Chương 54
Nhất Thế Hoa Thường
09/07/2017
Chương 055: Bình tĩnh
Sau khi Phi Minh trở về vẫn luôn im lặng.
Bạch Thời cảm thấy nếu dựa theo đường lối của truyện chủng mã, tiểu đệ sẽ mang theo thế lực này cùng đầu quân cho nam chính, trở thành nơi cung cấp tài chính và tin tức cho nam chính, giúp cậu nâng cao một bước như hổ thêm cánh, nhưng vấn đề là Phi Minh toàn tâm toàn ý muốn vào quân bộ, hơn nữa còn muốn dẫn em trai rời khỏi sao Mê Điệt hỗn loạn, một người như vậy không đời nào đồng ý làm trùm xã hội đen.
Cho dù là quan hệ máu mủ, cuối cùng Phi Minh sẽ tiếp quản địa bàn của Rachael, Bạch Thời đoán những thứ này cũng không thuộc về cậu, bởi vì dù sao cậu cũng chỉ là một thằng nhãi không quyền không thế, nếu Phi Minh thật sự dẫn bọn họ phục tùng cậu, chắc chắn đám người kia sẽ bị kích thích, nếu không tạo phản thì cũng chém chết cậu tại chỗ ấy chứ.
Vì vậy bây giờ Bạch Thời không còn tâm trạng mà nghĩ tới lợi ích sau khi thu tiểu đệ, cậu chỉ quan tâm tới việc Phi Minh có còn thời gian để tới câu lạc bộ với họ không.
Gene của Phi Thần đã thăng cấp, nhưng Bạch Thời và Lam không muốn người khác sinh nghi, sau này không tiếp tục tới nhà Phi Minh nữa mà duy trì trạng thái như trước, mấy ngày nay đều liên lệ với y qua máy truyền tin, nhưng cả ba ngày qua Phi Minh vẫn tắt máy, chuyện báo danh lại không thể chậm trễ, bọn họ hết cách rồi, cuối cùng đành tới cửa hỏi thăm.
Lần trước Phi Minh đã dặn bảo vệ sau này không cần cản đám Bạch Thời lại, vì vậy hai người thoải mái đi qua cổng, nhanh chóng tới căn hộ của Phi Minh.
Nét mặt Phi Minh vẫn như xưa, không có vẻ tiều tụy, giải thích rằng gần đây có người không ngừng dùng đủ các loại số để liên lạc với y, nên y đã tắt máy truyền tin.
Trước khi tắt máy cũng phải báo với bọn tui một tiếng chớ hả? Bạch Thời nhìn y, cậu đoán hiện tại người này có vẻ bình tĩnh, nhưng chắc trong lòng đang rối loạn lắm, cho nên mới không nghĩ được nhiều như vậy, xem ra đại ca nói đúng rồi, chậc chậc, đại ca thật lợi hại!
Phi Minh mời họ ngồi xuống, sau đó xoay người đi rót nước.
Phi Thần đang nằm trên ghế đọc sách, thấy họ tới liền ngẩng đầu nhìn qua.
Bao năm qua, cậu vẫn luôn giãy dụa trên đường tử vong, mỗi lần gặp được tia hy vọng, thường thường sẽ có tuyệt vọng lớn hơn đợi cậu ở phía sau, trái tim đã chết lặng, thực ra lần này cậu cũng không mang bất cứ mong đợi nào, ai ngờ gene của cậu lại có thể tăng lên cấp C, việc này gây chấn động quá lớn, lớn tới nỗi đến bây giờ Phi Thần vẫn thường xuyên có cảm giác không chân thật.
Vì vậy giờ phút này gặp lại Bạch Thời, nghe người nọ hỏi anh cậu sao rồi, Phi Thần im lặng hai giây mới hoàn hồn, nhẹ giọng đáp: “Anh ấy gặp phải một việc.”
Bạch Thời thăm dò: “Rất nghiêm trọng?”
Phi Thần ừ, thấy anh mình đã quay lại, tự động im lặng.
Phi Minh đặt nước lên bàn trà, nhìn về phía Bạch Thời, kể qua sơ về thân thế của mình. Bạch Thời không ngờ y lại có thể thoải mái khai báo với họ như vậy, sửng sốt nửa giây, hỏi y có tính toán gì không.
Phi Minh im lặng.
Từ trước tới nay y vẫn luôn coi trọng tình thân, mặc dù không thích sao Mê Điệt, cũng muốn đổi hoàn cảnh sống, nhưng dù sao Rachael cũng là cha của y, đã vậy bây giờ lại bệnh nặng… Y im lặng một lát, nhìn về phía em trai và Bạch Thời, hỏi ý kiến của họ.
Phi Thần suy nghĩ, trước kia những việc ca ca làm đều là vì cậu, cậu có thể tranh đấu hoặc khích lệ vài cậu, nhưng lần này là việc riêng của anh, còn liên quan tới cha ruột, cậu không thể chi phối anh, nghĩ xong thì nói: bất luận anh quyết định như thế nào, em cũng đứng về phía anh.
Bạch Thời thì vừa mừng vừa lo: “Vì sao lại hỏi em?”
Phi Minh lãnh đạm đáp: “Về sau anh phải đi theo cậu.”
Hào quang của nam chính lập tức tỏa sáng, Bạch Thời cảm động sâu sắc, nghĩ thầm thời buổi này những người thủ tín thật đáng quý, nhưng xét theo lý trí thì chắc là Phi Minh thấy nhân phẩm của cậu cũng được, nếu như đổi thành nhân vật chuyên làm chuyện xằng bậy, có khi người này sẽ nghĩ lại cũng nên, dù sao Phi Minh cũng không giống kiểu người mù quáng.
Bạch Thời cũng không muốn chĩa mũi vào việc nhà của người ta, tỏ vẻ tôn trọng quyết định của đối phương, nhưng nếu chọn tiếp quản gia nghiệp, tốt nhất nên báo cho họ một tiếng, họ còn phải tìm người thay thế.
