Chương 44
Nhỏ Thiên Yết
22/12/2019
Nghe đến đây, đầu dây bên kia đột nhiên imắng. Không thấy trảlời, Lạc Thần định lên tiếng thì bà nói:
- Cái này... Hi Hi không cho mẹnói. Nó bắt buộc là không được nói cho ai nghe.
- Tại sao lại thếạ?
- A Thần, con bé muốn con tựtùm hiểu. Hãy coi nhưlà thửthách trước hôn nhân đi nhé - (bà cười)
- Vâng, con biết rồi... Mà lúc nãy mẹvừa nói Hi Hi là...
Lạc Thần chưa kịp nói xong thì bà đã cúp máy khiến anh có phần khó chịu. Anh tựa lưng vào tường, suy nghĩcái gì đó rồi chợt hiểu ra vài điều. Anh gọi cho Nam Dương, giọng nghiêm túc:
- Anh mau điều tra cho tôi vềba người: Hà Ngọc Hy, Hà tiểu thư, và cô gái bốn năm trước. Tôi không tin côấy (cô gái bốn năm trước ý) chết rồi. Còn hai người kia, điều tra rõ cho tôi. Phải có vào sáng mai, rõ chưa?
- Vâng!
Nam Dương à? Là anh tài xếtội nghiệp đó à? Tôi chẳng mảy may quan tâm đến việc đó. Cái mà hiện giờtôi cần phải quan tâm là không khí ngộp ngạtởđầy nè! Cảba chúng tôi nhìn nhau không ngớt. Chẳng hé lên câu nào. Chịu không nổi, tôi lên tiếng
- À... Nguyệt tỷiu dấuơi...
- Nói bình thường đi, tỷnghe! Mày nói bình thường không chết ai đâu
Tỷvừa uống ngụm nước rồi cất tiếng. Tỷnói xong tôi không biết nói gì tiếp theo. Đành cười trừ...
- Thì chắc tỷđịnh nói này nói nọvới Nhiên ca đểgiúp emấy... À thì, em dù sao cũng biết hết rồi.Ởđây nhàn lắm, cho em vềlớp nha! Nha tỷ~~~!!!
- Hửm!?! (tỷliếc nhìn tôi) thôi được rồi, mày vềlớp đi cho cuộc đời tao rảnh rang. Mà này, nhớcẩn thận đấy nhé!
- Vâng? ThếNguyệt tỷ, Nhiên ca, em vềnhen!
- Mày vềcho bớtồn - (Ca vừa uống nước vừa nói)
- Hứ!
Tôi cốtình dỗi, hầm hực bước đi. Tôi vừa rời đi, không khíởđó lại căng thẳng trởlại. Nhiên ca uống chai nước cũng không yên, vừa uống xong bịsặc bởi bầu không khí này. Ca ho vài cái, lấy lại bình tĩnh, rồi nói:
- Khụ... Tỷ, việc gì?
- Nói cho nó đàng hoàng vào đấy!
- Em xin lỗi! Thếrốt cuộc là việc gìạ?
- Đểvềnhà nói đi,ởđây đông người qua lại, không tiện nói - (Tỷnhăn mày)
- Vâng...!
- Là chuyện liên quan tới bốn năm trướcấy. Tỷsợ... Có thểnguy hiểm đến bé Hi
- !?! Nguy... Nguy hiểm?
Tỷnói nhỏ, đủhai người nghe. Nghe đến đấy Nhiên ca đổmồhôi, ca nói tiếp:
- Là vụtai nạn xe bốn năm trước?
Tỷgật đầu. Họkhá căng thẳng khi nói vềvấn đềnày. Ca có vẻhiểu được phần nào câu chuyện. Tôi thắc mắc, rốt cuộc là có việc gì, có thểkhiến họcăng thẳng đến vậy?
- Cái này... Hi Hi không cho mẹnói. Nó bắt buộc là không được nói cho ai nghe.
- Tại sao lại thếạ?
- A Thần, con bé muốn con tựtùm hiểu. Hãy coi nhưlà thửthách trước hôn nhân đi nhé - (bà cười)
- Vâng, con biết rồi... Mà lúc nãy mẹvừa nói Hi Hi là...
Lạc Thần chưa kịp nói xong thì bà đã cúp máy khiến anh có phần khó chịu. Anh tựa lưng vào tường, suy nghĩcái gì đó rồi chợt hiểu ra vài điều. Anh gọi cho Nam Dương, giọng nghiêm túc:
- Anh mau điều tra cho tôi vềba người: Hà Ngọc Hy, Hà tiểu thư, và cô gái bốn năm trước. Tôi không tin côấy (cô gái bốn năm trước ý) chết rồi. Còn hai người kia, điều tra rõ cho tôi. Phải có vào sáng mai, rõ chưa?
- Vâng!
Nam Dương à? Là anh tài xếtội nghiệp đó à? Tôi chẳng mảy may quan tâm đến việc đó. Cái mà hiện giờtôi cần phải quan tâm là không khí ngộp ngạtởđầy nè! Cảba chúng tôi nhìn nhau không ngớt. Chẳng hé lên câu nào. Chịu không nổi, tôi lên tiếng
- À... Nguyệt tỷiu dấuơi...
- Nói bình thường đi, tỷnghe! Mày nói bình thường không chết ai đâu
Tỷvừa uống ngụm nước rồi cất tiếng. Tỷnói xong tôi không biết nói gì tiếp theo. Đành cười trừ...
- Thì chắc tỷđịnh nói này nói nọvới Nhiên ca đểgiúp emấy... À thì, em dù sao cũng biết hết rồi.Ởđây nhàn lắm, cho em vềlớp nha! Nha tỷ~~~!!!
- Hửm!?! (tỷliếc nhìn tôi) thôi được rồi, mày vềlớp đi cho cuộc đời tao rảnh rang. Mà này, nhớcẩn thận đấy nhé!
- Vâng? ThếNguyệt tỷ, Nhiên ca, em vềnhen!
- Mày vềcho bớtồn - (Ca vừa uống nước vừa nói)
- Hứ!
Tôi cốtình dỗi, hầm hực bước đi. Tôi vừa rời đi, không khíởđó lại căng thẳng trởlại. Nhiên ca uống chai nước cũng không yên, vừa uống xong bịsặc bởi bầu không khí này. Ca ho vài cái, lấy lại bình tĩnh, rồi nói:
- Khụ... Tỷ, việc gì?
- Nói cho nó đàng hoàng vào đấy!
- Em xin lỗi! Thếrốt cuộc là việc gìạ?
- Đểvềnhà nói đi,ởđây đông người qua lại, không tiện nói - (Tỷnhăn mày)
- Vâng...!
- Là chuyện liên quan tới bốn năm trướcấy. Tỷsợ... Có thểnguy hiểm đến bé Hi
- !?! Nguy... Nguy hiểm?
Tỷnói nhỏ, đủhai người nghe. Nghe đến đấy Nhiên ca đổmồhôi, ca nói tiếp:
- Là vụtai nạn xe bốn năm trước?
Tỷgật đầu. Họkhá căng thẳng khi nói vềvấn đềnày. Ca có vẻhiểu được phần nào câu chuyện. Tôi thắc mắc, rốt cuộc là có việc gì, có thểkhiến họcăng thẳng đến vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.