Chương 156: Không có tiền thì cút cho tao
Đang cập nhập
21/08/2021
Lý Mộng xách theo quần áo mới, vừa đi vừa nói: “Tố Tố, trên thành phố lớn là như vậy đấy. Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, không những trông em phải xinh mà còn phải ăn mặc thật là đẹp, nếu không thì làm sao hấp dẫn được ánh mắt của đàn ông? Gần đây trên mạng toàn là mấy con cá béo bở chuyên trốn trong nhà, bọn họ sẵn sàng trả tiền cho thần tượng ảo, chúng ta chỉ cần trang điểm xinh đẹp, ra vẻ đáng yêu, làm nũng một cái là bọn họ sẽ đầu tư cho chúng ta ngay.
“Chờ chút nữa lại mua một đống son Gucci và nước hoa Dior.”
“À quên, để tiện cho việc livestream thì cần mua thêm một chiếc Iphone Pro Max nữa, đương nhiên, chúng ta sẽ dùng chung mấy thứ này.
Vẻ mặt Tần Tố Tố đã trở nên vô cảm, đây là lần đầu tiên cô ấy tiêu nhiều tiền như vậy.
Cho dù trước kia Tần Minh cho Tần Tố Tố hai mươi nghìn tệ, dù mua một chiếc điện thoại Iphone thì cô ấy cũng do dự và rối rắm rất nhiều ngày mới dám mua. Mua xong cô ấy lại hận không thể băm nát cái tay phá của của mình.
Giờ lại bị Lý Mộng lôi kéo, Tần Tố Tố cảm thấy tiền không còn là tiền nữa, mà là một đống con số, đổi lấy các loại quần áo xinh đẹp và đồ trang điểm.
Đi suốt hai vòng cũng mua đồ, nhưng lúc này còn chưa hết một tiếng đồng hồ cũng đã tiêu hết năm mươi nghìn tệ.
Trong tay Lý Mộng cầm hai bộ son môi, ba chai nước hoa, còn có một chiếc điện thoại Iphone Pro Max mới hoàn toàn. Cô ta vẫn còn tính toán: “Chậc, bình thường chúng ta đi tới đi lui, lấy cảnh quay chụp, toàn ngồi xe buýt với xe điện ngầm, không những bất tiện mà còn thường xuyên bị mấy tên biến thái rình coi, sàm sỡ. Nếu mà có thêm một chiếc xe thì tốt rồi.”
Tần Tố Tố ủ rũ như gà trống bại trận: “Chị Lý Mộng, chúng ta hết tiền rồi.”
Lý Mộng cười nói: “Ai da, Tần Minh có mà, chẳng phải anh ta trúng vé số sao? Anh ta nói có mấy trăm nghìn tệ cơ mà, nhiều tiền như vậy, có mua đồ ăn rồi mua xe cũng chỉ mất một trăm nghìn thôi. Về sau em cũng phải đến thành phố Quảng học đại học, muốn đi ra ngoài cũng cần có xe. Hơn nữa anh ta cũng dùng được, thuận tiện quá còn gì."
Mặt Tần Tố Tố trắng bệch, một trăm nghìn tệ? Mua xe á?
Có nằm mơ Tần Tố Tố cũng không dám nghĩ đến chuyện này, nhưng qua lời của Lý Mộng thì chuyện này lại trở nên cực kỳ bình thường, khiến cô ấy không thích ứng nổi, tim gan cũng run lên.
Lý Mộng nói: “Mấu chốt là anh trai của em thương em, dám cho em tiêu tiền. Nói nữa, sau này làm người nổi tiếng trên mạng rồi, nếu bị người ta phát hiện là không có xe thì sẽ lộ tẩy mất. Một chiếc xe một trăm nghìn tệ là quá bình thường. Em đừng sợ, chờ về sau chị trở thành người nổi tiếng trên mạng, kiếm được tiền rồi nhất định sẽ trả lại cho em."
Bị Lý Mộng xúi giục một phen, Tần Tố Tố không thể không lấy điện thoại ra gọi điện cho Tần Minh.
“Alo, em gái, làm sao vậy?” Giọng nói của Tần Minh có chút nôn nóng và thở dốc.
Tần Tố Tố còn nghe được một giọng nói chói tại ở bên cạnh: “Tần Minh, tôi còn đang nói chuyện với anh đấy, tiền của khách hàng đầu rồi?”
