Chương 969: Nếu thế thì cô cũng may mắn quá đấy?
Đang cập nhập
02/11/2021
"Giam giữ ở..." Tần Minh đang định nói thì đằng trước vang lên tiếng động cơ ầm ầm.
Anh thấy một chiếc xe con màu đen đột nhiên lao về phía ba người, con hẻm nhỏ hẹp chỉ vừa đủ rộng cho chiếc xe con đi qua.
Tần Minh cực kỳ căng thẳng, tim đập nhanh như sắp vọt lên khỏi cổ họng, không ngờ Mộc Tiêu Kiều dám tự ý lái xe lao tới.
Bằng bằng, hai tiếng súng vang lên, đạn bắn vào kính chắn gió khiến nó lập tức vỡ vụn.
Trong lòng Tần Minh run lên, liệu Mộc Tiêu Kiều có chuyện gì hay không?
Nhưng tốc độ xe không hề chậm lại, sau đó lại có mấy phát súng bắn về phía chiếc xe, kính chắn gió đã hoàn toàn vỡ vụn, lốp xe cũng xì hơi.
Lúc này Thường Tuấn Đông cũng quay đầu lại, sự cố đột ngột khiến đầu óc anh ta tạm thời không thể đưa ra mệnh lệnh hợp lý.
Đối với anh ta mà nói Tần Minh cũng rất quan trọng, bởi vì anh ta còn có thông tin cần hỏi nên không thể giết Tần Minh.
Một thoáng do dự khiến anh ta bỏ lỡ thời cơ.
Trong tích tắc này, Tần Minh và Tống Dĩnh đều nhìn thấy trên trán đối phương không có chấm đỏ đầu ngắm hồng ngoại.
Hai người rất ăn ý, đồng thời né tránh sáng của Thường Tuấn Đông, Tần Minh vung Nhất Thốn Quyền đánh về phía ngực Thường Tuấn Đông ở khoảng cách gần.
"Hừ!"
Ở khoảng cách gần như vậy, đến khi Thường Tuấn Đông muốn tránh thì đã muộn, ngực anh ta đau đớn, tim như sắp rớt ra ngoài.
Anh ta cầm bộ đàm mắng to: "Đám khốn khiếp các cậu, chĩa súng về phía hai người này cơ mà."
Nói thì chậm, làm thì nhanh, Tần Minh và Tống Dĩnh mỗi người nâng một đàn em chết trên mặt đất lên, cũng lên người làm cái khiến thịt người rồi chạy về hướng khác
của con hẻm, đồng thời tìm điểm mù.
Thường Tuấn Đông vừa ôm lồng ngực đau đớn đứng lên thì đằng sau Mộc Tiêu Kiều đã lái xe đâm vào anh ta.
Thường Tuấn Đông bị đâm lộn nhào về phía trước, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tổng Dĩnh bắn súng liên thanh về phía anh ta, Thường Tuấn Đông không có cả cơ hội kêu thảm, ngã xuống phía dưới bánh xe.
Sau khi giải quyết xong Thường Tuấn Đông, Tống Dĩnh lập tức móc máy liên lạc, nói: "Khách sạn Tinh Nhật có tay bắn tỉa, lập tức phái người tới yểm hộ"
Âm!
Vừa dứt lời, Mộc Tiêu Kiều cũng lái xe xông ra ngoài hẻm nhỏ.
Xe dừng lại, Tần Minh và Tống Dĩnh lập tức lên xe.
Ầm! Mộc Tiêu Kiều lại khởi động xe, lao ra đường cái với tốc độ nhanh như chớp, biến mất không thấy tăm hơi.
Tần Minh vừa lên xe lập tức truy hỏi: "Tiêu Kiều, em có bị thương không?"
Anh cúi đầu nhìn, thấy quần áo màu trắng của Mộc Tiêu Kiều nhuộm màu đỏ của máu, con người anh co lại, cô bị trúng đạn à? Bả vai, bụng, bắp đùi đều nhuộm đỏ, Mộc Tiêu Kiều cũng cắn răng cố nén đau đớn.
Tần Minh nói: "Em bị thương hả? Mau tấp vào lề đường
để anh lái cho. Tiểu Dĩnh, lập tức bảo người của Ám Bộ tìm bác sĩ nữ tới"
Mộc Tiêu Kiều lắc đầu, nói: "Em không sao, hình như bọn họ bắn trượt hết"
Tống Dĩnh ngồi ở phía sau nói: "Đối phương đều là sát thủ chuyên nghiệp, sao có thể bắn trượt được? Nếu thế thì cô cũng may mắn quá đấy?"
