Chương 850: Chỉ mới nửa ngày thôi á?
Đang cập nhập
27/10/2021
Vù!
Đột nhiên, bên cạnh chợt có một bàn tay cứng rắn tát thẳng về phía Triệu Bàn.
Triệu Bàn lập tức lắc người tránh, sau đó mới thấy rõ là Tần Minh đột nhiên ra tay đánh lén. Anh liên tiếp ra chiêu và lật tay nắm lấy cổ họng của anh ta, dưới chân quét liền ba phát.
Bốp bốp bốp, Triệu Bàn bị đánh cho không kịp trở tay, trên cổ bị nắm đã in rõ năm dấu tay, đồng thời còn bị Tần Minh đạp một phát ngã nhào. "Cậu!" Triệu Bàn được mấy người kia đỡ lên, phẫn nộ nhìn Tần Minh.
Tần Minh cười: "Không phải anh được chọn tới nhà họ Lý tập võ à? Tôi cũng chỉ mới học công phu gần đây thôi mà anh còn đánh không lại, xem ra anh cũng thường thôi."
"Cậu đánh lén" Triệu Bàn không phục nói: "Mà thôi, tôi là người nhã nhặn sẽ không tính toán với cậu em không hiểu chuyện như cậu. Nhưng cậu không thể học được Nhất Thốn Quyền trong vòng nửa tháng đâu"
Tần Minh bức xúc nói: "Nếu tôi có thể học được thì sao?"
Triệu Bàn khẽ nói: "Tôi học năm năm mới học được, cậu tính học trong nửa tháng à? Cậu tưởng cậu là ai chứ? Cậu có thể làm được thì tôi sẽ trồng cây chuối đi tiểu"
"Triệu Chính Ngôn, cậu đừng quên cậu chỉ là một thằng vô dụng" "Xem ra anh cậu cũng nói cho cậu biết rồi, thức thời thì đừng đối đầu với nhà họ Lý nữa"
"Đúng vậy, cậu còn cản trở Lý Tinh Hồng tán gái nữa. Anh ta chắc chắn sẽ có được cô chủ nhà họ Tôn, cậu chen vào làm gì?"
"Cậu đúng là giỏi gây chuyện, còn đắc tội nhà họ Lý chứ!"
"Tôi thấy cậu không cần luyện nữa đâu, có lẽ mau qua nhà họ Lý xin lỗi còn có thể xoay chuyển được tình thế."
Đám con cháu nhà họ Triệu thi nhau trách mắng Tần Minh, cho rằng chuyện anh làm tối qua đã khiến nhà bọn họ mất mặt, đồng thời cũng ngăn cản anh luyện võ thuật.
Tần Minh âm thầm nghiến răng, điều chỉnh hô hấp của mình, hít không khí vào trong phổi, điều chỉnh lực cơ bắp dần tập trung về phía ngón tay, tinh khí thần cũng được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.
Tống Nghĩa Linh chợt cười nhạo nói: "Các anh không làm được anh hùng thì ghen tỵ với Tần Minh của tôi à? Tối qua ai nấy đều thấy được cô chủ nhà họ Tôn không chịu nổi Lý Tinh Hồng nhưng anh ta bất lịch sự, cứ quấn lấy không thôi, vậy mà không một ai trong các anh đứng ra giúp đỡ, không tính là đàn ông.
Tống Nghĩa Linh vừa nói vậy, đám người nhà họ Triệu đều im lặng. Bọn họ hiểu đạo lý, cũng biết rõ sự thật nhưng chỉ không thể thừa nhận mình không có năng lực mà thôi.
Triệu Bàn không phục nói: "Cô nói gì vậy? Đàn ông theo đuổi phụ nữ chẳng phải là chuyện bình thường sao? Sao cô biết cô chủ nhà họ Tôn không phải là đã thích còn giả vờ từ chối chứ? Triệu Chính Ngôn có bản lĩnh gì mà khiêu khích nhà họ Lý? Không phải vì họa..."
Rắc!
