Chương 127
Nhỏ Thiên Yết
26/04/2020
Tôi đi vào Chiếc Ferrari trắng ngần, tôi ngó lên kí túc xá, chắc chắn anh chưa dậy mới kêu An Nhi lái xe đi.
Hôm qua, kết thúc màn khiêu vũ, A Thần bị Nhiên ca "khiêu khích", cả hai cùng thi uống Coctail. Rốt cuộc chả ai thắng, khổ mỗi tôi phải lôi xác anh về. Mệt gầm chết!
Giờ cũng chỉ mới 7 giờ thôi, vẫn chưa tới giờ hẹn, cứ để anh ngủ. Tôi có việc "quan trọng" cần làm.
Ai ngờ, việc tôi lên chiếc Ferrari này và đi đến đâu, đều được thu gọn vào máy điện thoại của ai đó.
"King....kong... "
Tôi nhấn một hồi chuông, bỗng hai chiếc máy camera trên cái cổng chĩa vào mặt tôi. Tôi vẫy tay chào lại, cái cổng to trước mắt mở ra. Tôi liền chạy vào
Tôi chưa kịp gõ cửa, cánh cửa mở toang ra. Bỗng một người phụ nữ chạy ra ôm lấy tôi. Người phụ nữ ấy nhéo cái má phúng phính của tôi lên, quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới của tôi. Xét một lát, bà ấy chống hông
- Hy ơi là Hy, con ăn ít lắm hả? Cô là cô thấy con ốm lắm rồi đấy!
- Cô Ly à, con tăng lên tới 5 kí mà cô bảo gầy? Có phải cô nhìn lầm rồi không?
- Sao? Tăng 5 kí? Hmmm, thôi, thế này cô lại thấy con ổn rồi. Vào nhà đi!
- Vâng ~
Cô Hiển Ly mời tôi vào nhà, rót trà, mời bánh, tận tay cô làm, một người hầu cũng đừng dành với cô.
Đúng, việc "quan trọng" mà tôi nói, chính là đi thăm mẹ chồng đại nhân nha. Không phải mới chứ, mỗi lần đi thăm y như rằng tôi sẽ bị tra khảo, như bây giờ....
- Hy à, nghe nói Thần tặng quà sinh nhật cho con nhỉ?
- À vâng ạ
- Nghe nói hai đứa thành cặp rồi? Nhanh vậy sao?
- À...
- Thế mà lần trước cứ kêu không cưới, thằng bé cũng thật là...
- Haha...
- Đúng rồi, cô mới mua cho con ít bộ váy, coi như quà sinh nhật. Dạo này ăn diện lên, chứ thằng Thần dễ đổi tính lắm đấy!
- Cảm ơn cô...
- Hử, cô? Cô cái gì mà cô? Từ giờ phải gọi là mẹ, mẹ Dạ, biết chưa? Không thì giờ gọi một tiếng "mẹ" đi xem nào?
- À...
- Nhanh lên!
- Dạ, mẹ!
- Đấy, mẹ là mẹ quý con từ khi con lọt lòng rồi đấy. Thằng Thần mà đổi tính á, con về đây, mẹ nuôi. Cho nó nhìn mặt con mà động lòng
- Vâng vâng...
- Có mẹ đây, Thần nó dám mắng con, mẹ xử nó. Không phải ngại, cứ nói với mẹ, mẹ phe con
- Đều theo ý...mẹ
- Ở trường học có tốt không? Có ai bắt nạt không? Con mà bị bắt nạt, mẹ lên kiện nhà trường
- Dạ, nhà trường thuộc nền kinh doanh của cô Lam Kiều mà mẹ...
"..."
Không phải nói chứ nhiều vô kể, nhiều lúc tôi chưa kịp trả lời đã bị hỏi sang câu khác. Nhân lúc cô ngừng nói, tôi lên tiếng
- À, Huyên Nhi đâu rồi ạ?
- Nhi hả, con bé đi chơi với A Thủy rồi. Nghe nói là đi mua sắm gì đó
- Thế ạ? Hôm nay cô cháu mình....
Nhận được luồn sát khí từ ánh mắt của cô, tôi nuốt nước bọt. Không phải gọi "mẹ" còn quá sớm sao? Mình vẫn chưa đồng ý gả đi cơ mà?
- Con nhầm, mẹ con mình...
- Ừ, làm sao?
- Con muốn đi cà phê với c...mẹ một lát, được không ạ?