“Không đâu.” Phi Minh trả lời, “Anh đã đáp ứng sẽ thi đấu cùng các cậu, bất kể thế nào cũng phải đi.”
Bạch Thời yên tâm, ngồi trong chốc lát không quấy rầy y nữa, nhanh chóng cáo từ.
Phi Thần kịp thời gọi họ lại, chần chừ một chút, nhìn đại ca nhà mình, người nọ hiểu tính cậu rất rõ, ngồi xuống bên cạnh: “Có gì cứ nói đi, không cần bận tâm tới anh.”
“Là về cha của anh…” Phi Thần chậm rãi phỏng đoán.
Chắc chắn gần đây Rachael vẫn luôn theo dõi, đương nhiên cũng biết đoạn thời gian trước Lam và Bạch Thời có ghé thăm, mà họ vừa đi ca ca lại muốn từ chức, có lẽ ban đầu lão sẽ không trực tiếp liên hệ hai chuyện này lại với nhau, nhưng gần đây ca ca tắt máy, Bạch Thời và Lam lại tới nhà lần nữa, rất có thể lão sẽ đoán việc ca ca từ chức có liên quan tới họ.
Rachael là cha ruột của ca ca, tuy rằng sẽ để tâm tới cảm nhận của ca ca mà nương tay với họ, nhưng dù sao Rachael cũng đã làm lão đại bao năm như vậy, ai biết lão có biện pháp giải quyết khác không.
Phi Thần khẽ nói: “Cho nên gần đây các anh chú ý một chút, vì lý do an toàn, hoặc là chuyển nơi ở, hoặc là tới câu lạc bộ trước, như vậy sẽ đảm bảo hơn.”
Phi Minh cũng biết Rachael rất nhiều thủ đoạn, y không muốn hai bên nảy sinh xung đột, liền nhìn về phía họ.
Bạch Thời gật đầu nói đã biết, đi về cùng Lam. Cậu tỏ vẻ mình bình tĩnh lắm, bởi vì trước khi tới đây cậu đã báo cáo với đại ca rồi, đại ca thản nhiên nói rằng có thể đi, thế nên Bạch Thời rất yên tâm.
Dạo gần đây, càng ngày Bạch Thời càng cảm thấy người nào đó đang làm đại sự, không nén nổi tò mò mà hỏi: “Anh nói đến cùng thì đại ca định làm gì?”
“Ai biết, dù sao cũng không bất lợi cho chúng ta.” Lam cười cười, “Cậu nói nếu Phi Minh tiếp nhận địa bàn của Rachael thì sao?”
Thân là tiểu đệ của nhân vật chính ấy mà, thì hẳn là… Đúng không? Bạch Thời đáp lại bằng một câu hàm hồ, nhanh chóng lên xe.
Lúc này Tống Minh Uyên đang ngồi trong nhà Rachael.
Khuôn mặt Rachael hiện rõ bệnh trạng, nhưng nụ cười vẫn như xưa: “Không ngờ lão đại khu Đông lại là một người hoàn toàn khác, còn trẻ như vậy, vừa nhìn đã thấy tương lai sáng lạn.”
“Quá khen.”
Gần đây, Rachael vẫn luôn quan sát những thế lực mới này, cũng sớm nhìn ra thủ đoạn của lão đại khu Đông phi thường lợi hại, nếu như không có bất ngờ xảy ra, chắc chắn tương lai có thể trở thành nhân vật hô phong hoán vũ, lão có lòng muốn kết giao nên mới ra gặp mặt, nhưng chính lão cũng không biết mục đích người này đột nhiên ghé thăm.
Tống Minh Uyên không muốn tốn thời gian, ra hiệu bảo thuộc hạ đưa tới một phần hợp đồng.
Rachael cúi đầu xem xét, phát hiện đây là một hợp đồng thi đấu mà câu lạc bộ chuẩn bị cho Phi Minh, ý cười nơi đáy mắt đóng băng: “Có ý gì?”
“Hắn vẫn chưa xem qua, tôi cảm thấy nên để cho ông biết trước, bởi vì câu lạc bộ này là của tôi.” Tống Minh Uyên nhìn về phía lão, “Ngoài ra, em trai của hắn đã được huynh đệ của tôi chữa trị, không tin có thể điều tra.”
Ánh mắt Rachael lạnh lẽo, cũng hiểu Tống Minh Uyên sẽ không bịa đặt ra một lời nói dối dễ vạch trần như vậy, hẳn phải là sự thật, lão nhìn chằm chằm vào anh: “Cho nên?”
“Hắn muốn đi thi đấu cùng em trai tôi, trong thời gian ngắn cũng sẽ ở cùng với chúng tôi, tôi tin mọi người sẽ chung sống rất hòa hợp.” Tống Minh Uyên chậm rãi nói, “Mà tôi tới đây tìm ông để thương lượng một sự kiện, nói thẳng, tôi sẽ cải tổ lại nơi này, nhưng chỉ dựa vào bản thân tôi sẽ tốn thêm chút sức lực, cho nên tôi và ông hợp tác, tôi cam đoan sẽ không động chạm vào thế lực của ông.”
Rachael không ngờ người này lại thẳng thắn như vậy, hơi giật mình, đúng là lão tin người này có khả năng để làm như vậy, còn câu cuối cùng… Lão hỏi: “Tôi dựa vào cái gì để tin cậu.”
Giọng điệu của Tống Minh Uyên rất chắc chắn: “Dựa vào ông là cha của Phi Minh.”
“Nó nói?”
“Không, đoán.”
Rachael không để ý, dù sao đã ngửa bài rồi, lão cũng không muốn che đậy nữa, quay trở lại đề tài vừa rồi: “Nó là con của tôi và việc tôi tin cậu có liên quan gì đến nhau.”
“Hắn là con trai độc nhất của ông, thế lực của ông sẽ giao lại cho hắn.”
