Quyển 1 - Chương 426: Có phải sờ rất đã phải không?
Lương Thất Thiểu
13/04/2013
Nội tâm Phương Dật Thiên vẫn còn âm ỉ mãi một tia không cam lòng, nhìn mặt ngọc của Cố Khuynh Thành bóng loáng như thế, có lẽ sờ cảm giác không tệ a?
Vì vậy chẳng quan tâm đạo đức chó má gì, hắn liền thò tay sờ nhẹ lên mặt Cố Khuynh Thành, mềm mại như nước, hứng thú của Phương Dật Thiên tăng lên, lại sờ thêm một cái nữa.
Rồi sau đó nhìn bờ môi kiều diễm ướt át của Cố Khuynh Thành, đỏ hồng, tựa như là hoa hồng dính sương vào sáng sớm, trong lòng hắn bắt đầu ngứa ngáy, ngón tay đặt lên đôi môi mềm mại của nàng sờ một cái, trong đầu hiện lên một ý niệm, không biết hôn lên cặp môi đỏ mọng này sẽ như thế nào?
Mẹ nó, bản thân mình làm quân tử cả đêm, bây giờ chiếm một chút tiện nghi nói thẳng ra cũng không có gì quá thất lễ, nghĩ thế hắn liền cúi người xuống, chuẩn bị tiến thêm một bước nữa.
Nhưng ai mà đoán được, ngay lúc gian kế sắp được thực hiện, hai mắt của Cố Khuynh Thành đột nhiên mở ra, hai bên má phồng lên tức giận, một đôi mắt âm u nhìn về phía Phương Dật Thiên.
- À? Em tỉnh rồi à? Ha ha, hôm nay khí trời tốt a, ánh nắng tươi sáng, quang đãng không mây, thời tiết tốt, thời tiết tốt.
Phương Dật thiên một mặt không thấy xấu hổ, ngón tay thì vẫn để trên đôi môi mê người của Cố Khuynh Thành, không hề có ý rút về.
- Có phải là sờ rất đã phải không?
Bất ngờ là Cố Khuynh Thành cũng không hề tức giận, mà là nở một nụ cười vũ mị, cái nụ cười kia quả thực là mê người, giống như là một thiếu phụ thấy trời vừa tối liền vũ mị câu dẫn lão công của mình vậy.
Phương Dật Thiên gật nhẹ đầu, thừa nhận, lúc này làm một chân tiểu nhân thì tốt hơn là một ngụy quân tử.
Cố Khuynh Thành khẽ hừ một tiếng, sau đó bất ngờ mở đôi môi anh đào ra, cắn vào ngón tay của Phương Dật Thiên, nàng lúc này mới đắc ý cười, sau đó xoay người lại, đưa lưng về phía Phương Dật Thiên, tựa hồ không có ý tứ đối mặt với hắn.
Phương Dật Thiên giật mình, rút tay ra, trên đó còn giữ lại một dấu răng rõ ràng, hắn nhịn không được cười khổ.
Nhưng trong lòng thì lại tiếc nuối không thôi, lão hỗn đãn thiên gia cùng hắn có ân oán gì sao, ngay lúc quan trọng lại sắp xếp cho Cố Khuynh Thành mở hai mắt ra, thật là thất bại con mẹ nó trong gang tất a!
Cố Khuynh Thành nằm nghiêng một bên, nhưng trong lòng lại cực kỳ hỗn loạn, sắc mặt đã hơi ửng đỏ, tối hôm qua khi nàng ý thức được đã bị Phương Dật Thiên ôm đến phòng khách sạn, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ làm chuyện hoang đường nào đó, bất quá trong nội tâm nàng chỉ là nghĩ cùng Phương Dật Thiên ngủ cùng giường, nước sông không phạm nước giếng, thêm xíu nữa thì cũng là ôm, tối đa cũng chỉ cho hôn mà thôi.
Đương nhiên, nếu tối hôm qua Phương Dật Thiên thật sự không khống chế được mình, đối với nàng thú tính đại phát, nàng chỉ là một nữ hài tử hai tay trói gà không chặt cũng không phản kháng được, càng không có khả năng báo động gì. Nhưng mà, ngoài ý muốn là tên này chỉ giúp nàng cởi giày cao gót, cả đêm đều đứng đắn đến làm cho người khác tức đến lộn ruột.
Nghĩ như vậy nàng lại nhịn không được cười thầm, giữa lúc đó nàng còn nghịch ngợm bày ra vài tư thế chọc người, nghe tiếng hố hấp của Phương Dật Thiên ngày càng trầm trọng, nội tâm nàng như nở hoa, thầm nghĩ, kìm nén đi, cho chết luôn!
