Chương 236: Bảo cậu ta nói xin lỗi!
Phi Điểu Bất Tuyệt
15/05/2021
Thấy ông cụ Vương nổi giận đùng đùng đi đến, sảnh dưới ầm ĩ lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Phàm bằng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, sau đó nhỏ giọng bàn tán.
“Quả báo đến nhanh thế, khi nãy đánh cháu trai của nhà họ Vương đã tay lắm, bây giờ thì bị dạy dỗ rồi”
“Hôm nay là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Vương, nhìn dáng vẻ tức xanh mặt của ông ấy, có khi nào tức đến mức xảy ra chuyện gì không?”
“Lần này có trò hay để xem rồi, nói không chừng người nhà họ Vương sẽ đánh hội đồng thằng nhóc kia đấy, người nhà họ Vương đều ra ngoài cả rồi, còn có rất nhiều khách quý đi theo nữa, đều là nhân vật lớn đó”
Người hóng hớt đều đợi xem trò vui, Vương Thục Vân và Cổ Họa Y thấy ông cụ Vương đi tới thì đều vội đứng lên.
“Ông nội, sao ông lại đến đây, ông mau ngồi xuống, đừng nóng giận” Vương Thục Vân thấp thỏm nói.
“Thục Vân, con qua đây! Con ở cùng với đồ vô ơn lòng lang dạ sói làm gì? Không thấy ông nội con giận đến mức nào rồi sao?
Vương Kim Hải quát lên với Vương Thục Vân, sau đó kéo Vương Thục Vân đến bên cạnh.
“Ông ngoại, ông nghe cháu nói, chuyện là.”
Cổ Họa Y muốn giải thích cho Lý Phàm, nhưng ông cụ Vương hoàn toàn không nghe lời Cố Họa Y nói, chỉ tức giận nhìn chằm chằm Lý Phàm, ông cụ Vương giới cao quái trượng đầu rồng trong tay, đánh về phía Lý Phàm.
Bịch!
Tiếng bị đánh nặng nề vang lên, quải trường đánh mạnh lên bả vai của Lý Phàm.
Lý Phàm hơi loạng choạng, sau đó cắn chặt răng không nói một tiếng..
“Cái đồ cầm thú này, ai cho cậu đánh cháu của tôi, sao cậu lại đánh cháu của tôi, tôi sẽ đánh lại cậu gấp mười gấp trăm lần!”
“Cậu làm bậy trên tiệc mừng thọ của tôi, trong mắt cậu có còn tôi không, có còn vương pháp không! Dạy dỗ cậu mấy câu cậu còn ghi hận, có phải cậu còn muốn đánh chết tôi cho hả giận không!”
“Cái tên vô dụng, không ăn bám thì cũng là gây chuyện, sao nhà họ Vương của tôi lại có một kẻ rác rưởi như cậu chứ, cậu không xứng bước vào cửa nhà họ Vương!”
Ông cụ Vương nóng nảy quát to, mỗi khi quát một câu sẽ dùng quái trượng đầu rồng đánh Lý Phàm một cái. Bịch bịch bịch. Tiếng đánh liên tục vang lên, Lý Phàm cắn răng chịu đựng, lúc này anh không thể giải thích cũng không thể phản kháng, vì đây là ông ngoại của Cố Họa Y. Nếu giải thích, phản kháng thì Cổ Họa Y sẽ khó xử, Lý Phàm sẵn lòng chịu đựng tất cả vì Cố Họa Y.
Mọi người hóng hớt đến nghiện, có thể nhìn thấy cảnh thú vị như vậy trong tiệc mừng thọ của ông cụ Vương, mọi người cảm thấy còn xuất sắc hơn cả phim bom tấn nữa.