Rachael không nói không rằng, tiếp tục nhìn anh.
“Người chữa trị cho Phi Thần là em trai tôi, chắc ông cũng hiểu rõ tính cách của con mình, hắn đã thề, hơn nữa đã quyết định sau này sẽ đi theo em tôi, nếu như tôi thật sự muốn động tới thế lực của ông, hoàn toàn có thể đợi sau khi hắn lên nắm quyền thì thông qua em trai mình chậm rãi thôn tính, hoặc là dứt khoát để chính em tôi tiếp nhận thế lực đó, như vậy càng dễ hơn, không phải sao.”
Rachael nheo mắt lại, suy nghĩ đầu tiên là muốn thủ tiêu ngay đứa em trai kia đi, nhưng nhìn về phía người trước mặt, lão biết nếu mình thật sự ra tay, có lẽ người này sẽ lập tức đưa Phi Minh xuống chôn cùng, đã vậy, lão cũng không thể giết chết người này được, bởi vì theo phỏng đoán từ cách làm việc của người này, nếu dám đến đây chắc đã chuẩn bị hết mọi trường hợp xấu nhất rồi.
Rachael hỏi: “Cậu không động, nhưng em trai cậu thì sao? Chẳng lẽ cũng không cần?”
“Cậu ấy không phải là người ở sao Mê Điệt, sau này sẽ đi học, không ở lại đây lâu, riêng chuyện này ông không cần phải lo lắng.” Tống Minh Uyên dừng một chút, “Nói thẳng hơi khó nghe, nhưng Phi Minh đã đi theo em tôi rồi, nếu thằng bé thật sự muốn, cần gì phải hao tổn tâm trí mà nuốt một lần nữa?”
Rachael im lặng, không thể phủ nhận rằng người này nói rất đúng, quan trọng nhất là lão đã không còn nhiều thời gian.
Nếu là lúc trước, rất có thể lão sẽ đánh đứa con trai kia một trận, sau đó chậm rãi giải quyết sạch sẽ đám người này, mở cho con mình một lối đi vững chắc, nhưng bây giờ… Lão vừa chết, tình thế nhất định sẽ loạn hơn, sau khi Phi Minh nắm quyền phải xử lý rất nhiều thứ, hơn nữa y tuyệt đối không phải là đối thủ của người đang ngồi đối diện kia.
Huống chi tâm trí của con lão đã đứng về phía đám người này, cho dù bây giờ lão không đồng ý hợp tác, đợi sau khi lão chết, Phi Minh cũng sẽ đồng ý, có thể nói bây giờ hai bên đã lên cùng một con thuyền.
Người này thông báo cho lão trước là vì muốn lão đích thân ra một mệnh lệnh, để cho hai bên hợp tác tốt hơn.
Tống Minh Uyên thấy lão im lặng, chậm rãi nói: “Mặc dù hiện tại sao Mê Điệt rất loạn, nhưng có nhiều cơ hội, theo như tôi biết thì gần đây ông đang chỉnh đốn nội bộ, chẳng phải chính ông cũng muốn lúc Phi Minh nắm quyền có thể ổn định hơn, mà không phải bị thế lực khác công kích chiếm đoạt sao, nhưng ông thật sự cảm thấy Phi Minh có thể là đối thủ của mấy lão hồ ly kia ư?”
Rachael im lặng ngồi xuống, không trả lời.
Tống Minh Uyên nhìn lão: “Sao, ông muốn đặt hy vọng vào tôi, để tôi cải tổ và tẩy rửa đám tổ chức nhìn chằm chằm như hổ rình mồi kia, tiện thể sau này sẽ che chở người của ông, hay là muốn chờ Phi Minh lên nắm quyền, để hắn tự đối mặt với đủ loại nguy hiểm có thể phát sinh bất cứ lúc nào?”
Rachael chậm rãi thở dài một tiếng, đúng lão lão vẫn luôn lo lắng con mình không đánh lại đám hồ ly kia, còn không bằng kéo đồng minh cho y từ trước, như vậy dù Phi Minh có muốn đi thi đấu hoặc như lần trước y nóimuốn nhập ngũ, thì ở đây cũng có người trông coi.
Lão chậm rãi nhả từng từ: “Thành giao, hy vọng cậu có thể tuân thủ lời hứa.”
“Tôi hiểu rồi.” Tống Minh Uyên bình tĩnh đáp, bắt tay với lão.
Thượng tá đứng phía sau nhìn thiếu gia nhà mình, trong lòng vô cùng kinh ngạc, hắn biết rõ với năng lực của thiếu gia hoàn toàn có thể khống chế toàn bộ thế giới ngầm trên sao Mê Điệt, nhưng bây giờ anh lại bỏ qua một thế lực lớn như vậy, quá kỳ lạ, chẳng lẽ thiếu gia nghĩ sẽ có một ngày anh gặp chuyện không may, nên muốn chừa cho huynh đệ của mình một đường lui? Chỉ là… Tại sao phải làm vậy?
Tống Minh Uyên không biết suy nghĩ trong đầu thuộc hạ, anh nhanh chóng thương lượng với Rachael những chuyện sau này rồi cáo từ.
Tình thế trên sao Mê Điệt dần dần sáng sủa hơn, hình như lão đại tân nhiệm của khu đông đã thành tập được một tổ chức tình báo vô cùng lợi hại, bây giờ đột nhiên ra tay, mấy gia tộc uy tín lâu năm lại có thực lực đã dần dần suy sụp chỉ trong một thời gian ngắn, đa số đều bị người nọ chiếm đoạt, gần như toàn bộ địa bàn của Barlow cũng rơi vào tay người này, lão đại khu Đông tạm thời đứng trên đầu sóng ngọn gió, trở thành vị lão đại thứ ba tân nhiệm của sao Mê Điệt.
Thời điểm mọi người ở đây sống trong lo lắng, một tin tức động trời lại được truyền ra —— Rachael chết bệnh, giao toàn bộ gia sản cho con trai độc nhất.