Tim Tần Tố Tố thót lên một cái, sao lại thế này? Sao lại có một phụ nữ chất vấn Tần Minh, đòi tiền của khách hàng? Tần Minh cầm tiền của khách hàng sao? Chẳng phải Tần Minh nói với cô ấy là trúng vé số, có mấy trăm nghìn sao?
Tần Minh đi thêm vài bước, còn nói thêm: “Tố Tố, có việc gì sao?”
“Anh, em..." Tần Tố Tố do dự.
Lý Mộng đứng bên cạnh vội vàng há mồm nhắc nhở: “Mua xe, một trăm nghìn.
Tần Tố Tố ấp a ấp ủng nói: “Anh, em, em muốn mua..."
Chữ “xe” cuối cùng, Tần Tố Tố không nói nên lời. Lý Mộng đứng cạnh đã vội vàng như kiến bò trên chảo nóng, hận không thể hóa thân thành em gái Tần Minh.
Bỗng nhiên, hai người nghe thấy giọng nữ vừa rồi ở đầu bên kia điện thoại: “Tần Minh, anh trốn đi đâu rồi? Đã mất tích ba ngày, khách hàng phát điên rồi, anh để mấy trăm nghìn của khách hàng ở chỗ nào?”
Thịch một tiếng, trái tim Tần Tố Tố như bị đánh mạnh một cái, cô ấy có linh cảm Tần Minh đã xảy ra chuyện chẳng lành.
Lý Mộng đứng cạnh lại thúc giục: “Thế nào? Có lấy được tiền không?”
Tần Tố Tố nói: “Hình như anh trai em xảy ra chuyện rồi.
Lý Mộng sửng sốt, nói: “Anh ta thì gặp phải chuyện gì cơ chứ? Chẳng lẽ có người đoạt xác anh ta được chắc?”
Vừa dứt lời, Tổng Dĩnh đã dẫn theo mấy bảo vệ đi qua mặt hai người, hung tợn nói: "Cái tên Tần Minh này, dám trộm tiền của công ty để kiếm lời túi tiền riêng. Chậc, uổng công ông chủ để mắt đến anh ta như vậy, còn định trọng dụng anh ta nữa. Các người lập tức đi tìm cho tôi, anh ta không chạy thoát được đâu.”
“Tuân lệnh” Mấy bảo vệ kia lập tức nghe lời đi bắt người.
Tần Tố Tố đang lo lắng, đột nhiên nghe thấy mấy câu này như chứng minh rằng Tần Minh đang gặp phiền toái.
Lý Mộng thì bị chấn động: “Ồ, không phải chứ? Tần Minh trộm tiền của khách hàng hả? Còn lừa chúng ta là trúng vé số? Chị nói rồi mà, làm sao vé số lại dễ trúng thưởng như vậy chứ?”
Hai người với hai vẻ mặt khác nhau, Tần Tố Tố thì lo lắng và sợ hãi, cơ thể cũng đang run ray.
Mà Lý Mộng thì lại mừng như điên: "Anh giỏi lắm Tần Minh, sĩ diện khổ thân chưa? Tôi nói rồi mà, với bản lĩnh của anh thì chỉ xứng làm công cho người ta được thôi, muốn kiếm mấy trăm nghìn tệ đâu dễ như vậy? Lại còn trúng vé số à? Hóa ra là vì mặt mũi nên mới trộm tiền của khách hàng.
“Chậc chậc, anh vẫn luôn nghèo thổi thấy, vẫn cứ chìm ở tầng đáy xã hội như vậy. Mà quên, sau khi xảy ra chuyện này, e là phải ngồi tù ấy nhỉ?”
“Ha ha, tâm trạng thoải mái quá. Từ trước đến giờ anh và tôi không phải người cùng một thế giới."
“Chậc chậc, phải lừa nốt số tiền kia mới được."
Lý Mộng nảy sinh ý tưởng này, lập tức nói: “Tố Tố, mau liên hệ với anh trai em đi, nếu bị bắt được là chết đấy.”
Tần Tố Tố hoang mang lo sợ, vội vàng đi tìm Tần Minh trong trung tâm thương mại.
Hai người vừa đi tìm vừa liên hệ với Tần Minh, cuối cùng cũng tìm thấy anh ở dưới gầm gara.
Lúc này, Tần Minh đang xách theo một cái túi da rắn rất dày, chứa đầy tiền. Sau khi trông thấy Tần Tố Tố, anh nói: “Em gái, lập tức cầm lấy số tiền này rồi đi mau, cất kỹ vào rồi đưa cho ba mẹ.”
