Chương 121
Nhỏ Thiên Yết
25/04/2020
Chiếc Lamborghini chợt dừng lại, anh tài xế mở cửa xe mời tôi và A Thần
xuống. Tôi muốn xuống, nhưng khổ nỗi anh đang ôm eo tôi, vừa đừng lên đã bị đập đầu, còn bị tay anh kéo xuống
- Ơ này, anh có xuống không?
Mỗi lần nói câu này là mỗi lần đứng lên bị anh kéo xuống. Tôi liếc anh, anh chỉ nhún vái một cái. Cơn tức đạt tới mức đỉnh điểm, tôi quay sang, nở nụ cười "thân thiện"
- Giở anh muốn chết toàn thây hay chết mất xác? Em toại nguyện cho anh
- Đều nghe ý em!
Tôi lôi ra một con dao lam nhỏ từ trong túi xách ra, lại tiếp tục cười với anh
- Vậy em cho anh chết mất xác nhé?
- Em không thể nể tình tình cảm của chúng ta mà cho anh chết toàn thây?
- Được, coi như đây là lời trăn trối cuối cùng của anh đi
Tôi cười, vung dao làm kề bên cổ anh, còn cách 1mm, anh chặn tay tôi lại, đặt tôi qua một bên
- Mời bà xa đại nhân đi xuống!
- Ha, coi như anh biết điều một chút
Tôi ung dung bước vào, thật ra đây là dao giả đấy, làm sao tôi đủ can đảm để giết anh? Có giết, ít nhất cũng phải lên kế hoạch tỉ mỉ hơn. Giết thế này, lại hại ngược mình
Tôi khoác tay anh, Memories Restaurant* này quả hoành tráng. Quả này, Lạc Tịnh Nhã chơi lớn rồi. Búng tay là có tiền hay sao, cô ta đủ sức khao với chỗ lớn như thế này chứ?
(*: Biết thêm chi tiết, mời đọc "Nữ Sát Thủ Trở Lại" chương 31)
Tôi đang mở to mắt nhìn ngắm nơi đây, rồ man tịc (romantic) quá à. Biết thích nhà hàng này rồi đấy. Cho 10đ mắt thẩm mỹ của Tịnh Nhã, ít ra cô ta còn có ưu điểm này.
Tôi đang chìm đắm khung cản ở đây, A Thần lôi tôi đi. Mặt mày hầm hầm, cổ tay bị anh siết chặt. Tôi nhăn mặt một cái, làm gì mà đau thế?
- Anh nổi điên gì đấy?
- Không có gì!
- Vậy bỏ em ra?
- Để em đứng đực mặt ra đấy mà ngắm?
- Ơ hay, em "tâm tia" nhà hàng chứ có phải "tâm tia" anh chàng nào đâu?
- ...
- Anh chơi cái trò gì đấy? Ngay cả một nhà hàng mà cũng ghen được? Tự tôn anh rớt rồi à? Anh nghe em không đấy hả? Ê, này này...
- Ai biết đâu được? Chủ nhà hàng này mà là trai, em "tâm tia" nhà hàng khác gì tâm tia nó?
- Anh... Vô lí!
- Không cần biết, trong mắt em, chỉ có anh. Nó vô lí, anh biến nó thành có lí
- Anh mặt dày vừa thôi!
- Anh mặt dày, thế mới xứng với đứa bướng bỉnh như em! Nãy giờ nổi khùng cái gì, hở một tí là chửi, một tí là cáu
- Hứ, không thèm cãi lí với anh, em đi vào dự tiệc
- Anh cũng không quản em nữa, dưng hơi đâu mà một tí lại phải dỗ, một tí phải giải thích
Tôi lêu lêu anh một cái rồi dậm chân dậm cẳng đi. Hừ, còn không phải do anh, suốt ngày trêu hoa ghẹo bướm, số đào hoa?