Quần chúng bùng nổ, không hiểu vì sao Rachael lại đột nhiên có một đứa con trai, mọi ngươi đều đưa cổ qua hóng, sau đó họ nhìn thấy Phi Minh mặc đồ đen đứng ở vị trí người nhà, tất cả đều khiếp sợ.
Tin tức lan truyền rất nhanh, một vài thế lực bị lão đại khu Đông đánh tan còn sót lại cảm thấy Phi Minh quá non, lập tức chuyển mục tiêu về phía y, thuộc hạ cũ mà Rachael chưa kịp dọn dẹp cũng bắt đầu rục rịch, chuẩn bị liên hợp lại đuổi Phi Minh xuống đài, nhưng bọn chúng còn chưa kịp động thủ thì đã bị lão đại khu Đông và Phi Minh cùng bắt tay dọn sạch.
Quần chúng lại khiếp sợ, hai người này liên thủ với nhau rồi, đám thế lực còn sót lại kia biết điều hơn hẳn, không dám đi gây sự với họ nữa, tình thế sôi trào trên sao Mê Điệt dần dần bình tĩnh, dường như chẳng mấy chốc nữa bão tố cũng sẽ tan.
Vì đợi Phi Minh, Bạch Thời kéo dài thời hạn báo danh đến tháng cuối cùng, cho tới hôm nay mới xuất phát.
Rachael để lại cho Phi Minh rất nhiều tâm phúc, một người trong số đó phụ trách phụ tá y, bây giờ Phi Minh muốn dẫm em mình rời đi, quyết định ném hết sự vụ cho người này.
Tống Minh Uyên tin tưởng vào năng lực của thuộc hạ, anh đã tháo gỡ hết cục diện gian nan nhất, còn lại họ có thể toàn quyền chỉ huy, cũng chuẩn bị đi theo.
Vì vậy một nhóm người bước lên phi thuyền, chậm rãi rời khỏi sao Mê Điệt, xuất phát tới hành tinh đặt câu lạc bộ.
Gần đây rất nhiều chuyện xảy ra, Bạch Thời cứ có cảm giác mình đã quên một thứ gì đó rất quan trọng, cậu trầm tư cả quãng đường, chậm rãi đi theo đại ca vào câu lạc bộ.
Mấy vị quản lý đứng đợi từ sớm, vừa thấy đã nhiệt tình mời họ vào trong, Phi Thần vẫn chưa khỏe hẳn, Phi Minh dẫn em trai tới phòng nghỉ, những người còn lại đi theo quản lý tới gặp mấy đồng đội đã tới trước.
Bạch Thời vừa nghe đến đây, trái tim nhỏ bỗng đập thình thịch, cuối cùng mới nhớ ra mình đã quên điều gì, giữ nguyên bản mặt vô cảm rúc rúc vào phía sau.
Lam nhìn cậu một cái: “Em trai, sao thế?”
Tống Minh Uyên nghe vậy cũng quay đầu lại, nhìn về phía người nào đó, vị quản lý kia khẽ giật mình, đồng loạt nhìn sang.
Mịa, tui sẽ nói cho mấy người biết là tui đã quên không báo rằng mình và Trì Tả quen biết từ trước sao? Bạch Thời im lặng nửa giây trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người, vừa liếc qua đã thấy tấm biển treo bên ngoài hành lang, lập tức nói: “Em muốn đi vệ sinh.”
Cậu nói xong cũng không để ý tới phản ứng của họ, xoay người bỏ chạy, nhưng còn chưa kịp bước vào, bên trong đã có một người bước ra, người này sở hữu tướng mạo rất tuấn lãng, mang theo hương vị ấm áp như ánh mặt trời, chính là Trì Tả.
Bạch Thời: “…”
Trì Tả nhìn thấy cậu, lập tức trợn tròn mắt: “Cậu… Cậu là…”
Trái tim yếu đuối của Bạch Thời lại hẫng một nhịp, chỉ muốn lao ngay tới bịt miệng bạn nhỏ kia, nhưng cậu vừa nhúc nhích, Trì Tả đã ôm trầm lấy cậu, kích động hét lên: “Cẩu Đản! Cuối cùng tớ cũng tìm thấy cậu rồi!”
Bạch Thời: “…”
Lật bàn, mẹ nó, cục gạch ở đâu? Dây thừng ở đâu? Ông đây muốn giết chết thằng nhãi này rồi đi tự sát! Đừng có cản tui! Tất cả đừng có cản tui! Tui không muốn sống nữa!
“Hai đứa quen nhau? Em gọi A Bạch là gì?” Lam cười cười chen vào hỏi.
Bạch Thời với nét mặt vô cảm đẩy người nào đó ra, quay đầu bỏ chạy, bởi vì hoảng hốt cho nên vừa chạy được mấy bước đã đâm vào ngực Tống Minh Uyên, cậu đẩy anh ra, tiếp tục bỏ chạy.
Đáy mắt Tống Minh Uyên lóe lên ý cười, duỗi tay túm sau cổ bạn nhỏ kia, ôm vào trong lòng, vuốt vuốt an ủi: “Được rồi, đừng giận dỗi.”
“… Em không có giận dỗi.”
“Vậy em làm sao?”
Bạch Thời im lặng.
Lúc này Trì Tả đã kịp ngộ ra, vội vàng chạy tới, dùng cặp mắt đỏ ửng nhìn cậu: “A Bạch, A Bạch, tớ vừa kích động lỡ nói hớ rồi…”
Ông biết ngay là mi sẽ như vậy mà! Bạch Thời nhìn Trì Tả, trái tim dần dần bị cảm giác đoàn tụ sau bao ngày xa cách chiếm trọn, cuối cùng dùng cánh tay run run vỗ vai Trì Tả.
Oắt con, ngoại trừ việc này thì mi còn hại ông phải dùng một cái ID rất mất mặt, con mẹ nó, tên tuổi anh hùng cả đời của ông đều bị hủy trong tay mi sao?! Đăng bởi: admin
Sau khi Phi Minh trở về vẫn luôn im lặng.
