Chương 220: Người theo đuổi
Đang cập nhập
21/08/2021
Tần Minh không cố chấp được như Bạch Ngọc Thuần, chỉ có thể trả xe lại, nói đôi câu rồi bỏ đi.
Nhưng anh vừa đi, Trần Mục Linh đã tới, kéo Bạch Ngọc Thuần đang muốn đi giao đồ ăn lại.
Cô ta hỏi: “Bạch Ngọc Thuần, nghe nói Tào Cảnh Thành đang theo đuổi cô. Con người anh ta đứng đắn, gia đình lại giàu có, nghe nói là thân thích với nhà họ Tào vô cùng giàu có. Một người đàn ông tốt như vậy cô không muốn, lại cứ theo cái tên đàn ông cặn bã bội bạc, vong ơn phụ nghĩa Tần Minh này?”
Bạch Ngọc Thuần chỉ cảm thấy khó hiểu, dù cùng một học viện, cô cũng từng gặp Trần Mục Linh, biết cô ta là một cô gái rất xinh đẹp, còn là học sinh nổi tiếng, nhưng hai người cũng đâu thân thiết gì.
Cô nói: “Con người Tần Minh rất tốt, lúc tôi khó khăn nhất, anh ấy đã giúp tôi rất nhiều, cô không hiểu anh ấy, xin đừng nghe người khác nói xấu rồi đi bôi nhọ anh ấy.”
Trần Mục Linh cãi lại: “Sao tôi có thể không hiểu cậu ta được? Tôi thân với cậu ta lắm đấy, các anh em của cậu ta cũng chơi cùng chúng tôi, lúc trước cậu ta còn theo đuổi tôi kìa. Tôi tốt bụng nhắc nhở cô, để cô cách xa tên cặn bã, tránh bị tổn thương. Cô còn không biết ơn?”
Bạch Ngọc Thuần lắc đầu: “Tần Minh rất tốt, anh ấy gần như là một người hoàn mỹ.
Nghe thấy câu này, Trần Mục Linh và Triệu Mộng Hoa đều sợ ngây người, không ngờ Tần Minh lại được đánh giá cao như thế trong lòng Bạch Ngọc Thuần?
Trần Mục Linh lắc đầu cảm thán: “Điên rồi, điên rồi, chẳng lẽ thật sự là đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu à?”
Triệu Mộng Hoa nói: “Bỏ đi, nếu chỉ nói đến quan hệ bạn bè thì con người Tần Minh vẫn rất tốt.”
Trần Mục Linh lại vô cùng không tán thành: “Nhân phẩm không tốt thì cái gì cũng không tốt. Tần Minh này chính là một tên khốn kiếp, đáng tiếc, lại một cô gái bị cậu ta lừa, thật sự quá đáng ghét, em thấy chướng mắt"
Bạch Ngọc Thuần tức giận bĩu môi đi giao đồ ăn, cô lẩm bẩm: “Đúng là mấy người các cô không hiểu Tần Minh chút nào, còn hiểu lầm anh ấy, không nhìn ra sự đau khổ trong mắt anh ấy sao? Anh ấy chắc chắn rất thích cô Nhiếp, nhưng cô Nhiếp bị ung thư, vì hết cách nên hai người họ chia tay. Tần Minh đã rất đau lòng rồi, mấy người họ tự xưng là bạn bè mà chẳng ai thật lòng khuyên nhủ anh ấy cả."
Bạch Ngọc Thuần đang oán trách, đột nhiên thấy một người đàn ông cầm hoa ở phía trước.
Cô ấy nhíu chặt mày, biết người kia lại đến nữa rồi.
Tào Cảnh Thành là một tên con nhà giàu, thân thích với nhà họ Tào giàu có của thành phố Quảng.
Thái độ làm người của Tào Cảnh Thành này cũng không tệ, cực kỳ nhã nhặn, cũng rất ga lăng, vẫn luôn theo đuổi cô ấy, nhưng trước kia khi Vương Thành Hổ hoành hành trong trường học, anh ta bị Vương Thành Hổ làm cho sợ hãi chạy mất.
