Chương 1019: Chẳng lẽ là người yêu của nhau?
Đang cập nhập
02/11/2021
Tần Minh, để tôi xử lý vết thương cho cậu. Lúc này, Trần Mục Linh cầm hộp thuốc y tế bước đến.
Bỗng dưng có một cô gái lại xuất hiện kế bên, không phải là Nhiếp Hải Đường?
Cô nói: "Không cần, vết thương của bạn trai tôi, tôi tự xử lý được"
Bạn trai?
Câu này của Nhiếp Hải Đường làm những người khác đều ngạc nhiên, họ yêu nhau từ khi nào vậy?
Nhưng Tần Minh biết rõ, những lúc thế này phải quyết định, anh nói: "Tôi đến Bắc Kinh để tìm cô ấy nên Trần Mục Linh, cảm ơn lòng tốt của cậu."
Mặc dù câu này không nói rõ nhưng Tần Minh đã hoàn toàn từ chối Trần Mụ Linh, người đang cầm hộp thuốc y tế ngây ra như phỗng, lòng cảm xúc lẫn lộn nhưng phải đành chịu, hàng nước mắt nóng hổi rơi lã chã.
Tần Minh không chịu nổi cảnh tượng này nên tìm cớ đưa Nhiếp Hải Đường đi trước.
Nhìn bóng dáng của hai người, Triệu Mộng Hoa cũng thở dài, vỗ nhẹ lưng cô bạn thân của mình, nói: "Thôi bỏ đi, cuộc sống có những thứ không phải cứ cầu là có. Lúc trước đã bỏ lỡ rồi thì có lẽ không còn cơ hội nữa."
Nhưng em không cam tâm. Trần Mục Linh cắn môi, mắt rưng rưng: "Nếu em quen Tần Minh từ trước thì hay biết mấy, vậy em sẽ không bỏ lỡ hết lần này đến lần khác. Nhưng khi em thật lòng thích cậu ấy, cậu ấy đã... Đã.."
Triệu Mộng Hoa nói: "Đàn ông xuất sắc thật sự, đương nhiên sẽ được nhiều cô gái yên mến. Em nhìn A Dũng nhà chị đi, đâu có cô gái nào thích anh ấy."
Miệng Lương Thiếu Dũng giật nhẹ, thầm nói: "Bà chị vô dụng này, không biết tôi đã từ chối bao nhiêu cô gái rồi đó."
Bên kia, trong phòng nghỉ.
Nhiếp Hải Đường thở phì phì kéo Tần Minh rời đi, ghen tỵ nói: "Nếu em không ra mặt thì có phải anh định đi theo họ không?".
Tần Minh gãi đầu nói: "Ừ thì kế hoạch ban đầu là đi ăn với họ, dù gì tụi anh là bạn cùng ký túc xá, lâu rồi không gặp."
Nhiếp Hải Đường tức giận khoanh tay nói: "Anh thấy Trần Mục Linh kia đẹp nên lại muốn quan hệ nam nữ"
Tần Minh bị oan, giơ tay đầu hàng, nói: "Anh đâu dám, anh đã nói là lúc ở trước cửa, tự dưng cô ấy hôn anh mà, anh cũng đâu biết chuyện gì xảy ra. Hơn nữa anh và cô ấy đâu có gì với nhau, nếu em không tin, anh ra đường bị xe.."
Nhiếp Hải Đường giơ tay bịt miệng Tần Minh, giận dỗi trừng anh một cái, nói: "Em đầu nói là không tin anh? Em thấy khó chịu thôi, không muốn những cô gái khác cứ lượn tới lượn lui trước mặt anh"
Sau khi xử lý vết thương xong, những người trẻ tuổi của Hoàng phải bước đến, thấy Nhiếp Hải Đường và Tần Minh thân mật đến vậy, họ cực kỳ bất ngờ.
"Chẳng phải cô Nhiếp mới quen anh ta thôi à?"
"Chẳng lẽ là người yêu của nhau? Tin hot đấy"
"Không thể nào? Cô Nhiếp là học trò của bà Mộc, chẳng phải bà Mộc là người theo đuổi chủ nghĩa không kết hôn à?"
"Ồ, biết bao nhiêu người phải vỡ mộng rồi đây!
"Nhưng mà lại lịch người này thế nào vậy? Chẳng phải Trương Chân Nhân chỉ có hai học trò thôi hả?"
Nghe các tuyển thủ bàn tán sôi nổi, Nhiếp Hải Đường không thể không ra vẻ đội trưởng, nói: "Khụ khụ, đừng ăn nói lung tung, thu dọn đồ đạc rồi về đi. Đêm nay có tiệc ăn mừng nữa, thầy Hoàng Thăng Cửu cũng đến."
