Chương 235: Kẻ xấu mách lẻo trước
Phi Điểu Bất Tuyệt
14/05/2021
Bầu không khí ở sảnh giữa vô cùng vui vẻ hòa thuận, không ít quan to hiển hách của Hán Thành đang tán gẫu với ông cụ Vương.
“Trông ông cụ Vương tinh thần quắc thước sắc mặt hồng hào, như mới sáu mươi vậy, chăm sóc tốt quá”
“Tôi thấy ông cụ Vương sống đến một trăm tuổi cũng không thành vấn đề, còn có cuộc sống tốt đang đợi ông sau này đó.”
Các quan lớn quý nhân nói đủ những lời dễ nghe, khiến ông cụ Vương vui vẻ cười tươi rói. Mấy người Vương Kim Sơn và Vương Kim Hải cũng nhiệt tình tán gẫu, kéo gần quan hệ với các quan lớn quý nhân. Trong lúc mọi người đều vui vẻ, Vương Tông Hằng che mặt, căm tức đi vào sảnh giữa.
Vương Tông Thành đi sát theo sau Vương Tông Hằng, lớn tiếng nói: “Ông nội, bác cả, anh hai của cháu bị người ta đánh, bị tên vô dụng Lý Phàm kia đánh” Sảnh giữa vốn dĩ vui vẻ hòa thuận bị câu nói này của Vương Tông Thành làm yên tĩnh, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Vương Tông Hằng. Vương Tông Hằng cắn răng, đôi mắt rưng rưng buông cái tay đang che mặt xuống, để lộ một bên má sưng to. Thấy gò má sưng to của Vương Tông Hằng, ánh mắt của các khách khứa đều rất khác thường.
Dù không biết Lý Phàm là ai, nhưng Lý Phàm dám đánh cháu thứ hai của nhà họ Vương vào một ngày thế này, các khách khứa đều có cảm giác khác thường. Một là Lý Phàm có thân phận có bối cảnh, hoàn toàn không sợ nhà họ Vương, hai là Lý Phàm không sợ gì hết, định liều mạng với nhà họ Vương.
Dù là loại nào, các khách khứa đều không có hứng thú tham gia vào, ai cũng im lặng không nói gì làm người hóng hớt. Gân xanh trên trán ông cụ Vương nhảy lên hai cái, tức đến mức bệnh tim muốn tái phát.
“Ông nội, ba, hai người phải ra mặt cho con! Con đi gọi Thục Vân về, thấy tên vô dụng Lý Phàm kia nên nói cậu ta mấy câu, nhưng cậu ta đột nhiên như chó điên xông lại, tát lên một con một cái!”
“Con cũng không biết cậu ta đột nhiên nổi điên cái gì, Họa Y cũng không biết ngăn cản cậu ta, chỉ ngồi đó nhìn, con nghi ngờ đây là bọn họ đã bàn trước với nhau rồi, bọn họ là có ý xấu, muốn làm loạn tiệc mừng thọ của ông nội!”
Vương Tông Hằng thêm mắm dặm muối, muốn Lý Phàm phải trả giá thê thảm vì hành động khi nãy.
“Làm càn! Vô liêm sỉ! Không ngờ thằng ranh con vô dụng này lại dám làm thế! Là không coi nhà họ Vương chúng ta ra gì mà!” Ông cụ Vương tức giận đập bàn. Sắc mặt Vương Kim Sơn cực kỳ u ám, Lý Phàm tát một bạt tai lên mặt con trai mình, chẳng khác nào đang đánh lên mặt mình cả.
Ngọn lửa tức giận quay cuồng trong lòng Vương Kim Sơn, Vương Kim Sơn tức giận quát: “Lý Phàm là muốn làm phản đúng không! Cậu ta không biết hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ à mà còn dám làm ra chuyện như thế!”
Vương Kim Hải lén nở nụ cười, nhìn Vương Kim Sơn đang tức giận, thầm nghĩ lần này nhà anh cả bị mất mặt, nói không chừng là cơ hội tốt để mình quật khởi.
“Anh cả, chắc chắn là khi nãy anh nói chuyện ác độc quá, khiến tên ranh con vô dụng kia ôm hận trong lòng, cho nên mới làm ra hành động điên cuồng như vậy, làm người vẫn nên rộng lượng một chút, một tên vô dụng bị ép đến mức nổi nóng sẽ bất chấp tất cả đấy.”
Ông cụ Vương trừng mắt Vương Kim Hải một cái, tức giận nói: “Bây giờ không phải lúc nói ra những lời này, lo xử lý tên nhóc vô dụng kia đi, Cần Mai, nó là con rể của cô, cô nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào!”
