Chương 12: Tình huống bất ngờ. . .
Winny
21/08/2019
Chương 12: Tình huống bất ngờ. . .
Ngày khai trương game, có 1 người tên: Lạc Bình Thiên ID số 3, tham gia chỉ sau thầy và tôi, đồng thời đứng hạng 3 trên bảng xếp hạng, ngốn tiền vào game cũng không ít, giàu có cũng là một dạng tài năng mà. Tôi truy cập game, xem hộp tin nhắn.
Lạc Bình Thiên chat mật cùng với bạn: Đám cưới với tôi đi.
Hạ Tử Anh: Tôi là hoa có chủ rồi.
Dù gì thì tôi cũng kết hôn với acc của thầy để PR game.
Lạc Bình Thiên: Dù sao cũng chỉ là PR game, li dị đi, tớ sẽ cưới cậu, còn linh đình hơn đám cưới của clip game.
Tôi liếc nhìn thầy đang đùng đùng sát khí ở phía sau. Hừm, ghen à? Biết ghen à?
- Đưa đây!- Thầy hất cẳng tôi ra khỏi ghế, ngồi vào chat. Cái gì vậy đại ca? Có biết cái gì là riêng tư không vậy?
Hạ Tử Anh: Tôi là Hạ Tử Phong, cậu đua cùng tôi một bàn, nếu cậu thắng sẽ được đám cưới cùng mod game.
Lạc Bình Thiên: Quân tử nhất ngôn!
- Thầy, chắc thắng chứ?- Tôi đặt tay lên vai thầy hỏi. Thầy xoay đầu lại liếc tôi:
- Em muốn tôi thua sao?
- A... tất nhiên là không...- Tôi thảo mai cười trừ. Thắng hay thua gì cũng là đám cưới trong game thôi, ngoài đời thì khác mà.
Loa ngân hà:
Gamer Lạc Bình Thiên sẽ thách đấu cùng Gamer Hạ Tử Phong sau 5 giây nữa.
Lạc Bình Thiên sử dụng loa ngân hà: Nếu tôi thắng, tôi sẽ được cưới Hạ Tử Anh, đến lúc đó mời mọi người ăn cưới, phát cả mưa kinh nghiệm nữa nhé!
Kênh chat thế giới:
Chơichovui: Haha, có người thách đấu với Boss game, còn to mồm, lớn gan lắm!
Hạ Tử Em: Chị gái sắp có chồng mới ư?
Hạ Tử Phong là chồng em: Lạc Bình Thiên cố lên, Hạ Tử Phong là của em! Của emmmmm!
Hạ Tử Anh: Ổn định, tránh lag khi đang đua, mọi người trật tự xem nhé!
Tôi ổn định lượng truy cập xem thi đấu. Xem thôi mà cũng nhiều chuyện vậy.
Bắt đầu đếm ngược 3-2-1
Thầy không đua ngay, chấp tên đó cả 1 quãng lớn. Kĩ thuật của tên đó không tồi đâu, sao thầy khinh địch quá vậy? 10 giây sau thầy mới xuất phát.
Gia tộc Hạ Tử:
Hạ Tử Quân: Hạ Tử Phong, không hổ danh boss game, chấp 10 giây nhé.
Hạ Tử Kỳ: Coi chừng thua đây kìa, kĩ thuật của người ta không kém đâu, chấp 10 giây là hơi mạo hiểm.
Tôi đứng sau lưng thầy, hồi hộp xem trò. Á, thầy bị tuột ở phía sau xa lắm, nếu thầy thua thì tôi phải cưới tên Lạc Bình Thiên đó ư?
- Thầy, không được thua!- Tôi ngồi cạnh hét lên. Cưới boss game đứng đầu bảng thì rõ ràng là tốt hơn cưới hạng 3 mà.
Hạ Tử Anh sử dụng loa toàn ngân hà: Hạ Tử Phong cố lên, Hạ Tử Phong cố lên!!!
Kênh chat thế giới:
Em sẽ là người ra đi: Cái ông Lạc Bình Thiên cũng kì, vô duyên! Vợ chồng người ta tình cảm thắm thiết như vậy cũng bay vào thách đấu!
Hạ Tử Long: Không liên quan, em không vào được gia tộc Hạ Tử! Huhu...
Trung tâm của dải ngân hà: Hạ Tử Phong đuổi kịp rồi kìa!
Tôi theo dõi tiếp trận đấu, đoạn nước rút. Không xong rồi, xe Lạc Bình Thiên bay qua đầu xe của thầy, chắc thua mất thôi. Giây cuối cùng...