Tần Tố Tố nghệt mặt ra, thấy nhiều tiền như vậy, hỏi: “Anh lấy số tiền này ở đâu? Có phải anh đã lấy tiền của khách hàng không?”
Tần Minh thở dài, nói: “Đúng vậy, anh lấy tiền của khách hàng, giờ không còn cách để quay đầu lại nữa. Mấy trăm nghìn tệ đấy, cả đời này chưa chắc anh đã kiếm được nhiều tiền như vậy. Trước kia, những người bị chết trong mỏ than ở trấn trên cũng không được bồi thường nhiều như vậy. Em gái, có số tiền này rồi, nhà chúng ta sẽ được đổi đời, không phải làm người nghèo nữa.”
Tần Tố Tố căng thẳng đến nỗi bật khóc: “Nhưng anh sẽ phải ngồi tù mất.”
Tần Minh mím môi, nói: “Không sao, chỉ cần sau này mọi người sống tốt hơn là được. Lý Mộng, tôi lại tin tưởng cô thêm một lần, mau đưa em gái tôi đi đi.”
Lý Mộng vừa nghe đến đây, trong lòng vui sướng như nở hoa, lập tức đoạt lấy tiền, nói: “Tần Minh, anh yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em gái anh
Lý Mộng cầm trong tay mấy trăm nghìn tệ, cô ta cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.
Nhưng vì đang mừng như điên nên vẻ mặt Lý Mộng có chút mất tự nhiên: “Ha ha ha, tên Tần Minh này đúng là đồ ngu, còn trộm tiền cho mình tiêu, ha ha ha.”
Cô ta cố gắng đè sự vui sướng trong lòng xuống, nhưng vẫn không che giấu nổi nụ cười tươi kia.
Tần Tố Tố nhìn cảnh này mà trái tim băng giá, sao Lý Mộng lại có thể làm như vậy? Nếu cầm số tiền này, anh trai sẽ phải ngồi tù thật đó.
Thế nhưng đám người Tống Dĩnh đã xuất hiện, không cho Tần Tố Tố nhiều thời gian để suy nghĩ nữa: "Ở bên kia, mau đuổi theo”
Tống Dĩnh sải bước đi tới, khí thế hùng hổ doạ người, nói: “Tần Minh, anh giấu tiền của khách hàng ở chỗ nào? Lập tức giao ra đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Tần Minh đẩy hai người kia đi, nói: “Mau, cô ta là thư ký của ông chủ anh, không quen biết hai người nên sẽ không đến làm phiền hai người đầu. Tố Tố, mau mang tiền về đi, chúng ta không thể bị người khác coi thường vì nghèo nữa.”
Tần Minh nói xong thì xoay người chạy mất, Tống Dĩnh lập tức đuổi theo từ phía sau: “Tần Minh, giao tiền của khách hàng ra đây, anh sẽ còn cơ hội.”
Cơ hội? Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Tần Tố Tố nghe thế, trong lòng nhảy dựng lên, lập tức duỗi tay đoạt lấy túi tiền trong tay Lý Mộng.
Tần Tố Tố nói: “Chị Lý Mộng, đó là tiền cứu mạng của anh trai em, chị không được lấy. Chị mà lấy thì anh trai em phải ngồi tù mất."
Lý Mộng cầm mấy trăm nghìn trong tay rồi, làm sao cô ta chịu chắp tay nhường người khác được?
Cô ta nảy sinh ác độc, nói: “Đây là tiền Tần Minh tự tay giao cho chị, anh ta không để bụng thì em để ý làm cái gì? Anh ta thích ngồi tù thì cho anh ta ngồi đi. Chúng ta cầm tiền, coi như xô vàng đầu tiên. Sau này làm người nổi tiếng trên mạng, phát tài rồi, anh trai em cũng ra tù, chẳng phải lại được sống ngày lành sao? Muốn làm công để phát tài á? Còn khó hơn lên trời ấy."
Trái tim Tần Tố Tố lập tức lạnh đi một nửa, nói: "Không được, phải trả lại tiền cho người ta."
Lý Mộng càng đoạt càng bực bội, đột nhiên đá một phát trúng bụng Tần Tố Tố, lớn tiếng nói: “Mày cút cho tao! Con ngu, có tiền mà không muốn, không có tiền thì mày là cái rằm gì? Dù sao Tần Minh cũng phải ngồi tù rồi, bà cũng chẳng buồn diễn kịch với mày nữa.”