Vương Cẩn Mai cực kỳ sợ hãi, trong lòng không ngừng chửi tục, không ngờ Lý Phàm lại làm ra chuyện như vậy.
“Ba, anh cả, tất cả tội lỗi đều là do Lý Phàm, mọi người cứ trừng trị cậu ta, dù có đánh chết cậu ta con cũng không có gì để nói”
Trong lòng Vương Cẩn Mai cực kỳ căm hận Lý Phàm, thậm chí còn muốn Lý Phàm chết ngay bây giờ, nếu Lý Phàm chết rồi sẽ không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy, cũng sẽ không rắc rối như thế nữa.
Vương Lam phun hạt dưa trong miệng ra, cười nói: “Theo con thấy Lý Phàm đánh Tông Hằng thế nào phải để Tông Hằng đánh trả lại như thế, hơn nữa còn phải trả lại gấp bội mới được”
Vương Cẩn Mai cúi thấp đầu, cảm thấy mất hết mặt mũi, hoàn toàn không có can đảm nói chuyện tiếp.
“Hừ, cô xem con rể tốt của cô đi! Thật sự khiến ông già này mất hết mặt mũi, sau này tôi phải để khuôn mặt già này vào đâu đây! Tiệc mừng thọ không nên để cả nhà cô đến! Thật là tức chết tôi rồi!”
Ông cụ Vương tức đến mức cả người run rẩy, cầm lấy quải trượng đầu rồng bên cạnh bàn, run rẩy đứng lên, loạng choạng đi ra ngoài. Vương Kim Sơn và Vương Kim Hải chạy đến đỡ lấy ông cụ Vương.
“Ba, ba muốn đi đâu”.
“Báo thù cho cháu của ba! Đánh chết cái thằng vô dụng kia! Cậu ta dám làm bậy trên tiệc mừng thọ của ba, khiến ba mất hết mặt mũi, ông đây muốn đánh chết cậu ta!” Ông cụ Vương tức giận gào thét, Vương Kim Sơn và Vương Kim Hải cũng không dám chuyên ngăn, hơn nữa hai người cũng đều muốn dạy dỗ Lý Phàm, vì vậy thuận thế đỡ ông cụ đi ra ngoài.
Vương Tông Hằng lau nước mắt trên khóe mắt, đi theo sau ông cụ Vương nhỏ giọng nói: “Ông nội, đều tại cháu không tốt, cháu khiến ông mất mặt rồi”
“Cháu ngoan, cháu rất tốt, cháu không khiến ông nội mất mặt, nhà họ Vương chúng ta là gia tộc thi thư, phải biết lễ phép đạo đức, nhưng gặp tên chó hoang như Lý Phàm cũng không cần nói đến lễ phép đạo đức làm gì, vì người như cầm thú hoàn toàn không xứng!”
Ông cụ Vương đã tức muốn nổi điên, xem Lý Phàm là cầm thú, lễ phép đạo đức chỉ sử dụng với người, không thể sử dụng với cầm thú. Vương Tông Hằng lau nước mắt, gật đầu nói: “Cháu hiểu rồi ông nội, sau này gặp tên cầm thú đê hèn như thế, cháu sẽ không nương tay” Vương Tông Thành thầm bĩu môi, thầm nghĩ anh hai đúng là diễn sâu, rõ ràng là anh ấy không đánh lại Lý Phàm. Vương Cẩn Mai nhìn bóng lưng ông cụ Vương rời đi, xoay người lau nước mắt, cảm thấy mình thật khổ, có vô số lời muốn nói ra, lại không biết nên nói thế nào.
“Cẩn Mai à, chúng ta cũng đi ra xem sao đi, dù gì cũng là dạy dỗ con rể cô mà, cô cũng tiện học hỏi, dạy dỗ con rể thể nào cũng là một bản lĩnh, hai người làm ba mẹ vợ không tốt chút nào?
Vương Lam không đợi Vương Cần Mai đáp lời đã kéo Vương Cần Mai đi ra ngoài, còn nói với Cổ Thiệu Huy: “Em rể, cậu cũng đi xem đi, chuyện lớn như vậy, hai người cũng phải có mặt mới được”
Cố Thiệu Huy sa sầm mặt đi theo, cảm thấy lần này thật sự mất hết mặt mũi, e rằng sau này cũng không dám đến nhà họ Vương nữa.
Các khách khứa thấy nhà họ Vương đều đi ra thì cũng đi theo xem trò hay, cả sảnh giữa lập tức chẳng còn một ai. Ông cụ Vương nổi giận đùng đùng đi tới sảnh dưới, Vương Tông Hằng dẫn ông cụ Vương đến trước mặt Lý Phàm: “Tên vô dụng, ông nội đến trừng trị cậu đây!”
