Chương 33: Tôi muốn…
Diệp Yêu
16/01/2024
“Ông nội, ông thấy sao rồi ạ?”
Giật mình khỏi cơn khiếp sợ, ánh mắt Tô Khuynh Thành phức tạp nhìn về phía Trần Ngao, lúc này cô ấy mới nhớ ra, vội vàng hỏi thăm ông cụ Tô.
“Làm phiền cậu Trần, bây giờ tôi đã khỏe hơn nhiều, ngay cả cơn đau tức trước ngực cũng hết ‘o ĩ II rồi.
Tô Vân Thiên cười ha ha, ông ta sang sảng nói, ánh mắt nhìn về phía Trần Ngao hết sức hài lòng, “Không ngờ cậu Trần còn trẻ mà đã có năng lực như thế, đúng là khiến người ta kính phục.”
“Ông cụ Tô quá khen rồi, tô cũng chỉ may mắn mà thôi.”
Trần Ngao khiêm tốn đáp lời, khiến cho Tô Vân Thiên lại càng hài hơn, không kiêu ngạo cũng không nóng vội, năng lực tuyệt vời nhưng vô cùng khiêm tốn, quả là một người hiếm gặp, những người trẻ tuổi nhà họ Tô không có ai xứng đôi với người này.
“Không tồi không tồi, không kiêu ngạo cũng không nóng vội, đúng là hậu sinh khả úy, Khuynh Thành à, nếu con bé này bằng được một nửa của cậu Trần thòi thì tôi đã không phải buồn rồi.” Tô Vân Thiên cảm khái, không thể không nói, ông muốn giữ Trần Ngao lại, nhưng mà ngay cả ông
cụ Chu Chính Hoa quỳ xuống bái sư mà cậu ta cũng có thể từ chổi, chứng tỏ người này không bình thường, ông có mời chào chỉ sợ cũng là chuyện viển vông.
“Ông nội!”
Tô Khuynh Thành vừa nghe thấy vậy thì có chút không vui, cô cô chu miệng ra bất mãn nói, “Người ta đâu có kém thế chứ.”
Mặc dù cô ấy được chứng kiến khả năng tuyệt đỉnh của Trần Ngao, anh không chỉ hiểu biết về phong thủy, mà ngay cả y thuật cũng tuyệt vời, khiến ông Chu Chính Hoa cũng phải thần phục, nhưng trong lòng cô ấy vẫn có phần không phục.
Tuy là nói vậy, nhưng cô phát hiện ra hình như Trân Ngao dễ nhìn hơn trước đó rất nhiều, nếu như một người như vậy có thích cô thì cũng không phải là chuyện gì quá khó để chấp nhận…
“Ôi trời, không ngờ cậu là thần y thiên tài đấy, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.”
“Thần y Trần ơi, không biết cậu có người yêu chưa, nếu chưa thì tôi có một đứa con gái..
“Thôi nào, con gái của bà nhìn thế kia, sao mà xứng với thần y Trần được, thần y Trần ơi, tôi cũng có một đứa con gái..
Lúc này đây, mọi người trong nhà họ Tô mới phản ứng lại được, nhất thời họ như một bầy ong vỡ tố, từng người cười xu nịnh, thậm chí ánh mắt của mấy cô gái đang tuổi thanh xuân nhìn về phía Trần Ngao cũng thay đổi, lấp lánh đầy sao.
Trần Ngao chưa từng rơi vào thế trận như thế này, nhất thời anh dở khóc dở cười, phải từ chối liên tục, thế này thì vội vàng quá.
Ngay lúc Trần Ngao không biết nên xử lý thế nào, Tô Khuynh Thành đã kéo cánh tay Trần Ngao lại, lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, cô ấy châm chọc, “Ha ha, cháu nhớ lúc nãy có mấy người còn nói Trần Ngao là đồ lừa đảo đây, sao bây giờ lại lật mặt vậy rồi?”
Vừa mới nói xong, sắc mặt bọn họ thoáng cứng đờ, trông vô cùng lúng túng.
