Chương 19: Lòng tin
Tô cầm chi
06/04/2024
Không nghĩ ngợi gì nhiều Chiêu Sở trả lời ngay luôn cho nàng biết vị trí của nàng giờ nằm ở đâu, người như hắn dễ thích cũng dễ buông nếu đã muốn tính kế với hắn thì hắn cũng không ngại cắt đứt đoạn tình cảm này huống hồ nàng còn từng thuê người ám sát hắn mới đầu biết không dám tin tự nhủ chắc nàng có việc khó nói nhưng giờ hắn tin rồi
“Vì tỷ không xứng để ta tin tưởng”
Nhược Uyên không tin những gì mình vừa nghe được có thể do nàng quá tự tin hay Chiêu Sở hắn vốn không thích nàng nhiều như nàng nghĩ nhưng không phải ở tương lai hắn rất yêu nàng sao vì yêu mà giết Chiêu Viễn để lập nàng làm hậu kia mà
Nhược Uyên cảm giác cổ họng mình như bị thứ gì đó nghẹn chặt không thể cất ra tiếng đôi mắt nàng tự dưng thấy hơi cay cay nàng cố hít sâu kiềm chế cảm xúc lại (“bình tĩnh…”) cố gắng gượng cười nhìn thẳng vào đôi mắt không chút dao động nào đó của Chiêu Sở nhẹ giọng hơi nghẹn ngào
“Kể cả những kí ức tốt đẹp lúc trước cũng vậy ư?”
“Ta không sống vì quá khứ mà ta tồn tại để sống vì tương lai, Vân tiểu thư thấy những kí ức đó đẹp thì cứ ôm lấy đi, đối với ta tốt đẹp thì ít mà đau thương thì nhiều”
Nàng cười nhạt gật đầu bản thân đã hiểu hết rồi thì ra là vậy ngay cả trước khi nàng trùng sinh hắn căn bản cũng chưa từng yêu nàng chỉ là lợi dụng để ngồi lên ngai vàng thôi
“ta hiểu rồi, mạo phạm tới vương gia rồi thần nữ xin được cáo lui”
Hắn vừa nhìn đã nhận ra ngay là chứng cứ tố cáo nhị hoàng tử mưu phản giống y như trong phong thư mà Yến Nguyệt đưa nhưng của Yến Nguyệt con dấu là thật còn của Nhược Uyên nhìn sơ cũng biết là giả Chiêu Sở nhận ra một người cẩn trọng như nàng không thể sơ suất vậy được trừ khi là cố tình muốn khi hắn tâu lên hoàng thượng sẽ phát hiện tội vu khống nặng muôn phần
Nàng đứng dậy khom người cung kính hành cáo từ sau đó liền bước nhanh ra cửa không ngoảnh mặt lại Chiêu Sở đằng sau nhìn mà lòng hơi đau chút vốn đoạn tình cảm này chính nàng ấy vạch rõ danh giới trước nàng ấy đâu có quyền oán trách liệu được sống lại vào thời gian sớm hơn liệu nàng có đối xử với hắn như vậy không còn Chiêu Sở hắn có thật sự không có kí ức tốt đẹp không?
Làm gì có kí ức đẹp chứ đối với hắn quá khứ đầy dẫy sự thối nát đau đớn bi thương, liệu đã có ai thật lòng quan tâm hắn chưa ánh mắt đời nhìn hắn đáng sợ nhường nào khi ai đó nhìn xuống để thấy người thấp kém hơn, mình hắn luôn là kẻ thấp kém bị mọi người khinh miệt coi thường xúc phạm có ai thân là hoàng tử lại làm ngựa cho các công tử cưỡi chưa, thiếu ăn thiếu mặc không khác gì ăn mày bị hoàng tộc lấy ra làm con cờ để bảo vệ vị thế.