“Ông cụ Vương đánh mạnh thật, nhưng thằng nhóc này cũng chịu đựng giỏi ghê, không ngờ chẳng kêu rên lấy một tiếng “Chó cắn người không sủa, tôi thấy thằng nhóc này không dễ trêu vào, nói không trừng đang ghi thù, sau này sẽ trả lại gấp bội đấy”
“Nghe nói người này là con rể của cháu ngoại ông cụ, chậc, lần này chuyện xấu trong nhà xem như nói hết cho bên ngoài rồi, nhưng bắt nạt cháu rể ngoại như thế cũng hơi quá đáng” Nhìn Lý Phàm chịu đòn, Vương Tông Hằng nở nụ cười đắc ý, không nhịn được muốn đến đánh thay ông cụ Vương, tự cầm quái trượng trừng trị Lý Phàm.
Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy đứng cúi đầu ở cuối hàng, cảm thấy mỗi khi ông cụ Vương đánh Lý Phàm một cái đều như tát lên mặt bọn họ vậy, lần này bọn họ thật sự mất hết mặt mũi rồi.
“Mọi người nhìn ba của chúng ta tức giận kìa, sau này mọi người nên cẩn thận một chút, có một đứa con rể vô dụng cũng không sao hết, chỉ sợ vô dụng mà còn ngu xuẩn nữa thôi”
Vương Lam cay nghiệt nói.
Ông cụ Vương đánh mấy cái, mệt đến mức thở hồng hộc: “Cái tên giẻ rách chó chết, quỳ xuống xin lỗi cháu tôi ngay, hôm nay tôi sẽ dạy cậu biết lễ nghĩa liêm sỉ của con người! Mau quỳ xuống!”
Lý Phàm bình tĩnh nhìn ông cụ Vương, không hề có ý định quỳ xuống. Mắng thế nào cũng được, nhưng muốn thiếu chủ Long Môn là Lý Phàm quỳ xuống với Vương Tông Hằng, anh không làm được. Ông cụ Vương thấy Lý Phàm không nhúc nhích thì lại nâng quái trượng đầu rồng trong tay lên.
“Cậu nghe không hiểu tiếng người đúng không! Muốn tôi đánh vỡ cái đầu chó của cậu đúng không?” Ông cụ Vương giận dữ hét.
Cố Họa Y cũng không nhìn tiếp được nữa, đứng trước mặt Lý Phàm ngăn cản ông cụ Vương: “Ông ngoại, ông thật sự hiểu lầm Lý Phàm rồi, lúc anh họ sỉ nhục Lý Phàm, anh ấy không nói chuyện cũng không đánh trả, đều vì anh họ mắng cháu nên Lý Phàm mới ra tay đánh anh ta”
“Đúng là bọn cháu có lỗi, nhưng anh họ cũng có lỗi, ông không thể không làm rõ phải trái được, bọn cháu có thể xin lỗi, nhưng sẽ không quỳ xuống xin lỗi.”
“Cháu! Cháu còn bảo vệ tên rác rưởi này nữa!” Ông cụ Vương tức giận, hung dữ quát to: “Cháu không phải cháu ngoại của tôi, cút qua một bên, hôm nay tôi muốn đánh chết cái thằng vô dụng này!”
“Ông ngoại, ông không thể làm thế được.” Cố Họa Y hoảng hốt.
Vương Tông Hằng tiến lên đẩy Cố Họa Y ra, khinh thường nói: “Cố Họa Y, cô muốn giúp đỡ thằng vô dụng này chọc tức ông nội phải không, các người muốn ông nội tức đến mức xảy ra chuyện à!”
“Tông Hằng, cháu đứng yên bên cạnh ông nội, xem ông nội xử lý tên rác rưởi này thế nào, hôm nay cháu bị đánh, ông nhất định sẽ báo thù giúp cháu!” Ông cụ Vương tức giận nhìn Lý Phàm, chỉ xuống đất trước mặt Vương Tông Hằng nói: “Quỳ xuống! Xin lỗi Tông Hằng!”
Lý Phàm im lặng không nói gì.
