Chương 8: Kí ức
Giai Ý Nhã Lâm
25/12/2024
Cô nhớ về những ngày xưa cũ. Trước đây cô từng có một cuộc đời bình thường như bao đứa trẻ khác. Tuy nhà họ An không cho cô tình mẹ trọn vẹn nhưng suy cho cùng mọi nhu cầu vật chất hay những thứ khác đều chẳng để cô thiếu thốn. Mọi thứ là đủ đầy. Cho đến năm cô lên 7, vô tình cô biết được bí mật qua bà vú. Bà ấy nói cô là đồ giả, nói cô không phải con cháu nhà họ An. Lúc đó thật sự cô rất đau lòng. Nhưng sau khi tiết lộ cho cô sự thật ấy thì bà ta cũng biến mất. Mãi sau này cô mới biết là nhà họ Phó giết người diệt khẩu.
Rồi khi lên 8 cô lần đầu tiên gặp Phó Tử Du. Năm ấy anh 13 tuổi. Ấn tượng đầu tiên chính là vẻ ngoài, sau đó là tính cách. Hắn nói cho cô nhiều thứ về thân phận của hắn và nói cho cô hiểu về thân phận của cô. An Nhu lúc ấy tuổi nhỏ mà lanh lợi, nhanh chóng hiểu được dụng ý của hắn nhưng lại vờ vĩnh giả ngốc. Sau này bà chủ nhà họ Phó - Phó Yên Linh tìm đến gặp thì cô mới thôi giả nai. Cho đến tận lúc chết cô vẫn còn nhớ câu mà bà Phó đã nói hôm ấy:
“Cô được sống trong nhà họ An tất cả là vì có nhà họ Phó chúng tôi. Nếu chúng tôi muốn cô làm chó thì cô phải làm chó. Cho cô làm người thì phải là người của nhà chúng tôi.”
Khi ấy bằng một cách nào đó cô thật sự đã ngoan ngoãn khắc sâu từng chữ vào trong tim. Sau đó cô và Phó Tử Du có nhiều dịp gặp nhau hơn. Khi hắn 15 cô 10. Hắn rời đi. Trao cho cô ngàn vạn lời hứa hẹn. Vì tin hắn, vì hiểu bản thân là con chó của nhà họ Phó nên cô đợi hắn.
Đã luôn đợi hắn suốt 12 năm.
Có người nói hắn sang trời Âu du học. Sau tuổi 17 hắn tập tành nhúng tay vào các phi vụ phạm pháp của nhà họ Phó. Sau khi có đủ lông cánh ngay lập tức ngang tàn phách lối. Liên tục làm những phi vụ rúng động đất trời. Thay đổi liên tục các quy tắc ngầm ở tuổi 20. Còn cô vẫn luôn ở đây đợi hắn. Chỉ chăm chú học bởi cô luôn nhận được chỉ thị của nhà họ Phó mọi lúc mọi nơi. Tai mắt nhà họ cứ như lũ rắn rết bám lấy vết chân của cô. Đến cùng trời cuối đất.
Sống mà như chết. Tự do mà như giam cầm. Cuộc sống như địa ngục nhưng cô lại không thể nói ra cho bất kì ai. Ngay cả ông cụ nhà họ An. Cô sợ họ sẽ lại bị giết như bà vú. Sợ họ bị giết như vợ của ông An. Cái chết của bà An Thẩm Tinh thật không đơn giản. Cô biết nhà họ Phó đã làm rất cả. Đứng sau thao túng.
Họ làm vậy để cô có một cái cớ hoàn hảo bước chân vào trạm nghiên cứu kia. Thế nhưng từ khi cô thành nghiên cứu sinh, họ không hề giao thêm bất kì chỉ thị nào mới. Chỉ có điều họ dặn cô
Phải tiếp cận được Thiệu Bác Văn và Lục Quân Thuỵ bằng mọi giá!
Cô hiểu mối thù của họ. Đầu tiên họ nuôi cô như chim hoàng yến là muốn cô tung cánh quyến rũ rồi giết chết một người đàn ông trong giới chính trị. Nhằm thâu tóm quyền lực về Phó Thị. Ông già nhà họ Phó muốn Phó Tử Du được ngồi vào ghế nghị sĩ sau đó nâng đỡ cho hắn lên các chức cao hơn. Nhưng nửa kế hoạch thì chị gái của hắn -Phó Ánh Như qua đời. Tin đồn nói rằng Phó Ánh Như bị Thiệu Bác Văn và Lục Quân Thuỵ cưỡng bức, giết chết rồi phi tang xác xuống sông. Vì thế họ đổi kế hoạch, ngấm ngầm cho An Nhu tham gia các lớp đặc huấn. Muốn mượn tay cô giết người trả thù.