Hắn cũng là con người cũng biết buồn mà đâu phải không có trái tim khi Vân Nhược Uyên ngửa tay cảm thông hắn liền coi nàng như tiên tử luôn nghe theo lời nàng nói điều nàng muốn nhưng nàng chỉ nắm tay Chiêu Viễn, lúc hắn cần nàng lại ở bên Chiêu Viễn duy chỉ có một hồi ức đẹp đó là một vị tiểu thư nào đó khi còn nhỏ đã sẵn sàng cho hắn hết túi kẹo của mình còn an ủi vỗ về hắn đối với Chiêu Sở người duy nhất đối tốt với hắn mà không hề toan tính
Ngẫm lại thì tất cả đã chỉ còn lại trong kí ức giờ Chiêu Sở tiếp tục tồn tại chỉ có để báo thù mà thôi nợ cũ ắt phải trả đủ
Nha hoàn bên ngoài đợi thấy Vân Nhược Uyên đi ra quá sớm nha hoàn bèn hỏi
“Tiểu thư sao không ở lại thêm chút nữa ạ?”
Vân Nhược Uyên mắt hơi đỏ tức giận quát tháo
“Từ bao giờ mà ngươi có quyền quyết định ta phải làm gì và không được làm gì hay ngươi làm chủ tử của ta luôn đi”
Nha hoàn là bị doạ cho sợ phát khiếp quỳ lạy tạ tội run rẩy
“Nô tỳ sai rồi nô tỳ sai rồi xin tiểu thư tha tội”
người dân đi lại rất đông dừng lại nhìn Nhược Uyên chợt nhận ra không thể để mất thanh danh là khuê tú mà mọi người mong ước được
Nhược Uyên dần lấy lại được bình tĩnh đỡ nha hoàn đứng dậy hạ giọng nhỏ nhẹ
“Ta đang hơi không khoẻ vừa rồi ta hơi quá lời chúng ta hồi phủ thôi ta không muốn ở lại đây thêm một chút gì nào nữa”
Nhược Uyên lên xe ngựa nhanh chóng về Vân phủ nha hoàn cảm nhận được tiểu thư bây giờ không còn là tiểu thư của trước đây nữa như biến thành một người khác vậy
…
[Chu phủ]
“Đúng là nước đi tốt đáng khen”
Chu Dược tấm tắc khen ngợi chiến thuật đánh cờ của Chiêu Viễn càng ngày càng tài giỏi lâu lắm rồi mới được chơi ván cờ ngang sức như vậy nên vui lắm
Chiêu Viễn tới thăm Chu Dược từ sáng hai người họ nói chuyện thưởng trà rất lâu xong lại chuyển qua so kèo chơi cờ chơi mấy ván rồi mà vẫn chưa phân thắng bại
Yến Nguyệt nghe tin Chiêu Viễn tới phủ thì mừng lắm vừa hay hoàn hảo giống trong kế hoạch của nàng đã thế còn đỡ tốn sức đi tìm Chiêu Viễn nay hắn lại tự tìm đến tự thẹn ông trời đang giúp mình sớm có cơ hội về nhà
Nàng lượn đi lượn lại trong phòng cảm thấy sốt ruột rõ sai Tiểu Đào đi thám thính bên đó xem chừng nào Chiêu Viễn chuẩn bị rời đi thì nhớ nhanh về báo tin mà mấy canh giờ rồi chả thấy động tĩnh gì hai người
này định đánh cờ tới đêm hay gì giờ sắp chiều cả rồi
Đợi hoài chẳng thấy gì nàng hết ăn lại nằm thôi quyết định ngủ một giấc cho đỡ mệt chứ ở phủ cũng chả có việc gì làm để giết thời gian trong lúc đợi Chiêu Viễn
Tính toán giờ giấc chuẩn thì nàng là thần vừa mở mắt đã thấy Tiểu Đào chạy vào báo lại là Chiêu Viễn đang chuẩn bị rời khỏi phủ
Nàng chỉnh trang lại giả vờ đang trên đường tới đình viện thỉnh an phụ thân Chiêu Viễn thấy Yến Nguyệt liền chào hỏi
“Biểu muội”
Nàng hành lễ chào hỏi
“Yên Vương hôm nay thật có nhã khí tới Chu phủ thăm phụ thân ta”
Chiêu Viễn vui vẻ từ tốn
“Ta với thừa tướng có ơn sư trò đến thăm người là lẽ thường đâu đáng để tâm”
Đúng là người toát khí chất tao nhã (“sức hút của nam chính luôn mãnh liệt vậy à? May mà mình không ham mê nam sắc không chắc đổ ầm ầm”)
“Tiểu nữ không hiểu chuyện để vương gia chê cười rồi”
“Ta lại thấy biểu muội rất thông hiểu mọi việc không giống như lời đồn”
