Chương 1020: "Bây giờ anh cũng được xem là dân nhà giàu đó."
Đang cập nhập
02/11/2021
Tần Minh cũng rất quan tâm, bây giờ anh không thể liên lạc với Trương
Chân Nhận được, không liên lạc được với hai anh em Tổng Nghĩa Tinh nên
phải nhờ một vài người khá thân với Trương Chân Nhân của Hoàng phải liên hệ giúp.
Mọi người thu dọn đồ đạc rời đi, đến khách sạn nổi tiếng nào đó trong thành phố.
Trên đường đi, Tần Minh kéo Nhiếp Hải Đường lên xe mình, nhịn không được hỏi: "Trong những ngày anh không ở Bắc Kinh, có tin gì về sự phụ anh không?"
Nhiếp Hải Đường lắc đầu, nói: "Tối qua em cũng nói với anh rồi, mặc dù nhà họ Triệu đã từ bỏ việc đuổi giết Trương Chân Nhân nhưng bây giờ Trương Chân Nhân vẫn bị truy nã. Chuyện này không kết thúc được đầu, sợ là Trương Chân Nhân phải sống trong cảnh trốn tránh suốt đời. Mà hai người Tống Nghĩa Tinh và Tống Nghĩa Linh thì đã bắt máy, làm vệ sĩ ngắn hạn cho một người giàu ở Nam Hạ.
"Chậc chậc, rõ ràng Thường Nhụy đã ấp ủ ý định muốn tiêu diệt nhà họ Triệu suốt nhiều năm rồi." Tần Minh bất mãn nói.
Nhiếp Hải Đường nói: "Nhưng lần này hãm hại nhà họ Triệu, sẽ ảnh hưởng đến nhà ông nội anh."
".." Tần Minh hừ: "Triệu Trinh cũng là cáo già, đừng thấy lúc trước ông ta bị ức hiếp vài lần, thậm chí anh còn nghĩ đây là kế hoạch của ông ta.
Nhiếp Hải Đường dựa sát vào Tấn Minh, nói: "Đúng rồi, kể anh nghe chuyện này, ba em muốn gặp anh đó"
Lòng Tần Minh giật thót: "Mẹ em thì sao?"
Vừa nghĩ đến bà Chương Dao - mẹ Nhiếp Hải Đường, Tần Minh lại thấy rối rắm cực kỳ. Lúc trước nếu không phải bà ta đứng giữa cản trở thì anh đâu giải phóng bản thân nhiều đến vậy? Càng không bị Trương Toàn Chân nhân cơ hội tính kế biến anh thành một thằng đàn ông khốn nạn sống phóng túng như bây giờ.
"Mẹ em? Không cần phải quan tâm đến bà ta" Nhiếp Hải Đường tức giận nói: "Bà ta khinh ba em phá sản rồi, không còn gì nữa nên đã về nhà mẹ đẻ. Nghe nói bây giờ còn tìm cậu ấm nhà giàu nào đó cho em, bảo em đến Thượng Hải xem mắt, em không thèm quan tâm đến bà ta đâu"
Tần Minh nói: "Bây giờ anh cũng được xem là dân nhà giàu đó."
Nhiếp Hải Đường cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay Tần Minh, nói: "Vậy anh cưới em hả? Thể tối nay sang nhà bàn chuyện đính hôn sính lễ với ba em nhé"
"Hả... Chuyện này anh phải bàn với ba mẹ anh." Tần Minh lại lảng qua chuyện khác vì lòng anh lại nghĩ đến Mộc Tiêu Kiều.
Trong lúc đang nói, xe dừng trước cửa khách sạn, khách khứa ở cổng vào nhiều như mây. Một tấm biển rất to viết dòng chữ chúc mừng sinh nhật lần thứ chín mươi của Hoàng Đỉnh Vân nhà họ Hoàng.
Lúc này Tần Minh mới tò mò hỏi: "Chẳng phải là tiệc ăn mừng của em à?"
Nhiếp Hải Đường mỉm cười: "Một trận đấu võ giao lưu nho nhỏ giữa Trung - Hàn thôi mà, em lại chẳng phải người mới của Hoàng phái, làm gì có tư cách tổ chức buổi tiệc lớn đến vậy? Thời buổi bây giờ kiếm tiền khó lắm. Đây là tiệc chúc mừng của nhà ông cụ Hoàng, ăn từ trưa đến tối, còn có thể bàn luận công phu với những người cùng môn phái nữa"
Tần Minh lại nói: "Haiz, anh không bàn luận gì đâu, quan sát thôi là được rồi. Anh sợ anh thành trò cười, nhưng sao anh chưa bao giờ nghe nói đến nhà họ Hoàng này vậy? Có liên quan gì đến Hoàng Thăng Cửu không?"
