Chương 7: Lần nữa gặp lại
Giai Ý Nhã Lâm
25/12/2024
Bỏ qua những ánh mắt thèm khát, An Nhu tiến thẳng vào khu phòng vip riêng mà cô cất công nhờ người đặt trước cả tháng. Suy cho cùng, cả thế giới ngầm đều biết đến sự tồn tại của Phó Tử Du. Và tất cả họ cũng biết bên cạnh hắn luôn có một Cẩm Thư An. Vì thế họ vì danh tiếng lừng lẫy của hắn mà nể cô vài phần. Người đặt cho cô căn phòng này là một anh lớn trong giới hộp đêm. Một tay trùm mại dâm.
Thật ra cô không quá muốn tiếp xúc với loại người này. Nhưng thật sự cô rất muốn trải qua sinh nhật ở đây. Bởi tại đây, lần đầu tiên cô gặp lại Phó Tử Du sau 7 năm hắn rời đi. Năm đó cô vừa bước vào cao trung. Khi vô tình đi qua nơi này, cô đã gặp lại hắn. Tuy chỉ là một cái lướt qua nhưng cô vẫn vì chuyện đó, vì lần gặp đó mà chờ hắn mãi đến bây giờ. Để có thể yêu và chớ Phó Tử Du 12 năm, An Mạn Nhu đã vịn vào vô vàn cái cớ. Thế mà khi quay lại, hắn vẫn không cần cô. Trùng hợp là khi ấy lại chính là sinh nhật năm 15 tuổi của cô. Vậy liệu năm nay, tại sinh nhật lần thứ 22, cô và hắn có thể lại lần nữa tương phùng hay không?
-Tiểu Nhu cậu mau ước đi.
Tuệ Tuệ và mọi người giục. Ánh mắt nhìn cô đầy mong chờ.
Khi cô mỉm cười và nhắm mắt lại, điều ước dần dần được tâm trí phát ra.
“Tôi ước gì Phó Tử Du và Cẩm Thư An có thể mãi mãi bên nhau. Có thể cùng dùng chung một tờ hôn thú.”
Cô đã ước như vậy trong tâm ý. Đã khao khát điều này cả chục năm nay. Điều cô khao khát cũng chính là ước mơ cả đời của Phó Tử Du. Chỉ là có lẽ nỗi hận thù trong hắn quá lớn. Lớn đến mức không thể vì cô mà buông bỏ. Không thể vì cô mà tha thứ. Vậy nên dù chung một khát khao, cô và hắn mãi vẫn chẳng thành một đôi uyên ương. Mãi vẫn không thể nắm tay tiến vào lễ đường.
Ngồi được một lúc, cô thấy ngột ngạt liền đứng dậy đi ra khỏi phòng. Dọc hành lang mọi thứ yên tĩnh. Trái ngược với vẻ ồn ào náo nhiệt bên trong các căn phòng riêng. Ánh đèn nhạt màu, toả ra chút ấm áp soi đường cho cô đến bên một lan can. Nhưng trước khi thật sự ra đó cô bỗng khựng lại. Ánh mắt trân trối nhìn về phía một cặp đôi đang không ngừng thân mật ở đó.
Cô nhận ra người đàn ông đó.
Người đàn ông đã có được cô. Người mà cô trút trọn tâm can để yêu thương.
Phó Tử Du.
Hắn đang ngấu nghiến đôi môi của một người đàn bà có thân hình nóng bỏng. Đôi tay của hắn di chuyển xuống, vén tà váy của cô ta lên và cô thấy hắn vuốt ve nơi đó. Những điều này, những hành động này chính là những gì hắn từng làm với cô.
Gì mà cả đời chỉ có mình em? Gì mà mơ mộng đến thiên trường địa cửu? Ngay giây phút này, cô thật sự ước mình có hàng nóng. Chỉ hận không thể bóp cò bắn chết hắn ta ngay bây giờ.
Nép vào một bên tường, cô thấy hắn quay người phụ nữ vào tường. Gấp gáp kéo mông cô ta ra sau, vén tà váy lên rồi đưa hàng của hắn vào. Mọi hành động đều thuần thục, đều nhanh nhẹn không một phút chần chừ. Và cứ thế cô đứng chết trân ở đó xem tận mắt hắn làm tình với một người khác.
Ngay khi hắn rút ra, cô quay đầu đi thẳng.
Ở nơi cô vừa đứng rơi lại một mặt dây chuyền. Đây là món quà hắn tặng cô. Giây phút này cho đến mãi mãi về sau cô cũng không cần nữa.
Bước về phòng tiệc, cô lấy túi của mình. Đoạn bước lên sân khấu nhỏ, nhẹ nhàng nói:
-Thật xin lỗi nhưng mình cần về lại trạm nghiên cứu gấp. Các cậu hãy ở lại vui chơi nhé. Mình đã gọi thêm rượu và một vài anh trai đến vui vẻ với các cậu. Xin thứ lỗi cho mình.