“Trông ông cụ Vương tinh thần quắc thước sắc mặt hồng hào, như mới sáu mươi vậy, chăm sóc tốt quá”
“Tôi thấy ông cụ Vương sống đến một trăm tuổi cũng không thành vấn đề, còn có cuộc sống tốt đang đợi ông sau này đó.”
Các quan lớn quý nhân nói đủ những lời dễ nghe, khiến ông cụ Vương vui vẻ cười tươi rói. Mấy người Vương Kim Sơn và Vương Kim Hải cũng nhiệt tình tán gẫu, kéo gần quan hệ với các quan lớn quý nhân. Trong lúc mọi người đều vui vẻ, Vương Tông Hằng che mặt, căm tức đi vào sảnh giữa.
Vương Tông Thành đi sát theo sau Vương Tông Hằng, lớn tiếng nói: “Ông nội, bác cả, anh hai của cháu bị người ta đánh, bị tên vô dụng Lý Phàm kia đánh” Sảnh giữa vốn dĩ vui vẻ hòa thuận bị câu nói này của Vương Tông Thành làm yên tĩnh, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Vương Tông Hằng. Vương Tông Hằng cắn răng, đôi mắt rưng rưng buông cái tay đang che mặt xuống, để lộ một bên má sưng to. Thấy gò má sưng to của Vương Tông Hằng, ánh mắt của các khách khứa đều rất khác thường.
Dù không biết Lý Phàm là ai, nhưng Lý Phàm dám đánh cháu thứ hai của nhà họ Vương vào một ngày thế này, các khách khứa đều có cảm giác khác thường. Một là Lý Phàm có thân phận có bối cảnh, hoàn toàn không sợ nhà họ Vương, hai là Lý Phàm không sợ gì hết, định liều mạng với nhà họ Vương.
Dù là loại nào, các khách khứa đều không có hứng thú tham gia vào, ai cũng im lặng không nói gì làm người hóng hớt. Gân xanh trên trán ông cụ Vương nhảy lên hai cái, tức đến mức bệnh tim muốn tái phát.
“Ông nội, ba, hai người phải ra mặt cho con! Con đi gọi Thục Vân về, thấy tên vô dụng Lý Phàm kia nên nói cậu ta mấy câu, nhưng cậu ta đột nhiên như chó điên xông lại, tát lên một con một cái!”
“Con cũng không biết cậu ta đột nhiên nổi điên cái gì, Họa Y cũng không biết ngăn cản cậu ta, chỉ ngồi đó nhìn, con nghi ngờ đây là bọn họ đã bàn trước với nhau rồi, bọn họ là có ý xấu, muốn làm loạn tiệc mừng thọ của ông nội!”
Vương Tông Hằng thêm mắm dặm muối, muốn Lý Phàm phải trả giá thê thảm vì hành động khi nãy.
“Làm càn! Vô liêm sỉ! Không ngờ thằng ranh con vô dụng này lại dám làm thế! Là không coi nhà họ Vương chúng ta ra gì mà!” Ông cụ Vương tức giận đập bàn. Sắc mặt Vương Kim Sơn cực kỳ u ám, Lý Phàm tát một bạt tai lên mặt con trai mình, chẳng khác nào đang đánh lên mặt mình cả.
Ngọn lửa tức giận quay cuồng trong lòng Vương Kim Sơn, Vương Kim Sơn tức giận quát: “Lý Phàm là muốn làm phản đúng không! Cậu ta không biết hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ à mà còn dám làm ra chuyện như thế!”
Vương Kim Hải lén nở nụ cười, nhìn Vương Kim Sơn đang tức giận, thầm nghĩ lần này nhà anh cả bị mất mặt, nói không chừng là cơ hội tốt để mình quật khởi.
“Anh cả, chắc chắn là khi nãy anh nói chuyện ác độc quá, khiến tên ranh con vô dụng kia ôm hận trong lòng, cho nên mới làm ra hành động điên cuồng như vậy, làm người vẫn nên rộng lượng một chút, một tên vô dụng bị ép đến mức nổi nóng sẽ bất chấp tất cả đấy.”
Ông cụ Vương trừng mắt Vương Kim Hải một cái, tức giận nói: “Bây giờ không phải lúc nói ra những lời này, lo xử lý tên nhóc vô dụng kia đi, Cần Mai, nó là con rể của cô, cô nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào!”
Vương Cẩn Mai cực kỳ sợ hãi, trong lòng không ngừng chửi tục, không ngờ Lý Phàm lại làm ra chuyện như vậy.