Bây giờ Vương Thành Hổ bị Tần Minh xử lý rồi, ở trong trường bị người người đòi đánh, Tào Cảnh Thành lại đến theo đuổi cô ta.
Bạch Ngọc Thuần không có chút hứng thú nào, trong lòng cô vẫn luôn nhớ nhung anh hùng của lòng mình, người cứu cô khỏi sự bao vây của Vương Thành Hổ, cùng cô ăn cơm hộp bên hồ không tên.
Tào Cảnh Thành chặn Bạch Ngọc Thuần lại: “Tiểu Thuần, hoa này tặng cho em”
Bạch Ngọc Thuần tỏ vẻ khó xử, cau mày nói: “Đàn anh Tào, thật ra anh không cần phải thế, tôi không nhận hoa của anh được.”
Tào Cảnh Thành nói: “Em nhận hoa đi, hoa tươi xứng với người đẹp, rất hợp với em."
Bạch Ngọc Thuần vẫn khó xử rụt cổ, lắc đầu nói: “Đàn anh Tào, chúng ta không có khả năng, anh rất tốt, nên đi tìm một cô gái tốt hơn.”
Tào Cảnh Thành đáp: “Em chính là cô gái tốt nhất của trường chúng ta, em ăn mặc không hợp thời là vì em không ăn diện, không có quần áo đẹp, nhưng dù em mặc đồ vỉa hè cũng không thể giấu đi sự xinh đẹp hơn những cô gái khác của em. Tuy em nghèo, nhưng khí chất gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn của em khiến tôi không thể dời mắt đi được.”
Tào Cảnh Thành vừa nói vừa cổ đưa hoa tới: “Tiểu Thuần, tôi thật lòng với em. Em vốn dĩ nên là công chúa, sao phải làm công việc thấp kém như giao đồ ăn chứ? Tôi có thể giúp em, để em trở nên xinh đẹp hơn, có một cuộc sống thoải mái hơn, khiến cuộc sống gian khổ của em trở thành cuộc sống hưởng thụ”
Tào Cảnh Thành giả vờ cool ngầu cho hai tay vào túi: “Tôi biết lúc trước khi Vương Thành Hổ uy hiếp bảo tôi rời khỏi em tôi đã đi ngay, khiến em cảm thấy tôi không có trách nhiệm? Thật ra lý do Vương Thành Hổ thất thể là do tôi tìm người xử lý anh ta đấy."
Bạch Ngọc Thuần trợn mắt, cô là người trong cuộc, chẳng lẽ cô không biết lúc đó là ai ra tay ư?
Đó là ông chủ của Tần Minh, một đại gia rất có tiền, dù chưa từng gặp mặt, nhưng thư ký của đại gia kia cũng là một người rất xinh đẹp, còn không kiêu căng, chuyện đó đều là Tần Minh nhờ ông chủ giàu có đó ra mặt xử lý.
Tào Cảnh Thành nói tiếp: “Anh họ Tào Tương Lương của tôi là con thứ của nhà họ Tào có tiếng ở thành phố Quảng, có quen biết với không ít người ở cả hai giới trắng đen. Tôi nói chuyện Vương Thành Hổ quấy rầy em, anh họ tôi lập tức tìm người xử lý anh ta.
Tào Cảnh Thành tiếp tục khoác lác: “Lúc xử lý Vương Thành Hổ tôi cũng có mặt, đánh anh ta tơi tả, cũng coi như trút giận cho em. Sau đó còn gọi cảnh sát đến, nhưng nhà họ Tào tôi có quan hệ, không xảy ra chuyện gì cả. Nếu em còn muốn tìm anh ta trút giận, tôi có thể tìm Vương Thành Hổ đến lần nữa.”
Bạch Ngọc Thuần thầm trợn mắt, dáng vẻ nói dối của người này quá khó coi.
Cô thầm nghĩ: "Nếu không phải tôi biết sự thật thì chắc đã bị lừa rồi. Tần Minh cứu tôi biết bao nhiều lần mà trước giờ chưa từng yêu cầu tôi bất cứ chuyện gì, cũng không kể công. Anh ấy khiêm tốn như thế, anh lại muốn giành công lao của anh ấy, đúng là không biết xấu hổ”
Cô vẫn lắc đầu nói: “Đàn anh Tào, tôi còn phải giao một đơn đồ ăn nữa, xin anh đừng cản trở tôi.”