Bạch Thời cảm thấy nếu dựa theo đường lối của truyện chủng mã, tiểu đệ sẽ mang theo thế lực này cùng đầu quân cho nam chính, trở thành nơi cung cấp tài chính và tin tức cho nam chính, giúp cậu nâng cao một bước như hổ thêm cánh, nhưng vấn đề là Phi Minh toàn tâm toàn ý muốn vào quân bộ, hơn nữa còn muốn dẫn em trai rời khỏi sao Mê Điệt hỗn loạn, một người như vậy không đời nào đồng ý làm trùm xã hội đen.
Cho dù là quan hệ máu mủ, cuối cùng Phi Minh sẽ tiếp quản địa bàn của Rachael, Bạch Thời đoán những thứ này cũng không thuộc về cậu, bởi vì dù sao cậu cũng chỉ là một thằng nhãi không quyền không thế, nếu Phi Minh thật sự dẫn bọn họ phục tùng cậu, chắc chắn đám người kia sẽ bị kích thích, nếu không tạo phản thì cũng chém chết cậu tại chỗ ấy chứ.
Vì vậy bây giờ Bạch Thời không còn tâm trạng mà nghĩ tới lợi ích sau khi thu tiểu đệ, cậu chỉ quan tâm tới việc Phi Minh có còn thời gian để tới câu lạc bộ với họ không.
Gene của Phi Thần đã thăng cấp, nhưng Bạch Thời và Lam không muốn người khác sinh nghi, sau này không tiếp tục tới nhà Phi Minh nữa mà duy trì trạng thái như trước, mấy ngày nay đều liên lệ với y qua máy truyền tin, nhưng cả ba ngày qua Phi Minh vẫn tắt máy, chuyện báo danh lại không thể chậm trễ, bọn họ hết cách rồi, cuối cùng đành tới cửa hỏi thăm.
Lần trước Phi Minh đã dặn bảo vệ sau này không cần cản đám Bạch Thời lại, vì vậy hai người thoải mái đi qua cổng, nhanh chóng tới căn hộ của Phi Minh.
Nét mặt Phi Minh vẫn như xưa, không có vẻ tiều tụy, giải thích rằng gần đây có người không ngừng dùng đủ các loại số để liên lạc với y, nên y đã tắt máy truyền tin.
Trước khi tắt máy cũng phải báo với bọn tui một tiếng chớ hả? Bạch Thời nhìn y, cậu đoán hiện tại người này có vẻ bình tĩnh, nhưng chắc trong lòng đang rối loạn lắm, cho nên mới không nghĩ được nhiều như vậy, xem ra đại ca nói đúng rồi, chậc chậc, đại ca thật lợi hại!
Phi Minh mời họ ngồi xuống, sau đó xoay người đi rót nước.
Phi Thần đang nằm trên ghế đọc sách, thấy họ tới liền ngẩng đầu nhìn qua.
Bao năm qua, cậu vẫn luôn giãy dụa trên đường tử vong, mỗi lần gặp được tia hy vọng, thường thường sẽ có tuyệt vọng lớn hơn đợi cậu ở phía sau, trái tim đã chết lặng, thực ra lần này cậu cũng không mang bất cứ mong đợi nào, ai ngờ gene của cậu lại có thể tăng lên cấp C, việc này gây chấn động quá lớn, lớn tới nỗi đến bây giờ Phi Thần vẫn thường xuyên có cảm giác không chân thật.
Vì vậy giờ phút này gặp lại Bạch Thời, nghe người nọ hỏi anh cậu sao rồi, Phi Thần im lặng hai giây mới hoàn hồn, nhẹ giọng đáp: “Anh ấy gặp phải một việc.”
Bạch Thời thăm dò: “Rất nghiêm trọng?”
Phi Thần ừ, thấy anh mình đã quay lại, tự động im lặng.
Phi Minh đặt nước lên bàn trà, nhìn về phía Bạch Thời, kể qua sơ về thân thế của mình. Bạch Thời không ngờ y lại có thể thoải mái khai báo với họ như vậy, sửng sốt nửa giây, hỏi y có tính toán gì không.
Phi Minh im lặng.
Từ trước tới nay y vẫn luôn coi trọng tình thân, mặc dù không thích sao Mê Điệt, cũng muốn đổi hoàn cảnh sống, nhưng dù sao Rachael cũng là cha của y, đã vậy bây giờ lại bệnh nặng… Y im lặng một lát, nhìn về phía em trai và Bạch Thời, hỏi ý kiến của họ.
Phi Thần suy nghĩ, trước kia những việc ca ca làm đều là vì cậu, cậu có thể tranh đấu hoặc khích lệ vài cậu, nhưng lần này là việc riêng của anh, còn liên quan tới cha ruột, cậu không thể chi phối anh, nghĩ xong thì nói: bất luận anh quyết định như thế nào, em cũng đứng về phía anh.
Bạch Thời thì vừa mừng vừa lo: “Vì sao lại hỏi em?”
Phi Minh lãnh đạm đáp: “Về sau anh phải đi theo cậu.”
Hào quang của nam chính lập tức tỏa sáng, Bạch Thời cảm động sâu sắc, nghĩ thầm thời buổi này những người thủ tín thật đáng quý, nhưng xét theo lý trí thì chắc là Phi Minh thấy nhân phẩm của cậu cũng được, nếu như đổi thành nhân vật chuyên làm chuyện xằng bậy, có khi người này sẽ nghĩ lại cũng nên, dù sao Phi Minh cũng không giống kiểu người mù quáng.
Bạch Thời cũng không muốn chĩa mũi vào việc nhà của người ta, tỏ vẻ tôn trọng quyết định của đối phương, nhưng nếu chọn tiếp quản gia nghiệp, tốt nhất nên báo cho họ một tiếng, họ còn phải tìm người thay thế.