Vương Cần Mai thấy Lý Phàm vẫn đang cứng đầu thì tức đến mức đỏ mặt tía tại, chạy thẳng đến trước mặt Lý Phàm, nắm lấy cổ áo anh gào lên: “Lý Phàm! Cậu còn không mau quỳ xuống, cậu bị điếc hả, hay đầu óc bị nước vào, mau quỳ xuống xin lỗi!”
Lý Phàm vẫn im lặng như cũ, cúi đầu mặc cho Vương Cần Mai gào thét trước mặt mình. Vương Kim Sơn lạnh lùng nói: “Tên vô dụng này đúng là cứng đầu, Họa Y nhà các người thật sự chọn được một thằng chồng tốt, muốn khiến nhà họ Vương chúng ta tức chết hết đúng không!”
“Nào chỉ là chọc tức chết, nhìn ánh mắt của cậu ta rõ ràng là muốn leo lên đầu cả nhà chúng ta, Hoa K, sao cháu lại tìm được một tên giẻ rách không biết điều như vậy được thể! Rõ ràng là nhặt một mối hoa về nhà!”
Vương Kim Hải trừng Cố Họa Y. Vương Tông Hằng sờ gò má sưng đỏ, căm giận nói: “Đều tại Cố Họa Y, cưới ai không cưới lại cưới tên cầm thú không bằng rác rưởi này, cũng không biết tên vô dụng này ở nhà họ Cố thế nào, có phải cũng thô bạo không nói đạo lý thể không?
“Trước đây cảm thấy Họa Y có thể gả vào một gia đình tốt, giúp nhà họ Vương chúng ta phát triển một chút, ai ngờ Họa Y lại chọn lấy tên này, không chỉ không giúp được cho sự phát triển của nhà họ Vương chúng ta, thậm chí còn khiến chúng ta thêm phiền nữa” Mấy người Vương Tông Thành cũng đều cất lời, nói chuyện nhằm vào Cổ Họa Y, đổ tất cả trách nhiệm lên người cô. Ông cụ Vương càng nghe sắc mặt càng khó coi, gõ mạnh quái trượng quát lên: “Họa Y! Bây giờ cháu bảo tên vô dụng này xin lỗi ngay!”
“Quả báo đến nhanh thế, khi nãy đánh cháu trai của nhà họ Vương đã tay lắm, bây giờ thì bị dạy dỗ rồi”
“Hôm nay là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Vương, nhìn dáng vẻ tức xanh mặt của ông ấy, có khi nào tức đến mức xảy ra chuyện gì không?”
“Lần này có trò hay để xem rồi, nói không chừng người nhà họ Vương sẽ đánh hội đồng thằng nhóc kia đấy, người nhà họ Vương đều ra ngoài cả rồi, còn có rất nhiều khách quý đi theo nữa, đều là nhân vật lớn đó”
Người hóng hớt đều đợi xem trò vui, Vương Thục Vân và Cổ Họa Y thấy ông cụ Vương đi tới thì đều vội đứng lên.
“Ông nội, sao ông lại đến đây, ông mau ngồi xuống, đừng nóng giận” Vương Thục Vân thấp thỏm nói.
“Thục Vân, con qua đây! Con ở cùng với đồ vô ơn lòng lang dạ sói làm gì? Không thấy ông nội con giận đến mức nào rồi sao?
Vương Kim Hải quát lên với Vương Thục Vân, sau đó kéo Vương Thục Vân đến bên cạnh.
“Ông ngoại, ông nghe cháu nói, chuyện là.”
Cổ Họa Y muốn giải thích cho Lý Phàm, nhưng ông cụ Vương hoàn toàn không nghe lời Cố Họa Y nói, chỉ tức giận nhìn chằm chằm Lý Phàm, ông cụ Vương giới cao quái trượng đầu rồng trong tay, đánh về phía Lý Phàm.
Bịch!
Tiếng bị đánh nặng nề vang lên, quải trường đánh mạnh lên bả vai của Lý Phàm.