Người chiến thắng Hạ Tử Phong
Kênh chat thế giới: *bùng nổ*
Hạ Tử Kỳ: Không hổ danh là boss nha!
Hạ Tử Vân: Haha, thắng đúng 3 sao, mai mốt boss không dám khinh địch nữa rồi, chấp 10 giây.
Hạ Tử Duy: Gia tộc Hạ Tử tổ chức tiệc hấp hôn của 2 boss đi. Hô hô.
Hạ Tử Phong: Lạc Bình Thiên, Hạ Tử Anh vẫn là vợ của tôi.
Lạc Bình Thiên: Tôi sẽ phục thù, Hạ Tử Anh phải là của tôi!
Em gái mặt mông: Cái mặt của Lạc Bình Thiên bây giờ chắc như cái mặt của em rồi. Hahaha...
Tần Khánh Băng: Lạc Bình Thiên, thôi thì cưới em đi, em cũng top 5 game rồi, cưới top 2 mới được ư? Chi tốn công vậy?
Kênh thế giới vẫn ồn ào không thôi, tôi nhướn mày:
- Kĩ thuật đua tốt đấy!
- Em muốn tôi thua à? Không-đời-nào!- Thầy ghé sắt mặt tôi nghiến răng rồi rời khỏi phòng làm việc. Gì chứ? Tôi có nói muốn thầy thua à? Ấu trĩ vừa phải thôi nha, còn giận lẫy.
******
- Tú Anh à, em xinh đẹp như vậy, khổ cho giám đốc phải giữ em kè kè.- Anh Giang nói. Tôi chỉ biết cười trừ, bẻ gãy chiếc đũa nữa thì hơn quá đáng. Nói đi cũng phải nói lại, tuy thầy không xuất hiện trên clip nhưng Gia Tộc Hạ Tử thích khoe mẽ, lên loa ngân hà khoe rằng Hạ Tử Phong còn đẹp trai hơn cậu bạn xuất hiện trên clip giới thiệu, đưa hẳn hình chụp lén của thầy lên, giờ thì ai cũng có avatar của thầy. Ồ, đẹp trai thật đấy, tôi có lời khen!
- Em chặn nick Lạc Bình Thiên đi nhé.- Chị Thư lên tiếng.
- Không cần!- Thầy lên tiếng.- Còn để hắn tiêu tiền và phục thù nữa.
Tôi mở to mắt nhìn thầy, thầy cũng nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thân thiện. Tôi cười cười, cắn ống hút do có đông người ở phòng ăn nên tôi mới tỏ vẻ hiền từ nhưng mà, thầy- đại boss của game, không đùa được đâu...
Tôi và thầy tản bộ về nhà. Tuy gia tài của thầy kếch xù nhưng tôi chưa bao giờ thấy thầy phung phí. Thầy chỉ chi tiêu mỗi khi cần, và tốn kém nhất là chi tiêu cho... tôi. Tôi cũng không nhận định được thầy xem tôi quan trọng cỡ nào, tôi cũng tò mò muốn biết thầy đặt tôi ở đâu.
- Con nhỏ kia, đứng lại!
1 đứa bé gái chạy đến, nấp sau lưng tôi, hoảng sợ nhìn đám người đuổi theo. Tôi bế nó lên, con bé xinh xắn như 1 thiên thần nhỏ vậy. Chỉ có điều, nó hơi luộm thuộm. Thầy chắn đám người đó lại, bước lên đứng trước tôi và đứa bé.
- Có chuyện gì vậy?- Tôi hỏi.
- Con bé này mồ côi, được ông bà chủ tôi nhận nuôi, không biết tốt xấu chạy đi.
Nhắc đến mồ côi, thầy thực sự nhạy cảm, vẻ mặt ngay lập tức thay đổi. Tôi cũng khá nhạy cảm về chuyện này nên thận trọng ôm chặt lấy con bé. Tôi liếc nhìn thầy, thầy vẫn giữ nguyên sắc mặt trầm tĩnh như vậy, tôi lại nhìn con bé đang lo sợ khúm núm trong tay mình.
- Gia đình ông bà chủ cậu giàu không?- Tôi hỏi.
- Tất nhiên là giàu rồi!- 2 người đó đồng thanh.
- Được bao lâu rồi?- Thầy hỏi.
- Hơn 1 tháng.