Tần Tố Tố bị đá ngã lăn xuống đất, nhìn Lý Mộng định xách theo tiền chạy trốn, trong lòng cực kỳ thê lương: “Chị Lý Mộng? Chị, chị tính kế tôi?”
“Chờ chút nữa lại mua một đống son Gucci và nước hoa Dior.”
“À quên, để tiện cho việc livestream thì cần mua thêm một chiếc Iphone Pro Max nữa, đương nhiên, chúng ta sẽ dùng chung mấy thứ này.
Vẻ mặt Tần Tố Tố đã trở nên vô cảm, đây là lần đầu tiên cô ấy tiêu nhiều tiền như vậy.
Cho dù trước kia Tần Minh cho Tần Tố Tố hai mươi nghìn tệ, dù mua một chiếc điện thoại Iphone thì cô ấy cũng do dự và rối rắm rất nhiều ngày mới dám mua. Mua xong cô ấy lại hận không thể băm nát cái tay phá của của mình.
Giờ lại bị Lý Mộng lôi kéo, Tần Tố Tố cảm thấy tiền không còn là tiền nữa, mà là một đống con số, đổi lấy các loại quần áo xinh đẹp và đồ trang điểm.
Đi suốt hai vòng cũng mua đồ, nhưng lúc này còn chưa hết một tiếng đồng hồ cũng đã tiêu hết năm mươi nghìn tệ.
Trong tay Lý Mộng cầm hai bộ son môi, ba chai nước hoa, còn có một chiếc điện thoại Iphone Pro Max mới hoàn toàn. Cô ta vẫn còn tính toán: “Chậc, bình thường chúng ta đi tới đi lui, lấy cảnh quay chụp, toàn ngồi xe buýt với xe điện ngầm, không những bất tiện mà còn thường xuyên bị mấy tên biến thái rình coi, sàm sỡ. Nếu mà có thêm một chiếc xe thì tốt rồi.”
Tần Tố Tố ủ rũ như gà trống bại trận: “Chị Lý Mộng, chúng ta hết tiền rồi.”
Lý Mộng cười nói: “Ai da, Tần Minh có mà, chẳng phải anh ta trúng vé số sao? Anh ta nói có mấy trăm nghìn tệ cơ mà, nhiều tiền như vậy, có mua đồ ăn rồi mua xe cũng chỉ mất một trăm nghìn thôi. Về sau em cũng phải đến thành phố Quảng học đại học, muốn đi ra ngoài cũng cần có xe. Hơn nữa anh ta cũng dùng được, thuận tiện quá còn gì."
Mặt Tần Tố Tố trắng bệch, một trăm nghìn tệ? Mua xe á?
Có nằm mơ Tần Tố Tố cũng không dám nghĩ đến chuyện này, nhưng qua lời của Lý Mộng thì chuyện này lại trở nên cực kỳ bình thường, khiến cô ấy không thích ứng nổi, tim gan cũng run lên.
Lý Mộng nói: “Mấu chốt là anh trai của em thương em, dám cho em tiêu tiền. Nói nữa, sau này làm người nổi tiếng trên mạng rồi, nếu bị người ta phát hiện là không có xe thì sẽ lộ tẩy mất. Một chiếc xe một trăm nghìn tệ là quá bình thường. Em đừng sợ, chờ về sau chị trở thành người nổi tiếng trên mạng, kiếm được tiền rồi nhất định sẽ trả lại cho em."
Bị Lý Mộng xúi giục một phen, Tần Tố Tố không thể không lấy điện thoại ra gọi điện cho Tần Minh.
“Alo, em gái, làm sao vậy?” Giọng nói của Tần Minh có chút nôn nóng và thở dốc.
Tần Tố Tố còn nghe được một giọng nói chói tại ở bên cạnh: “Tần Minh, tôi còn đang nói chuyện với anh đấy, tiền của khách hàng đầu rồi?”
Tim Tần Tố Tố thót lên một cái, sao lại thế này? Sao lại có một phụ nữ chất vấn Tần Minh, đòi tiền của khách hàng? Tần Minh cầm tiền của khách hàng sao? Chẳng phải Tần Minh nói với cô ấy là trúng vé số, có mấy trăm nghìn sao?
Tần Minh đi thêm vài bước, còn nói thêm: “Tố Tố, có việc gì sao?”