Tôi vừa vào, bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, mọi người còn đang tụ năm tụ bảy nói chuyện. Tôi đi tới, lấy một ly rượu từ tay một anh nhân viên, dù sao ly này rất nhỏ nên tôi uống một lần hết ly. Tôi nhìn ly rượu rồi lại nhìn anh ta
- Tên gì?
- Vâng? - Anh nhân viên hơi đỏ mặt
- Rượu này là gì? Lấy tôi thêm một ly
- À.. Vâng, đây là Sherry...
- Ừ lấy thêm đi, vài ly nữa cũng được
Anh nhân viên vội đi ngay không dám chậm trễ. Tiểu Lệ với ca, tỉ vừa tới. Cậu ấy buông Nhiên ca ra, bảo có chút chuyện. Ca gật đầu rồi ra một chỗ nào đó nói chuyện với tỉ
- Trời, Lạc Thần đâu? Sao lại bơ vơ thế này?
- Đi rồi, vừa cãi nhau
- Mới uống rượu à?
- Cậu ngửi ra à, mới uống một ly thôi mà...
- Làm như thất tình không bằng, "họ" cũng chỉ là trò chuyện chút thôi, cậu có cần làm quá vậy không?
- Đâu, ngứa miệng thì uống thôi
- Còn cãi! - Tiểu Lệ cốc đầu tôi một cái - Đi uống nước ngay, sinh nhật để người ta "khao" rồi mà say thế sao này sao mà vui?
- Ừ nhỉ, Tịnh Nhã có lòng, mình cũng phải có lòng chớ
- Coi như mày biết điều một tí
- Nhưng mà nó ngon, cho tớ uống thêm
- Uống cái gì? Muốn ăn đập không?
- Thôi em lạy, đừng tưởng lên chức "chị dâu" tớ rồi ăn hiếp tớ.
- Im đi! Ra kia ăn, quá trời đồ ăn ngon, cậu không ăn ráng chịu
- Được được, tớ ăn
Tôi đành ngoan ngoan đi theo Tiểu Lệ. Anh nhân viên kia quay lại, không thấy tôi mới gãi đầu nhìn ly rượu được bưng ra. Em tạm xin lỗi anh, đồ ăn ngon hơn rượu, không cưỡng lại được!
- Ơ này, anh có xuống không?
Mỗi lần nói câu này là mỗi lần đứng lên bị anh kéo xuống. Tôi liếc anh, anh chỉ nhún vái một cái. Cơn tức đạt tới mức đỉnh điểm, tôi quay sang, nở nụ cười "thân thiện"
- Giở anh muốn chết toàn thây hay chết mất xác? Em toại nguyện cho anh
- Đều nghe ý em!
Tôi lôi ra một con dao lam nhỏ từ trong túi xách ra, lại tiếp tục cười với anh
- Vậy em cho anh chết mất xác nhé?
- Em không thể nể tình tình cảm của chúng ta mà cho anh chết toàn thây?
- Được, coi như đây là lời trăn trối cuối cùng của anh đi
Tôi cười, vung dao làm kề bên cổ anh, còn cách 1mm, anh chặn tay tôi lại, đặt tôi qua một bên
- Mời bà xa đại nhân đi xuống!
- Ha, coi như anh biết điều một chút
Tôi ung dung bước vào, thật ra đây là dao giả đấy, làm sao tôi đủ can đảm để giết anh? Có giết, ít nhất cũng phải lên kế hoạch tỉ mỉ hơn. Giết thế này, lại hại ngược mình
Tôi khoác tay anh, Memories Restaurant* này quả hoành tráng. Quả này, Lạc Tịnh Nhã chơi lớn rồi. Búng tay là có tiền hay sao, cô ta đủ sức khao với chỗ lớn như thế này chứ?
(*: Biết thêm chi tiết, mời đọc "Nữ Sát Thủ Trở Lại" chương 31)
Tôi đang mở to mắt nhìn ngắm nơi đây, rồ man tịc (romantic) quá à. Biết thích nhà hàng này rồi đấy. Cho 10đ mắt thẩm mỹ của Tịnh Nhã, ít ra cô ta còn có ưu điểm này.