Yến Nguyệt nổi tiếng là tính ngang bướng bộp chộp ăn nói thiếu suy nghĩ trước sau ai mà chẳng biết khen là đang dối lòng
Nàng chỉ cười xong thôi dành sức nói việc chính trước mắt
“Ta nghe nói huynh đang mệt mỏi về chính sự với Cao nguy đúng chứ”
Chiêu Viễn nghe mà giật mình vội che miệng nàng lại nhìn xung quanh vội lôi nàng ra chỗ khuất một chút vội buông tay xuống khom lưng chấp tay
“Đã mạo phạm tới muội rồi ta xin lỗi nhưng chuyện triều chính không thể nói bừa được”
Yến Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc dõng dạc
“Ta đâu có bừa ta có cách giúp An Châu thoát khỏi dịch bệnh vừa có cách khiến Cao nguy không đòi cống nạp lại khiến chúng quy thuận ta”
Chiêu Viễn là bị Nàng làm cho bất ngờ làm sao mà người như Yến Nguyệt lại có cách trong khi các bá quan trong triều đã khổ sở vì vấn đề này bao nhiêu lâu nay vẫn không tìm được giải pháp hắn là không tin vẻ mặt hoài nghi, Yến Nguyệt nổi tiếng nói năng ngông cuồng đây lại là trò mới của nàng chăng
“Không thể nói lung tung đem ra làm trò đùa được để ai nghe được không hay”
Yến Nguyệt ánh mắt không hề lung lay đầy ý chí kiên định rõ ràng hoàn toàn nghiêm túc không hề có tí gì là đùa cợt nói thêm
“Ta có thể giúp huynh lập công trước triều tăng danh tiếng nâng uy quyền huynh có hứng muốn nghe không dù sao cũng chẳng mất gì”
Chiêu Viễn nghe thấy cũng có lý nếu Yến Nguyệt ăn nói xằng bậy thì có như cũng chỉ mất thời gian chưa đầy nén hương
“Được cứ coi như ta tạm tin muội vậy giờ nói ta nghe xem muội có cách gì”
Nàng biết hắn hiện đang rảnh bỏ chút thời gian đứng nghe cũng là chả mất gì còn nhỡ đâu lời ta nói lại có phần đúng hắn chỉ cần nghĩ thêm chẳng phải đang nhiên hổ mọc thêm cánh sao nàng khẽ cười dõng dạc nói rõ
“Chắc huynh cũng đã biết dịch bệnh ở An châu đột nhiên xuất hiện đến nay vẫn chưa có biện pháp chữa khỏi hiện ở đó đang được phong toả nhưng huynh có thắc mắc là bệnh bắt nguồn từ đâu hay chưa?”
Chiêu Viễn nhìn nàng vẻ mặt khó hiểu nàng đây là muốn làm gì
“Chưa tìm ra nguồn gốc bệnh từ đâu mà ra hiện vẫn đang cử người tới điều tra”
Yến Nguyệt vẻ mặt đắc ý bởi nàng biết hết mọi chuyện
“Từ Cao nguy”
Hắn bị ngơ luôn rồi còn nghĩ nàng có vấn đề nữa chứ đang nhiên không có người Cao nguy sang nước ta thì người Cao nguy lây bệnh kiểu gì với cả bên đấy cũng chả có dịch bệnh gì cả mọi thứ còn đang rất hưng thịnh mọi suy nghĩ của Chiêu Viễn đều hiện hết lên mặt Yến Nguyệt biết nói xuông không có căn cứ sẽ không thể chứng minh lời mình nói là đúng
“Huynh nghe mấy năm về trước Cao nguy dáo dác đi tìm lương y trị bệnh cho Vương hậu chưa? Nếu ta nói họ không có cách chữa trị muốn mượn tay nước ta để tìm ra phương pháp chữa thì sao”
Nàng nhìn thấy trong đáy mắt cũng nhận ra có khả năng này nên nói tiếp
“Dù cách nào cũng có lợi cho chúng nếu tìm ra thuốc chữa được thì chúng cũng có lợi mà nếu ta không chữa được chúng trực tiếp đánh vào An châu rồi sẽ cướp được Cư châu mấy cửa thành còn lại không thoát khỏi chẳng phải một công đôi việc mấy năm nay chúng luôn «Diện hoà tâm bất hoà»* vì chúng chỉ chờ thuốc có thể chữa bệnh của vương hậu nhưng ta e là sắp không đợi được nữa rồi”