- Chồng, anh chụp hình con bé lại giùm em.- Thầy nhìn tôi ngạc nhiên, bất đắc dĩ thôi mà. Thầy lấy điện thoại ra chụp theo lời tôi.- Đây là nhận nuôi sao? Quần áo xốc xếch, tóc tai rối bù, còn bị bầm nhiều chỗ. Các người buôn bán trẻ em có đúng không?- Tôi trợn mắt, hung hăng đáp.
- Con nhỏ này, đâu phải chuyện của cô!- Bọn chúng giằng con bé từ tay tôi. Tôi ôm chặt lấy con bé hơn, nấp sau lưng thầy. Thầy nắm lấy tay tên đó, bẻ mạnh:
- Đừng đụng vào cô ấy!
Nghe câu nói này của thầy, đột nhiên tôi thấy mình vui vẻ lạ thường, còn nở nụ cười vô thức, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình được che chở. Tôi thả con bé xuống:
- Là nhận nuôi ở trại mồ côi nào?
- Sao Băng, không tin thì các người đến đó hỏi đi.- Tên đó ôm cái tay bị bẻ đau đớn nhăn nhó.
- Không hỏi gì cả, các người có giỏi thì giành con bé lại đi!- Tôi hất mặt, thủ thế. Thầy đẩy tôi về phía sau, nói:
- Đừng có sốc nổi như vậy!
- Đừng có trách tụi tao!- Tên đó rút dao ra. Tôi hoảng hốt trợn mắt, đúng là bọn buôn người rồi. Tôi lui lại, bế con bé lên. Bọn chúng cầm dao xông lên. Thầy cầm tay tên đó lại, đạp vào bụng hắn một cước, quăng cây dao ra xa. Tên còn lại chạy về phía tôi liền bị thầy kéo áo lại đạp cho một đạp nằm sấp trên đất.
- Đứng đó làm gì? Còn không mau chạy?- Thầy bế con bé từ tay tôi, kéo tôi chạy đi. Ở đây lâu hơn chút nữa, viện binh của họ đến thì chết. Rất may, nhà của thầy ở ngay trước mặt rồi.
Đến nhà, tôi và thầy đóng cửa cẩn thận, đám người đó tìm không thấy, vò đầu bứt tai một lúc rồi bỏ đi.
Con bé vẫn chưa hết sợ hãi, ngồi bó gối trên ghế sô pha.
- Chuyện gì xảy ra vậy, em kể đi?- Tôi nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của con bé. Thầy ngồi xuống cạnh tôi, nói:
- Có lẽ nó bị sợ hãi quá độ, không trả lời được đâu!
- Mai em đưa nó đi bệnh viện.- Tôi gật đầu với thầy. Tôi dắt con bé đi tắm, còn thầy ra siêu thị đối diện mua vài bộ quần áo cho nó. Tắm rửa, thay quần áo xong, con bé đích thị là thiên thần, xinh đẹp không tả nổi. Đôi mắt to tròn, tuy bây giờ có hơi sợ hãi và vô hồn nhưng tôi tin chắc rằng con bé rất thông minh, hiểu chuyện.
Tôi để nó ngủ phòng mình, con bé cứ ngồi thu lu một chỗ không dám nằm xuống ngủ. Tôi nhìn thầy:
- Chúng ta nên làm gì đây?
- Đưa đến đồn công an cho họ giải quyết!- Thầy nói tỉnh bơ.
- Ừ, tiến hành vậy đi.- Đâu còn cách nào khác nữa chứ.
Hôm sau, tôi một mình đưa con bé đi bệnh viện, đồng thời giao lại cho công an xử trí. Con bé bị chấn thương tâm lí, tạm thời không nói được, ngoài ra còn có vô số vết thương lớn nhỏ trên người. Cha mẹ nhận nuôi bị khởi tố. Tôi hỏi:
- Vậy rồi con bé sẽ ở đâu?
- Nó sẽ được đưa về lại trại mồ côi.- Người công an nói.
Hả? Lỡ nó rơi vào tay kẻ xấu 1 lần nữa thì sao? Bệnh con bé vẫn chưa khỏi hẳn, làm như vậy không thỏa đáng lắm. Tôi thất thểu ra về, thầy cũng là trẻ mồ côi, anh Quân cũng là trẻ mồ côi... những đứa trẻ mồ côi chẳng phải rất đáng thương sao? Tôi lại nhớ đến trại trẻ ở quê, đứa nào cũng được mẹ yêu thương chăm sóc còn đỡ hơn đứa bé bị bạo hành này. Đi được nửa đường, tôi chịu không nổi, quay trở lại bệnh viện.