Tần Minh đang làm công tác chuẩn bị chợt đâm hai ngón tay xuyên qua tấm ván gỗ. Mọi người giật mình trước âm thanh mà anh phát ra, khi quay đầu nhìn lại, không ngờ thấy tấm ván gỗ luyện công trong tay anh đã bị đâm thủng.
Phù, Tần Minh thở hắt ra một hơi, quay đầu lại hằn học nói: "Tôi có quen biết với chị Thường Hi và còn rất thân đấy. Tôi sẽ không tha thứ cho kẻ nào sỉ nhục chị ấy. Triệu Bàn, anh chú ý lời nói của mình đi"
Tống Nghĩa Linh ngạc nhiên nói: "Tần Minh, cậu đã luyện được Nhất Thốn Quyền à? Chỉ mới nửa ngày thôi á?"
Đám con cháu nhà họ Triệu đều trợn mắt há hốc mồm. Vừa rồi bọn họ vẫn còn hăng say giễu cợt, sao Tần Minh lại đột nhiên luyện được Nhất Thốn Quyền rồi? "Không thể nào! Tôi luyện mấy năm vẫn không làm được, sao cậu... Triệu Bàn chấn động nhìn tấm ván gỗ trong tay Tần Minh. Nó dày ba centimet lại bị hai ngón tay chọc thủng trong khoảng cách gần, như vậy đã xem như luyện được Nhất Thốn Quyền rồi.
Tần Minh ném tấm ván gỗ tới trước mặt đám người nhà họ Triệu và nói: "Ai muốn trồng cây chuối đi tiểu thế? Biểu diễn xem nào?"
Triệu Bàn tái mặt, không phục nói: "Cậu đừng đắc ý, lần này chỉ là may mắn thôi. Cậu chắc chắn sẽ thua trong cuộc so tài nửa tháng sau"
Ban đầu anh ta định quấy rầy Tần Minh, kết quả anh đã lập tức thành công làm anh ta vô cùng buồn bực, dẫn cả đám người chạy rất nhanh, còn vừa đi vừa nói chuyện: "Chúng ta đi mau, đi thông báo với nhà họ Lý"
Đột nhiên, bên cạnh chợt có một bàn tay cứng rắn tát thẳng về phía Triệu Bàn.
Triệu Bàn lập tức lắc người tránh, sau đó mới thấy rõ là Tần Minh đột nhiên ra tay đánh lén. Anh liên tiếp ra chiêu và lật tay nắm lấy cổ họng của anh ta, dưới chân quét liền ba phát.
Bốp bốp bốp, Triệu Bàn bị đánh cho không kịp trở tay, trên cổ bị nắm đã in rõ năm dấu tay, đồng thời còn bị Tần Minh đạp một phát ngã nhào. "Cậu!" Triệu Bàn được mấy người kia đỡ lên, phẫn nộ nhìn Tần Minh.
Tần Minh cười: "Không phải anh được chọn tới nhà họ Lý tập võ à? Tôi cũng chỉ mới học công phu gần đây thôi mà anh còn đánh không lại, xem ra anh cũng thường thôi."
"Cậu đánh lén" Triệu Bàn không phục nói: "Mà thôi, tôi là người nhã nhặn sẽ không tính toán với cậu em không hiểu chuyện như cậu. Nhưng cậu không thể học được Nhất Thốn Quyền trong vòng nửa tháng đâu"
Tần Minh bức xúc nói: "Nếu tôi có thể học được thì sao?"
Triệu Bàn khẽ nói: "Tôi học năm năm mới học được, cậu tính học trong nửa tháng à? Cậu tưởng cậu là ai chứ? Cậu có thể làm được thì tôi sẽ trồng cây chuối đi tiểu"
"Triệu Chính Ngôn, cậu đừng quên cậu chỉ là một thằng vô dụng" "Xem ra anh cậu cũng nói cho cậu biết rồi, thức thời thì đừng đối đầu với nhà họ Lý nữa"
"Đúng vậy, cậu còn cản trở Lý Tinh Hồng tán gái nữa. Anh ta chắc chắn sẽ có được cô chủ nhà họ Tôn, cậu chen vào làm gì?"
