Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 55

Nhất Thế Hoa Thường

09/07/2017

Chương 056: Khai mạc

Tống Minh Uyên và mấy vị quản lý đã sớm biết về cái tên khác của Bạch Thời, còn Phi Minh vừa đưa em trai mình tới phòng nghỉ trước, bởi vậy hiện tại cũng chỉ có thêm một người biết được sự thật phũ phàng này, là Lam.

Bạch Thời chấp nhận sự thật trong thời gian rất ngắn, hơi bình tĩnh lại, nghĩ thầm dù sao thế này cũng còn hơn Trì Tả gọi tên cậu trước toàn đội, làm người nên biết đủ.

Cậu yên lặng dỗ dành bản thân xong xuôi, quay ra dò xét Trì Tả.

Ưu thế về gene lại được thể hiện rõ, hơn ba năm không gặp, người này đã cao hơn cậu nửa cái đầu, làn da vẫn mang màu rám nắng khỏe mạnh, lúc cười rộ lên thì vừa ấm áp vừa đẹp trai, đúng là kiểu người khiến người ta nhìn vào đã thích.

Bạch Thời nhớ tới đứa trẻ đã từng nhìn cậu đầy lo âu, khi thì cười khoa đầu cậu, kéo cậu cùng đi tắm, trước khi chia ly thì ôm cậu khóc nức nở, thút thít nói muốn vào trường quân đội cùng cậu cơ, cảm xúc chợt dâng trào, đưa tay vỗ vỗ vai Trì Tả.

Mắt Trì Tả đã đỏ ửng, tâm trạng kích động vẫn chưa nguôi, nhưng hiển nhiên là trưởng thành hơn nhiều rồi, vẫn cố nhịn không òa khóc, Trì Tả cầm tay Bạch Thời xoa xoa, không nhịn được mà thốt lên “Mấy năm qua cậu với ông nội đi đâu thế”, “Tớ về nhà mới phát hiện hai người đã đi”, “Tớ mua cho hai người nhiều thứ lắm, nhưng hỏng mất rồi”, “Hai người sống có tốt không, mỗi lần nghỉ tớ đều chờ cậu và ông nội”, “Tớ chỉ sợ nhỡ hai người gặp chuyện không may, bây giờ nhìn thấy cậu, cuối cùng cũng yên tâm rồi, ông nội đâu”, vân vân… Một đống câu hỏi.

Bạch Thời kiên nhẫn trả lời từng câu, không nhắc tới những gì xảy ra trên sao Mê Điệt, chỉ nói tới nơi khác huấn luyện, ông nội có chuyện phải làm, không biết bao giờ mới trở về, ông dặn chúng ta phải thi đấu cho tốt.

Trì Tả gật gật đầu, lại hỏi thêm vài câu về Trì Hải Thiên, sau đó nói chuyện phiếm với Bạch Thời, như là “Hóa ra cậu cũng thi đấu, chúng ta còn cùng một đội nữa, thật tốt quá”, “Hình như cậu và ông nội đã sớm biết tớ sẽ thi đấu, tại sao lại thế”, “Cái gì? Anh ấy nói thật sao? Anh ấy là Lam Sí, cậu… cậu là Tiểu Nhị Hóa?!”, “Ôi trời ơi… A Bạch, cậu lại trở nên mạnh như vậy! Tớ biết ngay cậu sẽ làm được mà!”, “ID của tớ là Tiểu Bạch Đản, à đúng rồi, cậu đã sớm biết, rõ càng cậu nhỏ hơn tớ, sao lại bảo tớ gọi cậu là anh chứ, ai đặt tên ID cho cậu thế, ông nội hả?”

Bạch Thời cố giữ nét mặt vô cảm: “… Đủ rồi, im lặng.”

