Chương 126
Nhỏ Thiên Yết
26/04/2020
Sóng mũi hơi cay cay, khóe mi tôi liên tục giật. Có cảm giác gì đó... Tôi cắn môi, cái cảm giác này...
"Mẹ con ấy à, bà ấy mất rồi! Sau khi sinh con ra. Cha nhớ rõ, đêm ấy là một đêm trăng rất sáng, rất tròn... Đặc biệt là không có sao..."
- Hy, em đây rồi! Làm anh tìm.... Em.....?!
- A Thần?
Anh trầm ngâm nhìn tôi một lúc rồi tiến lại gần. Đôi bàn tay ấy khẽ lướt nhẹ trên da mặt tôi. Tôi đặt tay mình lên tay anh, mân mê nó. Tôi không nói gì, anh cũng im lặng nốt. Mãi lúc sau, anh khẽ hỏi:
- Có sao không? Nãy anh làm em khóc à?
- À không, em...
Tôi quay mặt đi, chà xát khuôn mặt. Thật lấm lem mà! Tôi nghẹn ngào, định lại giọng cho ổn, rồi mới nói:
- Em không sao, nhớ lại chút chuyện buồn thôi
- Ừ, vậy thì tốt!
Tôi nhìn lên ánh trăng, loay hoay ngắm tứ phía. Cuối cùng, ngồi xuống thảm cỏ xanh rờn. Anh nhìn tôi, mày nhướn lên. Tôi xoa xoa mặt, rồi lại nở nụ cười
- Ngắm trăng a!
"Ồ" - anh ngồi xuống, ngước lên nhìn bầu trời đêm. Tôi tựa đầu vào vai anh, khẽ hỏi nhỏ
- Anh thật sự muốn biết em là ai?
- Nếu em muốn!
- Không phải điều tra rồi sao?
- Thông tin giả, thông tin thật bị chặn rồi.
Chậc, ngay cả thông tin giả anh cũng biết. Có phải mình hốt được anh chồng quá thông minh đi không?
- Thật sự muốn biết?
- Ừm, yêu em, nên cần phải hiểu em nhiều hơn! - A Thần đặt nhẹ nụ hôn lên trán tôi
- Nãy hôn chưa đủ sao? - Tôi đẩy anh ra.
- Em nghĩ sao?
- Hừ, mai lúc 9 giờ, gặp em tại Quán cà phê Dahlia. Em sẽ nói rõ với anh...
- Tại sao không phải bây giờ?
- Không tiện!
- Sao phải hẹn ra quán mới nói được?
- Nó tiện!
- Tùy em! Đi, sắp tới màn khiêu vũ rồi, vào thôi!
- Không, đây là bữa tiệc sinh nhật của Hà Tịnh Hy, chắc chắn với tư cách là "vợ" của anh, anh phải nhảy với cô ta. Em vào làm gì? Tại sao phải vào?
- Em còn đang giận gì đấy?
- Không có gì....
Giận lắm! Giận lắm á! Giận vì anh không khai thật ra là sáng nay đi với Vũ Bạch. Giận vì rõ đã điều tra mà không biết sinh nhật tôi. Đâu phải tôi để ngày sinh nhật giả đâu, nó ghi rõ 30/1 cơ mà. Đến cả một lời chúc cũng...
- Chúc mừng sinh nhật!
- Hả?
Tôi quay sang nhìn anh. Trên tay anh chìa ra hộp quà nhỏ bằng bàn tay anh. A Thần lấy tay gãi gãi mũi, hành động này là do anh đang ngại. Dễ thương thế!
Hộp quà được trang trí rất cẩn thận, được bọc bởi giấy hoa văn kẻ sọc màu xanh dương. Tôi hí hửng mở hộp quà ra. Ôi, là chiếc dây chuyền nè. Đẹp quá à! Trên dây còn khắc hai chữ "T&H". Là "Thần&Hy" sao? Tôi cầm ngắm nghía, mắt lung linh nói
- Cảm ơn anh nhiều!
- Ừm!
- Nhưng, tự dưng em nhớ....
Tôi nhớ lại hồi xưa, có lần từng hỏi cha tại sao không thấy trang sức của mẹ đâu, hay mấy tấm ảnh không bao giờ thấy mẹ đeo trang sức. Cha nói một câu rất "giáo dục":
"Mẹ con bảo, trang sức chỉ dành cho tình nhân đeo thôi. Mẹ con không cần, cha cũng nghe theo, không mua nốt"
Thế là tôi tin! Có ai mang quà sang, mà tặng trang sức tôi đều bĩu môi
"Con không về nhà cô chủ để làm tình nhân đâu!"