Lý Phàm hơi loạng choạng, sau đó cắn chặt răng không nói một tiếng..
“Cái đồ cầm thú này, ai cho cậu đánh cháu của tôi, sao cậu lại đánh cháu của tôi, tôi sẽ đánh lại cậu gấp mười gấp trăm lần!”
“Cậu làm bậy trên tiệc mừng thọ của tôi, trong mắt cậu có còn tôi không, có còn vương pháp không! Dạy dỗ cậu mấy câu cậu còn ghi hận, có phải cậu còn muốn đánh chết tôi cho hả giận không!”
“Cái tên vô dụng, không ăn bám thì cũng là gây chuyện, sao nhà họ Vương của tôi lại có một kẻ rác rưởi như cậu chứ, cậu không xứng bước vào cửa nhà họ Vương!”
Ông cụ Vương nóng nảy quát to, mỗi khi quát một câu sẽ dùng quái trượng đầu rồng đánh Lý Phàm một cái. Bịch bịch bịch. Tiếng đánh liên tục vang lên, Lý Phàm cắn răng chịu đựng, lúc này anh không thể giải thích cũng không thể phản kháng, vì đây là ông ngoại của Cố Họa Y. Nếu giải thích, phản kháng thì Cổ Họa Y sẽ khó xử, Lý Phàm sẵn lòng chịu đựng tất cả vì Cố Họa Y.
Mọi người hóng hớt đến nghiện, có thể nhìn thấy cảnh thú vị như vậy trong tiệc mừng thọ của ông cụ Vương, mọi người cảm thấy còn xuất sắc hơn cả phim bom tấn nữa.
“Ông cụ Vương đánh mạnh thật, nhưng thằng nhóc này cũng chịu đựng giỏi ghê, không ngờ chẳng kêu rên lấy một tiếng “Chó cắn người không sủa, tôi thấy thằng nhóc này không dễ trêu vào, nói không trừng đang ghi thù, sau này sẽ trả lại gấp bội đấy”
“Nghe nói người này là con rể của cháu ngoại ông cụ, chậc, lần này chuyện xấu trong nhà xem như nói hết cho bên ngoài rồi, nhưng bắt nạt cháu rể ngoại như thế cũng hơi quá đáng” Nhìn Lý Phàm chịu đòn, Vương Tông Hằng nở nụ cười đắc ý, không nhịn được muốn đến đánh thay ông cụ Vương, tự cầm quái trượng trừng trị Lý Phàm.
Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy đứng cúi đầu ở cuối hàng, cảm thấy mỗi khi ông cụ Vương đánh Lý Phàm một cái đều như tát lên mặt bọn họ vậy, lần này bọn họ thật sự mất hết mặt mũi rồi.
“Mọi người nhìn ba của chúng ta tức giận kìa, sau này mọi người nên cẩn thận một chút, có một đứa con rể vô dụng cũng không sao hết, chỉ sợ vô dụng mà còn ngu xuẩn nữa thôi”
Vương Lam cay nghiệt nói.
Ông cụ Vương đánh mấy cái, mệt đến mức thở hồng hộc: “Cái tên giẻ rách chó chết, quỳ xuống xin lỗi cháu tôi ngay, hôm nay tôi sẽ dạy cậu biết lễ nghĩa liêm sỉ của con người! Mau quỳ xuống!”
Lý Phàm bình tĩnh nhìn ông cụ Vương, không hề có ý định quỳ xuống. Mắng thế nào cũng được, nhưng muốn thiếu chủ Long Môn là Lý Phàm quỳ xuống với Vương Tông Hằng, anh không làm được. Ông cụ Vương thấy Lý Phàm không nhúc nhích thì lại nâng quái trượng đầu rồng trong tay lên.
“Cậu nghe không hiểu tiếng người đúng không! Muốn tôi đánh vỡ cái đầu chó của cậu đúng không?” Ông cụ Vương giận dữ hét.
