Chương 851: "...Tổ sư, thật vô tình."
Đang cập nhập
28/10/2021
Tần Minh vô cùng bất ngờ, anh vừa nghe đám người Triệu Bàn nói xấu Tôn
Thường Hi thì lập tức nổi giận, dồn hết sức lực vào hai ngón tay và ép
khí xuống bụng, phát lực với khoảng cách chỉ có hai, ba centimet, đã một lần hành động xuyên thủng được tấm ván gỗ.
"Ôi, tôi đau chết đi được. Sưng rồi, ngón tay tôi sưng lên rồi."
Tần Minh cầm cự được một lát thì ném luôn tấm ván gỗ, ôm ngón tay kêu lên thảm thiết. Có câu mười ngón tay liền với tim, vừa đau thì ai chịu nổi.
Tống Nghĩa Linh thản nhiên nói: "Chuyện này chẳng phải là bình thường sao? Cậu không phải là sinh viên à? Dù sao cậu cũng phải hiểu lực tương tác với nhau, cậu đánh xuyên qua tấm ván gỗ thì ngón tay cậu chắc chắn phải bị thương chứ? Lẽ nào cậu nghĩ cậu có thể dùng khí công để bảo vệ cơ thể à?"
Tần Minh ôm ngón tay. Không ngờ nó lại sưng rồi?
Anh nói: "Vậy anh chị luyện võ từ nhỏ làm sao chịu nổi?"
"Liều mạng mà chịu thôi."
Tống Nghĩa Linh giơ tay về phía Tần Minh, trên đó đầy những vết chai dày, mỗi ngón tay đều có sẹo. Hơn nữa cô ta rõ ràng là phụ nữ mà tay to chẳng khác nào tay đàn ông.
Tống Nghĩa Linh mỉm cười nói: "Cậu đau nhiều thì cơ thể sẽ quen thôi. Đau hết lần này tới lần khác rồi sẽ không còn cảm thấy đau nữa. Tần Minh, cậu giỏi đấy, mới học nửa ngày mà đã học được, chẳng kém hơn tôi trước đây là mấy."
Tần Minh vui vẻ nói: "Thật à? Vậy tôi rất có tài nhỉ?"
Tống Nghĩa Linh cười nhưng không trả lời, chỉ nói: "Cậu đừng động đậy, để tôi bôi thuốc cho cậu trước đã. Lát nữa cậu đổi ngón tay khác luyện tiếp, nhất định phải luyện cho thật thành thạo. Hơn nữa, không chỉ có ngón tay mới dùng được Nhất Thốn Quyền. Cậu có thể nhanh chóng tiếp cận kẻ địch đồng thời phát lực từ các vị trí khác trên cơ thể như đầu gối, khuỷu tay, nắm tay. Cậu biết Lý Tiểu Long chứ? Cậu đã xem qua video ông ấy đấu với người khác không?"
Tần Minh lắc đầu: "Tội chưa xem. Thật ra tôi đã xem Thành Long. Thế Chân Tử Đan có được không? Hai ngày trước tôi xem tập cuối của Diệp Vấn, cảm giác ông ta đánh rất tuyệt."
"Diệp Vấn không lợi hại bằng học trò của ông ta. Nếu trong thời bây giờ, Diệp Vấn còn chẳng đánh lại tôi đâu."
Tống Nghĩa Linh trừng mắt nhìn anh và móc ra một chai thuốc, nói: "Thôi quên đi, cậu đưa tay đây.
"Diệp Vấn kia là võ sư nổi tiếng, là nhân vật có thật đấy" Tần Minh âm thầm líu lưỡi. Chị Tống của mình lợi hại vậy sao?
Tống Nghĩa Linh nắm tay Tần Minh nói: "Không phải ai luyện công phu đều có thể có thành tựu đâu. Cậu cố chịu đau, tôi bôi thuốc đây.
Tống Nghĩa Linh vừa bôi thuốc thì Tần Minh đau đến mức kêu lên thảm thiết: "Ối, chị Tống nhẹ tay một chút. Đây là thứ gì vậy? Lạnh quá."
Tống Nghĩa Linh nói: "Đây là thuốc tế. Sau khi gây tê, cậu sẽ hết đau và có thể luyện tiếp"
"...Tổ sư, thật vô tình."
Tần Minh khóc không ra nước mắt. Đây là ai thế?
Cùng lúc đó, đám người Triệu Bàn nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Những người khác có lẽ không hiểu được Tần Minh cắm ngón tay xuyên qua tấm ván gỗ dày ba centimet có ý nghĩa thế nào, cảm giác đó là chuyện rất bình thường.