Tào Cảnh Thành khó hiểu: “Em còn giao đồ ăn làm gì? Em thiếu tiền tiêu sao? Chỉ cần em bằng lòng làm bạn gái của tôi, tôi có thể giúp em, tiền tiêu vặt một tháng của tôi cũng khoảng một trăm ngàn, em thích gì tôi đều có thể thỏa mãn, em muốn cuộc sống thế nào, tôi đều có thể cho em.”
Bạch Ngọc Thuần hơi động lòng, cô thật sự muốn thay đổi cuộc sống bây giờ, nhưng cô muốn cuộc sống như thế nào?
Nói thật, điều kiện của Tào Cảnh Thành vô cùng hấp dẫn, có thể khiến cô thay đổi số phận, từ một con vịt nhỏ xấu xí trở thành thiên nga trắng, chỉ cần đồng ý làm bạn gái của anh ta.
Có không ít người hứa hẹn với cô như thế, nhưng trước giờ Bạch Ngọc Thuần không biết nói chuyện uyển chuyển.
Cô từ chối: “Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi. Tôi... Tôi đi làm việc đây.”
Bạch Ngọc Thuần cúi đầu trả lại hoa, sau đó chạy xe đạp đi.
Tào Cảnh Thành xụ mặt, tùy tiện ném hoa hồng xuống đất, cắn răng cau mày: “Vì sao lại như thế? Cô ấy có người mình thích từ bao giờ? Gần đây qua lại thân thiết với ai, phải điều tra một chút.”
Lại nói đến Tần Minh, sau khi về ký túc xá, anh ngẫm nghĩ nên chuẩn bị thứ gì làm quà kết hôn cho A Long mới hợp với thân phận ông chủ của mình.
Hơn nữa anh cảm thấy đi một mình quá buồn, muốn rủ ba anh em trong ký túc xá cùng đi.
Triệu Lập Ngưu từ chối: “Không được, tôi có hẹn với gái, sắp tán đổ rồi.”
Lương Thiếu Dũng cũng nói: “Tôi cũng không đi được, ngày kia tôi đi thuê phòng với bạn gái.”
Tôn Chí Bằng cũng cười gượng một tiếng: “Tiểu Minh, tôi cũng không đi được, đêm liên hoan lần trước có quen được một chị gái xinh đẹp, rất hợp gu tôi, tôi đang muốn của đây."
Tần Minh trợn trắng mắt, mắng: “Đám súc vật các cậu, có gái quên bạn.”
Ba người cười to một trận: “Ai bảo cậu độc thân. Hay là giới thiệu cho cậu một cô nhé? Trần Mục Linh cậu không thích cũng có em gái khác mà. À, không phải cậu thân với Trương Tiểu Nghiên lắm hả? Trong mấy nam sinh trên lớp chỉ có cậu nói chuyện hợp với cô ấy nhất, hay là cậu tìm cô ấy đi? Cô ấy đồng ý với cậu là cho cậu ám hiệu, cậu cứ thuận thể tán đổ thôi.”
Tần Minh cười nói: “Tiểu Nghiên? Đúng là tôi rất thân với cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy đang tập trung vào sự nghiệp livestream, sao có thể đi dự đám cưới của bạn với tôi được? Nếu fan của cô ấy biết chẳng phải sẽ làm ầm ĩ lên sao, còn muốn làm thịt tôi nữa đấy. Các cậu đừng có làm bậy.”
Triệu Lập Ngưu vỗ vai Tần Minh: “Chao ôi, mấy anh em thật sự vì chuyện lớn cả đời của cậu mà lo lắng chết đi được. Có cơ hội phải biết nắm bắt, không có cơ hội thì phải biết tạo ra.”
Lương Thiếu Dũng nói: “Chậc, cậu không hỏi, tôi hỏi cho cậu. Để tôi nhắn với cô ấy trong nhóm lớp... Xem đi, cô ấy trả lời ngay rồi này.”