"Cậu đúng là giỏi gây chuyện, còn đắc tội nhà họ Lý chứ!"
"Tôi thấy cậu không cần luyện nữa đâu, có lẽ mau qua nhà họ Lý xin lỗi còn có thể xoay chuyển được tình thế."
Đám con cháu nhà họ Triệu thi nhau trách mắng Tần Minh, cho rằng chuyện anh làm tối qua đã khiến nhà bọn họ mất mặt, đồng thời cũng ngăn cản anh luyện võ thuật.
Tần Minh âm thầm nghiến răng, điều chỉnh hô hấp của mình, hít không khí vào trong phổi, điều chỉnh lực cơ bắp dần tập trung về phía ngón tay, tinh khí thần cũng được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.
Tống Nghĩa Linh chợt cười nhạo nói: "Các anh không làm được anh hùng thì ghen tỵ với Tần Minh của tôi à? Tối qua ai nấy đều thấy được cô chủ nhà họ Tôn không chịu nổi Lý Tinh Hồng nhưng anh ta bất lịch sự, cứ quấn lấy không thôi, vậy mà không một ai trong các anh đứng ra giúp đỡ, không tính là đàn ông.
Tống Nghĩa Linh vừa nói vậy, đám người nhà họ Triệu đều im lặng. Bọn họ hiểu đạo lý, cũng biết rõ sự thật nhưng chỉ không thể thừa nhận mình không có năng lực mà thôi.
Triệu Bàn không phục nói: "Cô nói gì vậy? Đàn ông theo đuổi phụ nữ chẳng phải là chuyện bình thường sao? Sao cô biết cô chủ nhà họ Tôn không phải là đã thích còn giả vờ từ chối chứ? Triệu Chính Ngôn có bản lĩnh gì mà khiêu khích nhà họ Lý? Không phải vì họa..."
Rắc!
Tần Minh đang làm công tác chuẩn bị chợt đâm hai ngón tay xuyên qua tấm ván gỗ. Mọi người giật mình trước âm thanh mà anh phát ra, khi quay đầu nhìn lại, không ngờ thấy tấm ván gỗ luyện công trong tay anh đã bị đâm thủng.
Phù, Tần Minh thở hắt ra một hơi, quay đầu lại hằn học nói: "Tôi có quen biết với chị Thường Hi và còn rất thân đấy. Tôi sẽ không tha thứ cho kẻ nào sỉ nhục chị ấy. Triệu Bàn, anh chú ý lời nói của mình đi"
Tống Nghĩa Linh ngạc nhiên nói: "Tần Minh, cậu đã luyện được Nhất Thốn Quyền à? Chỉ mới nửa ngày thôi á?"
Đám con cháu nhà họ Triệu đều trợn mắt há hốc mồm. Vừa rồi bọn họ vẫn còn hăng say giễu cợt, sao Tần Minh lại đột nhiên luyện được Nhất Thốn Quyền rồi? "Không thể nào! Tôi luyện mấy năm vẫn không làm được, sao cậu... Triệu Bàn chấn động nhìn tấm ván gỗ trong tay Tần Minh. Nó dày ba centimet lại bị hai ngón tay chọc thủng trong khoảng cách gần, như vậy đã xem như luyện được Nhất Thốn Quyền rồi.
Tần Minh ném tấm ván gỗ tới trước mặt đám người nhà họ Triệu và nói: "Ai muốn trồng cây chuối đi tiểu thế? Biểu diễn xem nào?"
Triệu Bàn tái mặt, không phục nói: "Cậu đừng đắc ý, lần này chỉ là may mắn thôi. Cậu chắc chắn sẽ thua trong cuộc so tài nửa tháng sau"
Ban đầu anh ta định quấy rầy Tần Minh, kết quả anh đã lập tức thành công làm anh ta vô cùng buồn bực, dẫn cả đám người chạy rất nhanh, còn vừa đi vừa nói chuyện: "Chúng ta đi mau, đi thông báo với nhà họ Lý"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.