Lam vẫn luôn đi theo bên cạnh, cười nhiều tới nỗi toàn thân muốn nhũn ra, cảm thấy ngần này đã đủ vui hết cả tháng rồi đấy. Mặc dù Tống Minh Uyên cũng cảm thấy rất buồn cười, nhưng nhìn cặp mắt nhỏ ngốc manh của Bạch Thời, không đành lòng kích thích cậu, cũng rất tốt bụng không bỏ đá xuống giếng.

Các tuyển thủ đều có mặt trong phòng họp, đám Bạch Thời chẳng mấy mà đã tới, ngoài những học sinh của học viện Bell thì ở đây còn có vài người nữa, quản lý giải thích nói giới hạn đã tăng lên mười lăm người, cho nên tìm hơi nhiều, dù sao có một số tuyển thủ vẫn còn là học sinh, nhỡ trong trường có chuyện gì cần về gấp, khi ấy thi đấu sẽ căng thẳng lắm.

Bạch Thời và Lam cũng biết những người này chính là tuyển thủ dự bị, đương nhiên không có ý kiến, ừ một tiếng rồi tìm chỗ ngồi xuống. Bạch Thời đưa mắt nhìn Trì Tả: “Cậu thì sao? Chạy tới đây thế này trường học có nói gì không? Không phải học viện Thiếu Niên quản lý rất nghiêm à?”

Trì Tả trả lời rằng không sao, bởi vì chương trình học cơ bản cậu đã tự học xong hết, có tới lớp hay không cũng không đáng kể, việc cậu thi đấu Liên Minh được các giáo sư giơ hai tay tán thành luôn, chỉ dặn dò nhớ trở về tham gia lễ tốt nghiệp là được, Trì Tả đã tính đoán, thời gian vừa đủ đánh một mùa giải, cho nên dù họ có tiến được vào vòng trung kết thì cậu cũng không gặp phải tình huống bị tụt lại phía sau.

Bạch Thời biết rõ cái gọi là buổi lễ đó cũng chính lúc là giải cơ giáp được thành chủ tổ chức, khi ấy nam chính cũng sẽ xuất hiện, còn tiện thể hành hạ đám pháo hôi “thanh mai trúc mã” nữa cơ mà.

Nghĩ xong cậu cũng minh bạch cốt truyện sau khi giải đấu cơ giáp kết thúc, trong lòng an tâm không ít.

Phi Minh thu xếp cho em trai xong xuôi là tới ngay, lạnh lùng gật đầu với mọi người, coi như chào hỏi.

Tống Minh Uyên ngồi ở vị trí đầu tiên, nói vài lời mở đầu đơn giản, nhanh chóng ném công tác chủ trì cho quản lý. Các vị quản lý đã sớm liệu được sự việc sẽ tiến triển như vậy, liền tươi cười mời các tuyển thủ tự giới thiệu và làm quen.

Tất cả các tuyển thủ ngồi đầy đều đã nghe nói tới tên của Lam Sí và Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa, cũng biết họ chưa đầy mười tám tuổi, nhưng không ngờ Bạch Thời lại nhỏ như vậy, đồng loạt khiếp sợ.

Bạch Thời ngồi yên lặng tại chỗ, trong tai tràn vài toàn những từ “Tiểu Nhị Hóa”, “Tiểu Nhị Hóa”, “Tiểu Nhị Hóa”, cậu không nén nổi suy nghĩ bay tới hình ảnh sau này giành được quán quân rồi, các fan của cậu đồng loạt gào to cái tên này, cảm thấy không thể yêu thương nổi mà, yên lặng nhìn đại ca, nghĩ thầm người này lợi hại lắm, liệu có thể nói với ủy ban hành chính cho phép cậu đổi tên không?

Tống Minh Uyên nhận được ánh mắt của bạn nhỏ nào đó, đoán là cậu không muốn ngồi đây thêm nữa, liền bảo quản sự mau chấm dứt, để họ đi nghỉ ngơi trước.