Nhưng Triệu Bàn là người đã từng học qua công phu và cận chiến, anh ta hiểu rõ chưa từng có người nào dùng Nhất Thốn Quyền trong lúc đánh nhau thật sự.
Đây là đột nhiên phát lực xuyên qua tấm ván gỗ dày ba centimet ở khoảng cách chỉ hai centimet, nếu cắm trên thân người cũng có thể mở ra một lỗ máu đấy.
Triệu Bàn thầm nghĩ: "Chắc chắn là thằng vô dụng kia đã lén học võ nhiều năm chứ không thể vừa học mấy tháng đã có thành tựu như vậy được. Hừ, cậu ta còn qua lại với người bên phía Hoàng phái, chẳng phải là đối đầu với nhà họ Triệu sao? Cậu ta không biết nhà họ Triệu và nhà họ Lý qua lại thân thiết suốt mấy đời à? Cậu ta là con cháu của nhà họ Triệu lại làm nhà mình bị sỉ nhục, người như cậu ta không xứng ở lại nhà họ Triệu.
Triệu Bàn đi tới cổng trường mới nói: "Bạch Minh Vũ, chuyện lần này đành làm phiền anh. Lát nữa anh làm thế này...
Triệu Bàn ghé sát bên tại Bạch Minh Vũ nói thầm mấy câu. Anh ta ra sức gật đầu.
Triệu Bàn vỗ vào vai Bạch Minh Vũ nói: "Sau khi xong việc sẽ không thiếu lợi ích của anh đâu. Trước đây nhà họ Bạch anh cũng là gia tộc quyền quý ở Bắc Kinh nhưng bây giờ đã xuống dốc, anh còn không phải là người trong tộc chính. Nếu anh muốn phát tài lại phải có thời cơ tốt, vậy tôi chính là cơ hội tốt của anh, anh hiểu chứ? Anh cố làm tốt cho tôi.”
Bạch Minh Vũ vội vàng gật đầu: "Vâng, vâng, vâng.
Triệu Bàn một mình lái xe đi tới một tứ hợp viện nào đó ở khu vực vành đai số một. Đây là nơi ông cụ nhà họ Lý ở sau khi về hưu.
Hai ông cụ nhà họ Lý là ông nội của Lý Thuấn quản lý mọi việc trong nhà chính và ông nội của Lý Tinh Hồng. Hai ông cụ vốn là hai anh em, người anh – ông cả Lý kế thừa nhà họ Lý, người em ông hai Lý được phân ra ngoài.
"Ôi, tôi đau chết đi được. Sưng rồi, ngón tay tôi sưng lên rồi."
Tần Minh cầm cự được một lát thì ném luôn tấm ván gỗ, ôm ngón tay kêu lên thảm thiết. Có câu mười ngón tay liền với tim, vừa đau thì ai chịu nổi.
Tống Nghĩa Linh thản nhiên nói: "Chuyện này chẳng phải là bình thường sao? Cậu không phải là sinh viên à? Dù sao cậu cũng phải hiểu lực tương tác với nhau, cậu đánh xuyên qua tấm ván gỗ thì ngón tay cậu chắc chắn phải bị thương chứ? Lẽ nào cậu nghĩ cậu có thể dùng khí công để bảo vệ cơ thể à?"
Tần Minh ôm ngón tay. Không ngờ nó lại sưng rồi?
Anh nói: "Vậy anh chị luyện võ từ nhỏ làm sao chịu nổi?"
"Liều mạng mà chịu thôi."
Tống Nghĩa Linh giơ tay về phía Tần Minh, trên đó đầy những vết chai dày, mỗi ngón tay đều có sẹo. Hơn nữa cô ta rõ ràng là phụ nữ mà tay to chẳng khác nào tay đàn ông.
Tống Nghĩa Linh mỉm cười nói: "Cậu đau nhiều thì cơ thể sẽ quen thôi. Đau hết lần này tới lần khác rồi sẽ không còn cảm thấy đau nữa. Tần Minh, cậu giỏi đấy, mới học nửa ngày mà đã học được, chẳng kém hơn tôi trước đây là mấy."
Tần Minh vui vẻ nói: "Thật à? Vậy tôi rất có tài nhỉ?"
