Chương 131
Nhỏ Thiên Yết
26/04/2020
Sáng hôm sau....
"AAAAAAAA, MẸ ƠI!!!"
Tôi la lên muốn long trời lở đất. Tôi vừa dậy mà lưng đau ê ẩm. Cảm giác nhớp nháp bên chân, tôi ngó xuống nhìn. Tôi banh con mắt thật to ra nhìn, sau đó mặt tái dần tái dần....
- Hy à, có gì sao?
A Thần từ phòng đối diện chạy vội sang. Tôi nhìn anh, vội gấp chăn che đi. Miệng mỉm cười, vơ ngay cái điện thoại kế bên ném vào anh
- Cút nhanh!!!
- Này, khoan....
Chưa gì sáng sớm anh đã bị ăn điện thoại vào mặt. Anh "tịch thu" luôn cái điện thoại của tôi. Anh từ từ nói, từ từ khép cửa
- Nay em cẩn thận với anh đấy!
- Cút, không tiễn!
Thấy anh đi rồi, tôi mới chạy vội vào nhà vệ sinh, mẹ nó, sao lại là lúc này. Tôi nhìn lại phía giường tôi, làm sao mà giặt đây trời. Nguyên một vết màu đỏ. "Nó" còn đến sớm nữa, mình chưa kịp phòng bị mà. "Dì cả", bà đến thăm không báo, được lắm!!!!
Má nó, cái điện thoại cũng bị tịch thu rồi làm sao đi "cầu cứu". Tôi ló mặt ra ngoài cửa phòng, khẽ gọi anh
- A Thần, A Thần, em bảo ~
- Anh xéo theo lệnh bà xã rồi, không nghe đâu! - Anh từ trong phòng ngủ của mình nói vọng ra
- Ặc, trả em cái điện thoại đi. Việc gấp!
- Gấp cái gì? Có gì sang đây nói thẳng mặt anh này
- MẸ MÀY, HÔM NAY CẨN THẬN MẶT TAO!!!
"RẦM!!!"- tôi bực dọc đóng cửa phòng. Có cái buổi sáng cũng không yên, tôi mà thấy còn cái băng vệ sinh còn sót lại trong vali, anh chết ngay với tôi. Tôi lục trung căn phòng lên, anh thấy ồn nên len lén đi vào phòng. Không ngờ, anh lại "vô tình" bị một cái dép đập vài mặt
- Em làm cái gì vậy? Có đi học không?
- Chuyện đại sự, anh ra ngoài. Không tìm được cái này, em không đi học!
- Em tìm cái gì, anh tìm phụ! - A Thần xắn tay áo lên
- Anh ra ngoài, em không cần, ok?
Tôi vẫn cắm mặt vào cái ngăn tủ tiếp tục tìm. Anh tính nói gì đó thì vệt đỏ trên ga giường. Bất giác, mí mắt anh giật giật, người cứng đờ. Tôi tay xua anh, miệng liên tục kêu "Anh ra lẹ đi!". Tôi chuyển địa điểm tìm, má, thật sự một cái cũng không có hả? Đang tính đứng lên thì cơn đau ập tới, tôi khụy chân xuống, một tay cố kéo cái áo xuống. Một giọt máu đỏ tươi từ khe chân chảy xuống. Tôi liếc mắt nhìn anh rồi nhanh chân đẩy anh khỏi phòng, đóng cửa cái "rầm"
Aaaaaaaa, hôm nay là cái ngày gì vậy chứ? Tôi nhăn mặt, cố nhịn cơn đau mà lết vô trong nhà vệ sinh. (Quên không nói, trong một căn phòng sẽcó hai phòng ng ủ*, mỗi phòng ngủcó m* ột nhà vệ**sinh ^^) . Tôi gục mặt xuống đầu gối, đau chết mất. Làm sao đây chứ?
"Cốc... Cốc..."- tiếng gõ cửa vang lên, tôi ngẩng đầu, nhìn ra phía cửa phòng. Mặt nhăn lại, chưa kịp lên tiếng thì A Thần bên ngoài nói vào
- Anh vào đấy nhé!
Anh bước vào trong phòng, nhìn quanh một hồi rồi cất tiếng
- Hy, anh để đồ trên giường, em tự ra lấy nhé!
Sau đó là tiếng đóng cửa. Đồ? Tôi có để gì bên phòng anh à? Tôi tay ôm bụng, bình tĩnh bình tĩnh, "dì cả" à, giảm đau cái đi, hành chết người rồi. Tôi lồm cồm bò ra, thấy trên giường có cái bịch đen. Bịch đen? Tôi nhanh chóng mở ra, mẹ ơi, vị "cứu tinh" đây rồi. Tôi khóc không ra nước mắt, anh nãy đi mua à? Thật sao, hay đi mượn. Tôi dám động, thầm cảm ơn anh một cái rồi cầm bịch đen ấy chui lẹ vài nhà vệ sinh.