Tôi đang chìm đắm khung cản ở đây, A Thần lôi tôi đi. Mặt mày hầm hầm, cổ tay bị anh siết chặt. Tôi nhăn mặt một cái, làm gì mà đau thế?
- Anh nổi điên gì đấy?
- Không có gì!
- Vậy bỏ em ra?
- Để em đứng đực mặt ra đấy mà ngắm?
- Ơ hay, em "tâm tia" nhà hàng chứ có phải "tâm tia" anh chàng nào đâu?
- ...
- Anh chơi cái trò gì đấy? Ngay cả một nhà hàng mà cũng ghen được? Tự tôn anh rớt rồi à? Anh nghe em không đấy hả? Ê, này này...
- Ai biết đâu được? Chủ nhà hàng này mà là trai, em "tâm tia" nhà hàng khác gì tâm tia nó?
- Anh... Vô lí!
- Không cần biết, trong mắt em, chỉ có anh. Nó vô lí, anh biến nó thành có lí
- Anh mặt dày vừa thôi!
- Anh mặt dày, thế mới xứng với đứa bướng bỉnh như em! Nãy giờ nổi khùng cái gì, hở một tí là chửi, một tí là cáu
- Hứ, không thèm cãi lí với anh, em đi vào dự tiệc
- Anh cũng không quản em nữa, dưng hơi đâu mà một tí lại phải dỗ, một tí phải giải thích
Tôi lêu lêu anh một cái rồi dậm chân dậm cẳng đi. Hừ, còn không phải do anh, suốt ngày trêu hoa ghẹo bướm, số đào hoa?
Tôi vừa vào, bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, mọi người còn đang tụ năm tụ bảy nói chuyện. Tôi đi tới, lấy một ly rượu từ tay một anh nhân viên, dù sao ly này rất nhỏ nên tôi uống một lần hết ly. Tôi nhìn ly rượu rồi lại nhìn anh ta
- Tên gì?
- Vâng? - Anh nhân viên hơi đỏ mặt
- Rượu này là gì? Lấy tôi thêm một ly
- À.. Vâng, đây là Sherry...
- Ừ lấy thêm đi, vài ly nữa cũng được
Anh nhân viên vội đi ngay không dám chậm trễ. Tiểu Lệ với ca, tỉ vừa tới. Cậu ấy buông Nhiên ca ra, bảo có chút chuyện. Ca gật đầu rồi ra một chỗ nào đó nói chuyện với tỉ
- Trời, Lạc Thần đâu? Sao lại bơ vơ thế này?
- Đi rồi, vừa cãi nhau
- Mới uống rượu à?
- Cậu ngửi ra à, mới uống một ly thôi mà...
- Làm như thất tình không bằng, "họ" cũng chỉ là trò chuyện chút thôi, cậu có cần làm quá vậy không?
- Đâu, ngứa miệng thì uống thôi
- Còn cãi! - Tiểu Lệ cốc đầu tôi một cái - Đi uống nước ngay, sinh nhật để người ta "khao" rồi mà say thế sao này sao mà vui?
- Ừ nhỉ, Tịnh Nhã có lòng, mình cũng phải có lòng chớ
- Coi như mày biết điều một tí
- Nhưng mà nó ngon, cho tớ uống thêm
- Uống cái gì? Muốn ăn đập không?
- Thôi em lạy, đừng tưởng lên chức "chị dâu" tớ rồi ăn hiếp tớ.
- Im đi! Ra kia ăn, quá trời đồ ăn ngon, cậu không ăn ráng chịu
- Được được, tớ ăn
Tôi đành ngoan ngoan đi theo Tiểu Lệ. Anh nhân viên kia quay lại, không thấy tôi mới gãi đầu nhìn ly rượu được bưng ra. Em tạm xin lỗi anh, đồ ăn ngon hơn rượu, không cưỡng lại được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.