Nghe vậy, Tần Minh cũng hơi ngạc nhiên, Trương Tiểu Nghiên trả lời thế nào?
Nhưng anh vừa đi, Trần Mục Linh đã tới, kéo Bạch Ngọc Thuần đang muốn đi giao đồ ăn lại.
Cô ta hỏi: “Bạch Ngọc Thuần, nghe nói Tào Cảnh Thành đang theo đuổi cô. Con người anh ta đứng đắn, gia đình lại giàu có, nghe nói là thân thích với nhà họ Tào vô cùng giàu có. Một người đàn ông tốt như vậy cô không muốn, lại cứ theo cái tên đàn ông cặn bã bội bạc, vong ơn phụ nghĩa Tần Minh này?”
Bạch Ngọc Thuần chỉ cảm thấy khó hiểu, dù cùng một học viện, cô cũng từng gặp Trần Mục Linh, biết cô ta là một cô gái rất xinh đẹp, còn là học sinh nổi tiếng, nhưng hai người cũng đâu thân thiết gì.
Cô nói: “Con người Tần Minh rất tốt, lúc tôi khó khăn nhất, anh ấy đã giúp tôi rất nhiều, cô không hiểu anh ấy, xin đừng nghe người khác nói xấu rồi đi bôi nhọ anh ấy.”
Trần Mục Linh cãi lại: “Sao tôi có thể không hiểu cậu ta được? Tôi thân với cậu ta lắm đấy, các anh em của cậu ta cũng chơi cùng chúng tôi, lúc trước cậu ta còn theo đuổi tôi kìa. Tôi tốt bụng nhắc nhở cô, để cô cách xa tên cặn bã, tránh bị tổn thương. Cô còn không biết ơn?”
Bạch Ngọc Thuần lắc đầu: “Tần Minh rất tốt, anh ấy gần như là một người hoàn mỹ.
Nghe thấy câu này, Trần Mục Linh và Triệu Mộng Hoa đều sợ ngây người, không ngờ Tần Minh lại được đánh giá cao như thế trong lòng Bạch Ngọc Thuần?
Trần Mục Linh lắc đầu cảm thán: “Điên rồi, điên rồi, chẳng lẽ thật sự là đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu à?”
Triệu Mộng Hoa nói: “Bỏ đi, nếu chỉ nói đến quan hệ bạn bè thì con người Tần Minh vẫn rất tốt.”
Trần Mục Linh lại vô cùng không tán thành: “Nhân phẩm không tốt thì cái gì cũng không tốt. Tần Minh này chính là một tên khốn kiếp, đáng tiếc, lại một cô gái bị cậu ta lừa, thật sự quá đáng ghét, em thấy chướng mắt"
Bạch Ngọc Thuần tức giận bĩu môi đi giao đồ ăn, cô lẩm bẩm: “Đúng là mấy người các cô không hiểu Tần Minh chút nào, còn hiểu lầm anh ấy, không nhìn ra sự đau khổ trong mắt anh ấy sao? Anh ấy chắc chắn rất thích cô Nhiếp, nhưng cô Nhiếp bị ung thư, vì hết cách nên hai người họ chia tay. Tần Minh đã rất đau lòng rồi, mấy người họ tự xưng là bạn bè mà chẳng ai thật lòng khuyên nhủ anh ấy cả."
Bạch Ngọc Thuần đang oán trách, đột nhiên thấy một người đàn ông cầm hoa ở phía trước.
Cô ấy nhíu chặt mày, biết người kia lại đến nữa rồi.
Tào Cảnh Thành là một tên con nhà giàu, thân thích với nhà họ Tào giàu có của thành phố Quảng.
Thái độ làm người của Tào Cảnh Thành này cũng không tệ, cực kỳ nhã nhặn, cũng rất ga lăng, vẫn luôn theo đuổi cô ấy, nhưng trước kia khi Vương Thành Hổ hoành hành trong trường học, anh ta bị Vương Thành Hổ làm cho sợ hãi chạy mất.
Bây giờ Vương Thành Hổ bị Tần Minh xử lý rồi, ở trong trường bị người người đòi đánh, Tào Cảnh Thành lại đến theo đuổi cô ta.