- Tôi nhận nuôi con bé được chứ?
Ngày khai trương game, có 1 người tên: Lạc Bình Thiên ID số 3, tham gia chỉ sau thầy và tôi, đồng thời đứng hạng 3 trên bảng xếp hạng, ngốn tiền vào game cũng không ít, giàu có cũng là một dạng tài năng mà. Tôi truy cập game, xem hộp tin nhắn.
Lạc Bình Thiên chat mật cùng với bạn: Đám cưới với tôi đi.
Hạ Tử Anh: Tôi là hoa có chủ rồi.
Dù gì thì tôi cũng kết hôn với acc của thầy để PR game.
Lạc Bình Thiên: Dù sao cũng chỉ là PR game, li dị đi, tớ sẽ cưới cậu, còn linh đình hơn đám cưới của clip game.
Tôi liếc nhìn thầy đang đùng đùng sát khí ở phía sau. Hừm, ghen à? Biết ghen à?
- Đưa đây!- Thầy hất cẳng tôi ra khỏi ghế, ngồi vào chat. Cái gì vậy đại ca? Có biết cái gì là riêng tư không vậy?
Hạ Tử Anh: Tôi là Hạ Tử Phong, cậu đua cùng tôi một bàn, nếu cậu thắng sẽ được đám cưới cùng mod game.
Lạc Bình Thiên: Quân tử nhất ngôn!
- Thầy, chắc thắng chứ?- Tôi đặt tay lên vai thầy hỏi. Thầy xoay đầu lại liếc tôi:
- Em muốn tôi thua sao?
- A... tất nhiên là không...- Tôi thảo mai cười trừ. Thắng hay thua gì cũng là đám cưới trong game thôi, ngoài đời thì khác mà.
Loa ngân hà:
Gamer Lạc Bình Thiên sẽ thách đấu cùng Gamer Hạ Tử Phong sau 5 giây nữa.
Lạc Bình Thiên sử dụng loa ngân hà: Nếu tôi thắng, tôi sẽ được cưới Hạ Tử Anh, đến lúc đó mời mọi người ăn cưới, phát cả mưa kinh nghiệm nữa nhé!
Kênh chat thế giới:
Chơichovui: Haha, có người thách đấu với Boss game, còn to mồm, lớn gan lắm!
Hạ Tử Em: Chị gái sắp có chồng mới ư?
Hạ Tử Phong là chồng em: Lạc Bình Thiên cố lên, Hạ Tử Phong là của em! Của emmmmm!
Hạ Tử Anh: Ổn định, tránh lag khi đang đua, mọi người trật tự xem nhé!
Tôi ổn định lượng truy cập xem thi đấu. Xem thôi mà cũng nhiều chuyện vậy.
Bắt đầu đếm ngược 3-2-1
Thầy không đua ngay, chấp tên đó cả 1 quãng lớn. Kĩ thuật của tên đó không tồi đâu, sao thầy khinh địch quá vậy? 10 giây sau thầy mới xuất phát.
Gia tộc Hạ Tử:
Hạ Tử Quân: Hạ Tử Phong, không hổ danh boss game, chấp 10 giây nhé.
Hạ Tử Kỳ: Coi chừng thua đây kìa, kĩ thuật của người ta không kém đâu, chấp 10 giây là hơi mạo hiểm.
Tôi đứng sau lưng thầy, hồi hộp xem trò. Á, thầy bị tuột ở phía sau xa lắm, nếu thầy thua thì tôi phải cưới tên Lạc Bình Thiên đó ư?
- Thầy, không được thua!- Tôi ngồi cạnh hét lên. Cưới boss game đứng đầu bảng thì rõ ràng là tốt hơn cưới hạng 3 mà.
Hạ Tử Anh sử dụng loa toàn ngân hà: Hạ Tử Phong cố lên, Hạ Tử Phong cố lên!!!
Kênh chat thế giới:
Em sẽ là người ra đi: Cái ông Lạc Bình Thiên cũng kì, vô duyên! Vợ chồng người ta tình cảm thắm thiết như vậy cũng bay vào thách đấu!
Hạ Tử Long: Không liên quan, em không vào được gia tộc Hạ Tử! Huhu...
Trung tâm của dải ngân hà: Hạ Tử Phong đuổi kịp rồi kìa!
Tôi theo dõi tiếp trận đấu, đoạn nước rút. Không xong rồi, xe Lạc Bình Thiên bay qua đầu xe của thầy, chắc thua mất thôi. Giây cuối cùng...