“Ba, anh cả, tất cả tội lỗi đều là do Lý Phàm, mọi người cứ trừng trị cậu ta, dù có đánh chết cậu ta con cũng không có gì để nói”
Trong lòng Vương Cẩn Mai cực kỳ căm hận Lý Phàm, thậm chí còn muốn Lý Phàm chết ngay bây giờ, nếu Lý Phàm chết rồi sẽ không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy, cũng sẽ không rắc rối như thế nữa.
Vương Lam phun hạt dưa trong miệng ra, cười nói: “Theo con thấy Lý Phàm đánh Tông Hằng thế nào phải để Tông Hằng đánh trả lại như thế, hơn nữa còn phải trả lại gấp bội mới được”
Vương Cẩn Mai cúi thấp đầu, cảm thấy mất hết mặt mũi, hoàn toàn không có can đảm nói chuyện tiếp.
“Hừ, cô xem con rể tốt của cô đi! Thật sự khiến ông già này mất hết mặt mũi, sau này tôi phải để khuôn mặt già này vào đâu đây! Tiệc mừng thọ không nên để cả nhà cô đến! Thật là tức chết tôi rồi!”
Ông cụ Vương tức đến mức cả người run rẩy, cầm lấy quải trượng đầu rồng bên cạnh bàn, run rẩy đứng lên, loạng choạng đi ra ngoài. Vương Kim Sơn và Vương Kim Hải chạy đến đỡ lấy ông cụ Vương.
“Ba, ba muốn đi đâu”.
“Báo thù cho cháu của ba! Đánh chết cái thằng vô dụng kia! Cậu ta dám làm bậy trên tiệc mừng thọ của ba, khiến ba mất hết mặt mũi, ông đây muốn đánh chết cậu ta!” Ông cụ Vương tức giận gào thét, Vương Kim Sơn và Vương Kim Hải cũng không dám chuyên ngăn, hơn nữa hai người cũng đều muốn dạy dỗ Lý Phàm, vì vậy thuận thế đỡ ông cụ đi ra ngoài.
Vương Tông Hằng lau nước mắt trên khóe mắt, đi theo sau ông cụ Vương nhỏ giọng nói: “Ông nội, đều tại cháu không tốt, cháu khiến ông mất mặt rồi”
“Cháu ngoan, cháu rất tốt, cháu không khiến ông nội mất mặt, nhà họ Vương chúng ta là gia tộc thi thư, phải biết lễ phép đạo đức, nhưng gặp tên chó hoang như Lý Phàm cũng không cần nói đến lễ phép đạo đức làm gì, vì người như cầm thú hoàn toàn không xứng!”
Ông cụ Vương đã tức muốn nổi điên, xem Lý Phàm là cầm thú, lễ phép đạo đức chỉ sử dụng với người, không thể sử dụng với cầm thú. Vương Tông Hằng lau nước mắt, gật đầu nói: “Cháu hiểu rồi ông nội, sau này gặp tên cầm thú đê hèn như thế, cháu sẽ không nương tay” Vương Tông Thành thầm bĩu môi, thầm nghĩ anh hai đúng là diễn sâu, rõ ràng là anh ấy không đánh lại Lý Phàm. Vương Cẩn Mai nhìn bóng lưng ông cụ Vương rời đi, xoay người lau nước mắt, cảm thấy mình thật khổ, có vô số lời muốn nói ra, lại không biết nên nói thế nào.
“Cẩn Mai à, chúng ta cũng đi ra xem sao đi, dù gì cũng là dạy dỗ con rể cô mà, cô cũng tiện học hỏi, dạy dỗ con rể thể nào cũng là một bản lĩnh, hai người làm ba mẹ vợ không tốt chút nào?
Vương Lam không đợi Vương Cần Mai đáp lời đã kéo Vương Cần Mai đi ra ngoài, còn nói với Cổ Thiệu Huy: “Em rể, cậu cũng đi xem đi, chuyện lớn như vậy, hai người cũng phải có mặt mới được”
Cố Thiệu Huy sa sầm mặt đi theo, cảm thấy lần này thật sự mất hết mặt mũi, e rằng sau này cũng không dám đến nhà họ Vương nữa.
Các khách khứa thấy nhà họ Vương đều đi ra thì cũng đi theo xem trò hay, cả sảnh giữa lập tức chẳng còn một ai. Ông cụ Vương nổi giận đùng đùng đi tới sảnh dưới, Vương Tông Hằng dẫn ông cụ Vương đến trước mặt Lý Phàm: “Tên vô dụng, ông nội đến trừng trị cậu đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.