“Không đâu.” Phi Minh trả lời, “Anh đã đáp ứng sẽ thi đấu cùng các cậu, bất kể thế nào cũng phải đi.”
Bạch Thời yên tâm, ngồi trong chốc lát không quấy rầy y nữa, nhanh chóng cáo từ.
Phi Thần kịp thời gọi họ lại, chần chừ một chút, nhìn đại ca nhà mình, người nọ hiểu tính cậu rất rõ, ngồi xuống bên cạnh: “Có gì cứ nói đi, không cần bận tâm tới anh.”
“Là về cha của anh…” Phi Thần chậm rãi phỏng đoán.
Chắc chắn gần đây Rachael vẫn luôn theo dõi, đương nhiên cũng biết đoạn thời gian trước Lam và Bạch Thời có ghé thăm, mà họ vừa đi ca ca lại muốn từ chức, có lẽ ban đầu lão sẽ không trực tiếp liên hệ hai chuyện này lại với nhau, nhưng gần đây ca ca tắt máy, Bạch Thời và Lam lại tới nhà lần nữa, rất có thể lão sẽ đoán việc ca ca từ chức có liên quan tới họ.
Rachael là cha ruột của ca ca, tuy rằng sẽ để tâm tới cảm nhận của ca ca mà nương tay với họ, nhưng dù sao Rachael cũng đã làm lão đại bao năm như vậy, ai biết lão có biện pháp giải quyết khác không.
Phi Thần khẽ nói: “Cho nên gần đây các anh chú ý một chút, vì lý do an toàn, hoặc là chuyển nơi ở, hoặc là tới câu lạc bộ trước, như vậy sẽ đảm bảo hơn.”
Phi Minh cũng biết Rachael rất nhiều thủ đoạn, y không muốn hai bên nảy sinh xung đột, liền nhìn về phía họ.
Bạch Thời gật đầu nói đã biết, đi về cùng Lam. Cậu tỏ vẻ mình bình tĩnh lắm, bởi vì trước khi tới đây cậu đã báo cáo với đại ca rồi, đại ca thản nhiên nói rằng có thể đi, thế nên Bạch Thời rất yên tâm.
Dạo gần đây, càng ngày Bạch Thời càng cảm thấy người nào đó đang làm đại sự, không nén nổi tò mò mà hỏi: “Anh nói đến cùng thì đại ca định làm gì?”
“Ai biết, dù sao cũng không bất lợi cho chúng ta.” Lam cười cười, “Cậu nói nếu Phi Minh tiếp nhận địa bàn của Rachael thì sao?”
Thân là tiểu đệ của nhân vật chính ấy mà, thì hẳn là… Đúng không? Bạch Thời đáp lại bằng một câu hàm hồ, nhanh chóng lên xe.
Lúc này Tống Minh Uyên đang ngồi trong nhà Rachael.
Khuôn mặt Rachael hiện rõ bệnh trạng, nhưng nụ cười vẫn như xưa: “Không ngờ lão đại khu Đông lại là một người hoàn toàn khác, còn trẻ như vậy, vừa nhìn đã thấy tương lai sáng lạn.”
“Quá khen.”
Gần đây, Rachael vẫn luôn quan sát những thế lực mới này, cũng sớm nhìn ra thủ đoạn của lão đại khu Đông phi thường lợi hại, nếu như không có bất ngờ xảy ra, chắc chắn tương lai có thể trở thành nhân vật hô phong hoán vũ, lão có lòng muốn kết giao nên mới ra gặp mặt, nhưng chính lão cũng không biết mục đích người này đột nhiên ghé thăm.
Tống Minh Uyên không muốn tốn thời gian, ra hiệu bảo thuộc hạ đưa tới một phần hợp đồng.
Rachael cúi đầu xem xét, phát hiện đây là một hợp đồng thi đấu mà câu lạc bộ chuẩn bị cho Phi Minh, ý cười nơi đáy mắt đóng băng: “Có ý gì?”
“Hắn vẫn chưa xem qua, tôi cảm thấy nên để cho ông biết trước, bởi vì câu lạc bộ này là của tôi.” Tống Minh Uyên nhìn về phía lão, “Ngoài ra, em trai của hắn đã được huynh đệ của tôi chữa trị, không tin có thể điều tra.”
Ánh mắt Rachael lạnh lẽo, cũng hiểu Tống Minh Uyên sẽ không bịa đặt ra một lời nói dối dễ vạch trần như vậy, hẳn phải là sự thật, lão nhìn chằm chằm vào anh: “Cho nên?”
“Hắn muốn đi thi đấu cùng em trai tôi, trong thời gian ngắn cũng sẽ ở cùng với chúng tôi, tôi tin mọi người sẽ chung sống rất hòa hợp.” Tống Minh Uyên chậm rãi nói, “Mà tôi tới đây tìm ông để thương lượng một sự kiện, nói thẳng, tôi sẽ cải tổ lại nơi này, nhưng chỉ dựa vào bản thân tôi sẽ tốn thêm chút sức lực, cho nên tôi và ông hợp tác, tôi cam đoan sẽ không động chạm vào thế lực của ông.”
Rachael không ngờ người này lại thẳng thắn như vậy, hơi giật mình, đúng là lão tin người này có khả năng để làm như vậy, còn câu cuối cùng… Lão hỏi: “Tôi dựa vào cái gì để tin cậu.”
Giọng điệu của Tống Minh Uyên rất chắc chắn: “Dựa vào ông là cha của Phi Minh.”
“Nó nói?”
“Không, đoán.”
Rachael không để ý, dù sao đã ngửa bài rồi, lão cũng không muốn che đậy nữa, quay trở lại đề tài vừa rồi: “Nó là con của tôi và việc tôi tin cậu có liên quan gì đến nhau.”
“Hắn là con trai độc nhất của ông, thế lực của ông sẽ giao lại cho hắn.”
Rachael không nói không rằng, tiếp tục nhìn anh.