Trong mắt Chiêu Viễn đã suy nghĩ ra kế sách thông qua lời nói của nàng nhưng nhanh chóng bị vụt tắt hắn hơi chút hụt hẫng
“Ý muội là cứu An châu trước đem đơn thuốc mua chuộc Cao nguy để yêu cầu chúng nghe theo ta? Chẳng khác nào «Dĩ noãn đầu thạch»*”
“Vậy huynh chưa nghe người Cao nguy xưa nay trọng lễ nghĩa sao có công cứu mạng cắt máu hiến dâng huynh lại đây ta nói nhỏ cho nghe phần chính của kế sách thật sự”
Yến Nguyệt nói nhỏ với Chiêu Viễn chẳng biết nói gì mà ánh mắt biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi thất thường khi nàng vừa dứt câu hiện rõ vẻ đắc trí cười hả hê nhưng Chiêu Viễn phản đối ngay có phần rất nghiêm trọng nói rõ
“Không được muội không thể đi được thừa tướng mà biết chắc chắn sẽ cấm túc muội luôn đấy ta không muốn nối giáo cho giặc, ta không làm đâu muộn rồi ta về trước đây cáo từ”
Nàng bị bất ngờ trố mắt tưởng hắn sẽ chấp nhận luôn chứ vội vàng hét lớn về phía trước muốn ngăn cản Chiêu Viễn bỏ về
“Huynh đành lòng để cho bách tính ở An châu chịu chết sao tại sao lại không nghĩ cho họ đang mong chờ triều đình cứu giúp”
Câu nói của Yến Nguyệt đã chạm đến tấm lòng thiện lương trong con người hắn. Đúng! nàng nói đúng đâu thể không nghĩ cho bá tánh ở An châu hắn đứng khựng lại không bước nữa nàng biết kiểu gì người như nam chính cũng không làm trái lương tâm được
(*) «diện hoà tâm bất hoà»: bằng mặt nhưng không bằng lòng
(*) «dĩ noãn đầu thạch»: lấy trứng chọi đá
“Vì tỷ không xứng để ta tin tưởng”
Nhược Uyên không tin những gì mình vừa nghe được có thể do nàng quá tự tin hay Chiêu Sở hắn vốn không thích nàng nhiều như nàng nghĩ nhưng không phải ở tương lai hắn rất yêu nàng sao vì yêu mà giết Chiêu Viễn để lập nàng làm hậu kia mà
Nhược Uyên cảm giác cổ họng mình như bị thứ gì đó nghẹn chặt không thể cất ra tiếng đôi mắt nàng tự dưng thấy hơi cay cay nàng cố hít sâu kiềm chế cảm xúc lại (“bình tĩnh…”) cố gắng gượng cười nhìn thẳng vào đôi mắt không chút dao động nào đó của Chiêu Sở nhẹ giọng hơi nghẹn ngào
“Kể cả những kí ức tốt đẹp lúc trước cũng vậy ư?”
“Ta không sống vì quá khứ mà ta tồn tại để sống vì tương lai, Vân tiểu thư thấy những kí ức đó đẹp thì cứ ôm lấy đi, đối với ta tốt đẹp thì ít mà đau thương thì nhiều”
Nàng cười nhạt gật đầu bản thân đã hiểu hết rồi thì ra là vậy ngay cả trước khi nàng trùng sinh hắn căn bản cũng chưa từng yêu nàng chỉ là lợi dụng để ngồi lên ngai vàng thôi
“ta hiểu rồi, mạo phạm tới vương gia rồi thần nữ xin được cáo lui”
Hắn vừa nhìn đã nhận ra ngay là chứng cứ tố cáo nhị hoàng tử mưu phản giống y như trong phong thư mà Yến Nguyệt đưa nhưng của Yến Nguyệt con dấu là thật còn của Nhược Uyên nhìn sơ cũng biết là giả Chiêu Sở nhận ra một người cẩn trọng như nàng không thể sơ suất vậy được trừ khi là cố tình muốn khi hắn tâu lên hoàng thượng sẽ phát hiện tội vu khống nặng muôn phần
Nàng đứng dậy khom người cung kính hành cáo từ sau đó liền bước nhanh ra cửa không ngoảnh mặt lại Chiêu Sở đằng sau nhìn mà lòng hơi đau chút vốn đoạn tình cảm này chính nàng ấy vạch rõ danh giới trước nàng ấy đâu có quyền oán trách liệu được sống lại vào thời gian sớm hơn liệu nàng có đối xử với hắn như vậy không còn Chiêu Sở hắn có thật sự không có kí ức tốt đẹp không?
