Chương 219: Tâm tư của Bạch Ngọc Thuần
Đang cập nhập
21/08/2021
“A!” Tần Minh đột nhiên nghiêng đầu qua khiến Bạch Ngọc Thuần giật mình, hai má đỏ hãy, nói: "Anh... chẳng phải anh đi rồi sao?”
Tần Minh cười nói: “Hà, trong bộ dạng của em là biết có chuyện muốn nói rồi, hôm nay sao thế? Cứ ấp a ấp úng? Nói thẳng đi, có phải ở trường lại bàn tán không hay về anh không?”
Bạch Ngọc Thuần nghĩ ngợi, nói: "Ừm, hình như ở trường có người cùng nhau yêu cầu đuổi học anh.”
Tần Minh nhưởng mày, chẳng phải mấy hôm nay anh chỉ hơi bận nên bỏ vài tiết thôi mà, sao lại bị người ta yêu cầu đuổi học rồi?
Bạch Ngọc Thuần giải thích: “Nhưng phía nhà trường không giải quyết, hình như là vì những người này cố ý làm loạn, nói cuộc sống cá nhân của anh hỗn loạn, ảnh hưởng đến danh tiếng của trường."
Tần Minh nheo mắt, sao tự dưng cuộc sống cá nhân của mình lại hỗn loạn?
Nhưng nếu chuyện anh ở rể nhà họ Mộc bị lộ thì thật sự có hơi hỗn loạn.
Nhưng hết cách rồi, cái hố do mình đào, dù có khổ có mệt hơn nữa thì cũng phải lấp cho xong.
Tần Minh nói: “Đừng quan tâm, bọn họ đều đang phá đám thôi, sắp thi rồi, độ hot sẽ hạ nhanh thôi."
Bạch Ngọc Thuần gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy... Vậy cô Nhiếp thật sự bệnh à?”
Tần Minh cười toe toét, đáp: "Cũng không hoàn toàn chắc chắn, cô ấy đang ở nước ngoài chữa bệnh. Anh tin cô ấy chắc chắn không sao.”
Bạch Ngọc Thuần bắt lấy tay, hỏi tiếp: “Vậy Vậy hai người chia tay rồi sao? Là thật à? Em thấy trên diễn đàn trường, có người đăng một số tin tức của tạp chí giải trí."
Nghiêm túc mà nói thì quả thực là Tần Minh bị đá.
Nhưng Tần Minh cảm thấy chỉ cần Nhiếp Hải Đường không bệnh thì hai người vẫn có thể thuận lợi ở bên nhau.
Chỉ là hiện tại anh không nhận được bất cứ tin tức hay cuộc gọi nào của Nhiếp Hải Đường, các thuộc hạ của chi nhánh tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ ở EU vẫn chưa tìm được tung tích của Nhiếp Hải Đường.
Cho nên anh cũng không biết nên nói thế nào.
Bạch Ngọc Thuần thấy Tần Minh im lặng, thầm nghĩ quả nhiên là vậy, cô vội nói: "Xin... xin lỗi, em không cố ý đâu. Em... em chỉ muốn xác nhận một chút thôi. Em nghĩ, chắc chắn là cô Nhiếp không muốn liên lụy đến anh nên mới nén nỗi đau chia tay với anh. Dù sao thì ung thư cũng rất khó chữa."
Tần Minh cảm động, không ngờ Bạch Ngọc Thuần tốt bụng như vậy, còn an ủi anh nữa.
Anh sở túi quần, lấy lá thư Nhiếp Hải Đường để lại ra, nói: “Em đoán đúng rồi. Mặc dù cô ấy bị bệnh nên mới rời khỏi anh. Nhưng thực ra...
Bạch Ngọc Thuần lướt qua nội dung bức thư của Nhiếp Hải Đường, đôi mắt to lộ ra tia hi vọng, cô hoàn toàn chẳng nghe gì cả.
Nhiếp Hải Đường chia tay với Tần Minh, vậy chẳng phải cơ hội của cô đến rồi sao?
Đây là tin tức lớn nhất cô nhận được hiện nay, cũng là vấn đề mà cô luôn muốn hỏi.
Bạch Ngọc Thuần cắn môi, nhìn Tần Minh, thầm nghĩ: “Mặc dù rất đồng cảm với bệnh của cô Nhiếp, nhưng đây là cơ hội duy nhất của mình. Giờ là lúc Tần Minh đang đau buồn, có khi nào sẽ dễ để ý đến mình hơn không?”