Đặc biệt là khi họ nhìn thấy Tô Khuynh Thành kéo tay của Trần Ngao, trông giống như đang tuyên bố chủ quyền, mọi người bất giác ngậm miệng lại, thở dài tiếc nuối.
Nhìn dáng vẻ á khấu không trả lời được của bọn họ, Tô Khuynh Thành cảm giác như xả được cơn tức giận trong lòng, lúc nãy mấy người này liên tục nói giúp Tô Tử Phong, khiến cô tức sôi gan lên được.
Thế nhưng rất nhanh đó cô lại cảm thấy chuyện này không bình thường, cô vội quay đầu
lại thì thấy ánh mất Trần Ngao đang nhìn mình chằm chằm, làm lòng cô bất giác run lên, đây là lần đầu tiên cô ấy phát hiện ra đôi đồng tử của Trân Ngao lại giống như một viên phỉ thúy màu đen vậy, thâm thúy mê người, khiến tim cô bất giác đập nhanh hơn.
Không chỉ có vậy, bởi vì đang kéo lấy tay của Trần Ngao, mùi hương nam tính nồng đậm từ trên người phả vào mặt khiến cô thoáng run lên, cơ thế cũng như mềm nhũn, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với một người đàn ông xa lạ gần đến vậy, cái cảm giác đó khiến cô không nói rõ nên lời.
“Cô Tô, cô…”
Lúc này, Trần Ngao bổng lên tiếng, hơi thở ấm áp phả vào cổ Tô Khuynh Thành khiến cho cơ thế mềm mại của cô càng cứng đờ hơn, không chỉ có vậy, Trân Ngao còn cúi người xuống, khuôn mặt kề sát cô thêm mấy phần, mùi hương nam tính nồng nàn kia làm cho tim cô muốn nhảy lên tới cổ.
“Anh làm gì đấy!”
Ánh mắt sáng lên, Tô Khuynh Thành giật mình phản ứng lại, vội đấy Trân Ngao ra, giọng nói của cô khẽ run lên, “Trần, Trần Ngao, anh đừng có hiếu lầm, vừa rồi tôi không chịu nổi lời lẽ của bọn họ mà thôi, nếu anh dám có ý đồ gì không an phận với tôi, anh chết chắc đó!”
Giật mình khỏi cơn khiếp sợ, ánh mắt Tô Khuynh Thành phức tạp nhìn về phía Trần Ngao, lúc này cô ấy mới nhớ ra, vội vàng hỏi thăm ông cụ Tô.
“Làm phiền cậu Trần, bây giờ tôi đã khỏe hơn nhiều, ngay cả cơn đau tức trước ngực cũng hết ‘o ĩ II rồi.
Tô Vân Thiên cười ha ha, ông ta sang sảng nói, ánh mắt nhìn về phía Trần Ngao hết sức hài lòng, “Không ngờ cậu Trần còn trẻ mà đã có năng lực như thế, đúng là khiến người ta kính phục.”
“Ông cụ Tô quá khen rồi, tô cũng chỉ may mắn mà thôi.”
Trần Ngao khiêm tốn đáp lời, khiến cho Tô Vân Thiên lại càng hài hơn, không kiêu ngạo cũng không nóng vội, năng lực tuyệt vời nhưng vô cùng khiêm tốn, quả là một người hiếm gặp, những người trẻ tuổi nhà họ Tô không có ai xứng đôi với người này.
“Không tồi không tồi, không kiêu ngạo cũng không nóng vội, đúng là hậu sinh khả úy, Khuynh Thành à, nếu con bé này bằng được một nửa của cậu Trần thòi thì tôi đã không phải buồn rồi.” Tô Vân Thiên cảm khái, không thể không nói, ông muốn giữ Trần Ngao lại, nhưng mà ngay cả ông
cụ Chu Chính Hoa quỳ xuống bái sư mà cậu ta cũng có thể từ chổi, chứng tỏ người này không bình thường, ông có mời chào chỉ sợ cũng là chuyện viển vông.
“Ông nội!”
Tô Khuynh Thành vừa nghe thấy vậy thì có chút không vui, cô cô chu miệng ra bất mãn nói, “Người ta đâu có kém thế chứ.”