Làm gì có kí ức đẹp chứ đối với hắn quá khứ đầy dẫy sự thối nát đau đớn bi thương, liệu đã có ai thật lòng quan tâm hắn chưa ánh mắt đời nhìn hắn đáng sợ nhường nào khi ai đó nhìn xuống để thấy người thấp kém hơn, mình hắn luôn là kẻ thấp kém bị mọi người khinh miệt coi thường xúc phạm có ai thân là hoàng tử lại làm ngựa cho các công tử cưỡi chưa, thiếu ăn thiếu mặc không khác gì ăn mày bị hoàng tộc lấy ra làm con cờ để bảo vệ vị thế.
Hắn cũng là con người cũng biết buồn mà đâu phải không có trái tim khi Vân Nhược Uyên ngửa tay cảm thông hắn liền coi nàng như tiên tử luôn nghe theo lời nàng nói điều nàng muốn nhưng nàng chỉ nắm tay Chiêu Viễn, lúc hắn cần nàng lại ở bên Chiêu Viễn duy chỉ có một hồi ức đẹp đó là một vị tiểu thư nào đó khi còn nhỏ đã sẵn sàng cho hắn hết túi kẹo của mình còn an ủi vỗ về hắn đối với Chiêu Sở người duy nhất đối tốt với hắn mà không hề toan tính
Ngẫm lại thì tất cả đã chỉ còn lại trong kí ức giờ Chiêu Sở tiếp tục tồn tại chỉ có để báo thù mà thôi nợ cũ ắt phải trả đủ
Nha hoàn bên ngoài đợi thấy Vân Nhược Uyên đi ra quá sớm nha hoàn bèn hỏi
“Tiểu thư sao không ở lại thêm chút nữa ạ?”
Vân Nhược Uyên mắt hơi đỏ tức giận quát tháo
“Từ bao giờ mà ngươi có quyền quyết định ta phải làm gì và không được làm gì hay ngươi làm chủ tử của ta luôn đi”
Nha hoàn là bị doạ cho sợ phát khiếp quỳ lạy tạ tội run rẩy
“Nô tỳ sai rồi nô tỳ sai rồi xin tiểu thư tha tội”
người dân đi lại rất đông dừng lại nhìn Nhược Uyên chợt nhận ra không thể để mất thanh danh là khuê tú mà mọi người mong ước được
Nhược Uyên dần lấy lại được bình tĩnh đỡ nha hoàn đứng dậy hạ giọng nhỏ nhẹ
“Ta đang hơi không khoẻ vừa rồi ta hơi quá lời chúng ta hồi phủ thôi ta không muốn ở lại đây thêm một chút gì nào nữa”
Nhược Uyên lên xe ngựa nhanh chóng về Vân phủ nha hoàn cảm nhận được tiểu thư bây giờ không còn là tiểu thư của trước đây nữa như biến thành một người khác vậy
…
[Chu phủ]
“Đúng là nước đi tốt đáng khen”
Chu Dược tấm tắc khen ngợi chiến thuật đánh cờ của Chiêu Viễn càng ngày càng tài giỏi lâu lắm rồi mới được chơi ván cờ ngang sức như vậy nên vui lắm
Chiêu Viễn tới thăm Chu Dược từ sáng hai người họ nói chuyện thưởng trà rất lâu xong lại chuyển qua so kèo chơi cờ chơi mấy ván rồi mà vẫn chưa phân thắng bại
Yến Nguyệt nghe tin Chiêu Viễn tới phủ thì mừng lắm vừa hay hoàn hảo giống trong kế hoạch của nàng đã thế còn đỡ tốn sức đi tìm Chiêu Viễn nay hắn lại tự tìm đến tự thẹn ông trời đang giúp mình sớm có cơ hội về nhà
Nàng lượn đi lượn lại trong phòng cảm thấy sốt ruột rõ sai Tiểu Đào đi thám thính bên đó xem chừng nào Chiêu Viễn chuẩn bị rời đi thì nhớ nhanh về báo tin mà mấy canh giờ rồi chả thấy động tĩnh gì hai người
này định đánh cờ tới đêm hay gì giờ sắp chiều cả rồi
