Chương 968: "Vậy thì bảo họ chờ đi."
Đang cập nhập
02/11/2021
Thường Tuấn Đông cầm lấy bộ đàm, cất giọng lạnh lùng: "Xem ra cậu còn tưởng có thể bàn điều kiện với tôi,
đây rất nhiều người, tôi chỉ cho cậu năm giây cân nhắc thôi. Giết hết những người bên cạnh Tần Minh và Tổng Dĩnh đi."
Bằng bằng bằng...
Năm thuộc hạ của Ám Bộ bên cạnh Tần Minh và Tống Dĩnh nghe thấy vậy thì phản ứng khá nhanh, lập tức xoay người định tránh tay bắn tỉa nhưng chỉ phí công, cả năm thuộc hạ đều trúng đạn bỏ mạng.
Thường Tuấn Đông đắc ý lắc lư cơ thể, nói: "Người của tôi đều là quân tiên phong giải ngũ của quân đội nước M, tôi tốn bao nhiêu tiền nuôi họ, sao mà thất thủ được?"
Anh ta chọc tay vào ngực Tần Minh, nói: "Cậu chỉ là quân cờ ba tôi lợi dụng thôi, tuy cậu ăn may nhìn thấu kế hoạch của ba tôi. Nhưng nhà họ Triệu các cậu chắc chắn không sống nổi. Nhà họ Thường tối bị nhà họ Triệu các cậu làm cho cửa tan nhà nát, trốn đến nước M xa xôi để mưu sinh. Nói mau, ba tôi ở đâu? Nếu câu trả lời tiếp theo không khiến tôi hài lòng thì người phụ nữ này của cậu sẽ phải chết."
Thường Tuấn Đông giơ súng chĩa vào trán Tống Dĩnh.
Sắc mặt Tống Dĩnh cực kỳ nặng nề, cô ta có bản lĩnh
nhưng không dám cử động, xung quanh đều là tay bắn tỉa, cô ta hoàn toàn không có thời gian phản ứng.
Tống Dĩnh cảm thấy tuyệt vọng, vào thời điểm này họ còn có cơ hội xoay chuyển tình thế không?
Trong lòng Tần Minh cũng vô cùng khổ sở, anh đã rơi vào đường cùng.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, Tần Minh nói: "Là người của tôi, nếu tôi không trả lời thì họ sẽ tới đây."
Thường Tuấn Đông nói: "Vậy thì bảo họ chờ đi."
Tần Minh cầm điện thoại lên, nhưng bất ngờ nghe thấy giọng nói của Mộc Tiêu Kiều.
Cô nói: "Em, em tìm một chiếc xe, tìm được anh rồi. Trước đó ở khách sạn, em, em lén cài phần mềm phòng ngừa ngoại tình trong điện thoại của anh, anh không giận chứ? Thực ra em chỉ muốn biết được anh ở đâu mà thôi. Bây giờ em, em đâm vào anh ta hả anh? Em sợ lắm"
Phần mềm định vị phòng ngừa ngoại tình? Tần Minh cười mỉa, Mộc Tiêu Kiều đúng là khiến anh bất ngờ.
Ánh mắt Tần Minh lướt qua Thường Tuấn Đông, ở bên ngoài con hẻm, chỗ đường cái đối diện, Tần Minh trong thấy một chiếc xe con, Mộc Tiêu Kiều đang vẫy tay với
anh.
Tần Minh nắm chặt tay thành nắm đấm, đáp: "Thôi, em đi trước đi."
Cho dù anh rất cần sự giúp đỡ, nhưng Tần Minh vẫn không đành lòng kéo Mộc Tiêu Kiều vào, anh gạt bỏ ý định của Mộc Tiêu Kiều.
Tần Minh cúp máy, Thường Tuấn Đông vung nắm đấm về phía anh, hét lên: "Nói mau, ba tôi ở đâu?"
Tần Minh vừa nghĩ cách vừa nói: "Ngày đó sau khi rời khỏi du thuyền, tôi giao người cho Triệu Trinh, Triệu Trinh và nhà họ Lý cùng nhau xử lý, tôi đề nghị bọn họ tạm thời bắt giữ, dù sao ông ta vẫn rất quan trọng, không thể chết được."