Cố Họa Y cũng không nhìn tiếp được nữa, đứng trước mặt Lý Phàm ngăn cản ông cụ Vương: “Ông ngoại, ông thật sự hiểu lầm Lý Phàm rồi, lúc anh họ sỉ nhục Lý Phàm, anh ấy không nói chuyện cũng không đánh trả, đều vì anh họ mắng cháu nên Lý Phàm mới ra tay đánh anh ta”
“Đúng là bọn cháu có lỗi, nhưng anh họ cũng có lỗi, ông không thể không làm rõ phải trái được, bọn cháu có thể xin lỗi, nhưng sẽ không quỳ xuống xin lỗi.”
“Cháu! Cháu còn bảo vệ tên rác rưởi này nữa!” Ông cụ Vương tức giận, hung dữ quát to: “Cháu không phải cháu ngoại của tôi, cút qua một bên, hôm nay tôi muốn đánh chết cái thằng vô dụng này!”
“Ông ngoại, ông không thể làm thế được.” Cố Họa Y hoảng hốt.
Vương Tông Hằng tiến lên đẩy Cố Họa Y ra, khinh thường nói: “Cố Họa Y, cô muốn giúp đỡ thằng vô dụng này chọc tức ông nội phải không, các người muốn ông nội tức đến mức xảy ra chuyện à!”
“Tông Hằng, cháu đứng yên bên cạnh ông nội, xem ông nội xử lý tên rác rưởi này thế nào, hôm nay cháu bị đánh, ông nhất định sẽ báo thù giúp cháu!” Ông cụ Vương tức giận nhìn Lý Phàm, chỉ xuống đất trước mặt Vương Tông Hằng nói: “Quỳ xuống! Xin lỗi Tông Hằng!”
Lý Phàm im lặng không nói gì.
Vương Cần Mai thấy Lý Phàm vẫn đang cứng đầu thì tức đến mức đỏ mặt tía tại, chạy thẳng đến trước mặt Lý Phàm, nắm lấy cổ áo anh gào lên: “Lý Phàm! Cậu còn không mau quỳ xuống, cậu bị điếc hả, hay đầu óc bị nước vào, mau quỳ xuống xin lỗi!”
Lý Phàm vẫn im lặng như cũ, cúi đầu mặc cho Vương Cần Mai gào thét trước mặt mình. Vương Kim Sơn lạnh lùng nói: “Tên vô dụng này đúng là cứng đầu, Họa Y nhà các người thật sự chọn được một thằng chồng tốt, muốn khiến nhà họ Vương chúng ta tức chết hết đúng không!”
“Nào chỉ là chọc tức chết, nhìn ánh mắt của cậu ta rõ ràng là muốn leo lên đầu cả nhà chúng ta, Hoa K, sao cháu lại tìm được một tên giẻ rách không biết điều như vậy được thể! Rõ ràng là nhặt một mối hoa về nhà!”
Vương Kim Hải trừng Cố Họa Y. Vương Tông Hằng sờ gò má sưng đỏ, căm giận nói: “Đều tại Cố Họa Y, cưới ai không cưới lại cưới tên cầm thú không bằng rác rưởi này, cũng không biết tên vô dụng này ở nhà họ Cố thế nào, có phải cũng thô bạo không nói đạo lý thể không?
“Trước đây cảm thấy Họa Y có thể gả vào một gia đình tốt, giúp nhà họ Vương chúng ta phát triển một chút, ai ngờ Họa Y lại chọn lấy tên này, không chỉ không giúp được cho sự phát triển của nhà họ Vương chúng ta, thậm chí còn khiến chúng ta thêm phiền nữa” Mấy người Vương Tông Thành cũng đều cất lời, nói chuyện nhằm vào Cổ Họa Y, đổ tất cả trách nhiệm lên người cô. Ông cụ Vương càng nghe sắc mặt càng khó coi, gõ mạnh quái trượng quát lên: “Họa Y! Bây giờ cháu bảo tên vô dụng này xin lỗi ngay!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.