Rồi chạy một mạch lên phòng. Lúc đó lại bị chửi te tua cái tội hỗn. Về sau tôi mới biết, không phải mẹ không mua trang sức, mà là do mẹ mua không quá nhiều. Lớn lên mới chia cho tôi với Nguyệt tỉ, mỗi người một nửa. Tỉ mà không kể, tôi còn không biết hôm ấy là 1/4, cha đùa vài câu....
- .... Trang sức chỉ danh cho tình nhân?
- Không cần thì thôi, trả anh! - Anh với tay, toan chụp lấy sợi dây chuyền
- Hứ, ai nói em không cần? Trả anh để anh cho người ta à, mơ đi!
- Anh nhớ, ai đó nói trang sức dành cho tình nhân thì phải?
- Ai nói câu gì kì quá vậy? - Tôi cầm sợi dây ngắm nghía
- Ừ, anh cũng tự dưng quên rồi!
- Anh tự chọn nó đấy à?
- Không,... Vũ Bạch chọn đấy
- Hử, hai người có gặp nhau à? - Tôi liếc anh
- À ừ, có gặp! Nhưng chỉ mới sáng hôm nay thôi. Anh đảm bảo chỉ đi lựa quà cho em thôi. Tại anh không hiểu con gái lắm....
- Ừ, tha cho anh đấy!
- Vậy vào khiêu vũ đi? Thấy sắc mặt em thế là hết giận rồi, sao không vô đi?
- Em vào làm gì? Tại sao phải vào?
- Em vào khiêu vũ với anh. Anh bắt em vào thì em vào. Lí do đấy đủ chưa?
- Ưm, đủ rồi!
Tôi cùng anh vào với nhau. Đúng lúc nhạc khiêu vũ nổi lên. Chúng tôi cùng múa một bài. Lúc lướt qua Lạc Tịnh Nhã, thấy mặt cô ta hơi hầm hầm. Chắc chưa kịp mời A Thần thì đã bị tôi "chiếm"
- Hắc hắc...
- Có gì mắc cười sao?
- Không có gì, nhớ lại chuyện cười thôi!
- Ừ!
Ngày sinh nhật trôi qua cũng khá êm đềm. Hôm nay có thể coi là ngày sinh nhật đầu tiên mà tôi cảm thấy vui như vậy. Hihi
"Mẹ con ấy à, bà ấy mất rồi! Sau khi sinh con ra. Cha nhớ rõ, đêm ấy là một đêm trăng rất sáng, rất tròn... Đặc biệt là không có sao..."
- Hy, em đây rồi! Làm anh tìm.... Em.....?!
- A Thần?
Anh trầm ngâm nhìn tôi một lúc rồi tiến lại gần. Đôi bàn tay ấy khẽ lướt nhẹ trên da mặt tôi. Tôi đặt tay mình lên tay anh, mân mê nó. Tôi không nói gì, anh cũng im lặng nốt. Mãi lúc sau, anh khẽ hỏi:
- Có sao không? Nãy anh làm em khóc à?
- À không, em...
Tôi quay mặt đi, chà xát khuôn mặt. Thật lấm lem mà! Tôi nghẹn ngào, định lại giọng cho ổn, rồi mới nói:
- Em không sao, nhớ lại chút chuyện buồn thôi
- Ừ, vậy thì tốt!
Tôi nhìn lên ánh trăng, loay hoay ngắm tứ phía. Cuối cùng, ngồi xuống thảm cỏ xanh rờn. Anh nhìn tôi, mày nhướn lên. Tôi xoa xoa mặt, rồi lại nở nụ cười
- Ngắm trăng a!
"Ồ" - anh ngồi xuống, ngước lên nhìn bầu trời đêm. Tôi tựa đầu vào vai anh, khẽ hỏi nhỏ
- Anh thật sự muốn biết em là ai?
- Nếu em muốn!
- Không phải điều tra rồi sao?
- Thông tin giả, thông tin thật bị chặn rồi.
Chậc, ngay cả thông tin giả anh cũng biết. Có phải mình hốt được anh chồng quá thông minh đi không?
- Thật sự muốn biết?
- Ừm, yêu em, nên cần phải hiểu em nhiều hơn! - A Thần đặt nhẹ nụ hôn lên trán tôi
- Nãy hôn chưa đủ sao? - Tôi đẩy anh ra.
- Em nghĩ sao?
- Hừ, mai lúc 9 giờ, gặp em tại Quán cà phê Dahlia. Em sẽ nói rõ với anh...