“Anh, em..." Tần Tố Tố do dự.
Lý Mộng đứng bên cạnh vội vàng há mồm nhắc nhở: “Mua xe, một trăm nghìn.
Tần Tố Tố ấp a ấp ủng nói: “Anh, em, em muốn mua..."
Chữ “xe” cuối cùng, Tần Tố Tố không nói nên lời. Lý Mộng đứng cạnh đã vội vàng như kiến bò trên chảo nóng, hận không thể hóa thân thành em gái Tần Minh.
Bỗng nhiên, hai người nghe thấy giọng nữ vừa rồi ở đầu bên kia điện thoại: “Tần Minh, anh trốn đi đâu rồi? Đã mất tích ba ngày, khách hàng phát điên rồi, anh để mấy trăm nghìn của khách hàng ở chỗ nào?”
Thịch một tiếng, trái tim Tần Tố Tố như bị đánh mạnh một cái, cô ấy có linh cảm Tần Minh đã xảy ra chuyện chẳng lành.
Lý Mộng đứng cạnh lại thúc giục: “Thế nào? Có lấy được tiền không?”
Tần Tố Tố nói: “Hình như anh trai em xảy ra chuyện rồi.
Lý Mộng sửng sốt, nói: “Anh ta thì gặp phải chuyện gì cơ chứ? Chẳng lẽ có người đoạt xác anh ta được chắc?”
Vừa dứt lời, Tổng Dĩnh đã dẫn theo mấy bảo vệ đi qua mặt hai người, hung tợn nói: "Cái tên Tần Minh này, dám trộm tiền của công ty để kiếm lời túi tiền riêng. Chậc, uổng công ông chủ để mắt đến anh ta như vậy, còn định trọng dụng anh ta nữa. Các người lập tức đi tìm cho tôi, anh ta không chạy thoát được đâu.”
“Tuân lệnh” Mấy bảo vệ kia lập tức nghe lời đi bắt người.
Tần Tố Tố đang lo lắng, đột nhiên nghe thấy mấy câu này như chứng minh rằng Tần Minh đang gặp phiền toái.
Lý Mộng thì bị chấn động: “Ồ, không phải chứ? Tần Minh trộm tiền của khách hàng hả? Còn lừa chúng ta là trúng vé số? Chị nói rồi mà, làm sao vé số lại dễ trúng thưởng như vậy chứ?”
Hai người với hai vẻ mặt khác nhau, Tần Tố Tố thì lo lắng và sợ hãi, cơ thể cũng đang run ray.
Mà Lý Mộng thì lại mừng như điên: "Anh giỏi lắm Tần Minh, sĩ diện khổ thân chưa? Tôi nói rồi mà, với bản lĩnh của anh thì chỉ xứng làm công cho người ta được thôi, muốn kiếm mấy trăm nghìn tệ đâu dễ như vậy? Lại còn trúng vé số à? Hóa ra là vì mặt mũi nên mới trộm tiền của khách hàng.
“Chậc chậc, anh vẫn luôn nghèo thổi thấy, vẫn cứ chìm ở tầng đáy xã hội như vậy. Mà quên, sau khi xảy ra chuyện này, e là phải ngồi tù ấy nhỉ?”
“Ha ha, tâm trạng thoải mái quá. Từ trước đến giờ anh và tôi không phải người cùng một thế giới."
“Chậc chậc, phải lừa nốt số tiền kia mới được."
Lý Mộng nảy sinh ý tưởng này, lập tức nói: “Tố Tố, mau liên hệ với anh trai em đi, nếu bị bắt được là chết đấy.”
Tần Tố Tố hoang mang lo sợ, vội vàng đi tìm Tần Minh trong trung tâm thương mại.
Hai người vừa đi tìm vừa liên hệ với Tần Minh, cuối cùng cũng tìm thấy anh ở dưới gầm gara.
Lúc này, Tần Minh đang xách theo một cái túi da rắn rất dày, chứa đầy tiền. Sau khi trông thấy Tần Tố Tố, anh nói: “Em gái, lập tức cầm lấy số tiền này rồi đi mau, cất kỹ vào rồi đưa cho ba mẹ.”
Tần Tố Tố nghệt mặt ra, thấy nhiều tiền như vậy, hỏi: “Anh lấy số tiền này ở đâu? Có phải anh đã lấy tiền của khách hàng không?”