Cô thầm tính toán: “Mình nhà quê như vậy... Hai người bạn gái trước của anh ấy đều là người thành phố, mình có nên lấy tiền làm thêm gần đây đổi vài bộ quần áo không nhỉ?"
Cô phiền muộn cau chặt mày: “Hôm nay đúng là xúi quẩy mà, lại để anh ấy thấy bộ dạng chật vật của mình, tay đầy nhớt xe đạp bẩn chết đi được. A... mình còn phải đi giao đồ ăn nữa, không thể nói chuyện thêm với Tần Minh rồi.”
Tần Minh nói một hồi thì cảm thấy vẻ mặt Bạch Ngọc Thuần ngày càng lo lắng sốt sắng, không hề nghe anh nói.
Anh bỗng nhớ ra, người ta đang đi giao đồ ăn mà, anh chặn người ta lại nói chuyện là cản trở cô làm việc.
Tần Minh nghĩ đến đây thì không khỏi cảm thấy hơi tự trách.
Anh nói: "Tay em đều dính nhớt rồi, đi rửa đi. Nếu không giao đồ ăn đến người ta cũng không cần đầu. Anh giao giúp em nhé. Dù sao anh cũng quen đường quen lối."
Bạch Ngọc Thuần vội nói: “Hả? Vậy sao được, anh đã giúp em sửa xe rồi, sao còn làm phiền anh nữa chứ."
Tần Minh cầm lấy xe đạp, nói: “Được rồi, em với anh mà còn khách sáo gì nữa? Đừng để ý đến những tiểu tiết này nữa. Lát nữa em cũng ở đây đợi anh, anh giao xong ngay thôi.”
Tần Minh lái xe đạp, lao đi giao đồ ăn.
Sáu phần đồ ăn, ba phần ở ký túc xá nam, ba phần ở ký túc xá nữa, cũng không tính là nhiều.
Có điều, thật trùng hợp, ba phần đầu là của ba người Mã Phi, Triệu Phú Quý và Dương Uy - cùng lớp và cùng quê với Tần Minh. -
Lúc Tần Minh đến phòng ký túc của bọn họ, anh đặt đồ ăn xuống, nói: “Hai mươi lăm tệ.”
Dương Uy đang xem phim con heo sửng sốt, đột nhiên cười: “Ha ha ha, Tần Minh, cậu lại bắt đầu đi giao đồ ăn à?”
Lần trước ở dạ tiệc từ thiện, Triệu Phú Quý bị Tần Minh dạy cho một bài học nên không lên tiếng, cũng không lộ vẻ khó chịu trên mặt mà chỉ lẩm bẩm: “Hà, không có Nhiếp Hải Đường và nhà họ Nhiếp chống lưng nên quay về hình dạng ban đầu rồi.”
Mã Phi ném tiền đến, khinh thường nói: “Có vài người đã định sẵn số mệnh nghèo đói rồi, tiểu nhân nhất thời đắc chí cũng không thể thay đổi được cái số giao đồ ăn”
Tần Minh lười giải thích, lấy tiền rồi đi.
Tần Minh vốn tưởng đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn nhỏ, nhưng lúc anh đưa đồ ăn đến cổng ký túc xá nữ thì lại buồn bực.
Anh không thể không cảm khái, thế giới này nhỏ thật.
Ở cổng ký túc xá nữa đụng phải Trần Mục Linh và Triệu Mộng Hoa, đều ở cùng một trường nên dễ đụng mặt thật.
Triệu Mộng Hoa bất ngờ nói: “Chậc, sao anh lại đi giao đồ ăn? Tần Minh, hóng hớt chút đi, rốt cuộc là anh có vứt bỏ Nhiếp Hải Đường không?”
Tần Minh bất lực nói: “Cô Triệu này, đều là lời đồn đại vô căn cứ trên diễn đàn trường thôi.”
Trần Mục Linh hất cằm, kiêu ngạo nói: “Chậc chậc, cậu đang có tật giật mình à? Con gái bị bệnh mà cậu không ở bên cô ấy, cậu còn giải thích cái gì? Tôi không cần đồ ăn do kẻ bạc tình, cặn bã giao đâu."
