Chương 120
Nhỏ Thiên Yết
25/04/2020
Đến tối, tôi mặc đại một bộ váy rồi đi dự sinh nhật. Dù sao người ta cũng
có lòng mời rồi, sao lại không đi chứ? Tôi cứ đi, xem mấy người làm gì
tôi. Nay cũng là sinh nhật mình mà, xem như Lạc Tịnh Nhã mời đi.
Tôi bận bộ váy xanh lam dài qua đầu gối một tí. Với những đường vải rem và vài viên ngọc đính trên phần váy đã tạo ra một bộ váy tuy đơn giản nhưng thanh lịch. Tôi cài cái trâm cài mà hồi xưa anh tặng, ừm, cũng xinh mà. Tôi đeo một khuyên tai hình mặt trăng cùng với đôi giày cao gót xanh lam. Thế này là được rồi, cầu kì nữa không tốt.
Tôi đeo túi xách lên rồi đang tính mở cửa ra ngoài, thấy A Thần đã đứng sẵn ở cửa. Anh đang cầm cái điện thoại, hình như nhắn tin cho ai đó. Còn cái biểu cảm cười hài lòng kia là cái gì? Hừ, lén la lén lút, chắc chắn là có mờ ám. Anh ngẩng đầu, dò xét tôi một cái rồi khóe môi anh nhếch lên
- Vợ à, em mặc vậy cho anh ngắm sao?
- Không, mặc cho người ta ngắm. Anh ngắm em chọc mù mắt anh
- Em dám? - A Thần trừng mắt - Đi, anh chở em
- Không cần, em tự đi được
- Em không có tư cách nói "không" ở đây
- Vậy anh có tư cách ra lệnh cho em?
- Em...?
Anh không nói được liền kéo tay tôi dù tôi gạt đi bao lần. Tiểu Lệ, Nguyệt tỉ và Nhiên ca cũng đang đi tới thì thấy cảnh này liền châm chọc tôi vài câu
- Hy à, em không nên bướng đâu
- Vợ chồng người ta thế đấy, đâu như bọn mình, Tiểu Lệ ha?
- Haha... - Tiểu Lệ chỉ biết cười trừ
Hừ, lại còn hùa theo anh chọc mình, mấy người được lắm. Đi gần tới xe, tôi mới dùng hết sức vung tay ra. A Thần lộ rõ ba đường hắc tuyến
- Em đây là có ý gì?
- Anh nói xem?
- Em nhất quyết không lên?
- Anh-nói-xem-?
- Được!
Nói đoạn anh xốc tôi lên, đặt tôi lên vai mà vác như cái bao tải. Tôi liên tục đánh vào lưng anh, luôn miệng kêu ba từ "Thả em xuống!". Nhưng đáp lại câu của tôi, là một câu khiến tôi tức muốn đạp anh một nhát
- Sợ anh đau vai sao? Cảm ơn!
Cứ thế tiến lại gần xe, anh thả tôi vài trong rồi nói với tài xế, lái xe đi. Tôi tức không làm gì được, chỉ biết ngồi gần cửa sổ ngắm cảnh đêm. Bầu trời đêm nay rất ít sao, thật khác thường ngày
Nhân lúc tôi mải ngắm cảnh, không để ý, anh liền ngồi sát lại. Qua tấm kính, tôi thấy anh, tôi quay phắt mặt lại. Mày nhíu lại, anh đang đè tôi sát vào tấm kính cửa
- Anh.... Ưm?
Tôi chưa kịp buông lời, anh dần sát mặt lại, đặt lên môi tôi một nụ hôn mãnh liệt. Tôi đẩy anh ra, anh liền kéo tay, đặt tôi ngồi lên đùi
- Anh làm cái gì vậy?
- Ha, em nói xem?
- Mặc kệ anh... - Tôi ngả người ra sau, tựa vào anh. Muốn tỏ vẻ giận mà cũng không được với cái người này mà
- Coi như em biết điều
- Em luôn biết điều, chỉ có "ai đó" cũng biết điều nhưng luôn làm như không biết
- Ồ, anh sẽ coi như em đang khen người ta. Em nói, người đó là ai, để anh thủ tiêu ngay không hai người lại "nảy mầm"
- Chắc không được, em giết anh còn không nỡ, anh lại dám giết anh?