Các cô gái vui vẻ cười và hẹn lần sau gặp lại. An Nhu bước ra ngoài, thanh toán hoá đơn và ra ga tàu. Cô sẽ chấm dứt mọi thứ dây dưa giữa cô và hắn. Từ nay về sau chắc chắn sẽ không gặp lại.
Sau một đêm, cô có mặt tại trạm lúc 10 giờ sáng. Vì là giường nằm nên không quá mệt mỏi. Đàn chị Ân Tĩnh vừa nhìn thấy cô liền chạy đến nói liên tục:
-Tiểu Nhu à em biết không? Những ngày em đi, Thượng tá Thiệu thật sự ngày nào cũng đến trạm tìm chị để hỏi về em. Có vẻ anh ấy thật sự thích em đó.
-Sao anh ấy không trực tiếp nhắn tin cho em chứ? Chúng em có trao đổi liên lạc rồi mà?
Cô nhướn nhướn mày, hơi khó hiểu.
-Chị tưởng hai người chưa kết bạn liền đưa mã của em ra cho anh ấy. Nhưng em biết sao không. Anh ấy bảo đã kết bạn rồi nhưng thật sự ngại nhắn tin làm phiền em nên chỉ đànb tìm đến trạm. Mong thông qua chị có thể biết thêm chút ít về em.
Cô hơi bất ngờ rồi đáp lại một vài câu. Sau đó tìm đại một lý do để rút lui về phòng.
Nếu cô và Phó Tử Du không còn liên quan gì đến nhau nữa thì cô cũng chẳng cần thiết giả vờ với Thiệu Bác Văn làm gì. Nhưng trong lòng cô, vẫn có một điều gì đó không nỡ. Như thể trái tim đang muốn cho cô biết rằng trong cô không chỉ có hình ảnh Phó Tử Du mà còn có cả Thiệu Bác Văn. Nếu như vậy thật thì có hơi lăng nhăng không nhỉ?
-Em vừa về đến trạm. Chị Ân Tĩnh nói anh tìm em?
Cô gõ gõ vài dòng rồi gửi đi. Cứ tưởng anh là người bận rộn, có lẽ phải đến tối mới trả lời nên cô định ngủ một chút. Nhưng ngay lập tức điệm thoại có thông báo.
-Em có mệt không? Tối có thể gặp nhau chứ?
- Em không mệt. Tối mình có thể gặp nhau.
Cô trả lời anh. Trong lòng bất giác có một cảm giác phấn khởi, háo hức. Như đứa trẻ đang đợi được đi chơi.
-Được. Vậy 7 giờ tối anh sẽ qua trạm đón em.
-Vâng.
Tắt máy. Cô chìm sâu vào một miền kí ức xưa cũ. Tua lại những thước phim đã đóng hàng chục lớp bụi dày.
Thật ra cô không quá muốn tiếp xúc với loại người này. Nhưng thật sự cô rất muốn trải qua sinh nhật ở đây. Bởi tại đây, lần đầu tiên cô gặp lại Phó Tử Du sau 7 năm hắn rời đi. Năm đó cô vừa bước vào cao trung. Khi vô tình đi qua nơi này, cô đã gặp lại hắn. Tuy chỉ là một cái lướt qua nhưng cô vẫn vì chuyện đó, vì lần gặp đó mà chờ hắn mãi đến bây giờ. Để có thể yêu và chớ Phó Tử Du 12 năm, An Mạn Nhu đã vịn vào vô vàn cái cớ. Thế mà khi quay lại, hắn vẫn không cần cô. Trùng hợp là khi ấy lại chính là sinh nhật năm 15 tuổi của cô. Vậy liệu năm nay, tại sinh nhật lần thứ 22, cô và hắn có thể lại lần nữa tương phùng hay không?
-Tiểu Nhu cậu mau ước đi.
Tuệ Tuệ và mọi người giục. Ánh mắt nhìn cô đầy mong chờ.
Khi cô mỉm cười và nhắm mắt lại, điều ước dần dần được tâm trí phát ra.
“Tôi ước gì Phó Tử Du và Cẩm Thư An có thể mãi mãi bên nhau. Có thể cùng dùng chung một tờ hôn thú.”
Cô đã ước như vậy trong tâm ý. Đã khao khát điều này cả chục năm nay. Điều cô khao khát cũng chính là ước mơ cả đời của Phó Tử Du. Chỉ là có lẽ nỗi hận thù trong hắn quá lớn. Lớn đến mức không thể vì cô mà buông bỏ. Không thể vì cô mà tha thứ. Vậy nên dù chung một khát khao, cô và hắn mãi vẫn chẳng thành một đôi uyên ương. Mãi vẫn không thể nắm tay tiến vào lễ đường.