“Người chữa trị cho Phi Thần là em trai tôi, chắc ông cũng hiểu rõ tính cách của con mình, hắn đã thề, hơn nữa đã quyết định sau này sẽ đi theo em tôi, nếu như tôi thật sự muốn động tới thế lực của ông, hoàn toàn có thể đợi sau khi hắn lên nắm quyền thì thông qua em trai mình chậm rãi thôn tính, hoặc là dứt khoát để chính em tôi tiếp nhận thế lực đó, như vậy càng dễ hơn, không phải sao.”
Rachael nheo mắt lại, suy nghĩ đầu tiên là muốn thủ tiêu ngay đứa em trai kia đi, nhưng nhìn về phía người trước mặt, lão biết nếu mình thật sự ra tay, có lẽ người này sẽ lập tức đưa Phi Minh xuống chôn cùng, đã vậy, lão cũng không thể giết chết người này được, bởi vì theo phỏng đoán từ cách làm việc của người này, nếu dám đến đây chắc đã chuẩn bị hết mọi trường hợp xấu nhất rồi.
Rachael hỏi: “Cậu không động, nhưng em trai cậu thì sao? Chẳng lẽ cũng không cần?”
“Cậu ấy không phải là người ở sao Mê Điệt, sau này sẽ đi học, không ở lại đây lâu, riêng chuyện này ông không cần phải lo lắng.” Tống Minh Uyên dừng một chút, “Nói thẳng hơi khó nghe, nhưng Phi Minh đã đi theo em tôi rồi, nếu thằng bé thật sự muốn, cần gì phải hao tổn tâm trí mà nuốt một lần nữa?”
Rachael im lặng, không thể phủ nhận rằng người này nói rất đúng, quan trọng nhất là lão đã không còn nhiều thời gian.
Nếu là lúc trước, rất có thể lão sẽ đánh đứa con trai kia một trận, sau đó chậm rãi giải quyết sạch sẽ đám người này, mở cho con mình một lối đi vững chắc, nhưng bây giờ… Lão vừa chết, tình thế nhất định sẽ loạn hơn, sau khi Phi Minh nắm quyền phải xử lý rất nhiều thứ, hơn nữa y tuyệt đối không phải là đối thủ của người đang ngồi đối diện kia.
Huống chi tâm trí của con lão đã đứng về phía đám người này, cho dù bây giờ lão không đồng ý hợp tác, đợi sau khi lão chết, Phi Minh cũng sẽ đồng ý, có thể nói bây giờ hai bên đã lên cùng một con thuyền.
Người này thông báo cho lão trước là vì muốn lão đích thân ra một mệnh lệnh, để cho hai bên hợp tác tốt hơn.
Tống Minh Uyên thấy lão im lặng, chậm rãi nói: “Mặc dù hiện tại sao Mê Điệt rất loạn, nhưng có nhiều cơ hội, theo như tôi biết thì gần đây ông đang chỉnh đốn nội bộ, chẳng phải chính ông cũng muốn lúc Phi Minh nắm quyền có thể ổn định hơn, mà không phải bị thế lực khác công kích chiếm đoạt sao, nhưng ông thật sự cảm thấy Phi Minh có thể là đối thủ của mấy lão hồ ly kia ư?”
Rachael im lặng ngồi xuống, không trả lời.
Tống Minh Uyên nhìn lão: “Sao, ông muốn đặt hy vọng vào tôi, để tôi cải tổ và tẩy rửa đám tổ chức nhìn chằm chằm như hổ rình mồi kia, tiện thể sau này sẽ che chở người của ông, hay là muốn chờ Phi Minh lên nắm quyền, để hắn tự đối mặt với đủ loại nguy hiểm có thể phát sinh bất cứ lúc nào?”
Rachael chậm rãi thở dài một tiếng, đúng lão lão vẫn luôn lo lắng con mình không đánh lại đám hồ ly kia, còn không bằng kéo đồng minh cho y từ trước, như vậy dù Phi Minh có muốn đi thi đấu hoặc như lần trước y nóimuốn nhập ngũ, thì ở đây cũng có người trông coi.
Lão chậm rãi nhả từng từ: “Thành giao, hy vọng cậu có thể tuân thủ lời hứa.”
“Tôi hiểu rồi.” Tống Minh Uyên bình tĩnh đáp, bắt tay với lão.
Thượng tá đứng phía sau nhìn thiếu gia nhà mình, trong lòng vô cùng kinh ngạc, hắn biết rõ với năng lực của thiếu gia hoàn toàn có thể khống chế toàn bộ thế giới ngầm trên sao Mê Điệt, nhưng bây giờ anh lại bỏ qua một thế lực lớn như vậy, quá kỳ lạ, chẳng lẽ thiếu gia nghĩ sẽ có một ngày anh gặp chuyện không may, nên muốn chừa cho huynh đệ của mình một đường lui? Chỉ là… Tại sao phải làm vậy?
Tống Minh Uyên không biết suy nghĩ trong đầu thuộc hạ, anh nhanh chóng thương lượng với Rachael những chuyện sau này rồi cáo từ.
Tình thế trên sao Mê Điệt dần dần sáng sủa hơn, hình như lão đại tân nhiệm của khu đông đã thành tập được một tổ chức tình báo vô cùng lợi hại, bây giờ đột nhiên ra tay, mấy gia tộc uy tín lâu năm lại có thực lực đã dần dần suy sụp chỉ trong một thời gian ngắn, đa số đều bị người nọ chiếm đoạt, gần như toàn bộ địa bàn của Barlow cũng rơi vào tay người này, lão đại khu Đông tạm thời đứng trên đầu sóng ngọn gió, trở thành vị lão đại thứ ba tân nhiệm của sao Mê Điệt.
Thời điểm mọi người ở đây sống trong lo lắng, một tin tức động trời lại được truyền ra —— Rachael chết bệnh, giao toàn bộ gia sản cho con trai độc nhất.