- Hửm, em đây là ý gì? - A Thần liếc mắt tôi
- Anh-nói-xem-?
- Nay em GIỎI!
- Em lúc nào chả giỏi - Tôi nhún vai
Tôi bận bộ váy xanh lam dài qua đầu gối một tí. Với những đường vải rem và vài viên ngọc đính trên phần váy đã tạo ra một bộ váy tuy đơn giản nhưng thanh lịch. Tôi cài cái trâm cài mà hồi xưa anh tặng, ừm, cũng xinh mà. Tôi đeo một khuyên tai hình mặt trăng cùng với đôi giày cao gót xanh lam. Thế này là được rồi, cầu kì nữa không tốt.
Tôi đeo túi xách lên rồi đang tính mở cửa ra ngoài, thấy A Thần đã đứng sẵn ở cửa. Anh đang cầm cái điện thoại, hình như nhắn tin cho ai đó. Còn cái biểu cảm cười hài lòng kia là cái gì? Hừ, lén la lén lút, chắc chắn là có mờ ám. Anh ngẩng đầu, dò xét tôi một cái rồi khóe môi anh nhếch lên
- Vợ à, em mặc vậy cho anh ngắm sao?
- Không, mặc cho người ta ngắm. Anh ngắm em chọc mù mắt anh
- Em dám? - A Thần trừng mắt - Đi, anh chở em
- Không cần, em tự đi được
- Em không có tư cách nói "không" ở đây
- Vậy anh có tư cách ra lệnh cho em?
- Em...?
Anh không nói được liền kéo tay tôi dù tôi gạt đi bao lần. Tiểu Lệ, Nguyệt tỉ và Nhiên ca cũng đang đi tới thì thấy cảnh này liền châm chọc tôi vài câu
- Hy à, em không nên bướng đâu
- Vợ chồng người ta thế đấy, đâu như bọn mình, Tiểu Lệ ha?
- Haha... - Tiểu Lệ chỉ biết cười trừ
Hừ, lại còn hùa theo anh chọc mình, mấy người được lắm. Đi gần tới xe, tôi mới dùng hết sức vung tay ra. A Thần lộ rõ ba đường hắc tuyến
- Em đây là có ý gì?
- Anh nói xem?
- Em nhất quyết không lên?
- Anh-nói-xem-?
- Được!
Nói đoạn anh xốc tôi lên, đặt tôi lên vai mà vác như cái bao tải. Tôi liên tục đánh vào lưng anh, luôn miệng kêu ba từ "Thả em xuống!". Nhưng đáp lại câu của tôi, là một câu khiến tôi tức muốn đạp anh một nhát
- Sợ anh đau vai sao? Cảm ơn!
Cứ thế tiến lại gần xe, anh thả tôi vài trong rồi nói với tài xế, lái xe đi. Tôi tức không làm gì được, chỉ biết ngồi gần cửa sổ ngắm cảnh đêm. Bầu trời đêm nay rất ít sao, thật khác thường ngày
Nhân lúc tôi mải ngắm cảnh, không để ý, anh liền ngồi sát lại. Qua tấm kính, tôi thấy anh, tôi quay phắt mặt lại. Mày nhíu lại, anh đang đè tôi sát vào tấm kính cửa
- Anh.... Ưm?
Tôi chưa kịp buông lời, anh dần sát mặt lại, đặt lên môi tôi một nụ hôn mãnh liệt. Tôi đẩy anh ra, anh liền kéo tay, đặt tôi ngồi lên đùi
- Anh làm cái gì vậy?
- Ha, em nói xem?
- Mặc kệ anh... - Tôi ngả người ra sau, tựa vào anh. Muốn tỏ vẻ giận mà cũng không được với cái người này mà
- Coi như em biết điều
- Em luôn biết điều, chỉ có "ai đó" cũng biết điều nhưng luôn làm như không biết
- Ồ, anh sẽ coi như em đang khen người ta. Em nói, người đó là ai, để anh thủ tiêu ngay không hai người lại "nảy mầm"
- Chắc không được, em giết anh còn không nỡ, anh lại dám giết anh?
- Hửm, em đây là ý gì? - A Thần liếc mắt tôi
- Anh-nói-xem-?
- Nay em GIỎI!
- Em lúc nào chả giỏi - Tôi nhún vai
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.