Thiếp Thất Tâm Cơ Yêu Kiều Mị Hoặc, Dứt Khoát Đều Bỏ Cha Giữ Con!
Chương 4: Thế giới thứ nhất: Tiểu nha hoàn của phủ tướng quân 4
Giang Ngư Ngận Lại
14/12/2024
Câu trước là lệnh của tướng quân, nhưng câu tiếp theo sợ là ý của chính hắn ta cũng nên.
Tiêu Điệp biết câu mà mình vừa nói hẳn là đã có tác dụng.
Cái tên sai vặt này phỏng chừng là sợ nàng thật bị tra tấn đến chết, khiến hắn ta khó ăn khó nói với tướng quân chứ gì.
Hiện giờ xem ra, tình hình có vẻ tốt hơn một chút so với tưởng tượng của nàng.
Hẳn là tối hôm qua nàng nhiệt tình đáp lại như vậy nên cũng có chút hiệu quả.
Vốn là tên nam nhân chó má đó phải đến mới mới nhớ tới nàng, nhưng lần này trước khi thì đã để lại lời nhắn.
Nàng cứ tưởng chỉ là một lần phóng túng trong mơ, kết quả lại trời xui đất khiến mà giải vây cho tình cảnh hiện tại của nàng.
Trong lòng Tiêu Điệp nghĩ, hình như là nàng đã biết được sở thích của tên nam nhân chó má đó rồi.
Mà tên sai vặt này phỏng chừng cũng là vì nhìn ra tướng quân có chút coi trọng nàng nên mới lưu tâm hơn một chút, chỉ hai bà tử đỡ nàng rồi mới hành lễ rời đi.
Sau khi Sở Liên Nhi nghe thấy Tiêu Điệp được cho làm thông phòng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta liền không nhịn được mà trở nên vặn vẹo, biến dạng.
Nhưng so với tiếp tục tra tấn nàng, rõ ràng là hỏi thăm về tướng quân ý vẫn càng quan trọng hơn.
Sở Liên Nhi nâng cái cằm sắc nhọn, sau khi khinh miệt mà liếc Tiêu Điệp một cái thì cũng rời đi theo tên sai vặt kia luôn.
Tiêu Điệp tạm thời tránh được một kiếp nạn, được người ta đỡ đến viện Kỳ Phù.
Viện Kỳ Phù không chỉ có mỗi nàng ngụ, mà trong căn viện không lớn lắm này còn có hai vị thông phòng khác nữa.
Nói là dọn đến nơi này, nhưng thật ra tất cả đồ đạc của nguyên chủ cũng chỉ gói gọn trong một cái tay nải nhỏ xíu, bẹp bẹp.
Gồm hai bộ đồ cũ đã giặt đến mức nhìn không ra màu sắc ban đầu, cũng hai hộp son phấn thô ráp, giá rẻ.
Cùng với cái váy áo đã bị người ta kéo đến rách nát trên người nàng lúc này.
Bộ xiêm y đã nát như vậy rồi mà vẫn phải làm việc.
Nghèo quá mà.
Tiêu Điệp cảm thấy chính mình nghèo đến nổi cả người khó chịu.
Nàng định vị bản thân rất rõ ràng.
Nàng chính là một con bitch vừa ác độc lại tục khí.
Nàng yêu tiền háo sắc, ham hưởng thụ.
Ở hiện đại thì dù là ăn hay mặc cũng đều là những thứ tốt nhất.
Nàng lăn lê bò lết ở giới giải trí nhiều năm như vậy, chuyên nghiệp đến thế, là vì cái gì nào?
Chẳng lẽ là vì tình yêu ư?
Đương nhiên là vì tiền rồi!
Chuỗi số 0 không thể đếm nổi trong thẻ ngân hàng chính là động lực làm việc của nàng.
Có điều, hiện giờ tất cả đều đã thành bọt nước, nhìn không thấy, sờ cũng chẳng được.
Hiện giờ, những gì nàng có cũng chỉ là những thứ cũ nát mà bình thường nàng chẳng để vào mắt.
Không, còn có một thứ khác nữa.
Khi hai bà thím kia đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại mỗi mình nàng.
Tiêu Điệp thử đào đào trong lòng ngực mình, thì móc ra được một vật thể mềm mại hình trứng.
Vừa rồi, từ khi nàng tỉnh lại, đã phát hiện trong lòng ngực vốn trống rỗng của mình nhiều ra một món đồ như vậy.
Sau khi phát giác mình thật sự đã xuyên qua, Tiêu Điệp cảm thấy năng lực tiếp nhận của mình đã tăng lên rất mạnh rồi.
