Chương 43
Nhỏ Thiên Yết
22/12/2019
- Mày đốt đi, tao cho mày đốt đấy! Đốt xong nhớbáo tao, tao laủng hộmày :))
Cái giọng trầmấm đầy quen thuộc này khiến tôi ngừng chửi. Thấy lạ, tôi ngước lên nhìn.!?! Hơ...là Nhiên ca?
- Nhiên ca? Cái đó... Em ko cốý nói đâu.
- Tao bik mày ko cốý mà... Mày chỉcốtình thôi!
- Anh dám chọc em? Em nói cho Nguyệt tỷnè, hứ!
Từxa, Lạc Thần nhìn 2 chúng tôi nói chuyện khá thân mật. Trong lòng có chút bực bội, khó chịu. "Lạnhỉ? Sao mình lại tức chứ!" - cái mà anh ta đang nghĩ
Quay lại phía tôi, tôi là người đang bịchọc tức ko nói lên lời. Nhiên ca nãy giờchọc tôi vụ"lỡlời" lúc nãy. Thấy tôi phồng má dỗi, ca cười nhẹ:
- Thôi, ko trên nhóc nữa. Lúc nãy hát tốt lắm!
Ca xoa đầu tôi, tôi giơchữ"V" lên cười tươi:
- Em mà! Đương nhiên phải tốt chứ! Anh nói chuyện hiển nhiên
- Tiểu nha đầu em thật là... Ms vài ngày ko gặp mà cái tính tài lanh chui đâu ra thếhả?
- Á ui... Anh nói anh tài lanh chứhả? Á á... Đau mà...
Nhiên ca nhéo má mềm mại của tôi đau tê người. Thấy Nguyệt tỷtới, tôi bật chếđộ"siêu moe" lên bắt đầu khóc nũng nịu:
- Tỷơi ~ ~ Cứu em!! Nhiên ca uýnh em kìa!!! Oaaaa
- Nhỏkia! Ăn nói tầm bậy nghen! Tỷà, ko có mà...
- Nhiên, cho 1 giây giải thích. ( Tỷliếc mắt )
- Hả!?! Một giây làm sao giải thích được hảtỷ!?!
- Ko giải thích thì thôi. Hi mình đi! ~~~
- Tỷà! Phải tin em chứ...
Mặc cho Nhiên ca vô tội, cay cú ko làm gì được, tôi vẫn khoái chí vs cái biểu cảm này của ca. Làm sao mà làm gì được. Tỷvốn rất thương mình mà. Nguyệt tỷvờko quan tâm Nhiên ca, dẫn tôi đi ra chỗkhác. Tôi vừa đi vừa quay đầu lêu lêu. Nhiên ca tức tối, đuổi theo, bắt khao 1 bữa đền bù "thiệt hại" mà tôi gây ra. Rõ ràng trêu mình trước xong bắt mình khao là sao? Tôi nghĩngợi rồi "miễn cưỡng" đồng ý.
Quay lại bên Lạc Thần, anh ta hình nhưđang nghe điện thoại của ai đó. Đầu dây bên kia nó rõ:
- A Thần à, lần trước là con nhớnhầm à? Bên thông gia ngta bảo con dâu của mẹtới lâu rồi mà
- À! Con thấy rồi. Ms nhập học hôm nay
- Sao là hôm nay? Họbảo qua lâu rồi cơmà
- ??? Mẹ, hôn thê của con - Hà tiểu thưtên đầy đủlà gìạ?
Cái giọng trầmấm đầy quen thuộc này khiến tôi ngừng chửi. Thấy lạ, tôi ngước lên nhìn.!?! Hơ...là Nhiên ca?
- Nhiên ca? Cái đó... Em ko cốý nói đâu.
- Tao bik mày ko cốý mà... Mày chỉcốtình thôi!
- Anh dám chọc em? Em nói cho Nguyệt tỷnè, hứ!
Từxa, Lạc Thần nhìn 2 chúng tôi nói chuyện khá thân mật. Trong lòng có chút bực bội, khó chịu. "Lạnhỉ? Sao mình lại tức chứ!" - cái mà anh ta đang nghĩ
Quay lại phía tôi, tôi là người đang bịchọc tức ko nói lên lời. Nhiên ca nãy giờchọc tôi vụ"lỡlời" lúc nãy. Thấy tôi phồng má dỗi, ca cười nhẹ:
- Thôi, ko trên nhóc nữa. Lúc nãy hát tốt lắm!
Ca xoa đầu tôi, tôi giơchữ"V" lên cười tươi:
- Em mà! Đương nhiên phải tốt chứ! Anh nói chuyện hiển nhiên
- Tiểu nha đầu em thật là... Ms vài ngày ko gặp mà cái tính tài lanh chui đâu ra thếhả?
- Á ui... Anh nói anh tài lanh chứhả? Á á... Đau mà...
Nhiên ca nhéo má mềm mại của tôi đau tê người. Thấy Nguyệt tỷtới, tôi bật chếđộ"siêu moe" lên bắt đầu khóc nũng nịu:
- Tỷơi ~ ~ Cứu em!! Nhiên ca uýnh em kìa!!! Oaaaa
- Nhỏkia! Ăn nói tầm bậy nghen! Tỷà, ko có mà...
- Nhiên, cho 1 giây giải thích. ( Tỷliếc mắt )
- Hả!?! Một giây làm sao giải thích được hảtỷ!?!
- Ko giải thích thì thôi. Hi mình đi! ~~~
- Tỷà! Phải tin em chứ...
Mặc cho Nhiên ca vô tội, cay cú ko làm gì được, tôi vẫn khoái chí vs cái biểu cảm này của ca. Làm sao mà làm gì được. Tỷvốn rất thương mình mà. Nguyệt tỷvờko quan tâm Nhiên ca, dẫn tôi đi ra chỗkhác. Tôi vừa đi vừa quay đầu lêu lêu. Nhiên ca tức tối, đuổi theo, bắt khao 1 bữa đền bù "thiệt hại" mà tôi gây ra. Rõ ràng trêu mình trước xong bắt mình khao là sao? Tôi nghĩngợi rồi "miễn cưỡng" đồng ý.
Quay lại bên Lạc Thần, anh ta hình nhưđang nghe điện thoại của ai đó. Đầu dây bên kia nó rõ:
- A Thần à, lần trước là con nhớnhầm à? Bên thông gia ngta bảo con dâu của mẹtới lâu rồi mà
- À! Con thấy rồi. Ms nhập học hôm nay
- Sao là hôm nay? Họbảo qua lâu rồi cơmà
- ??? Mẹ, hôn thê của con - Hà tiểu thưtên đầy đủlà gìạ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.