- Tại sao không phải bây giờ?
- Không tiện!
- Sao phải hẹn ra quán mới nói được?
- Nó tiện!
- Tùy em! Đi, sắp tới màn khiêu vũ rồi, vào thôi!
- Không, đây là bữa tiệc sinh nhật của Hà Tịnh Hy, chắc chắn với tư cách là "vợ" của anh, anh phải nhảy với cô ta. Em vào làm gì? Tại sao phải vào?
- Em còn đang giận gì đấy?
- Không có gì....
Giận lắm! Giận lắm á! Giận vì anh không khai thật ra là sáng nay đi với Vũ Bạch. Giận vì rõ đã điều tra mà không biết sinh nhật tôi. Đâu phải tôi để ngày sinh nhật giả đâu, nó ghi rõ 30/1 cơ mà. Đến cả một lời chúc cũng...
- Chúc mừng sinh nhật!
- Hả?
Tôi quay sang nhìn anh. Trên tay anh chìa ra hộp quà nhỏ bằng bàn tay anh. A Thần lấy tay gãi gãi mũi, hành động này là do anh đang ngại. Dễ thương thế!
Hộp quà được trang trí rất cẩn thận, được bọc bởi giấy hoa văn kẻ sọc màu xanh dương. Tôi hí hửng mở hộp quà ra. Ôi, là chiếc dây chuyền nè. Đẹp quá à! Trên dây còn khắc hai chữ "T&H". Là "Thần&Hy" sao? Tôi cầm ngắm nghía, mắt lung linh nói
- Cảm ơn anh nhiều!
- Ừm!
- Nhưng, tự dưng em nhớ....
Tôi nhớ lại hồi xưa, có lần từng hỏi cha tại sao không thấy trang sức của mẹ đâu, hay mấy tấm ảnh không bao giờ thấy mẹ đeo trang sức. Cha nói một câu rất "giáo dục":
"Mẹ con bảo, trang sức chỉ dành cho tình nhân đeo thôi. Mẹ con không cần, cha cũng nghe theo, không mua nốt"
Thế là tôi tin! Có ai mang quà sang, mà tặng trang sức tôi đều bĩu môi
"Con không về nhà cô chủ để làm tình nhân đâu!"
Rồi chạy một mạch lên phòng. Lúc đó lại bị chửi te tua cái tội hỗn. Về sau tôi mới biết, không phải mẹ không mua trang sức, mà là do mẹ mua không quá nhiều. Lớn lên mới chia cho tôi với Nguyệt tỉ, mỗi người một nửa. Tỉ mà không kể, tôi còn không biết hôm ấy là 1/4, cha đùa vài câu....
- .... Trang sức chỉ danh cho tình nhân?
- Không cần thì thôi, trả anh! - Anh với tay, toan chụp lấy sợi dây chuyền
- Hứ, ai nói em không cần? Trả anh để anh cho người ta à, mơ đi!
- Anh nhớ, ai đó nói trang sức dành cho tình nhân thì phải?
- Ai nói câu gì kì quá vậy? - Tôi cầm sợi dây ngắm nghía
- Ừ, anh cũng tự dưng quên rồi!
- Anh tự chọn nó đấy à?
- Không,... Vũ Bạch chọn đấy
- Hử, hai người có gặp nhau à? - Tôi liếc anh
- À ừ, có gặp! Nhưng chỉ mới sáng hôm nay thôi. Anh đảm bảo chỉ đi lựa quà cho em thôi. Tại anh không hiểu con gái lắm....
- Ừ, tha cho anh đấy!
- Vậy vào khiêu vũ đi? Thấy sắc mặt em thế là hết giận rồi, sao không vô đi?
- Em vào làm gì? Tại sao phải vào?
- Em vào khiêu vũ với anh. Anh bắt em vào thì em vào. Lí do đấy đủ chưa?
- Ưm, đủ rồi!
Tôi cùng anh vào với nhau. Đúng lúc nhạc khiêu vũ nổi lên. Chúng tôi cùng múa một bài. Lúc lướt qua Lạc Tịnh Nhã, thấy mặt cô ta hơi hầm hầm. Chắc chưa kịp mời A Thần thì đã bị tôi "chiếm"
- Hắc hắc...
- Có gì mắc cười sao?
- Không có gì, nhớ lại chuyện cười thôi!
- Ừ!
Ngày sinh nhật trôi qua cũng khá êm đềm. Hôm nay có thể coi là ngày sinh nhật đầu tiên mà tôi cảm thấy vui như vậy. Hihi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.