Quyển 1 - Chương 425: Thiên nhân giao chiến!
Lương Thất Thiểu
13/04/2013
Phương Dật Thiên choàng cái khăn tắm lên, xoa lấy tóc ướt trên đầu, trở lại trong phòng, thấy Cố Khuynh Thành vẫn ngủ như cũ, phải nói là đại mỹ nhân này có dáng nằm ngủ càng thêm mê người.
Nhìn lại, rõ ràng là có thể thấy rõ ràng từng đường cong khêu gợi thành thục hấp dẫn, đặc biệt là bàn chân nhỏ trắng nõn tinh xảo ẩn hiện trong cái chăn kia, như thế nào cũng khiến cho một nam nhân bình thường dấy lên dục vọng trong lòng.
Phương Dật Thiên thở sâu, cầm lấy một cái gạt tàn thuốc trên mặt bàn để TV, đi đến ghế salon ngồi, móc thuốc ra, dùng bật lửa của Cố Khuynh Thành đốt lên, hút một hơi thật sâu. Phun khói ra một hồi, ánh mắt hắn dần dần bị hấp dẫn, không ngừng nhìn về thân hình hấp dẫn của Cố Khuynh Thành trên giường, đêm quá dài người thì rảnh rỗi, lại là ở trong phòng khách sạn, mắt thì lại hướng về một đại mỹ nhân kinh thế hãi tục như thế này, tư tưởng của hắn không khỏi có chút rục rịch.
Uống rượu xong lên giường, rất giống tình một đêm rồi, thấp kém, ngây thơ, tình dục, cầm thú.
Vấn đề là hắn từ đó đến giờ vẫn là một tên hỗn đãn, giờ khắc này hắn lại cố gắng khắc chế nội tâm để không sinh ra một tia khinh nhờn nào với Cố Khuynh Thành, cho dù nàng đang nằm trên giường, giống như một con cừu non chờ đợi sói đến ăn, hắn cũng không có cách nào thuyết phục chính mình làm chuyện tình thương thiên hại lý này.
Nhưng một thanh âm khác lại đang không ngừng chất vấn trong lòng hắn, ngươi có phải là đàn ông không? Một mỹ nữ kiều diễm nằm cách ngươi chỉ có vài mét, ngươi lại không thể phát một chút thiện tâm giúp nàng cởi bỏ một chút quần áo trên người nàng sao?
Bất quá trong nội tâm hắn lại có một tia lương tâm nhắc nhở, lão Phương, làm người phải làm phước cho mọi người a, ngươi mà làm như vậy với Cố Khuynh Thành, có thể ngay lập tức trở thành công địch số một của đồng bào nam giới của cả nước đó, không chừng còn trở thành tội nhân cùng hung cực ác, quan trọng nhất là nếu Cố Khuynh Thành tỉnh lại mà yêu cầu phí tổn tình một đêm, ngươi chắc chắn là trả không nổi số tiền đó a!
Trong nhất thời, đạo đức và dục vọng trong nội tâm Phương Dật Thiên đánh nhau kịch liệt.
Cứ như vậy, Phương Dật Thiên một điếu lại một điếu thuốc, cho đến một hồi men say trong hắn đánh úp lại, cứ như vậy nằm trên ghế salon nhắm mắt lại, trong chốc lát đã phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Cũng không biết qua bao lâu, Cố Khuynh Thành nằm bên kia nãy giờ không ngủ được, nghe tiếng ngáy dần dần ổn định của Phương Dật Thiên mới dám mở hai mắt ra, nghiêng người lại, nhìn về phía Phương Dật Thiên đang ngồi ngủ trên ghế salon, đôi môi nhuận hồng có chút nhếch lên, hiện lên một nét thở dài nhẹ nhàng vui vẻ.
Từ lúc Phương Dật Thiên đi ra khỏi phòng tắm, nàng tuy là nhắm mắt lại, nhưng tâm thì sáng như gương, tâm hồn thiếu nữ lo sợ bất an, sợ tên này sẽ xông lên giường ôm nàng làm gì đó, mà nàng nằm đợi mãi, lại không nghe bất cứ động tĩnh gì.
Trong lúc đó, nàng cũng đã lén mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Phương Dật Thiên cứ như vậy ngồi trên sa lon hút từng điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ trên gương mặt kiên cường nhìn cực kỳ tang thương, bất quá nàng rõ ràng cảm ứng được ánh mắt Phương Dật Thiên một mực nhìn chăm chú trên thân thể của nàng, khiến cho nàng thầm xấu hổ không thôi.
Thật không ngờ cuối cùng tên này cũng chỉ lợi dụng sờ mắt cá chân nàng trong lúc giúp nàng cỏi giày cao gót ra mà thôi, còn lại chỉ ngồi hút thuốc, sau đó lại ngủ say, không có thừa dịp nàng ngủ mà chiếm tiện nghi của nàng.
Điều này làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, nghĩ thầm tên này lúc trước khoác lác mình không đứng đắn như thế nào, đã chiếm tiện nghi của bao nhiêu mỹ nữ mà bật cười, xếp cho Phương Dật Thiên vào loại có sắc tâm không có sắc đảm, nhưng mà cũng xem ra là một nam nhân thật tình, không dối trá, chỉ có điều là nhìn như bất cần đời một chút mà thôi.
Máy điều hòa mở có hơi lạnh, nhìn Phương Dật Thiên đang co rúc trên ghế, Cố Khuynh Thành lại có chút không đành lòng, đành lặng lẽ bò xuống giường, cầm một cái chăn đến chỗ Phương Dật Thiên, nhẹ nhàng đắp lên.
Nhìn khuôn mặt kiên cường như được gọt dũa bằng đao trước mặt, không anh tuấn lắm, nhưng lại thuộc loại nhìn mãi mà không chán, càng nhìn càng thấy đặc biệt, Cố Khuynh Thành nhìn một hồi, trong nội tâm nổi lên một cảm xúc khó hiểu, sau đó nàng nhẹ nhàng cười, rón rén đi lại bên giường, đắp chăn lại, bối rối một hồi rồi ngủ lúc nào không biết.
Phương Dật Thiên mơ mơ màng màng mở hai mắt ra thì trời đã sáng, khi tỉnh lại hắn thấy trên người mình được đắp chăn, cảm thấy nao nao, hướng ánh mắt về phía trên giường, thấy Cố Khuynh Thành vẫn còn đang ngủ say, xem chừng lúc tối không biết là nàng đã thức dậy lúc nào rồi đắp chăn cho hắn.
Không muốn quấy rầy giấc mộng đẹp của Cố Khuynh Thành, hắn để tấm chăn qua một bên, đứng lên, làm vài động tác thể dục rồi đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Sau khi hắn đi ra vẫn thấy Cố Khuynh Thành ngủ say như cũ, hắn nhìn đồng hồ, đã là chín giờ rưỡi sáng.
"Xem ra các mỹ nữ đều thích ngủ nướng a." Phương dật Thiên khẽ thở dài, đi mấy lần vòng quanh ở đầu giường, cuối cùng không nhịn được liền ngồi lên giường, tỉ mỉ nhìn Cố Khuynh Thành đang ngủ say.
Chiếc mặt ngọc của Cố Khuynh Thành như một khối mỹ ngọc không chút tỳ vết, giống như là được ma quỷ điêu khắc thành, đúng là làm cho người khác hít thở không thông, mái tóc mềm mại rải ra trên chiếc gối đầu, cái cổ thon dài trắng như tuyết, xuống chút xíu nữa là bộ ngực sữa ẩn ẩn trong chiếc áo T-shirt sung mãn, ở giữa lại là cái khe rãnh sâu không thấy đáy.
Phương Dật Thiên nhìn thoáng qua nhìn nhịn không được hít một hơi thật sâu, hắn đột nhiên ý thức được là tối hôm qua hắn đã bỏ lỡ một cơ hội cực kỳ tốt để chinh phục mỹ nhân khêu gợi này, còn làm bộ đứng đắn ngủ trên ghế sa lon, mẹ nó, nói như thế nào ít nhất cũng phải cùng nàng ngủ cùng giường mới phải?
Coi như là không có làm gì, thì ngửi lấy khí tức trên thân thể nàng cũng rất tốt a, hơn nữa còn có thể công bố với Tiểu Đao cùng Trương lão bản những huynh đệ của hắn, mình đã từng ngủ cùng giường với siêu sao quốc tế Cố Khuynh Thành, nhất định sẽ khiến bọn hắn hâm mộ mà chết.
Nội tâm Phương Dật Thiên nổi lên một hồi tiếc hận, đáng tiếc, trên đời này không có quả hối hận, bất quá lại nói vẫn chưa muộn a.
Giờ phút này không phải là nàng vẫn còn đang ngủ đấy sao, cái gọi là tận dụng thời cơ, thừa dịp đền bù khuyết điểm của tối hôm qua vẫn còn chưa muộn a?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.