Triệu Mộng Hoa thì nhẹ nhàng hơn một chút, cầm lấy đồ ăn của mình rồi nói: “Sao anh không giải thích kỹ càng. Nhiếp Hải Đường nổi tiếng như vậy, người quan tâm đến cô ấy cũng nhiều, người hiểu lầm anh còn nhiều hơn."
Tần Minh liếm môi, cũng không biết nên giải thích thế nào, đành nói: “Cô Triệu này, cảm ơn sự tin tưởng của cô. Nhưng có đôi lúc giải thích cũng chẳng ích gì. Mình trong sạch mình tự biết.”
Trần Mục Linh chán ghét nói: “Chị Hoa, chị xem cậu ta cũng lười giải thích rồi, còn nói gì mà mình trong sạch mình tự biết, đây chẳng phải đang lừa người ta sao? Bây giờ không có Nhiếp Hải Đường chống lưng, hết tiền rồi nên quay lại giao hàng. Uổng công trước đây tôi tin tưởng cậu như vậy, tôi còn tưởng mình hiểu lầm cậu chứ. Xem ra tôi không hề hiểu lầm cậu."
Triệu Mộng Hoa khuyên: “Tần Minh, mọi người đều là bạn. Mục Linh chỉ khẩu xà tâm phật thôi. Thật ra từ đầu cậu ấy đã tin anh rồi, trên mạng càng nói càng khó tin, nói anh vì tiền nên tìm đến những cô chủ giàu có để yêu đương, chuyên lừa tiền lừa sắc gì gì đó. Thực ra cậu ấy cũng chỉ muốn anh giải thích cho rõ mà thôi, nhưng không biết cách nói nên thành ra như đang mắng anh”
Tần Minh nghe Triệu Mộng Hoa nói thế thì cũng không tức giận.
Anh nghiêm mặt nói: “Đợi sau này Hải Đường quay về thì biết thôi, tôi chẳng làm gì có lỗi với cô ấy cả, tôi không thẹn với lòng”
Trần Mục Linh bĩu môi, nói: “Bỏ đi, thấy cậu nghiêm túc như vậy nên tôi tin cậu thêm lần nữa. Tôi lấy đồ ăn, bao nhiêu tiền đấy?”
“Tổng cộng mười tám tệ."
Tần Minh nhận tiền, đang định rời đi nhưng Bạch Ngọc Thuần lại đến.
Cô vội chạy lên, nói: “Tần Minh, anh đã giao xong rồi à? Anh giúp em nhiều quá, phần còn lại em tự giao là được rồi. Công việc của em mà, sao lại không biết xấu hổ mà phiền anh được chứ?"
Ở cổng ký túc xá, Trần Mục Linh sa sầm mặt mày, vừa mới nói xong sẽ tin tưởng Tần Minh không phải tên cặn bã bội tình bạc nghĩa, một giây sau đã ở bên cô gái khác.
Đây không phải cậu ta đi giao đồ ăn mà là giúp Bạch Ngọc Thuần giao đồ ăn, thế chẳng phải đang tán tỉnh thì là gì?
Trần Mục Linh tức giận nói: “Đồ cặn bã. A, tôi lại bị lừa rồi. Uổng công tôi trước đó còn có chút mong đợi ở cậu ta, tôi đúng là mắt mù mà.”
Triệu Mộng Hoa sững sờ, cười nói: “Ai da, hóa ra Mục Linh từng mong đợi Tần Minh à? Chị cứ tưởng em không thích anh ta chứ."
Trần Mục Linh chán ghét hừ một tiếng: “Trước đây em đơn thuần mà. Cái gọi là đường dài mới biết sức ngựa, sống lâu mới biết lòng người, cậu ta ấy à, không xứng với em. Cũng chỉ có gái quê đến như Bạch Ngọc Thuần mới dễ bị lừa.
Triệu Mộng Hoa không tiện nói giúp Tần Minh nữa, người yêu cũ mắc bệnh nặng, anh ta lập tức bật đèn xanh với cô gái khác, thật sự là tự tìm đường chết mà, chẳng trách người ta hiểu lầm anh ta.
Trần Mục Linh tức giận nói: "Bạch Ngọc Thuần nhiều người theo đuổi như vậy, tại sao lại thích tên giẻ rách như Tần Minh chứ? Còn là tên cặn bã vứt bỏ bạn gái cũ bị bệnh nữa. Không được, em phải nhắc nhở cô ta, không thể để cô ta bị lừa được.
Tần Minh cười nói: “Hà, trong bộ dạng của em là biết có chuyện muốn nói rồi, hôm nay sao thế? Cứ ấp a ấp úng? Nói thẳng đi, có phải ở trường lại bàn tán không hay về anh không?”
Bạch Ngọc Thuần nghĩ ngợi, nói: "Ừm, hình như ở trường có người cùng nhau yêu cầu đuổi học anh.”
Tần Minh nhưởng mày, chẳng phải mấy hôm nay anh chỉ hơi bận nên bỏ vài tiết thôi mà, sao lại bị người ta yêu cầu đuổi học rồi?
Bạch Ngọc Thuần giải thích: “Nhưng phía nhà trường không giải quyết, hình như là vì những người này cố ý làm loạn, nói cuộc sống cá nhân của anh hỗn loạn, ảnh hưởng đến danh tiếng của trường."
Tần Minh nheo mắt, sao tự dưng cuộc sống cá nhân của mình lại hỗn loạn?
Nhưng nếu chuyện anh ở rể nhà họ Mộc bị lộ thì thật sự có hơi hỗn loạn.
Nhưng hết cách rồi, cái hố do mình đào, dù có khổ có mệt hơn nữa thì cũng phải lấp cho xong.
Tần Minh nói: “Đừng quan tâm, bọn họ đều đang phá đám thôi, sắp thi rồi, độ hot sẽ hạ nhanh thôi."
Bạch Ngọc Thuần gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy... Vậy cô Nhiếp thật sự bệnh à?”
Tần Minh cười toe toét, đáp: "Cũng không hoàn toàn chắc chắn, cô ấy đang ở nước ngoài chữa bệnh. Anh tin cô ấy chắc chắn không sao.”
Bạch Ngọc Thuần bắt lấy tay, hỏi tiếp: “Vậy Vậy hai người chia tay rồi sao? Là thật à? Em thấy trên diễn đàn trường, có người đăng một số tin tức của tạp chí giải trí."
Nghiêm túc mà nói thì quả thực là Tần Minh bị đá.
Nhưng Tần Minh cảm thấy chỉ cần Nhiếp Hải Đường không bệnh thì hai người vẫn có thể thuận lợi ở bên nhau.
Chỉ là hiện tại anh không nhận được bất cứ tin tức hay cuộc gọi nào của Nhiếp Hải Đường, các thuộc hạ của chi nhánh tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ ở EU vẫn chưa tìm được tung tích của Nhiếp Hải Đường.
Cho nên anh cũng không biết nên nói thế nào.
Bạch Ngọc Thuần thấy Tần Minh im lặng, thầm nghĩ quả nhiên là vậy, cô vội nói: "Xin... xin lỗi, em không cố ý đâu. Em... em chỉ muốn xác nhận một chút thôi. Em nghĩ, chắc chắn là cô Nhiếp không muốn liên lụy đến anh nên mới nén nỗi đau chia tay với anh. Dù sao thì ung thư cũng rất khó chữa."
Tần Minh cảm động, không ngờ Bạch Ngọc Thuần tốt bụng như vậy, còn an ủi anh nữa.
Anh sở túi quần, lấy lá thư Nhiếp Hải Đường để lại ra, nói: “Em đoán đúng rồi. Mặc dù cô ấy bị bệnh nên mới rời khỏi anh. Nhưng thực ra...
Bạch Ngọc Thuần lướt qua nội dung bức thư của Nhiếp Hải Đường, đôi mắt to lộ ra tia hi vọng, cô hoàn toàn chẳng nghe gì cả.
Nhiếp Hải Đường chia tay với Tần Minh, vậy chẳng phải cơ hội của cô đến rồi sao?
Đây là tin tức lớn nhất cô nhận được hiện nay, cũng là vấn đề mà cô luôn muốn hỏi.
Bạch Ngọc Thuần cắn môi, nhìn Tần Minh, thầm nghĩ: “Mặc dù rất đồng cảm với bệnh của cô Nhiếp, nhưng đây là cơ hội duy nhất của mình. Giờ là lúc Tần Minh đang đau buồn, có khi nào sẽ dễ để ý đến mình hơn không?”
Cô thầm tính toán: “Mình nhà quê như vậy... Hai người bạn gái trước của anh ấy đều là người thành phố, mình có nên lấy tiền làm thêm gần đây đổi vài bộ quần áo không nhỉ?"
Cô phiền muộn cau chặt mày: “Hôm nay đúng là xúi quẩy mà, lại để anh ấy thấy bộ dạng chật vật của mình, tay đầy nhớt xe đạp bẩn chết đi được. A... mình còn phải đi giao đồ ăn nữa, không thể nói chuyện thêm với Tần Minh rồi.”
Tần Minh nói một hồi thì cảm thấy vẻ mặt Bạch Ngọc Thuần ngày càng lo lắng sốt sắng, không hề nghe anh nói.
Anh bỗng nhớ ra, người ta đang đi giao đồ ăn mà, anh chặn người ta lại nói chuyện là cản trở cô làm việc.
Tần Minh nghĩ đến đây thì không khỏi cảm thấy hơi tự trách.
Anh nói: "Tay em đều dính nhớt rồi, đi rửa đi. Nếu không giao đồ ăn đến người ta cũng không cần đầu. Anh giao giúp em nhé. Dù sao anh cũng quen đường quen lối."
Bạch Ngọc Thuần vội nói: “Hả? Vậy sao được, anh đã giúp em sửa xe rồi, sao còn làm phiền anh nữa chứ."
Tần Minh cầm lấy xe đạp, nói: “Được rồi, em với anh mà còn khách sáo gì nữa? Đừng để ý đến những tiểu tiết này nữa. Lát nữa em cũng ở đây đợi anh, anh giao xong ngay thôi.”
Tần Minh lái xe đạp, lao đi giao đồ ăn.
Sáu phần đồ ăn, ba phần ở ký túc xá nam, ba phần ở ký túc xá nữa, cũng không tính là nhiều.
Có điều, thật trùng hợp, ba phần đầu là của ba người Mã Phi, Triệu Phú Quý và Dương Uy - cùng lớp và cùng quê với Tần Minh. -
Lúc Tần Minh đến phòng ký túc của bọn họ, anh đặt đồ ăn xuống, nói: “Hai mươi lăm tệ.”
Dương Uy đang xem phim con heo sửng sốt, đột nhiên cười: “Ha ha ha, Tần Minh, cậu lại bắt đầu đi giao đồ ăn à?”
Lần trước ở dạ tiệc từ thiện, Triệu Phú Quý bị Tần Minh dạy cho một bài học nên không lên tiếng, cũng không lộ vẻ khó chịu trên mặt mà chỉ lẩm bẩm: “Hà, không có Nhiếp Hải Đường và nhà họ Nhiếp chống lưng nên quay về hình dạng ban đầu rồi.”
Mã Phi ném tiền đến, khinh thường nói: “Có vài người đã định sẵn số mệnh nghèo đói rồi, tiểu nhân nhất thời đắc chí cũng không thể thay đổi được cái số giao đồ ăn”
Tần Minh lười giải thích, lấy tiền rồi đi.
Tần Minh vốn tưởng đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn nhỏ, nhưng lúc anh đưa đồ ăn đến cổng ký túc xá nữ thì lại buồn bực.
Anh không thể không cảm khái, thế giới này nhỏ thật.
Ở cổng ký túc xá nữa đụng phải Trần Mục Linh và Triệu Mộng Hoa, đều ở cùng một trường nên dễ đụng mặt thật.
Triệu Mộng Hoa bất ngờ nói: “Chậc, sao anh lại đi giao đồ ăn? Tần Minh, hóng hớt chút đi, rốt cuộc là anh có vứt bỏ Nhiếp Hải Đường không?”
Tần Minh bất lực nói: “Cô Triệu này, đều là lời đồn đại vô căn cứ trên diễn đàn trường thôi.”
Trần Mục Linh hất cằm, kiêu ngạo nói: “Chậc chậc, cậu đang có tật giật mình à? Con gái bị bệnh mà cậu không ở bên cô ấy, cậu còn giải thích cái gì? Tôi không cần đồ ăn do kẻ bạc tình, cặn bã giao đâu."