Mọi người thu dọn đồ đạc rời đi, đến khách sạn nổi tiếng nào đó trong thành phố.
Trên đường đi, Tần Minh kéo Nhiếp Hải Đường lên xe mình, nhịn không được hỏi: "Trong những ngày anh không ở Bắc Kinh, có tin gì về sự phụ anh không?"
Nhiếp Hải Đường lắc đầu, nói: "Tối qua em cũng nói với anh rồi, mặc dù nhà họ Triệu đã từ bỏ việc đuổi giết Trương Chân Nhân nhưng bây giờ Trương Chân Nhân vẫn bị truy nã. Chuyện này không kết thúc được đầu, sợ là Trương Chân Nhân phải sống trong cảnh trốn tránh suốt đời. Mà hai người Tống Nghĩa Tinh và Tống Nghĩa Linh thì đã bắt máy, làm vệ sĩ ngắn hạn cho một người giàu ở Nam Hạ.
"Chậc chậc, rõ ràng Thường Nhụy đã ấp ủ ý định muốn tiêu diệt nhà họ Triệu suốt nhiều năm rồi." Tần Minh bất mãn nói.
Nhiếp Hải Đường nói: "Nhưng lần này hãm hại nhà họ Triệu, sẽ ảnh hưởng đến nhà ông nội anh."
".." Tần Minh hừ: "Triệu Trinh cũng là cáo già, đừng thấy lúc trước ông ta bị ức hiếp vài lần, thậm chí anh còn nghĩ đây là kế hoạch của ông ta.
Nhiếp Hải Đường dựa sát vào Tấn Minh, nói: "Đúng rồi, kể anh nghe chuyện này, ba em muốn gặp anh đó"
Lòng Tần Minh giật thót: "Mẹ em thì sao?"
Vừa nghĩ đến bà Chương Dao - mẹ Nhiếp Hải Đường, Tần Minh lại thấy rối rắm cực kỳ. Lúc trước nếu không phải bà ta đứng giữa cản trở thì anh đâu giải phóng bản thân nhiều đến vậy? Càng không bị Trương Toàn Chân nhân cơ hội tính kế biến anh thành một thằng đàn ông khốn nạn sống phóng túng như bây giờ.
"Mẹ em? Không cần phải quan tâm đến bà ta" Nhiếp Hải Đường tức giận nói: "Bà ta khinh ba em phá sản rồi, không còn gì nữa nên đã về nhà mẹ đẻ. Nghe nói bây giờ còn tìm cậu ấm nhà giàu nào đó cho em, bảo em đến Thượng Hải xem mắt, em không thèm quan tâm đến bà ta đâu"
Tần Minh nói: "Bây giờ anh cũng được xem là dân nhà giàu đó."
Nhiếp Hải Đường cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay Tần Minh, nói: "Vậy anh cưới em hả? Thể tối nay sang nhà bàn chuyện đính hôn sính lễ với ba em nhé"
"Hả... Chuyện này anh phải bàn với ba mẹ anh." Tần Minh lại lảng qua chuyện khác vì lòng anh lại nghĩ đến Mộc Tiêu Kiều.
Trong lúc đang nói, xe dừng trước cửa khách sạn, khách khứa ở cổng vào nhiều như mây. Một tấm biển rất to viết dòng chữ chúc mừng sinh nhật lần thứ chín mươi của Hoàng Đỉnh Vân nhà họ Hoàng.
Lúc này Tần Minh mới tò mò hỏi: "Chẳng phải là tiệc ăn mừng của em à?"
Nhiếp Hải Đường mỉm cười: "Một trận đấu võ giao lưu nho nhỏ giữa Trung - Hàn thôi mà, em lại chẳng phải người mới của Hoàng phái, làm gì có tư cách tổ chức buổi tiệc lớn đến vậy? Thời buổi bây giờ kiếm tiền khó lắm. Đây là tiệc chúc mừng của nhà ông cụ Hoàng, ăn từ trưa đến tối, còn có thể bàn luận công phu với những người cùng môn phái nữa"
Tần Minh lại nói: "Haiz, anh không bàn luận gì đâu, quan sát thôi là được rồi. Anh sợ anh thành trò cười, nhưng sao anh chưa bao giờ nghe nói đến nhà họ Hoàng này vậy? Có liên quan gì đến Hoàng Thăng Cửu không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.