Nhưng khi cùng với cái thứ giống như quả trứng kia bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Điệp vẫn giật cả mình mà ném nó ra xa.
“Cái thứ quỷ quái gì thế này!”
Tiêu Điệp biết câu mà mình vừa nói hẳn là đã có tác dụng.
Cái tên sai vặt này phỏng chừng là sợ nàng thật bị tra tấn đến chết, khiến hắn ta khó ăn khó nói với tướng quân chứ gì.
Hiện giờ xem ra, tình hình có vẻ tốt hơn một chút so với tưởng tượng của nàng.
Hẳn là tối hôm qua nàng nhiệt tình đáp lại như vậy nên cũng có chút hiệu quả.
Vốn là tên nam nhân chó má đó phải đến mới mới nhớ tới nàng, nhưng lần này trước khi thì đã để lại lời nhắn.
Nàng cứ tưởng chỉ là một lần phóng túng trong mơ, kết quả lại trời xui đất khiến mà giải vây cho tình cảnh hiện tại của nàng.
Trong lòng Tiêu Điệp nghĩ, hình như là nàng đã biết được sở thích của tên nam nhân chó má đó rồi.
Mà tên sai vặt này phỏng chừng cũng là vì nhìn ra tướng quân có chút coi trọng nàng nên mới lưu tâm hơn một chút, chỉ hai bà tử đỡ nàng rồi mới hành lễ rời đi.
Sau khi Sở Liên Nhi nghe thấy Tiêu Điệp được cho làm thông phòng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta liền không nhịn được mà trở nên vặn vẹo, biến dạng.
Nhưng so với tiếp tục tra tấn nàng, rõ ràng là hỏi thăm về tướng quân ý vẫn càng quan trọng hơn.
Sở Liên Nhi nâng cái cằm sắc nhọn, sau khi khinh miệt mà liếc Tiêu Điệp một cái thì cũng rời đi theo tên sai vặt kia luôn.
Tiêu Điệp tạm thời tránh được một kiếp nạn, được người ta đỡ đến viện Kỳ Phù.
Viện Kỳ Phù không chỉ có mỗi nàng ngụ, mà trong căn viện không lớn lắm này còn có hai vị thông phòng khác nữa.
Nói là dọn đến nơi này, nhưng thật ra tất cả đồ đạc của nguyên chủ cũng chỉ gói gọn trong một cái tay nải nhỏ xíu, bẹp bẹp.
Gồm hai bộ đồ cũ đã giặt đến mức nhìn không ra màu sắc ban đầu, cũng hai hộp son phấn thô ráp, giá rẻ.
Cùng với cái váy áo đã bị người ta kéo đến rách nát trên người nàng lúc này.
Bộ xiêm y đã nát như vậy rồi mà vẫn phải làm việc.
Nghèo quá mà.
Tiêu Điệp cảm thấy chính mình nghèo đến nổi cả người khó chịu.
Nàng định vị bản thân rất rõ ràng.
Nàng chính là một con bitch vừa ác độc lại tục khí.
Nàng yêu tiền háo sắc, ham hưởng thụ.
Ở hiện đại thì dù là ăn hay mặc cũng đều là những thứ tốt nhất.
Nàng lăn lê bò lết ở giới giải trí nhiều năm như vậy, chuyên nghiệp đến thế, là vì cái gì nào?
Chẳng lẽ là vì tình yêu ư?
Đương nhiên là vì tiền rồi!
Chuỗi số 0 không thể đếm nổi trong thẻ ngân hàng chính là động lực làm việc của nàng.
Có điều, hiện giờ tất cả đều đã thành bọt nước, nhìn không thấy, sờ cũng chẳng được.
Hiện giờ, những gì nàng có cũng chỉ là những thứ cũ nát mà bình thường nàng chẳng để vào mắt.
Không, còn có một thứ khác nữa.
Khi hai bà thím kia đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại mỗi mình nàng.
Tiêu Điệp thử đào đào trong lòng ngực mình, thì móc ra được một vật thể mềm mại hình trứng.
Vừa rồi, từ khi nàng tỉnh lại, đã phát hiện trong lòng ngực vốn trống rỗng của mình nhiều ra một món đồ như vậy.
Sau khi phát giác mình thật sự đã xuyên qua, Tiêu Điệp cảm thấy năng lực tiếp nhận của mình đã tăng lên rất mạnh rồi.
Nhưng khi cùng với cái thứ giống như quả trứng kia bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Điệp vẫn giật cả mình mà ném nó ra xa.
“Cái thứ quỷ quái gì thế này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.