Triệu Mộng Hoa thì nhẹ nhàng hơn một chút, cầm lấy đồ ăn của mình rồi nói: “Sao anh không giải thích kỹ càng. Nhiếp Hải Đường nổi tiếng như vậy, người quan tâm đến cô ấy cũng nhiều, người hiểu lầm anh còn nhiều hơn."
Tần Minh liếm môi, cũng không biết nên giải thích thế nào, đành nói: “Cô Triệu này, cảm ơn sự tin tưởng của cô. Nhưng có đôi lúc giải thích cũng chẳng ích gì. Mình trong sạch mình tự biết.”
Trần Mục Linh chán ghét nói: “Chị Hoa, chị xem cậu ta cũng lười giải thích rồi, còn nói gì mà mình trong sạch mình tự biết, đây chẳng phải đang lừa người ta sao? Bây giờ không có Nhiếp Hải Đường chống lưng, hết tiền rồi nên quay lại giao hàng. Uổng công trước đây tôi tin tưởng cậu như vậy, tôi còn tưởng mình hiểu lầm cậu chứ. Xem ra tôi không hề hiểu lầm cậu."
Triệu Mộng Hoa khuyên: “Tần Minh, mọi người đều là bạn. Mục Linh chỉ khẩu xà tâm phật thôi. Thật ra từ đầu cậu ấy đã tin anh rồi, trên mạng càng nói càng khó tin, nói anh vì tiền nên tìm đến những cô chủ giàu có để yêu đương, chuyên lừa tiền lừa sắc gì gì đó. Thực ra cậu ấy cũng chỉ muốn anh giải thích cho rõ mà thôi, nhưng không biết cách nói nên thành ra như đang mắng anh”
Tần Minh nghe Triệu Mộng Hoa nói thế thì cũng không tức giận.
Anh nghiêm mặt nói: “Đợi sau này Hải Đường quay về thì biết thôi, tôi chẳng làm gì có lỗi với cô ấy cả, tôi không thẹn với lòng”
Trần Mục Linh bĩu môi, nói: “Bỏ đi, thấy cậu nghiêm túc như vậy nên tôi tin cậu thêm lần nữa. Tôi lấy đồ ăn, bao nhiêu tiền đấy?”
“Tổng cộng mười tám tệ."
Tần Minh nhận tiền, đang định rời đi nhưng Bạch Ngọc Thuần lại đến.
Cô vội chạy lên, nói: “Tần Minh, anh đã giao xong rồi à? Anh giúp em nhiều quá, phần còn lại em tự giao là được rồi. Công việc của em mà, sao lại không biết xấu hổ mà phiền anh được chứ?"
Ở cổng ký túc xá, Trần Mục Linh sa sầm mặt mày, vừa mới nói xong sẽ tin tưởng Tần Minh không phải tên cặn bã bội tình bạc nghĩa, một giây sau đã ở bên cô gái khác.
Đây không phải cậu ta đi giao đồ ăn mà là giúp Bạch Ngọc Thuần giao đồ ăn, thế chẳng phải đang tán tỉnh thì là gì?
Trần Mục Linh tức giận nói: “Đồ cặn bã. A, tôi lại bị lừa rồi. Uổng công tôi trước đó còn có chút mong đợi ở cậu ta, tôi đúng là mắt mù mà.”
Triệu Mộng Hoa sững sờ, cười nói: “Ai da, hóa ra Mục Linh từng mong đợi Tần Minh à? Chị cứ tưởng em không thích anh ta chứ."
Trần Mục Linh chán ghét hừ một tiếng: “Trước đây em đơn thuần mà. Cái gọi là đường dài mới biết sức ngựa, sống lâu mới biết lòng người, cậu ta ấy à, không xứng với em. Cũng chỉ có gái quê đến như Bạch Ngọc Thuần mới dễ bị lừa.
Triệu Mộng Hoa không tiện nói giúp Tần Minh nữa, người yêu cũ mắc bệnh nặng, anh ta lập tức bật đèn xanh với cô gái khác, thật sự là tự tìm đường chết mà, chẳng trách người ta hiểu lầm anh ta.
Trần Mục Linh tức giận nói: "Bạch Ngọc Thuần nhiều người theo đuổi như vậy, tại sao lại thích tên giẻ rách như Tần Minh chứ? Còn là tên cặn bã vứt bỏ bạn gái cũ bị bệnh nữa. Không được, em phải nhắc nhở cô ta, không thể để cô ta bị lừa được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.