Bạch Ngọc Thuần không có chút hứng thú nào, trong lòng cô vẫn luôn nhớ nhung anh hùng của lòng mình, người cứu cô khỏi sự bao vây của Vương Thành Hổ, cùng cô ăn cơm hộp bên hồ không tên.
Tào Cảnh Thành chặn Bạch Ngọc Thuần lại: “Tiểu Thuần, hoa này tặng cho em”
Bạch Ngọc Thuần tỏ vẻ khó xử, cau mày nói: “Đàn anh Tào, thật ra anh không cần phải thế, tôi không nhận hoa của anh được.”
Tào Cảnh Thành nói: “Em nhận hoa đi, hoa tươi xứng với người đẹp, rất hợp với em."
Bạch Ngọc Thuần vẫn khó xử rụt cổ, lắc đầu nói: “Đàn anh Tào, chúng ta không có khả năng, anh rất tốt, nên đi tìm một cô gái tốt hơn.”
Tào Cảnh Thành đáp: “Em chính là cô gái tốt nhất của trường chúng ta, em ăn mặc không hợp thời là vì em không ăn diện, không có quần áo đẹp, nhưng dù em mặc đồ vỉa hè cũng không thể giấu đi sự xinh đẹp hơn những cô gái khác của em. Tuy em nghèo, nhưng khí chất gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn của em khiến tôi không thể dời mắt đi được.”
Tào Cảnh Thành vừa nói vừa cổ đưa hoa tới: “Tiểu Thuần, tôi thật lòng với em. Em vốn dĩ nên là công chúa, sao phải làm công việc thấp kém như giao đồ ăn chứ? Tôi có thể giúp em, để em trở nên xinh đẹp hơn, có một cuộc sống thoải mái hơn, khiến cuộc sống gian khổ của em trở thành cuộc sống hưởng thụ”
Tào Cảnh Thành giả vờ cool ngầu cho hai tay vào túi: “Tôi biết lúc trước khi Vương Thành Hổ uy hiếp bảo tôi rời khỏi em tôi đã đi ngay, khiến em cảm thấy tôi không có trách nhiệm? Thật ra lý do Vương Thành Hổ thất thể là do tôi tìm người xử lý anh ta đấy."
Bạch Ngọc Thuần trợn mắt, cô là người trong cuộc, chẳng lẽ cô không biết lúc đó là ai ra tay ư?
Đó là ông chủ của Tần Minh, một đại gia rất có tiền, dù chưa từng gặp mặt, nhưng thư ký của đại gia kia cũng là một người rất xinh đẹp, còn không kiêu căng, chuyện đó đều là Tần Minh nhờ ông chủ giàu có đó ra mặt xử lý.
Tào Cảnh Thành nói tiếp: “Anh họ Tào Tương Lương của tôi là con thứ của nhà họ Tào có tiếng ở thành phố Quảng, có quen biết với không ít người ở cả hai giới trắng đen. Tôi nói chuyện Vương Thành Hổ quấy rầy em, anh họ tôi lập tức tìm người xử lý anh ta.
Tào Cảnh Thành tiếp tục khoác lác: “Lúc xử lý Vương Thành Hổ tôi cũng có mặt, đánh anh ta tơi tả, cũng coi như trút giận cho em. Sau đó còn gọi cảnh sát đến, nhưng nhà họ Tào tôi có quan hệ, không xảy ra chuyện gì cả. Nếu em còn muốn tìm anh ta trút giận, tôi có thể tìm Vương Thành Hổ đến lần nữa.”
Bạch Ngọc Thuần thầm trợn mắt, dáng vẻ nói dối của người này quá khó coi.
Cô thầm nghĩ: "Nếu không phải tôi biết sự thật thì chắc đã bị lừa rồi. Tần Minh cứu tôi biết bao nhiều lần mà trước giờ chưa từng yêu cầu tôi bất cứ chuyện gì, cũng không kể công. Anh ấy khiêm tốn như thế, anh lại muốn giành công lao của anh ấy, đúng là không biết xấu hổ”
Cô vẫn lắc đầu nói: “Đàn anh Tào, tôi còn phải giao một đơn đồ ăn nữa, xin anh đừng cản trở tôi.”