Vừa nghe đến cái tên Hoàng Thăng Cửu, mọi người phấn khích hẳn lên, ai cũng nói muốn nhờ thầy Hoàng chỉ dạy gì đó.
Bỗng dưng có một cô gái lại xuất hiện kế bên, không phải là Nhiếp Hải Đường?
Cô nói: "Không cần, vết thương của bạn trai tôi, tôi tự xử lý được"
Bạn trai?
Câu này của Nhiếp Hải Đường làm những người khác đều ngạc nhiên, họ yêu nhau từ khi nào vậy?
Nhưng Tần Minh biết rõ, những lúc thế này phải quyết định, anh nói: "Tôi đến Bắc Kinh để tìm cô ấy nên Trần Mục Linh, cảm ơn lòng tốt của cậu."
Mặc dù câu này không nói rõ nhưng Tần Minh đã hoàn toàn từ chối Trần Mụ Linh, người đang cầm hộp thuốc y tế ngây ra như phỗng, lòng cảm xúc lẫn lộn nhưng phải đành chịu, hàng nước mắt nóng hổi rơi lã chã.
Tần Minh không chịu nổi cảnh tượng này nên tìm cớ đưa Nhiếp Hải Đường đi trước.
Nhìn bóng dáng của hai người, Triệu Mộng Hoa cũng thở dài, vỗ nhẹ lưng cô bạn thân của mình, nói: "Thôi bỏ đi, cuộc sống có những thứ không phải cứ cầu là có. Lúc trước đã bỏ lỡ rồi thì có lẽ không còn cơ hội nữa."
Nhưng em không cam tâm. Trần Mục Linh cắn môi, mắt rưng rưng: "Nếu em quen Tần Minh từ trước thì hay biết mấy, vậy em sẽ không bỏ lỡ hết lần này đến lần khác. Nhưng khi em thật lòng thích cậu ấy, cậu ấy đã... Đã.."
Triệu Mộng Hoa nói: "Đàn ông xuất sắc thật sự, đương nhiên sẽ được nhiều cô gái yên mến. Em nhìn A Dũng nhà chị đi, đâu có cô gái nào thích anh ấy."
Miệng Lương Thiếu Dũng giật nhẹ, thầm nói: "Bà chị vô dụng này, không biết tôi đã từ chối bao nhiêu cô gái rồi đó."
Bên kia, trong phòng nghỉ.
Nhiếp Hải Đường thở phì phì kéo Tần Minh rời đi, ghen tỵ nói: "Nếu em không ra mặt thì có phải anh định đi theo họ không?".
Tần Minh gãi đầu nói: "Ừ thì kế hoạch ban đầu là đi ăn với họ, dù gì tụi anh là bạn cùng ký túc xá, lâu rồi không gặp."
Nhiếp Hải Đường tức giận khoanh tay nói: "Anh thấy Trần Mục Linh kia đẹp nên lại muốn quan hệ nam nữ"
Tần Minh bị oan, giơ tay đầu hàng, nói: "Anh đâu dám, anh đã nói là lúc ở trước cửa, tự dưng cô ấy hôn anh mà, anh cũng đâu biết chuyện gì xảy ra. Hơn nữa anh và cô ấy đâu có gì với nhau, nếu em không tin, anh ra đường bị xe.."
Nhiếp Hải Đường giơ tay bịt miệng Tần Minh, giận dỗi trừng anh một cái, nói: "Em đầu nói là không tin anh? Em thấy khó chịu thôi, không muốn những cô gái khác cứ lượn tới lượn lui trước mặt anh"
Sau khi xử lý vết thương xong, những người trẻ tuổi của Hoàng phải bước đến, thấy Nhiếp Hải Đường và Tần Minh thân mật đến vậy, họ cực kỳ bất ngờ.
"Chẳng phải cô Nhiếp mới quen anh ta thôi à?"
"Chẳng lẽ là người yêu của nhau? Tin hot đấy"
"Không thể nào? Cô Nhiếp là học trò của bà Mộc, chẳng phải bà Mộc là người theo đuổi chủ nghĩa không kết hôn à?"
"Ồ, biết bao nhiêu người phải vỡ mộng rồi đây!
"Nhưng mà lại lịch người này thế nào vậy? Chẳng phải Trương Chân Nhân chỉ có hai học trò thôi hả?"
Nghe các tuyển thủ bàn tán sôi nổi, Nhiếp Hải Đường không thể không ra vẻ đội trưởng, nói: "Khụ khụ, đừng ăn nói lung tung, thu dọn đồ đạc rồi về đi. Đêm nay có tiệc ăn mừng nữa, thầy Hoàng Thăng Cửu cũng đến."
Vừa nghe đến cái tên Hoàng Thăng Cửu, mọi người phấn khích hẳn lên, ai cũng nói muốn nhờ thầy Hoàng chỉ dạy gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.