Mộc Tiêu Kiều nói: "Tôi cần thiết phải lừa cô sao? Đau là đúng là rất đau, vết thương đau nhức, nhưng tôi cảm thấy bình thường, chỉ là đâm người ta nên trong lòng hơi khó chịu, có cảm giác buồn nôn thôi."
Tần Minh sờ soạng Mộc Tiêu Kiều một hồi, phát hiện đúng là có vết thương đạn vượt qua da thịt, tuy máu chảy đầm đìa, nhìn rất đáng sợ nhưng cơ thể không trúng đạn, đây quả là kỳ tích.
Tống Dĩnh cũng cảm thấy khó tin, lúc nãy cô ta nghĩ rằng hàng vi của Mộc Tiêu Kiều vừa ngu xuẩn lại mạo hiểm, chắc chắn phải chết không nghi ngờ, ai ngờ cô tránh được toàn bộ viên đạn.
Tần Minh cũng thở phào một hơi, nói: "Ha ha, ha ha ha, đúng là quá may mắn, tốt quá, đúng là tốt quá"
Tự an ủi mình hai câu, Tần Minh lại hỏi ngay: "Không đúng, anh bảo em rời khỏi Nhật Bản cơ mà? Sao em còn lại?"
"Em không ở lại thì lúc nãy anh làm sao đây?" Mộc Tiêu Kiều tức giận nói: "May mà em ở lại, may mà em cài
phần mềm phòng ngừa ngoại tình trong điện thoại của anh. Anh là đồ không có lương tâm, còn trách em nữa
Tần Minh nhếch khóe miệng, vuốt ve khuôn mặt Mộc Tiêu Kiều với vẻ cưng chiều, nói: "Đúng đúng đúng, em nói đúng hết. Nhưng lần sau em thật sự không cần làm những chuyện kiểu này đâu."
Lòng Mộc Tiêu Kiều chấn động, cô nói với giọng hờn dỗi: "Em chỉ lo lắng cho anh thôi. Trừ phi lần sau anh không tham gia vào những chuyện nguy hiểm như vậy nữa."
Tần Minh cười hiểu ý, có người vợ như thế còn cầu mong gì nữa.
Ba người trở lại căn cứ của tổ chức, Tần Minh tự mình xử lý vết thương cho Mộc Tiêu Kiều.
Mộc Tiêu Kiều hỏi: "Bao giờ chúng ta về Hoa Hạ? Anh hoàn thành nhiệm vụ chưa?"
Anh thấy một chiếc xe con màu đen đột nhiên lao về phía ba người, con hẻm nhỏ hẹp chỉ vừa đủ rộng cho chiếc xe con đi qua.
Tần Minh cực kỳ căng thẳng, tim đập nhanh như sắp vọt lên khỏi cổ họng, không ngờ Mộc Tiêu Kiều dám tự ý lái xe lao tới.
Bằng bằng, hai tiếng súng vang lên, đạn bắn vào kính chắn gió khiến nó lập tức vỡ vụn.
Trong lòng Tần Minh run lên, liệu Mộc Tiêu Kiều có chuyện gì hay không?
Nhưng tốc độ xe không hề chậm lại, sau đó lại có mấy phát súng bắn về phía chiếc xe, kính chắn gió đã hoàn toàn vỡ vụn, lốp xe cũng xì hơi.
Lúc này Thường Tuấn Đông cũng quay đầu lại, sự cố đột ngột khiến đầu óc anh ta tạm thời không thể đưa ra mệnh lệnh hợp lý.
Đối với anh ta mà nói Tần Minh cũng rất quan trọng, bởi vì anh ta còn có thông tin cần hỏi nên không thể giết Tần Minh.
Một thoáng do dự khiến anh ta bỏ lỡ thời cơ.
Trong tích tắc này, Tần Minh và Tống Dĩnh đều nhìn thấy trên trán đối phương không có chấm đỏ đầu ngắm hồng ngoại.
Hai người rất ăn ý, đồng thời né tránh sáng của Thường Tuấn Đông, Tần Minh vung Nhất Thốn Quyền đánh về phía ngực Thường Tuấn Đông ở khoảng cách gần.
"Hừ!"
Ở khoảng cách gần như vậy, đến khi Thường Tuấn Đông muốn tránh thì đã muộn, ngực anh ta đau đớn, tim như sắp rớt ra ngoài.
Anh ta cầm bộ đàm mắng to: "Đám khốn khiếp các cậu, chĩa súng về phía hai người này cơ mà."
Nói thì chậm, làm thì nhanh, Tần Minh và Tống Dĩnh mỗi người nâng một đàn em chết trên mặt đất lên, cũng lên người làm cái khiến thịt người rồi chạy về hướng khác
của con hẻm, đồng thời tìm điểm mù.