Tào Cảnh Thành khó hiểu: “Em còn giao đồ ăn làm gì? Em thiếu tiền tiêu sao? Chỉ cần em bằng lòng làm bạn gái của tôi, tôi có thể giúp em, tiền tiêu vặt một tháng của tôi cũng khoảng một trăm ngàn, em thích gì tôi đều có thể thỏa mãn, em muốn cuộc sống thế nào, tôi đều có thể cho em.”
Bạch Ngọc Thuần hơi động lòng, cô thật sự muốn thay đổi cuộc sống bây giờ, nhưng cô muốn cuộc sống như thế nào?
Nói thật, điều kiện của Tào Cảnh Thành vô cùng hấp dẫn, có thể khiến cô thay đổi số phận, từ một con vịt nhỏ xấu xí trở thành thiên nga trắng, chỉ cần đồng ý làm bạn gái của anh ta.
Có không ít người hứa hẹn với cô như thế, nhưng trước giờ Bạch Ngọc Thuần không biết nói chuyện uyển chuyển.
Cô từ chối: “Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi. Tôi... Tôi đi làm việc đây.”
Bạch Ngọc Thuần cúi đầu trả lại hoa, sau đó chạy xe đạp đi.
Tào Cảnh Thành xụ mặt, tùy tiện ném hoa hồng xuống đất, cắn răng cau mày: “Vì sao lại như thế? Cô ấy có người mình thích từ bao giờ? Gần đây qua lại thân thiết với ai, phải điều tra một chút.”
Lại nói đến Tần Minh, sau khi về ký túc xá, anh ngẫm nghĩ nên chuẩn bị thứ gì làm quà kết hôn cho A Long mới hợp với thân phận ông chủ của mình.
Hơn nữa anh cảm thấy đi một mình quá buồn, muốn rủ ba anh em trong ký túc xá cùng đi.
Triệu Lập Ngưu từ chối: “Không được, tôi có hẹn với gái, sắp tán đổ rồi.”
Lương Thiếu Dũng cũng nói: “Tôi cũng không đi được, ngày kia tôi đi thuê phòng với bạn gái.”
Tôn Chí Bằng cũng cười gượng một tiếng: “Tiểu Minh, tôi cũng không đi được, đêm liên hoan lần trước có quen được một chị gái xinh đẹp, rất hợp gu tôi, tôi đang muốn của đây."
Tần Minh trợn trắng mắt, mắng: “Đám súc vật các cậu, có gái quên bạn.”
Ba người cười to một trận: “Ai bảo cậu độc thân. Hay là giới thiệu cho cậu một cô nhé? Trần Mục Linh cậu không thích cũng có em gái khác mà. À, không phải cậu thân với Trương Tiểu Nghiên lắm hả? Trong mấy nam sinh trên lớp chỉ có cậu nói chuyện hợp với cô ấy nhất, hay là cậu tìm cô ấy đi? Cô ấy đồng ý với cậu là cho cậu ám hiệu, cậu cứ thuận thể tán đổ thôi.”
Tần Minh cười nói: “Tiểu Nghiên? Đúng là tôi rất thân với cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy đang tập trung vào sự nghiệp livestream, sao có thể đi dự đám cưới của bạn với tôi được? Nếu fan của cô ấy biết chẳng phải sẽ làm ầm ĩ lên sao, còn muốn làm thịt tôi nữa đấy. Các cậu đừng có làm bậy.”
Triệu Lập Ngưu vỗ vai Tần Minh: “Chao ôi, mấy anh em thật sự vì chuyện lớn cả đời của cậu mà lo lắng chết đi được. Có cơ hội phải biết nắm bắt, không có cơ hội thì phải biết tạo ra.”
Lương Thiếu Dũng nói: “Chậc, cậu không hỏi, tôi hỏi cho cậu. Để tôi nhắn với cô ấy trong nhóm lớp... Xem đi, cô ấy trả lời ngay rồi này.”
Nghe vậy, Tần Minh cũng hơi ngạc nhiên, Trương Tiểu Nghiên trả lời thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.