Người chiến thắng Hạ Tử Phong
Kênh chat thế giới: *bùng nổ*
Hạ Tử Kỳ: Không hổ danh là boss nha!
Hạ Tử Vân: Haha, thắng đúng 3 sao, mai mốt boss không dám khinh địch nữa rồi, chấp 10 giây.
Hạ Tử Duy: Gia tộc Hạ Tử tổ chức tiệc hấp hôn của 2 boss đi. Hô hô.
Hạ Tử Phong: Lạc Bình Thiên, Hạ Tử Anh vẫn là vợ của tôi.
Lạc Bình Thiên: Tôi sẽ phục thù, Hạ Tử Anh phải là của tôi!
Em gái mặt mông: Cái mặt của Lạc Bình Thiên bây giờ chắc như cái mặt của em rồi. Hahaha...
Tần Khánh Băng: Lạc Bình Thiên, thôi thì cưới em đi, em cũng top 5 game rồi, cưới top 2 mới được ư? Chi tốn công vậy?
Kênh thế giới vẫn ồn ào không thôi, tôi nhướn mày:
- Kĩ thuật đua tốt đấy!
- Em muốn tôi thua à? Không-đời-nào!- Thầy ghé sắt mặt tôi nghiến răng rồi rời khỏi phòng làm việc. Gì chứ? Tôi có nói muốn thầy thua à? Ấu trĩ vừa phải thôi nha, còn giận lẫy.
******
- Tú Anh à, em xinh đẹp như vậy, khổ cho giám đốc phải giữ em kè kè.- Anh Giang nói. Tôi chỉ biết cười trừ, bẻ gãy chiếc đũa nữa thì hơn quá đáng. Nói đi cũng phải nói lại, tuy thầy không xuất hiện trên clip nhưng Gia Tộc Hạ Tử thích khoe mẽ, lên loa ngân hà khoe rằng Hạ Tử Phong còn đẹp trai hơn cậu bạn xuất hiện trên clip giới thiệu, đưa hẳn hình chụp lén của thầy lên, giờ thì ai cũng có avatar của thầy. Ồ, đẹp trai thật đấy, tôi có lời khen!
- Em chặn nick Lạc Bình Thiên đi nhé.- Chị Thư lên tiếng.
- Không cần!- Thầy lên tiếng.- Còn để hắn tiêu tiền và phục thù nữa.
Tôi mở to mắt nhìn thầy, thầy cũng nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thân thiện. Tôi cười cười, cắn ống hút do có đông người ở phòng ăn nên tôi mới tỏ vẻ hiền từ nhưng mà, thầy- đại boss của game, không đùa được đâu...
Tôi và thầy tản bộ về nhà. Tuy gia tài của thầy kếch xù nhưng tôi chưa bao giờ thấy thầy phung phí. Thầy chỉ chi tiêu mỗi khi cần, và tốn kém nhất là chi tiêu cho... tôi. Tôi cũng không nhận định được thầy xem tôi quan trọng cỡ nào, tôi cũng tò mò muốn biết thầy đặt tôi ở đâu.
- Con nhỏ kia, đứng lại!
1 đứa bé gái chạy đến, nấp sau lưng tôi, hoảng sợ nhìn đám người đuổi theo. Tôi bế nó lên, con bé xinh xắn như 1 thiên thần nhỏ vậy. Chỉ có điều, nó hơi luộm thuộm. Thầy chắn đám người đó lại, bước lên đứng trước tôi và đứa bé.
- Có chuyện gì vậy?- Tôi hỏi.
- Con bé này mồ côi, được ông bà chủ tôi nhận nuôi, không biết tốt xấu chạy đi.
Nhắc đến mồ côi, thầy thực sự nhạy cảm, vẻ mặt ngay lập tức thay đổi. Tôi cũng khá nhạy cảm về chuyện này nên thận trọng ôm chặt lấy con bé. Tôi liếc nhìn thầy, thầy vẫn giữ nguyên sắc mặt trầm tĩnh như vậy, tôi lại nhìn con bé đang lo sợ khúm núm trong tay mình.
- Gia đình ông bà chủ cậu giàu không?- Tôi hỏi.
- Tất nhiên là giàu rồi!- 2 người đó đồng thanh.
- Được bao lâu rồi?- Thầy hỏi.
- Hơn 1 tháng.