Mặc dù cô ấy được chứng kiến khả năng tuyệt đỉnh của Trần Ngao, anh không chỉ hiểu biết về phong thủy, mà ngay cả y thuật cũng tuyệt vời, khiến ông Chu Chính Hoa cũng phải thần phục, nhưng trong lòng cô ấy vẫn có phần không phục.
Tuy là nói vậy, nhưng cô phát hiện ra hình như Trân Ngao dễ nhìn hơn trước đó rất nhiều, nếu như một người như vậy có thích cô thì cũng không phải là chuyện gì quá khó để chấp nhận…
“Ôi trời, không ngờ cậu là thần y thiên tài đấy, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.”
“Thần y Trần ơi, không biết cậu có người yêu chưa, nếu chưa thì tôi có một đứa con gái..
“Thôi nào, con gái của bà nhìn thế kia, sao mà xứng với thần y Trần được, thần y Trần ơi, tôi cũng có một đứa con gái..
Lúc này đây, mọi người trong nhà họ Tô mới phản ứng lại được, nhất thời họ như một bầy ong vỡ tố, từng người cười xu nịnh, thậm chí ánh mắt của mấy cô gái đang tuổi thanh xuân nhìn về phía Trần Ngao cũng thay đổi, lấp lánh đầy sao.
Trần Ngao chưa từng rơi vào thế trận như thế này, nhất thời anh dở khóc dở cười, phải từ chối liên tục, thế này thì vội vàng quá.
Ngay lúc Trần Ngao không biết nên xử lý thế nào, Tô Khuynh Thành đã kéo cánh tay Trần Ngao lại, lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, cô ấy châm chọc, “Ha ha, cháu nhớ lúc nãy có mấy người còn nói Trần Ngao là đồ lừa đảo đây, sao bây giờ lại lật mặt vậy rồi?”
Vừa mới nói xong, sắc mặt bọn họ thoáng cứng đờ, trông vô cùng lúng túng.
Đặc biệt là khi họ nhìn thấy Tô Khuynh Thành kéo tay của Trần Ngao, trông giống như đang tuyên bố chủ quyền, mọi người bất giác ngậm miệng lại, thở dài tiếc nuối.
Nhìn dáng vẻ á khấu không trả lời được của bọn họ, Tô Khuynh Thành cảm giác như xả được cơn tức giận trong lòng, lúc nãy mấy người này liên tục nói giúp Tô Tử Phong, khiến cô tức sôi gan lên được.
Thế nhưng rất nhanh đó cô lại cảm thấy chuyện này không bình thường, cô vội quay đầu
lại thì thấy ánh mất Trần Ngao đang nhìn mình chằm chằm, làm lòng cô bất giác run lên, đây là lần đầu tiên cô ấy phát hiện ra đôi đồng tử của Trân Ngao lại giống như một viên phỉ thúy màu đen vậy, thâm thúy mê người, khiến tim cô bất giác đập nhanh hơn.
Không chỉ có vậy, bởi vì đang kéo lấy tay của Trần Ngao, mùi hương nam tính nồng đậm từ trên người phả vào mặt khiến cô thoáng run lên, cơ thế cũng như mềm nhũn, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với một người đàn ông xa lạ gần đến vậy, cái cảm giác đó khiến cô không nói rõ nên lời.
“Cô Tô, cô…”
Lúc này, Trần Ngao bổng lên tiếng, hơi thở ấm áp phả vào cổ Tô Khuynh Thành khiến cho cơ thế mềm mại của cô càng cứng đờ hơn, không chỉ có vậy, Trân Ngao còn cúi người xuống, khuôn mặt kề sát cô thêm mấy phần, mùi hương nam tính nồng nàn kia làm cho tim cô muốn nhảy lên tới cổ.
“Anh làm gì đấy!”
Ánh mắt sáng lên, Tô Khuynh Thành giật mình phản ứng lại, vội đấy Trân Ngao ra, giọng nói của cô khẽ run lên, “Trần, Trần Ngao, anh đừng có hiếu lầm, vừa rồi tôi không chịu nổi lời lẽ của bọn họ mà thôi, nếu anh dám có ý đồ gì không an phận với tôi, anh chết chắc đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.