Cho đến cuối cùng, đúng là hắn ngồi trên ghế salon ngủ luôn, nàng lặng lẽ đứng dậy đắp chăn cho hắn rồi lại lên giường chìm vào giấc ngủ.( Mợ cái thằng tác giả, cứ dài dòng văn tự thế nào ấy=.=, dịch mà ức cả chế =.=)
Không nghĩ tới vừa sáng ra tỉnh lại đã thấy hắn ngồi ngay đầu giường, lại còn vô liêm sỉ vuốt ve khuôn mặt nàng, thậm chí còn sờ cả đôi môi anh đào của nàng, phảng phất như đền bù cho tổn thất tối hôm qua, đến khi hắn cúi xuống muốn hôn nàng, cuối cùng nàng cũng không giả bộ được nữa, đành mở hai mắt ra.
Nghĩ tới sắc mặt xấu hổ của hắn, nàng nhịn không được lại nở nụ cười, bất quá thế cũng tốt, tên này xem ra cũng không phải là một tên ngụy quân tử, xứng đáng để gọi là chân tiểu nhân.
Đột nhiên nàng nghe một ít động tĩnh lạ ở bên cạnh, nhịn không được quay đầu lại nhìn, hoa dung liền thất sắc, Phương Dật Thiên, hắn... hắn rõ ràng đang nằm ở trên giường.
Phương Dật Thiên nhìn Cố Khuynh Thành như đang lâm vào đại địch ở bên cạnh, cười nhạt một tiếng, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, con mẹ nó, ngủ cả đêm ở ghế sô pha, bây giờ thì thoải mái rồi.
- Anh, anh thế nào lại nằm xuống?
Cố Khuynh Thành đỏ mặt, tức giận hỏi.
- Em nằm được sao anh lại không được nằm? Tối hôm qua không phải chúng ta đã nằm cả đêm sao?
Phương Dật Thiên sinh lòng trêu chọc, nói.
- Á? Anh, anh nói cái gì?
Cố Khuynh Thành khẽ giật mình, tối hôm qua nàng nhớ rõ Phương Dật Thiên rõ ràng ngồi trên ghế sa lon mà.
- Tối hôm qua em uống say, anh cũng uống say, sau đó anh đem em đến đây mướn phòng, sau đó lại nằm cùng một chỗ... Bất quá hiện tại anh không nhớ là tối hôm qua đã làm gì rồi, em, em có còn ... ấn tượng gì không?
Phương Dật Thiên cười nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Khuynh Thành đỏ lên, trong lòng nhảy loạn, từ lúc sinh ra đến giờ là lần đầu tiên cùng giường với một nam nhân, nhưng nàng rõ ràng là biết Phương Dật Thiên đang cùng nàng nói giỡn, còn tưởng rằng nàng không biết gì chuyện tối hôm qua sao.
Sau đó nàng làm ra vẻ biến đổi, thở phì phì, nói:
- Anh.. tối hôm qua tới cùng anh đã làm gì em? Trời ơi (Oh my god), anh tối qua đã thừa dịp phi lễ em đúng không?
- Haizz, lúc ấy tính huống hỗn loạn, sao biết được là ai phi lễ ai, đúng rồi, tối hôm qua hình như là em chủ động tới đấy.
Phương Dật Thiên vui vẻ cười, nhưng mà kỳ quái là hắn lại thấy Cố Khuynh Thành không hề hiện ra thần sắc gì là sốt ruột, ngược lại còn nở nụ cười ranh mãnh.
Chẳng lẽ nàng đối với tối hôm qua không chút hiếu kỳ, không chút quan tâm nào sao?
- Tối hôm qua anh đã làm gì em thì em cũng chỉ có thể chấp nhận, được rồi, anh nhìn cũng không tệ, cả đời này của em đều dựa vào anh đó nha, anh cũng không thể từ chối trách nhiệm, bằng không em sẽ lên tivi tố cáo hành vi của anh.
Cố Khuynh Thành cười, nhưng lại xót xa nói.
Phương Dật Thiên đổ mồ hôi lạnh, vốn định đùa giỡn nàng vài câu, không nghĩ tới nàng lại kêu hắn nhận trách nhiệm, còn muốn lên tivi tố cáo hắn? Hắn vội vàng cười lấy lòng, nói:
- Ách, cái kia... cái kia... là anh giỡn với em thôi, tối hôm qua anh rất là đàng hoàng, cái gì đều không làm, ừ, lại còn ngồi ở trên ghế salon bảo vệ cho em.
- Thật sao?