- Chồng, anh chụp hình con bé lại giùm em.- Thầy nhìn tôi ngạc nhiên, bất đắc dĩ thôi mà. Thầy lấy điện thoại ra chụp theo lời tôi.- Đây là nhận nuôi sao? Quần áo xốc xếch, tóc tai rối bù, còn bị bầm nhiều chỗ. Các người buôn bán trẻ em có đúng không?- Tôi trợn mắt, hung hăng đáp.
- Con nhỏ này, đâu phải chuyện của cô!- Bọn chúng giằng con bé từ tay tôi. Tôi ôm chặt lấy con bé hơn, nấp sau lưng thầy. Thầy nắm lấy tay tên đó, bẻ mạnh:
- Đừng đụng vào cô ấy!
Nghe câu nói này của thầy, đột nhiên tôi thấy mình vui vẻ lạ thường, còn nở nụ cười vô thức, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình được che chở. Tôi thả con bé xuống:
- Là nhận nuôi ở trại mồ côi nào?
- Sao Băng, không tin thì các người đến đó hỏi đi.- Tên đó ôm cái tay bị bẻ đau đớn nhăn nhó.
- Không hỏi gì cả, các người có giỏi thì giành con bé lại đi!- Tôi hất mặt, thủ thế. Thầy đẩy tôi về phía sau, nói:
- Đừng có sốc nổi như vậy!
- Đừng có trách tụi tao!- Tên đó rút dao ra. Tôi hoảng hốt trợn mắt, đúng là bọn buôn người rồi. Tôi lui lại, bế con bé lên. Bọn chúng cầm dao xông lên. Thầy cầm tay tên đó lại, đạp vào bụng hắn một cước, quăng cây dao ra xa. Tên còn lại chạy về phía tôi liền bị thầy kéo áo lại đạp cho một đạp nằm sấp trên đất.
- Đứng đó làm gì? Còn không mau chạy?- Thầy bế con bé từ tay tôi, kéo tôi chạy đi. Ở đây lâu hơn chút nữa, viện binh của họ đến thì chết. Rất may, nhà của thầy ở ngay trước mặt rồi.
Đến nhà, tôi và thầy đóng cửa cẩn thận, đám người đó tìm không thấy, vò đầu bứt tai một lúc rồi bỏ đi.
Con bé vẫn chưa hết sợ hãi, ngồi bó gối trên ghế sô pha.
- Chuyện gì xảy ra vậy, em kể đi?- Tôi nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của con bé. Thầy ngồi xuống cạnh tôi, nói:
- Có lẽ nó bị sợ hãi quá độ, không trả lời được đâu!
- Mai em đưa nó đi bệnh viện.- Tôi gật đầu với thầy. Tôi dắt con bé đi tắm, còn thầy ra siêu thị đối diện mua vài bộ quần áo cho nó. Tắm rửa, thay quần áo xong, con bé đích thị là thiên thần, xinh đẹp không tả nổi. Đôi mắt to tròn, tuy bây giờ có hơi sợ hãi và vô hồn nhưng tôi tin chắc rằng con bé rất thông minh, hiểu chuyện.
Tôi để nó ngủ phòng mình, con bé cứ ngồi thu lu một chỗ không dám nằm xuống ngủ. Tôi nhìn thầy:
- Chúng ta nên làm gì đây?
- Đưa đến đồn công an cho họ giải quyết!- Thầy nói tỉnh bơ.
- Ừ, tiến hành vậy đi.- Đâu còn cách nào khác nữa chứ.
Hôm sau, tôi một mình đưa con bé đi bệnh viện, đồng thời giao lại cho công an xử trí. Con bé bị chấn thương tâm lí, tạm thời không nói được, ngoài ra còn có vô số vết thương lớn nhỏ trên người. Cha mẹ nhận nuôi bị khởi tố. Tôi hỏi:
- Vậy rồi con bé sẽ ở đâu?
- Nó sẽ được đưa về lại trại mồ côi.- Người công an nói.
Hả? Lỡ nó rơi vào tay kẻ xấu 1 lần nữa thì sao? Bệnh con bé vẫn chưa khỏi hẳn, làm như vậy không thỏa đáng lắm. Tôi thất thểu ra về, thầy cũng là trẻ mồ côi, anh Quân cũng là trẻ mồ côi... những đứa trẻ mồ côi chẳng phải rất đáng thương sao? Tôi lại nhớ đến trại trẻ ở quê, đứa nào cũng được mẹ yêu thương chăm sóc còn đỡ hơn đứa bé bị bạo hành này. Đi được nửa đường, tôi chịu không nổi, quay trở lại bệnh viện.
- Tôi nhận nuôi con bé được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.