Tòa nhà câu lạc bộ được chia làm lầu trước và lầu sau, chính giữa dùng hành lang làm bằng thủy tinh trong suối để kết nối, vừa nhìn đã thấy rất đẹp và hoành tráng, lầu trước là văn phòng và nơi huấn luyện, lầu sau là chỗ ở của các tuyển thủ, trong đó có đầy đủ tiện nghi, ở rất thoải mái.

Bạch Thời quyết tâm rồi, trong thời gian thi đấu này phải canh chừng đại ca thật chặt, tránh cho anh nghĩ quẩn lại lao tới cùng chết với nhân vật phản diện, vậy là trước khi đi phải hỏi phòng anh ở đâu, sau đó biết được ngay cạnh phòng mình, trong lòng hơi yên tâm, đi theo đoàn người về phòng.

Quan hệ của họ với mấy người ở học viện cũng không tệ, tụ lại chơi đùa một lát, mấy người kia biết họ vừa đáp xuống, có lẽ đang mệt mỏi, vì vậy không quấy rầy họ nữa, đồng thoạt rời đi.

Trì Tả vẫn ở lại giúp Bạch Thời dọn đồ đạc. Bạch Thời nhìn cậu, nhớ tới việc sau khi biết ID của người, người này còn hỏi ai đặt cho, hoàn toàn không đề cập tới những chuyện thừa thãi khác, bộ dạng vô cùng bình tĩnh, cố nhịn một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Tiểu Tả, cậu không thấy cái ID kia của tớ rất gì gì đó hả?”

“Hở? Không có.” Trì Tả ngơ ngác một chút, “A Bạch, cậu nhớ lại tên cậu lúc trước đi.”



Bạch Thời: “…”

Cũng phải thôi, bị gọi là Cẩu Đản bao năm như vậy, còn suýt nữa thì tên là Cẩu Thặng, cậu còn gì tên mà không dám đặt chứ! Bà nó, đây đúng là vết đen cả đời mà!

“A Bạch?”

“… Không, không có việc gì đâu.” Bạch Thời bị đả kích quá nhiều, thu dọn xong xuôi nói mình cần nghỉ ngơi, sau đó chui vào trong chăn, bắt đầu phiền muộn trồng nấm.

Lúc này Tống Minh Uyên đang ứng phó với các vị quản lý, nguyên nhân là vấn đề thân phận của Phi Minh.

Mấy vị quản lý quả thực chỉ muốn thổ huyết, trong lòng đoán chừng mạch suy nghĩ của thiếu gia lại lên cơn rồi, vậy mà lại dẫn về một lão đại xã hội đen, họ run run rẩy rẩy hỏi: “Thiếu gia, cái này có khả năng được xét duyệt không?”

Nét mặt Tống Minh Uyên rất bình tĩnh: “Hắn không có tiền án, chưa từng phạm pháp, chỉ sống ở sao Mê Điệt mà thôi, cũng là công dân của đế quốc, có gì mà không thể?”

Mấy vị quản lý biết rõ một khi thiếu gia đã nắm chắc thì nhất định sẽ làm được, trái tim thấp thỏm cũng về vị trí cũ, cuối cùng sửa sang lại tài liệu một lần, chuẩn bị báo danh.

Tống Minh Uyên tiện tay mở ra, tìm được tờ tư liệu của Lam, thấy ô họ tên có ghi Lam Tiêu, hỏi: “Có tư liệu của cậu ta không?”

Quản lý dừng lại một chút: “Không có, thẻ chứng minh của cậu ấy là thật, nhưng có gì đó rất kì lạ, chúng tôi chỉ điều tra được thời gian đăng kí, hoàn toàn không tra được bối cảnh.”

Tống Minh Uyên trầm ngâm, có vẻ tâm trạng không tệ, chỉ nói tôi hiểu rồi, trả lại tư liệu cho họ, đứng dậy rời đi.