Thật ra về mớ ân oán này cô chỉ nghe qua miệng của bà hai nhà họ Phó một lần. Chỉ một lần rồi sau đó họ chỉ hành động mà không nói gì thêm.
Đã có lúc cô nghĩ rằng mình sẽ trực tiếp xông vào doanh trại giết chết hai người họ rồi tự sát. Chấm dứt cuộc đời đau khổ. Khi ý định ấy lướt qua, cô bắt đầu ra sức chống cự các lệnh từ Phó thị. Nhưng rồi Phó Tử Du xuất hiện trước cửa hộp đêm năm cô 15 đã khiến cho cô từ bỏ ý định ấy. Biến về lại làm con chó cưng hết sức liếm chân nhà họ Phó lấy lòng. Bởi cô biết mình yêu Phó Tử Du và cô biết vì hắn cô có thể làm tất cả.
Nhiều lúc cô thấy mình như một con ngốc. Mang cuộc đời mình giao vào tay kẻ khác. Mà kẻ ấy còn chẳng phải kẻ tốt đẹp gì cho cam. Cô cũng thắc mắc tại vì sao nhà họ Phó không trực tiếp nhận cô làm con nuôi vậy có phải dễ dàng dạy bảo hơn hay không. Dù sao nhà họ nổi tiếng giàu có dù có nuôi thêm 10 An Nhu cũng không gặp tổn thất gì. Cớ sao lại để cô lại nhà họ An? Không phải việc ấy rủi ro hơn rất nhiều sao?
Hay họ tin rằng họ có thể huấn luyện cô thành một con chó trung thành? Một kẻ tận tâm tận mạng, liều mình vì nhà họ?
Những gì cô làm trong suốt 22 năm qua đã chứng minh rằng họ đúng. Nhưng như cô đã nói, lòng người thay đổi rất nhanh.
Có lẽ họ sẽ không bao giờ ngờ rằng con chó chung thành này sẽ quay lại cắn xé, giết cả nhà họ. Hoặc không thì sẽ đẩy cả nhà họ vào đường cùng. Sống không bằng chết. Không nữa thì sẽ phế đứa con trai quý báu của họ.
Những gì cô có thể làm vượt xa khỏi những gì họ có thể nghĩ. Ngay cả khi cô có thật sự lật mặt họ cũng chẳng thể trách cô.
Nếu Phó Tử Du đã tuyệt tình với cô thì đâu thể oán rằng cô vô ơn, mất nhân tính. Càng nghĩ càng thấy bản thân ngu ngốc. Càng chẳng hiểu sao mình lại dốc hết tâm can ra như vậy.
Trò đùa của họ có lẽ cô sẽ biến cô thành một con quỷ quay trở lại báo thù. Cũng có lẽ cô sẽ lặng lẽ cho qua. Không ai biết được. Người phụ nữ như cô, đâu phải sinh ra để người khác nắm thóp?
Rồi khi lên 8 cô lần đầu tiên gặp Phó Tử Du. Năm ấy anh 13 tuổi. Ấn tượng đầu tiên chính là vẻ ngoài, sau đó là tính cách. Hắn nói cho cô nhiều thứ về thân phận của hắn và nói cho cô hiểu về thân phận của cô. An Nhu lúc ấy tuổi nhỏ mà lanh lợi, nhanh chóng hiểu được dụng ý của hắn nhưng lại vờ vĩnh giả ngốc. Sau này bà chủ nhà họ Phó - Phó Yên Linh tìm đến gặp thì cô mới thôi giả nai. Cho đến tận lúc chết cô vẫn còn nhớ câu mà bà Phó đã nói hôm ấy:
“Cô được sống trong nhà họ An tất cả là vì có nhà họ Phó chúng tôi. Nếu chúng tôi muốn cô làm chó thì cô phải làm chó. Cho cô làm người thì phải là người của nhà chúng tôi.”
Khi ấy bằng một cách nào đó cô thật sự đã ngoan ngoãn khắc sâu từng chữ vào trong tim. Sau đó cô và Phó Tử Du có nhiều dịp gặp nhau hơn. Khi hắn 15 cô 10. Hắn rời đi. Trao cho cô ngàn vạn lời hứa hẹn. Vì tin hắn, vì hiểu bản thân là con chó của nhà họ Phó nên cô đợi hắn.
Đã luôn đợi hắn suốt 12 năm.
Có người nói hắn sang trời Âu du học. Sau tuổi 17 hắn tập tành nhúng tay vào các phi vụ phạm pháp của nhà họ Phó. Sau khi có đủ lông cánh ngay lập tức ngang tàn phách lối. Liên tục làm những phi vụ rúng động đất trời. Thay đổi liên tục các quy tắc ngầm ở tuổi 20. Còn cô vẫn luôn ở đây đợi hắn. Chỉ chăm chú học bởi cô luôn nhận được chỉ thị của nhà họ Phó mọi lúc mọi nơi. Tai mắt nhà họ cứ như lũ rắn rết bám lấy vết chân của cô. Đến cùng trời cuối đất.