Sau khi thay đồ xong, tôi cùng anh tới trường. Tôi liếc nhìn anh một cái, định nói gì đấy lại thôi. Anh phát hiện được bèn hỏi
- Muốn nói gì à?
- Em cảm ơn....
- Cảm ơn? À, không có gì
- Anh.... Đi mượn đấy à?
- Hả? - Anh đang cầm hộp sữa uống suýt thì sặc - Em nghĩ anh quen được bao nhiêu nữ sinh trong cái trường này?
- Toàn bộ, số anh đào hoa mà. Lần đầu em gặp, anh còn "tay trong tay" với cô nào đó còn gì?
- Anh đi mua đấy, mất mặt chết đi được - A Thần lấy tay xoa xoa cái mũi
- Được rồi, cảm ơn chồng!
- Đừng cảm ơn xuông thế chứ?
- Chứ làm sao?
Anh nhún vai, tôi trề môi. Suy nghĩ một lát, tôi nhếch môi cười, kéo cà vạt anh xuống rồi hôn nhẹ lên môi anh. Đến khi thở không nổi, tôi buông ra, xấu hổ che mặt. Tôi lầm bầm
- Vừa ý anh rồi chứ?
- Ừ, vừa rồi! - Anh cười
- Thôi đi, giữa đường phố thế này bày đặt hôn hít. Không ngại hả?
Cái giọng kiêu ngạo, trầm ấn này, chỉ có thể là của Nhiên ca. Tôi trừng mắt, bĩu môi
- Ghen tị nói đại đi!
- Mày đang chọc ngoáy tao đấy, Hy!
Nguyệt tỉ bỏ tai nghe xuống liếc một cái. Chị lấy trong túi ra một hộp quà rồi ném qua cho tôi. Tôi nhanh tay chụp lấy. Nguyệt tỉ cười
- Chúc mừng sinh nhật trễ. Quà của chị với Nhiên đấy nhé
- Yêu chị ghê!
- Bên này cũng có quà nè!
Tiểu Lệ đưa hộp quà sang cho tôi. Tôi rưng rưng nước mắt, nói với giọng moe nhất
- Cảm ơn nha, tự dưng muốn khóc ghê!
- Lẹ đi! Sắp trễ rồi!
A Thần buông một câu rồi bỏ đi. Ày, phá hỏng cảnh romantic của anh, chắc giận rồi đấy. Bày đặt đi trước, có vẻ dỗi nặng rồi. Tôi nhún vai, đi cùng với hội Tiểu Lệ ở đằng. Anh muốn đi trước, cứ để anh đi trước. Tôi không quản a!
Tôi la lên muốn long trời lở đất. Tôi vừa dậy mà lưng đau ê ẩm. Cảm giác nhớp nháp bên chân, tôi ngó xuống nhìn. Tôi banh con mắt thật to ra nhìn, sau đó mặt tái dần tái dần....
- Hy à, có gì sao?
A Thần từ phòng đối diện chạy vội sang. Tôi nhìn anh, vội gấp chăn che đi. Miệng mỉm cười, vơ ngay cái điện thoại kế bên ném vào anh
- Cút nhanh!!!
- Này, khoan....
Chưa gì sáng sớm anh đã bị ăn điện thoại vào mặt. Anh "tịch thu" luôn cái điện thoại của tôi. Anh từ từ nói, từ từ khép cửa
- Nay em cẩn thận với anh đấy!
- Cút, không tiễn!
Thấy anh đi rồi, tôi mới chạy vội vào nhà vệ sinh, mẹ nó, sao lại là lúc này. Tôi nhìn lại phía giường tôi, làm sao mà giặt đây trời. Nguyên một vết màu đỏ. "Nó" còn đến sớm nữa, mình chưa kịp phòng bị mà. "Dì cả", bà đến thăm không báo, được lắm!!!!
Má nó, cái điện thoại cũng bị tịch thu rồi làm sao đi "cầu cứu". Tôi ló mặt ra ngoài cửa phòng, khẽ gọi anh
- A Thần, A Thần, em bảo ~
- Anh xéo theo lệnh bà xã rồi, không nghe đâu! - Anh từ trong phòng ngủ của mình nói vọng ra
- Ặc, trả em cái điện thoại đi. Việc gấp!
- Gấp cái gì? Có gì sang đây nói thẳng mặt anh này
- MẸ MÀY, HÔM NAY CẨN THẬN MẶT TAO!!!
"RẦM!!!"- tôi bực dọc đóng cửa phòng. Có cái buổi sáng cũng không yên, tôi mà thấy còn cái băng vệ sinh còn sót lại trong vali, anh chết ngay với tôi. Tôi lục trung căn phòng lên, anh thấy ồn nên len lén đi vào phòng. Không ngờ, anh lại "vô tình" bị một cái dép đập vài mặt
- Em làm cái gì vậy? Có đi học không?
- Chuyện đại sự, anh ra ngoài. Không tìm được cái này, em không đi học!