Hiểu cái gì? Chẳng lẽ thiếu gia đã nhận ra lai lịch của người ta hả? Mấy vị quản lý đưa mắt nhìn anh đi xa, nói thầm một tiếng thiếu gia thật lợi hại quá, đi theo anh là tiền đồ sáng lạn lắm nè, vì vậy càng chuyên tâm làm việc hơn.

Tống Minh Uyên rảo bước tới lầu sau, lúc này Lam vẫn ngồi bên ngoài nói chuyện phiếm với người khác, nhìn thấy anh thì vẫy vẫy tay chào người bên cạnh, bước nhanh hai bước cùng đi sóng vai với anh, tiến vào phòng Bạch Thời.

Ba người họ là cổ đông, lúc trước đã nói tên đội sẽ do họ quyết định, bây giờ sắp phải ghi danh rồi, họ cũng nên quyết định xong việc này. Lam nhìn Bạch Thời nằm trên giường, khẽ giật mình, nở nụ cười: “Em trai à, cậu sao hế?”

Bạch Thời không đáp, chỉ nhìn Tống Minh Uyên: “Đại ca, em có thể đổi lại ID không?”

Tống Minh Uyên hiểu rõ suy nghĩ của cậu, đáy mắt mang theo ý cười, ăn ngay nói thật: “Không đổi được.”

“Các anh không thấy cái hệ thống này quá kém thông minh hả?”

Lam cười giải thích: “Rất nhiều người đều đưa dị nghị, nhưng phía trên nói đổi tên sẽ làm ảnh hưởng tới bảng xếp hạng, khiến người xem không rõ ai là ai, cho nên kiên quyết không đổi, nếu cậu thật sự muốn đổi, trừ phi có thể tiến vào ban quản lý của họ.”

Vào ban quản lý cái quái gì chớ, trời lạnh quá đê, cứ để họ phá sản luôn cho rồi! Bạch Thời phẫn hận nghĩ, lại hỏi: “… Đổi tài khoản thì sao?”

“Cũng không được, tài khoản đã được khóa lại cùng thẻ chứng minh rồi.”

Bạch Thời yên lặng quay đầu, tiếp tục rúc vào trong chăn, bộ dạng “Cứ để tui tự sinh tự diệt, đừng ai để ý tới tui nữa”. Tống Minh Uyên ngồi bên giường lôi cậu ra ngoài, nói phải đặt tên đội. Bạch Thời phản ứng nửa giây, trả lời không chút nghĩ ngợi: “Tên là chiến đội Vương Giả.”

Mịa, ID đã thảm lắm rồi, tên đội phải khí phách bù lại! Như vậy thì về sau người ta nhắc tới mấy cái ID não lòng như Tiểu Nhị Hóa, Tiểu Bạch Đản, sẽ nói thêm “chiến đội Vương Giả” như một tiền tố, cậu nghe thấy sẽ thoải mái hơn ít nhiều.

Lam cười khẽ một tiếng: “Anh cứ tưởng cậu sẽ đặt là chiến đội Đản Đản chứ.”

Bạch Thời: “…”

Mi mới đản đản, cả nhà mi đều đản đản. Mẹ nó chớ, đều là huynh đệ, đừng có dẫm vào chân đau của tui có được không hả? Còn dẫm nữa có tin ông đây sẽ xắn tay áo lên cùng chết với mi không?



Lam nhìn bộ dạng của bạn nhỏ nào đó, không kích thích cậu nữa, cười nói: “Anh không có ý kiến, chỉ có điều tuy thời buổi này được tự do ngôn luận, nhưng ngang nhiên tự gọi mình là vương giả có phải quá liều lĩnh không? Còn nữa, cái tên này thật sự không tục hả?”

Tên gì mà tục? Nếu không thì đặt là Yêu Vĩ đi, tui nói ra mấy người có hiểu ý nghĩa không? Bạch Thời im lặng, chợt nhớ tới ở đế đô còn có một nhân vật phản diện, chắc bây giờ tên oắt kia đang nở mày nở mặt dữ lắm, có khi còn là một nhân vật không ai bì nổi, đúng là cái tên vương giả kia sẽ khiến gã cảm thấy châm chọc.