Thường Tuấn Đông vừa ôm lồng ngực đau đớn đứng lên thì đằng sau Mộc Tiêu Kiều đã lái xe đâm vào anh ta.
Thường Tuấn Đông bị đâm lộn nhào về phía trước, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tổng Dĩnh bắn súng liên thanh về phía anh ta, Thường Tuấn Đông không có cả cơ hội kêu thảm, ngã xuống phía dưới bánh xe.
Sau khi giải quyết xong Thường Tuấn Đông, Tống Dĩnh lập tức móc máy liên lạc, nói: "Khách sạn Tinh Nhật có tay bắn tỉa, lập tức phái người tới yểm hộ"
Âm!
Vừa dứt lời, Mộc Tiêu Kiều cũng lái xe xông ra ngoài hẻm nhỏ.
Xe dừng lại, Tần Minh và Tống Dĩnh lập tức lên xe.
Ầm! Mộc Tiêu Kiều lại khởi động xe, lao ra đường cái với tốc độ nhanh như chớp, biến mất không thấy tăm hơi.
Tần Minh vừa lên xe lập tức truy hỏi: "Tiêu Kiều, em có bị thương không?"
Anh cúi đầu nhìn, thấy quần áo màu trắng của Mộc Tiêu Kiều nhuộm màu đỏ của máu, con người anh co lại, cô bị trúng đạn à? Bả vai, bụng, bắp đùi đều nhuộm đỏ, Mộc Tiêu Kiều cũng cắn răng cố nén đau đớn.
Tần Minh nói: "Em bị thương hả? Mau tấp vào lề đường
để anh lái cho. Tiểu Dĩnh, lập tức bảo người của Ám Bộ tìm bác sĩ nữ tới"
Mộc Tiêu Kiều lắc đầu, nói: "Em không sao, hình như bọn họ bắn trượt hết"
Tống Dĩnh ngồi ở phía sau nói: "Đối phương đều là sát thủ chuyên nghiệp, sao có thể bắn trượt được? Nếu thế thì cô cũng may mắn quá đấy?"
Mộc Tiêu Kiều nói: "Tôi cần thiết phải lừa cô sao? Đau là đúng là rất đau, vết thương đau nhức, nhưng tôi cảm thấy bình thường, chỉ là đâm người ta nên trong lòng hơi khó chịu, có cảm giác buồn nôn thôi."
Tần Minh sờ soạng Mộc Tiêu Kiều một hồi, phát hiện đúng là có vết thương đạn vượt qua da thịt, tuy máu chảy đầm đìa, nhìn rất đáng sợ nhưng cơ thể không trúng đạn, đây quả là kỳ tích.
Tống Dĩnh cũng cảm thấy khó tin, lúc nãy cô ta nghĩ rằng hàng vi của Mộc Tiêu Kiều vừa ngu xuẩn lại mạo hiểm, chắc chắn phải chết không nghi ngờ, ai ngờ cô tránh được toàn bộ viên đạn.
Tần Minh cũng thở phào một hơi, nói: "Ha ha, ha ha ha, đúng là quá may mắn, tốt quá, đúng là tốt quá"
Tự an ủi mình hai câu, Tần Minh lại hỏi ngay: "Không đúng, anh bảo em rời khỏi Nhật Bản cơ mà? Sao em còn lại?"
"Em không ở lại thì lúc nãy anh làm sao đây?" Mộc Tiêu Kiều tức giận nói: "May mà em ở lại, may mà em cài
phần mềm phòng ngừa ngoại tình trong điện thoại của anh. Anh là đồ không có lương tâm, còn trách em nữa
Tần Minh nhếch khóe miệng, vuốt ve khuôn mặt Mộc Tiêu Kiều với vẻ cưng chiều, nói: "Đúng đúng đúng, em nói đúng hết. Nhưng lần sau em thật sự không cần làm những chuyện kiểu này đâu."
Lòng Mộc Tiêu Kiều chấn động, cô nói với giọng hờn dỗi: "Em chỉ lo lắng cho anh thôi. Trừ phi lần sau anh không tham gia vào những chuyện nguy hiểm như vậy nữa."
Tần Minh cười hiểu ý, có người vợ như thế còn cầu mong gì nữa.
Ba người trở lại căn cứ của tổ chức, Tần Minh tự mình xử lý vết thương cho Mộc Tiêu Kiều.
Mộc Tiêu Kiều hỏi: "Bao giờ chúng ta về Hoa Hạ? Anh hoàn thành nhiệm vụ chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.