Quả thật kêu mẹ vẫn không quen tí nào. Cứ thấy sao sao ấy, thôi kệ, thế cũng được :3. Có gì mốt nhờ mẹ Dạ bảo ban lại A Thần, anh dạo này đào hoa lắm!
- Cà phê sao? Chỗ nào đấy?
- Là Dahlia, quán mới xây, cũng gần đây ạ
- Ừ, chờ mẹ lên chuẩn bị cái rồi đi
Tôi gật đầu một cái rồi ngả lưng lên ghế sô pha. Bị hỏi tới tấp, mệt dễ sợ. Mai mốt sang đây, phải lấy hơi tiếp sức mới được, không chắc mình chết do mất hơi quá
Bây giờ là 8 giờ 20 phút, tới lúc 9 giờ chờ chắc vẫn kịp. Tôi cũng không có ý định giải thích đâu, nhờ mẹ Dạ nói lí với anh thôi.
Tôi cùng với mẹ Dạ lên chiếc Ferrari rồi đi tới quán Dahlia.
Quán được trang tri với phong cách "xanh", giúp người tới đây cảm nhận được thiên nhiên khi thưởng thức thức uống. Đúng với cái tên, có hai chậu hoa Dahlia trước cửa quán.
Bước vào bên trong hẳn sẽ ngạc nhiên hơn nữa, ở bên ngoài mang lại cảm giác "xanh", bên trong lại bao chùm một màu tím hồng thơ mộng. Chỉ với bộ bàn ghế trắng đã tạo ra không gian cực kì dễ chịu và mộng mơ
Quán này không chỉ phục vụ trong nhà, mà còn ngoài trời nữa nha. Với những người thích không khí ngoài trời, có thể ra ngoài ngồi, tiện thể ngắm phong cảnh. Nếu nắng quá gắt? Không sao, đã có mai hiên, bạn sẽ được ngồi với nhiệt độ rất mát mẻ.
- Con chọn quán đẹp thế?
- Hì, mẹ quá khen! Sao ta không mời anh Thần tới luôn cho vui?
- Mẹ thích suy nghĩ của con nha! Chờ mẹ tí nào
- Vâng, đều nghe mẹ!
Hắc hắc, chỉ mong anh không đồng ý, kế hoạch "tự vạch trần" của tôi sẽ rất mĩ mãn. Dù sao cũng hứa với anh rồi, cứ để anh biết đi. Trước sau gì cũng biết, chỉ quan trọng là khi nào thôi, thế thì mình cho luôn bây giờ.
Hôm qua, kết thúc màn khiêu vũ, A Thần bị Nhiên ca "khiêu khích", cả hai cùng thi uống Coctail. Rốt cuộc chả ai thắng, khổ mỗi tôi phải lôi xác anh về. Mệt gầm chết!
Giờ cũng chỉ mới 7 giờ thôi, vẫn chưa tới giờ hẹn, cứ để anh ngủ. Tôi có việc "quan trọng" cần làm.
Ai ngờ, việc tôi lên chiếc Ferrari này và đi đến đâu, đều được thu gọn vào máy điện thoại của ai đó.
"King....kong... "
Tôi nhấn một hồi chuông, bỗng hai chiếc máy camera trên cái cổng chĩa vào mặt tôi. Tôi vẫy tay chào lại, cái cổng to trước mắt mở ra. Tôi liền chạy vào
Tôi chưa kịp gõ cửa, cánh cửa mở toang ra. Bỗng một người phụ nữ chạy ra ôm lấy tôi. Người phụ nữ ấy nhéo cái má phúng phính của tôi lên, quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới của tôi. Xét một lát, bà ấy chống hông
- Hy ơi là Hy, con ăn ít lắm hả? Cô là cô thấy con ốm lắm rồi đấy!
- Cô Ly à, con tăng lên tới 5 kí mà cô bảo gầy? Có phải cô nhìn lầm rồi không?
- Sao? Tăng 5 kí? Hmmm, thôi, thế này cô lại thấy con ổn rồi. Vào nhà đi!
- Vâng ~
Cô Hiển Ly mời tôi vào nhà, rót trà, mời bánh, tận tay cô làm, một người hầu cũng đừng dành với cô.
Đúng, việc "quan trọng" mà tôi nói, chính là đi thăm mẹ chồng đại nhân nha. Không phải mới chứ, mỗi lần đi thăm y như rằng tôi sẽ bị tra khảo, như bây giờ....
- Hy à, nghe nói Thần tặng quà sinh nhật cho con nhỉ?
- À vâng ạ
- Nghe nói hai đứa thành cặp rồi? Nhanh vậy sao?
- À...