- Em tìm cái gì, anh tìm phụ! - A Thần xắn tay áo lên
- Anh ra ngoài, em không cần, ok?
Tôi vẫn cắm mặt vào cái ngăn tủ tiếp tục tìm. Anh tính nói gì đó thì vệt đỏ trên ga giường. Bất giác, mí mắt anh giật giật, người cứng đờ. Tôi tay xua anh, miệng liên tục kêu "Anh ra lẹ đi!". Tôi chuyển địa điểm tìm, má, thật sự một cái cũng không có hả? Đang tính đứng lên thì cơn đau ập tới, tôi khụy chân xuống, một tay cố kéo cái áo xuống. Một giọt máu đỏ tươi từ khe chân chảy xuống. Tôi liếc mắt nhìn anh rồi nhanh chân đẩy anh khỏi phòng, đóng cửa cái "rầm"
Aaaaaaaa, hôm nay là cái ngày gì vậy chứ? Tôi nhăn mặt, cố nhịn cơn đau mà lết vô trong nhà vệ sinh. (Quên không nói, trong một căn phòng sẽcó hai phòng ng ủ*, mỗi phòng ngủcó m* ột nhà vệ**sinh ^^) . Tôi gục mặt xuống đầu gối, đau chết mất. Làm sao đây chứ?
"Cốc... Cốc..."- tiếng gõ cửa vang lên, tôi ngẩng đầu, nhìn ra phía cửa phòng. Mặt nhăn lại, chưa kịp lên tiếng thì A Thần bên ngoài nói vào
- Anh vào đấy nhé!
Anh bước vào trong phòng, nhìn quanh một hồi rồi cất tiếng
- Hy, anh để đồ trên giường, em tự ra lấy nhé!
Sau đó là tiếng đóng cửa. Đồ? Tôi có để gì bên phòng anh à? Tôi tay ôm bụng, bình tĩnh bình tĩnh, "dì cả" à, giảm đau cái đi, hành chết người rồi. Tôi lồm cồm bò ra, thấy trên giường có cái bịch đen. Bịch đen? Tôi nhanh chóng mở ra, mẹ ơi, vị "cứu tinh" đây rồi. Tôi khóc không ra nước mắt, anh nãy đi mua à? Thật sao, hay đi mượn. Tôi dám động, thầm cảm ơn anh một cái rồi cầm bịch đen ấy chui lẹ vài nhà vệ sinh.
Sau khi thay đồ xong, tôi cùng anh tới trường. Tôi liếc nhìn anh một cái, định nói gì đấy lại thôi. Anh phát hiện được bèn hỏi
- Muốn nói gì à?
- Em cảm ơn....
- Cảm ơn? À, không có gì
- Anh.... Đi mượn đấy à?
- Hả? - Anh đang cầm hộp sữa uống suýt thì sặc - Em nghĩ anh quen được bao nhiêu nữ sinh trong cái trường này?
- Toàn bộ, số anh đào hoa mà. Lần đầu em gặp, anh còn "tay trong tay" với cô nào đó còn gì?
- Anh đi mua đấy, mất mặt chết đi được - A Thần lấy tay xoa xoa cái mũi
- Được rồi, cảm ơn chồng!
- Đừng cảm ơn xuông thế chứ?
- Chứ làm sao?
Anh nhún vai, tôi trề môi. Suy nghĩ một lát, tôi nhếch môi cười, kéo cà vạt anh xuống rồi hôn nhẹ lên môi anh. Đến khi thở không nổi, tôi buông ra, xấu hổ che mặt. Tôi lầm bầm
- Vừa ý anh rồi chứ?
- Ừ, vừa rồi! - Anh cười
- Thôi đi, giữa đường phố thế này bày đặt hôn hít. Không ngại hả?
Cái giọng kiêu ngạo, trầm ấn này, chỉ có thể là của Nhiên ca. Tôi trừng mắt, bĩu môi
- Ghen tị nói đại đi!
- Mày đang chọc ngoáy tao đấy, Hy!
Nguyệt tỉ bỏ tai nghe xuống liếc một cái. Chị lấy trong túi ra một hộp quà rồi ném qua cho tôi. Tôi nhanh tay chụp lấy. Nguyệt tỉ cười
- Chúc mừng sinh nhật trễ. Quà của chị với Nhiên đấy nhé
- Yêu chị ghê!
- Bên này cũng có quà nè!
Tiểu Lệ đưa hộp quà sang cho tôi. Tôi rưng rưng nước mắt, nói với giọng moe nhất
- Cảm ơn nha, tự dưng muốn khóc ghê!
- Lẹ đi! Sắp trễ rồi!
A Thần buông một câu rồi bỏ đi. Ày, phá hỏng cảnh romantic của anh, chắc giận rồi đấy. Bày đặt đi trước, có vẻ dỗi nặng rồi. Tôi nhún vai, đi cùng với hội Tiểu Lệ ở đằng. Anh muốn đi trước, cứ để anh đi trước. Tôi không quản a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.