Cố Khuynh Thành chớp mắt, trên mặt tràn đầy vẻ không tin, cuối cùng lại nói thêm một câu:
- Anh không phải tự cho mình là sắc lang sao, cả đêm lại không làm gì em?
- Bà cô của anh ơi, sắc lang cũng phải có thời điểm nghỉ ngơi chứ, tối hôm qua anh nằm trên ghế salon thật mà.
Phương Dật Thiên cười khổ, mẹ nó, tối hôm qua cái gì cũng không làm, bây giờ lại bị nàng một mực chắc chắn là mình có làm gì đó, sớm biết như thế, tối hôm qua ta đã xách thương ra trận rồi.
- A, thế vừa rồi anh định làm gì em?
Cố Khuynh Thành cười, lại hỏi
- Vừa rồi? Ách... Là ngứa tay, muốn sờ khuôn mặt em một chút, không có làm gì a.
Phương Dật Thiên hào phóng thừa nhận, dù sao cũng không có làm gì quá phận, còn không bằng thừa nhận là xong.
- Không đúng, anh lừa em!
Cố Khuynh Thành phủ định hoàn toàn.
Phương Dật Thiên khẽ giật mình, cười khổ, nói:
- Anh lừa em? Vừa rồi em tỉnh lại cũng thấy, anh chỉ là sờ lên khuôn mặt của em thôi mà.
- Hừ, anh còn muốn hôn em nữa, đúng không?
Cố Khuynh Thành đỏ mặt, cắn răng lại, cố lấy dũng khí nói ra.
Phương Dật Thiên gãi đầu, cảm giác thoải mái khi nằm trên giường sớm đã không còn chút gì, đúng là giống như rơi vào bẫy rập của người khác, dồn dập bất an, hắn cười khan hai tiếng, nói:
- Ha ha, nói cái việc kia làm gì, chúng ta nên rời giường đi, nằm như vậy cũng không tốt lắm a.
- Thật là không có cốt khí, rõ ràng là nghĩ đến mà không dám thừa nhận
Cố Khuynh Thành hờn dỗi nói một câu.
- Được rồi, anh thừa nhận là anh có nghĩ như vậy, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, cũng đâu có làm gì đâu đúng không?
Phương Dật Thiên bực dọc đáp lại.
Cố Khuynh Thành nghe vậy thì bật cười, nhìn Phương Dật Thiên, ngữ khí đột nhiên ôn nhu, nói:
- Nhắm mắt lại.
- Ách?
Phương Dật Thiên mở to hai mắt, có chút khó hiểu nhìn lại.
Cố Khuynh Thành lại cười, đưa tay lại che kín hai mắt của Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên còn đang nghi hoặc thì cảm giác được môi mình được một đôi môi anh đào mềm mại hôn lên, mềm mại quá, ngọt ngào quá, tràn đầy mùi thơm a.
Lúc mở mắt ra thì đã thấy Cố Khuynh Thành bước xuống giường, đưa lưng về phía hắn, mặt mũi đỏ bừng, đôi môi hé mở, nhẹ nhàng nói:
- Nghiêm khắc mà nói, đó cũng không phải là nụ hôn đầu của em, nụ hôn đầu của em từ lúc lên trên màn ảnh đã dâng hiến ra bên ngoài rồi, bất quá, trong sinh hoạt, đây là nụ hôn đầu tiên em cam tâm tình nguyện hôn đó.
Phương Dật Thiên khẽ giật mình, trước đây thấy Cố Khuynh Thành trong phim cũng đã cùng nam nhân vật chính ôm hôn nhau rồi, nhưng đó chỉ là điện ảnh. Bởi vậy bây giờ nghe Cố Khuynh Thanh nói ra cụm từ nụ hôn đầu tiên trong sinh hoạt đó, hắn có chút không kịp phản ứng.
Cố Khuynh Thành mắc cỡ đỏ mặt, tựa hồ không dám nhìn thẳng vào Phương Dật thiên, trực tiếp đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt, nhìn cái gương trong phòng tắm, mình mặt mình đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn nữa, Cố Khuynh Thành náo nức trong lòng.
Nụ hôn đầu tiên trong sinh hoạt cứ như vậy đã mất rồi, vẫn là chính mình chủ động đó, nàng cũng không hối hận, đây là thù lao cho nam nhân đã bảo vệ cho mình cả đêm hôm qua a.
Thật sự chỉ là một lần thù lao đơn giản thôi sao? Chính nàng cũng không rõ, trên môi của nam nhân này truyền ra một khí tức đặc biệt cùng với mùi thuốc lá nhàn nhạt, khiến cho tâm của nàng loạn như ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.