- Thế mà lần trước cứ kêu không cưới, thằng bé cũng thật là...
- Haha...
- Đúng rồi, cô mới mua cho con ít bộ váy, coi như quà sinh nhật. Dạo này ăn diện lên, chứ thằng Thần dễ đổi tính lắm đấy!
- Cảm ơn cô...
- Hử, cô? Cô cái gì mà cô? Từ giờ phải gọi là mẹ, mẹ Dạ, biết chưa? Không thì giờ gọi một tiếng "mẹ" đi xem nào?
- À...
- Nhanh lên!
- Dạ, mẹ!
- Đấy, mẹ là mẹ quý con từ khi con lọt lòng rồi đấy. Thằng Thần mà đổi tính á, con về đây, mẹ nuôi. Cho nó nhìn mặt con mà động lòng
- Vâng vâng...
- Có mẹ đây, Thần nó dám mắng con, mẹ xử nó. Không phải ngại, cứ nói với mẹ, mẹ phe con
- Đều theo ý...mẹ
- Ở trường học có tốt không? Có ai bắt nạt không? Con mà bị bắt nạt, mẹ lên kiện nhà trường
- Dạ, nhà trường thuộc nền kinh doanh của cô Lam Kiều mà mẹ...
"..."
Không phải nói chứ nhiều vô kể, nhiều lúc tôi chưa kịp trả lời đã bị hỏi sang câu khác. Nhân lúc cô ngừng nói, tôi lên tiếng
- À, Huyên Nhi đâu rồi ạ?
- Nhi hả, con bé đi chơi với A Thủy rồi. Nghe nói là đi mua sắm gì đó
- Thế ạ? Hôm nay cô cháu mình....
Nhận được luồn sát khí từ ánh mắt của cô, tôi nuốt nước bọt. Không phải gọi "mẹ" còn quá sớm sao? Mình vẫn chưa đồng ý gả đi cơ mà?
- Con nhầm, mẹ con mình...
- Ừ, làm sao?
- Con muốn đi cà phê với c...mẹ một lát, được không ạ?
Quả thật kêu mẹ vẫn không quen tí nào. Cứ thấy sao sao ấy, thôi kệ, thế cũng được :3. Có gì mốt nhờ mẹ Dạ bảo ban lại A Thần, anh dạo này đào hoa lắm!
- Cà phê sao? Chỗ nào đấy?
- Là Dahlia, quán mới xây, cũng gần đây ạ
- Ừ, chờ mẹ lên chuẩn bị cái rồi đi
Tôi gật đầu một cái rồi ngả lưng lên ghế sô pha. Bị hỏi tới tấp, mệt dễ sợ. Mai mốt sang đây, phải lấy hơi tiếp sức mới được, không chắc mình chết do mất hơi quá
Bây giờ là 8 giờ 20 phút, tới lúc 9 giờ chờ chắc vẫn kịp. Tôi cũng không có ý định giải thích đâu, nhờ mẹ Dạ nói lí với anh thôi.
Tôi cùng với mẹ Dạ lên chiếc Ferrari rồi đi tới quán Dahlia.
Quán được trang tri với phong cách "xanh", giúp người tới đây cảm nhận được thiên nhiên khi thưởng thức thức uống. Đúng với cái tên, có hai chậu hoa Dahlia trước cửa quán.
Bước vào bên trong hẳn sẽ ngạc nhiên hơn nữa, ở bên ngoài mang lại cảm giác "xanh", bên trong lại bao chùm một màu tím hồng thơ mộng. Chỉ với bộ bàn ghế trắng đã tạo ra không gian cực kì dễ chịu và mộng mơ
Quán này không chỉ phục vụ trong nhà, mà còn ngoài trời nữa nha. Với những người thích không khí ngoài trời, có thể ra ngoài ngồi, tiện thể ngắm phong cảnh. Nếu nắng quá gắt? Không sao, đã có mai hiên, bạn sẽ được ngồi với nhiệt độ rất mát mẻ.
- Con chọn quán đẹp thế?
- Hì, mẹ quá khen! Sao ta không mời anh Thần tới luôn cho vui?
- Mẹ thích suy nghĩ của con nha! Chờ mẹ tí nào
- Vâng, đều nghe mẹ!
Hắc hắc, chỉ mong anh không đồng ý, kế hoạch "tự vạch trần" của tôi sẽ rất mĩ mãn. Dù sao cũng hứa với anh rồi, cứ để anh biết đi. Trước sau gì cũng biết, chỉ quan trọng là khi nào thôi, thế thì mình cho luôn bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.