Tần Minh thở dài, nói: “Đúng vậy, anh lấy tiền của khách hàng, giờ không còn cách để quay đầu lại nữa. Mấy trăm nghìn tệ đấy, cả đời này chưa chắc anh đã kiếm được nhiều tiền như vậy. Trước kia, những người bị chết trong mỏ than ở trấn trên cũng không được bồi thường nhiều như vậy. Em gái, có số tiền này rồi, nhà chúng ta sẽ được đổi đời, không phải làm người nghèo nữa.”
Tần Tố Tố căng thẳng đến nỗi bật khóc: “Nhưng anh sẽ phải ngồi tù mất.”
Tần Minh mím môi, nói: “Không sao, chỉ cần sau này mọi người sống tốt hơn là được. Lý Mộng, tôi lại tin tưởng cô thêm một lần, mau đưa em gái tôi đi đi.”
Lý Mộng vừa nghe đến đây, trong lòng vui sướng như nở hoa, lập tức đoạt lấy tiền, nói: “Tần Minh, anh yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em gái anh
Lý Mộng cầm trong tay mấy trăm nghìn tệ, cô ta cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.
Nhưng vì đang mừng như điên nên vẻ mặt Lý Mộng có chút mất tự nhiên: “Ha ha ha, tên Tần Minh này đúng là đồ ngu, còn trộm tiền cho mình tiêu, ha ha ha.”
Cô ta cố gắng đè sự vui sướng trong lòng xuống, nhưng vẫn không che giấu nổi nụ cười tươi kia.
Tần Tố Tố nhìn cảnh này mà trái tim băng giá, sao Lý Mộng lại có thể làm như vậy? Nếu cầm số tiền này, anh trai sẽ phải ngồi tù thật đó.
Thế nhưng đám người Tống Dĩnh đã xuất hiện, không cho Tần Tố Tố nhiều thời gian để suy nghĩ nữa: "Ở bên kia, mau đuổi theo”
Tống Dĩnh sải bước đi tới, khí thế hùng hổ doạ người, nói: “Tần Minh, anh giấu tiền của khách hàng ở chỗ nào? Lập tức giao ra đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Tần Minh đẩy hai người kia đi, nói: “Mau, cô ta là thư ký của ông chủ anh, không quen biết hai người nên sẽ không đến làm phiền hai người đầu. Tố Tố, mau mang tiền về đi, chúng ta không thể bị người khác coi thường vì nghèo nữa.”
Tần Minh nói xong thì xoay người chạy mất, Tống Dĩnh lập tức đuổi theo từ phía sau: “Tần Minh, giao tiền của khách hàng ra đây, anh sẽ còn cơ hội.”
Cơ hội? Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Tần Tố Tố nghe thế, trong lòng nhảy dựng lên, lập tức duỗi tay đoạt lấy túi tiền trong tay Lý Mộng.
Tần Tố Tố nói: “Chị Lý Mộng, đó là tiền cứu mạng của anh trai em, chị không được lấy. Chị mà lấy thì anh trai em phải ngồi tù mất."
Lý Mộng cầm mấy trăm nghìn trong tay rồi, làm sao cô ta chịu chắp tay nhường người khác được?
Cô ta nảy sinh ác độc, nói: “Đây là tiền Tần Minh tự tay giao cho chị, anh ta không để bụng thì em để ý làm cái gì? Anh ta thích ngồi tù thì cho anh ta ngồi đi. Chúng ta cầm tiền, coi như xô vàng đầu tiên. Sau này làm người nổi tiếng trên mạng, phát tài rồi, anh trai em cũng ra tù, chẳng phải lại được sống ngày lành sao? Muốn làm công để phát tài á? Còn khó hơn lên trời ấy."
Trái tim Tần Tố Tố lập tức lạnh đi một nửa, nói: "Không được, phải trả lại tiền cho người ta."
Lý Mộng càng đoạt càng bực bội, đột nhiên đá một phát trúng bụng Tần Tố Tố, lớn tiếng nói: “Mày cút cho tao! Con ngu, có tiền mà không muốn, không có tiền thì mày là cái rằm gì? Dù sao Tần Minh cũng phải ngồi tù rồi, bà cũng chẳng buồn diễn kịch với mày nữa.”
Tần Tố Tố bị đá ngã lăn xuống đất, nhìn Lý Mộng định xách theo tiền chạy trốn, trong lòng cực kỳ thê lương: “Chị Lý Mộng? Chị, chị tính kế tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.