Ngồi được một lúc, cô thấy ngột ngạt liền đứng dậy đi ra khỏi phòng. Dọc hành lang mọi thứ yên tĩnh. Trái ngược với vẻ ồn ào náo nhiệt bên trong các căn phòng riêng. Ánh đèn nhạt màu, toả ra chút ấm áp soi đường cho cô đến bên một lan can. Nhưng trước khi thật sự ra đó cô bỗng khựng lại. Ánh mắt trân trối nhìn về phía một cặp đôi đang không ngừng thân mật ở đó.
Cô nhận ra người đàn ông đó.
Người đàn ông đã có được cô. Người mà cô trút trọn tâm can để yêu thương.
Phó Tử Du.
Hắn đang ngấu nghiến đôi môi của một người đàn bà có thân hình nóng bỏng. Đôi tay của hắn di chuyển xuống, vén tà váy của cô ta lên và cô thấy hắn vuốt ve nơi đó. Những điều này, những hành động này chính là những gì hắn từng làm với cô.
Gì mà cả đời chỉ có mình em? Gì mà mơ mộng đến thiên trường địa cửu? Ngay giây phút này, cô thật sự ước mình có hàng nóng. Chỉ hận không thể bóp cò bắn chết hắn ta ngay bây giờ.
Nép vào một bên tường, cô thấy hắn quay người phụ nữ vào tường. Gấp gáp kéo mông cô ta ra sau, vén tà váy lên rồi đưa hàng của hắn vào. Mọi hành động đều thuần thục, đều nhanh nhẹn không một phút chần chừ. Và cứ thế cô đứng chết trân ở đó xem tận mắt hắn làm tình với một người khác.
Ngay khi hắn rút ra, cô quay đầu đi thẳng.
Ở nơi cô vừa đứng rơi lại một mặt dây chuyền. Đây là món quà hắn tặng cô. Giây phút này cho đến mãi mãi về sau cô cũng không cần nữa.
Bước về phòng tiệc, cô lấy túi của mình. Đoạn bước lên sân khấu nhỏ, nhẹ nhàng nói:
-Thật xin lỗi nhưng mình cần về lại trạm nghiên cứu gấp. Các cậu hãy ở lại vui chơi nhé. Mình đã gọi thêm rượu và một vài anh trai đến vui vẻ với các cậu. Xin thứ lỗi cho mình.
Các cô gái vui vẻ cười và hẹn lần sau gặp lại. An Nhu bước ra ngoài, thanh toán hoá đơn và ra ga tàu. Cô sẽ chấm dứt mọi thứ dây dưa giữa cô và hắn. Từ nay về sau chắc chắn sẽ không gặp lại.
Sau một đêm, cô có mặt tại trạm lúc 10 giờ sáng. Vì là giường nằm nên không quá mệt mỏi. Đàn chị Ân Tĩnh vừa nhìn thấy cô liền chạy đến nói liên tục:
-Tiểu Nhu à em biết không? Những ngày em đi, Thượng tá Thiệu thật sự ngày nào cũng đến trạm tìm chị để hỏi về em. Có vẻ anh ấy thật sự thích em đó.
-Sao anh ấy không trực tiếp nhắn tin cho em chứ? Chúng em có trao đổi liên lạc rồi mà?
Cô nhướn nhướn mày, hơi khó hiểu.
-Chị tưởng hai người chưa kết bạn liền đưa mã của em ra cho anh ấy. Nhưng em biết sao không. Anh ấy bảo đã kết bạn rồi nhưng thật sự ngại nhắn tin làm phiền em nên chỉ đànb tìm đến trạm. Mong thông qua chị có thể biết thêm chút ít về em.
Cô hơi bất ngờ rồi đáp lại một vài câu. Sau đó tìm đại một lý do để rút lui về phòng.
Nếu cô và Phó Tử Du không còn liên quan gì đến nhau nữa thì cô cũng chẳng cần thiết giả vờ với Thiệu Bác Văn làm gì. Nhưng trong lòng cô, vẫn có một điều gì đó không nỡ. Như thể trái tim đang muốn cho cô biết rằng trong cô không chỉ có hình ảnh Phó Tử Du mà còn có cả Thiệu Bác Văn. Nếu như vậy thật thì có hơi lăng nhăng không nhỉ?
-Em vừa về đến trạm. Chị Ân Tĩnh nói anh tìm em?
Cô gõ gõ vài dòng rồi gửi đi. Cứ tưởng anh là người bận rộn, có lẽ phải đến tối mới trả lời nên cô định ngủ một chút. Nhưng ngay lập tức điệm thoại có thông báo.
-Em có mệt không? Tối có thể gặp nhau chứ?
- Em không mệt. Tối mình có thể gặp nhau.
Cô trả lời anh. Trong lòng bất giác có một cảm giác phấn khởi, háo hức. Như đứa trẻ đang đợi được đi chơi.
-Được. Vậy 7 giờ tối anh sẽ qua trạm đón em.
-Vâng.
Tắt máy. Cô chìm sâu vào một miền kí ức xưa cũ. Tua lại những thước phim đã đóng hàng chục lớp bụi dày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.