Đợi hoài chẳng thấy gì nàng hết ăn lại nằm thôi quyết định ngủ một giấc cho đỡ mệt chứ ở phủ cũng chả có việc gì làm để giết thời gian trong lúc đợi Chiêu Viễn
Tính toán giờ giấc chuẩn thì nàng là thần vừa mở mắt đã thấy Tiểu Đào chạy vào báo lại là Chiêu Viễn đang chuẩn bị rời khỏi phủ
Nàng chỉnh trang lại giả vờ đang trên đường tới đình viện thỉnh an phụ thân Chiêu Viễn thấy Yến Nguyệt liền chào hỏi
“Biểu muội”
Nàng hành lễ chào hỏi
“Yên Vương hôm nay thật có nhã khí tới Chu phủ thăm phụ thân ta”
Chiêu Viễn vui vẻ từ tốn
“Ta với thừa tướng có ơn sư trò đến thăm người là lẽ thường đâu đáng để tâm”
Đúng là người toát khí chất tao nhã (“sức hút của nam chính luôn mãnh liệt vậy à? May mà mình không ham mê nam sắc không chắc đổ ầm ầm”)
“Tiểu nữ không hiểu chuyện để vương gia chê cười rồi”
“Ta lại thấy biểu muội rất thông hiểu mọi việc không giống như lời đồn”
Yến Nguyệt nổi tiếng là tính ngang bướng bộp chộp ăn nói thiếu suy nghĩ trước sau ai mà chẳng biết khen là đang dối lòng
Nàng chỉ cười xong thôi dành sức nói việc chính trước mắt
“Ta nghe nói huynh đang mệt mỏi về chính sự với Cao nguy đúng chứ”
Chiêu Viễn nghe mà giật mình vội che miệng nàng lại nhìn xung quanh vội lôi nàng ra chỗ khuất một chút vội buông tay xuống khom lưng chấp tay
“Đã mạo phạm tới muội rồi ta xin lỗi nhưng chuyện triều chính không thể nói bừa được”
Yến Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc dõng dạc
“Ta đâu có bừa ta có cách giúp An Châu thoát khỏi dịch bệnh vừa có cách khiến Cao nguy không đòi cống nạp lại khiến chúng quy thuận ta”
Chiêu Viễn là bị Nàng làm cho bất ngờ làm sao mà người như Yến Nguyệt lại có cách trong khi các bá quan trong triều đã khổ sở vì vấn đề này bao nhiêu lâu nay vẫn không tìm được giải pháp hắn là không tin vẻ mặt hoài nghi, Yến Nguyệt nổi tiếng nói năng ngông cuồng đây lại là trò mới của nàng chăng
“Không thể nói lung tung đem ra làm trò đùa được để ai nghe được không hay”
Yến Nguyệt ánh mắt không hề lung lay đầy ý chí kiên định rõ ràng hoàn toàn nghiêm túc không hề có tí gì là đùa cợt nói thêm
“Ta có thể giúp huynh lập công trước triều tăng danh tiếng nâng uy quyền huynh có hứng muốn nghe không dù sao cũng chẳng mất gì”
Chiêu Viễn nghe thấy cũng có lý nếu Yến Nguyệt ăn nói xằng bậy thì có như cũng chỉ mất thời gian chưa đầy nén hương
“Được cứ coi như ta tạm tin muội vậy giờ nói ta nghe xem muội có cách gì”
Nàng biết hắn hiện đang rảnh bỏ chút thời gian đứng nghe cũng là chả mất gì còn nhỡ đâu lời ta nói lại có phần đúng hắn chỉ cần nghĩ thêm chẳng phải đang nhiên hổ mọc thêm cánh sao nàng khẽ cười dõng dạc nói rõ
“Chắc huynh cũng đã biết dịch bệnh ở An châu đột nhiên xuất hiện đến nay vẫn chưa có biện pháp chữa khỏi hiện ở đó đang được phong toả nhưng huynh có thắc mắc là bệnh bắt nguồn từ đâu hay chưa?”
Chiêu Viễn nhìn nàng vẻ mặt khó hiểu nàng đây là muốn làm gì
“Chưa tìm ra nguồn gốc bệnh từ đâu mà ra hiện vẫn đang cử người tới điều tra”
Yến Nguyệt vẻ mặt đắc ý bởi nàng biết hết mọi chuyện
“Từ Cao nguy”
Hắn bị ngơ luôn rồi còn nghĩ nàng có vấn đề nữa chứ đang nhiên không có người Cao nguy sang nước ta thì người Cao nguy lây bệnh kiểu gì với cả bên đấy cũng chả có dịch bệnh gì cả mọi thứ còn đang rất hưng thịnh mọi suy nghĩ của Chiêu Viễn đều hiện hết lên mặt Yến Nguyệt biết nói xuông không có căn cứ sẽ không thể chứng minh lời mình nói là đúng
“Huynh nghe mấy năm về trước Cao nguy dáo dác đi tìm lương y trị bệnh cho Vương hậu chưa? Nếu ta nói họ không có cách chữa trị muốn mượn tay nước ta để tìm ra phương pháp chữa thì sao”
Nàng nhìn thấy trong đáy mắt cũng nhận ra có khả năng này nên nói tiếp
“Dù cách nào cũng có lợi cho chúng nếu tìm ra thuốc chữa được thì chúng cũng có lợi mà nếu ta không chữa được chúng trực tiếp đánh vào An châu rồi sẽ cướp được Cư châu mấy cửa thành còn lại không thoát khỏi chẳng phải một công đôi việc mấy năm nay chúng luôn «Diện hoà tâm bất hoà»* vì chúng chỉ chờ thuốc có thể chữa bệnh của vương hậu nhưng ta e là sắp không đợi được nữa rồi”
Trong mắt Chiêu Viễn đã suy nghĩ ra kế sách thông qua lời nói của nàng nhưng nhanh chóng bị vụt tắt hắn hơi chút hụt hẫng
“Ý muội là cứu An châu trước đem đơn thuốc mua chuộc Cao nguy để yêu cầu chúng nghe theo ta? Chẳng khác nào «Dĩ noãn đầu thạch»*”
“Vậy huynh chưa nghe người Cao nguy xưa nay trọng lễ nghĩa sao có công cứu mạng cắt máu hiến dâng huynh lại đây ta nói nhỏ cho nghe phần chính của kế sách thật sự”
Yến Nguyệt nói nhỏ với Chiêu Viễn chẳng biết nói gì mà ánh mắt biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi thất thường khi nàng vừa dứt câu hiện rõ vẻ đắc trí cười hả hê nhưng Chiêu Viễn phản đối ngay có phần rất nghiêm trọng nói rõ
“Không được muội không thể đi được thừa tướng mà biết chắc chắn sẽ cấm túc muội luôn đấy ta không muốn nối giáo cho giặc, ta không làm đâu muộn rồi ta về trước đây cáo từ”
Nàng bị bất ngờ trố mắt tưởng hắn sẽ chấp nhận luôn chứ vội vàng hét lớn về phía trước muốn ngăn cản Chiêu Viễn bỏ về
“Huynh đành lòng để cho bách tính ở An châu chịu chết sao tại sao lại không nghĩ cho họ đang mong chờ triều đình cứu giúp”
Câu nói của Yến Nguyệt đã chạm đến tấm lòng thiện lương trong con người hắn. Đúng! nàng nói đúng đâu thể không nghĩ cho bá tánh ở An châu hắn đứng khựng lại không bước nữa nàng biết kiểu gì người như nam chính cũng không làm trái lương tâm được
(*) «diện hoà tâm bất hoà»: bằng mặt nhưng không bằng lòng
(*) «dĩ noãn đầu thạch»: lấy trứng chọi đá
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.