
- Không có gì. Ăn đi, tôi sẽ thanh toán bữa ăn này!- Anh ấy mỉm cười. Nụ cười ấy khiến con tim tôi đập loạn xạ, 5 năm qua chưa từng có người đàn ông làm tim tôi loạn nhịp như vậy. Nụ cười của anh cũng giống như ánh mắt trời chói chang nóng bức, tuy vậy, anh ta cũng giống hệt những người đàn ông theo đuổi tôi lúc trước, chỉ có điều, đẹp mã!
Tôi nuốt miếng sushi xuống cổ họng, nhếch môi:
- Nếu muốn theo đuổi tôi, thì anh nên nghĩ lại đi. Đâu phải tự nhiên mà người xinh đẹp như tôi, gần 30 tuổi vẫn chẳng có người yêu chứ? Vì có quá nhiều người theo đuổi, tôi lại không biết nên chọn ai...
- Sao? Theo đuổi?- Anh ta mở to mắt ngạc nhiên. Tôi thu gương mặt đắc ý của mình lại, hơi mất phong độ gật đầu:
- Ờ!
- Xinh đẹp? Cũng đâu có đẹp lắm!- Anh ta nhìn thẳng mặt tôi mà phán. Tôi như hoá đá, há hốc miệng:
- Không đẹp lắm?
- Ừm!- Anh ta thành thật gật gật đầu. Lộng ngônnnn! Tôi nén cơn giận lại vào bụng, đối phó với những tên tra nam này thì cần phải có cái đầu thật là lạnh:
- Vậy anh ngồi ở đây làm gì? Hỏi tôi có người yêu chưa để làm gì?
- À, tôi muốn tìm lại kí ức của mình, tôi nghĩ cô có thể giúp đỡ tôi. Nếu không có người yêu thì tốt rồi, tôi sẽ không bị anh ta ghen! Cô yên tâm, tôi không thích con gái!- Anh ta đáp. Tôi giật giật khoé miệng:
- Không thích con gái? Bê đê à? Anh bê con gái người ta lên giường thì có!
- Sau khi tỉnh lại thì tôi còn không biết giới tính của mình là gì nữa...- Anh ấy thành thật, gương mặt hoàn toàn không có chút nào là nói dối.
- Vợ con anh ở Việt Nam thì phải làm sao?- Tôi liếc nhìn anh ta từ trên xuống dưới, rõ ràng là nam tính ngút ngàn mà, sao lại...
- Nhiều người cưới vợ con cũng chỉ để làm bức bình phong, nếu thuận lợi thì tôi sẽ come out thôi!- Anh ta nhếch môi.
- Ờ, cố lên, tôi ủng hộ anh!- Tôi giơ tay hạ quyết tâm với anh ta nhưng miệng thì như ăn phải giấm chua, cả cơ mặt đều chảy xệ xuống. Vốn tưởng anh ta là nam nhi đại trượng phu, gương mặt, vóc dáng, a~~~, hấp dẫn đến thế kia mà. Anh ấy bật cười:
- Đùa thôi, tôi thích con gái, nhưng không phải loại người vừa gặp đã thích, gặp người nào cũng tán tỉnh. Tuy nhiên, cô cũng không nên hãnh diện vì có nhiều người theo đuổi, một món hàng giảm giá thì tất nhiên sẽ có nhiều muốn mua.
- Sỉ vả đủ chưa?- Lần đầu tiên trong đời, có người đàn ông dám xem thường nhan sắc của tôi cơ đấy, tôi liếc anh ta.- Tôi phải công nhận là anh rất đẹp trai, tuy nhiên, chỉ đẹp trai khi không mở miệng ra thôi!
- Vì cô hiểu lầm là tôi muốn theo đuổi cô nên tôi mới giải thích thôi mà.- Anh ta vẫn tỏ vẻ vô tội, tra nam đáng ghét, vô liêm sỉ này...
Tôi chống tay lên bàn đứng dậy, vẫy tay với phục vụ:
- He will pay for this meal!- Rồi liếc anh ta.- Hạng đàn ông như anh, ba đồng mua được một mớ!
Tôi cầm túi xách ngoe nguẩy bỏ đi. Anh ta nhìn tôi cười cợt, nheo mắt thích thú. Cứ đắc chí đi, vợ anh mà được 1/10 của tôi thì anh cũng nên đi cúng phật rồi, nếu vợ anh là minh tinh thì tôi cũng nhún nhường một chút. Chê bai người khác như vậy sao không xem lại vợ mình có sánh bằng quý cô độc thân xinh đẹp, tài giỏi này hay chưa! À mà cũng đúng, loại đàn ông đáng ghét thế này thì bị vợ bỏ từ lâu rồi, bằng chứng là anh ta bị bệnh mà cô ấy có quan tâm đến đâu. Lang thang khắp nơi, vơ đại một người để đi tìm lại ký ức, nực cười!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.