Quần chúng bùng nổ, không hiểu vì sao Rachael lại đột nhiên có một đứa con trai, mọi ngươi đều đưa cổ qua hóng, sau đó họ nhìn thấy Phi Minh mặc đồ đen đứng ở vị trí người nhà, tất cả đều khiếp sợ.
Tin tức lan truyền rất nhanh, một vài thế lực bị lão đại khu Đông đánh tan còn sót lại cảm thấy Phi Minh quá non, lập tức chuyển mục tiêu về phía y, thuộc hạ cũ mà Rachael chưa kịp dọn dẹp cũng bắt đầu rục rịch, chuẩn bị liên hợp lại đuổi Phi Minh xuống đài, nhưng bọn chúng còn chưa kịp động thủ thì đã bị lão đại khu Đông và Phi Minh cùng bắt tay dọn sạch.
Quần chúng lại khiếp sợ, hai người này liên thủ với nhau rồi, đám thế lực còn sót lại kia biết điều hơn hẳn, không dám đi gây sự với họ nữa, tình thế sôi trào trên sao Mê Điệt dần dần bình tĩnh, dường như chẳng mấy chốc nữa bão tố cũng sẽ tan.
Vì đợi Phi Minh, Bạch Thời kéo dài thời hạn báo danh đến tháng cuối cùng, cho tới hôm nay mới xuất phát.
Rachael để lại cho Phi Minh rất nhiều tâm phúc, một người trong số đó phụ trách phụ tá y, bây giờ Phi Minh muốn dẫm em mình rời đi, quyết định ném hết sự vụ cho người này.
Tống Minh Uyên tin tưởng vào năng lực của thuộc hạ, anh đã tháo gỡ hết cục diện gian nan nhất, còn lại họ có thể toàn quyền chỉ huy, cũng chuẩn bị đi theo.
Vì vậy một nhóm người bước lên phi thuyền, chậm rãi rời khỏi sao Mê Điệt, xuất phát tới hành tinh đặt câu lạc bộ.
Gần đây rất nhiều chuyện xảy ra, Bạch Thời cứ có cảm giác mình đã quên một thứ gì đó rất quan trọng, cậu trầm tư cả quãng đường, chậm rãi đi theo đại ca vào câu lạc bộ.
Mấy vị quản lý đứng đợi từ sớm, vừa thấy đã nhiệt tình mời họ vào trong, Phi Thần vẫn chưa khỏe hẳn, Phi Minh dẫn em trai tới phòng nghỉ, những người còn lại đi theo quản lý tới gặp mấy đồng đội đã tới trước.
Bạch Thời vừa nghe đến đây, trái tim nhỏ bỗng đập thình thịch, cuối cùng mới nhớ ra mình đã quên điều gì, giữ nguyên bản mặt vô cảm rúc rúc vào phía sau.
Lam nhìn cậu một cái: “Em trai, sao thế?”
Tống Minh Uyên nghe vậy cũng quay đầu lại, nhìn về phía người nào đó, vị quản lý kia khẽ giật mình, đồng loạt nhìn sang.
Mịa, tui sẽ nói cho mấy người biết là tui đã quên không báo rằng mình và Trì Tả quen biết từ trước sao? Bạch Thời im lặng nửa giây trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người, vừa liếc qua đã thấy tấm biển treo bên ngoài hành lang, lập tức nói: “Em muốn đi vệ sinh.”
Cậu nói xong cũng không để ý tới phản ứng của họ, xoay người bỏ chạy, nhưng còn chưa kịp bước vào, bên trong đã có một người bước ra, người này sở hữu tướng mạo rất tuấn lãng, mang theo hương vị ấm áp như ánh mặt trời, chính là Trì Tả.
Bạch Thời: “…”
Trì Tả nhìn thấy cậu, lập tức trợn tròn mắt: “Cậu… Cậu là…”
Trái tim yếu đuối của Bạch Thời lại hẫng một nhịp, chỉ muốn lao ngay tới bịt miệng bạn nhỏ kia, nhưng cậu vừa nhúc nhích, Trì Tả đã ôm trầm lấy cậu, kích động hét lên: “Cẩu Đản! Cuối cùng tớ cũng tìm thấy cậu rồi!”
Bạch Thời: “…”
Lật bàn, mẹ nó, cục gạch ở đâu? Dây thừng ở đâu? Ông đây muốn giết chết thằng nhãi này rồi đi tự sát! Đừng có cản tui! Tất cả đừng có cản tui! Tui không muốn sống nữa!
“Hai đứa quen nhau? Em gọi A Bạch là gì?” Lam cười cười chen vào hỏi.
Bạch Thời với nét mặt vô cảm đẩy người nào đó ra, quay đầu bỏ chạy, bởi vì hoảng hốt cho nên vừa chạy được mấy bước đã đâm vào ngực Tống Minh Uyên, cậu đẩy anh ra, tiếp tục bỏ chạy.
Đáy mắt Tống Minh Uyên lóe lên ý cười, duỗi tay túm sau cổ bạn nhỏ kia, ôm vào trong lòng, vuốt vuốt an ủi: “Được rồi, đừng giận dỗi.”
“… Em không có giận dỗi.”
“Vậy em làm sao?”
Bạch Thời im lặng.
Lúc này Trì Tả đã kịp ngộ ra, vội vàng chạy tới, dùng cặp mắt đỏ ửng nhìn cậu: “A Bạch, A Bạch, tớ vừa kích động lỡ nói hớ rồi…”
Ông biết ngay là mi sẽ như vậy mà! Bạch Thời nhìn Trì Tả, trái tim dần dần bị cảm giác đoàn tụ sau bao ngày xa cách chiếm trọn, cuối cùng dùng cánh tay run run vỗ vai Trì Tả.
Oắt con, ngoại trừ việc này thì mi còn hại ông phải dùng một cái ID rất mất mặt, con mẹ nó, tên tuổi anh hùng cả đời của ông đều bị hủy trong tay mi sao?! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.