Tống Nghĩa Linh cười nhưng không trả lời, chỉ nói: "Cậu đừng động đậy, để tôi bôi thuốc cho cậu trước đã. Lát nữa cậu đổi ngón tay khác luyện tiếp, nhất định phải luyện cho thật thành thạo. Hơn nữa, không chỉ có ngón tay mới dùng được Nhất Thốn Quyền. Cậu có thể nhanh chóng tiếp cận kẻ địch đồng thời phát lực từ các vị trí khác trên cơ thể như đầu gối, khuỷu tay, nắm tay. Cậu biết Lý Tiểu Long chứ? Cậu đã xem qua video ông ấy đấu với người khác không?"
Tần Minh lắc đầu: "Tội chưa xem. Thật ra tôi đã xem Thành Long. Thế Chân Tử Đan có được không? Hai ngày trước tôi xem tập cuối của Diệp Vấn, cảm giác ông ta đánh rất tuyệt."
"Diệp Vấn không lợi hại bằng học trò của ông ta. Nếu trong thời bây giờ, Diệp Vấn còn chẳng đánh lại tôi đâu."
Tống Nghĩa Linh trừng mắt nhìn anh và móc ra một chai thuốc, nói: "Thôi quên đi, cậu đưa tay đây.
"Diệp Vấn kia là võ sư nổi tiếng, là nhân vật có thật đấy" Tần Minh âm thầm líu lưỡi. Chị Tống của mình lợi hại vậy sao?
Tống Nghĩa Linh nắm tay Tần Minh nói: "Không phải ai luyện công phu đều có thể có thành tựu đâu. Cậu cố chịu đau, tôi bôi thuốc đây.
Tống Nghĩa Linh vừa bôi thuốc thì Tần Minh đau đến mức kêu lên thảm thiết: "Ối, chị Tống nhẹ tay một chút. Đây là thứ gì vậy? Lạnh quá."
Tống Nghĩa Linh nói: "Đây là thuốc tế. Sau khi gây tê, cậu sẽ hết đau và có thể luyện tiếp"
"...Tổ sư, thật vô tình."
Tần Minh khóc không ra nước mắt. Đây là ai thế?
Cùng lúc đó, đám người Triệu Bàn nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Những người khác có lẽ không hiểu được Tần Minh cắm ngón tay xuyên qua tấm ván gỗ dày ba centimet có ý nghĩa thế nào, cảm giác đó là chuyện rất bình thường.
Nhưng Triệu Bàn là người đã từng học qua công phu và cận chiến, anh ta hiểu rõ chưa từng có người nào dùng Nhất Thốn Quyền trong lúc đánh nhau thật sự.
Đây là đột nhiên phát lực xuyên qua tấm ván gỗ dày ba centimet ở khoảng cách chỉ hai centimet, nếu cắm trên thân người cũng có thể mở ra một lỗ máu đấy.
Triệu Bàn thầm nghĩ: "Chắc chắn là thằng vô dụng kia đã lén học võ nhiều năm chứ không thể vừa học mấy tháng đã có thành tựu như vậy được. Hừ, cậu ta còn qua lại với người bên phía Hoàng phái, chẳng phải là đối đầu với nhà họ Triệu sao? Cậu ta không biết nhà họ Triệu và nhà họ Lý qua lại thân thiết suốt mấy đời à? Cậu ta là con cháu của nhà họ Triệu lại làm nhà mình bị sỉ nhục, người như cậu ta không xứng ở lại nhà họ Triệu.
Triệu Bàn đi tới cổng trường mới nói: "Bạch Minh Vũ, chuyện lần này đành làm phiền anh. Lát nữa anh làm thế này...
Triệu Bàn ghé sát bên tại Bạch Minh Vũ nói thầm mấy câu. Anh ta ra sức gật đầu.
Triệu Bàn vỗ vào vai Bạch Minh Vũ nói: "Sau khi xong việc sẽ không thiếu lợi ích của anh đâu. Trước đây nhà họ Bạch anh cũng là gia tộc quyền quý ở Bắc Kinh nhưng bây giờ đã xuống dốc, anh còn không phải là người trong tộc chính. Nếu anh muốn phát tài lại phải có thời cơ tốt, vậy tôi chính là cơ hội tốt của anh, anh hiểu chứ? Anh cố làm tốt cho tôi.”
Bạch Minh Vũ vội vàng gật đầu: "Vâng, vâng, vâng.
Triệu Bàn một mình lái xe đi tới một tứ hợp viện nào đó ở khu vực vành đai số một. Đây là nơi ông cụ nhà họ Lý ở sau khi về hưu.
Hai ông cụ nhà họ Lý là ông nội của Lý Thuấn quản lý mọi việc trong nhà chính và ông nội của Lý Tinh Hồng. Hai ông cụ vốn là hai anh em, người anh – ông cả Lý kế thừa nhà họ Lý, người em ông hai Lý được phân ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.