Sống mà như chết. Tự do mà như giam cầm. Cuộc sống như địa ngục nhưng cô lại không thể nói ra cho bất kì ai. Ngay cả ông cụ nhà họ An. Cô sợ họ sẽ lại bị giết như bà vú. Sợ họ bị giết như vợ của ông An. Cái chết của bà An Thẩm Tinh thật không đơn giản. Cô biết nhà họ Phó đã làm rất cả. Đứng sau thao túng.
Họ làm vậy để cô có một cái cớ hoàn hảo bước chân vào trạm nghiên cứu kia. Thế nhưng từ khi cô thành nghiên cứu sinh, họ không hề giao thêm bất kì chỉ thị nào mới. Chỉ có điều họ dặn cô
Phải tiếp cận được Thiệu Bác Văn và Lục Quân Thuỵ bằng mọi giá!
Cô hiểu mối thù của họ. Đầu tiên họ nuôi cô như chim hoàng yến là muốn cô tung cánh quyến rũ rồi giết chết một người đàn ông trong giới chính trị. Nhằm thâu tóm quyền lực về Phó Thị. Ông già nhà họ Phó muốn Phó Tử Du được ngồi vào ghế nghị sĩ sau đó nâng đỡ cho hắn lên các chức cao hơn. Nhưng nửa kế hoạch thì chị gái của hắn -Phó Ánh Như qua đời. Tin đồn nói rằng Phó Ánh Như bị Thiệu Bác Văn và Lục Quân Thuỵ cưỡng bức, giết chết rồi phi tang xác xuống sông. Vì thế họ đổi kế hoạch, ngấm ngầm cho An Nhu tham gia các lớp đặc huấn. Muốn mượn tay cô giết người trả thù.
Thật ra về mớ ân oán này cô chỉ nghe qua miệng của bà hai nhà họ Phó một lần. Chỉ một lần rồi sau đó họ chỉ hành động mà không nói gì thêm.
Đã có lúc cô nghĩ rằng mình sẽ trực tiếp xông vào doanh trại giết chết hai người họ rồi tự sát. Chấm dứt cuộc đời đau khổ. Khi ý định ấy lướt qua, cô bắt đầu ra sức chống cự các lệnh từ Phó thị. Nhưng rồi Phó Tử Du xuất hiện trước cửa hộp đêm năm cô 15 đã khiến cho cô từ bỏ ý định ấy. Biến về lại làm con chó cưng hết sức liếm chân nhà họ Phó lấy lòng. Bởi cô biết mình yêu Phó Tử Du và cô biết vì hắn cô có thể làm tất cả.
Nhiều lúc cô thấy mình như một con ngốc. Mang cuộc đời mình giao vào tay kẻ khác. Mà kẻ ấy còn chẳng phải kẻ tốt đẹp gì cho cam. Cô cũng thắc mắc tại vì sao nhà họ Phó không trực tiếp nhận cô làm con nuôi vậy có phải dễ dàng dạy bảo hơn hay không. Dù sao nhà họ nổi tiếng giàu có dù có nuôi thêm 10 An Nhu cũng không gặp tổn thất gì. Cớ sao lại để cô lại nhà họ An? Không phải việc ấy rủi ro hơn rất nhiều sao?
Hay họ tin rằng họ có thể huấn luyện cô thành một con chó trung thành? Một kẻ tận tâm tận mạng, liều mình vì nhà họ?
Những gì cô làm trong suốt 22 năm qua đã chứng minh rằng họ đúng. Nhưng như cô đã nói, lòng người thay đổi rất nhanh.
Có lẽ họ sẽ không bao giờ ngờ rằng con chó chung thành này sẽ quay lại cắn xé, giết cả nhà họ. Hoặc không thì sẽ đẩy cả nhà họ vào đường cùng. Sống không bằng chết. Không nữa thì sẽ phế đứa con trai quý báu của họ.
Những gì cô có thể làm vượt xa khỏi những gì họ có thể nghĩ. Ngay cả khi cô có thật sự lật mặt họ cũng chẳng thể trách cô.
Nếu Phó Tử Du đã tuyệt tình với cô thì đâu thể oán rằng cô vô ơn, mất nhân tính. Càng nghĩ càng thấy bản thân ngu ngốc. Càng chẳng hiểu sao mình lại dốc hết tâm can ra như vậy.
Trò đùa của họ có lẽ cô sẽ biến cô thành một con quỷ quay trở lại báo thù. Cũng có lẽ cô sẽ lặng lẽ cho qua. Không ai biết được. Người phụ nữ như cô, đâu phải sinh ra để người khác nắm thóp?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.