Thường Tuấn Đông nói: "Tốt lắm, hai nhà các cậu quả nhiên vẫn luôn bắt tay nhau. Giam giữ ở đâu? Cảnh sát sắp tới rồi, tôi không có thời gian lề mề với cậu đâu."
đây rất nhiều người, tôi chỉ cho cậu năm giây cân nhắc thôi. Giết hết những người bên cạnh Tần Minh và Tổng Dĩnh đi."
Bằng bằng bằng...
Năm thuộc hạ của Ám Bộ bên cạnh Tần Minh và Tống Dĩnh nghe thấy vậy thì phản ứng khá nhanh, lập tức xoay người định tránh tay bắn tỉa nhưng chỉ phí công, cả năm thuộc hạ đều trúng đạn bỏ mạng.
Thường Tuấn Đông đắc ý lắc lư cơ thể, nói: "Người của tôi đều là quân tiên phong giải ngũ của quân đội nước M, tôi tốn bao nhiêu tiền nuôi họ, sao mà thất thủ được?"
Anh ta chọc tay vào ngực Tần Minh, nói: "Cậu chỉ là quân cờ ba tôi lợi dụng thôi, tuy cậu ăn may nhìn thấu kế hoạch của ba tôi. Nhưng nhà họ Triệu các cậu chắc chắn không sống nổi. Nhà họ Thường tối bị nhà họ Triệu các cậu làm cho cửa tan nhà nát, trốn đến nước M xa xôi để mưu sinh. Nói mau, ba tôi ở đâu? Nếu câu trả lời tiếp theo không khiến tôi hài lòng thì người phụ nữ này của cậu sẽ phải chết."
Thường Tuấn Đông giơ súng chĩa vào trán Tống Dĩnh.
Sắc mặt Tống Dĩnh cực kỳ nặng nề, cô ta có bản lĩnh
nhưng không dám cử động, xung quanh đều là tay bắn tỉa, cô ta hoàn toàn không có thời gian phản ứng.
Tống Dĩnh cảm thấy tuyệt vọng, vào thời điểm này họ còn có cơ hội xoay chuyển tình thế không?
Trong lòng Tần Minh cũng vô cùng khổ sở, anh đã rơi vào đường cùng.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, Tần Minh nói: "Là người của tôi, nếu tôi không trả lời thì họ sẽ tới đây."
Thường Tuấn Đông nói: "Vậy thì bảo họ chờ đi."
Tần Minh cầm điện thoại lên, nhưng bất ngờ nghe thấy giọng nói của Mộc Tiêu Kiều.
Cô nói: "Em, em tìm một chiếc xe, tìm được anh rồi. Trước đó ở khách sạn, em, em lén cài phần mềm phòng ngừa ngoại tình trong điện thoại của anh, anh không giận chứ? Thực ra em chỉ muốn biết được anh ở đâu mà thôi. Bây giờ em, em đâm vào anh ta hả anh? Em sợ lắm"
Phần mềm định vị phòng ngừa ngoại tình? Tần Minh cười mỉa, Mộc Tiêu Kiều đúng là khiến anh bất ngờ.
Ánh mắt Tần Minh lướt qua Thường Tuấn Đông, ở bên ngoài con hẻm, chỗ đường cái đối diện, Tần Minh trong thấy một chiếc xe con, Mộc Tiêu Kiều đang vẫy tay với
anh.
Tần Minh nắm chặt tay thành nắm đấm, đáp: "Thôi, em đi trước đi."
Cho dù anh rất cần sự giúp đỡ, nhưng Tần Minh vẫn không đành lòng kéo Mộc Tiêu Kiều vào, anh gạt bỏ ý định của Mộc Tiêu Kiều.
Tần Minh cúp máy, Thường Tuấn Đông vung nắm đấm về phía anh, hét lên: "Nói mau, ba tôi ở đâu?"
Tần Minh vừa nghĩ cách vừa nói: "Ngày đó sau khi rời khỏi du thuyền, tôi giao người cho Triệu Trinh, Triệu Trinh và nhà họ Lý cùng nhau xử lý, tôi đề nghị bọn họ tạm thời bắt giữ, dù sao ông ta vẫn rất quan trọng, không thể chết được."
Thường Tuấn Đông nói: "Tốt lắm, hai nhà các cậu quả nhiên vẫn luôn bắt tay nhau. Giam giữ ở đâu? Cảnh sát sắp tới rồi, tôi không có thời gian lề mề với cậu đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.