Nhưng còn biết đặt là gì nữa? Chiến đội Đại Thần? Chiến đội Vô Địch? Chiến đội Siêp Cấp? Càng nghe càng khiến người ta thổ tào có biết không? Hay chúng ta cứ đặt là chiến đội Ultraman đi! Cậu yên lặng suy nghĩ một lát, duyệt một lượt mấy thứ có vẻ khí phách, chần chừ nói: “Phượng Hoàng?”

Phượng Hoàng niết bàn, tương đương với trùng sinh, hi vọng ID của họ sẽ khiến người ta có một nhận thức mới, đừng chỉ để tâm tới ý nghĩ của nó.

Lam cười nói: “Chiến đội Phượng Hoàng, mặc dù vẫn hơi tục, nhưng cũng dễ nghe lắm, đại ca, anh thấy sao?”

Tống Minh Uyên ừ một tiếng, dứt khoát quyết định tên đội.

Hiện tại vẫn còn một tháng nữa mới tới ngày khai mạc, mặc dù thực lực của từng cá nhân không tệ, nhưng họ chưa đấu đoàn đội bao giờ, cần rèn luyện, cho nên mỗi ngày mọi người tới phòng huấn luyện từ sáng sớm để luyện tập.

Bạch Thời đã lên tới cơ giáp cao cấp, nhưng cơ giáp ở đây không giống với hiện thực, bởi vì hệ thống chưa đủ trình độ như cơ giáp cao cấp, cũng không thể lắp đặt lưới thần kinh, chỉ có thể tăng thêm độ phức tạp và độ linh hoạt so với cơ giáp trung cấp, với nền móng và khả năng thích nghi của Bạch Thời, nắm vững rất nhanh.

Từng ngày từng ngày trôi qua, mới đó mà đã tới ngày khai mạc, bởi vì có nhiều chiến đội ở rất xa, giải đấu cũng thuộc phạm trù online, bởi vậy nghi thức khai mạc được làm theo kiểu phát video trên trang web chính thức.

Ngày quay phim Bạch Thời mặc áo khoác có mũ màu đen, để tránh mất mặt, cậu còn đội mũ kín mít rồi rúc vào đằng sau, dù nghiếp ảnh gia khuyên thế nào, Bạch Thời cũng chỉ lộ ra một bên mặt lạnh lùng, giờ phút này còn thêm hiệu ứng trên video, nhìn có vẻ thần thần bí bí, cảm giác rất tốt, không hề nhị hóa chút nào!

Bạch Thời cảm thấy vui lắm, hài lòng rời mạng, quyết định về sau sẽ đi theo phong cách này.

Quản lý vừa đẩy cửa tiến vào, nhìn họ: “Chia tổ xong rồi, trận đầu đấu ở sân khách.”

Mọi người cùng đáp lại, tiếp tục huấn luyện, ba ngày sau thu dọn xong đồ đạc, bước lên phi thuyền bay tới sân khách, bắt đầu bước đầu tiên trong hành trình thi đấu Liên Minh.

————————

Tác giả phát biểu: lại có tiểu kịch trường.

Bạch Thời nắm tay: Phải canh chừng đại ca.

Tống Minh Uyên ăn cơm: A Bạch lại đây.

Bạch Thời: Vâng!

Tống Minh Uyên đi tắm: A Bạch lại đây.

Bạch Thời: … Vâng!

Tống Minh Uyên đi ngủ: A Bạch lại đây.

Bạch Thời: … Vâng!

Trì Tả: …

Trì Tả: Đây là em trai biết nghe lời ngốc ngốc đáng yêu của tui! Là của tui! Trả em trai lại cho tui!

Tống Minh Uyên: Bây giờ là của tôi.

Trì Tả: (╯‵□′ )╯︵┻━┻ Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook