Thiếp Thất Tâm Cơ Yêu Kiều Mị Hoặc, Dứt Khoát Đều Bỏ Cha Giữ Con!

Chương 3: Thế giới thứ nhất: Tiểu nha hoàn của phủ tướng quân 3

Giang Ngư Ngận Lại

14/12/2024

“Bà Lưu! Bà Lưu! Nha hoàn của ngươi lại dám làm ra loại chuyệnn này, ngươi còn chờ gì nữa? Mau quản giáo nó cho ta!”

Bà Lưu trong miệng Sở Liên Nhi chính là quản sự của nhà ấm trồng hoa này.

Dáng người bà ta ục ịch, mặt thì rỗ, ngày thường cũng không ít lần tra tấn nguyên chủ.

Hiện giờ, sợ chính mình bị giận chó đánh mèo, bà ta cầm chổi lông gà, cũng không hề hỏi han gì mà giơ tay lên – muốn đánh nàng.

Sự điên cuồng không ngừng dâng lên trong lòng Tiêu Điệp.

Sớm biết tình hình bi đát thế này, tối hôm qua nàng nên cắn người nọ ác hơn mới phải.

Chuyện tốt thì hai người hưởng, thế mà lại để một mình nàng chịu khổ chịu nạn ở đây.

Theo trí nhớ của nguyên chủ, Tiêu Điệp biết từ sáng sớm là cái tên tướng quân rác rưởi kia đã đi quân doanh rồi.

Và mãi cho đến lúc chạng vạng thì hắn mới trở về.

Hắn cứ thể vỗ vỗ mông ra phủ, chẳng hề để lại lời nào, không phải là đang lưu lại một đứa không danh không phân như nàng cho người ta đàn áp, ức hiếp sao.

Khi Tiêu Điệp còn đang suy nghĩ xem có nên nhận lỗi trước, lại nói mấy câu dễ nghe để vượt qua khốn cảnh trước mắt, thì lại có một tên sai vặt ăn mặc khá chỉnh chu đến.



Tên sai vặt mặc áo xanh này cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn Tiêu Điệp cái nào, bộ dạng khom lưng uốn gối rất quy củ.

Nhưng những người khác lại lập tức đình chỉ động tác, ngay cả Sở Liên Nhi vốn rất kiêu ngạo cũng điều an phận hơn.

“Sao ngươi lại tới đây? Đại tướng quân muốn tìm nô gia à?”

Sở Liên Nhi bóp giọng mà nói, sắc mặt cũng dịu đi nhiều.

Thì ra tên sai vặt mặc áo xanh này là người của tướng quân.

Trách không được lại có mặt mũi đến thế.

Tiêu Điệp tự cười nhạo mình trong lòng, xuyên qua một chuyến, thế mà thể diện của nàng thậm chí còn chẳng bằng một tên sai vặt cơ đấy.

Nhưng thế thì sao nào, cho dù dưới đáy vực chỉ có một cọng rơm có thể cứu mạng, nàng cũng sẽ chọp lấy kia cọng rơm đó mà leo đến chỗ cao nhất.

“Liên di nương, nô tài tới truyền lệnh của tướng quân, vị này…”

Khi nhắc đến nàng, tên sai vặt mặc áo xanh lại có chút chần chờ.



Phỏng chừng là không riêng gì hắn ta, mà ngay cả tên tướng quân kia còn không biết tên nàng ấy chứ.

Đều nói là người cổ đại rất phong kiến, nhưng Tiêu Điệp thấy thì có vẻ chỉ là tư tưởng phong kiến thôi, chứ trên khía cạnh thân thể thì to gan lớn mật lắm.

Cũng may nguyên chủ và Tiêu Điệp có cùng tên với nhau, Tiêu Điệp hạ thấp giọng, hơi thở trở nên mong manh hơn hẳn mà lên tiếng: “Nô, khụ khụ, nô gia Tiêu Điệp, nô gia không phải cố ý dụ dỗ tướng quân, kính xin Liên di nương tha cho nô gia một con đường sống.”

Âm lượng kia khéo còn chẳng lớn bằng mèo con mới sinh nữa.

Sau khi lồng ngực phập phồng kịch liệt mấy cái, Tiêu Điệp điều động cơ bắp và xương khớp cả người mình, để khiến cho bản thân run lên giống như nhành tơ liễu đầu cành.

Như thể giây tiếp theo là nàng sẽ tắt thở đến nơi.

Từ trước đến nay, kỹ thuật diễn của nàng là thứ mà không ai có thể nghi ngờ.

Tiêu Điệp thấy Sở Liên Nhi hung hăng trừng mắt nhìn mình một cái, đang muốn vì mình mà thanh minh mấy câu, nhưng đã bị tên sai vặt kia lên tiếng cắt ngang.

“Tướng quân có lệnh, thăng tam đẳng nha hoàn Tiêu Điệp làm thông phòng, vào ở trong viện Kỳ Phù.”

Sau khi tạm dừng một chút, tên sai vặt lại tiếp tục nói: “Tiêu thông phòng dọn qua đó luôn đi, nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối tướng quân trở về, nô tài lại bẩm báo cho tướng quân sau.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiếp Thất Tâm Cơ Yêu Kiều Mị Hoặc, Dứt Khoát Đều Bỏ Cha Giữ Con!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook